Chương 162: Tranh Luận (14)

 

Chương 162: Tranh Luận (14)

 

Trần Tranh vừa nghe vừa phân tích con người của Đỗ Huy. Anh ta có vẻ chân thành, như moi ruột moi gan khi nói chuyện với người khac, nhưng thực chất lại rất khôn khéo. Anh ta nói một tràng dài dòng, luyên thuyên, nhưng chẳng có ý chính nào. Việc tập đoàn Vân Tuyền rót vốn chắc chắn có vấn đề, nhưng Lương Nhạc Trạch thì lái sang chuyện tình cảm, còn Đỗ Huy thì lại nói về chuyện nhân viên tự cứu, cả hai đều không đề cập đến nhu cầu lợi ích cốt lõi nhất.

 

“Khi nào thì Ngô tổng mới về?” Trần Tranh hỏi.

 

Đỗ Huy nói: “À, chuyện này khó nói lắm, chẳng phải thành phố Nam Sơn đang tổ chức hội nghị giao lưu nghiên cứu phát triển đó sao? Ngô tổng bận xong việc ở đó thì chắc lại còn lịch trình khác nữa.”

 

Trần Tranh lại hỏi: “Chẳng lẽ lãnh đạo đều đi công tác hết rồi sao? Còn vị lãnh đạo nào ở lại không?”

 

Đỗ Huy nói: “Thật ra thì chỉ còn có mình tôi thôi, cảnh sát Trần à, tôi cũng có thể coi như đưa ra được quyết định đấy.”

 

Trần Tranh đột nhiên chuyển chủ đề: “Anh có biết trong dịp Tết Nguyên đán vừa rồi, thành phố Cư Nam xảy ra mấy vụ án lớn không?”

 

Đỗ Huy vội vàng gật đầu: “Các anh vất vả quá, ngay cả ngày Tết mà…..”

 

“Vì vụ án liên quan đến xưởng trà Hồ Vận nên chúng tôi cũng đã đến xưởng trà điều tra.” Trần Tranh nói: “Anh là nhân viên kỳ cựu, có ấn tượng gì về mấy đứa trẻ bị mất tích đó không?”

 

Ánh mắt Đỗ Huy thoáng trở nên hoảng hốt, tay vô thức nắm chặt: “Ý anh là, Nghiêm, Nghiêm Bình và mấy đứa trẻ đó?”

 

Nghiêm Bình là con gái của Chu Hà, có quan hệ rất tốt với con gái của Tằng Hồng là Từ Tân Hinh. Chu Hà là người nỗ lực tìm con nhất năm đó. Sau khi Nghiêm Bình mất tích, toàn bộ cuộc sống của bà ấy đều dồn hết vào việc tìm con gái, từ một người nhiệt tình cởi mở trở nên cuồng loạn.

 

Trần Tranh hỏi: “Anh quen Chu Hà?”

 

Đỗ Huy uống trà, im lặng vài phút, trên mặt lộ vẻ buồn bã: “Sao lại không quen được chứ, mọi người đều là đồng nghiệp làm chung xưởng trà mà. Tôi và chồng cô ấy trước kia còn hay đánh bài với nhau. Đáng tiếc, Nghiêm Bình ngoan như vậy mà bỗng dưng lại biến mất, nhà họ cũng tan nát vì chuyện đó. A, cảnh sát Trần, các anh đã tìm được những đứa trẻ đó chưa?”

 

Trần Tranh nói: “Vẫn chưa tìm được, nhưng manh mối thì đã tăng lên không ít.”

 

Đỗ Huy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý là có hy vọng tìm được rồi?”

 

“Vẫn đang trong giai đoạn xác minh dần.” Trần Tranh nhận thấy Đỗ Huy có vẻ quan tâm, lại hỏi: “Nghiêm Bình không phải là đứa trẻ đầu tiên mất tích, trước đó đã có trẻ con bị mất tích rồi, chẳng lẽ Chu Hà không cảnh giác sao?”

 

Đỗ Huy không nhìn Trần Tranh: “Cảnh giác chứ, nhưng cảnh giác cũng chẳng có tác dụng gì, con cái lớn cả rồi, đâu phải lúc nào cũng dính bên người được. Hơn nữa, Nghiêm Bình phải đi học, không thể vì xưởng trà có trẻ con bị mất tích mà nhốt con bé ở nhà được, đúng không?”

 

Trần Tranh nói: “À phải, nhà Chu Hà có ủng hộ xưởng trà làm dược phẩm không? Tôi nghe nói thời gian đó toàn bộ công nhân đều quan tâm đến chuyện này mà?”

 

“Đương nhiên là ủng hộ rồi, chuyện sinh tử tồn vong mà!” Đỗ Huy vỗ đùi một cái: “Anh nói vậy tôi mới nhớ ra, thật ra Chu Hà và chồng cô ấy là muốn theo Ngô tổng làm, nhà họ cũng thuộc dạng công nhân có chí tiến thủ, hồi đó Ngô tổng họp với rất nhiều công nhân, nhà Chu Hà đã sớm bày tỏ sự ủng hộ.”

 

Trần Tranh hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

 

Đỗ Huy nói: “Thì không phải là nhà cô ấy bị mất con đó sao? Chu Hà tự trách mình lắm, nếu không phải cô ấy hăng hái theo Ngô tổng làm thì đã không lơ là con cái, con bé cũng không bị mất tích. Tôi nói thật, cũng chẳng thể trách cô ấy hay trách Ngô tổng được, lúc đó xưởng trà đúng là rất hoang mang, hỗn loạn, nhưng chẳng phải là cũng vì cuộc sống cả thôi sao?”

 

Trần Tranh nói: “Vậy nên Chu Hà mới đi đến bước đường ly hôn, ở lại xưởng trà, không theo các anh đến công ty dược phẩm Nam Phong nữa. Còn mấy đứa trẻ khác thì sao? Anh có ấn tượng gì không?”

 

Đỗ Huy lắc đầu, nói là có biết con nhà ai nhưng không nhớ tên.

 

Trần Tranh ẩn ý nói: “Bọn trẻ đều mất tích trong quá trình công ty dược phẩm Nam Phong tách khỏi xưởng trà Hồ Vận, trước đó và sau đó thì xưởng trà chưa từng có trẻ con nào bị mất tích cả.”

 

Vẻ mặt Đỗ Huy chợt khựng lại, lúng túng nói: “Cảnh sát Trần, không thể nói như vậy được, việc bọn trẻ mất tích không liên quan gì đến xưởng thuốc của chúng tôi cả, chỉ có thể nói là hồi đó xưởng trà quá hỗn loạn, lòng người bất ổn, công nhân cũng không thể chăm sóc con cái cho tốt, để bọn tội phạm bên ngoài có cơ hội thôi.”

 

Minh Hàn xen vào: “Tại sao lại là bên ngoài?”

 

Đỗ Huy ngẩn ra: “Cảnh sát Minh, ý anh là sao? Chẳng lẽ còn có người quen gây án à?”

 

Trần Tranh lại đưa giấy phép điều tra ra: “Như này đi, Thư ký Đỗ, tình hình thì chúng tôi cũng đã nắm được sơ bộ, Ngô tổng và các lãnh đạo khác không có ở đây, chúng tôi về báo cáo với cấp trên đã.”

 

Đỗ Huy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng Trần Tranh lại nói: “Hôm nay chúng tôi đến đây không chỉ để nói chuyện với anh thôi đâu, chúng tôi cũng phải đi xem dây chuyền sản xuất của dược phẩm Nam Phong, lấy chút mẫu về kiểm nghiệm nữa.”

 

Mặt Đỗ Huy trở nên lạnh đi: “Còn, còn phải xem và lấy mẫu nữa à?”

 

Trần Tranh hỏi: “Không tiện sao?”

 

Đỗ Huy nhíu mày, run rẩy cầm điện thoại: “Tôi, tôi xin ý kiến đã.”

 

“Không cần xin ý kiến đâu.” Minh Hàn nói: “Điều tra chính đáng, anh cứ phối hợp là được.”

 

“Chuyện này…..” Đỗ Huy muốn ngăn cản nhưng không tìm ra lý do nào hợp lý.

 

Lý Sơ phái một số thành viên của đội hình sự cùng hành động với đội cơ động. Các loại thuốc, vật liệu đang sản xuất và trong kho của Công ty dược phẩm Nam Phong đều bị lấy mẫu. Thực ra Cục cảnh sát thành phố làm như vậy là gánh chịu rủi ro rất lớn. Công ty dược phẩm Nam Phong cũng được coi là doanh nghiệp có tiếng của thành phố Cư Nam. Nếu điều tra rầm rộ như vậy mà cuối cùng không tìm ra cái gì thì chắc chắn phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.

 

Người giúp Lý Sơ chống đỡ áp lực chính là phó cục trưởng Lê Chí.

 

“Phó cục trưởng Lê, lần này lại làm phiền ông rồi.” Trần Tranh nói.

 

“Đâu có gì, vụ án ‘Vi Mạt Sơn Trang’ còn nhờ có các cậu.” Lê Chí nói: “Lần trước không thể tìm lại được những đứa trẻ mất tích, lần này đã có manh mối ở xưởng trà Hồ Vận và công ty dược phẩm Nam Phong rồi, chúng ta cố gắng giải quyết vụ án này luôn!”

 

Trong thời gian chờ kiểm nghiệm thuốc, Trần Tranh thông qua Đỗ Huy liên lạc với Ngô Mạt. Ngô Mạt quả thực đang đi công tác ở thành phố Nam Sơn. Khi biết cảnh sát đến, ông ta rất kinh ngạc, liên tục nhấn mạnh việc sản xuất và phân phối của Công ty dược phẩm Nam Phong đều hợp pháp và tuân thủ quy định, có thể chịu được mọi cuộc điều tra.

 

“Ngô tổng, thư ký Đỗ đã nói với ông về lý do chúng tôi đến điều tra ở công ty dược phẩm Nam Phong rồi chứ?” Trần Tranh nói: “Chủ yếu vẫn là vấn đề của tập đoàn Vân Tuyền, chúng tôi đến chỗ các ông chỉ là làm theo quy trình thôi, ông không cần quá căng thẳng.”

 

Nghe đến tập đoàn Vân Tuyền, Ngô Mạt im lặng: “Cảnh sát Trần, tôi nói thật với anh, xưởng chúng tôi và Lương tổng thực ra đã lâu không qua lại rồi. Các anh điều tra ở chỗ tôi đúng là mất thời gian.”

 

“Mất thời gian sao? Không không, cả ông và Lương tổng, kể cả thư ký Đỗ cũng vậy, thực ra đều chưa cho tôi câu trả lời.” Trần Tranh bám vào chuyện rót vốn: “Lương tổng năm xưa đã cứu xưởng trà Hồ Vận, giờ giúp đỡ xưởng thuốc của các ông, cũng chỉ là một câu nói thôi mà.”

 

Ngô Mạt nói: “Đó đều là chuyện qua lại tình nghĩa của thế hệ trước, một lần là đủ rồi.”

 

Trần Tranh nói: “Nếu không có lần đó thì bây giờ Công ty dược phẩm Nam Phong cũng không bị điều tra, đúng không?”

 

“Anh nói vậy…..” Ngô Mạt thở dài: “Như thế này đi, tôi sẽ tranh thủ thời gian về, phối hợp với các anh điều tra được chưa?”

 

Trần Tranh nói: “Vậy thì làm phiền Ngô tổng rồi.”

 

Điện thoại còn chưa tắt, Minh Hàn đã liên lạc được với Trình Xúc.

 

Nếu Lương Nhạc Trạch có vấn đề, thì Ngô Mạt chính là người đáng nghi nhất ở công ty dược phẩm Nam Phong. Minh Hàn không cho rằng sau khi đánh rắn động cỏ, Ngô Mạt sẽ ngoan ngoãn về thành phố Cư Nam tiếp nhận điều tra. Lúc này, sự hỗ trợ của cảnh sát thành phố Nam Sơn là vô cùng quan trọng.

 

Trình Xúc nói qua điện thoại: “Lão tổng Ngô Mạt của Công ty dược phẩm Nam Phong sao? Được, trước khi người của các cậu đến, tôi sẽ giám sát ông ta.”

 

Để tránh xảy ra sai sót, Đường Hiếu Lý đã phái Chu Quyết dẫn đội đến thành phố Nam Sơn, nhất định phải đưa Ngô Mạt về.

 

Trần Tranh lại đến xưởng trà Hồ Vận. Sáu gia đình có con mất tích năm xưa, giờ chỉ còn lại Chu Hà, Tằng Hồng và Uông Vạn Kiện sống sót sau tai họa, bọn họ vẫn sống trong khu nhà ở của nhân viên. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Chu Hà đã già đi trông thấy. Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Trần Tranh là: “Có phải có tin tức gì về Bình Bình nhà tôi rồi không?”

 

Trần Tranh hỏi: “Có khi nào chị nhắc đến chuyện đến công ty dược phẩm Nam Phong làm việc lúc ở nhà không?”

 

Nghe vậy, Chu Hà ngẩn người ra một lúc, sau đó bật khóc: “Tại tôi không tốt, tôi không nên nghe lời quỷ quái của Ngô Mạt! Nếu không thì Bình Bình đã không bị mất!”

 

“Việc xưởng thuốc có liên quan đến chuyện Nghiêm Bình mất tích?” Trần Tranh vội vàng hỏi.

 

Chu Hà kích động run rẩy cả người, mãi một lúc sau mới lắc đầu: “Không liên quan đến xưởng thuốc, nhưng liên quan đến tôi, liên quan đến lão Nghiêm! Chúng tôi bị tiền làm mờ mắt rồi, nhất định phải theo Ngô Mạt làm việc, ngày nào cũng không ở nhà, nếu không thì bọn buôn người cũng không có cơ hội lẻn vào nhà chúng tôi! Bình Bình rất phản cảm việc chúng tôi đi làm ở xưởng thuốc, còn cãi nhau với chúng tôi nữa, lẽ ra chúng tôi phải nghe lời con bé!”

 

Trần Tranh nghe ra điều bất thường: “Chờ chút, tại sao Nghiêm Bình lại phản cảm việc chị đi làm ở xưởng thuốc? Có phải xưởng thuốc có vấn đề không?”

 

“Con bé không thích xưởng thuốc, trẻ con mà, đối với thuốc men bệnh tật gì đó đều rất phản cảm.” Chu Hà nhớ lại, từ nhỏ Nghiêm Bình đã là chiếc áo bông nhỏ bé của bà, xinh xắn, tính tình cởi mở, có quan hệ rất tốt với gia đình và bạn bè. Năm đó, hiệu quả kinh doanh của xưởng trà ngày càng kém, gia đình trở nên túng quẫn, Nghiêm Bình học cấp 3, trong trường học khó tránh khỏi có sự so sánh, nhưng Nghiêm Bình chưa bao giờ về đòi hỏi bố mẹ cái gì. Nhưng Chu Hà đều nhìn thấy hết, trong lòng ngày càng lo lắng.

 

Công nhân đều nói, xưởng trà có lẽ không duy trì được nữa, trước khi đóng cửa sẽ cắt giảm nhân sự quy mô lớn. Đối với công nhân đã làm ở xưởng trà nửa đời người, đây quả thực là một tin sét đánh ngang tai. Chu Hà bàn với chồng là lão Nghiêm, có nên chủ động xin nghỉ việc, lấy tiền bồi thường, ra ngoài học người ta làm ăn không.

 

Lão Nghiêm bảo bà đừng vội, ông nghe ngóng được Ngô Mạt và các lãnh đạo cấp cao khác đang chuẩn bị xây một xưởng thuốc, để giảm bớt áp lực cho xưởng trà, biết đâu có thể vực xưởng trà dậy. Chu Hà không hiểu, nhưng chỉ cần có cách kiếm được tiền thì bà đều bằng lòng thử.

 

Quả nhiên, không lâu sau tin Ngô Mạt xây xưởng thuốc lan ra, Ngô Mạt và mấy lãnh đạo cấp cao khác của xưởng trà đi khắp nơi vận động công nhân, hứa hẹn công nhân gia nhập xưởng thuốc đợt đầu đều có cổ phần. Chu Hà thấy tiếp tục ở lại xưởng trà cũng chỉ là đường chết, nên tích cực hưởng ứng, hành động còn nhanh hơn cả lão Nghiêm.

 

Trong mắt các công nhân khác, những người như sẵn lòng theo Ngô Mạt làm việc như bà đều là dị loại, bà không có thời gian để ý đến ánh mắt của người khác. Nói cho cùng thì, mọi người tuy đều là công nhân, nhưng con đường đi thì không giống nhau, đợi đến khi bà kiếm được tiền, những người này có ghen tị cũng không kịp!

 

Bà và lão Nghiêm đều không ngờ rằng, Bình Bình lại phản đối việc bọn họ đi làm ở xưởng thuốc.

 

Cuối tuần đó, Chu Hà đặc biệt mua một con vịt, làm món canh vịt măng chua mà Nghiêm Bình thích nhất. Nghiêm Bình vốn đang ăn rất vui vẻ, nhưng khi biết bố mẹ trở thành công nhân của xưởng thuốc thì sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Bố, mẹ, hai người tuyệt đối đừng đi làm ở xưởng thuốc!”

 

Chu Hà không hiểu: “Tại sao vậy? Con gái, có phải con cũng nghe được tin đồn gì rồi không? Đừng tin, bọn họ chỉ là không có gan thôi, còn muốn kéo chúng ta xuống nữa! Mẹ nói cho con biết, xưởng trà trước đây thì tốt thật, nhưng giờ thì không được nữa rồi, cứ làm ở xưởng trà thì cả nhà chúng ta đều sẽ chết đói!”

 

Nghiêm Bình vội vàng nói: “Mẹ! Mẹ cứ nghe con đi, xưởng thuốc thực sự không thể đi đâu! Xưởng trà không được thì mình đổi công việc, tóm lại là không được đến xưởng thuốc!”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Chu Hà nổi nóng: “Con bé này, không lo học hành, lại còn quản chuyện của mẹ nữa? Cái xưởng thuốc này á, mẹ với bố con nhất định phải đi làm! Con cũng phải xem lại xem, tiền học phí sinh hoạt của con là ai cho!”

 

Nghiêm Bình hiếm khi cãi lại: “Là bố mẹ cho thì sao? Bố mẹ cứ nhất định là đúng sao?”

 

“Con!” Chu Hà tức giận tát Nghiêm Bình một cái, lão Nghiêm vội vàng kéo hai người ra, che chở con gái, hét vào mặt Chu Hà: “Bà làm cái gì vậy!”

 

Chu Hà nóng tính, cơn giận của bà đến nhanh mà đi cũng nhanh, đánh Nghiêm Bình xong thì lại hối hận, gõ cửa phòng Nghiêm Bình, gọt hoa quả cho con gái, kiên nhẫn hỏi: “Bình Bình, hôm nay con làm sao vậy? Sao lại không muốn bố mẹ đến xưởng thuốc làm việc?”

 

Nghiêm Bình mắt đỏ hoe, một hồi lâu không nói gì: “Mẹ, mẹ đừng đi, thật sự đừng đi, con nghe nói xưởng thuốc nguy hiểm lắm.”

 

Chu Hà mềm lòng ngay: “Xưởng thuốc thì có gì mà nguy hiểm chứ.”

 

“Đều là, đều là hóa chất.” Nghiêm Bình nói: “Có bạn ở trường con tuần trước làm thí nghiệm, bị nổ cả mắt rồi.”

 

Chu Hà an ủi con gái: “Sẽ không đâu, đó là tại các con không có ý thức an toàn thôi.”

 

Cuối cùng Chu Hà vẫn không nghe lời Nghiêm Bình. Sau khi Nghiêm Bình mất tích, Chu Hà rất tự trách, dồn toàn bộ tâm trí vào việc tìm kiếm Nghiêm Bình, đâu còn tâm trí để ý đến việc đi làm ở xưởng thuốc nữa.

 

Trần Tranh nghe xong, cảm thấy vấn đề trong chuyện này không nhỏ: “Trước đây Nghiêm Bình có phản đối kịch liệt việc gì đó của chị không?”

 

Chu Hà có chút hoang mang: “Không có, trước giờ con bé đều rất nghe lời.”

 

Trần Tranh tiếp tục đi gặp Tằng Hồng.

 

“Tôi….. tôi cũng muốn đến xưởng thuốc, Chu Hà cứ khuyên tôi đi, nói là có thể kiếm tiền, nhưng tôi là người không quyết đoán được như bà ấy, tôi sợ không thích nghi được, nếu đi mà không làm tốt thì chắc tôi cũng không về được vị trí cũ.” Tằng Hồng nói, bà chưa bao giờ nói chuyện công việc với Từ Tân Hinh, con bé không thích nói nhiều, tính cách giống bà, ở nhà cùng lắm chỉ nói về kết quả thi cử thôi.

 

Tằng Hồng rất bất an: “Cảnh sát Trần, anh đột nhiên hỏi vậy là có ý gì? Có tin tức gì về Tân Hinh rồi à?”

 

Trần Tranh vốn cho rằng có thể tìm thấy điểm nghi vấn tương tự như Nghiêm Bình ở chỗ Từ Tân Hinh, nhưng lại không có. Anh lại tìm đến Uông Vạn Kiện, tình hình của Uông Vạn Kiện cũng gần giống như Chu Hà, sớm quyết định đi làm ở xưởng thuốc. Nhưng con trai ông là Uông Thế Huân trước khi mất tích lại không hề tranh cãi với ông về chuyện này. Dường như Uông Thế Huân hoàn toàn không quan tâm đến việc cha mình làm gì, chỉ cần có tiền là được.

 

Sau khi điều tra, trong số những đứa trẻ mất tích, chỉ có Nghiêm Bình có phản ứng kỳ lạ với xưởng thuốc. Theo cách chung sống bình thường của con bé với cha mẹ, lẽ ra cô bé nên thẳng thắn trao đổi với Chu Hà. Cái lý do “hóa chất không an toàn” của cô bé có vẻ như là một lý do tạm thời bịa ra để đối phó với Chu Hà. Điều gì mới thực sự khiến cô bé bất an? Tại sao cô bé lại khác thường như vậy, còn không chịu nói ra?

 

Cuộc điều tra ở đây nhìn thì có vẻ như đã đột phá, nhưng lại một lần nữa rơi vào bế tắc. Ở một diễn biến khác, các mẫu thuốc lấy từ Công ty dược phẩm Nam Phong đã qua vòng kiểm nghiệm đầu tiên, tất cả đều đạt tiêu chuẩn.

 

“Chuyện này…..” Lý Sơ nhíu mày: “Công ty dược phẩm Nam Phong thực sự không có vấn đề gì sao?”

 

Minh Hàn nói: “Đừng vội, vẫn sẽ tiếp tục gửi đi kiểm nghiệm. Nếu bọn họ thực sự trong sạch thì đám bảo vệ đó là sao?”

 

Đội cơ động cũng không ngờ rằng, lần này đến thành phố Cư Nam đột kích điều tra Công ty dược phẩm Nam Phong có quan hệ mờ ám với tập đoàn Vân Tuyền, lại tìm ra manh mối đầu tiên từ chính những bảo vệ cao to lực lưỡng của đội bảo an công ty.

 

Với một doanh nghiệp quy mô như Công ty dược phẩm Nam Phong, nhân viên bảo vệ và gác cổng hoặc là nhân viên nội bộ chuyển sang, hoặc là người thân của lãnh đạo, sau đó tuyển thêm vài quân nhân xuất ngũ để ứng phó với những tình huống đặc biệt.

 

Nhưng không điều tra thì không biết, điều tra rồi mới giật mình, Công ty dược phẩm Nam Phong lại thành lập một công ty an ninh. Những người bảo vệ cao to mà Minh Hàn và Trần Tranh nhìn thấy ở Công ty dược phẩm Nam Phong đều đến từ công ty an ninh này.

 

Công ty an ninh này bình thường không nhận các dịch vụ khác, những bảo vệ được huấn luyện bài bản chỉ tuần tra trong Công ty dược phẩm Nam Phong, bảo đảm an toàn cho công nhân.

 

Điều này quá bất thường, không có doanh nghiệp nào có quy mô tương tự lại làm như vậy.

 

Tiếp tục đào sâu, lai lịch của những bảo vệ này cũng rất đáng ngờ. Tất cả bọn họ đều không phải là người bản địa ở thành phố Cư Nam, một nửa đến từ Đông Nam Á, biết tiếng Hoa nhưng nói không được lưu loát. Nửa còn lại tuy là người Hoa, nhưng đều có kinh nghiệm làm việc ở Đông Nam Á. Có người thậm chí còn thừa nhận đã từng là lính đánh thuê ở Đông Nam Á.

 

Người này tên là A Song, tự xưng sinh ra ở biên giới phía Tây Nam, lúc nhỏ gia đình nghèo khó, bố mẹ đều mất sớm, theo người thân trong tộc vượt biên đi kiếm sống, bị bán cho các nhóm vũ trang ở địa phương, mười mấy tuổi đã học được cách dùng súng, tham gia chiến tranh, suýt chết ở chiến trường.

 

“Vậy anh đã về bằng cách nào?” Minh Hàn hỏi.

 

Bàn tay đen nhẻm của A Song gãi gãi sau gáy: “Thì gặp được ông chủ Kim đó, ông ta cho chúng tôi cơm ăn, bảo chúng tôi làm vệ sĩ cho ông ta, ông ta muốn đến Hoa Quốc, chúng tôi liền đi theo.”

 

Minh Hàn hỏi: “Ông chủ Kim nào?”

 

A Song không trả lời được: “Thì ông chủ Kim đó.”

 

Minh Hàn đưa cho anh ta xem ảnh của Kim Hiếu Toàn, anh ta ngơ ngác lắc đầu, nói không phải ông chủ Kim này.

 

Minh Hàn nghĩ bụng, chuyện này đúng là đã đụng vào cái ổ họ Kim rồi. Tiếp tục thẩm vấn, A Song nói bản thân cũng không biết tại sao lại đến Công ty dược phẩm Nam Phong làm bảo vệ, ông chủ Kim sắp xếp cho bọn họ đến thì bọn họ đến thôi.

 

Vừa nói, A Song vừa nhe răng vàng ra, đắc ý nói, công việc ở đây quá dễ, không phải đánh đấm giết chóc như trước kia nữa, cũng không ai cần bọn họ bảo vệ, mỗi ngày luân phiên trực ca là xong việc, thời gian trống tha hồ đánh mạt chược.

 

Những người khác cũng lần lượt khai báo, tình hình cũng giống như A Song.

 

Minh Hàn từ trại tạm giam trở về cục cảnh sát thành phố: “Công ty dược phẩm Nam Phong giống như một cứ điểm vậy, công nhân thì vẫn sản xuất bình thường, nhưng đám bảo vệ này thì luôn giám sát bọn họ.”

 

Trần Tranh suy nghĩ một lát: “Đỗ Huy nói sao?”

 

Minh Hàn hất cằm về phía phòng thẩm vấn: “Bận quá, em vẫn chưa kịp hỏi.”

 

Khi cuộc điều tra được đẩy mạnh, Đỗ Huy căng thẳng thấy rõ. Vừa thấy Trần Tranh mở cửa bước vào, anh ta vội vàng đứng dậy: “Cảnh sát Trần, rốt cuộc các anh đã điều tra xong chưa vậy? Khi nào thì có thể cho tôi về?”

 

Trần Tranh ra hiệu cho anh ta ngồi xuống: “Đừng vội, còn một vài chuyện muốn xác minh với anh.”

 

Đỗ Huy đổ mồ hôi đầy trán: “Anh, anh cứ nói đi.”

 

“Công ty an ninh trực thuộc Công ty dược phẩm Nam Phong là thế nào?” Trần Tranh hỏi: “Tôi thật sự không hiểu nổi, một công ty dược phẩm quy mô không lớn như các anh thì có lý do gì mà phải tự mình thành lập một công ty an ninh riêng? Hơn nữa, những bảo vệ mà các anh tìm đều có lý lịch khủng, ngay cả người từng làm lính đánh thuê ở nước ngoài cũng có.”

 

Đỗ Huy há hốc mồm một hồi lâu, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Chuyện này tôi thực sự không rõ mà, đều là chủ ý của Ngô tổng.”

 

“Nhưng anh đã nói anh là người làm việc mà.” Trần Tranh nói.

 

Đỗ Huy vội vàng giải thích: “Là như thế này, các anh đừng thấy xưởng của chúng tôi quy mô không lớn, mấy năm nay ngành dược xảy ra không ít chuyện, có đồng nghiệp đánh cắp bí mật, có người nhà bệnh nhân đến gây rối, bảo vệ bình thường căn bản không làm gì được bọn họ, xưởng chúng tôi tuy chưa gặp phải nhưng không dám đảm bảo sau này sẽ không có. Vì vậy, Ngô tổng và những người khác mới quyết định bỏ ra một khoản tiền lớn, thành lập đội an ninh của riêng mình, như vậy mới yên tâm được.”

 

Trần Tranh nói: “Phòng ngừa trước là tốt, nhưng thư ký Đỗ này, anh giải thích nãy giờ vẫn không thể thuyết phục được tôi. Các anh có lý do gì để tìm đến lính đánh thuê trước đây ở Đông Nam Á vậy?”

 

Đỗ Huy bất an đảo mắt: “Chuyện này…..”

 

“Bọn họ căn bản không phải là người mà các anh chủ động tìm đến, đúng không?” Trần Tranh nói: “Có người sắp xếp cho bọn họ đến Công ty dược phẩm Nam Phong, việc thành lập công ty an ninh cũng chỉ là để những người này có một thân phận hợp pháp.”

 

Mặt Đỗ Huy tái mét: “Không, không có chuyện đó, thực sự không phải mà.”

 

Trần Tranh hỏi: “Ông chủ Kim là ai?”

 

Cơ thể Đỗ Huy đột nhiên cứng đờ: “Tôi, tôi không biết. Các anh, các anh vẫn nên đi hỏi Ngô tổng thì hơn.”

 

Ngô Mạt ở trong một khách sạn năm sao ở thành phố Nam Sơn. Trình Xúc dẫn người của đội trọng án canh giữ bên trong và bên ngoài khách sạn, một mặt là để giám sát Ngô Mạt, mặt khác là để phòng ngừa bất trắc.

 

Ngô Mạt vốn dĩ phải đi tham gia hội nghị giao lưu, nhưng sự việc xảy ra bất ngờ, ông ta chỉ có thể để phó tổng Lưu đi tham gia hội nghị thay mình.

 

Phần lớn thời gian Ngô Mạt đều ở trong phòng, 11 giờ sáng rời đi trong chốc lát để ăn trưa, 12 giờ 10 phút về phòng, sau đó không ra ngoài nữa. 1 giờ chiều, Chu Quyết và các thành viên đội cơ động đến thành phố Nam Sơn, Trình Xúc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dẫn họ đến phòng của Ngô Mạt.

 

Nhưng khi gõ cửa thì không có ai trả lời. Chu Quyết dùng ánh mắt hỏi Trình Xúc, Trình Xúc cũng rất khó hiểu. Trong camera giám sát, Ngô Mạt rõ ràng đã về phòng, sau đó không có ai ra vào nữa, tại sao Ngô Mạt lại không mở cửa? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

 

Trình Xúc lập tức dùng thẻ dự phòng của khách sạn mở cửa, bên trong yên tĩnh, chỉ có tiếng máy điều hòa chạy. Trình Xúc và Chu Quyết đều rút súng ra, cẩn thận tiến vào phòng ngủ, chỉ thấy Ngô Mạt nằm sấp trên giường, bất động, ga trải giường phía dưới mặt đã bị máu nhuộm đỏ.

 

“Không ổn rồi!” Trình Xúc chửi thầm một tiếng, vội vàng lật người đó lại: “Người này…”

 

Chu Quyết cũng giật mình: “Đây không phải là Ngô Mạt!”

 

Người đã chết, đó là một người đàn ông tóc hoa râm, vóc dáng rất giống Ngô Mạt, quần áo cũng giống hệt Ngô Mạt. Khi Ngô Mạt đi ra khỏi phòng, ông ta đội mũ, vì tóc thưa nên ông ta thường xuyên đội mũ, nên không có gì đáng ngờ.

 

Trình Xúc xác định, lúc Ngô Mạt đi ra vẫn chưa thay người, vì trong camera giám sát vẫn nhìn thấy mặt. Nhưng camera giám sát của khách sạn không bao phủ toàn bộ, sau đó “Ngô Mạt” này quay lưng về phía camera, không để lộ mặt.

 

Trình Xúc giận dữ đập súng xuống bàn: “Mẹ nó, để ông ta chạy mất rồi!”

 

Chu Quyết kiểm tra thi thể trên giường: “Vậy người này là ai?”

 

Không ai ngờ rằng hiện trường lại xuất hiện một thi thể xa lạ, Trình Xúc không mang pháp y đi theo, vội vàng liên lạc với pháp y và nhân viên giám định dấu vết, phải xác nhận thân phận của người chết trước đã.

 

Chu Quyết nói: “Đội trưởng Trình, cho tôi mượn vài người, có thể Ngô Mạt vẫn còn ở trong khách sạn!”

 

Trình Xúc bình tĩnh lại: “Đúng, khách sạn chỉ có vài cửa, cửa nào cũng đều có người của chúng ta, vừa rồi đi là tự chui đầu vào rọ, có lẽ ông ta muốn thừa lúc hỗn loạn để rời đi!”

 

Hết chương 162.

 

Chương 162: Tranh Luận (14)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên