Chương 162: Thành Công Khác Loại

 

Chương 162: Thành Công Khác Loại

 

Khoa Nội Trú Đặc Biệt.

 

Những bức ảnh dán trên hai bên cánh cửa ngày càng trở nên sống động. Hành lang dài âm u, lạnh lẽo, ban ngày hoàn toàn dựa vào ánh sáng từ những bóng đèn trên trần nhà. Lúc này, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của mỗi người, khiến những gương mặt ấy trở nên méo mó vặn vẹo trong run  rẩy.

 

Sau khi Thẩm Tri Ngật ném ra một quả bom thông tin, Ứng Vũ liền nhắc nhở mọi người: “Xem nhiệm vụ.”

 

Những người chơi khác lập tức nhìn vào bảng điều khiển, nhiệm vụ chính sau bao lâu đã được thêm vào một vài chữ:

 

【Giết chết Tiến sĩ Z – Phong ấn trái tim (Mặt trời)】

 

Mặt trời?

 

Bao gồm cả Hàn Lệ, mọi người đều nghĩ đến ánh sáng mặt trời bất thường trong mơ.

 

Bọn họ theo bản năng muốn nhìn ra ngoài, nhưng đột nhiên nhớ ra hành lang không có cửa sổ. Nhưng mà, trước đó rõ ràng mọi người không quên mình đã chạy trốn trong môi trường như thế nào, hiện tại có dấu hiệu bão táp sắp ập đến bất cứ lúc nào.

 

Mục Ca nhận ra điều bất thường trong nhiệm vụ này.

 

Trước đây, nhiệm vụ chính đều dựa vào việc “Cọ xát”, lần này trò chơi đặc biệt đánh dấu các mục bổ sung cho bọn họ, rõ ràng là có điều gì đó không ổn.

 

Quan trọng hơn là, hiện tại bên ngoài căn bản không có mặt trời.

 

Mục Thiên Bạch chủ trương đẩy cửa, mục đích của việc đẩy cửa chỉ có một: Đánh thức bệnh nhân.

 

“Chỉ có thể phong ấn trong mơ.” Mục Ca nhận ra điều gì đó, sắc mặt u ám.

 

Nói xong, cô ta nhìn về phía Thẩm Tri Ngật, người sau không phủ nhận cũng không khẳng định.

 

Khác với những người khác, sau khi bị một thế lực không thể cưỡng lại được kéo vào giấc mơ, Thẩm Tri Ngật đã nhanh chóng phát hiện ra vấn đề của mặt trời. Thậm chí trong mơ còn có thể nhìn thấy rõ ràng hơn, mặt trời chính là hình ảnh ảo chiếu ra từ ​​khu vực phòng điều phối dược.

 

Nhưng mà, mặc dù hắn đã cố gắng hết sức để thôi miên bản thân, nhưng hắn vẫn nhanh chóng tỉnh táo trở lại, căn bản không kịp làm gì.

 

Khoảnh khắc trước khi tỉnh táo, Thẩm Tri Ngật đã nhìn thấy những bệnh nhân trong khoa nội trú, có thai phụ đang tắm nắng trên ghế dài, quái vật như đống thịt đang di chuyển trong bụi rậm… Phó bản sẽ không xuất hiện những yếu tố thừa thãi, đây chắc chắn là nguồn nguy hiểm mà người chơi phải đối mặt.

 

Trong số tất cả các bệnh nhân của khoa nội trú, rắc rối nhất không phải là thai phụ hay quái vật như đống thịt kia.

 

Mà là Tượng Hải Báo và Tiến sĩ Z.

 

Với sự thông minh của Chu Kỳ An, không xuất hiện trên vùng đất hoang, chắc chắn là đã chọn ở lại trong giấc mơ.

 

“Nội ứng ngoại hợp.” Thẩm Tri Ngật lạnh lùng nói.

 

Người bên trong phong ấn mặt trời, người bên ngoài thu hút hỏa lực, đây mới là lối thoát.

 

Cậu thiếu niên trước đó đã bị đánh bất tỉnh một lần, hiện tại cổ vẫn còn đau, nghe vậy thì uể oải nói: “Cũng không cần mỗi người mở một cánh cửa…”

 

Tiếp xúc với sát khí dưới đôi đồng tử đỏ như máu của Thẩm Tri Ngật, cậu ta nuốt xuống những lời định nói.

 

Cậu ta khá biết điều, nếu còn nói thêm một chữ nữa, kết cục sẽ không tốt đẹp gì.

 

Lý do Thẩm Tri Ngật cứu những người này là vì bọn họ vẫn còn hữu dụng.

 

Nếu không, trong trường hợp bị phong ấn sức mạnh, một người dụ quái vật rất dễ xảy ra sai sót.

 

Ứng Vũ cũng có cùng quan điểm, anh ta cũng không nói nhảm, trực tiếp bảo: “Tôi và cậu đẩy cánh cửa có Tượng Hải Báo.”

 

Tượng Hải Báo là thứ khó đối phó nhất, sau khi độ khó của phó bản tăng lên, trong thực tế nó sẽ có sức mạnh như thế nào, tất cả đều là ẩn số.

 

Anh ta phác thảo sơ đồ mặt bằng của tầng lầu, ghi chú chi tiết về thời gian mỗi người cần phải đẩy cửa, dẫn bệnh nhân đến địa điểm nào, tránh tình trạng sau đó bệnh nhân tụ tập một chỗ, dẫn đến tình trạng hỗn loạn.

 

“Tôi đẩy cửa phòng bệnh số 10.” Hàn Lệ trịnh trọng nói, cô ta biết phân biệt nặng nhẹ, cũng thể hiện rõ thái độ.

 

Kiên quyết muốn đẩy cửa, là bởi vì Chu Kỳ An vẫn còn ở trong mơ.

 

Người chơi cũng không tỏ ra nghi ngờ gì về điểm này, dựa theo màn trình diễn xuất sắc của Chu Kỳ An trước đó, sẽ không ai cho rằng cậu thực sự chết ở đầm lầy vùng hoang dã.

 

“Chỉ có thể đánh cược.” Hàn Lệ bất lực.

 

Việc thả ra một lượng lớn bệnh nhân ở khoa nội trú chắc chắn sẽ thu hút các y tá, bị kẹp giữa hai bên, người chơi không thể nào mãi chơi trò trốn tìm trong tòa nhà, tin rằng không lâu nữa sẽ bị bắt.

 

Chỉ có thể đánh cược rằng trước khi gặp bất hạnh, Chu Kỳ An có thể phong ấn thành công trước.

 

Mọi người nhanh chóng chọn cho mình một cánh cửa.

 

Không đủ người, cậu sinh viên đại học cũng chỉ có thể đảm nhận nhiệm vụ đẩy cửa một mình, Ứng Vũ cho cậu ta mượn hai đạo cụ.

 

“Phòng bệnh số 19.”

 

Anh ta trực tiếp chỉ định cửa cho cậu sinh viên đại học.

 

Phòng bệnh số 18 và 19 là nơi ở của những người chơi cùng đợt, so với những bệnh nhân ban đầu ở đây thì dễ đối phó hơn một chút.

 

Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, còn chi tiết thì không có thời gian để ý kỹ.

 

Cuối cùng, Thẩm Tri Ngật liếc nhìn cái bóng dường như cũng muốn lao ra đẩy cửa, hắn thu hồi tầm mắt, nói: “Nếu không có vấn đề gì thì bắt đầu đi.”

 

Hy vọng sau khi bọn họ dụ bệnh nhân đi, mọi việc trong mơ sẽ suôn sẻ.

 

………..

 

“Tiên sư mày phó bản năm sao rưỡi này!”

 

Trong mơ, Chu Kỳ An – người mang hy vọng phong ấn mặt trời, đang chạy như điên như Khoa Phụ trục nhật.

 

Chỉ là, khác với mọi khi, bước chân cậu lao về phía trước mang theo chút gì đó không chắc chắn lắm.

 

Trong đường hầm khắp nơi đều là chất nhầy trơn trượt, giống như một đường ống thoát nước được phóng đại gấp nhiều lần, giày giẫm lên mặt đất, mỗi lần nhấc lên đều có hiệu ứng kéo tơ, suýt chút nữa khiến người ta ngã sấp mặt.

 

Trước đây chạy trốn đều là hướng về phía con đường sống, chỉ có duy nhất lần này…

 

Chu Kỳ An đã ngửi thấy mùi tanh của nước, vật phẩm chiếu sáng mà cậu đã bỏ ra một trăm điểm tích lũy để mua, ánh sáng cứ nhấp nháy liên tục khi cậu chạy. Tất cả ánh sáng khi chiếu đến một nơi nào đó phía trước đều bị một bóng đen khổng lồ che khuất hoàn toàn.

 

Chất lỏng tanh tưởi pha lẫn một chút hương hoa từ trên vách nhỏ xuống.

 

Nơi ánh sáng biến mất phía trước, động tác xoay người của sinh vật khổng lồ phía trước cực mạnh.

 

Hàm răng dị dạng đã bắt đầu hoạt động lên xuống, kẽ răng của nó còn kẹt da cá sấu, máu me của nội tạng sinh vật dưới nước lẫn với nước bọt chảy lênh láng trên mặt đất.

 

Khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần hơn khi Chu Kỳ An chạy, khi nhìn thấy thức ăn tự động dâng đến tận miệng, Tượng Hải Báo há to miệng, cơ thể đàn hồi thành hình chữ U. Nó thoát khỏi tình trạng bất tiện khi di chuyển trên cạn của loài Tượng Hải Báo bình thường, tốc độ cực nhanh, hàm răng cưa hướng về phía Chu Kỳ An cắn tới.

 

“Bạch Lăng.”

 

Mượn Bạch Lăng che khuất tầm nhìn của Tượng Hải Báo, Chu Kỳ An đã mấy lần tránh được cú đớp đáng sợ này.

 

Trong lúc trốn tránh, phía sau còn có một loạt khuôn mặt đẫm máu đuổi theo.

 

Chúng không dám tranh giành thức ăn với Tượng Hải Báo, nhưng lại không ngại ngắm nhìn cảnh tượng người sống bị ăn thịt. Một trong những khuôn mặt đẫm máu đó đã tách thịt và máu ra trở nên thon dài, khi Chu Kỳ An né tránh, nó đã trực tiếp quấn quanh bắp chân mảnh khảnh của cậu, dùng sức kéo.

 

Chu Kỳ An ngã nhào xuống đất, vừa lúc nhìn thấy hàm răng kinh người của Tượng Hải Báo trước mặt.

 

Nó há to miệng từ trên đỉnh đầu lao xuống, trong tiếng gầm rú, lần thứ hai cố gắng xé xác con mồi đã đến bên miệng,

 

Cây gậy thon dài ngăn cản cú đớp kinh hoàng của con Tượng Hải Báo, một đầu gậy chống đỡ hàm dưới của nó.

 

Mồ hôi không ngừng lăn dài trên trán, hai bên căn bản không cùng một đẳng cấp, sức nặng của con Tượng Hải Báo suýt chút nữa khiến cây gậy bị bẻ gãy.

 

“Chắc chắn là phó bản này đang nhắm vào mình!” Chu Kỳ An thầm mắng trong lòng.

 

Nếu là bình thường, rõ ràng có thể dùng Thánh Khí trực tiếp giải quyết, nhưng hiện tại lại phải bị áp đảo.

 

Cậu có vòng tay bệnh nhân, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ nên không thể tháo ra, có thánh khí, lại lo lắng bị đưa vào phòng chăm sóc tích cực, vậy nên cũng không thể sử dụng.

 

Cảm giác bực bội trong lòng cậu cũng dâng lên đến đỉnh điểm!

 

Trong lúc cậu thầm mắng, suýt chút nữa đầu đã bị gặm mất.

 

Bạch Lăng lại một lần nữa hoạt động, linh hoạt che khuất tầm nhìn của Tượng Hải Báo.

 

Chu Kỳ An nhân cơ hội dùng gậy ba-toong đánh vào phần thịt quấn quanh bắp chân, trong lúc vùng vẫy thoát ra, cậu men theo khe hở duy nhất giữa con Tượng Hải Báo và vách tường, gần như là áp sát vào vách tường chạy qua, lưng bị ma sát đến đau rát.

 

Những khuôn mặt đẫm máu vẫn đuổi theo, chặn đường thoát của cậu.

 

Ngay khi Chu Kỳ An và khuôn mặt dữ tợn gần như mặt đối mặt, trong không khí đột nhiên nổi lên gợn sóng vô hình, một trong những khuôn mặt đó bỗng nhiên biến mất một cách kỳ quái.

 

“!”

 

Vì biến mất quá nhanh nên đã khiến những khuôn mặt đẫm máu bên cạnh giật mình.

 

Chu Kỳ An khẽ động cổ họng, lẩm bẩm: “Có vài khuôn mặt, đang đi bỗng nhiên biến mất.”

 

Không cho cậu bất kỳ cơ hội phản ứng nào, con Tượng Hải Báo phía sau lại vặn vẹo thân hình đồ sộ, một đoạn lưỡi dài đầy gai ngược đã thò ra trước cả hàm răng, sau khi biến dị, từng chiếc gai ngược màu đen trên đó đủ để liếm thủng da người.

 

Lần này Tượng Hải Báo ở tư thế nửa nằm, gần như chiếm toàn bộ diện tích đường hầm, muốn chạy cũng khó.

 

Chu Kỳ An chỉ có thể áp sát vào tường hơn nữa, thử dùng gậy chọc thủng cái lưỡi dài màu đen đỏ hôi hám kia.

 

“Ngàn vạn lần đừng có bắn nước.”

 

Cảm giác thứ này còn độc hơn cả quái vật như đống thịt kia, rất có thể sẽ bị lây nhiễm ngay lập tức.

 

Hai tay nắm chặt thân gậy ba-toong, ngay khi cậu chuẩn bị chọc vào thì bỗng nhiên con Tượng Hải Báo này cũng biến mất ngay tại chỗ giống như khuôn mặt đẫm máu lúc nãy.

 

“…” Chu Kỳ An giơ hai tay cứng đờ ra, có con báo đang đi cũng tự nhiên biến mất.

 

Những khuôn mặt đẫm máu trên không trung cứ cách một khoảng thời gian ngắn lại giảm đi một cái, những khuôn mặt giãn ra không giống bình thường vì kinh ngạc mà trông có phần khôi hài.

 

“Là Thẩm Tri Ngật bên kia đã hành động.” Chu Kỳ An có thể hoàn toàn chắc chắn với đáp án này.

 

Ổn định lại thân hình, cậu không chút do dự, vội vàng nắm bắt cơ hội này tiếp tục chạy về phía trước.

 

Không còn Tượng Hải Báo và phần lớn những khuôn mặt đẫm máu, nguy cơ từ Khoa Nội Trú Đặc Biệt gần như đã được loại bỏ.

 

Vài khuôn mặt đẫm máu ngắn ngủi phía sau không đáng ngại, với tốc độ hoàn toàn tăng tốc của Chu Kỳ An, rất nhanh đã bỏ xa một khoảng. Lại một lần nữa đứng trước cầu thang uốn lượn đi lên, lần này, ánh sáng ban ngày tràn ngập đường hầm lại mang một màu đen kỳ dị.

 

Ánh sáng đen chiếu lên cầu thang xoắn ốc, lại không hoàn toàn là màu sắc của đêm đen, dưới tác dụng của dụng cụ chiếu sáng, Chu Kỳ An có thể nhìn thấy những hoa văn kỳ lạ trong ánh sáng.

 

Đi lên theo ánh sáng, toàn thân cậu bất giác nổi da gà.

 

Liên tục rẽ qua hàng chục khúc cua, rồi đến hàng trăm khúc cua, Chu Kỳ An cố nén cảm giác chóng mặt, tăng tốc bước chân.

 

“Cuối cùng…”

 

Trong ấn tượng đã sắp đến nơi, chỉ cần rẽ thêm một hai khúc cua… Lúc cậu đang nghĩ ngợi, đến khúc cua tiếp theo thì bước chân đột nhiên dừng lại.

 

Trên đỉnh cầu thang, một người phụ nữ đang ngồi xổm ở đó như một con vật.

 

Sức mạnh tứ chi của cô ta cực kỳ mạnh mẽ, tạo cho người ta cảm giác có thể leo tường vượt rào.

 

Chu Kỳ An đã từng nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa trẻ trung này, lần trước ở trong mơ, suýt chút nữa người chơi đã nhầm cô ta là Trương Tú Tú.

 

“Tiến sĩ Trương.” Chu Kỳ An nhìn dòng chữ lộ ra trên vòng tay bệnh nhân, gọi.

 

Người phụ nữ chắn trước lối đi, không phủ nhận, đôi mắt đen trắng rõ ràng toát lên vẻ hồn nhiên trong sáng nhưng tàn nhẫn, cao ngạo nhìn xuống chàng thanh niên phía dưới.

 

Vẻ mặt Chu Kỳ An dần trở nên ngưng trọng.

 

Nhiệm vụ cuối cùng là giết chết Tiến sĩ Z, hiện tại cô ta đã ở ngay trước mặt, hoàn toàn có thể dùng cây đinh ba đâm tới.

 

“… Cạm bẫy.”

 

Cậu không tin rằng Tiến sĩ Z lại dễ giết như vậy.

 

Không còn lựa chọn nào khác, Chu Kỳ An chỉ có thể xông lên, Tiến sĩ Z cũng đang di chuyển, cô ta không tấn công, chỉ là, dường như cậu mãi mãi vẫn không thể đến gần.

 

“Hahaha…”

 

Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên, cô ta đang cười, không ngừng cười, tiếng cười truyền vào tai, khiến trái tim cậu cũng run lên. Tiếng cười, tiếng khóc, và cả tiếng ho luôn là ba hình thức dễ lây lan nhất, không hiểu sao, Chu Kỳ An cũng muốn cười theo.

 

Khi cậu bất giác nhếch khóe miệng, người phụ nữ trước đó còn ở cuối cầu thang, đột nhiên biến thành một bóng đen.

 

Tiếng cười khiến phản ứng của Chu Kỳ An chậm nửa nhịp, cơ thể va vào tường trong lúc né tránh.

 

“Hahahaha…” Người phụ nữ treo mình trên tường, trên móng tay dài dính đầy máu.

 

Cơn đau buốt giá truyền đến từ chỗ cổ, Chu Kỳ An không cần cúi đầu cũng có thể cảm nhận được vùng cổ và xương quai xanh bị cào rách một đường máu, nếu cao hơn một chút, e rằng động mạch chủ đã bị đâm thủng rồi.

 

Hình như móng tay của người phụ nữ có độc, từ xương quai xanh đến vùng ngực của cậu bắt đầu tê dại.

 

Tiếng cười vẫn còn vang vọng, như cánh hoa Tiên Khách Lai mỏng manh nhất, khiến người ta không khỏi thả lỏng, say sưa.

 

Chu Kỳ An hít sâu một hơi, đây hẳn là một trong những năng lực của Tiến sĩ Z, cô ta có thể truyền bá thông qua âm thanh phổ biến nhất, hiệu quả đạt được tương tự như ảo giác.

 

Tiếng cười không chỉ truyền qua tai, mà còn qua mắt, não bộ, thậm chí dường như lan ra từ vết thương.

 

Nội tạng cũng sinh ra cảm giác ngứa ngáy.

 

Bóng người phía trên lại một lần nữa đưa tay chộp lấy cổ cậu.

 

Tứ chi như có ý nghĩ riêng, Chu Kỳ An phát hiện ra bản thân không thể nảy sinh bất kỳ suy nghĩ nào muốn dùng vũ khí làm người phụ nữ này bị thương, ngay cả việc điều khiển Bạch Lăng bằng ý niệm cũng không làm được.

 

Đối mặt với bóng đen ập tới, Chu Kỳ An không thể điều khiển bất kỳ vũ khí nào, ánh mắt cậu run lên, chỉ còn lại một thứ cuối cùng có thể sử dụng.

 

Lần hít thở tiếp theo, mái tóc đột ngột từ màu đen tuyền chuyển sang màu xanh lam hoàn toàn.

 

Người phụ nữ đang lơ lửng trên không sững người một chút, tiếng cười cũng tạm dừng.

 

Bất kỳ ai trong lúc đánh nhau, khi thấy đối thủ đột nhiên chuyển đổi toàn bộ màu tóc, cũngđều sẽ theo bản năng sững người một chút.

 

Không đến một giây đồng hồ đã đủ dùng!

 

Chu Kỳ An nhân cơ hội sử dụng dao găm đâm ngược vào bụng người phụ nữ.

 

Không hề có chút máu nào chảy ra, nhưng một màn kinh hãi đã xảy ra, thịt trên người người phụ nữ như thể đều đang sống, trong khoảnh khắc bị rạch ra, vậy mà trước khi dao găm đâm sâu hơn, phần thịt bụng đã rơi xuống một miếng.

 

Miếng thịt rơi trên mặt đất vẫn đang ngọ nguậy như giun.

 

Trong chớp mắt, bản thể của người phụ nữ đã lùi về khoảng cách an toàn.

 

Da đầu Chu Kỳ An tê dại, may mà cậu không dùng thánh khí.

 

Tất cả thịt trên người Tiến sĩ Z dường như đều có thể tự cắt đuôi để sống sót như thằn lằn. Chỉ như vậy thì thôi đi, phần bụng trống rỗng, máu thịt cuồn cuộn, còn có khả năng phục hồi siêu phàm, trong nháy mắt đã lành lặn.

 

“…”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Chơi như vậy thì hơi quá đáng rồi đấy.

 

Người phụ nữ đột nhiên bị tấn công, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần, trong đôi mắt lạnh lẽo kia hiện rõ sát ý vô cùng tàn nhẫn.

 

Bụng bị rạch một đường, người phụ nữ không còn cười nữa.

 

Chu Kỳ An lập tức điều khiển cây gậy quất tới, đồng thời kéo dài khoảng cách một chút, sau đó chạy như bay lên trên.

 

Suốt quãng đường, cậu không dám quay đầu lại nhìn.

 

Trên trần nhà truyền đến tiếng cào cấu khiến người ta nghe mà dựng tóc gáy, tiếng động càng ngày càng gần, Chu Kỳ An hơi đảo mắt, đã có thể nhìn thấy nửa cái đầu của người phụ nữ đang đuổi theo.

 

Trong nháy mắt, suýt chút nữa dọa cậu phát điên.

 

“Ngứa quá.” Cậu vừa chạy như bay, vừa cảm nhận cơn ngứa từ chỗ vết thương đang lan rộng.

 

Cảm giác này khiến Chu Kỳ An thấy thà bị quái vật như đống thịt kia ăn mòn, đau đớn còn dễ chịu hơn ngứa ngáy từ trong ngũ tạng lục phủ, chỉ trong một đoạn đường chạy ngắn ngủi, cậu đã muốn dùng dao găm tự gãi ngứa cho mình vô số lần.

 

Xông lên đỉnh cầu thang trước một bước, cuối cùng Chu Kỳ An cũng trở lại vị trí lúc trước trong thực tế.

 

Bất chợt, một luồng khí lạnh kinh người ập vào mặt.

 

Trong không gian vốn treo một mặt trời, nhưng bây giờ thứ treo lơ lửng ở đó căn bản không phải mặt trời, mà là một khối thịt giống như trái tim.

 

Thịt có màu vàng nâu, hơi đục, bề mặt có những đường vân kỳ dị giống như bùa chú nguyền rủa. Khối thịt này không đầy đặn, nó mang theo cảm giác khô khốc như gỗ mục, nó lơ lửng ở vị trí không cao cũng không thấp, là nguồn gốc của tất cả ánh sáng đen kỳ dị kia.

 

Toàn bộ không gian giống như một cái tủ đông lạnh khổng lồ, đang đông cứng khối thịt này, trong không khí cũng có thể cảm nhận được một lớp băng sương.

 

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, bước chân Chu Kỳ An đã không nhịn được mà đi về phía nó, hận không thể hái xuống chiếm làm của riêng.

 

 Cậu như người mất hồn mất vía chạy tới, nội tạng ngứa ngáy đến cực điểm, đầu lại đau như búa bổ.

 

Như thể bị chia cắt thành ba phần, mỗi phần của Chu Kỳ An đều đang giằng co với nhau.

 

Càng đến gần, càng nhìn rõ hơn.

 

Cậu đã từng nhìn thấy thứ tương tự… Trong mơ! Hơn nữa không chỉ nhìn thấy một lần.

 

Trong thế giới nhuốm máu đó, mẹ và sếp đang gặm nhấm một thứ giống như vậy, chỉ là, thứ trong mơ chỉ có một đoạn nhỏ, hoa văn trên đó không phức tạp như vậy, giống như đã qua pha loãng.

 

Khối thịt tỏa ra ánh sáng đen trước mắt này, giống một nguồn ô nhiễm thuần túy hơn.

 

“Buông nó ra!”

 

Người phụ nữ đuổi theo phía sau chậm hơn Chu Kỳ An nửa nhịp, nhìn thấy cậu đã đến gần khối thịt, thịt mềm ở cổ họng liền ép ra âm thanh vượt xa khả năng tiếp nhận của con người.

 

Màng nhĩ đau nhói, Chu Kỳ An vẫn kiên trì tiếp cận khối thịt với tốc độ mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Cậu gần như là loạng choạng lao về phía đó, chốc lát sau, cuối cùng cậu cũng đứng bên dưới khối thịt.

 

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, trên khối thịt còn treo một tấm bảng tên, trên đó viết:

 

Tháng X năm X vớt được ở hồ Tiên Khách Lai.

 

Hình dạng giống thịt, giống như gốc cây, cực kỳ đàn hồi. Theo ghi chép trong sách cổ: Thịt nấm có hình dạng giống thịt, bám vào đá lớn, có đầu có đuôi, là sinh vật.

 

Qua giám định là –

 

Thái Tuế.

 

“Thái Tuế.”

 

Chu Kỳ An nín thở, đồng tử đột nhiên co rút, trong lúc kinh ngạc, cậu đột nhiên quay người lại.

 

Bị tiếng lẩm bẩm của cậu kích thích, người phụ nữ gần như nhảy vọt tới.

 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Chu Kỳ An lại bắt đầu vô thức so sánh, tuổi tác không tương xứng với vẻ ngoài trẻ trung, sức mạnh phi thường, cùng với tiếng cười có thể gây ảo giác, không khó để phán đoán, chắc chắn năm đó Tiến sĩ Z đã ăn thịt Thái Tuế.

 

Người phụ nữ ăn thịt Thái Tuế sở hữu sức mạnh phi thường.

 

Một loạt yếu tố mang tính công thức này, người có thể áp dụng vào còn có mẹ già và sếp của cậu.

 

Nghĩ đến vô số lần bản thân nằm mơ, bọn họ đang gặm nhấm thứ tương tự, Chu Kỳ An hít sâu một hơi: “Là bởi vì ăn thịt Thái Tuế sao?”

 

Cậu còn muốn quan sát thêm nữa.

 

Nhưng mà, khối thịt này giống như có ma lực, khi đến gần, cho dù là tinh thần của bản thân cậu hay của Tiến sĩ Z gì cũng đều sẽ rơi vào hỗn loạn ở các mức độ khác nhau.

 

Biểu hiện của Tiến sĩ Z là động tác chậm lại, nếu không, với tốc độ ban đầu của cô ta thì đã sớm lao đến bên cạnh rồi. Chu Kỳ An thì là cơ thể run rẩy không kiểm soát được, cậu có một loại cảm giác sợ hãi không thể diễn tả thành lời được, nỗi sợ từ sâu trong linh hồn, nỗi sợ đó khiến tốc độ của cậu cũng chậm đi rất nhiều.

 

Có một khoảnh khắc, thế giới bắt đầu nhuốm màu đỏ như máu.

 

Cậu nhìn thấy mẹ mình nằm gục bên thùng rác, máu tươi từ cơ thể chảy ra, không ngừng lan ra dưới chân, mẹ cậu đang trợn trừng mắt nhìn cậu.

 

“Không, không phải thật.”

 

Máu ngày càng nhiều, rất nhanh đã lan đến bắp chân, rồi lại lên đến eo.

 

“Tỉnh táo lại một chút.”

 

Chu Kỳ An cắn chặt đầu lưỡi, cố gắng kháng cự lại cơ thể mình, vậy mà điều duy nhất khiến cậu tỉnh táo lại là cảm giác ngứa ngáy ruột gan.

 

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên, nghe có vẻ méo mó vô cùng:

 

【Bạn đã phát hiện ra một khối thịt Thái Tuế hoang dại, nó đã được mang đến Viện nghiên cứu Tiên Khách Lai để nghiên cứu.】

 

【Nó là ‘Trái tim’ của Bệnh viện Tiên Khách Lai, là ‘Mặt trời’ duy trì mọi sinh vật ở đây vi phạm quy tắc tự nhiên, cũng là ổ vi rút mà Tiến sĩ Z không thể rời khỏi được.】

 

Chu Kỳ An tỉnh táo hơn một chút, ngay cả cậu sinh viên đại học cũng không biết dùng phép so sánh bằng cậu.

 

【Vui lòng mang thịt Thái Tuế đến vùng đất hoang, ném nó vào đầm lầy, thịt Thái Tuế sẽ bị hút xuống lòng đất, rất khó để tìm thấy lại.】

 

【Thịt Thái Tuế không thể tìm thấy, sao có thể không tính là phong ấn chứ?】

 

Ngay từ khi âm thanh nhắc nhở bắt đầu, Chu Kỳ An đã hành động.

 

Cậu vươn tay lên như hái sao trên trời, duỗi dài cánh tay ra, nhẹ nhàng nhảy lên chạm vào thịt Thái Tuế.

 

Một luồng khí lạnh không thể diễn tả bằng lời được thấm vào tận xương tủy, lạnh đến mức cơ thể gần như đông cứng lại, nhưng tay kia lại không nhịn được mà tiếp tục ôm lấy nó.

 

Vô số sợi tơ mỏng manh kéo dài từ ruộng bậc thang phía dưới, hình thành lực cản vô hình trong không khí, không ngừng ngăn cản cậu hái khối thịt Thái Tuế đó xuống.

 

Cả đầu óc cũng trở nên choáng váng.

 

Ăn nó đi, ăn nó đi… Không biết âm thanh từ đâu truyền đến đang mê hoặc cậu. Chu Kỳ An càng muốn vùng vẫy thoát ra, ý nghĩ trái ngược với lý trí lại càng mãnh liệt.

 

Ăn nó đi, có thể trường sinh bất lão, có thể có được sức mạnh vô hạn.

 

“Trả lại cho tôi…” Người phụ nữ nổi giận, lúc cô ta tức giận đến cực điểm lại bắt đầu cười khúc khích.

 

Tiếng cười hư ảo như thật như giả tạo thành áp lực kép lên dây thần kinh.

 

“Không được…” Chu Kỳ An đầu váng mắt hoa, như vậy đừng nói là kiên trì đến vùng đất hoang dã, ngay cả việc bước ra khỏi bệnh viện, đi xuống cầu thang xoắn ốc cũng khó!

 

Chạm vào khối thịt này, vừa muốn ăn nó, lại không ngừng dâng lên cảm giác buồn nôn. Chu Kỳ An theo bản năng né tránh bóng đen trước mắt, nhưng chân lại bị thứ gì đó cản trở, trên người lại thêm một vết thương rách da.

 

Cậu cố gắng nhìn rõ, phát hiện ở góc cầu thang, những khuôn mặt đẫm máu còn sót lại đã đuổi theo.

 

Trong đó có một khuôn mặt, hình như là cái vừa mới đột ngột biến mất.

 

Như vậy có thể thấy bên ngoài đã có người chơi sắp không trụ được nữa, cậu vừa mới nảy ra ý nghĩ này, lại xuất hiện thêm một khuôn mặt đẫm máu nữa xuất hiện từ hư không.

 

Khuôn mặt đẫm máu, người phụ nữ… Liên tục đột phá hai tầng bao vây căn bản là không thể, vết thương bị cứa trên cánh tay vẫn đang rỉ máu, cảm giác ngứa ngáy sôi trào trong cơ thể sắp khiến cậu phát điên.

 

Không hành động nữa, e rằng Tượng Hải Báo cũng sẽ xuất hiện.

 

“Chết tiệt.”

 

Hiệp hội săn cá voi nhìn như thiết kế con đường sống hợp tình hợp lý, cũng đã đưa ra lộ tuyến chạy trốn, nhưng thực tế khi thực hiện, con đường nào cũng dẫn đến địa ngục.

 

Khuôn mặt đẫm máu chủ động đến gần.

 

Âm thanh hahaha rồi hehehe cứ đan xen trong không khí, Chu Kỳ An bị ép phải lùi lại vài bước.

 

“Đừng có đến gần!” Người phụ nữ không cho phép bất kỳ thứ gì đến gần thịt Thái Tuế.

 

Nhưng mà, khuôn mặt đẫm máu hoàn toàn như không nghe thấy, khối thịt Thái Tuế trên đỉnh đầu Chu Kỳ An đang điên cuồng thu hút chúng.

 

Giây tiếp theo, trong tiếng hét chói tai của người phụ nữ, ánh sáng vàng kim đột nhiên bao phủ toàn bộ không gian.

 

Chu Kỳ An lấy thánh khí ra, nhưng cậu không sử dụng, dựa vào uy lực của bản thân thánh khí để trấn áp những con quái vật này, cậu lại nhảy lên một lần nữa, cố gắng hái khối thịt Thái Tuế xuống.

 

Không biết có phải do có thánh khí gia trì hay không, cậu đã miễn cưỡng kiềm chế được ham muốn nuốt chửng một chút.

 

Lần này, Chu Kỳ An hái khối thịt Thái Tuế trên không trung xuống rất dứt khoát.

 

【Bạn đã lấy được thịt Thái Tuế.】

 

【Đây là một khối thịt chứa đựng sức mạnh to lớn, nếu bạn lựa chọn ăn, có thể lập tức tiến hóa hoàn toàn.】

 

“Tiến hóa con mẹ mi.”

 

Chu Kỳ An nghiến răng nghiến lợi.

 

Nếu là người chơi khác có lẽ còn động tâm một chút, phó bản năm sao rưỡi có lợi ích to lớn giáng xuống cũng là bình thường, nhưng Chu Kỳ An chỉ có sợ hãi, hậu quả của việc ăn thịt Thái Tuế tiến hóa, mẹ cậu đã thể hiện rất rõ ràng rồi.

 

【Đang dịch chuyển rời khỏi giấc mơ…】

 

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vẫn tiếp tục:

 

【Chúc mừng bạn đã thoát khỏi giấc mơ thành công.】

 

【Vui lòng nhanh chóng đến đầm lầy.】

 

【Nhắc nhở thân thiện, chỉ cần ăn vài miếng, người chơi có thể tiến hóa hoàn toàn.】

 

【Nhắc nhở thân thiện, ăn thịt Thái Tuế không ảnh hưởng đến việc hoàn thành nhiệm vụ chính.】

 

Hết lần này đến lần khác, âm thanh nhắc nhở tẩy não đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

 

Cảm giác dịch chuyển cũng không dễ chịu chút nào.

 

Chu Kỳ An cố gắng chịu đựng, cho đến khi thế giới trước mắt trở nên mờ ảo, sau một trận choáng váng trời đất quay cuồng, cảm giác linh hồn và thể xác tách rời biến mất, dưới chân là dịch chiết xuất tỏa ra hương hoa nồng nặc.

 

… Chân cậu tê dại đến mức như thể nó không còn là của mình nữa.

 

Sau đó Chu Kỳ An mới nhận ra hiện tại mình vẫn đang trong trạng thái giống như trước khi tiến vào giấc mơ, cậu khoanh chân ngồi trên mặt đất, chỉ là, trong ngực có thêm một khối thịt Thái Tuế thần bí.

 

Dịch chuyển kết thúc, cậu đã trở lại thế giới thực.

 

Còn mang cả thịt Thái Tuế về thế giới thực!

 

Nhưng mà, còn chưa kịp để Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, mùi tanh tưởi trái ngược hoàn toàn với hương hoa thơm ngát đã bay tới từ phía trước.

 

“Trả lại cho tôi ——”

 

Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, sắc mặt đại biến.

 

Bị cưỡng chế dịch chuyển ra khỏi giấc mơ cùng lúc không chỉ có cậu, mà còn có cả Tiến sĩ Z và những khuôn mặt đẫm máu kia.

 

Bà nó.

 

Thế này thì khác gì với tình cảnh nguy hiểm trong giấc mơ?

 

Khuôn mặt đẫm máu và người phụ nữ đồng loạt xông tới, trong thực tế, tốc độ của chúng dường như còn nhanh hơn một chút.

 

Ánh mắt Chu Kỳ An vô tình lướt qua nhà kính phía dưới, lại nhìn những khuôn mặt đẫm máu đang điên cuồng, trong cái đầu đang choáng váng của cậu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.

 

“Đời người chính là đánh cược.”

 

Vừa cố gắng đứng dậy lùi về sau, cậu vừa nhanh chóng tìm kiếm ở Thương Thành trong trò chơi, khóa chặt một đạo cụ nào đó.

 

Gần như không chút do dự, ngay khi mua thành công, Chu Kỳ An dùng sức ném vũ khí gây nổ quy mô nhỏ về phía trước.

 

Vũ khí không phải nhắm vào người phụ nữ, mà là thẳng xuống mặt đất.

 

“Ầm.” Một tiếng nổ lớn vang lên.

 

Sóng nhiệt xua tan một phần âm khí, khoảng cách quá gần, gần như khiến màng nhĩ của cậu bị chấn động vỡ vụn, trái tim cũng theo đó co rút dữ dội.

 

Khói đen cuồn cuộn chắn giữa người phụ nữ và Chu Kỳ An, hai bên không nhìn rõ được trạng thái của đối phương, mặt đất, kính cường lực cứng rắn trong nháy mắt xuất hiện vết nứt như bông tuyết, Chu Kỳ An loạng choạng lùi lại mấy bước mới đứng vững được.

 

Lực va chạm mạnh khiến đầu cậu càng thêm đau đớn, thế giới trước mắt cậu như bị một lớp khảm màu máu bao phủ, Chu Kỳ An chỉ có thể dựa vào cảm giác lấy thánh khí ra, dùng sức đâm về phía nơi phát ra tiếng vỡ vụn trên mặt đất.

 

Rắc! Một nhát đâm mạnh mẽ sắc bén, kính cường lực ở khu vực trung tâm vụ nổ vỡ vụn hoàn toàn, Chu Kỳ An ngã xuống ngay tại chỗ.

 

“Bạch Lăng!”

 

Bạch Lăng cố gắng quấn chặt vào người chủ nhân trên không trung, kéo Chu Kỳ An ra khỏi phương hướng rơi xuống ban đầu, để cậu có thể đáp xuống khu đất trống an toàn trên cùng của ruộng bậc thang, chứ không phải rơi xuống làm phân bón cho hoa.

 

Đôi chân tiến hóa hoàn toàn đã loại bỏ chấn động khi tiếp đất.

 

Đầu óc như hồ dán, Chu Kỳ An dựa vào chút ý chí còn sót lại, loạng choạng xông ra khỏi cửa chính nhà kính.

 

Tầm nhìn mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được bên ngoài có một bóng đen khổng lồ không mấy thiện cảm đang đứng đó.

 

Chu Kỳ An cắn chặt răng, cố gắng chớp chớp mắt mới khôi phục được chút tầm nhìn, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt thỏ quen thuộc âm trầm kia.

 

“Ăn!” Cậu đưa khối thịt trong ngực ra.

 

Về bản chất thì nhân viên công tác cũng là quái vật, bất kỳ thứ gì đến gần thịt Thái Tuế đều khó có thể cưỡng lại sự cám dỗ của nó, ngay cả bệnh nhân Khoa Nội Trú Đặc Biệt, lúc trước bọn chúng cũng bất chấp mệnh lệnh của Tiến sĩ Z mà điên cuồng vây công cậu, cậu không tin Tư tiên sinh có thể cưỡng lại.

 

Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào bụng của người thỏ.

 

Dù sao nhiệm vụ chính vẫn là phong ấn trái tim, những thứ khác bao gồm cả việc chìm xuống đầm lầy cũng chỉ là một hình thức phong ấn nó.

 

Phương pháp phong ấn không chỉ có một.

 

Dùng bụng của mi phong ấn Thái Tuế đi! Tư tiên sinh!

 

Hết chương 162.

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chu Kỳ An mỉm cười cầm miếng thịt: Mau tới ăn đi.

 

Tư Tiên Sinh:….. Mẹ mi, mi đang cho chó ăn à?!

 

Chương 162: Thành Công Khác Loại

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên