Chương 160: Tranh Luận (12)

 

Chương 160: Tranh Luận (12)

 

Viện trưởng chịu thiệt thòi, lại phải móc tiền túi ra chữa trị cho Tào Thọ, từ đó càng thêm chán ghét cậu ta và Tào Muội, không cho bọn họ ăn cơm, còn nhục mạ bọn họ ở trước mặt tất cả những đứa trẻ khác.

 

Sau này, cô nhi viện xảy ra chuyện, một đứa trẻ trong lúc ăn trộm bị côn đồ đánh chết, viện trưởng bị bắt, tất cả những đứa trẻ ở đó đều bị giải tán. Lúc đó Tào Thọ đã mười lăm tuổi, đi làm thuê cơ bản có thể nuôi sống bản thân và em gái.

 

Nhưng mà, di chứng từ việc tay chân bị đánh gãy năm xưa rất nghiêm trọng, cậu ta trở thành kẻ què quặt, ai nhìn cũng ghét. Còn Tào Muội lại xinh đẹp, mới mười hai tuổi đã thường xuyên bị quấy rối. Tào Thọ muốn bảo vệ em gái, nhưng cậu ta lấy gì để bảo vệ?

 

Cậu ta luôn bị đánh đến toàn thân bầm dập, hai anh em nương tựa vào nhau, oán trách cuộc đời bất công. Mỗi khi trời mưa gió, xương cốt cậu ta lại đau nhức, cậu ta hiểu rõ có lẽ mình không sống được bao lâu nữa, nhưng cậu ta muốn em gái được sống tốt.

 

Tào Muội ngày càng lớn, tương lai nhất định sẽ trở thành người phụ nữ xinh đẹp. Tào Thọ gần như chưa từng được học hành, không có nghề nghiệp, kiến ​​thức nông cạn. Con đường duy nhất cậu ta có thể nghĩ cho em gái là được “đóng gói” thật xinh đẹp, gả cho người giàu có, cả đời cơm no áo ấm.

 

Nhưng “đóng gói” cũng cần tiền, mà bọn họ thì không có.

 

Từ nhỏ, cậu ta đã bị viện trưởng cô nhi viện nhồi nhét những cách kiếm tiền bất chính, tiếp xúc nhiều nhất là những đứa trẻ không cha không mẹ. Cậu ta hiểu rõ hơn ai hết, những đứa trẻ không có cha mẹ là những đứa trẻ cô đơn nhất, nếu như chúng bị lạc, không có nước mắt và thúc giục của cha mẹ, thì sẽ không ai dốc hết sức đi tìm kiếm chúng.

 

Cậu ta nhắm vào những đứa trẻ bất hạnh giống như mình, cậu ta xuất thân từ cô nhi viện, cậu ta muốn quay trở lại cô nhi viện và trại trẻ mồ côi, để những đứa trẻ đáng thương này trở thành chất dinh dưỡng cho đôi cánh của em gái cậu ta bay cao.

 

Năm mười tám tuổi, cậu ta bắt đầu kế hoạch bắt cóc trẻ em. Ban đầu, cậu ta chọn những trại trẻ mồ côi có điều kiện đặc biệt kém, những trại trẻ mồ côi này rất khó duy trì, gần như không có khả năng bảo vệ an ninh, nhưng mỗi năm vẫn có người đưa trẻ em vào. Thêm một miệng ăn là thêm một gánh nặng, bớt đi một miệng ăn, đối với trại trẻ mồ côi ngược lại là chuyện tốt.

 

Tào Thọ lén lút đưa bọn trẻ đi, bán cho bọn buôn người. Trại trẻ mồ côi không hề báo cảnh sát vì trẻ em mất tích. Cậu ta ngày càng táo tợn, tiếp tục trộm trẻ em. Có lần, cậu ta tưởng mình bị phát hiện, nhưng giáo viên của trại trẻ mồ côi chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, dường như căn bản không biết cậu ta chính là kẻ đến bắt cóc trẻ em.

 

Cậu ta hiểu rõ, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, càng thêm không kiêng nể gì, lượn lờ khắp các trại trẻ mồ côi có điều kiện kém ở tỉnh Hàm, thậm chí còn đạt được sự ăn ý ngầm với một số giáo viên.

 

Trong ba năm, số lượng trẻ em bị cậu ta bắt cóc ngày càng nhiều, những đứa trẻ này không phải đứa nào cũng có thể sang tay ngay lập tức, mà “nghiệp vụ” của cậu ta cũng dần thay đổi, không chỉ bán trẻ em, mà còn bán nội tạng. Bởi vậy, cậu ta cần một địa điểm cố định để giấu những đứa trẻ này.

 

Cậu ta chọn một tòa nhà cổ theo phong cách phương Tây ở Lạc Thành, trong tòa nhà có một số tình nguyện viên chuyên giúp đỡ người nghèo, đứng đầu là một cụ già. Cậu ta nói với cụ già rằng, những đứa trẻ này đều là những đứa trẻ mồ côi đáng thương, không nơi nương tựa, cậu ta đang cố gắng làm giấy tờ tùy thân cho chúng, mong được tạm trú tại tòa nhà.

 

Cụ già là người nhân từ, tin lời cậu ta, liền dọn tòa nhà để tiếp đón những đứa trẻ này. Thế nhưng Tào Thọ được đằng chân lân đằng đầu, vì giữ bí mật, không lâu sau khi dọn vào, cậu ta đã giết chết cụ già và những tình nguyện viên khác, đồng thời lấy cớ cần sửa chữa, phong tỏa tòa nhà.

 

Ban đầu cảnh sát không chú ý đến Tào Thọ, nguyên nhân cơ bản là không có ai báo cảnh sát về việc trẻ em mất tích. Nếu Tào Thọ chỉ muốn bán vài đứa trẻ, lấy tiền đổi lấy một con đường sống cho Tào Muội, có lẽ cảnh sát sẽ không thể truy tìm được cậu ta.

 

Nhưng sau khi nếm được ngon ngọt, cậu ta đã sớm quên mất mục đích ban đầu của việc bắt cóc trẻ em, kiếm tiền lại dễ dàng như vậy, mà một kẻ tàn tật như cậu ta lại có thể dễ dàng nắm giữ vận mệnh của người khác như vậy! Lòng tham của cậu ta ngày càng lớn, trại trẻ mồ côi nghèo nàn hẻo lánh đã bị cậu ta “vét” sạch, cậu ta chuyển hướng sang những trại trẻ mồ côi được quản lý bài bản, thậm chí là cả nhà trẻ. Trong thời gian ngắn, Cục cảnh sát Lạc Thành nhận được rất nhiều báo án, sau khi điều tra sơ bộ, cuối cùng cũng lần ra manh mối là Tào Thọ, cũng như tòa nhà cổ theo phong cách phương Tây đã đóng cửa hơn ba tháng.

 

Lúc đó Trần Tranh đã là ngôi sao của đội Hình sự, vừa trở về từ Học viện Cảnh sát tỉnh Hàm không lâu, rất nhiều ánh mắt đều đang đổ dồn vào anh, có người mong anh tiếp tục tỏa sáng, có người cầu nguyện anh vấp ngã. Anh không ngủ không nghỉ, làm việc rất hăng say, đích thân bắt giữ những kẻ buôn người hợp tác với Tào Thọ, giải cứu hơn mười đứa trẻ từ tay bọn chúng.

 

Hai anh em Tào Thọ và Tào Muội đã cùng đường, cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc nhiệm đều đã ập đến tòa nhà cổ được xây dựng theo phong cách phương Tây, bọn họ chỉ còn cách đưa tay chịu trói. Theo những vụ án trước đây, trong trường hợp này, những kẻ buôn người thường chủ động ra đầu thú, nhưng khi nghiên cứu quá trình trưởng thành của Tào Thọ, Trần Tranh phán đoán tâm lý người này cực kỳ đen tối, rất có thể sẽ liều chết với cảnh sát. Tòa nhà rất cũ kỹ, đường dây điện có vấn đề lớn, bên trong chất đống rất nhiều vật liệu dễ cháy. Trần Tranh đặt mình vào vị trí của Tào Thọ, suy đoán cậu ta có khả năng sẽ cố ý phóng hỏa.

 

Tòa nhà bị thiêu rụi là chuyện nhỏ, nhưng những đứa trẻ bị mắc kẹt bên trong thì sao? Nếu bọn trẻ bị thiêu chết, đội Hình sự khó mà trốn tránh trách nhiệm được. Trần Tranh lập tức yêu cầu đội phòng cháy chữa cháy hỗ trợ với Hoắc Bình Phong, chính sự phán đoán này của anh đã giành được thời gian vô cùng quý báu cho công tác cứu hộ – khi Tào Thọ phóng hỏa, đội cứu hỏa đã đến tòa nhà.

 

Trong tòa nhà có hơn hai mươi đứa trẻ, trong đó có bảy đứa bị nhốt dưới tầng hầm, lửa ở tầng hầm rất khó dập tắt, Trần Tranh xông pha dẫn đầu, chỉ huy đội giải cứu.

 

Trong quá trình giải cứu, Trần Tranh nhìn thấy thi thể của cụ già và những tình nguyện viên bị thiêu cháy, tiếng gió trong ngọn lửa như tiếng khóc than ai oán của bọn họ.

 

Tất cả bọn trẻ đều được cứu ra, chỉ còn lại Tào Thọ.

 

Bên ngoài không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, trong hồ sơ vụ án mà Minh Hàn tra cũng không ghi chép.

 

Lúc đó Trần Tranh và Tào Thọ bị ngăn cách bởi một xà ngang sắp đổ sập, Trần Tranh đưa tay về phía Tào Thọ, nếu Tào Thọ muốn sống sót, nhất định có thể được cứu. Thế nhưng cậu ta chỉ cười thảm nhìn Trần Tranh, những mảnh vỡ đang cháy rơi xuống người cậu ta, nửa khuôn mặt của cậu ta bị thiêu cháy.

 

Cậu ta đột nhiên ngồi xuống, giọng khàn đặc nói với Trần Tranh: “Cảnh sát Trần, kỳ thật lúc nhỏ tôi đã từng gặp anh.”

 

Trần Tranh hoàn toàn không có ấn tượng gì với cậu ta, chỉ nghĩ làm sao để cứu người này xuống, tội ác mà Tào Thọ gây ra nhiều đến mức không thể kể hết, vậy nên cậu ta không thể chết ở đây được.

 

Tào Thọ dửng dưng làm như không thấy trước những biện pháp giải cứu của Trần Tranh, cậu ta nhìn anh bằng ánh mắt ghen tị: “Nếu anh sinh ra đã là tôi, có phải bây giờ người ngồi ở vị trí của tôi chính là anh không?”

 

Tào Thọ lảo đảo đứng dậy, bước về phía ban công ngập tràn ánh lửa, cuối cùng lại đưa mắt nhìn Trần Tranh một cái: “Anh chỉ là cầm được một quân bài tốt mà thôi, nếu anh cầm phải quân bài của tôi, nhất định sẽ sống còn thê thảm hơn cả tôi.”

 

Nói xong, Tào Thọ nhảy vào biển lửa, không chút lưu luyến kết thúc cuộc đời bi thảm, đầy rẫy tội lỗi của mình.

 

Sau đó đội Hình sự tiến hành xem xét lại vụ án, vì Trần Tranh đã dự đoán được hành vi của Tào Thọ, cứu được tất cả bọn trẻ, nên được khen thưởng. Việc không cứu được Tào Thọ tuy là một điều đáng tiếc, nhưng chuyện này không liên quan gì đến Trần Tranh, là do Tào Thọ tự mình lựa chọn cái chết.

 

Tào Muội cùng hơn mười tên buôn người có liên quan đến Tào Thọ đều bị đưa ra tòa, cô ta bình tĩnh tiếp nhận phán quyết của thẩm phán. Nhưng ngày hôm đó, ánh mắt cô ta vẫn luôn đảo qua đảo lại giữa các cảnh sát, không biết là đang tìm ai. Còn Trần Tranh, người hùng trong vụ án Tào Thọ lại không đến dự thính, anh đã có nhiệm vụ mới.

 

Nói xong, Trần Tranh thở dài. Minh Hàn hỏi: “Tào Thọ nói hai người đã từng gặp nhau, là thế nào?”

 

Lời nói trước khi chết của Tào Thọ, lúc đó Trần Tranh cũng không hiểu ra sao. Sau khi dập tắt đám cháy, lính cứu hỏa khiêng thi thể của Tào Thọ ra khỏi đống đổ nát, Trần Tranh cũng được đưa đến bệnh viện điều trị.

 

Vì nghi phạm chủ chốt đã chết trong quá trình truy bắt, Trần Tranh và các đồng đội tạm dừng công việc, phối hợp điều tra. Trần Tranh đã đề cập đến lời nói của Tào Thọ, nhưng vẫn không thể nhớ nổi trước đây mình đã từng tiếp xúc gì với Tào Thọ lúc nào. Sau đó, khi Tào Muội và những người khác ra tòa, anh bận làm nhiệm vụ, không đến được, sau khi trở về, anh nhìn thấy trên tài liệu nội bộ ghi chép rằng Lư Hạ Kình đã đến dự thính.

 

Anh có chút kinh ngạc, theo như anh biết, Lư Hạ Kình rất ít khi đến tòa án, chẳng lẽ hai anh em nhà họ Tào có quan hệ gì với Lư Hạ Kình?

 

Lúc đó Trần Tranh còn trẻ trần đầy nhiệt huyết, những vấn đề chưa làm rõ nhất định phải làm rõ, anh không tiện đến sở công an tỉnh tìm Lư Hạ Kình, vậy thì đến nhà Lư Hạ Kình chặn người lại, chắc cũng không thành vấn đề.

 

Ngày nghỉ, anh cố ý về nhà một chuyến, gom góp trà, thuốc lá, còn mang theo canh gà do Lư Hạ Quân hầm, đến gõ cửa nhà Lư Hạ Kình.

 

“Cậu út, mẹ con cứ nhất quyết bắt con mang chút đồ đến cho cậu.” Trần Tranh dùng một câu chặn họng Lư Hạ Kình.

 

Lư Hạ Kình quanh năm sống một mình, không thường xuyên nấu nướng ở nhà. Trần Tranh múc canh gà ra, lại pha trà, nói đông nói tây về những vụ án gần đây anh điều tra.

 

Lư Hạ Kình ăn của người ta nên rất biết điều: “Con muốn hỏi cậu tại sao lại quan tâm đến vụ án buôn bán trẻ em đó chứ gì?”

 

Nói đến mức này, Trần Tranh cũng không vòng vo tam quốc nữa: “Cậu út, Tào Thọ trước khi chết nói đã từng gặp con, nhưng tại sao con lại không có ấn tượng gì?”

 

Lư Hạ Kình châm thuốc, chậm rãi nói: “Con người con đó, có đầy đủ quá nên đối với ai cũng có thể cho đi thiện ý, khiến người ta cảm thấy con thật lòng đối xử tốt với họ, nhưng kỳ thực bản thân con căn bản không để tâm, chút lòng tốt cho đi đó đối với con mà nói chỉ là chút tình thương bố thí ra ngoài, chẳng đáng là bao.”

 

Trần Tranh nghe mà hoang mang, sao nghe giống như anh là… người đàn ông cặn bã vậy?

 

Lư Hạ Kình lại nói: “Con không nhớ ra cậu ta cũng bình thường, lúc nhỏ con rất thích bám theo cậu, nhìn thấy đứa trẻ nào đáng thương là thích đến quan tâm một chút, nhưng người ta là ai thì con không nhớ, cũng lười nhớ. Từ nhỏ con đã như vậy rồi.”

 

Trần Tranh cau mày: “Là cậu đưa con đi gặp cậu ta hả?”

 

Anh mơ hồ nhớ lại, Lư Hạ Kình là kẻ “ăn thịt trẻ con” dị biệt của nhà họ Lư, những đứa trẻ nhà họ Lư đều khao khát được gần gũi với Lư Hạ Kình, nhưng lại sợ hãi, chỉ có anh là không sợ, nhìn thấy Lư Hạ Kình là dám chạy đến ôm chân, ngược lại còn dọa cho Lư Hạ Kình không dám nhúc nhích. Ông bà ngoại cười đến mức không ngậm miệng được, nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cuối cùng cũng có người trị được Lư Hạ Kình rồi.

 

Anh bám lấy Lư Hạ Kình, chỉ cần Lư Hạ Kình không đi làm là phải dẫn anh theo. Có lần, Lư Hạ Kình không chịu dẫn anh theo nữa, nói là có việc công. Anh rưng rưng nước mắt kéo kéo vạt áo Lư Hạ Kình: “Nhưng mà cậu út, cậu không mặc đồng phục mà!”

 

Lư Hạ Kình vừa nhìn thấy anh thật sự khóc, đành phải dẫn anh theo. Lần đó coi như là công việc, nhưng lại khác với công việc thường ngày. Cấp trên yêu cầu bọn họ lợi dụng thời gian nghỉ ngơi đến các cô nhi viện xem xét, một mặt là để gửi chút ấm áp, mặt khác là để viết báo cáo.

 

Ngày hôm đó, chỗ Lư Hạ Kình dẫn Trần Tranh đến chính là cô nhi viện nơi Tào Thọ và Tào Muội sống. Khi đó viện trưởng tốt bụng vẫn còn, điều kiện cô nhi viện tuy không tốt, nhưng chưa đến mức bọn trẻ bị ép đi ăn trộm, bán nghệ.

 

Lần đầu tiên Trần Tranh đến cô nhi viện, nhìn những đứa trẻ mặc quần áo rách rưới, trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng Lư Hạ Kình đã bế anh lên, nhỏ giọng nói với anh rằng: “Các bạn nhỏ ở đây không có ba mẹ, rất đáng thương, Tranh Tranh đừng dùng ánh mắt đó nhìn các bạn nhỏ.”

 

“Không có ba mẹ.” Anh lập tức nghĩ đến ba mẹ mình, anh không chỉ có ba mẹ, còn có cậu út, trong nhà có vô số đồ chơi, nghĩ đến đây, anh liền cảm thấy những đứa trẻ ở đây thật đáng thương.

 

Anh nghiêm túc gật đầu với Lư Hạ Kình: “Cậu út, cháu biết rồi, cậu thả cháu xuống đi.”

 

Lư Hạ Kình vừa đặt anh xuống đất, anh liền chạy đến chỗ bọn trẻ, nở nụ cười ngây thơ rạng rỡ với từng đứa: “Xin chào, tớ tên là Trần Tranh, cậu tên là gì vậy?”

 

Quần áo của bọn trẻ đều không được sạch sẽ lắm, tay chân cũng lấm lem, nhưng Trần Tranh hoàn toàn không để tâm, anh véo má bọn trẻ, rồi lại để bọn trẻ véo má mình, rất nhanh đã chơi đùa vui vẻ với mọi người.

 

Lúc đó trò chơi “diều hâu bắt gà con” rất thịnh hành, Trần Tranh làm “gà mẹ”, hết lòng bảo vệ “gà con” phía sau, chạy đến toát mồ hôi.

 

Một buổi chiều trôi qua, Trần Tranh và tất cả bọn trẻ đều đã tự giới thiệu với nhau, anh rất hào phóng, lại còn đẹp trai đáng yêu, khi anh hỏi: “Cậu tên là gì vậy?”, thì ngay cả đứa trẻ tự ti nhất cũng rụt rè lên tiếng.

 

“Xin, xin chào, tớ tên là Tào Thọ.”

 

“Tào Thọ? Tên cậu hay thật đấy, trường thọ, vạn thọ vô cương!” Anh buột miệng nói, khen ngợi không chút giả dối.

 

Đứa trẻ gầy gò đen nhẻm chưa bao giờ được khen ngợi, cũng chưa bao giờ được chúc phúc, trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, anh giống như một thiên thần vô cùng xinh đẹp.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Một buổi chiều trôi qua rất nhanh, Lư Hạ Kình gọi Trần Tranh: “Tranh Tranh, về thôi.”

 

Anh chơi đến vui vẻ, vẫy tay chào bọn trẻ: “Hôm nay tớ về rồi, lần sau chúng ta lại chơi tiếp nhé! Thích các cậu lắm!”

 

Trên xe, Trần Tranh mệt mỏi ngủ thiếp đi, lúc xuống xe vẫn chưa tỉnh, Lư Hạ Kình cõng anh về nhà, anh nói mớ: “Cậu út, lần sau chúng ta đi đâu chơi?”

 

Lư Hạ Kình nói: “Còn muốn chơi với các bạn nhỏ hôm nay quen biết không?”

 

Anh lầm bầm vài tiếng rồi chìm vào giấc ngủ.

 

Tỉnh dậy, Trần Tranh liền quên béng mất chuyện ở cô nhi viện, anh có rất nhiều bạn bè, cũng có rất nhiều đồ chơi, nhiều đến mức không chơi hết, không lâu sau liền quên mất tên của những đứa trẻ ở cô nhi viện.

 

“Nhưng Tào Thọ vẫn luôn nhớ đến con, có lẽ buổi chiều hôm đó, tất cả những đứa trẻ từng chơi với con đều nhớ đến con.” Lư Hạ Kình nói: “Bởi vì con đã từng nghiêm túc hỏi tên của bọn nhỏ, lúc chơi trò chơi đã liều mạng bảo vệ bọn nhỏ, những đứa trẻ sinh ra đã định sẵn cả đời sẽ phải sống chật vật, chưa từng được ai nghiêm túc hỏi han, bảo vệ như vậy.”

 

Trần Tranh không nói nên lời. Lư Hạ Kình đánh giá anh rất chính xác, anh chính là bởi vì có quá nhiều thứ, cho nên không ngại cho đi, lúc hỏi tên của bọn trẻ rất nghiêm túc, lúc nói tên của mình cũng rất nghiêm túc, sự nghiêm túc như vậy sẽ khiến đối phương hiểu lầm, tưởng như mình là người quan trọng nhất.

 

Thế nhưng anh đã cho đi vô số sự quan tâm và nghiêm túc như vậy, quá đơn giản, cũng quá bình thường, giống như việc hít thở và uống nước mỗi ngày vậy.

 

Anh đã sớm quên mất tên của những đứa trẻ đã từng chơi trò chơi “diều hâu bắt gà con” với anh năm đó, không nhớ nổi một ai, bởi vì trong khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy luôn có người đến bên cạnh anh, làm sao anh có thể nhớ hết được những người chỉ gặp mặt một lần?

 

“Vậy sau đó bọn họ…..” Anh nhỏ giọng hỏi.

 

Lư Hạ Kình lắc đầu: “Cậu cũng chỉ đến đó một lần, lúc cô nhi viện xảy ra chuyện, cậu đã không còn phụ trách mảng án đó nữa. Nếu không phải đã từng trò chuyện với tổ Tra xét, cậu cũng sẽ không nhớ ra, Tào Thọ chính là đứa trẻ năm đó chúng ta đã từng gặp.”

 

Trần Tranh im lặng rất lâu, vụ án của hai anh em nhà họ Tào nói một cách khách quan thì không liên quan gì đến anh, câu nói cuối cùng của Tào Thọ cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến anh, nếu không tổ Tra xét sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy. Nhưng anh đã biết được đoạn quá khứ bị lãng quên này, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút áy náy, không khỏi nghĩ, với tính cách như anh, có lẽ thật sự rất dễ khiến người khác căm hận.

 

Dường như Lư Hạ Kình không muốn tiếp tục nhắc đến vụ án này nữa, chuyển chủ đề sang Lư Hạ Quân. Nói chuyện được một lúc, Trần Tranh bỗng nhiên hỏi: “Cậu út, cậu và tổ Tra xét thì có gì mà nói chuyện?”

 

Sắc mặt Lư Hạ Kình biến đổi, không nói nữa.

 

Sau lần đó anh mới biết được, tuy rằng Lư Hạ Kình ngoài mặt giả vờ không quen biết anh, có thể tránh hiềm nghi thì tránh hiềm nghi, nhưng vẫn sẽ âm thầm quan tâm đến công việc của anh, anh bị tổ Tra xét điều tra, Lư Hạ Kình lập tức đi tìm hiểu ngọn ngành, lúc này mới biết được Tào Thọ đã nói gì.

 

Hồi tưởng xong, Trần Tranh có chút mệt mỏi, vô thức tựa vào vai Minh Hàn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

 

“Người hiểu cháu trai không ai bằng cậu.” Minh Hàn ôm lấy Trần Tranh, ngón tay điểm nhẹ lên cánh tay anh.

 

Trần Tranh ngồi thẳng người dậy: “Hửm?”

 

Minh Hàn nhìn anh: “Nhìn xem, anh lại bắt đầu tỏa ra sức hấp dẫn, nhưng bản thân lại không hề hay biết.”

 

Trần Tranh vô thức nói: “Anh không có.”

 

Minh Hàn lại nói: “Em cảm nhận rất rõ ràng.”

 

Trần Tranh hỏi: “Cảm nhận được cái gì?”

 

“Lúc anh đến trường trung học Nam Khê, chỉ là tùy tiện quan tâm em một chút, quan tâm đến một thám tử học đường, anh ngay cả tên em cũng không nhớ, đổi lại là người khác, anh cũng sẽ quan tâm như vậy.” Minh Hàn kể “tội trạng” của Trần Tranh, “Lúc anh đến Học viện Cảnh sát dẫn dắt sinh viên, tỏa ra sức hấp dẫn khắp nơi, mỗi ngày trên bàn đều bày đầy đồ ăn, anh hứa hẹn sẽ quay lại, nhưng vừa đi liền không quay lại nữa.”

 

Trần Tranh cứng họng.

 

“Anh, nếu như đối với mỗi người đều không quá nghiêm túc thì tốt rồi.” Minh Hàn mỉm cười, “Anh như vậy rất dễ khiến người khác dính lấy anh, đặc biệt là loại người từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm như em.”

 

Trần Tranh thở dài, vỗ vỗ lên trán Minh Hàn: “Thôi nào Chim nhỏ, đừng có được đà lấn tới.”

 

Trời sáng, bệnh viện truyền đến tin tốt, tình trạng của Tào Muội đã ổn định.

 

“Để tôi chết đi! Tại sao phải cứu tôi!” Trong phòng bệnh, Tào Muội gào thét đến khản cả giọng, mặt cô ta bị bỏng nặng, băng gạc thấm máu và thuốc nước màu vàng nghệ, khiến cô ta trông như một con quái vật đáng sợ.

 

Khi Trần Tranh xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta đột nhiên im lặng, nhìn chằm chằm vào Trần Tranh không chớp mắt, vài giây sau liền bùng nổ tiếng hét chói tai hơn.

 

“Tại sao anh còn sống! Loại người như anh tại sao không bị trừng phạt!”

 

Trần Tranh biết rõ tinh thần của Tào Muội có vấn đề, giao tiếp với kẻ điên sẽ vô cùng khó khăn, nhưng trên người Tào Muội có rất nhiều điểm đáng ngờ, không chỉ là quá khứ, mà còn là hiện tại, anh phải cố gắng hết sức để khai thác được thêm manh mối từ miệng Tào Muội.

 

Sự thật là, trước khi đến bệnh viện, Trần Tranh đã thảo luận với Minh Hàn và Khổng Binh xem nên để ai thẩm vấn Tào Muội, Khổng Binh không muốn Trần Tranh đến, cảm thấy ác ý của Tào Muội đối với Trần Tranh quá lớn, vừa nhìn thấy Trần Tranh nhất định cô ta sẽ phát điên lên, kết cục là công cốc.

 

Nhưng Trần Tranh lại cảm thấy, chính bởi vì Tào Muội căm hận anh đến mức phát điên, cho nên anh mới là người thích hợp nhất, Tào Muội cần phải trút giận, chỉ có đối mặt với anh, Tào Muội mới có thể trút bỏ toàn bộ ác ý.

 

“Loại người như thế nào mà tôi chưa từng gặp qua, ngọn lửa do cô ta và anh trai cô ta phóng ra cũng không làm tôi bị thương, lời nói của cô ta thì có là gì?” Trần Tranh vỗ vỗ vai Khổng Binh.

 

Quả nhiên, Tào Muội nhìn chằm chằm vào Trần Tranh với vẻ mặt tuyệt vọng và đau khổ, nếu cô ta có thể đứng dậy, chỉ cần trong tay có hung khí, chắc chắn cô ta đã lao về phía Trần Tranh. Nhưng lúc này cô ta bị trói chặt trên giường bệnh, chỉ có thể dùng lời nói để công kích Trần Tranh.

 

“Anh là cố ý! Anh trai tôi cầu xin anh cứu anh ấy, nhưng anh đã giết chết anh ấy!” Tào Muội suýt chút nữa thì ngã xuống giường bệnh, cảnh sát hình sự phân cục giữ chặt cô ta lại.

 

“Anh trai cô cầu xin tôi cứu cậu ta?” Trần Tranh cau mày, “Ai nói cho cô biết?”

 

Tào Muội không trả lời câu hỏi, liên tục lặp lại: “Anh là cố ý! Anh chính là muốn anh ấy chết! Anh ấy chết rồi, anh chính là anh hùng trừ hại cho dân, như vậy là anh có thể từng bước thăng tiến!”

 

Đêm qua Trần Tranh đã cẩn thận nhớ lại vụ án của hai anh em nhà họ Tào, lúc đó toàn bộ tòa nhà bốc cháy, tuy rằng đội cứu hỏa đã đến hiện trường, nhưng bởi vì có quá nhiều trẻ em, công tác dập lửa và cứu người rất khó triển khai. Chỉ thị của cấp trên và phán đoán tại hiện trường của Trần Tranh đều nhất trí – ưu tiên cứu trẻ em, dập lửa là thứ yếu.

 

Một bộ phận cảnh sát hình sự chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp về ứng phó với hỏa hoạn, mà lính cứu hỏa lại không dễ dàng khống chế tội phạm, Trần Tranh trực tiếp điểm binh, dẫn theo những cảnh sát hình sự có kinh nghiệm ứng phó với hỏa hoạn đi vào. Tòa nhà có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, có thể nói là tình huống vô cùng nguy cấp. Theo từng đứa trẻ được cứu ra, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Cuộc giải cứu này đã thu hút rất nhiều sự chú ý, tuy rằng ngành phát sóng trực tiếp lúc đó chưa phát triển, nhưng mạng internet đã thâm nhập vào đời sống, mọi người chụp ảnh bên ngoài tòa nhà, cập nhật tình hình trực tiếp bằng hình ảnh và văn bản trên các diễn đàn, hoan hô vì tất cả bọn trẻ đều được cứu, có người còn bắt đầu kêu gọi: “Thiêu chết hết lũ buôn người trong đó đi!”

 

Đây là tiếng nói mộc mạc chất phác nhất của đại đa số quần chúng, hai anh em nhà họ Tào đã bắt cóc nhiều đứa trẻ như vậy, sát hại người lương thiện sống trong tòa nhà, vì chống cự sự bắt giữ của cảnh sát, còn phóng hỏa muốn thiêu chết cảnh sát và bọn trẻ, tại sao cảnh sát còn phải cứu bọn họ? Bọn họ đây là tự chui đầu vào rọ, đáng lẽ phải bị thiêu chết trong tòa nhà!

 

“Thiêu chết bọn họ! Đừng để bọn họ ra ngoài!”

 

“Chúng tôi nộp thuế nuôi cảnh sát, tại sao cảnh sát lại phải cứu loại người cặn bã này!”

 

“Không được cứu! Tôi muốn nhìn thấy bọn họ bị thiêu chết!”

 

“Cứu ra rồi thì xét xử cũng phải mất mấy năm, chưa chắc đã tuyên án tử hình! Tuyên án tử hình rồi thì cũng là tiêm thuốc độc, người bình thường chúng tôi còn không được tiêm thuốc độc, tại sao bọn họ lại được? Đây là phần thưởng dành cho bọn họ sao?”

 

Đương nhiên lúc đó Trần Tranh không thể nhìn thấy những tiếng nói này, đều là sau này mới xem được. Trong biển lửa, anh không rảnh suy nghĩ nhiều, sau khi biết được Tào Muội đã được cứu, trong tòa nhà chỉ còn lại Tào Thọ, liền dốc hết tâm sức muốn cứu Tào Thọ ra ngoài, đây là trách nhiệm của anh với tư cách là một cảnh sát hình sự.

 

Là Tào Thọ tự mình lựa chọn chết trong biển lửa, tại hiện trường không chỉ có một mình anh là nhân chứng.

 

Tổ Tra xét điều tra rất kỹ lưỡng, anh không có khả năng chủ quan không cứu Tào Thọ, nhưng quần chúng sẽ không nghĩ như vậy. Ngày hôm đó, sau khi biết được kẻ cầm đầu đã bị thiêu chết, những cảnh sát hình sự, lính cứu hỏa bọn họ xông vào biển lửa, “Thấy chết không cứu” đã trở thành anh hùng. Cư dân mạng miêu tả sinh động, thêm mắm thêm muối về tình hình lúc đó –

 

“Tôi nghe nói đội đi là đội mạnh nhất của Cục cảnh sát thành phố, tất cả bọn trẻ đều được cứu, sao có thể không cứu được tên buôn người đó chứ? Vậy thì chắc chắn là bọn họ không muốn cứu hắn ta rồi! Cảnh sát cũng là người, là người thì phải có chính nghĩa chứ? Loại người đó đáng lẽ ra phải bị thiêu chết trong đó! Nếu tôi là cảnh sát, tôi cũng làm như vậy!”

 

“Thật là vĩ đại! Tôi tự hào về cảnh sát Lạc Thành của chúng ta! Đừng có lôi luật pháp với công bằng gì đó ra nói với tôi! Để cho loại rác rưởi đó chết êm đẹp thì không xứng đáng gì với hai chữ công bằng! Tôi chính là muốn nhìn thấy tên buôn người đó bị thiêu chết! Tôi mãi mãi ủng hộ cảnh sát Lạc Thành của chúng ta!”

 

“Liệu các anh hùng có bị gây khó dễ không? Nếu như bị gây khó dễ, tôi là người đầu tiên đến Cục cảnh sát thành phố liều mạng!”

 

“Thêm tôi nữa!”

 

“Thêm tôi nữa!”

 

Năm đó còn có rất nhiều người dân kiến nghị trên mạng, yêu cầu Cục cảnh sát thành phố công khai khen thưởng những cảnh sát đã “thiêu chết” Tào Thọ, đồng thời thăng chức cho bọn họ.

 

Ai cũng hiểu rõ chuyện này là không thể nào, đừng nói là khen thưởng, Trần Tranh và những người khác còn bị đình chỉ công tác để điều tra một khoảng thời gian. Đối với tiếng nói của quần chúng, Cục cảnh sát thành phố chỉ có thể áp dụng biện pháp xử lý lạnh. Sau đó tòa án tuyên án, những kẻ tình nghi liên quan bị bỏ tù, vụ án kết thúc, mọi người cũng dần dần quên đi chuyện này.

 

Nhưng hiển nhiên, Tào Muội chưa có lúc nào quên.

 

Hết chương 160.

 

Chương 160: Tranh Luận (12)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên