Chương 16: Mẹ Con
Rất nhiều suy nghĩ trong tích tắc kết nối thành một chuỗi logic hoàn chỉnh, sau đó Chu Kỳ An chậm rãi bước đến bên cạnh tượng thần, khi sắp đến nơi, cậu hơi dừng bước, nhìn chằm chằm những con rắn nhỏ đang bơi xung quanh vết nứt.
Nụ cười của mẹ Chu vẫn hiền từ như cũ: “Đừng sợ, tạm thời nó sẽ không cắn con đâu.”
Chỉ là tạm thời thôi.
Chu Kỳ An không muốn đối mặt với tượng thần đã thức tỉnh, phải nhanh chóng chuyển nó đi. Phú ông Tuân đang ở tầng ba, trực tiếp đưa lên đó thì chẳng khác nào như tự tìm đường chết, Chu Kỳ An nghĩ ngợi một chút rồi cố hết sức đẩy bức tượng thần ra khỏi cửa.
Bây giờ cách thời điểm 0 giờ chỉ còn chưa đầy mười lăm phút.
Từ lúc phú ông Tuân bắt đầu mắng chửi, cậu sinh viên đại học đã ghé mắt vào khe cửa quan sát, nhìn thấy Chu Kỳ An đẩy tượng thần từ trong phòng ra, nhất thời giật nảy mình.
Tiếng “Á” kêu thật to khiến Hàn Thiên Sinh bất mãn.
“Gọi hồn gì đấy?”
Nếu không phải nhìn tên vô dụng này còn có chút tác dụng, có quỷ đến còn có thể đẩy ra ngoài làm bia đỡ đạn, độ hảo cảm không đủ cuối cùng còn có thể dùng để tế trời, có thể một mũi tên trúng hai đích. Thì Hàn Thiên Sinh đã sớm đuổi đối phương đi càng xa càng tốt rồi.
“Tượng… Tượng thần…”
Thấy cậu ta nói năng lộn xộn, Hàn Thiên Sinh tự mình đi tới xem.
Ở hành lang, người thanh niên đang cúi đầu, cơ bắp ở eo gồng lên, không biết vì sao chất liệu quần áo gần như bị thấm ướt, dính chặt vào eo và bụng, từ trên xuống dưới đường cong hiện ra rõ ràng.
Đương nhiên, Hàn Thiên Sinh không thể chú ý đến những điều này, trong mắt hắn ta chỉ có cảnh tượng tượng thần bị đẩy về phía trước.
Không ít rắn nhỏ vờn quanh bụng tượng thần, khí đen u ám quấn quanh, phần bị thiếu khuyết như vực sâu không đáy.
Đột nhiên, Chu Kỳ An dừng lại, hơi nghiêng đầu.
Kính của cậu đã bị rơi ở trong nhà vệ sinh, bởi vì góc độ không tốt, Hàn Thiên Sinh chỉ nhìn thấy một chút ánh mắt bị tóc mái che khuất.
Cũng chỉ là một cái liếc mắt vội vàng này, Hàn Thiên Sinh nhìn qua khe cửa bỗng ngẩn người, cảm nhận được một cỗ u ám.
Cậu sinh viên đại học: “Anh ta không đi nữa… Có phải muốn đặt tượng thần ở chỗ chúng ta không?”
Hàn Thiên Sinh bực bội nói: “Nếu thật sự đặt trước cửa phòng tôi thì cứ đẩy đi là được.”
Chu Kỳ An đã thành công với trò đùa dai của mình, cậu xoa xoa eo.
“Hy vọng hai anh em nhà này biết điều một chút.”
Đây là lời cảnh cáo về việc điều chỉnh đồng hồ, đối mặt với hai người chơi cũ cùng lúc, khả năng thắng không lớn, nhưng nếu bọn họ còn đến gây sự với cậu, cho dù khó khăn đến đâu cậu cũng sẽ giải quyết hậu họa này.
Sau khi đặt tượng thần xong, Chu Kỳ An đến nhà vệ sinh tìm mắt kính bị rơi, lúc quay về thì nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, cậu vội vàng quay lại phòng.
Bên này, Tuân Nhị vừa từ tầng ba đi xuống.
Anh ta bị phú ông Tuân mắng cho một trận, lúc này đã không còn vẻ cung kính như lúc ở trên lầu, sau khi tháo kính xuống, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại: “Lão già chết tiệt.”
Mặc dù Chu Kỳ An thường dùng từ “Mắt cá chết” để hình dung đôi mắt biến sắc của Tuân Nhị, nhưng nếu so sánh thật kỹ, thì đôi mắt của Chu Kỳ An thực ra tròn hơn một chút. Đường nét đôi mắt của Tuân Nhị có phần âm nhu, chỉ có đôi mắt của Chu Kỳ An là thuần túy tà ác, thỉnh thoảng mở to ra… Lại giống như cá heo đang nhìn thế giới trên đường chân trời, gần như ngây thơ.
Bước chân của Tuân Nhị khựng lại.
Tượng thần đang dựa vào cạnh cửa phòng anh ta, một góc bị kẹt trên thảm, thân hình nghiêng ngả.
Những con rắn nhỏ đó gần như đã chặn kín vết nứt, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện, nhưng nếu lắng nghe kỹ thì có thể nghe thấy tiếng rít the thé.
Đương nhiên Tuân Nhị cũng chú ý đến sự bất thường ở bụng tượng thần.
— Mổ bụng ra xem không phải là biết sao.
Vẻ mặt thản nhiên của người thanh niên kia hiện lên trong đầu, kết hợp với vết nứt như con rết ở bụng tượng thần, chắc chắn là một cách khiêu khích thầm lặng.
Tuân Nhị đi đến trước cửa phòng Chu Kỳ An.
Hai người cách nhau một cái mắt mèo, nhưng không ai ghé mắt vào.
Hàng mi dài che khuất một vùng bóng tối, Tuân Nhị im lặng mấp máy môi: Ngày… Mai… Gặp.
Nói từng chữ một, khi nói đến hai chữ “Ngày mai”, rõ ràng là không có tiếng động, nhưng khóe miệng nhếch lên lại hiện lên sự mong đợi vô hạn.
Chu Kỳ An cũng đang cười, nụ cười không tiếng động cuộn trào trong lồng ngực.
Chu Kỳ An để lại một hậu họa, Tuân Nhị không thể không lên lầu một chuyến nữa, mang tượng thần trở về.
Về phần trò đùa nhỏ ném tượng thần về cửa phòng Chu Kỳ An lần nữa, anh ta lười làm, mà càng mong chờ cái bẫy tử vong tuyệt vời mà anh ta để lại cho đối phương vào ngày mai hơn.
Không lâu sau, dường như phú ông Tuân đã phát hiện tượng thần trở về, vừa mắng nhiếc vừa vui mừng gào thét.
Nhưng lần này, tiếng gào thét của ông ta không kéo dài bao lâu, theo thời gian sắp đến 0 giờ, tiếng gào thét cuối cùng đó là gọi Hàn Lệ: “Nhanh, qua đây canh nến…”
Giọng ông ta rất lớn, âm thanh còn có chút run rẩy.
Sau đó trên lầu lại trở nên yên tĩnh.
Chu Kỳ An quay người lại, phía sau là phòng tân hôn tràn ngập hạnh phúc và ngọt ngào.
Giọng nói của mẹ Chu còn “Chấn động” hơn cả Phú ông Tuân đang cố gắng giữ bình tĩnh, bà đứng sau lưng Chu Kỳ An, giọng điệu âm u: “Con trai bảo bối, con không nhìn đối tượng xem mắt, cứ nhìn chằm chằm vào cửa làm gì, con không hài lòng với nó sao?”
Chu Kỳ An xoa xoa yết hầu bị ống nội soi hành hạ: “Ba thư sáu lễ, chúng ta còn chưa xuống sính lễ mà.”
Ba thư sáu lễ vốn là thể hiện thành ý và lòng chân thành cầu hôn, chỉ là trong hoàn cảnh này, lại là sự mỉa mai khó tả.
Cậu cụp mắt xuống, giọng điệu ý tứ có chút khó hiểu: “Con đã tìm được sính lễ rồi, chính là… Thứ đó.”
Thứ gì mà không thể nhắc tên, Mẹ Chu trời sinh đã không có kiên nhẫn: “Chúa tể Voldemort hả?”
Chu Kỳ An cứng họng.
Cậu mở miệng lần nữa, chậm rãi nói ra mấy chữ: “Bảo vật gia truyền, của nhà người khác.”
Nữ quỷ đã nói, phú ông Tuân có thể bình an sống sót đều là nhờ bảo vật gia truyền trấn trạch, Chu Kỳ An đoán bảo vật gia truyền này chính là 【Thứ đó】 mà thông báo đã nhắc nhở.
Lúc vào tai mẹ Chu thì nó lại tự động dịch thành của hồi môn miễn phí.
Hai người nói chuyện khá lâu.
Bên cạnh, mấy cái chân nhện của con nhện nhiều mắt run lên bần bật như đang sàng gạo.
Nó phát hiện ra một hiện tượng rất kỳ quái, người phụ nữ này miệng lúc nào cũng là con trai bảo bối, nhưng ánh mắt nhìn con trai lại giống như bọn nó nhìn thức ăn. Người thanh niên kia cũng rất kỳ quái, nhìn thì yếu ớt như người thường, nhưng nó luôn cảm thấy trên người đối phương có một cỗ khí tức khiến nó bài xích.
Lúc này mẹ Chu đột nhiên nhìn con nhện nhiều mắt một cái, nó run rẩy càng dữ dội hơn.
Mẹ Chu không có động tác gì, mà là nói một câu kỳ quái: “Nó ở trong tượng tà thần tối tăm suốt ngày, thì có thể làm gì…”
Chu Kỳ An cụp mí mắt xuống, lại nói thêm vài câu.
Trong lúc đó, ánh mắt của Mẹ Chu như có thêm một cái cân, luôn đung đưa giữa giết chóc và cân nhắc.
“Dù sao thì sính lễ cũng phải có.” Chu Kỳ An nói rất ẩn ý: “Việc này đối với ai cũng tốt.”
Ánh mắt của Mẹ Chu càng ngày càng u ám, cuối cùng cũng xuất hiện một tia dao động, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ sau khi thành công, con lại muốn giết mẹ, giết vợ?”
“Không mua bảo hiểm. Giết lung tung sao được?”
“…”
Chu Kỳ An chuyển chủ đề: “Mẹ biết rõ là con sẽ không bao giờ vung đao làm đồ tể với người nhà mà.”
Đây quả thật là bản tính của cậu.
Mẹ Chu đi đi lại lại trong phòng, mấy cái đầu rắn cũng theo hướng của bà mà lắc lư qua lại.
Chu Kỳ An không nghĩ mình chỉ cần nói ba câu là có thể thuyết phục được đối phương, lúc đang định nói thêm gì đó thì mẹ Chu đột nhiên bật cười.
“Chỉ là nửa ngày thôi, mẹ chờ được.” Bà vô cùng hòa ái, nói: “Nói đến sính lễ, ngược lại khiến mẹ nhớ đến một chuyện.”
Chuyện gì?
Chu Kỳ An muốn hỏi, nhưng mẹ Chu không cho cậu cơ hội đặt câu hỏi.
Bà cười đến mức run cả người, những ngón tay thon dài che miệng, tiếng cười vẫn không ngừng len lỏi qua kẽ tay.
Lúc này Chu Kỳ An không rảnh bận tâm đến việc tìm hiểu ngọn ngành, cậu còn rất nhiều việc phải sắp xếp, chỉ có thể đè nén cảm giác khác thường trong lòng xuống.
Ánh mắt rơi vào con nhện nhiều mắt, trên môi Chu Kỳ An hiện lên nụ cười: “Có nó, kế hoạch của con mới có thể thực hiện được.”
Rõ ràng là người đàn ông này có thể bị một cái chân nhện giết chết dễ dàng, nhưng không biết vì sao, con nhện nhiều mắt càng nhìn càng cảm thấy người thanh niên này càng đáng ghét, thậm chí còn có một loại âm trầm khó tả hơn cả người phụ nữ đã bắt nó.
Nó không biết hai mẹ con này đã đạt thành giao dịch gì, nhưng ngay sau đó, người phụ nữ đã cúi người xuống, bóp miệng nó ra.
Mẹ Chu nhổ một sợi tóc nhét vào miệng con nhện, sợi tóc mảnh biến thành một con rắn nhỏ, chui thẳng vào trong.
Con nhện nhiều mắt điên cuồng run rẩy, nhưng vô dụng.
Chu Kỳ An nghĩ đến trải nghiệm bị nhét ống của mình, không nhịn được quay mặt đi.
Mẹ Chu tạm thời rời đi, trong thần sắc còn mang theo một nụ cười điên cuồng.
Nhưng lần này, lúc bà mở cửa sổ rời đi, Chu Kỳ An đi theo phía sau, mãi đến khoảng 1 giờ sáng mới quay lại. Cậu phủi phủi quần áo, một số thứ rơi xuống sàn.
Trong bụng con nhện nhiều mắt bị nhét một con rắn, lúc này nó đang nằm trên giường đau đến chết đi sống lại.
Mơ hồ nhìn thấy Chu Kỳ An không ngừng bận rộn qua lại, cảm nhận trực quan nhất chính là: Tốc độ tay thật nhanh.
Trong đêm tối mù mịt, nó hung ác nói với người thanh niên đang bận rộn: “Mẹ của cậu muốn giết cậu.”
Chu Kỳ An đang bận thử làm đồ thủ công, ừ ừ gật đầu: “Nếu bà ấy không hại tôi, tôi còn không quen.”
“…”
“Đây mới là tình mẫu tử, rõ ràng bà ấy có thể trực tiếp giết tôi, lại luôn quanh co hại tôi.” Chu Kỳ An suýt chút nữa thì cảm động đến rơi nước mắt, rất nhanh cậu đã đỏ hoe mắt, đột nhiên giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Ngày mai tao cần mày làm như vầy…”
Ban đầu con nhện nhiều mắt còn đang đấu tranh với con rắn trong bụng, đối với Chu Kỳ An chỉ có thái độ khinh thường cộng thêm hận không thể ăn thịt đối phương.
Cho đến khi nghe xong kế hoạch của đối phương, đầu tiên là một con mắt trợn to, sau đó là hai con, rồi ba con… Cuối cùng tất cả con ngươi đồng loạt trợn trừng.
“Cậu, cậu… Cậu quả thật đúng là tà thần chuyển thế.”
Xấu xa đến chảy nước.
…………
Trong màn đêm mù mịt.
Đôi tai thỏ thật dài của Tư tiên sinh khẽ động đậy, tối nay có rất nhiều âm thanh kỳ quái vụn vặt. Điều này rất bình thường, hàng đêm người chơi đều có khả năng gặp phải chuyện gì đó, chạy trốn, trốn chạy, cầu cứu là chuyện thường ngày ở trong phó bản trò chơi.
Nhưng âm thanh thì có thể che giấu, chứ mùi máu tanh thì rất khó che đậy.
Gió đêm thổi đến mùi máu tanh nhàn nhạt.
Mùi máu tanh này lại đang quanh quẩn bên ngoài biệt thự.
Một lát sau, Tư tiên sinh xuất hiện ở phía sau biệt thự với tốc độ cực nhanh.
Không có gì cả, chỉ có vài con chim quái dị bay qua trên bầu trời đêm.
“Là mình quá đa nghi sao?”
Cá trong hồ thỉnh thoảng cũng sẽ tự giết lẫn nhau, có chút mùi máu tanh hình như cũng không có gì lạ.
Cùng lúc đó, mẹ Chu như một con cá linh hoạt, dễ dàng đến cổng trang viên.
Trên vai bà còn có vết máu chưa khô hẳn.
Vết thương bị nữ quỷ cắn xé vừa mới lành lại giờ đã nứt ra khi đối đầu với tượng thần.
“Thật muốn… Giết sạch hết tất cả.” Bao gồm cả đứa con trai ngoan của bà.
Mẹ Chu ngẩng đầu, trong đôi mắt không chút cảm xúc ngập tràn sát ý.
Một lát sau, bà vẫn kìm nén ham muốn giết người bốc đồng.
Mẹ Chu đi đến chỗ cách trang viên một đoạn, chiếc xe buýt thỏ đang lặng lẽ đỗ ở đó, chính là chiếc xe buýt mà Tư tiên sinh dùng để đưa người chơi đến trang viên.
“Tôi không có tiền, lúc còn sống bố nó cũng rất nghèo.”
Trước khi trả hết tiền vay mua nhà, căn nhà này cũng không tính là tài sản của bọn họ, con trai không xe không nhà, khó trách không tìm được đối tượng.
Mẹ Chu đã để mắt đến chiếc xe này từ lâu.
Bà nhanh chóng nhìn xung quanh, đập vỡ cửa sổ xe, chui vào ghế lái.
Trong màn đêm, hai đèn pha lớn của xe buýt thỏ sáng lên, đáng tiếc là vị trí cách biệt thự có chút xa, Tư tiên sinh không hề hay biết.
Mẹ Chu đạp ga một cái, chiếc xe lao đi.
Gió đêm tứ tán, theo cửa sổ xe vỡ vụn thổi vào, vết thương cũng bị hơi lạnh thấm vào. Mẹ Chu nhẹ nhàng ngân nga —
“Lái đi, lái về phía rìa thành phố.”
“Hạ tất cả cửa kính xe xuống.”
“Dùng tốc độ để đổi lấy chút sảng khoái….”
Hết chương 16.