Chương 161: Phá Cục
Bệnh nhân nữ đứng sau lưng Chu Kỳ An, che khuất một phần ánh nắng mặt trời len lỏi khắp nơi. Những tia sáng có thể xuyên qua cả tường nhà lại không thể nào thực sự xuyên qua cơ thể bệnh nhân.
Dưới bóng râm, cơn đau đầu của Chu Kỳ An lại dịu đi một chút.
Ánh mắt có chút mê mang, khi nhìn thấy bàn tay đang mở cửa của mình, trong lòng cậu giật thót, vội vàng rụt tay lại như bị điện giật.
Trái tim lại đập một trận dữ dội, lần đầu tiên sắc mặt Chu Kỳ An có chút kinh hãi.
Mình đang làm gì vậy?
Tránh khỏi ánh nắng che phủ, ký ức của cậu cũng chậm chạp quay trở lại.
Hành lang căn bản không có cửa sổ, trước đó làm sao có thể nhìn thấy ánh sáng bằng mắt thường ở đó? Sau khi xé rách một lỗ hổng, càng nhiều hình ảnh giả dối hiện lên trong đầu, sống lưng Chu Kỳ An chợt dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Ký ức của mình đã bị sửa đổi?
Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở những phó bản trước, trong quá trình này, bản thân cậu lại còn tự logic hóa nó.
“Giấc mơ…”
Cậu đã hoàn toàn nhớ lại tất cả, bản thân cậu vì muốn phong ấn trái tim nên đã chủ động tiến vào giấc mơ.
Sử dụng đạo cụ tinh thần để giữ tỉnh táo trước, không thể chìm vào giấc ngủ, nếu không sử dụng, sau khi vào sẽ trực tiếp bị giấc mơ dẫn dắt.
Phó bản năm sao + không những có thể sửa đổi ký ức, mà dường như còn giống như một chiếc máy tính có độ chính xác cao, lại còn có thể dự đoán phương thức phá đảo của bọn họ.
Chu Kỳ An có dự cảm, tiếp theo nếu như bản thân thử lợi dụng con Tượng Hải Báo phá hủy nhà kính, chắc chắn sẽ gặp phải một hồi nguy cơ sinh tử khác.
Giấc mơ có thể tự mình đọc và phán đoán ý đồ phá đảo phó bản của mỗi người, chẳng lẽ phía trước có rất nhiều đường chết đang chờ đợi bọn họ?
Nó thông qua tiềm thức, dự đoán tất cả dự đoán của người chơi._
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục, tiếng động đó đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Bên trong phòng đã không thể cảm nhận được nhiệt độ của ánh nắng mặt trời, thay vào đó là luồng âm khí khiến người ta sợ hãi, những luồng âm khí nặng nề này gần như ngưng kết thành nước trên những cánh hoa gần đĩa nuôi cấy.
Chờ đến khi hoàn hồn, Chu Kỳ An theo bản năng cẩn thận xoay tay nắm cửa, khóa trái cửa lại.
Cạch.
Tay nắm cửa nhỏ bé, âm thanh giòn tan vang lên.
Chu Kỳ An nhắm mắt lại.
Hôm nay mình có duyên nợ gì với then cài cửa à?
Âm thanh khóa cửa rõ ràng đã khiến thứ gì đó bên ngoài cảnh giác.
Tiếng gõ cửa vốn dĩ còn tính là ôn hòa, trong nháy mắt đã biến thành tiếng vỗ cửa ầm ầm, cánh cửa rung chuyển dữ dội, bên hông cửa, chính giữa, phía trên, mỗi một nơi đều có động tác vỗ, hiển nhiên là bên ngoài không chỉ có một ‘Người’ đang đứng.
Chu Kỳ An bất giác lùi về sau một bước.
Đúng lúc này, bệnh nhân nữ phía sau cũng buông tay, đi sang một bên khác.
Mất đi che chắn của cô, ánh nắng vừa chiếu vào, Chu Kỳ An lại có một loại cảm giác mơ mơ màng màng.
Cậu không chút do dự, lập tức di chuyển đến trước mặt bệnh nhân nữ, hai tay giơ lên cao làm hình trái tim: Trái tim biết ơn, cảm ơn đã cứu tôi.
Dưới mái tóc buông xõa, đôi mắt màu nâu của bệnh nhân nữ vô cùng lạnh lùng, chỉ là, so với lúc trước bớt đi vài phần tàn bạo mà thôi.
Chu Kỳ An hơi khom người, tỏ vẻ vô cùng ngoan ngoãn, tận lực mượn bóng cây đại thụ là người phụ nữ này để hóng mát.
Hương hoa còn sót lại trong miệng đã khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo, sau khi phó bản được nâng cấp, người chơi đã đánh mất khả năng phán đoán chủ quan nhất, hiện tại ảo giác và giấc mơ đan xen, tạo ra yếu tố trí mạng.
Giấc mộng đẹp này dường như đang mê hoặc bọn họ vô thức rời xa bệnh viện Tiên Khách Lai.
Là giấc mơ thì sẽ có cách phá giải.
Trong quá trình rời đi, hẳn là sẽ có cơ hội phát hiện ra điều gì đó, nhưng mà, nguy cơ đến từ vùng đất hoang có lẽ sẽ càng sâu hơn.
Duỗi một ngón tay ra, Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, vẽ trên không trung một chữ ‘Z’.
Sắc mặt bệnh nhân nữ không nhìn ra quá nhiều thay đổi, móng tay giấu sau lưng gần như đâm vào tường, trong mắt vô thức nhuốm vẻ điên cuồng.
Sự tồn tại của tiến sĩ Z đối với bà ta mãi mãi là một nguồn kích thích.
Âm khí trong phòng trong nháy mắt tăng vọt, thậm chí còn có âm phong gào thét bên tai.
“Tôi nhất định sẽ giết chết tiến sĩ Z.”
Chu Kỳ An không những không trốn tránh, ánh mắt rơi vào thẻ phòng đã đưa cho cô, dùng khẩu hình nói từng chữ một: “Tôi sẽ giữ lời hứa.”
Lời nói suông không bằng chứng, chỉ có hành động là minh chứng tốt nhất.
Chu Kỳ An dùng hành động chứng minh, cho dù cậu có rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng cũng sẽ thực hiện lời hứa.
Nhưng chỉ như vậy là chưa đủ.
Cảm giác chán ghét của bệnh nhân đối với hộ lý là điều bẩm sinh, người phụ nữ không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ là nhấc mí mắt lên, liếc nhìn đồng hồ treo tường.
Thời gian hiện tại trong giấc mơ là mười bảy giờ bốn mươi tư phút.
Đầu óc Chu Kỳ An nhanh chóng xoay chuyển, dựa theo lịch trình sắp xếp của hộ lý, mười tám giờ là thời gian có thể đưa bệnh nhân ra ngoài hoạt động lần thứ hai.
Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, cậu liếc nhìn cửa, đến lúc đó, thứ bên ngoài có lẽ sẽ tạm thời tránh đi.
Bây giờ chỉ còn lại một vấn đề: Làm thế nào để đi đến khu vườn bí mật của tiến sĩ Z trong thời gian hoạt động tự do.
Trò chơi sẽ không dồn người vào đường cùng, mặt trời trong giấc mơ, nhất định là sẽ có điểm khác biệt với hiện thực, là có thể bị phong ấn.
Cậu phải đi lại đường hầm một lần nữa, đến khu vực đặc biệt phía trên phòng điều phối dược để tìm ‘trái tim’.
Trở ngại trên đường đi cũng không nhỏ.
Có sản phụ, có lẽ còn gặp phải những bệnh nhân khác.
Chu Kỳ An hơi rũ mắt xuống, một lúc sau, đột nhiên nhìn về phía bệnh nhân nữ, trên mặt lại hiện lên ý cười:
“Bà chị xinh đẹp lương thiện này, chúng ta đổi thân phận lần cuối cùng đi.”
………..
Mười tám giờ, thời gian hộ lý dẫn bệnh nhân đi dạo.
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra rất đúng giờ, thứ bên ngoài quả nhiên đã biến mất.
Trên gạch men lát nền còn sót lại một ít dịch thể màu đục có mùi hôi thối, trên cánh cửa màu sẫm còn in rõ ràng mấy dấu tay trẻ con không được đầy đủ.
Yết hầu Chu Kỳ An khẽ động.
Nhìn kích thước dấu tay, vẫn còn là trẻ sơ sinh. Chẳng lẽ những sản phụ kia đã đi theo mình lên lầu sao?
Nhìn quanh hai bên, xác định không có bóng dáng sản phụ nào nữa.
Tầng lầu nào cũng đều có thể tìm thấy xe lăn cho bệnh nhân ra ngoài, Chu Kỳ An mặc lại bộ đồ bệnh nhân, tóc tai bù xù ngồi trên xe lăn. Bây giờ cậu càng ngày càng thích năng lực tự do đổi màu tóc, lúc trước chê bai nó vô dụng, bây giờ hận không thể đổi được bảy màu.
Ngồi trên xe lăn, người cậu mang theo một loại cảm giác yếu ớt, quan trọng nhất là, có thể làm mờ nhận thức của người ngoài đối với chiều cao.
Trong hành lang tạm thời không có một ai, ánh nắng mặt trời ghê rợn chiếu rọi trên từng tấc đất.
Cửa thang máy mở ra.
Xe lăn tiến vào thang máy, Chu Kỳ An ngồi trên đó, từ đầu đến cuối vẫn cúi thấp đầu. Phía sau, bệnh nhân nữ cải trang thành hộ lý, cũng hơi cúi đầu.
Trong khoang thang máy yên tĩnh, sau khi bọn họ tiến vào, có tiếng hát khe khẽ vang lên.
Chu Kỳ An đang ngân nga, ngân nga bài hát 《Thế giới bên ngoài》 mà Kim Chi thích nhất.
Trên người bệnh nhân nữ này có khát vọng vô hạn đối với tự do, loại khát vọng này Kim Chi cũng có.
Thường xuyên bị nhốt trong bệnh viện Tiên Khách Lai, xung quanh là vùng đất hoang vô tận, Chu Kỳ An mượn sự tò mò của bà ta đối với thế giới bên ngoài, máy bay, tàu thủy, trường học, phim ảnh… giống như hoàng hậu trong 《Nghìn lẻ một đêm》, mỗi lần kể đến đoạn hay nhất thì cậu lại đột ngột dừng lại.
Vì muốn nghe thêm về thế giới bên ngoài, bệnh nhân nữ không phản đối việc đổi thân phận với cậu, bọn họ cùng nhau đi một đoạn đường ngắn ngủi.
Xuống đến bên ngoài tòa nhà nội trú thuận lợi, không khí không được trong lành ập vào mặt.
Âm thanh ma sát giữa bánh xe và mặt đất không nhỏ, dưới ánh nắng mặt trời, những sản phụ vừa mới trở lại băng ghế dài ở phía xa, đôi mắt của bọn họ đều đang mở to, chứa đầy dục vọng muốn ăn thịt người.
Bọn họ cần dinh dưỡng.
Đối mặt với chiếc xe lăn đang tới gần, các sản phụ đều tham lam nhìn sang.
Bệnh nhân nữ đội mũ áo hoodie, bà ta không hề dao động, cúi đầu chậm rãi di chuyển:
“Cậu tiếp tục kể đi.”
Chu Kỳ An cố gắng lờ đi những ánh mắt quỷ dị kia, hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy để miêu tả về tất cả mọi thứ ở thế giới bên ngoài.
Trong lúc đó cậu chỉ ngẩng đầu lên một lần.
“Hẳn là vẫn ở thế giới trong an dưỡng mộng.”
Giống như cảnh tượng sau khi cùng đám người Triệu Tam Tuần tiến vào giấc mơ lần trước, các sản phụ vẫn ngồi ở chỗ cũ.
Trước đó không quan sát kỹ, lúc này ngẩng đầu lên, mặt trời trên đỉnh đầu đã nhỏ đi rất nhiều, đường nét càng thêm mơ hồ. Giống như hình chiếu ảo, tất cả chùm sáng tạo ra hình chiếu đều hội tụ ở vị trí tầng mười đến tầng mười một của tòa nhà nội trú phía sau.
Khu vườn bí mật của tiến sĩ Z ở ngay đó, đáng tiếc là không thể đến đó được bằng thang máy của tòa nhà nội trú.
Chu Kỳ An bất đắc dĩ phải đi đường vòng.
Khoảng cách với tòa nhà ngoại trú càng ngày càng gần, gần đến mức cậu thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt trong cổ họng của các sản phụ.
Như thể trong mắt bọn họ, thứ đang đi tới là một chiếc xe đẩy thức ăn.
Khi xe lăn và băng ghế dài nằm trên một đường thẳng gần trong gang tấc, bước chân bệnh nhân nữ đột nhiên dừng lại, giây tiếp theo đột nhiên dùng sức đẩy mạnh xe lăn.
Ầm ầm.
Bánh xe chuyển động với tốc độ cao, Chu Kỳ An bị ném ra ngoài giống như một ám khí.
Bệnh nhân nữ lập tức buông tay, xoay người chạy về hướng khác.
Các sản phụ vẫn luôn rục rịch, nhìn thấy sinh vật đang chạy, lập tức theo phản xạ có điều kiện đồng loạt đứng dậy. Bọn họ chạy từng bước lớn, bụng bầu không những không trở thành gánh nặng, ngược lại còn có từng bàn tay nhỏ màu xanh tím từ bên trong duỗi ra, dùng hết sức lực muốn với tới ‘Con mồi’ đang mặc áo hoodie quần dài phía trước.
Xe lăn vẫn đang tiến về phía trước theo quán tính, ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu giả tạo và lạnh lẽo, Chu Kỳ An ngồi trên xe lăn, cứng đờ người, không nhúc nhích.
Cậu không thể ngẩng đầu, chỉ có thể mượn dư quang lờ mờ trong tiếng gió để liếc nhìn sự di chuyển của quần áo bệnh nhân hai bên, phán đoán xem những sản phụ này có hoàn toàn rời đi hay không, trái tim cậu đập liên hồi.
Trong đó, có một sản phụ khi lướt qua lại liếc nhìn Chu Kỳ An thêm một cái.
Đột nhiên, dường như cô ta cảm thấy có gì đó không đúng nên đã dừng lại.
Trái tim Chu Kỳ An gần như muốn nhảy lên cổ họng.
“Mi…” Sản phụ nheo đôi mắt dài nhỏ, xoa xoa bụng đi đến gần Chu Kỳ An.
Bụng cô ta không ngừng nhảy lên, phập phồng càng ngày càng lớn, đứa bé ma quái bên trong dường như sẽ chui ra bất cứ lúc nào.
Chu Kỳ An cố gắng kìm nén hô hấp, cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu dưới ánh nắng mặt trời, làm bộ như vô tình động đậy cổ tay.
Một vật dài hẹp lọt vào tầm mắt, sản phụ dần dần thu hồi ánh mắt nghi ngờ, một lần nữa dùng tư thế chạy bộ khoa trương, đuổi theo hướng bệnh nhân nữ chạy đi.
Nguy cơ vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn, ngay sau đó, âm thanh sột soạt khác với tiếng gió không ngừng truyền đến từ bụi cây.
Cách khe hở giữa những tán lá xanh đậm, một màu đỏ như thịt hoàn toàn trái ngược với cây cối bên cạnh đang di chuyển, quái vật như đống thịt coi nơi này là một cái tổ khác. Trong lúc chúng di chuyển, dù là côn trùng nhỏ bé nhất trên mặt đất cũng sẽ bị cuốn vào trong máu thịt.
Chúng còn đói hơn cả những sản phụ kia.
Không mặc đồ bảo hộ, trước khi Chu Kỳ An chìm vào giấc mơ lại càng không có sức lực đi cất ống nghiệm, ý thức đột nhiên biến mất, chiết xuất của hoa Tiên Khách Lai hẳn là đã rơi xuống đất rồi.
Hiện tại cái bình trong ba lô một giọt nước hoa cũng không còn.
Một khi bị lây nhiễm sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Cậu cắn răng ngồi trên xe lăn tiếp tục tiến về phía trước, tốc độ không quá nhanh, nếu không sẽ trông rất mất tự nhiên.
Con dốc dành riêng cho xe lăn lên xuống cách bụi cây khá gần, Chu Kỳ An gần như có thể ngửi thấy mùi tanh hôi nồng nặc từ trên người quái vật như đống thịt.
Âm thanh sột soạt nhỏ đi một chút.
Con quái vật đầy u thịt dừng lại, đôi mắt to bằng vết loét nhìn chằm chằm vào người đang mặc đồ bệnh nhân qua khe hở.
Lũ quái vật như đống thịt đang quan sát.
Bàn chân đặt trên bàn đạp vô thức dùng sức, bàn tay gần bụi cây chỗ quái vật như đống thịt ẩn nấp nắm chặt tay đẩy, Chu Kỳ An cố gắng để cho bánh xe chịu lực đều, đồng thời vươn cổ tay ra xa hơn một chút.
—— Cậu đang đeo vòng tay bệnh nhân của bệnh nhân nữ kia.
Đây là con át chủ bài của Chu Kỳ An.
Trong giấc mộng an dưỡng, bệnh nhân của khoa nội trú đặc biệt vốn dĩ sẽ hoạt động ở tòa nhà ngoại trú, với tư cách là bệnh nhân mới được điều đến tầng mười hai, bệnh nhân nữ trước đó không xuất hiện ở khoa ngoại trú, nhưng không có nghĩa là bà ta không thể đến.
“Mình vốn dĩ là đến đây để điều trị.” Chu Kỳ An không ngừng tẩy não bản thân.
Lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, đoạn đường ngắn mười mấy mét dường như dài vô tận, Chu Kỳ An mím chặt môi, cậu gần như đã hoàn toàn quên mất hô hấp, mãi cho đến khi xe lăn lên dốc thành công, một lần nữa di chuyển trên mặt đất bằng phẳng. Cánh cửa lớn đã ở ngay trước mặt, lúc đó cậu mới bắt đầu hít thở với tần suất cực kỳ chậm.
Biết những con quái vật như đống thịt kia vẫn đang nhìn chằm chằm mình, bất kỳ động tĩnh nào cũng có thể khiến chúng lao tới.
Chu Kỳ An không dám buông lỏng một khắc nào.
Mãi cho đến khi thực sự tiến vào trong tòa nhà ngoại trú, cậu mới giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực, thở phào nhẹ nhõm.
Tay đẩy đã đổ đầy mồ hôi.
Rẽ qua một đoạn cua, lúc xác định đã ở trong góc khuất tầm nhìn của bụi cây, bấy giờ Chu Kỳ An mới đứng dậy.
Hai chân cậu vẫn còn có chút cứng đờ, cố gắng bước về phía trước hai bước, cuối cùng cũng tìm lại được một chút cảm giác đi bộ bình thường. Máy rút tiền tự động ở ngay trước mặt, nó vẫn ở trạng thái giống như trước khi cậu chìm vào giấc mơ, xiêu xiêu vẹo vẹo dịch sang một bên, để lộ ra cánh cửa quen thuộc kia.
Lúc Chu Kỳ An đi tới, dưới chân đột nhiên trượt một cái.
Khả năng giữ thăng bằng cực tốt, sau một điệu waltz thì cậu cũng đã thành công đứng vững.
“Có nước?”
Không chỉ trên mặt đất, chỗ cửa vào đường hầm, trên gạch men sứ trơn bóng lạnh lẽo cũng có vết nước rõ ràng, thậm chí cả trên trần nhà cũng có. Chu Kỳ An đánh bạo sờ vào bên trong cửa, kết quả là dính đầy một tay thứ dịch nhầy kỳ lạ.
“Chẳng lẽ là Tượng Hải Báo?” Trong lòng cậu “Lộp bộp” một tiếng.
Bệnh nhân khoa nội trú bình thường không có khả năng chỉ ở gần nhà ăn tự phục vụ hoặc suối nước nóng điều trị, ở tầng một, chúng không có vị trí cố định. Độ cao của các tầng trong tòa nhà ngoại trú lại cực kỳ bất thường, điều đó có thể chứng minh thỉnh thoảng Tượng Hải Báo sẽ hoạt động ở các khu vực khác nhau.
Phó bản năm sao rưỡi chết tiệt này!
Ý nghĩ vừa mới nảy sinh, phía sau cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng gió bất thường.
Hoạ vô đơn chí, không chỉ một bên hành lang, bên còn lại cũng truyền đến động tĩnh.
Vù vù.
Âm thanh càng ngày càng rõ ràng, có thứ gì đó đang tới gần.
Vù, vù vù, tiếng gió truyền đến càng nhiều hơn.
Mùi máu tanh trong không khí ngày càng nồng nặc, có bóng đen màu máu bao phủ từ phía sau, Chu Kỳ An đột nhiên ngoảnh đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức thay đổi, khuôn mặt máu!
Dường như những khuôn mặt máu từng truy đuổi người chơi trong an dưỡng mộng vẫn luôn mai phục ở gần đây, chúng gần như sắp nối thành một mảng.
Chu Kỳ An thử vươn cổ tay ra, tốc độ trôi tới của mặt máu không hề giảm bớt.
Vòng tay bệnh nhân lừa gạt bệnh nhân bình thường còn được, chứ căn bản không thể qua mắt được giác quan của những thứ này.
“Hỏng rồi.”
Chạy ra ngoài chắc chắn không được.
Bây giờ xông ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị quái vật như đống thịt ở cửa phát hiện ra dị thường rồi chặn đường, tầng một cũng không có không gian để cố ý đi đường vòng né tránh khuôn mặt máu, bao gồm cả cầu thang, tất cả đều có mặt máu, bọn chúng đã chặn hết đường lui của cậu.
Thứ duy nhất còn lại… Chính là đường hầm trước mặt.
Nhưng mà, rất có thể Tượng Hải Báo đang ở bên trong.
Cánh cửa bí mật lúc này lại khẽ đóng mở, miệng cửa có độ đàn hồi cực mạnh, giống như đang mời gọi người ta chui vào rọ.
Đi vào trong, phía trước là Tượng Hải Báo, phía sau là những khuôn mặt máu, đúng là đường cùng mà.
Mùi tanh ngày càng gần, không còn cơ hội do dự nữa.
Chu Kỳ An không thử trực tiếp xé rách vòng tay bệnh nhân rời khỏi giấc mơ, lần này có sự giúp đỡ của bệnh nhân nữ, đã coi như là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Nếu như vậy mà không thành công, tám phần là sẽ bỏ mạng ở phó bản này.
“Đánh cược một phen.”
Chu Kỳ An nheo mắt lại.
“Đây là một phó bản coi trọng sự hợp tác.” Hiệp hội săn cá voi đã lợi dụng điểm này lừa gạt bọn họ mấy lần.
Mẹo để người chơi phá đảo chính là sự hợp tác ăn ý.
Đường bên cậu đã bị chặn hết, nhưng không có nghĩa là không có cách phá giải.
Chu Kỳ An nhắm mắt xông vào đường hầm nguy hiểm trùng trùng kia, mặc dù cậu không thích đặt hy vọng vào người khác, nhưng giống như lúc được rửa tội ở nhà thờ Hoa Cổ Thành, trong bối cảnh nhất định phải phối hợp từ trong ra ngoài, không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể đánh cược.
Đánh cược thua……
Đạo cụ thế mạng của cậu cho dù có làm quỷ cũng sẽ không nhắm mắt.
Bên trong đường hầm rộng rãi hơn gấp mấy lần so với lúc người khổng lồ máu xuất hiện trước đó, ngay khi xông vào, Chu Kỳ An hít sâu một hơi.
Cậu tin tưởng phán đoán của mình.
Cũng tin tưởng Thẩm Tri Ngật.
————
Bên ngoài bệnh viện Tiên Khách Lai, vùng đất hoang.
Hàn Lệ đã đi theo đại đội phía trước một lúc, cảm giác vui vẻ thoải mái ban đầu qua đi, phía trước vẫn là vùng đất hoang vô tận.
Trong lòng cô ta bỗng dâng lên một chút hoang vu khủng hoảng, nhưng mà rất nhanh đã tan biến.
“Dù sao cũng có nhân viên công tác dẫn đường.” Chắc sẽ không tồn tại chuyện lạc đường đâu.
Mặt trời lên cao, càng đi càng mệt, Hàn Lệ chỉ cảm thấy hai chân mình như bị đeo chì.
“Chậm, chậm một chút.” Cô ta thực sự không nhịn được, cất tiếng nói với đồng đội và Tư tiên sinh phía trước.
Vết thương trên người chỉ có thể lành lại sau khi hoàn toàn ra khỏi phó bản, vừa rồi trải qua một trận chém giết ở nhà kính, cô ta nào còn sức lực để đi xa như vậy.
Không có ai đáp lại cô ta, mọi người đều im lặng đi về phía trước.
“Đợi tôi với.” Hàn Lệ thử đuổi theo, thế nhưng chân càng ngày càng khó nhấc lên, cảm giác hoang mang khó giải thích kia càng ngày càng mãnh liệt, rõ ràng đồng đội ngay ở phía trước, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp.
Hàn Lệ thử đi nhanh hơn, người phía trước cũng đang đi nhanh, khoảng cách giữa hai bên luôn cách một khoảng cố định.
Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra, dưới ánh mặt trời chói chang, mỗi một lần suy nghĩ đều cực kỳ khó khăn.
“Đợi tôi với!” Lần nữa hô hoán, cô ta gần như là lạc giọng.
Như có sức mạnh không biết tên nào đó đang siết chặt lồng ngực cô ta, cảm giác nghẹt thở khiến Hàn Lệ choáng váng.
“Tôi, trên người có vết thương, đi, đi không nổi…”
Lời còn chưa dứt, dường như Hàn Lệ phát hiện ra điều gì, đồng tử co rụt lại.
Tất cả những gì đã trải qua trước đó hiện lên trong đầu, bọn họ đã trải qua một trận chém giết sống còn ở nhà kính, bản thân cô ta cũng bị thương đầy mình, cuối cùng là Chu Kỳ An phóng hỏa kết thúc tất cả.
“Không đúng!”
Trình tự này căn bản không thể nào.
Nếu như trong quá trình đó cô ta bị thương nặng, trước khi Chu Kỳ An phóng hỏa, vậy bản thân cô ta hẳn là sẽ bị đưa đi cấp cứu chứ?
Tại sao cô ta lại không có ký ức gì về việc mình bị đưa đi cấp cứu?
Suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng căn bản không thể tiến hành, thế giới một mảnh đen tối, Hàn Lệ phát hiện ra quá muộn, cô ta đã không thể hô hấp.
Lực kéo vô hình từ sâu trong lòng đất kéo cô ta xuống dưới.
Ngay khi Hàn Lệ sắp mất đi ý thức hoàn toàn, trong bóng tối, đột nhiên có một nguồn sức mạnh khác được thêm vào, nguồn sức mạnh siết chặt lồng ngực cô ta trước đó vô hình chung đã giảm bớt rất nhiều, sức mạnh to lớn đó đã kéo cô ta lên trên theo hướng ngược lại.
Cảm giác đau xé ruột xé gan khiến Hàn Lệ kêu lên một tiếng đau đớn.
“Nứt… rồi.”
Mẹ nó, cảm giác bản thân thật sự sắp bị xé toạc ra rồi.
Qua hẳn một phút đồng hồ, cơn đau thấu tim gan kia mới giảm bớt.
Hàn Lệ thở hổn hển, khi mở mắt ra lần nữa, bản thân cô ta đang ngửa mặt lên trời, nào có mặt trời nào, trên vùng đất hoang là mây đen giăng kín.
Tất cả ký ức hư ảo theo thời gian cô ta mở mắt ra vỡ vụn từng chút một, cô ta nhịn không được gõ gõ đầu, rốt cuộc cũng nhớ ra. Không lâu trước đó bọn họ đang cùng nhau đi vào đường hầm bí mật. Sau đó… Sau đó lúc lên cầu thang quanh co, ý thức của cô ta giống như theo cầu thang uốn khúc mà choáng váng.
“Ảo giác, hay là giấc mơ?”
Cái nào cũng không quan trọng, vừa nghĩ đến việc bản thân lại vô thức chạy trốn khỏi phó bản, trong nháy mắt Hàn Lệ dâng lên nỗi sợ hãi mãnh liệt, cả người đều run run.
Cô ta vội vàng ngồi dậy, khi nhìn thấy bóng đen kỳ dị cách đó không xa, lại giật bắn mình.
Bóng đen chợt lóe lên rồi biến mất, một giọng nói lạnh lùng khác vang lên: “Đừng lãng phí thời gian.”
Là Thẩm Tri Ngật, hắn đang đứng ở gần đó, hiển nhiên là đã tỉnh táo từ sớm, nhưng lại không hề có cảm giác tồn tại, đôi mắt màu máu lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Lệ.
Cách đó không xa, cậu sinh viên đại học cũng ở đó.
Người cậu sinh viên đại học cũng đầm đìa mồ hôi lạnh, cậu ta nói với Hàn Lệ: “Là vị Mục tiên sinh này đã cứu chúng ta.”
Hàn Lệ ngẩn người.
Sau đó mới nhận ra bản thân mình dính đầy bùn đất, phía sau là đầm lầy, trong bùn còn có đầu lâu xương sọ đang nhìn chằm chằm về phía bên này với vẻ không cam lòng.
Vừa rồi suýt chút nữa cô ta đã chết đuối trong đầm lầy.
“Tôi…”
Ngay khi Hàn Lệ định mở miệng lần nữa, bóng đen kỳ dị kia lại xuất hiện, cánh tay hư vô túm lấy một thiếu niên.
Bóng đen tùy ý ném người này xuống đất, nó không chạy ra ngoài nữa.
Không lâu sau, từ bãi cỏ hoang phía bên kia truyền đến tiếng động.
Ứng Vũ và Mục Ca đang đi tới, trạng thái của Mục Ca thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn cả Ứng Vũ vốn dĩ đã bị thương, khóe miệng và trong mắt đều có vết máu, giống như bị thứ gì đó cào trúng.
Cậu sinh viên đại học là do Thẩm Tri Ngật cứu, còn hai người này chủ yếu là dựa vào bản thân tự cứu mình.
Ứng Vũ quét mắt nhìn xung quanh.
… Người đã đủ, ngoại trừ Chu Kỳ An.
Anh ta đối với điểm này cũng không bất ngờ, sau khi Ứng Vũ tỉnh lại đã lập tức xác nhận, Chu Kỳ An căn bản không xuất hiện trên vùng đất hoang.
Lúc này Thẩm Tri Ngật đột nhiên lên tiếng: “Rời khỏi bệnh viện quá lâu sẽ có nguy hiểm, chúng ta phải mau chóng quay về.”
Cậu sinh viên đại học ngạc nhiên ngẩng đầu, trong ấn tượng của cậu ta Mục Thiên Bạch rất lạnh lùng, chủ động cứu người đã rất kỳ lạ rồi, còn hiến kế sách thì càng kỳ lạ hơn.
“Nhưng…” Cậu ta vừa định nói còn chưa tìm thấy anh Chu.
“Về trước.” Người ngắt lời cậu ta là Ứng Vũ, người sau không biết nghĩ đến điều gì, lại đồng ý với đề nghị của Thẩm Tri Ngật.
Những bộ xương trắng trong đầm lầy như tùy thời có thể bò ra bất cứ lúc nào, theo thời gian trôi qua, khu vực bên ngoài mang đến cho người ta cảm giác càng ngày càng quỷ dị, càng có nhiều bộ xương trắng chui ra từ trong vũng bùn, khó có thể tưởng tượng được, nơi đây trước kia đã chết bao nhiêu người.
Người chơi đồng loạt sử dụng đạo cụ tăng tốc, liều mạng chạy về phía bệnh viện.
Mây đen trên vùng đất hoang phía sau ngày càng dày đặc, tiếng sấm ầm ầm vang lên trong mây, tùy thời sẽ có mưa như trút nước trút xuống đầu bọn họ.
Những bộ xương trắng phía sau đã hoàn toàn bò ra khỏi vũng bùn, từng bộ từng bộ tập kết thành một đội quân xương khô, cuồn cuộn đuổi theo bọn họ.
Người chơi chạy càng nhanh hơn.
Thẩm Tri Ngật: “Đến khoa nội trú đặc biệt.”
Người chơi được hắn cứu, trong lúc chạy trốn theo bản năng làm theo lời hắn nói.
Bọn họ đã trở về bản đồ nhiệm vụ an toàn.
Bệnh viện Tiên Khách Lai trở về dáng vẻ khi bọn họ mới đến phó bản, xung quanh tràn ngập sương mù nhàn nhạt. Cả đám xông vào tòa nhà nội trú, khi đến thay thang máy chuyên dụng, trong lòng Mục Ca và Vượng Tài không khỏi dâng lên một chút cảm động.
Người tốt.
Lại còn cho biết mật khẩu thang máy miễn phí, còn chủ động dẫn bọn họ đến khoa nội trú đặc biệt.
Cuối cùng mọi người cũng đã đến khoa nội trú đặc biệt rồi!
Cảm giác kích thích sau khi chết hụt khiến adrenaline tăng cao, trong lúc cảm động, một giọng nói không cho phép từ chối đột nhiên vang lên:
“Mỗi người chọn một cánh cửa, đi đẩy cửa.”
Đẩy cửa? Đẩy cửa gì.
Mọi người theo bản năng nhìn xung quanh, hai bên hành lang, tất cả đều là phòng bệnh của bệnh nhân khoa nội trú đặc biệt.
Sắc mặt bọn họ đột nhiên đại biến, không thể tin nổi mà nhìn về phía Thẩm Tri Ngật, chẳng lẽ là đi đẩy cửa của những bệnh nhân này?
Nói đùa gì vậy, không nói những cái khác, bên trong còn có một cánh cửa có con Tượng Hải Báo có lực sát thương cực lớn đó.
“Đẩy cửa.” Lần thứ hai Thẩm Tri Ngật lên tiếng, là giọng điệu mệnh lệnh không cho phép từ chối, trong ánh mắt hắn ngày càng lạnh lẽo: “Để những bệnh nhân này tỉnh lại.”
Kỳ An còn đang trong giấc mơ.
Bệnh nhân tỉnh rồi.
Nguy hiểm trong giấc mơ sẽ giảm đi rất nhiều.
Hết chương 161.