Chương 160: Lời Hứa
Cái nồi cơm điện đã chết đến không thể chết hơn được nữa.
Đối với kết quả này, Chu Kỳ An máu lạnh bình tĩnh đến đáng sợ.
Nồi cơm điện là một cột mốc đặc biệt trong cuộc đời cậu, là đối tượng bị ép buộc kết hôn, là khởi đầu cho lần đầu tiên cậu hạ phó bản vào ngày cưới, và cũng là lần đầu tiên cậu nhận ra rằng, có lẽ vấn đề của mẹ già nhà mình là vấn đề nan giải.
Chu Kỳ An bình tĩnh nhận ra rằng, thậm chí cậu có thể viết một bài văn theo cấu trúc liệt kê để làm câu đối tiễn biệt cho cái nồi cơm điện.
Đó cũng là một lý do khiến mẹ già nhà cậu muốn “Giết chết” cậu.
Đã chết rồi thì có thể kết minh âm, loài cũng giống nhau rồi.
Đồng thời còn đáp ứng được hàng loạt yêu cầu của bà như đảm đang việc nhà, chắc hẳn mẹ cậu cho rằng đây là hành động “Vì con”.
Lẽ sống của bà là trở thành một người mẹ khai sáng.
Vì vậy, mỗi khi nhìn thấy mẹ đi mua nồi cơm điện, Chu Kỳ An biết rằng đó là tín hiệu bà ấy sắp “Giết” mình. Sau khi mẹ cậu phát tín hiệu ở Hoa Cổ Thành, cậu đã bỏ chạy mà không cần suy nghĩ.
Tất nhiên, về bản chất thì cậu vẫn lo lắng là mẹ mình sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Hai chữ “Mẹ con” là lý do duy nhất khiến Chu Kỳ An luẩn quẩn trong trò chơi.
“Mấy đứa còn trẻ, chưa từng nếm trải nỗi khổ khi phải lấy nồi cơm điện.” Vẻ mặt Chu Kỳ An thật sâu xa khi nói những lời này.
“???”
Cậu nói nghiêm túc đến mức những người chơi khác phải hoài nghi nhân sinh cuộc đời mình, bọn họ đã thực sự suy nghĩ liệu có phải mình đã sai lầm?
Hàn Lệ: “Chẳng lẽ nồi cơm điện mới là nguyên nhân hủy diệt thế giới?”
Hầu như nhà nào cũng có, chúng luôn ẩn nấp trong bóng tối, không phải là Trái đất sẽ nghênh đón Thời đại nước, mà là thời đại của nồi cơm điện?
Mục Ca và những người khác cảm thấy lời giải thích này khá hợp lý.
Nghe vậy, Ứng Vũ trầm mặc đẩy gọng kính.
Khoa học… đã bị xúc phạm.
Cả nhóm lại tiếp tục lên đường.
Vượng Tài có thân hình vạm vỡ, nên hắn ta có nhiệm vụ cõng cậu thiếu niên đang bất tỉnh, Chu Kỳ An đi đầu.
Quy tắc mà Mục Ca thử nghiệm bằng chính kinh nghiệm của mình rất hữu ích, người thiết kế trò chơi muốn giết chết tất cả người chơi, Trùng ký sinh trong giấc mơ sẽ luôn ký sinh vào người đi đầu tiên.
Bây giờ lỗi này đã bị Chu Kỳ An lợi dụng.
Miễn là cậu luôn đi trước, con đường phía trước sẽ bằng phẳng.
Mặc dù môi trường xung quanh đã tương đối an toàn, nhưng những người chơi vẫn không dám lơ là, thậm chí thần kinh càng thêm căng thẳng.
Vẻ mặt Mục Ca mang theo một vẻ ngưng trọng: “Đây là độ khó năm sao rưỡi sao?”
Chỉ có một lối đi thôi đã suýt chút nữa khiến họ bỏ mạng luôn rồi.
Nếu không thể chiến thắng nỗi sợ hãi, bọn họ chỉ có thể dựa vào việc giết người khác để giành lấy thời gian nghỉ ngơi, người cuối cùng còn sống sót cũng sẽ phải đối mặt với kết cục bị chính nỗi sợ hãi của bản thân mình giết chết. Trừ khi thời gian vừa đủ, trước khi giết hết đồng đội, người nọ có thể đến được lối ra của đường hầm.
Mọi người đều nghĩ đến điều này, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Thẩm Tri Ngật vẫn giữ nguyên vẻ mặt.
Trùng ký sinh trong giấc mơ truyền đi nỗi sợ hãi, cộng thêm sự hỗ trợ của hương hoa tạo ảo giác, tương tự như một giấc mơ khác. Sức mạnh của quái vật trong mơ là vô hạn, nhưng miễn là mơ, sẽ tìm được cách thức tỉnh lại.
Hắn bước đến sau lưng Chu Kỳ An: “Đề phòng tất cả các yếu tố gây ảo giác.”
Chu Kỳ An gật đầu, sử dụng chút [Thuốc lật đật] cuối cùng, như vậy bản thân sẽ ít bị ảnh hưởng bởi các yếu tố chưa biết.
Từ tòa nhà khám bệnh đến khu nội trú, thế giới bên ngoài chỉ mất vài phút đi bộ, nhưng trong đường hầm tối, bọn họ đã đi gần gấp đôi thời gian.
Cuối cùng bức tường màu đỏ như máu ghê rợn xung quanh cũng biến mất, phía trước là những bậc thang. Men theo bậc thang uốn lượn lên trên, tạo cho người ta cảm giác như đang leo lên một tòa tháp hẹp, không gian rất chật hẹp, đến cuối cùng gần như mỗi bước là một khúc cua, mọi người buộc phải tản ra một chút.
“Có ánh sáng.” Cậu sinh viên đại học kinh ngạc thốt lên.
Trong đường hầm tối, không biết từ đâu chiếu vào ánh sáng ban ngày, ánh sáng chiếu vào người, không những không ấm áp mà dường như còn hút ngược nhiệt độ cơ thể.
Mục Ca: “Ánh sáng này không đúng!”
Thực ra ai cũng cảm nhận được ánh sáng bất thường, nhưng ánh sáng xuyên thấu bức tường này căn bản không thể né tránh được.
“Ưm… đây là đâu?” Cậu thiếu niên bị đánh ngất lúc này mới chậm chạp tỉnh lại, Vượng Tài quát: “Đã tỉnh thì tự đi đi.”
Dường như nhiệt lượng đang xói mòn rất nhanh, kéo theo chức năng tim phổi cũng suy yếu đi rất nhiều, đầu óc choáng váng, chưa kể đến gánh nặng phải cõng thêm một người.
Oái oăm thay, càng đi lên, độ cong càng kỳ lạ, như phiên bản ba chiều của con đường uốn lượn, mỗi khúc cua chỉ cho phép một người đi qua.
Khi đưa tay ra vịn tường di chuyển, có thể sờ thấy những bức phù điêu hoa Tiên Khách Lai sống động như thật.
Sau khi rẽ thêm vài vòng nữa, người vốn có khả năng giữ thăng bằng cực tốt như Chu Kỳ An cũng cảm thấy hơi chóng mặt.
Gió lạnh thấu xương vẫn luôn thổi sau lưng, cậu lắc đầu, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, “Báo số đi…”
Trong môi trường như vậy, không biết có thêm bớt người nào không.
“Một.” cậu lên tiếng trước.
Giọng nói vừa dứt, rất nhanh đã có âm thanh vang lên:
“Một.”
“Một, một, một…”
Âm thanh của chính cậu vang vọng trong đường hầm uốn lượn.
Mí mắt Chu Kỳ An giật giật, quay đầu lại không thấy gì, vì quá dốc, khúc cua quá nhỏ, cậu đành phải lùi lại một chút, nhưng vẫn không thấy ai.
Người đâu?
Trong không gian chật hẹp, Chu Kỳ An hạ giọng: “Mục Thiên Bạch, Ứng Vũ?”
Không ai trả lời.
Ngược lại, âm thanh nhỏ như vậy lại vang vọng trở lại, mang theo cả tiếng cười quái dị khiến người ta sởn gai ốc, hòa cùng với ánh sáng ban ngày kỳ lạ bao vây lấy cậu.
Tiếng động nhỏ khi đế giày ma sát với bụi bẩn trên bậc thang lúc lên lầu, lúc này cũng bị phóng đại vô hạn.
Lùi lại vài bước, phát hiện không có ai.
Trên mặt đất có vài dấu chân, mũi giày đều hướng về phía sau.
Cứ như thể mọi người đã lặng lẽ quay lưng lại với cậu, nhẹ nhàng rời khỏi đây.
Chu Kỳ An do dự một chút, lựa chọn cắn răng tiếp tục đi về phía trước, trong hoàn cảnh như vậy, cậu vẫn luôn cảm thấy phía sau mình như có thứ gì đó đang bám theo, ánh sáng như hình với bóng, cậu đành phải tăng tốc.
Đến cuối cùng, gần như là chạy lên cầu thang.
Một lối đi lên dường như vô tận, sau vô số khúc cua chết người, cuối cùng cũng đến hồi kết.
Độ cao phía trước ngày càng hẹp, lại trở về cảm giác đường hầm ban đầu, một cánh cửa nhỏ chắn ngang cuối đường.
Cạch.
Quẹt thẻ vạn năng một cái, cửa mở ra.
Ánh sáng tràn ngập ùa ra, bên trong là một màu trắng xóa, ánh sáng này khiến mắt Chu Kỳ An rất khó chịu.
Cậu cố gắng ngẩng đầu lên, xung quanh trống rỗng, im lặng như tờ, giống như một vùng đất hoang tuyết phủ trắng xóa.
Cảm giác giẫm lên mặt đất rất kỳ lạ, là một loại trơn trượt bóng loáng quá mức.
Chu Kỳ An cúi đầu, sắc mặt thay đổi, dưới chân là một lối đi bằng kính trong suốt, đứng trên đó có thể nhìn rõ ràng tình hình bên dưới.
Chỉ thấy khu vực bên dưới, vô số hoa Tiên Khách Lai và những bệnh nhân đang chìm trong giấc mơ đẹp, được “Trồng” rải rác ở các khu vực ruộng bậc thang.
Trước đó khi ở trong nhà kính, Chu Kỳ An không phát hiện ra điều gì bất thường, không ngờ nhìn từ trên cao xuống lại là một cảnh tượng khác.
“Giống như một…..” Chu Kỳ An nuốt nước bọt, nghĩ đến chiếc giường bệnh trong phòng bệnh đặc biệt: “Cái đĩa petri khổng lồ.”
Và lúc này cậu đang đứng trên nắp của đĩa petri, có thể nhìn bao quát mọi thứ.
Giữa các kẽ hở của vô số bông hoa trên ruộng bậc thang là dung dịch thuốc, mỗi kẽ hở đều nối với các đường gân dày đặc, như thể dung dịch thuốc được đưa vào nhà kính thông qua các đường gân này.
Những đường gân bán trong suốt kéo dài lên trên, ánh mắt Chu Kỳ An lần theo đó tìm kiếm nguồn gốc, cho đến khi ngước cổ lên, trên đỉnh đầu, giữa không trung treo một vầng thái dương.
“Chuyện gì vậy?”
Làm sao mặt trời có thể xuất hiện trong tòa nhà được?
Chu Kỳ An cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu của mắt để nhìn rõ hơn, mặt trời lúc gần lúc xa, màu sắc tổng thể rất kỳ lạ, ngả vàng nâu, màu sắc này và những đường vân kỳ lạ trên bề mặt mặt trời, mang đến cho cậu một cảm giác quen thuộc lạ lùng.
Cậu cảm thấy mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi, nhưng lại không thể tìm ra câu trả lời.
Chu Kỳ An kiên nhẫn đợi thêm một lúc, vẫn không thấy người chơi nào lên.
Cậu cũng không có ý định quay lại tìm người, lúc này quay lại e là vô ích, hơn nữa còn rất nguy hiểm.
Bây giờ Chu Kỳ An dồn toàn bộ tâm trí vào nhiệm vụ chính cuối cùng.
Khoa Hồi Sức Cấp Cứu tầng mười có nhiều NPC nhất, phòng điều phối dược duy nhất được Tư tiên sinh canh giữ lại là trọng yếu nhất. Tất cả bệnh nhân, bao gồm cả tiến sĩ Z cũng đều không thể sống thiếu thuốc, giả sử không còn thuốc, mọi thứ sẽ được giải quyết.
Phá hủy khu vườn bí mật của tiến sĩ Z là nhiệm vụ vô cùng quan trọng, đây cũng là mục đích mạo hiểm khiến bọn họ đến đây.
Bây giờ xem ra, mặt trời kỳ lạ này đang cung cấp nhiệt độ không đổi cho đĩa petri, nói chính xác hơn là… dinh dưỡng.
Vô số sợi tơ đều nối liền với mặt trời.
Nó là nguồn gốc.
Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật: “Chẳng lẽ tôi phải bắn hạ mặt trời sao?”
Đùa gì vậy, Hậu Nghệ tái thế cũng không làm được.
【Xin chú ý】
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên, nụ cười tự giễu trên khóe miệng cậu biến mất.
Mí mắt Chu Kỳ An giật liên hồi, lúc này lại đến, xem ra mặt trời này không thể không diệt.
【Bạn đã thành công phát hiện ra ‘Trái tim’ của bệnh viện Tiên Khách Lai.】
【Gợi ý, phong ấn trái tim, tương đương với việc tuyên án tử hình cho tiến sĩ Z.】
Đây là lần đầu tiên trò chơi nói rõ ràng quy tắc thông quan như vậy, nếu đối tượng cậu muốn phong ấn không phải là mặt trời quái dị cao cao tại thượng kia, có lẽ Chu Kỳ An còn có thể giả vờ cảm động một chút.
Cuối cùng, cậu bất đắc dĩ quan sát xung quanh một lần nữa, xác định không thấy bóng dáng của những người chơi khác.
Sắc mặt Chu Kỳ An ngưng trọng.
Việc các người chơi biến mất chắc chắn có liên quan đến ánh sáng ban ngày kỳ lạ trong đường hầm, hơn nữa đó là một loại bất khả kháng, nếu không thì không có lý nào Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ lại trúng chiêu.
Bản thân cậu vẫn còn có thể “Sống sót”, phần lớn là do đã uống [Thuốc lật đật] trước, giúp bản thân miễn dịch với tất cả các yếu tố thần bí, cho nên mới không trúng chiêu trong đường hầm.
“Phải nhanh lên.”
Một khi y tá phát hiện ra tất cả hộ lý đều biến mất, rất có thể sẽ đến bắt bọn họ. Theo thời gian trôi qua, nguy hiểm trong phó bản cũng sẽ ngày càng nhiều, bỏ qua những điều này, Ứng Vũ và cậu sinh viên đại học cũng không thể chống đỡ được bao lâu.
Thời gian chính là mạng sống, điều này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong phó bản này.
Vậy rốt cuộc thì làm cách nào mới có thể bắn hạ được mặt trời!
Dùng Dải lụa trắng làm dây cung, gậy ba-toong làm thân cung, Thánh Khí làm tên, bắn ra ngoài sao?
Dải lụa trắng: …
Gậy ba-toong: …
Thánh Khí: ?
Chu Kỳ An đứng tại chỗ, làm bạn với cậu chỉ có sự im lặng chết chóc.
Trên đỉnh đầu là một vầng thái dương kỳ dị, giống như dùng dao cùn cắt thịt, rất dễ khiến người ta phát điên.
Không lâu sau, Chu Kỳ An vừa mới cảm nhận được sự cấp bách của thời gian, dường như đã nhận ra điều gì đó không ổn, cậu tự lẩm bẩm: “Miễn dịch hoàn toàn có lợi cũng có hại.”
Cái lợi là giúp cậu xác định rõ mục tiêu: Mặt trời.
Cái hại là, ở một mức độ nào đó, bây giờ là cậu đang tách khỏi đội hình.
Giống như ở Hoa Cổ Thành, chỉ có một mình cậu lên xe khách.
“Mặt trời… phong ấn trái tim.”
Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào mặt trời hư ảo, kết hợp với nhiệm vụ, suy đi tính lại, đột nhiên, trong đầu dần hiện ra một kế hoạch.
Cậu không còn đi tới đi lui nữa, mà ngồi xếp bằng trên mặt đất, vẻ mặt bình tĩnh như đang nghỉ ngơi.
Một giây, một phút, một khắc… trong lòng âm thầm đếm thời gian.
“Gần đến giờ rồi.”
Hiệu quả nửa tiếng của [Thuốc lật đật] hẳn là đã qua.
Mở mắt ra lần nữa, Chu Kỳ An như đã hạ quyết tâm, lấy ra chất chiết xuất từ hoa Tiên Khách Lai mà Ứng Vũ đã đưa cho mình.
Dịch hoa màu đỏ thẫm trong ống nghiệm, dưới ánh nắng mặt trời, cặn lắng đọng như lông liễu tích tụ ở lớp đáy.
Chu Kỳ An hít sâu một hơi, sau đó, cậu không chút do dự mở ống nghiệm, cúi đầu ngửi hương hoa bên trong. Hương hoa Tiên Khách Lai nồng nặc khiến người ta say ngay từ lần ngửi đầu tiên, nhưng vẫn chưa đủ để hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Chu Kỳ An chỉ đành đổ ra một ít, thè đầu lưỡi liếm một chút mật hoa, đầu óc lập tức choáng váng như bị mê hoặc.
Cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt mỏng dần dần sụp xuống.
Chu Kỳ An cúi đầu, ngồi xếp bằng ngủ thiếp đi, chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm vô thức: “Mơ…”
Trong hiện thực, mặt trời không thể xuất hiện bên trong tòa nhà, càng không thể bắn hạ mặt trời thành công.
Những điều không thể làm trong hiện thực, chỉ có thể làm trong mơ.
Trong mơ… bắn hạ mặt trời này.
“Không biết có phải mấy người bọn Thẩm Tri Ngật cũng đã chìm vào giấc mơ hay không?”
Để lại nghi hoặc cuối cùng, đầu Chu Kỳ An càng cúi thấp hơn, hoàn toàn mất đi ý thức.
………..
Bệnh viện Tiên Khách Lai, gần tòa nhà khám bệnh.
Mặt trời treo cao trên bầu trời.
Cả thế giới sáng rực, tất cả bóng tối đều bị xua tan dưới ánh nắng mặt trời.
Hàn Lệ đã bị lạc trong đường hầm, lúc này đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, trước mắt dường như lóe lên một đốm sáng. Cô ta cảm thấy hơi lạnh, theo bản năng lại bước ra ngoài nắng đứng, kết quả lại càng lạnh hơn.
Tại sao ánh nắng mặt trời lại lạnh lẽo như vậy?
Nghi hoặc này vừa lóe lên, trong đầu cô ta như tự động hiện ra câu trả lời: Trước đó trong lúc chạy trốn đã vô ý bị lửa thiêu, trạng thái cơ thể không tốt.
“Cuối cùng… cuối cùng chúng ta cũng sống sót!” Bên cạnh truyền đến một giọng nói.
Giọng nói của Mục Ca mang theo vẻ vui mừng hiếm có, cô dùng tay gạt tro bụi trên đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Chu Kỳ An: “Pháo hủy diệt, cậu ta giấu chúng ta thật kỹ.”
Mặc dù những người chơi khác không nói thẳng ra, nhưng trong ánh mắt cũng mang theo sự phấn khích.
Cảm giác chóng mặt đã giảm bớt, Hàn Lệ bừng tỉnh.
Cô ta đã nhớ ra rồi, trước đó họ đã trải qua một trận ác chiến, trong trận chiến với bệnh nhân, cô đã bị thương. Trong thời khắc nguy cấp, chính Chu Kỳ An đã mạo hiểm phóng hỏa thiêu rụi nhà kính, thành công chấm dứt lịch sử của bệnh viện Tiên Khách Lai!
Trong quá trình này, bản thân cô ta cũng bị thương đầy mình, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.
Hít sâu vài lần, cô ta tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, chậm chạp đón nhận niềm vui sống sót.
Hàn Lệ phụ họa theo lời của Mục Ca: “Đúng vậy, chúng ta đã sống sót.”
Cô ta vậy mà lại sống sót trong phó bản năm sao rưỡi.
Người phụ nữ phúc hậu đã đưa bọn họ đến vào ngày đầu tiên lại xuất hiện trước mặt, trên mặt mang theo vẻ không cam lòng: “Do tình huống đặc biệt, bệnh viện Tiên Khách Lai sắp đóng cửa để chỉnh đốn.”
Khuôn mặt thỏ của Tư tiên sinh càng không có vẻ gì là vui vẻ, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Chu Kỳ An: “Xe đang đậu ở bãi đất trống, tất cả đi theo tôi.”
Nó lầm bầm: “Tên trộm xe chết tiệt, hại tôi phải mượn xe của đồng nghiệp.”
Hàn Lệ đi theo ra ngoài, cậu sinh viên đại học bên cạnh lộ vẻ áy náy, dường như biết chuyện gì đã xảy ra với chiếc xe bị đánh cắp.
Mặt trời trên bầu trời vẫn luôn treo ở một chỗ.
Bọn họ dần dần rời xa bệnh viện, gió từ vùng đất hoang vu thổi đến thật dịu dàng, có cảm giác được chữa lành.
Mỗi lần hít thở đều khiến tinh thần thoải mái hơn, Hàn Lệ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, dường như cô ta không có cảm giác vui mừng từ tận đáy lòng như mỗi lần ra khỏi phó bản trước đó.
Nhưng trong lúc đi, cơ thể lại không kiềm chế được mà hưởng thụ, niềm vui sướng khi sắp sửa rời khỏi phó bản năm sao rưỡi bùng nổ trong đầu như pháo hoa.
Từng bước, từng bước một, ở vào lúc cô ta không hay biết, cơ thể thực của Hàn Lệ đang rời khỏi bệnh viện Tiên Khách Lai.
Bầu trời thực chất đầy mây đen, gió trên vùng đất hoang vu thổi đến như dao cạo xương.
Nhưng mà, trong mắt Hàn Lệ, thời tiết vẫn luôn trong xanh như vậy.
Con đường của thế giới bên ngoài từ lâu đã không còn bằng phẳng như lúc họ đến, dưới lớp cỏ dại cao đến đầu gối là đầm lầy đáng sợ và vô số xương trắng, mùi hôi thối nồng nặc đang tỏa ra từ đó.
Điều cấm kỵ nhất trong phó bản là chạy trốn khỏi bản đồ nhiệm vụ, vậy mà lúc này Hàn Lệ lại đang chủ động, nóng lòng bước vào vùng đất hoang vu bí ẩn, xui xẻo đó.
Những người chơi phía trước dường như càng thêm vội vàng, bước chân càng lúc càng nhanh, Hàn Lệ chỉ thân quen với Chu Kỳ An, không hiểu sao, bóng lưng kia nhìn có vẻ xa lạ hơn ngày thường một chút.
Cô cố gắng đuổi theo bước chân của đối phương, trong tiềm thức muốn nhìn rõ hơn chủ nhân của bóng lưng đó.
Nhưng bóng lưng kia lại càng lúc càng xa lạ, trong tiếng gọi của cô, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Mọi người… đợi tôi với!”
………..
Thế giới như được tắm trong biển hoa, đầu môi dường như vẫn còn vương lại hương hoa thoang thoảng.
Thật ngọt ngào.
Hương thơm ngọt ngào này lan tỏa từ trái tim đến phổi, hương thơm xộc thẳng lên não.
Sao có thể thơm như vậy chứ?
Chu Kỳ An vô thức mím môi, hương hoa đọng lại rất lâu, cậu mơ màng nhớ ra mình đã uống một ít mật hoa, hình như uống mật hoa là để đi vào giấc mơ… một chữ vừa lóe lên trong đầu liền vỡ vụn, mảnh vỡ rơi rải rác trong đầu, như vật cứng đâm vào máu thịt, đầu bắt đầu âm ỉ đau.
“Không, không phải uống mật hoa…” Chu Kỳ An tự phủ nhận suy nghĩ trước đó của mình, không biết sao trong đầu lại xen lẫn hình ảnh bản thân đang đứng trong nhà kính.
Đúng vậy, mùi hương hoa này là do nhiễm phải trong nhà kính, đó là nơi trồng hoa Tiên Khách Lai dày đặc nhất, cho nên mới có mùi hương hoa nồng nặc như vậy.
“Còn không đi? Cậu muốn ở lại bầu bạn với con Tượng Hải Báo kia sao?”
Khuôn mặt thỏ nắng mưa thất thường của Tư tiên sinh dí sát lại, Chu Kỳ An đang suy nghĩ thì bị nó dọa cho giật mình.
Tượng Hải Báo?
Cùng với lời nói của Tư tiên sinh, những hình ảnh rời rạc trong đầu Chu Kỳ An đột nhiên được kết nối lại.
Cậu đã nhớ ra rồi, cách đây không lâu cậu đã đi thu hút Tượng Hải Báo, sau đó lợi dụng Tượng Hải Báo xông vào nhà kính, cuối cùng thành công phá hủy toàn bộ hoa cỏ bên trong.
Bên cạnh, ánh mắt Thẩm Tri Ngật đang lo lắng nhìn cậu, hắn nhỏ giọng hỏi: “Em ổn chứ?”
Chu Kỳ An lắc đầu, ra hiệu mình không sao, gần đây đầu càng ngày càng đau, xem ra phó bản sau phải nhanh chóng tiến hóa não bộ.
Trong tiếng thúc giục của Tư tiên sinh, ngược lại Chu Kỳ An lại thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì vòng khốn cảnh này đã kết thúc.
Vì không có xe, Tư tiên sinh đang giục bọn họ đi bộ, với điều kiện là phải rời khỏi phó bản, tiếng thúc giục cũng giống như tiếng trời.
Mục Ca nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Tại sao phải đi bộ về?”
Vùng đất hoang vu mênh mông vô bờ bến này, phải đi bao lâu mới tới được?
Tư tiên sinh cười lạnh, ánh mắt nhìn Chu Kỳ An như muốn lăng trì: “Muốn trách thì trách một tên trộm vặt nào đó đã làm chuyện không tốt với xe của tôi.”
Nó lén lút dụ dỗ: “Nếu ai có thể giúp tôi trừng trị cậu ta, tôi sẽ cho người đó một phần thưởng bất ngờ.”
Thấy Tư tiên sinh cứ nhìn chằm chằm Chu Kỳ An, sắc mặt của những người chơi thật là kỳ quái, đúng là mỗi người mỗi vẻ.
Lúc này Chu Kỳ An đã bình tĩnh lại, khinh thường bĩu môi.
Cơn gió ấm áp thổi tới, cậu đi chậm lại, không nhịn được mà xoa xoa huyệt thái dương: “Hình như mình quên gì đó rồi.”
Chu Kỳ An không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Ánh nắng mặt trời xua tan mọi u ám, màn sương mù xung quanh bệnh viện Tiên Khách Lai đã biến mất.
Lúc cậu đang ngẩn người, Tư tiên sinh phía trước đột nhiên giục giã: “Nhanh lên, lạc đường thì ở lại bản đồ thế giới chờ chết đi.”
Thấy Chu Kỳ An vẫn không nhúc nhích.
Tư tiên sinh mặt không cảm xúc lặp lại một lần nữa.
“Suýt chút nữa thì quên…” Trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng Chu Kỳ An cũng nắm bắt được một sợi dây, miễn cưỡng nhớ ra một chuyện.
Cậu nháy mắt với Thẩm Tri Ngật: “Giúp tôi câu giờ một chút.”
Nói xong liền quay người chạy vào bên trong bệnh viện Tiên Khách Lai.
Ngay lúc cậu quay người lại.
Ở phía sau, cho dù là khuôn mặt của Tư tiên sinh hay là Thẩm Tri Ngật gì cũng đều đột ngột thay đổi.
Ánh mắt bọn họ âm u nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chu Kỳ, giống như đang nhìn một con vịt đã nấu chín muốn bay đi vậy. Ánh sáng bao trùm, ánh sáng đen đỏ chiếu rọi lên người người chơi, máu thịt dưới da trở nên loang lổ, giống như những xác chết thối rữa.
Chu Kỳ An không hề hay biết sự thay đổi đáng sợ phía sau.
Cậu vẫn đang nhanh chóng chạy về phía tòa nhà nội trú, lúc đi ngang qua khu vực trung tâm, có mấy bà bầu đang nằm trên ghế dài phơi nắng ngân nga hát, vừa nhìn thấy cậu, nụ cười hiền từ của người mẹ đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Hả?”
Phó bản sắp kết thúc rồi, tại sao NPC còn có địch ý lớn như vậy?
Mấy bà bầu tay trong tay đứng dậy, có xu hướng đi về phía này.
Dù sao cũng là thời gian an toàn, Chu Kỳ An còn học theo bài hát mà họ đang ngân nga, cũng mở miệng hát theo hai câu.
Mấy bà bầu dường như bị hành động của cậu dọa sợ, lúc hoàn hồn lại thì Chu Kỳ An đã chạy đi như một cơn gió.
Cậu chạy thỏa thích ở phía trước, phía sau, bên ngoài tòa nhà khám bệnh, Tư tiên sinh, Thẩm Tri Ngật và những người chơi khác… bọn họ đều mang theo khuôn mặt vô cảm, lần nữa đi vào, lúc đi ngang qua ghế dài, cùng nắm tay với những bà bầu đi về phía Chu Kỳ An.
Phó bản kết thúc, bên trong tòa nhà nội trú lại càng sáng sủa.
Thang máy vừa vặn dừng ở tầng này, lúc bước vào thang máy, Chu Kỳ An có chút khó hiểu nhìn bức tường bên cạnh, chỗ đó hình như không có cửa sổ, tại sao lại có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết của ánh nắng mặt trời chiếu vào?
Nghi hoặc trong lòng ngày càng sâu, nhưng đầu óc lại như bị gỉ sét, mỗi lần vận hành đều rất chậm chạp.
Chu Kỳ An có cảm giác như đang sa vào vũng lầy.
Đợi đến khi cậu hoàn hồn, thang máy đã bắt đầu đi lên.
Vẫn đi vào từ cửa an toàn như mọi khi, sau đó chuyển sang thang máy chuyên dụng, lúc cửa đóng lại, mơ hồ truyền đến rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn.
Khoảng cách chưa đến mấy tầng lầu, Chu Kỳ An không nhịn được ấn ấn mi tâm.
Trong lúc đau đầu, cuối cùng thang máy cũng lên đến tầng mười hai.
Khu nội trú đặc biệt hôm nay yên tĩnh đến lạ thường, dưới ánh nắng mặt trời, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy rõ ràng bụi bẩn trên hành lang đang nhảy múa như nốt nhạc trong không trung.
Chu Kỳ An nhìn chằm chằm hai giây, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên cảm giác giãy giụa.
Cậu quen thuộc đi đến cửa phòng bệnh mà mình phụ trách, Chu Kỳ An cố gắng thu hồi tầm mắt, đẩy cửa đi vào.
Thói quen khi vào một nơi nào đó là đóng cửa lại, khôi phục lại nguyên trạng.
Bệnh nhân nữ bên trong vậy mà lại không ngủ, bà ta đang ở trên giường trong đĩa petri ấm áp, chỉ trong nháy mắt khi nhìn thấy Chu Kỳ An, ánh mắt bà ta trở nên hung ác hơn rất nhiều. Móng tay dài ngoằng nhìn như có thể xuyên thủng bình thủy tinh, bệnh nhân nữ liếm liếm môi, ánh mắt dừng lại ở vị trí trái tim yếu ớt nhất của con người.
Đĩa petri không những không được đậy nắp, mà còn được mở ra.
“Là bởi vì phó bản sắp kết thúc sao?” Hình như chỉ có lý do này mới có thể giải thích được.
Chu Kỳ An chủ động tiến lại gần.
Đối mặt với trạng thái khác thường của chàng trai, dường như bệnh nhân nữ biết điều gì đó, bà ta che giấu vẻ hả hê trong mắt, trơ mắt nhìn tên hộ lý đáng chết này đi về phía mình, chuẩn bị trực tiếp mổ bụng moi tim con mồi.
“Cho bà.”
Chu Kỳ An duỗi dài cánh tay, cùng lúc đó, bệnh nhân nữ cũng lộ ra bàn tay gầy guộc có móng tay màu xanh tím.
Nhưng khi nhìn rõ thứ đối phương đưa tới, hành động của bà ta đột nhiên khựng lại.
Một tấm thẻ trắng hình chữ nhật nhỏ, đó là thẻ vạn năng.
Nhìn thấy thẻ vạn năng lần nữa, phản ứng của bệnh nhân nữ không còn kịch liệt như lần đầu tiên.
Bà ta đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn người bên cạnh đĩa petri.
“Tôi đã nói rồi, chỉ cần bà phối hợp, tôi sẽ tìm cách giúp bà rời khỏi bệnh viện Tiên Khách Lai.”
Chu Kỳ An luôn giữ lời hứa, lúc này đầu cậu đau vô cùng, vậy nên nói rất ngắn gọn: “Rời khỏi bệnh viện, rất có thể bà sẽ chết, bất quá bà có thể thử chiết xuất dịch hoa từ những bông hoa Tiên Khách Lai trong phòng bệnh, miễn cưỡng có thể ức chế được một khoảng thời gian.”
Trước khi ra khỏi cửa, cậu suy nghĩ một chút, vẫn đề nghị một câu: “… Đi đến vùng đất hoang vu hóng gió đi.”
Tự do, cho dù chỉ có một khoảnh khắc, dù phải trả giá đắt đến đâu, cũng vô cùng quý giá.
Lúc cậu quay người chuẩn bị mở cửa, vừa vặn truyền đến tiếng bước chân trên hành lang, kèm theo đó là một loại âm thanh ma sát kỳ lạ.
Là y tá sao?
Chu Kỳ An nhìn thời gian, còn chưa đến giờ uống thuốc.
Nhiệt độ trong phòng vô hình chung giảm xuống một chút, tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng bệnh, có người đang gõ cửa.
“Cốc, cốc, cốc.”
Chẳng lẽ bên Tư tiên sinh xảy ra chuyện, Thẩm Tri Ngật bọn họ lên tìm mình?
Ánh nắng buổi trưa rực rỡ, xuyên qua cửa sổ chiếu vào người cậu.
Ánh nắng chiếu vào, đầu càng thêm đau, mỗi lần đau đớn lại kèm theo suy nghĩ vô thức buông lỏng.
Là một loại buông lỏng không thể khống chế được.
“Cốc, cốc, cốc.”
Dưới ánh sáng đặc biệt, trong mắt Chu Kỳ An lóe lên vẻ mê mang, ý thức và phản ứng của cơ thể đều chậm chạp hơn ngày thường, không hiểu vì sao, cậu không muốn mở cửa, giống như lúc vào cửa theo bản năng đóng cửa lại vậy.
Như thể đang chống cự, đề phòng thứ gì đó.
Chu Kỳ An chống lại bản năng mở cửa, muốn lên tiếng hỏi xem là ai trước.
Môi vừa hơi hé mở: “Là…”
Một bàn tay lạnh lẽo không hề báo trước duỗi ra từ phía sau, bịt kín miệng cậu.
Trái tim Chu Kỳ An run lên, lúc cậu đang định phản kháng thì….
“Không muốn chết thì…” Không biết từ lúc nào bệnh nhân nữ đã đến sau lưng cậu, giọng nói âm trầm đáng sợ: “Đừng lên tiếng.”
Hết chương 160.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Lệ: Tôi đang ở đâu? Cứu với.
Thẩm Tri Ngật: Mất liên lạc, đang bận.
Ứng Vũ: Đang bận.
Thiếu niên: Cứu với +1.
Vượng Tài: Cứu với +2.
Mục Ca: Đang cố gắng tự cứu.
Cậu sinh viên đại học: Cứu với, anh Chu đâu?!
Chu Kỳ An: Đã tốt bụng đến mức không cần cầu cứu người khác, không hiểu sao lại được cứu.
“???”