Chương 16: Song Sư (16)
Mười lăm năm trước, một đội công nhân xây dựng chuyên nhận việc khắp nơi, nghe nói ở huyện Lộ Trường có rất nhiều nhà cần xây, ông chủ trả tiền sòng phẳng, vừa hết Tết là bọn họ liền lên xe tải, vượt đường xá xa xôi mà đến.
Công nhân đến từ khắp mọi miền đất nước, vốn dĩ không quen biết nhau, nhưng làm việc một mình đơn thương độc mã khó tránh khỏi bị cai thầu ức hiếp, nên sau khi làm quen ở một công trình nào đó, bọn họ thường sẽ kết bạn rủ nhau cùng đi đến công trình tiếp theo.
Hoàng Huân Đồng gia nhập đội muộn hơn những người khác, thân hình gầy gò, làm việc không nhanh nhẹn bằng người khác, cũng không thích nói chuyện. Sau khi tan làm, những người khác rủ nhau đánh bài uống rượu, còn cậu thì lấy một quyển sách từ dưới gối ra đọc.
Đội công nhân tuy nói là tự nguyện thành lập, không có sự phân biệt cao thấp, nhưng ở bất kỳ tập thể nào cũng vậy, lâu dần thì sẽ có người đứng ra làm đầu tàu.
Lão đại chê Hoàng Huân Đồng là tên trầm lặng ít nói, là loại người quê mùa còn ra vẻ thanh cao gì chứ? Cậu không đánh bài, những công nhân khác liền ném sách của cậu ta đi. Cậu không uống rượu, mọi người liền đè cậu xuống sàn, cười ha hả rồi đổ rượu vào miệng cậu.
Những việc nặng nhọc bẩn thỉu nhất ở công trường đều giao cho cậu làm. Ai bảo cậu không hòa đồng làm gì?
Nhưng dù là vậy, Hoàng Huân Đồng cũng không rời đội. Cậu đi làm thuê đã được mấy năm rồi, có lúc cặm cụi làm vài tháng, một xu cũng không nhận được, có lúc ông chủ không cho ăn thịt, ngày nào cũng chỉ có ba bữa rau khoai lang trộn cơm trắng.
Cậu ăn nói không trôi chảy, đánh nhau cũng không đánh lại người ta, tiền lương không đòi được thì thôi, còn thường xuyên bị đánh bị dọa nạt.
Từ khi gia nhập đội công nhân hiện tại ở một công trình nào đó, cuối cùng cậu cũng không còn phải lo lắng về tiền công, về thức ăn nữa. Trong đội có bất kỳ chuyện gì, mấy người cầm đầu đều sẽ đi nói chuyện với ông chủ.
Chỉ là bị mắng chửi, bị bắt nạt một chút mà thôi, so với việc không đòi được tiền công thì những chuyện này chẳng đáng gì.
Hoàng Huân Đồng không đi, những người khác trong đội cũng không đuổi cậu.
Trong một nhóm nhỏ có người làm đầu thì cũng phải có người nằm dưới đất chịu giày xéo chà đạp. Cậu mà đi thì chẳng phải mọi người mất vui hay sao?
Nhà họ Vương giàu có nhất huyện Lộ Trường muốn xây nhà mới, đội công nhân liền đến nhận việc. Đào móng, nện đất, vác vật liệu xây dựng….. ngày qua ngày cứ thế trôi đi.
Nhưng khác với trước đây, Hoàng Huân Đồng đã có bạn bè – Lưu Ý Tường, cháu trai của ông chủ.
Lưu Ý Tường là một kẻ sâu mọt ăn hại ai ở huyện cũng biết, được cậu mợ cưu mang nhiều năm nhưng không biết ơn.
Tình cờ, Lưu Ý Tường đi đưa vật liệu đến công trường, Hoàng Huân Đồng nhận vật liệu. Lúc đó đang là giờ nghỉ, những công nhân khác đều đang trốn nắng trong lán, đánh bài, ngủ gà ngủ gật, chỉ có Hoàng Huân Đồng là mồ hôi nhễ nhại, tất bật làm việc.
Lưu Ý Tường không hiểu, “Chỉ có một mình anh à?”
Hoàng Huân Đồng vừa cười vừa lau mồ hôi, “Việc của tôi mà.”
Lưu Ý Tường bỗng hiểu ra, đây là một người có hoàn cảnh tương tự như mình. Bị xa lánh, bị ngược đãi, lâu dần thậm chí còn quen với cuộc sống bị ức hiếp.
“Tôi giúp anh.” Lưu Ý Tường nhảy xuống xe, cùng Hoàng Huân Đồng vác vật liệu.
Sau đó, hai người dần quen nhau. Lúc đó Lưu Ý Tường đã kết thúc cuộc sống ở nhà ăn bám, Vương Thuận sai cậu ta đi đưa vật liệu ở các công trường khác nhau, cậu ta cũng không từ chối, coi như là nửa công nhân xây dựng, cũng có chuyện để nói với Hoàng Huân Đồng.
Chủ đề dần chuyển từ công trường sang cuộc đời, những con sâu cái kiến tìm được tiếng nói chung. Lưu Ý Tường vốn cho rằng Hoàng Huân Đồng cũng giống mình, cũng là loại người nằm im mặc người giẫm đạp, nhưng Hoàng Huân Đồng lại lắc đầu, trong mắt có ánh sáng, “Tôi chỉ đang lợi dụng bọn họ, tôi cần cùng bọn họ kiếm tiền.”
Khoảnh khắc đó, Lưu Ý Tường bỗng nhận được một điều gì đó tựa như khai sáng, cậu ta dần dần trở nên tích cực hơn, hận thù bị đè nén bao năm như một mầm non, hưng phấn đẩy lớp đất trên đầu mình trồi lên.
Không lâu sau, người bạn thời thơ ấu Cung Tường trở về. Những năm gần đây, thực ra Lưu Ý Tường không muốn gặp Cung Tường, bọn họ từng là anh em tốt nhất của nhau, nhưng bây giờ lại như một trời một vực. Cung Tường hẹn cậu ta, cậu ta có thể viện cớ từ chối thì đều sẽ từ chối.
Nhưng lần này thì khác, cậu ta muốn cho Cung Tường biết, cậu ta có một người bạn mới, hơn nữa….. Cậu ta cảm thấy trong người mình có sự can đảm không tên đang trỗi dậy.
Lúc cậu ta say khướt, cậu ta nhớ mình đã thổ lộ những lời trong lòng với Cung Tường – Tôi muốn giết bọn chúng!
Bọn súc sinh nhà họ Vương đã chiếm đoạt tất cả của cậu ta, có một ngày, cậu ta sẽ lấy lại hết.
Ngày hôm đó dường như cũng không có gì khác biệt, chẳng qua là cậu ta lại trở thành mục tiêu bị bọn súc sinh chỉ trích. Vương Thuận chỉ vào mặt cậu ta mắng chửi, cả nhà bọn họ nói bóng nói gió, cậu ta tức giận phản pháo, tiếng mắng chửi vang xa đến mức cả mấy tòa nhà gần đó đều nghe thấy.
Bọn súc sinh đó mắng xong lại dám yên tâm đi ngủ. Cũng đúng, cậu ta còn có thể làm ra chuyện gì ghê gớm nữa chứ?
Cậu ta có thể.
Nửa đêm, cơn giận của Lưu Ý Tường vẫn chưa nguôi, cậu ta lấy búa dùng trong nhà ra, mò vào bốn phòng ngủ, đập vỡ đầu bọn súc sinh đó như đập vỏ trứng.
Nhưng sau khi giết người cuối cùng, cậu ta đột nhiên hoang mang. Tiếp theo phải làm gì đây? Nếu bị bắt thì mình sẽ bị tử hình mất?
Tội ác đã xâm chiếm đầu óc cậu ta, cậu ta nghĩ, cần phải có một người chết thay cho mình. Là ai nhỉ? Không, cậu ta có thể tìm ai đây?
Câu trả lời đã hiện lên rõ mồn một.
Lưu Ý Tường hoảng loạn tìm Hoàng Huân Đồng, nói rằng trong nhà xảy ra chuyện, cần cậu giúp đỡ. Hoàng Huân Đồng cùng Lưu Ý Tường vào nhà, lại bị Lưu Ý Tường đang nổi máu điên nhốt ở trong nhà. Một ngọn lửa lớn, thiêu chết một người, cho một người khác sự sống mới.
… Có đúng là như vậy không?
Quý Trầm Giao nhìn bóng mình trên cửa kính.
Năm đó người chết là Hoàng Huân Đồng, sau này người chết ở căn hộ 402 là Lưu Ý Tường. Có người báo thù cho Hoàng Huân Đồng, người này ẩn mình rất kỹ, bây giờ rất khó tìm được nhóm công nhân của Hoàng Huân Đồng năm đó, lại càng khó phân tích ra ai là người sẽ báo thù cho Hoàng Huân Đồng.
Còn một điểm nữa, trong giả thuyết này, Ký Khắc ở đâu?
Ông ta bán gạch men ở huyện Lộ Trường, nhất định sẽ có giao dịch với Vương Thuận, có lẽ trong số những hàng hóa mà Lưu Ý Tường từng đưa đến công trường có cả gạch men của ông ta?
Ông ta quen biết Vương Thuận, Lưu Ý Tường, thậm chí cả Hoàng Huân Đồng. Vậy thì sao Lưu Ý Tường dám ở chung một tòa nhà với ông ta?
Đáng lẽ Lưu Ý Tường phải đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, để thời gian xóa nhòa sự khác biệt về ngoại hình giữa hai người.
Trừ khi cậu ta bị Ký Khắc ép buộc? Nhưng tại sao Ký Khắc lại làm như vậy? Vì một nguyên nhân nào đó mà Ký Khắc biết Lưu Ý Tường đã tước đoạt mạng sống của Hoàng Huân Đồng?
Một sợi dây sắp được làm rõ bỗng nhiên thắt lại một nút.
“Đội trưởng Quý, tư duy của đội trọng án các anh đều độc ác như vậy sao?” Trên cửa kính bỗng xuất hiện một bóng người khác, Quý Trầm Giao quay lại, thấy Lăng Liệp đã đi tới.
“Độc ác?”
“Lưu Ý Tường giết cả nhà họ Vương là vì sự hận thù tích tụ lâu ngày, nhưng việc thiêu chết Hoàng Huân Đồng cũng quá tàn nhẫn rồi, dù gì đó cũng là người bạn duy nhất của cậu ta mà – Cung Tường đã không còn là bạn của cậu ta nữa.”
Quý Trầm Giao cũng nghi ngờ điểm này, chỉ là từ những manh mối hiện tại mà phân tích, đây là tình huống có khả năng xảy ra nhất, nếu không thì sao có thể giải thích việc Lưu Ý Tường thay đổi thân phận? Lẽ nào là hai người cùng nhau giết chết Vương Thuận và những người khác, Hoàng Huân Đồng chủ động chịu chết?
Nếu là trường hợp sau, Hoàng Huân Đồng chắc chắn sẽ nhờ Lưu Ý Tường chăm sóc bà lão Hoàng, sự thật là bà Hoàng không nhận được một khoản tiền gửi nào sau khi Hoàng Huân Đồng chết.
Trước ranh giới sinh tử, tình bạn của Lưu Ý Tường có lẽ không chịu nổi thử thách.
Quý Trầm Giao: “Vậy anh nghĩ sao?”
Lăng Liệp: “Nếu tôi là Lưu Ý Tường, chỉ có một khả năng, tôi sẽ để Hoàng Huân Đồng thay tôi bị ‘thiêu chết’.”
“Tình huống nào?”
“Hoàng Huân Đồng đã chết rồi. Người bạn của tôi cuối cùng có thể giúp tôi lần này, tôi dùng tên của cậu ấy để sống thay cho cậu ấy, đôi bên cùng có lợi.”
Quý Trầm Giao: “Không có căn cứ, thi thể cuối cùng là bị thiêu chết.”
Lăng Liệp nghĩ một lát, “Lúc đó Lưu Ý Tường không biết Hoàng Huân Đồng chưa chết?”
Quý Trầm Giao khoanh tay đi đến bên bàn, nhíu mày suy nghĩ. Lưu Ý Tường cho rằng Hoàng Huân Đồng đã chết, vậy nên mới lợi dụng thi thể của cậu ấy, nhưng thực ra Hoàng Huân Đồng vẫn còn thoi thóp, cuối cùng chết trong ngọn lửa.
Điều gì đã gây ra cái “chết” đầu tiên của Hoàng Huân Đồng? Tại sao Lưu Ý Tường lại hiểu lầm rằng Hoàng Huân Đồng đã chết?
Khoan đã! Lưu Ý Tường giả làm Hoàng Huân Đồng, làm sao trà trộn vào đội công nhân được?
Đáy mắt Quý Trầm Giao trở nên lạnh lẽo, dường như đã nhìn thấy sự thật. Nếu Lưu Ý Tường trở lại đội công nhân mà không bị phát hiện, thì chỉ có thể là công nhân xây dựng đã che giấu thân phận cho cậu ta!
Tại sao lại che giấu cho một kẻ giết người? Bọn họ là đồng phạm! Có lẽ Hoàng Huân Đồng đã “chết” trong tay bọn họ!
Có khả năng Lưu Ý Tường đã bỏ trốn luôn, không trở lại đội công nhân?
Không thể! Lúc đó cảnh sát đã nhanh chóng triển khai điều tra, tất cả các đội công nhân từng giao dịch với Vương Thuận đều sẽ bị thẩm vấn. Nếu “Hoàng Huân Đồng” trốn đi vào thời điểm đó, chắc chắn sẽ trở thành nghi phạm!
Lại một câu đố nữa dường như đã được giải đáp, nhưng vẫn còn thiếu Ký Khắc.
Điều mà Quý Trầm Giao cơ bản đã xác định được một điều là, cái chết của Hoàng Huân Đồng, không, của Lưu Ý Tường là có người đang báo thù cho Hoàng Huân Đồng. Người này rất khó điều tra, nhưng nhất định phải điều tra.
Quý Trầm Giao và Lương Vấn Huyền trao đổi ý tưởng qua điện thoại, trước khi cúp máy, Lương Vấn Huyền nói: “Ngoài Ký Khắc ra, còn một điểm khó giải thích nữa.”
“Ừm?”
“Lăng Liệp mà cậu đang mang theo bên mình.”
Quý Trầm Giao theo bản năng quay đầu lại, Lăng Liệp đang cầm điều khiển TV của nhà nghỉ, nhanh chóng chuyển kênh.
“Tôi không nghĩ ra, hung thủ báo thù cho Hoàng Huân Đồng, lựa chọn căn hộ 402 cậu có thể nói là Ký Khắc có liên quan đến vụ án năm đó, có thể nói hung thủ nắm được quy luật sinh hoạt của Lăng Liệp, biết buổi tối hắn thường không về nhà.” Lương Vấn Huyền nói: “Nhưng tại sao lại mặc bộ đồ kung fu của Lăng Liệp cho Lưu Ý Tường? Hành động này có ý nghĩa gì?”
Quý Trầm Giao trầm tư, “Ý nghĩa có thể là muốn kéo Lăng Liệp vào cuộc.”
Lương Vấn Huyền: “Đúng vậy, đây chính là vấn đề. Tại sao phải kéo Lăng Liệp vào, nếu muốn vu oan thì thi thể đã ở căn hộ 402 rồi, đã cấu thành vu oan rồi. Việc thay quần áo chẳng phải là thừa thãi sao?”
Quý Trầm Giao: “Nhưng với loại vụ án này, hành động của hung thủ thường không phải là thừa thãi.”
Cả hai đều im lặng, một lát sau, Lương Vấn Huyền nói: “Cho nên tôi cảm thấy Lăng Liệp và Ký Khắc đều là những cái nút thắt trên sợi dây, hung thủ muốn thông qua việc thay quần áo để thể hiện một điều gì đó.”
Không có kênh nào hay, Lăng Liệp vứt điều khiển xuống, kéo chăn, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng hắn vừa nhắm mắt thì đã có một bóng đen che khuất tầm nhìn. Hắn lập tức mở mắt ra, Quý Trầm Giao đang cúi người, bao trùm toàn bộ người hắn trong bóng tối.
Hai người cứ thế nhìn nhau, không ai nói gì, như một cuộc thăm dò và so tài đấu sức trong im lặng.
Lăng Liệp không giống với bất kỳ nghi phạm nào mà Quý Trầm Giao từng tiếp xúc, dường như hắn có niềm tin tuyệt đối vào cảnh sát, sự tinh ranh của hắn ẩn giấu trong đôi mắt luôn tràn ngập ý cười, nếu người này vô tội thì cũng quá bình tĩnh rồi, còn nếu là hung thủ thật sự thì…
Sẽ là hung thủ đáng sợ nhất mà anh từng tiếp xúc.
Hiếm khi thấy Quý Trầm Giao tự hoài nghi bản thân mình trong giây lát – Nếu Lăng Liệp là đối thủ của anh, anh không chắc mình có thể đưa Lăng Liệp ra trước pháp luật được.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là ba phút? Có lẽ là lâu hơn.
Quý Trầm Giao đứng thẳng người dậy, không nói gì mà bỏ đi mất. Lăng Liệp cũng không hỏi gì, đắp chăn kín mít, đi ngủ.
Vào sáng sớm, đồn công an đường Tà Dương nhận được tin báo của quần chúng, phát hiện một thi thể ở “dưới cầu”.
Hết chương 16.