Chương 16: Sao Có Thể Vì Chút Thể Diện Mà Đánh Mất Tiền Bạc Chứ?

 

Chương 16: Sao Có Thể Vì Chút Thể Diện Mà Đánh Mất Tiền Bạc Chứ?

 

Là một cô sinh viên đại học đam mê lướt web, Đường Vũ Huệ thường dành thời gian rảnh rỗi để lướt Weibo.

 

Hôm nay, sau khi tan học, cô nằm dài trên giường ký túc xá, mở mục hot search ra, với mong muốn hóng hớt xem có drama nào mới trong giới giải trí hay không. Ngay khi vừa truy cập, cô đã nhìn thấy tin hot nhất.

 

“Ninh Lạc? … Cái tên này nghe quen quen.”

 

Cô lẩm nhẩm cái tên đó vài lần, cuối cùng cũng nhớ ra, vỗ đùi cái bốp, “Đây chẳng phải là anh chàng diễn viên ít tiếng tăm, thường xuyên bị bóc phốt chửi mắng trợ lý, nóng tính, giả nai sao? Sao lại leo lên top 1 hot search thế này? Chắc chắn là bỏ tiền ra mua rồi, Weibo đúng là sân chơi của mấy người giàu có mà.”

 

Vừa nói, cô vừa click vào bài viết: “Để xem anh còn chiêu trò gì bất ngờ nữa mà tôi chưa biết nào.”

 

Kết quả là chưa đầy một phút sau khi click vào, cô bạn cùng phòng ở giường trên đã nghe thấy tiếng cười như sấm rền của Đường Vũ Huệ, kèm theo đó là tiếng đập giường liên hồi.

 

Cô bạn thò đầu xuống: “Làm cái gì thế?”

 

Đường Vũ Huệ cười như chưa bao giờ được cười, không sao ngừng lại được, tay run rẩy giơ điện thoại lên cho bạn xem màn hình. Chiếc điện thoại suýt nữa thì rơi khỏi tay cô mấy lần, mãi mới lắp bắp được một câu hoàn chỉnh: “Cậu xem… hahahahaha… xem kìa, Ninh Lạc, hahahahaha! Không được, cười chết mất… “

 

Cô bạn nhìn vào màn hình đang rung lắc dữ dội, nhanh chóng nắm bắt được câu slogan trong quảng cáo.

 

“Cam kết mười năm, đảm bảo sạch sẽ.”

 

“……”

 

Cô từ tốn hỏi: “Quảng cáo kiểu này, anh ta không sợ mất mạng à?”

 

Cuối cùng Đường Vũ Huệ cũng ngừng cười, đưa tay quệt nước mắt: “Không chỉ có vậy đâu, cậu xem tiếp đi.”

 

Không biết là nhân viên nào trong đoàn phim đã lén quay video hậu trường buổi chụp hình tạp chí của Ninh Lạc và đăng tải lên mạng. Dù chất lượng hình ảnh không được tốt, nhưng vẫn không thể che giấu được gương mặt thanh tú, xinh đẹp của anh chàng trong video.

 

Có vẻ như đang hồi hộp, đôi môi đỏ mọng khẽ run rẩy, sau đó cậu mở miệng.

 

“Biết tại sao khủng long tuyệt chủng không? Bởi vì chi trước của chúng quá ngắn, không thể vỗ tay tán thưởng cho nhan sắc của anh được, vậy nên đã chết vì quá đau buồn.”

 

“Anh à, anh đẹp trai vừa thôi, đừng đẹp quá mức như vậy, khiến em muốn nhét cây đàn vào miệng, trở thành một người chung tình.”

 

“Ở đây cao quá nên em hơi thiếu oxy, vừa nãy trợ lý mới cho em hít vào một hơi, em liền cảm thấy sảng khoái hẳn ra. Em tự hỏi không biết loại khí gì mà thần kỳ đến vậy, thì ra là anh đẹp trai quá.”

 

Cái miệng nhỏ nhắn đóng mở liên tục, chẳng khác nào vừa được bơm thuốc xổ.

 

Cuối cùng, cậu chớp chớp mắt nhìn về phía Lộ Đình Châu, với vẻ mặt kiểu, “Em nói hay không, mau khen em đi”.

 

Chưa xem hết video, cô bạn cùng phòng cũng đã cười lăn cười bò, cùng Đường Vũ Huệ điên cuồng đập giường.

 

Phần bình luận bên dưới cũng tràn ngập tiếng cười.

 

【Người chung tình cái khỉ gì, hahahahaha, Ninh Lạc quên mất hình tượng chàng trai ngây thơ của mình rồi à? Hahahahaha.】

 

【Cú lật xe ngoạn mục nhất giới giải trí. Hahaha.】

 

【 Đặt mình vào vị trí của Lộ Đình Châu, chắc chắn là ngượng ngùng đến mức muốn đội quần, vác vali lên tàu hỏa đổi sang hành tinh khác sống quá.】

 

【Chiêu trò marketing mới à? Cũng được đấy, thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi [Chó ngậm hoa.]】

 

【Chưa hết đâu, mọi người mau xem video khác đi kìa, Ninh Lạc thế mà còn tập luyện khinh công bằng cách giẫm chân lên không trung, hahaha, cười muốn xỉu.】

 

Hình ảnh Ninh Lạc giẫm chân trái lên chân phải để bay lên trời được cắt ra từ một video quay lén khác, và được chế thành meme.

 

Phía dưới là dòng chữ: “Mỗi ngày ngủ thêm một phút, trên đường đi học luyện khinh công.”

 

Cư dân mạng hóng drama được dịp trổ tài, thi nhau đào bới tất cả những tư liệu cũ của Ninh Lạc, sản xuất ra hàng loạt meme.

 

Bức ảnh Ninh Lạc nhắm mắt khóc lóc thảm thiết.

 

Cư dân mạng: “Những ai thích kiểu nam chính từ trên trời rơi xuống có phúc rồi, anh sắp nhảy lầu đây”.

 

Bức ảnh Ninh Lạc cau mày nhăn nhó khi đang đọc sách.

 

Cư dân mạng: “Đừng gọi tôi là học sinh dốt nữa, hãy gọi tôi là người không dung nạp được kiến thức.”

 

Bức ảnh Ninh Lạc cười gượng gạo trong một bộ phim thần tượng.

 

Cư dân mạng: “Móa nó, tự nhiên thấy mình nghèo đến bật cười.”

 

Cơn sóng gió nho nhỏ ban đầu chỉ bắt nguồn từ ba bình luận, sau khi được cư dân mạng hóng drama góp sức, đã nhanh chóng biến thành cuộc chiến meme. Cuộc chiến lan rộng ra khắp Weibo, Douyin, Tiểu hồng thư, ba nền tảng lớn hợp lực đưa Ninh Lạc leo lên vị trí top 1 hot search, nhiệt độ ngày càng tăng cao.

 

Các blogger marketing đánh hơi thấy mùi liền xúm vào, video, bài viết…. lần lượt được tung ra, góp phần đẩy mạnh lưu lượng truy cập.

 

Fan của Ninh Lạc chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này, sợ hãi co rúm trong siêu thoại, không dám hó hé nửa lời.

 

“Lạc Lạc cứ bay cao bay xa, có chuyện gì thì tự mình gánh vác.”

 

Còn bản thân Ninh Lạc thì thực sự muốn nhảy lầu cho xong chuyện.

 

Cậu nhìn loạt meme kéo dài đến vô tận, muốn khóc mà không ra nước mắt: “… Kiếp trước tôi rốt cuộc đã gây ra nghiệp chướng gì, mà kiếp này lại gặp phải đám cư dân mạng này?”

 

Hứa Linh an ủi: “Nghĩ theo hướng tích cực đi, ít nhất cậu cũng nổi tiếng rồi.”

 

Ninh Lạc sắp phát điên đến nơi rồi, đây chẳng khác nào bị hành hình công khai?

 

“Tôi có thể đăng Weibo nói tài khoản bị hack, những lời đó không phải tôi nói được không?”

 

Hứa Linh gật đầu tán thành: “Ý kiến hay đấy. Vậy còn video thì sao?”

 

Ninh Lạc: “AI đổi mặt.”

 

Hứa Linh vỗ tay: “Không gì có thể làm khó được cậu.”

 

Ninh Lạc nghe ra giọng điệu mỉa mai của cô, dám tức giận nhưng không dám lên tiếng.

 

【 Chọc giận tôi? Vậy coi như chị đã chọc giận người dễ chọc giận nhất trong bán kính mười dặm rồi đó! Hậu quả của việc chọc giận tôi chính là đã chọc giận tôi một cái, bởi vì tôi chẳng làm gì được chị đâu, chị chọc giận tôi chính là đang nhào nặn tôi thành sợi mì dẻo dai! 】

 

Hứa Linh cười lạnh.

 

Ban đầu, cô cũng tức giận vì cậu không giữ hình tượng mà tùy tiện đáp trả cư dân mạng, nhưng sau đó đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô nhận ra đây là cơ hội để Ninh Lạc nổi tiếng, nhìn dáng vẻ Ninh Lạc đá chân loạn xạ như muốn chết đi cho rồi, cô thì thầm với giọng điệu ma quỷ.

 

“Ninh Lạc, cậu còn muốn trở thành Ảnh đế không?”

 

Ninh Lạc cảm thấy lời nói này có gì đó sai sai, nhưng vẫn thận trọng gật đầu: “Còn… chứ.”

 

“Vậy thì đừng làm gì cả, cứ để nhiệt độ tăng cao, nhân khí của cậu sẽ tăng lên. Tí nữa tôi sẽ dùng tài khoản của cậu đăng thông báo, nói rằng cậu quá mệt mỏi, áp lực quá lớn…” Hứa Linh xoa đầu cậu hết sức trìu mến, như đang ngắm nhìn một cái cây hái ra tiền đang phát triển mạnh mẽ.

 

“Mất mặt một chút thì có đáng là bao, sao có thể vì chút thể diện mà đánh mất tiền bạc chứ?”

 

Ninh Lạc bị đánh trúng điểm yếu: “…”

 

Nghe có vẻ rất hợp lý, không thể phản bác được.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

——

 

Quyết tâm vừa được củng cố của cậu lập tức lung lay khi nhìn thấy mọi người trong đoàn phim.

 

Câu đầu tiên mà Thẩm Văn Dục nói với cậu là: “Ồ, nịnh thần xuất hiện rồi kìa.”

 

Ninh Lạc lập tức quay đầu bỏ đi.

 

Thẩm Văn Dục vội vàng kéo cậu lại, muốn cười nhưng sợ cậu mỏng manh, nhạy cảm, nên phải cố vất vả nhịn cười: “Đi đâu đấy, mau đi thay trang phục đi, mọi người đang chờ cậu đấy.”

 

Ninh Lạc mím môi, gượng cười: “Anh Dục, có thái độ như vậy là em không đúng, có vẻ như em nhỏ nhen quá.”

 

Thẩm Văn Dục nghe cậu nói mà cứ thấy hương trà thoang thoảng, vừa bực mình vừa buồn cười, túm lấy cổ áo cậu lôi vào phòng trang điểm: “Mới mấy ngày không gặp mà đã học được cách nói chuyện như trà xanh rồi.”

 

Ninh Lạc ngồi yên vị trên ghế, nhìn mình trong gương: “Trà xanh đâu nào, là trà hoa cúc đấy.”

 

Thẩm Văn Dục tò mò: “Ồ?”

 

Ninh Lạc ngân nga: “Nhạt nhòa như hoa cúc, xin đừng cue, đừng làm phiền.”

 

Thẩm Văn Dục: “…”

 

Được rồi, mới mấy ngày không gặp, lại điên thêm rồi.

 

Dù cho Ninh Lạc có muốn độn thổ đến đâu, cậu cũng phải đi làm kiếm tiền.

 

Sau khi trang điểm xong, vừa bước ra khỏi phòng trang điểm, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cậu.

 

Xung quanh vang lên những tiếng cười khúc khích.

 

Ninh Lạc hít sâu một hơi, tự nhủ phải bình tĩnh.

 

【 Bị cả cõi mạng cười nhạo thì đã sao? Có gì to tát đâu? Dù sao thì cũng phải sống, sống không nổi thì chết, chết sớm chết muộn cũng là chết, phần mộ chính là Bali! Bali, Double Cheeseburger, ai muốn bán cái hamburger chết tiệt này! Hahahaha, Bali! 】

 

Vương Lâm: “…”

 

Hắn xoa mặt, thở dài.

 

Đây là nhà đầu tư, không thể đắc tội được.

 

Đây là nhà đầu tư rót vốn một ngàn vạn, phải cung phụng.

 

Sau khi lẩm nhẩm điều này trong lòng vài lần, hắn mới cảm thấy tinh thần ổn định hơn một chút: “Nhanh, bắt đầu cảnh này thôi.”

 

Cảnh quay này là cảnh nam phụ do Ninh Lạc thủ vai nhìn thấy nữ chính đang tập luyện với khách hàng tại phòng tập boxing vào cuối tuần. Nhìn bóng lưng của nữ chính, cậu nhớ lại người đã kéo mình ra khỏi vũng bùn năm xưa, đó là tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào góc khuất tăm tối của cuộc đời cậu.

 

Cũng chính là người đã khiến cậu rơi vào vực sâu tăm tối hơn.

 

Phần đầu của cảnh quay tập trung vào Tôn Thiệu Nghi, Ninh Lạc đeo găng tay boxing, đứng bên dưới nhìn Tôn Thiệu Nghi bước vào sàn đấu.

 

Hứa Linh làm việc rất nhanh nhẹn, nói là sẽ tìm trợ lý cho cậu, rất nhanh đã tìm được người.

 

Đó là một nữ trợ lý tên là Đào Tử. Ngoài việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho cậu cùng với Tiểu Tống, cô còn phụ trách quản lý Weibo của cậu, đăng bài viết thường ngày để củng cố lượng fan.

 

Nhờ có hot search những ngày qua, lượng fan của Ninh Lạc đã tăng thêm hơn năm mươi vạn người, và con số này vẫn đang tiếp tục tăng lên.

 

Hơn nữa đều là fan thật, thứ hạng hoạt động hàng ngày của siêu thoại cũng lọt vào top 10.

 

Thật sự là đáng mừng.

 

Ninh Lạc cúi đầu quấn băng, Đào Tử gọi cậu: “Anh Lạc, nhìn sang đây ạ.”

 

Ninh Lạc theo bản năng nhìn sang, liền bị chụp liên tục mấy tấm.

 

Đào Tử nhìn ảnh chụp, vô cùng hài lòng: “Gương mặt của anh Lạc là được dựng hình 3D phải không? Không có một chút khuyết điểm nào. Không biết sau này người anh thích sẽ có dung mạo thế nào mới xứng đây.”

 

Ninh Lạc quấn băng xong, đeo găng tay boxing, ừ một tiếng: “Tôi có bạn trai rồi.”

 

“Hả? Anh à, chuyện này không thể nói ra ngoài đâu!” Đào Tử giật mình, vội vàng nhìn xung quanh.

 

Quả nhiên, bắt gặp ánh mắt tò mò của vài người.

 

Ninh Lạc: “Ồ, cũng không sao, quan hệ của chúng tôi không được ổn định lắm.”

 

“Sao cơ ạ?” Đào Tử lập tức hóng chuyện, hạ giọng hỏi.

 

Ninh Lạc thở dài: “Thỉnh thoảng không mơ thấy anh ấy.”

 

Đào Tử & những người hóng hớt khác: “…”

 

Đào Tử nhìn cậu rời đi, quay sang hỏi Tiểu Tống: “Lúc nào anh Lạc cũng vậy à?”

 

Tiểu Tống hỏi ngược lại: “Gần đây cô không xem hot search à?”

 

Đào Tử: “…”

 

Trăm nghe không bằng một thấy.

 

Điên, thật sự là rất điên.

 

Chẳng mấy chốc đã đến cảnh quay, Tôn Thiệu Nghi trong vai nữ chính, vì muốn giành được hợp đồng và lấy lòng khách hàng, đã tìm hiểu rất kỹ sở thích của đối phương, hôm nay đến phòng tập boxing.

 

“Luật sư Doãn cũng thích boxing sao?”

 

Tôn Thiệu Nghi dùng dây chun buộc tóc đuôi ngựa: “Coi như là cách giải trí lúc rảnh rỗi thôi, không ngờ cô Cố cũng thích.”

 

Ngôi sao được gọi là cô Cố chính là khách hàng mục tiêu lần này, cô ta bước xuống sàn đấu, ra hiệu cho Tôn Thiệu Nghi: “Thử xem?”

 

Tôn Thiệu Nghi xoay người bước vào giữa sàn đấu, ngoắc tay với những người khác đang tập luyện: “Lại đây.”

 

Nữ chính được thiết lập là người từng học Taekwondo từ nhỏ, Tôn Thiệu Nghi cũng thường xuyên tập thể dục, sau khi được chỉ đạo võ thuật, động tác của cô ta rất dứt khoát, đẹp mắt, áp đảo những người khác.

 

Nhìn mà Ninh Lạc cảm thấy sục sôi.

 

【 Tôn Thiệu Nghi vừa xuất hiện đã ra tay tàn độc, quên mình, liều mạng! Hàng trăm chiêu thức biến hóa khôn lường, như hàng trăm tảng đá bị động đất liên tục hất tung, cuồng phong vũ bão trước mắt bạn. Tiếng trống dồn dập tựa như hắc hổ đào tâm đào phế, bước chân nhảy nhót như hầu tử trộm đào, phong thái mạnh mẽ như voi đá quét chân! Trên sàn đấu boxing thiêng liêng, bùng nổ một trận đối đầu thật hùng tráng, thật hào phóng, thật mãnh liệt —— Tôn Thiệu Nghi! 】

 

Tôn Thiệu Nghi trượt chân, suýt chút nữa đã thực hiện động tác xoạc chân 180 độ.

 

Cô bị đau cơ đùi, hít hà vì đau, miệng lẩm bẩm chửi rủa, hơn nữa còn chửi rất thô tục.

 

Có ai đến quản lý Ninh Lạc giùm cô cái!

 

Còn Vương Lâm đứng ngoài trường quay thì cười khoái chí.

 

Gieo gió gặt bão, Tôn Thiệu Nghi, hôm nay cô cũng nếm trải được cảm giác này rồi chứ!

 

Hết chương 16.

 

Chương 16: Sao Có Thể Vì Chút Thể Diện Mà Đánh Mất Tiền Bạc Chứ?

Ngày đăng: 21 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên