Chương 16: Mê Sơn (16)

 

Chương 16: Mê Sơn (16)

 

Manh mối về Doãn Cạnh Lưu là do Trần Tranh phát hiện, mặc dù trọng tâm điều tra hiện tại đã chuyển sang vụ mất tích của Doãn Cạnh Lưu, nhưng sau khi thảo luận, phân cục Bắc Diệp vẫn giao cho Trần Tranh phụ trách điều tra Vệ Ưu Thái và những người khác. Nếu cần hỗ trợ nhân sự, có thể yêu cầu với Khổng Binh bất cứ lúc nào.

 

Trần Tranh đang định đề xuất muốn hai cảnh sát hỗ trợ thì Minh Hàn đã giơ tay, mỉm cười chỉ vào mình, như thể đang nói: Em, anh không hài lòng à?

 

Trần Tranh: “…”

 

Có lẽ là do cuối cùng cũng được chứng kiến khả năng tìm kiếm manh mối độc đáo của Trần Tranh, thái độ của Khổng Binh hai ngày nay đã dịu đi rất nhiều, chủ động hỏi: “Chúng ta cần làm gì?”

 

Lúc này, kết quả giám định DNA đã có, tóc để lại nhà “Tằng Yến” đúng là của Ngô Liên San, nhưng không phải tóc rụng trong khoảng thời gian xảy ra vụ án.

 

Trần Tranh suy nghĩ một lúc, “Tôi vẫn cảm thấy mối quan hệ giữa ‘Tằng Yến’ và Ngô Liên San không đơn giản như vậy, bạn trai của Ngô Liên San, Vu Dã cũng khác với những gì tôi tưởng tượng. Tối hôm xảy ra vụ án, Ngô Liên San đúng là đang trực ở bệnh viện số 9, không có thời gian gây án, nhưng Vu Dã đang làm gì thì tôi không rõ.”

 

Khổng Binh gật đầu, “Hiểu rồi, điều tra hành tung của Vu Dã trước và sau khi xảy ra vụ án.”

 

“Điều quan trọng là đừng đánh rắn động cỏ, chúng ta tạm thời chưa có căn cứ chính thức để điều tra bọn họ.” Trần Tranh nói thêm: “Còn Vệ Ưu Thái, Kha Thư Nhi và Doãn Cao Cường, nếu xác định được hành tung của bọn họ, tôi cũng có thể tham khảo.”

 

Khổng Binh nói: “Được. Nếu có thể kiểm tra thông tin liên lạc, tôi cũng sẽ kiểm tra luôn.”

 

Trần Tranh theo bản năng nói: “Vất vả cho đội trưởng Khổng rồi.”

 

Khổng Binh đang có vẻ mặt khá hơn một chút, nghe vậy liền xị mặt xuống, “Tôi cần cậu nói vất vả sao?”

 

Trần Tranh vừa dứt lời liền nhận ra, anh ở Lạc Thành làm đội trưởng đội hình sự quá lâu, phải luôn quan tâm đến sự vất vả của cấp dưới, phải cho cấp dưới cảm nhận được sự ấm áp như gió xuân. Nhưng bây giờ đã đến địa bàn của người khác, anh chỉ là một nhà nghiên cứu được phép tham gia điều tra, nói với đội trưởng người ta là vất vả, người ta còn chưa nói với anh là vất vả đã là may lắm rồi.

 

Nhưng nhìn Khổng Binh, câu nói này chắc cũng không thể nào thốt ra từ miệng anh ta được.

 

“Xin lỗi.” Trần Tranh cười cười, không hề lúng túng, “Là tôi vất vả rồi.”

 

Khổng Binh ngược lại bị nghẹn họng, lông mày nhíu càng sâu, nhưng cũng không cãi lại, quay người lẩm bẩm một câu: “Có gì mà xin lỗi?”

 

Trần Tranh xuống lầu, Minh Hàn chạy theo, còn nói xấu sau lưng: “Đội trưởng Khổng này, sao mà thất thường vậy, lúc thì mắng anh, anh xin lỗi rồi, anh ta lại không vui, thật khó chiều.”

 

Trần Tranh bật cười, “Ai cũng đều giống cậu, cả ngày cười ngây ngô à?”

 

Minh Hàn nói: “Người ta sống trên đời có một lần, phải sống cho thỏa thích, muốn vui thì cứ vui, có gì sai sao?”

 

Trần Tranh chậm bước, sống cho thỏa thích, có gì sai sao? Rất lâu về trước, lâu đến mức anh còn chưa trở thành cảnh sát, thì đây cũng là câu nói anh thường xuyên treo ở miệng. Lúc đó còn trẻ, một lòng nhiệt huyết, nào biết rằng dựa vào nhiệt huyết mà leo lên được vị trí nhất định, thì những chuyện phải lo lắng cũng nhiều hơn, trách nhiệm trên vai cũng nặng nề hơn, mỗi lần muốn cười một cách chân tâm cũng phải suy nghĩ trước xem có hợp lý hay không, có phải vui quá hóa buồn hay không.

 

Minh Hàn vỗ nhẹ vai Trần Tranh, nhanh chóng chạy lên phía trước. Trần Tranh đặt tay lên cửa xe, gọi cậu ta: “Cậu không đi cùng tôi sao?”

 

Minh Hàn quay đầu lại nói: “Lần trước anh đi gặp Doãn Cao Cường, lần này đến lượt em, chia nhau hành động, hiệu quả sẽ cao hơn.”

 

Khi Trần Tranh đến tiệm sushi của Vệ Ưu Thái thì cũng là lúc ăn tối, khách ra vào tấp nập. Trần Tranh ngồi vào chiếc bàn nhỏ giữa sảnh, gọi một bát mì ramen, một đĩa sushi, một ly trà, đồ ăn hầu như không động đến, chỉ quan sát những vị khách qua lại và Vệ Ưu Thái đang bận rộn trong bếp.

 

Các vị khách dường như không ai để ý đến anh, nhưng nhân viên phục vụ lại nhìn anh mấy lần, còn vào bếp nói với Vệ Ưu Thái. Thỉnh thoảng hắn ta lại liếc nhìn đồng hồ, đến hơn 8 giờ, Vệ Ưu Thái cởi tạp dề, đến bên bàn anh, “Cảnh sát Trần, hôm nay lại đến hỏi tôi chuyện gì à?”

 

Trần Tranh nói: “Đừng vội, buôn bán tốt như vậy, đợi anh bận xong rồi hãy nói.”

 

“Nhưng tôi chỉ là một người dân bình thường, biết cảnh sát đang đợi tôi, tâm trạng tôi thực sự rất bất an, không thể nào an tâm làm việc được.” Vệ Ưu Thái cười khổ, nói: “Vì vậy chi bằng cứ gác công việc lại trước đã.”

 

Trần Tranh phát hiện, so với lần trước, Vệ Ưu Thái rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, “Xem ra là tôi đã làm lỡ việc làm ăn của anh rồi.”

 

Vệ Ưu Thái lắc đầu, “Phối hợp điều tra là nghĩa vụ của chúng tôi, hơn nữa, người chết là bạn học cũ của tôi, tôi cũng hy vọng cảnh sát có thể sớm phá án.”

 

Không gian chung của tiệm sushi tương đối yên tĩnh, các vị khách nói chuyện đều rất nhỏ tiếng, Trần Tranh nhìn xung quanh, “Đến cái sân lần trước chứ?”

 

Vệ Ưu Thái nói: “Không sao, cứ nói chuyện ở đây đi, tôi không có gì phải giấu giếm.”

 

Trần Tranh bất giác đánh giá Vệ Ưu Thái, hắn ta so với lần trước ung dung hơn, giống như một người hoàn toàn không liên quan đến vụ án. Nhưng người bình thường gặp phải chuyện như vậy, lo lắng bất an mới là phản ứng bình thường hơn.

 

“Hôm nay tôi mang đến không phải là tin tốt.” Trần Tranh đi thẳng vào vấn đề, “Người bạn học cùng lớp với anh và Tằng Yến năm xưa, Phùng Phong đã mất tích ở huyện Nguy Chiêu, thành phố Vạn Quân.”

 

Vệ Ưu Thái cúi đầu nhìn trà, gần như không có phản ứng. Ngay khi Trần Tranh cho rằng hắn ta không nghe rõ thì hắn ta lại ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, “Phùng Phong mất tích… chuyện này có liên quan gì đến Tằng Yến không?”

 

Trần Tranh hỏi ngược lại: “Anh nghĩ tại sao anh ta lại mất tích? Anh ta đến huyện Nguy Chiêu là nhận tiền tham gia quay phim, nhưng trước khi ‘Tằng Yến’ bị hại, anh ta đã cãi nhau với bên A và bỏ đi, từ đó bặt vô âm tín, trước đây anh ta là người như vậy sao?”

 

Vệ Ưu Thái lại im lặng một lúc, lắc đầu, “Tôi thực sự không hiểu tại sao cậu ta lại mất tích, lại còn là trước khi Tằng Yến chết. Tôi cũng không phải cảnh sát, không liên tưởng được mối liên hệ trong đó. Hay là anh nói cho tôi biết, hai chuyện này rốt cuộc là có liên quan gì với nhau?”

 

Trần Tranh không lên tiếng, nhìn thẳng vào mắt Vệ Ưu Thái.

 

Bất kỳ ai bị cảnh sát nhìn chằm chằm như vậy, đều rất khó mà không lùi bước, nửa phút sau, Vệ Ưu Thái ngượng ngùng gãi đầu, giải thích: “Tôi thực sự không trả lời được. Không bằng như thế này đi, tôi kể cho anh nghe về Phùng Phong mà tôi biết nhé?”

 

Trần Tranh gật đầu.

 

“Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cũng không phải là hoàn toàn không liên lạc với nhau, dù sao thì thành phố Trúc Tuyền cũng chỉ có ngần ấy, đôi khi đi trên đường cũng có thể gặp nhau, đôi khi có thể nghe được tin tức của cậu ta từ người thân bạn bè.” Vệ Ưu Thái nói: “Biết cậu ta làm nhiếp ảnh gia, tôi còn khá ngạc nhiên, trước đây cũng chưa từng nghe nói cậu ta có sở thích này. Nhưng mà ngẫm lại thì làm nhiếp ảnh gia cũng hợp với cậu ta.”

 

“Tại sao?”

 

“Vì loạn.”

 

“Loạn?”

 

Trong giọng nói của Vệ Ưu Thái mang theo một chút khinh thường khó phát hiện, nói nhiếp ảnh gia coi như là nửa nghệ sĩ, người làm nghệ thuật thì có ai mà không loạn? Phùng Phong lúc đi học làm việc chưa bao giờ theo lẽ thường, trong đám côn đồ coi như là người quậy nhất, vì vậy có thể chen chân vào giới nhiếp ảnh gia, cũng không có gì lạ.

 

“Cho nên bây giờ anh đột nhiên nói với tôi là cậu ta mất tích, tôi cũng không cảm thấy bất ngờ lắm. Trong giới của bọn họ rất loạn. Hơn nữa, trong những năm nay có phải cậu ta đã đắc tội với những người khác hay không, ví dụ như những nhân vật máu mặt hơn chẳng hạn, vậy thì tôi cũng không rõ.”

 

Trần Tranh nghe hiểu ý của Vệ Ưu Thái — Phùng Phong mất tích không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không quan tâm.

 

“Ồ, nhớ ra rồi, chi bằng các anh đi tìm Kha Thư Nhi xem sao, mối quan hệ của cô ta và Phùng Phong thân thiết hơn tôi và cậu ta nhiều, hồi cấp 3 bọn họ từng yêu nhau, tôi nhớ sau khi tốt nghiệp bọn họ vẫn còn bên nhau mà nhỉ? Phùng Phong và Tằng Yến thân thiết, coi Tằng Yến như em gái, Kha Thư Nhi vẫn luôn rất căm ghét Tằng Yến.”

 

Trần Tranh nói: “Lần trước sao anh không nói?”

 

Vệ Ưu Thái lộ ra vẻ mặt xin lỗi, “Lần trước chẳng phải tôi căng thẳng quá sao, đột nhiên nói có người chết gì đó… Sau này tôi đã nhớ lại kỹ lưỡng cuộc sống cấp 3 của mình, thế mới nhớ ra một số chuyện.”

 

“Vậy thì vừa hay.” Trần Tranh nói: “Doãn Cạnh Lưu, anh có ấn tượng gì về người này không?”

 

Vệ Ưu Thái nhíu mày, không chắc chắn, nói: “Doãn… Cạnh Lưu? Cái tên này nghe có vẻ quen tai.”

 

Trần Tranh nói: “Doãn Cạnh Lưu, học sinh giỏi khóa trên của anh, năm đó cũng coi như là nhân vật mà ai ai ở trường Trung học số 2 cũng biết nhỉ? Sau đó thi đỗ đại học Lạc Thành, nghỉ đông năm nhất trở về thì mất tích. Đúng rồi, tiệm mì lão Doãn ở cổng trường Trung học số 2 là do ba anh ta mở.”

 

Vệ Ưu Thái như bừng tỉnh đại ngộ, “Tôi nhớ ra rồi, chuyện anh ta mất tích còn gây ầm ĩ lắm, lúc đó ba anh ta ngày nào cũng đến trường Trung học số 2, tóm được ai là hỏi người đó. Sau đó có người nói, anh ta bị người ta lừa bán sang nước ngoài rồi.”

 

Trần Tranh nói: “Vụ mất tích của anh ta có thể có liên quan đến vụ án ‘Tằng Yến’, bây giờ Phùng Phong cũng mất tích, vậy thì tính liên kết càng mạnh hơn.”

 

Vệ Ưu Thái kinh ngạc, “Hả? Sao có thể như vậy được?”

 

Trần Tranh nói: “Anh còn nhớ bọn Tằng Yến từng đánh nhau một trận, còn bị đưa vào đồn cảnh sát không?”

 

Vệ Ưu Thái bật cười, “Bọn họ vào đồn cảnh sát nhiều lần lắm rồi.”

 

“Nhưng lần đó, Doãn Cạnh Lưu bị thương.” Trần Tranh nói: “Là mùa đông năm anh học lớp 11, có liên quan đến cô gái mà Phùng Phong và anh em của anh ta thích.”

 

Vệ Ưu Thái suy nghĩ khoảng mười mấy giây, “Anh nói là lần đó? Tôi biết, nhưng tôi không có tham gia.”

 

“Anh và Phùng Phong thân thiết như vậy, anh ta tổ chức đánh nhau mà anh lại không tham gia?”

 

“Thật sự không, bởi vì ngày hôm đó tôi bị ba tôi trói đi học thêm.”

 

Trần Tranh ngả người ra sau, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt hắn ta, “Chuyện mười một năm trước rồi, mà anh còn nhớ rõ ràng như vậy.”

 

Thần sắc Vệ Ưu Thái hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, “Bởi vì chuyện đó lúc ấy gây náo loạn rất lớn mà. cảnh sát Trần, tại sao tôi lại nghe không hiểu lời anh nói vậy nhỉ? Đánh nhau một trận thì sao? Doãn Cạnh Lưu mất tích sao lại liên quan đến bọn Tằng Yến được?”

 

Trần Tranh không nói chi tiết, chỉ nói: “Có manh mối chứng minh, trong trận ẩu đả đó Doãn Cạnh Lưu đã bị thương, do đó có tiếp xúc với Phùng Phong, hiện tại có người đang trả thù cho anh ta.”

 

Vệ Ưu Thái hít sâu một hơi, “Chẳng lẽ… Phùng Phong và Tằng Yến đã giết Doãn Cạnh Lưu?”

 

Trần Tranh nói: “Anh và bọn họ cũng là thành viên của cùng một nhóm. Anh không lo lắng cho bản thân mình sao?”

 

Vệ Ưu Thái tức giận đứng dậy, “Cảnh sát Trần, tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện của Doãn Cạnh Lưu, nếu không phải hôm nay anh nói với tôi những điều này, thì tôi còn tưởng Doãn Cạnh Lưu bị bán sang nước ngoài! Hơn nữa, cho dù bọn họ vì trận ẩu đả đó mà mâu thuẫn, thì có liên quan gì đến tôi? Tôi đã nói rồi, tôi không có tham gia đánh nhau!”

 

Các vị khách xung quanh nghe tiếng nhìn sang, nhân viên phục vụ cũng vội vàng chạy đến, Vệ Ưu Thái chắp hai tay về phía bọn họ, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi hơi mất bình tĩnh.”

 

Trần Tranh cũng đứng dậy, Vệ Ưu Thái nói: “Cảnh sát Trần, những chuyện khác tôi thật sự không còn gì để nói nữa.”

 

Trần Tranh gật đầu, đi ra ngoài, Vệ Ưu Thái tiễn anh đến chỗ đậu xe. Trần Tranh nói: “Gần đây anh có liên lạc với bạn học cũ nào không?”

 

Vệ Ưu Thái do dự một lát, “Thật ra Kha Thư Nhi có tìm tôi.”

 

Trần Tranh nhướn mày.

 

“Tâm trạng cô ấy rất kích động, hỏi cảnh sát có phải cũng đã tìm đến tôi hay không, chúng tôi liền nói chuyện phiếm về Tằng Yến một lúc. Nói sao nhỉ, tôi cảm thấy hiện tại cô ấy hình như rất hận Tằng Yến. Cho nên vừa nãy tôi mới đề nghị, chuyện của Phùng Phong, các anh hỏi tôi chi bằng đi hỏi cô ấy.”

 

Trần Tranh nói: “Còn gì nữa không?”

 

Vệ Ưu Thái lại nói: “Kha Thư Nhi, cô ấy, sau khi các anh tìm cô ấy, người đầu tiên cô ấy tìm không phải là tôi, bởi vì cô ấy và tôi không thân thiết đến mức độ đó. Cô ấy gọi điện thoại cho Phùng Phong, không liên lạc được với Phùng Phong, sau đó mới tìm đến tôi. Điện thoại của Phùng Phong không gọi được, cô ấy khá suy sụp.”

 

………..

 

Trần Tranh lái xe một đoạn, sau khi rời xa tiệm sushi mới dừng lại bên đường, lấy sổ ghi chép ra, vội vàng ghi lại những suy nghĩ quan trọng.

 

Hai lần gặp mặt, phản ứng của Vệ Ưu Thái khác nhau, lúc biết tin Phùng Phong mất tích và khi nghe đến tên Doãn Cạnh Lưu, phản ứng đều khá chậm chạp. Kha Thư Nhi đã tìm hắn ta, nói cho hắn ta biết là không liên lạc được với Phùng Phong, cho nên hắn ta đã chuẩn bị tâm lý từ trước cho việc Phùng Phong mất tích, điều này có thể lý giải được. Nhưng còn Doãn Cạnh Lưu thì sao? Hắn ta thật sự không liên quan gì đến vụ mất tích của Doãn Cạnh Lưu sao? Nếu không liên quan, thì tại sao Kha Thư Nhi lại vội vàng tìm đến hắn ta?

 

Hơn nữa, hắn ta cố tình đẩy Kha Thư Nhi ra, dường như bọn họ không cùng một phe. Hắn ta cho rằng như vậy là có thể gạt mình ra khỏi chuyện này sao? Nhưng một khi cảnh sát liên lạc với Kha Thư Nhi, thì Kha Thư Nhi cũng sẽ nói ra những lời khai bất lợi cho hắn ta.

 

Trần Tranh day day thái dương, nhìn chữ viết nguệch ngoạc trên giấy, cảm thấy mâu thuẫn mãnh liệt. Nhất định là có chỗ nào đó đã đi lệch hướng, cái chết của ‘Tằng Yến’ và vụ mất tích của Phùng Phong càng khiến anh tin chắc rằng, đây là vụ án bắt nguồn từ Doãn Cạnh Lưu. Nhưng nếu như điểm tựa này đã tìm sai thì sao?

 

Ở một nơi khác, Minh Hàn đã ăn xong một bát bún gà ớt cay ở tiệm mì lão Doãn, cậu ta có hứng thú với chiếc lót ly thủ công tinh xảo, cầm lên xem xét một hồi lâu. Doãn Cao Cường và cậu nhân viên Tiểu Hoàng đang dọn dẹp trong quán, cậu ta thì ngồi ở ngoài cửa, vừa gặm hạt dưa, vỏ dưa chất đống trên tay, phân chia rõ ràng, vậy mà chẳng có một hạt nào rơi xuống đất. Doãn Cao Cường đi ra, cười nói: “Cậu bé, đợi ai vậy?”

 

Minh Hàn cười nói: “Đợi bác tan ca.”

 

Lúc này khách đã về hết, trong phòng học của trường Trung học số 2 đối diện vẫn sáng đèn, Doãn Cao Cường kéo một chiếc ghế đẩu đến ngồi xuống, “Mấy hôm trước cũng có một cậu thanh niên đến quán tôi ăn mì, ăn hai lần tôi mới biết cậu ấy là cảnh sát. Cậu cũng vậy à?”

 

Minh Hàn gạt vỏ dưa lại, đi đến thùng rác bên cạnh vứt bỏ, “Đó là đồng nghiệp của cháu.”

 

Doãn Cao Cường nói: “Ồ, vậy hôm nay sao lại đổi người?”

 

Minh Hàn nói: “Anh ấy có nhiệm vụ khác, kêu cháu đến thay ca.”

 

Doãn Cao Cường cười nói: “Các cậu cũng thay ca à? Tiểu Trần lần trước nói với tôi, vụ án mà các cậu đang điều tra có thể có liên quan đến Tiểu Lưu, nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Lưu ngoài việc từng can ngăn bọn trẻ đánh nhau ra, thì chẳng có chút liên quan nào với bọn chúng cả.”

 

Minh Hàn nói: “Phùng Phong cũng mất tích rồi.”

 

Có lẽ đối với hai chữ “mất tích” đặc biệt nhạy cảm, trong mắt Doãn Cao Cường lập tức hiện lên vẻ lo lắng, “Mất tích? Đây là ai?”

 

“Chính là tên đầu sỏ côn đồ lúc trước.” Lúc Minh Hàn nói chuyện thì ánh mắt đảo xung quanh, nhưng khóe mắt vẫn luôn dừng trên mặt Doãn Cao Cường.

 

Vẻ mặt Doãn Cao Cường mờ mịt, “Cũng mất tích giống Tiểu Lưu sao? Nhưng chuyện này đã mười năm rồi… Ý cậu là, cậu ta có thể gặp phải chuyện giống Tiểu Lưu sao?”

 

Minh Hàn lắc đầu, “Có khả năng là ngược lại.”

 

Doãn Cao Cường càng thêm mờ mịt, im lặng một hồi, vẻ mặt ông chua xót, nói: “Cậu bé, tôi nghe không hiểu.”

 

Minh Hàn hỏi: “Bác Doãn, bác nhớ lại xem, Tiểu Lưu có người bạn nào đặc biệt thân thiết không? Đặc biệt là mấy năm đầu sau khi xảy ra chuyện, có ai thường xuyên đến thăm bác không?”

 

Doãn Cao Cường đi tới đi lui bên cạnh ghế đẩu, “Mấy năm đầu thì có, đều là bạn học của nó, còn có cả giáo viên, bây giờ ít rồi, mọi người đều có gia đình, dần dần cũng quên nó đi rồi.”

 

Minh Hàn lại hỏi: “Vậy có ai đặc biệt hơn không? Ví dụ như lời nói cử chỉ kỳ lạ, giống cháu chẳng hạn?”

 

Doãn Cao Cường ngẩn người, “Cậu nói đùa rồi. Cảnh sát các cậu hỏi cái gì cũng đều là vì trị an, sao có thể kỳ lạ được?”

 

“Đúng, chúng cháu hỏi cái gì cũng đều có lý do chính đáng, nhưng những người khác thì không có tiền đề này.” Minh Hàn nói: “Bác Doãn, bác nghĩ lại xem? Ví dụ như có một người, người đó hỏi han bác sau khi Tiểu Lưu can ngăn đánh nhau thì rốt cuộc là khó chịu thế nào, lại ví dụ như nhắc đến những người như Phùng Phong, Tằng Yến, Kha Thư Nhi với bác?”

 

Lông mày Doãn Cao Cường nhăn lại thành nếp, ngẩng đầu nhìn đám mây đen trên bầu trời đêm, như đang suy tư điều gì. Minh Hàn luôn cảm thấy ông đã nhớ ra điều gì đó, nhưng cuối cùng ông chỉ cười khổ lắc đầu, nói không có người như vậy, “Cảnh sát Trần là người đầu tiên hỏi tôi như vậy.”

 

Minh Hàn nghe ra được một tia kháng cự, tuy Doãn Cao Cường nhìn có vẻ già nua chậm chạp, ánh mắt luôn đục ngầu, nhưng đây là một người có ý chí phi thường kiên định, vì con trai mà mười năm như một ngày chờ đợi ở nơi này, người như vậy tuyệt đối sẽ không thật sự chậm chạp. Có lẽ ông đã ngửi thấy một chút manh mối từ sự thăm dò của cảnh sát, ông chưa chắc đã nắm bắt được toàn bộ suy nghĩ của cảnh sát, nhưng ông có tính toán của riêng mình, cũng có lý do để tạm thời che giấu.

 

Minh Hàn lại nở nụ cười, “Vậy được rồi, hôm nay cháu về trước đây. Bác Doãn, gà ớt cay rất ngon.”

 

Doãn Cao Cường cười nói: “Chỉ sợ cay các cậu thôi.”

 

Trung tâm thương mại về đêm rất náo nhiệt, cửa hàng gắp thú có rất nhiều khách hàng đẩy xe nôi. Trần Tranh không nhìn thấy bóng dáng của Kha Thư Nhi, hỏi ra mới biết, thì ra cô ta đã xin nghỉ phép năm từ hôm qua. Nhân viên nói Kha Thư Nhi đi làm rất chăm chỉ, năm ngoái đến khi nghỉ phép bị hủy cũng không nghỉ ngơi, năm nay đột nhiên xin nghỉ phép, bọn họ cảm thấy rất bất ngờ.

 

Người cảm thấy bất ngờ còn có bố mẹ của Kha Thư Nhi, “Thư Nhi, sao về nhà mà cũng không nói với bố mẹ một tiếng?”

 

Kha Thư Nhi nhốt mình trong phòng ngủ, chỉ nói: “Nhà con bị dột nước, mấy hôm nay đang sửa chữa, con về nhà ở một thời gian.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Ba Kha mẹ Kha nhìn nhau, Mẹ Kha là giáo viên đã nghỉ hưu, cẩn thận hơn một chút, hỏi: “Thư Nhi, nếu con gặp chuyện gì ở bên ngoài thì phải nhớ nói với bố mẹ.”

 

Kha Thư Nhi cắn răng, nhưng lại cố ý để giọng nói nghe không quá căng thẳng, “Mẹ, thật sự không có chuyện gì mà. Không phải là mẹ nói muốn đi dạo sao? Đi nhanh đi.”

 

Bên ngoài phòng ngủ dần dần không còn động tĩnh nữa, Kha Thư Nhi ôm chặt gối, không khống chế được mà run rẩy. Đêm hôm đó ở trong phòng ngủ, cô ta nhìn thấy trong gương một khuôn mặt mà đã lâu rồi không gặp, là Tằng Yến, Tằng Yến đứng bên bờ vực. Cô ta biết đó là ảo giác do quá căng thẳng, nhưng càng nghĩ thì hình ảnh đó trong đầu lại càng rõ nét.

 

Viên cảnh sát kia nói, Tằng Yến đã bị thay thế, đây là ý gì? Chẳng lẽ chuyện kia đã bại lộ, Tằng Yến đã bị giết? Vậy tại sao lại còn có một Tằng Yến giả? Là vì… để giám sát bọn họ sao? Vậy vì sao Tằng Yến giả lại chết? Trong lòng cô ta trăm mối ngổn ngang, không dám soi gương nữa, sợ nhìn thấy khuôn mặt tà ác kia trong ký ức một lần nữa. Sau đó cô ta thậm chí còn không dám đi vào nhà vệ sinh, ban đêm không dám tắt đèn, chỉ có thể kiếm cớ trở về nhà ba mẹ.

 

Vừa nãy cô ta khuyên ba mẹ ra ngoài dạo, lúc này trong nhà yên tĩnh lạ thường, cô ta lại thấy khó chịu, muốn tạo ra chút động tĩnh, bèn xuống giường lục lọi lung tung trong tủ. Trong một góc của phòng thay đồ có một chiếc hộp, bên trong đựng những món trang sức đã dùng từ rất lâu rồi. Cô ta đổ hết ra ngoài, những món đồ bên trong loảng xoảng rơi đầy đất. Đột nhiên, cô ta chú ý đến một sợi dây chuyền len màu xanh lam, đã lỗi thời từ lâu, nhưng nhìn vẫn còn rất mới, dường như chưa đeo bao giờ. Cô ta cầm nó lên, cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra mình đã mua nó khi nào.

 

Lúc này, chuông cửa vang lên, ba mẹ đã ra ngoài đi dạo, không có ai mở cửa. Đương nhiên cô ta cũng không muốn mở cửa, dù sao cũng sẽ không phải là người tìm cô ta. Nhưng tiếng chuông cửa cứ vang lên không ngừng, làm cô ta bực bội trong lòng. Cô ta cẩn thận đi đến cửa. Mắt mèo bị bịt kín, đây là do cô ta bày ba mẹ mình làm. Lúc này, cô ta không dám gỡ vật bịt ra, hỏi: “Ai vậy?”

 

Trần Tranh nói: “Cảnh sát.”

 

Tim cô ta đập lỡ mất một nhịp, “Cảnh sát nào?”

 

“Đồng nghiệp của Minh Hàn, lần trước cậu ấy đã đến nơi cô làm việc tìm cô rồi.”

 

“Những gì cần nói tôi đều đã nói rồi!” Cô ta kích động nói.

 

Trần Tranh nói: “Nhưng hôm nay có tình huống mới, Vệ Ưu Thái có liên lạc với cô không? Phùng Phong đã mất tích rồi.”

 

Mắt Kha Thư Nhi tối sầm lại, sau khi hiểu ra, cuối cùng cũng mở cửa, “Anh nói gì?”

 

Trần Tranh bình tĩnh nhìn khuôn mặt đang méo mó vì sợ hãi và căng thẳng trước mặt, đưa ra giấy chứng nhận thân phận, tay chống lên cửa, “Phùng Phong mất tích rồi, chúng tôi nghi ngờ có liên quan đến vụ án ‘Tằng Yến’, cô, Vệ Ưu Thái và bọn họ có quan hệ đặc biệt, để tránh cho các cô cũng gặp nguy hiểm, chúng tôi sẽ luôn chú ý đến hành tung của các cô, mong cô hiểu cho.”

 

Bàn tay Kha Thư Nhi nắm cánh cửa run rẩy dữ dội, ánh mắt đờ đẫn, dường như không thể tiêu hóa hết những lời vừa nghe được, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Phùng Phong thật sự mất tích rồi sao? Có phải anh ta đã chết rồi không?”

 

Trần Tranh nhíu mày, “Cô Kha, hiện tại tâm trạng của cô không ổn định, vì sự an toàn của cô, hay là cô đi theo tôi đến đồn cảnh sát một chuyến, nói cho chúng tôi biết những gì cô biết.”

 

“Không!” Kha Thư Nhi không cần suy nghĩ đã từ chối, nhưng sau khi từ chối lại lộ ra vẻ bất lực, mắt đỏ hoe, sau đó là rơi lệ, “Tôi… tôi không làm gì cả.”

 

“Đừng vội, cô không muốn đến đồn cảnh sát cũng không sao.” Trần Tranh nhìn vào trong nhà, “Nhà cô không có ai, tôi cứ thế này mà vào cũng không tiện, hay là cô đi xuống lầu với tôi, ở nơi công cộng, có lẽ cô sẽ có cảm giác an toàn hơn.”

 

Kha Thư Nhi nhìn Trần Tranh, trong lúc hoảng loạn dường như có thêm một chút tin tưởng, nhưng Trần Tranh biết rất rõ đây không phải là tin tưởng thật sự, chỉ là cô ta có chuyện đáng sợ hơn, cho nên bất đắc dĩ phải ngả về phía cảnh sát.

 

Khu chung cư mà bố mẹ Kha Thư Nhi ở rất đẹp, bên trong yên tĩnh, bên ngoài náo nhiệt, sau khi đi dạo quanh khu chung cư một đoạn đường, dường như Kha Thư Nhi đã lấy lại tinh thần, hỏi Phùng Phong mất tích như thế nào. Trần Tranh khách quan kể lại quá trình điều tra, không thêm vào những phân tích của cảnh sát. Hơi thở của Kha Thư Nhi dần dần trở nên dồn dập, Trần Tranh dừng lại, hỏi: “Cô thấy khó chịu à?”

 

Kha Thư Nhi lắc đầu, trên mặt là vẻ chán ghét không hề che giấu, “Lần trước các anh đã nói, ‘Tằng Yến’ bây giờ không phải là Tằng Yến trước kia, tại sao cô ta lại bị thay thế?”

 

Trần Tranh nói: “Đối với chúng tôi mà nói, đây cũng là một ẩn số rất nan giải.”

 

Kha Thư Nhi cười lạnh, “Vậy để tôi nói cho anh biết, tại sao Phùng Phong lại mất tích!”

 

Ánh đèn đường từ trên cao rọi xuống, trắng bệch, bao phủ lấy Kha Thư Nhi, chiếu lên vẻ hung dữ và căm hận trên mặt cô ta.

 

“Tại sao Tằng Yến lại bị thay thế, các anh không biết, nhưng tôi thì biết! Bởi vì cô ta đã hại người, cô ta đã phải trả giá! Cô ta chết từ lâu rồi!”

 

Trần Tranh im lặng lắng nghe, không ngắt lời, chỉ là, sắc mặt dần trở nên u ám.

 

“Chúng tôi đã sớm không liên lạc nữa, cho nên căn bản không biết cô ta bị thay thế hay không, có người đã trả thù cho anh ta, giết chết Tằng Yến trước kia, thay bằng ‘Tằng Yến’ bây giờ! Không ai biết, nhưng Phùng Phong biết! Tôi đã sớm biết hai người này có vấn đề, nhưng cứ chối không thừa nhận, lúc nào cũng lừa tôi!”

 

Đại từ nhân xưng trong lời nói của cô ta quá nhiều, Trần Tranh hỏi: “‘Anh ta’ là ai? Ai trả thù cho ‘anh ta’?”

 

Kha Thư Nhi lại như bị ma nhập, dường như không nghe thấy gì, “Đúng là một đôi gian phu dâm phụ! Đã lừa tôi nhiều năm như vậy, đến bây giờ Phùng Phong vẫn còn lừa tôi! Anh ta yêu Tằng Yến như vậy, anh nói xem anh ta biết Tằng Yến đã bị giết từ lâu rồi, vậy anh ta sẽ thế nào? Hả? Anh ta sẽ thế nào?”

 

Trần Tranh thuận theo lời Kha Thư Nhi nói: “Trả thù?”

 

“Đúng vậy!” Kha Thư Nhi cười âm trầm, “Anh ta mất tích cái gì chứ! Bảo sao các anh không tìm thấy anh ta, tôi cũng không liên lạc được với anh ta, anh ta đã sớm chạy từ huyện Nguy Chiêu về rồi, lặng lẽ giết chết kẻ thay thế kia, sau đó bỏ trốn!”

 

Tuy Kha Thư Nhi có vẻ điên loạn, nhưng cô ta và đám người Phùng Phong đã quen biết hơn mười năm, sự hiểu biết của cô ta đối với bọn họ không phải là điều mà cảnh sát có thể so sánh được sau vài ngày điều tra, những gì cô ta nói có thể không logic, có thể là vô căn cứ, nhưng trong thời gian ngắn Trần Tranh không thể phủ nhận được.

 

Hơn nữa, cô ta đã tiết lộ một thông tin vô cùng quan trọng, “Anh ta”.

 

“‘Anh ta’ là Doãn Cạnh Lưu à?”

 

Kha Thư Nhi chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu gối khóc nức nở, miệng lẩm bẩm những lời nghe không rõ. Trần Tranh chỉ có thể cho cô ta thời gian, để cô ta trút bỏ cảm xúc. Có người liên tục đi qua, đều tò mò nhìn sang, Kha Thư Nhi coi như không thấy.

 

Một lúc lâu sau, thấy cô ta dường như đã bình tĩnh lại, Trần Tranh cũng ngồi xổm xuống, “Cô nói Tằng Yến đã hại chết người, người này có phải là Doãn Cạnh Lưu không?”

 

Nghe vậy, Kha Thư Nhi lại đờ đẫn nhìn Trần Tranh, “Đây là ai?”

 

“Cô không nhớ anh ta nữa sao?” Trần Tranh nhất thời cũng do dự, phản ứng của Vệ Ưu Thái đối với Doãn Cạnh Lưu rất hờ hững, có thể lý giải là hắn ta đã sớm tập dượt cách đối phó với câu hỏi của cảnh sát. Còn Kha Thư Nhi chủ động đề cập đến việc Tằng Yến đã giết người, nhưng lại hỏi Doãn Cạnh Lưu là ai. Thần sắc của cô ta lúc này quá tự nhiên, hầu như không tìm thấy dấu vết giả tạo nào.

 

Chẳng lẽ người mà cô ta nói căn bản không phải là Doãn Cạnh Lưu? Chuyện năm đó còn có nạn nhân khác sao?

 

“Tôi… tôi không quen người mà anh nói.” Kha Thư Nhi càng nghĩ càng sốt ruột, “Chờ một chút, hình như tôi đã từng nghe qua cái tên này.”

 

Trần Tranh nói: “Cậu ta là học sinh đứng nhất lớp của các cô năm đó, nhớ ra chưa?”

 

“Là cậu ta?” Kha Thư Nhi nhíu mày, “Anh đang nói gì vậy? Cậu ta không phải mất tích rồi sao? Sao Tằng Yến có thể giết cậu ta được?”

 

Trần Tranh giữ bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Vậy người mà cô nói là ai?”

 

Kha Thư Nhi chậm chạp nhận ra, “Tôi biết rồi, các anh điều tra ra được là Tằng Yến đã giết người đứng nhất kia phải không? Cậu ta căn bản không phải mất tích, mà là bị Tằng Yến giết chết! Cho nên, cho nên Tằng Yến bây giờ là bị diệt khẩu! Nhưng mà, nhưng mà Tằng Yến không phải đã bị thay thế rồi sao?”

 

Đầu óc một người có rối loạn hay không, thì nhìn từ ánh mắt là có thể nhận ra, Trần Tranh chỉ đành tạm thời trấn an cô ta, mà cô ta càng thêm kích động, tiếng cười quái dị khiến những cư dân đi ngang qua phải lùi bước. Lúc này, một đôi vợ chồng trung niên đi đến, lo lắng gọi: “Thư Nhi, con làm sao vậy?”

 

Người đến chính là bố mẹ của Kha Thư Nhi, Trần Tranh lùi sang một bên, giao Kha Thư Nhi cho bọn họ. Mẹ Kha cảnh giác và trách cứ nhìn anh, “Anh là ai, đã làm gì con gái chúng tôi? Lão Kha, mau báo cảnh sát!”

 

Ba Kha cầm điện thoại, nhưng không lập tức bấm số, ông ta đánh giá Trần Tranh, “Anh là?”

 

Trần Tranh tự báo thân phận, Mẹ Kha càng thêm lo lắng, nắm lấy cánh tay Kha Thư Nhi, “Thư Nhi, sao con lại chọc giận cảnh sát vậy?”

 

Kha Thư Nhi vùng vẫy dữ dội, suýt chút nữa thì mẹ Kha bị đẩy ngã, sau khi vùng ra thì cô ta chạy về phía ngoài khu chung cư, Mẹ Kha đuổi theo hai bước, bị Trần Tranh chặn lại. Người nhà của người có liên quan đến vụ án rất khó ứng phó, Trần Tranh nói cho bọn họ biết, cảnh sát chỉ là trong lúc điều tra một vụ án phát hiện ra Kha Thư Nhi có thể là người biết chuyện, không cần quá lo lắng.

 

Mẹ Kha bật khóc, “Nó như vậy, bảo sao chúng tôi không lo lắng cho được?”

 

Đã nói đến nước này rồi, Trần Tranh bèn hỏi: “Hai người có biết Kha Thư Nhi lúc học cấp 3 có quan hệ phức tạp với một nam sinh tên Phùng Phong không?”

 

Vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt Ba Kha mẹ Kha đều trở nên khó coi, Mẹ Kha thậm chí còn quay mặt đi, tỏ vẻ không muốn nhắc đến Phùng Phong.

 

Ba Kha thở dài, đi đến ngồi xuống cái chòi nghỉ mát trong vườn hoa, “Để tôi nói cho anh nghe, vì cái tên Phùng Phong này mà nhà chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều lần, suýt chút nữa thì tan nhà nát cửa rồi.”

 

Ba Kha nhớ lại, trước khi học cấp 2, Kha Thư Nhi luôn là một cô bé ngoan ngoãn, hướng nội, trong nhà cho con bé học khiêu vũ, hội họa, đàn tranh các kiểu, tuy vất vả nhưng con bé cũng học rất ra dáng. Lên cấp 2, con bé học cùng lớp với Phùng Phong, từ năm lớp 8 thành tích bắt đầu sa sút, cũng như những cô gái cùng trang lứa khác, bắt đầu thích ăn diện. Mẹ Kha vốn cẩn thận, đã sớm chú ý đến điều này, bà thảo luận với Ba Kha, có phải con gái đã học theo những người không ra gì hay không. Ba Kha lại nói, con gái hiểu chuyện, sẽ không học theo điều xấu đâu.

 

Thế nhưng không lâu sau, Kha Thư Nhi đã bị mời phụ huynh. Giáo viên chủ nhiệm nói con bé thường xuyên trốn học, thi cử lần nào cũng kém hơn lần trước, lúc nào cũng la cà với đám học sinh cá biệt trong trường, còn đi bắt nạt bạn bè.

 

Mẹ Kha tức giận vô cùng, về nhà liền đánh cho Kha Thư Nhi một trận, ánh mắt của Kha Thư Nhi lúc đó khiến hai người họ sợ hãi, đó không còn là ánh mắt của một đứa con gái ngoan ngoãn nữa, nó nhìn hai người họ như nhìn kẻ thù. Ba Kha mềm lòng, không cho Mẹ Kha dạy dỗ con gái nữa, chỉ yêu cầu Kha Thư Nhi chia tay với đám bạn xấu kia. Nhưng đứa trẻ trong tuổi nổi loạn, làm sao có thể nghe lời khuyên bảo một cách dễ dàng như vậy được.

 

Sau khi bị đánh, Kha Thư Nhi càng trốn học nhiều hơn, mà Ba Kha mẹ Kha lại bận rộn công việc, không thể nào quản thúc con bé được mọi lúc mọi nơi, ông bà nội lại càng không có cách nào với nó. Nó giống như đang ngồi trên một đường trượt không thấy đáy, trượt dần về phía vực sâu.

 

Mẹ Kha phát hiện ra Kha Thư Nhi vậy mà lại hẹn hò với Phùng Phong, bà tuyệt đối không thể chấp nhận được, yêu cầu Kha Thư Nhi chia tay ngay lập tức, còn tìm đến tận nhà bố Phùng Phong. Bố mẹ Phùng Phong đã ly hôn, không có mẹ dạy dỗ, bố Phùng Phong cả ngày bận rộn làm ăn, căn bản không quan tâm đến cuộc sống của con trai, hay chuyện yêu đương của nó. Ông ta bảo cứ yêu đương đi, chỉ cần đừng có “Ăn cơm trước kẻng” là được. Mẹ Kha suy sụp, nhốt Kha Thư Nhi ở nhà, nhưng biện pháp cứng rắn này căn bản không có tác dụng, Kha Thư Nhi lấy cái chết ra uy hiếp, bọn họ còn có thể làm gì khác đây?

 

Gây chuyện mãi, ba Kha mẹ Kha cũng đành thỏa hiệp, tự an ủi bản thân là, con gái đã lớn rồi, sau khi tốt nghiệp đi làm thì dần dần sẽ trưởng thành hơn thôi. Không ngờ niềm vui bất ngờ lại ập đến với họ, nửa năm sau khi tốt nghiệp, Kha Thư Nhi đột nhiên như bừng tỉnh, kiên quyết chia tay với Phùng Phong, dứt khoát triệt để, còn cầu xin bố mẹ nhờ vả giúp đỡ tìm cho cô một công việc, bắt đầu từ vị trí thấp nhất cũng được.

 

Mẹ Kha mừng như điên, hỏi con gái vì sao lại chia tay với Phùng Phong. Con bé nói đã nghĩ thông suốt rồi, trước đây thật ngu ngốc, ở bên cạnh một người đàn ông có phẩm hạnh không đoan chính như vậy thì sẽ có kết quả tốt đẹp gì chứ, phụ nữ phải tự dựa vào chính mình.

 

Sau đó, Kha Thư Nhi thật sự không còn qua lại với đám bạn bè bất hảo kia nữa, học vấn của cô không cao, ban đầu làm việc ở vị trí hành chính do gia đình sắp xếp, sau khi có kinh nghiệm trong công việc, cô tự mình nhảy việc sang công ty hiện tại, từng bước một leo lên vị trí quản lý, mấy năm trước còn mua được nhà – tuy nhiên một phần tiền là do gia đình hỗ trợ.

 

Nói đến sự trưởng thành của con gái, trên mặt ba Kha thoáng hiện lên vẻ tự hào của một người cha, nhưng sau đó lại lo lắng nói: “Rốt cuộc Thư Nhi đã dính líu vào chuyện gì vậy? Sao con bé lại… lại trở nên kích động như vậy?”

 

Trần Tranh nhắc đến tên của Doãn Cạnh Lưu, Tằng Yến, Ba Kha đều nói không nhớ, bạn bè mà Kha Thư Nhi quen biết khi còn đi học, ông chỉ có ấn tượng với mỗi Phùng Phong.

 

Sau khi Kha Thư Nhi chạy ra khỏi khu chung cư không lâu thì cảnh sát hình sự của Phân cục Bắc Diệp đã bám theo. Hiện tại cô ta là nhân vật then chốt, cũng là người mà cảnh sát phải bảo vệ. Sau khi xác nhận cô ta không có chuyện gì, Trần Tranh quay trở lại Cục, dòng thời gian trên bức tường manh mối càng trở nên rõ ràng hơn – trong mắt ba Kha – một người ngoài cuộc, sự thay đổi của Kha Thư Nhi cũng xuất hiện sau khi Doãn Cạnh Lưu mất tích. Mà vấn đề mới hiện tại chính là, nạn nhân mà Kha Thư Nhi nói đến không phải là Doãn Cạnh Lưu.

 

“Còn chưa đi sao?” Khổng Binh đứng ở cửa, tay xách theo hộp cơm mua ở công trường.

 

Ngoài cửa sổ vọng lại tiếng máy xúc ầm ầm, nghe rất ồn ào trong đêm khuya yên tĩnh, chỉ là lúc nãy Trần Tranh đang mải mê với những manh mối, nên đã tự động bỏ qua những âm thanh tạp âm đó. Công trường đang thi công cách phân cục Bắc Diệp không xa, do gần đó không có khu dân cư, nên ban đêm họ vẫn tiếp tục làm việc.

 

Trần Tranh nhìn hộp cơm của Khổng Binh, “Anh cũng chưa đi sao?”

 

Khổng Binh bắt đầu ăn cơm, “Tôi với cậu giống nhau sao?”

 

Anh ta luôn nói năng khó nghe như vậy, ban đầu Trần Tranh nghĩ anh ta có thù oán gì với mình, nên mới nhắm vào mình, nhưng sau khi hợp tác, anh phát hiện ra Khổng Binh làm việc rất có trách nhiệm, chưa bao giờ để chậm trễ công việc, chỉ là, lời nói hơi khó nghe một chút thôi, nên Trần Tranh cũng bỏ qua cho anh ta.

 

“Ừ đúng rồi, anh là đội trưởng, là người chỉ huy, tôi chỉ là một nhà nghiên cứu đến hỗ trợ thôi.” Trần Tranh nói đùa, còn nhìn vào các món ăn trong hộp cơm.

 

Sắc mặt Khổng Binh tối sầm lại, “Mỉa mai cái gì?”

 

Trần Tranh: “Đừng nóng giận nữa đội trưởng Khổng, tôi về đây.”

 

Khổng Binh lại nói: “Chờ chút.”

 

“Hửm?”

 

“Không muốn nghe những gì chúng tôi mới điều tra ra sao?”

 

Trần Tranh đang định đi ra cửa thì xoay người lại, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống. Nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của Trần Tranh, Khổng Binh khịt mũi nói, “Ngày ‘Tằng Yến’ bị hại, những nhân vật then chốt đều không có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng.”

 

Trần Tranh nhướn mày.

 

Khổng Binh nói về Kha Thư Nhi trước, tính chất công việc ở những nơi giải trí khiến cô ta khó có thể làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, bình thường cô ta sẽ đến trung tâm thương mại ở phố Bạch Ngạn vào buổi chiều, làm việc đến 11 giờ đêm, có khi sẽ đến quán bar, cũng có khi về nhà luôn. Hôm đó là ngày 4 tháng 10, trùng hợp là ngày cô ta được nghỉ bù, camera giám sát của khu chung cư quay được cảnh cô ta ra ngoài lúc 6 giờ chiều, đến hơn 10 giờ sáng hôm sau mới về. Khoảng thời gian đó cô ta đã đi đâu thì không ai biết.

 

Tối ngày 4 tháng 10 Vệ Ưu Thái cũng không trở về khu chung cư, nhưng tình hình của hắn ta phức tạp hơn Kha Thư Nhi, trước ngày 4 tháng 10, hắn ta cũng thường xuyên không về nhà, có lẽ là đi xã giao, cũng có lẽ là làm những chuyện không muốn cho cảnh sát biết.

 

Ngoài ra, do được Trần Tranh đặc biệt dặn dò, Khổng Binh còn điều tra cả hành tung của Vu Dã trong ngày hôm đó. Cậu ta đã đến bệnh viện số 9 tìm Ngô Liên San vào buổi trưa ngày 4 tháng 10, sau đó hai người tách ra. Vu Dã và Ngô Liên San thuê nhà ở khu chung cư cũ, chỉ có một camera giám sát công cộng trên đường cái gần đó, tạm thời không thể xác định được cậu ta có ở nhà vào buổi tối hôm đó hay không, nếu không ở nhà, vậy thì cậu ta đã đi đâu?

 

Nghe xong, Trần Tranh không hề cảm thấy bất ngờ, những người này ít nhiều gì cũng có điểm đáng ngờ, chưa chắc đã là hung thủ, nhưng đều có liên quan đến sự việc mười năm trước và cái chết của ‘Tằng Yến’. Tiếp theo cần phải lấy lời khai chính thức của bọn họ, xem bọn họ sẽ khai báo hành tung ngày 4 tháng 10 như thế nào.

 

Trần Tranh không có thói quen ngủ lại Cục mỗi khi gặp phải vụ án, trước khi rời đi, anh thuận miệng nói: “Hộp cơm này nhìn có vẻ ngon đấy.”

 

Khổng Binh gật đầu, “Nhiều dầu mỡ, lúc nào tiêu hao nhiều thể lực thì ăn loại cơm này là ngon nhất.”

 

Trần Tranh chưa từng ăn cơm hộp ở công trường bao giờ, đương nhiên cũng sẽ không nghĩ đến việc đến công trường mua cơm hộp, có chút tò mò hỏi Khổng Binh vì sao lại đi mua, “Trước đây anh hay mua à?”

 

Khổng Binh ngẩng đầu lên, nhìn anh vài giây, sau đó hừ một tiếng, “Lúc nhỏ tôi lớn lên ở công trường, bố tôi ăn gì thì tôi ăn nấy. Người như cậu chắc chắn không hiểu được đâu.”

 

Lời nói của người này lại mang theo ý mỉa mai, Trần Tranh lười nói chuyện với anh ta nữa, phẩy phẩy tay, bỏ đi. Nhưng cho đến khi đi ra khỏi tòa nhà, Trần Tranh vẫn ngửi thấy mùi dầu mỡ nồng nặc đó, nói thật là rất thơm.

 

Sau khi rời khỏi nhà bố mẹ, Kha Thư Nhi tắt điện thoại, lang thang vô định trên đường. Cảnh sát hình sự bám theo sau cô ta từ phía xa. Đến rạng sáng, cô ta bắt xe đến gần trường số 2, nhưng lại không bảo tài xế chở thẳng đến cổng trường. Cô ta xuống xe, lảo đảo bước về phía trường.

 

Lúc này trên đường rất ít người qua lại, có người nhìn thấy bộ dạng như hồn ma của cô ta thì cũng sợ hết hồn, vội vàng tránh xa. Khi đi ngang qua tiệm mì lão Doãn, Kha Thư Nhi dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tấm biển hiệu phía trên rất lâu, sau đó lại đi về phía cổng trường.

 

Dường như cô ta muốn vào trường, nhưng bảo vệ trông cổng thấy cô ta như người điên, liền đuổi cô ta đi. Cô ta chửi bới vài câu, rồi quay người trở lại tiệm mì lão Doãn. Con ngõ này có rất nhiều quán ăn, cứ đến giờ ăn là lại đông nghịt học sinh. Nhưng lúc này đây, nơi này vắng tanh, vắng đến mức trông thật đáng sợ.

 

Dường như Kha Thư Nhi không nhận ra sự rùng rợn trong bầu không khí này, cứ đi đi lại lại ở giữa con hẻm. Sau đó, có một chiếc taxi chạy qua, đèn xe chiếu vào người cô ta, lúc này cô ta mới như bừng tỉnh, hoảng sợ vẫy tay gọi taxi. Nhưng tài xế bị cô ta dọa sợ, đạp ga bỏ chạy.

 

Cô ta ngồi bệt xuống vệ đường, ôm đầu, run rẩy.

 

Cảnh sát hình sự lo lắng nếu cứ mặc kệ cô ta như vậy sẽ xảy ra chuyện, bèn tiến lên nói rõ thân phận, có lẽ vì quá mệt mỏi, cũng có lẽ vì tinh thần đã kiệt quệ, lần này cô ta không phản kháng nữa, để cảnh sát đưa mình về nhà.

 

Đèn trong nhà Kha Thư Nhi sáng suốt đêm, nhưng cảnh sát không biết cô ta đã gặp phải chuyện gì trong nhà.

 

Cô ta vẫn không dám soi gương, rõ ràng biết Tằng Yến thời cấp 3 mà mình nhìn thấy chỉ là ảo giác, nhưng càng cố gắng không nghĩ đến, thì ảo giác đó lại càng trở nên chân thực. Cô ta trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng đành phải mở điện thoại, khi cơn buồn ngủ ập đến, thì tiếng chuông điện thoại vang lên như tiếng chuông báo tử giữa đêm khuya. Cô ta run rẩy sợ hãi, run run nhận điện thoại, đầu dây bên kia cũng giống như lần trước, chỉ có tiếng hít thở gấp gáp rất khẽ, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

 

Cô ta vừa khóc vừa hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn làm gì?”

 

Không có tiếng trả lời.

 

“Phùng Phong? Có phải anh không? Anh giết người rồi, cảnh sát nói ‘Tằng Yến’ bây giờ không phải là Tằng Yến trước kia, có phải anh đã giết cô ta vì Tằng Yến không? Anh nói đi! Anh nói chuyện đi chứ!”

 

Vẫn không có tiếng trả lời.

 

Kha Thư Nhi thở hổn hển, một lúc sau, tâm trạng dường như ổn định hơn một chút, “Anh không phải Phùng Phong, Phùng Phong đã chết rồi. Hách Nhạc, là anh phải không Hách Nhạc? Anh đến để trả thù!”

 

Tần suất hơi thở truyền đến từ trong điện thoại đã thay đổi.

 

“Quả nhiên là anh!” Kha Thư Nhi siết chặt bàn tay đã sớm ướt đẫm mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh tìm tôi làm gì? Mục tiêu tiếp theo là tôi sao? Anh chết rồi mà vẫn chưa hiểu ra sao? Người hại chết anh không phải là tôi! Tôi chưa bao giờ ra tay!”

 

“Hừ -” Đầu dây bên kia vang lên âm thanh khinh thường, Kha Thư Nhi còn muốn nói tiếp, thì nghe thấy tiếng cúp máy.

 

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, tiếng tim đập của Kha Thư Nhi như bị phóng đại vô hạn. Phải mất vài phút sau cô ta mới dần dần bình tĩnh lại sau trạng thái kích động tột độ, nỗi sợ hãi như vô số sợi dây thừng, trói chặt lấy cô ta.

 

Hết chương 16.

 

Chương 16: Mê Sơn (16)

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên