Chương 163: Đêm Cuối Cùng

 

Chương 163: Đêm Cuối Cùng

 

Đối diện với miếng thịt béo bở dâng tận miệng, khóe miệng đỏ tươi của Tư tiên sinh giật giật.

 

Ngay khi Chu Kỳ An thoát khỏi giấc mơ, nó đã cảm nhận được.

 

Âm thanh ồn ào từ phòng điều phối dược, tiếng gầm rú quen thuộc và làn khói đen bốc ra từ khe cửa, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Ban đầu, Tư tiên sinh còn có chút vui mừng, trước khi phó bản kết thúc, bất kỳ hành động nào phá hoại nhà kính trồng hoa, nó đều có quyền tiêu diệt nguồn nguy hiểm.

 

Nhưng mà, nó cũng nhanh chóng thất vọng khi phát hiện ra rằng, ràng buộc của quy tắc vẫn chưa biến mất, có nghĩa là nhà kính không hề bị hư hại.

 

Đúng lúc nó đang thất vọng thì Chu Kỳ An lao ra, mang theo thứ thịt Thái Tuế mà nó thèm thuồng bấy lâu.

 

Thịt rơi trúng đầu, chẳng khác nào bánh từ trên trời rơi xuống.

 

Đôi mắt đỏ rực của con thỏ nhìn chằm chằm Tiến sĩ Z tà ác đang đuổi theo phía sau. Trong quá trình truy đuổi, tứ chi của người phụ nữ méo mó kỳ dị, cô ta trực tiếp xé nát khuôn mặt máu đang bay lơ lửng trên không trung, nhét vào miệng mình.

 

Miệng cô ta rất nhỏ, rất đỏ, nhưng lại giống như một cái hố sâu không đáy, có thể nuốt chửng vô số khuôn mặt máu chỉ trong chớp mắt.

 

Một khuôn mặt, hai khuôn mặt…

 

Ảnh hưởng của thịt Thái Tuế trong hiện thực càng thêm khủng khiếp, những khuôn mặt máu sợ hãi người phụ nữ nhưng lại không kiềm chế được lòng tham của bản thân, vẫn liều mạng bay về phía trước muốn tranh giành một phần.

 

Người phụ nữ vẫn tiếp tục xé, nuốt.

 

Một loạt động tác cố định như nước chảy mây trôi, dự đoán không bao lâu nữa, những khuôn mặt này sẽ chui toàn bộ vào bụng cô ta. Và khi tất cả những khuôn mặt máu bị nuốt chửng…

 

Người tiếp theo sẽ là Chu Kỳ An.

 

Tư tiên sinh nhìn miếng thịt Thái Tuế mà Chu Kỳ An đưa tới, đã chuẩn bị nhận lấy, định ngồi trên bờ ruộng vừa ăn vừa xem kịch.

 

Bàn tay to lớn vươn ra, Chu Kỳ An hơi rũ xuống, trong mắt cậu lóe lên tia sáng kỳ lạ.

 

Rõ ràng một giây trước còn đưa thịt Thái Tuế ra, ai ngờ giây tiếp theo Chu Kỳ An như hối hận, đột nhiên lao tới cắn miếng thịt Thái Tuế. Đồng thời, cậu siết chặt thánh khí trong tay, cây đinh ba sắc bén như muốn đâm về phía Tư tiên sinh.

 

Mắt Tư tiên sinh trợn tròn.

 

Cái này thì hoàn toàn mất trí rồi?

 

Chỉ cần còn một chút lý trí, cậu ta sẽ không dám công khai sử dụng thánh khí gây mất máu ở tầng ICU này.

 

Hay là, cậu ta đang giả vờ?

 

Tư tiên sinh nhìn chằm chằm Chu Kỳ An.

 

Nhìn thấy người thanh niên cúi đầu cắn miếng thịt Thái Tuế, nó không còn quan tâm nhiều nữa.

 

Có những chuyện căn bản không cần phải đánh cược, huống chi là người thường không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của thịt Thái Tuế. Bất chấp thánh khí, Tư tiên sinh liều lĩnh bị thương, nhanh chóng cướp lấy miếng thịt Thái Tuế, tránh đêm dài lắm mộng, ba cánh môi đỏ tươi đáng sợ mở ra.

 

Khả năng nuốt chửng của cái miệng này còn mạnh hơn cả người phụ nữ kia, một cục thịt, chỉ trong nháy mắt đã tan biến trong miệng.

 

Cảm giác đau đớn ​​​​không xuất hiện như nó nghĩ.

 

Chu Kỳ An đứng im tại chỗ, tay không còn gì, hiển nhiên là đã cất thánh khí đi.

 

Lúc này, khóe miệng cậu nhếch lên còn cao hơn cả ba cánh môi của nó: “Cảm ơn.”

 

Niềm vui khi nuốt chửng thịt Thái Tuế còn chưa qua đi, thậm chí còn chưa kịp sinh ra, trong lòng Tư tiên sinh đột nhiên ‘Lộp bộp’ một tiếng.

 

Lại bị tên nhóc này tính kế rồi!

 

Chu Kỳ An đã chuẩn bị sẵn sàng, động tác thuần thục lấy loa phóng thanh ra, chỉ vào Tư tiên sinh hét lớn với người phụ nữ đang lao tới như điên: “Ăn đi, nó ăn rồi!”

 

Giọng điệu kích động như đang nói chuyện sinh con vậy.

 

Khóe miệng người phụ nữ còn dính chút thịt vụn, trơ mắt nhìn Tư tiên sinh nuốt chửng miếng thịt Thái Tuế, tốc độ của người phụ nữ nhanh chưa từng thấy.

 

Dưới ánh mắt kinh hoàng của con thỏ sắp chết, Chu Kỳ An vừa nói vừa lùi về sau: “Bây giờ mổ bụng, vẫn còn kịp lấy thịt!”

 

Cậu không sợ chọc giận Tư tiên sinh, một khi đối phương mất lý trí ra tay trái luật, cậu có thể danh chính ngôn thuận sử dụng thánh khí.

 

Biết đâu sau đó còn có thể nhận được bồi thường của trò chơi.

 

Ngay khi người phụ nữ đến gần, Tư tiên sinh vừa nuốt xong miếng thịt Thái Tuế, trên người toát ra những tia sáng đen kỳ lạ, đầu lưỡi liếm một cái đầy thèm thuồng, chút thịt vụn còn sót lại bên môi cũng biến mất.

 

Nhưng thịt trên người Tư tiên sinh cũng đang chuyển động, giống như Tiến sĩ Z, những thớ thịt này như sống dậy, từng tấc từng tấc trên cơ thể nó đều bộc phát ra một loại lực lượng kinh khủng.

 

“Vị ngon đấy.” Tư tiên sinh phát ra tiếng cười kỳ quái.

 

Tròng mắt bị máu loãng nhuộm đỏ, trong đồng tử xuất hiện thêm mấy đường vân đen, dưới ánh sáng phản chiếu trong nhà kính, cả khung cảnh khiến người ta rợn tóc gáy.

 

Chu Kỳ An cất loa phóng thanh đi, cẩn thận lùi về phía sau.

 

“Thịt Thái Tuế này thật là tà môn.”

 

Càng ghê tởm hơn là hệ thống vẫn còn đang dụ dỗ người chơi ăn nó.

 

Chỉ cần động não suy nghĩ một chút cũng biết thứ này không phải phúc phận gì, nếu có thể dễ dàng nuốt chửng như vậy, Tiến sĩ Z đã sớm ăn sạch sẽ, chứ không phải kiểu cào cấu như vậy, hình như chỉ dám nếm thử một chút.

 

Cậu không khỏi nhớ lại hình ảnh của mẹ mình ở trong mơ.

 

Cùng là gặm nhấm thịt Thái Tuế, tại sao thịt Thái Tuế trong mơ lại có vẻ ‘sạch sẽ’ hơn rất nhiều?

 

Nguồn thịt mà mẹ cậu và sếp ăn, rốt cuộc là lấy từ đâu ra?

 

Tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang lên chói tai, khiến Chu Kỳ An không còn cơ hội suy nghĩ nữa.

 

Vài nhân viên y tế đang đẩy giường bệnh lao về phía nhà kính.

 

“Chuyện gì vậy?” Thấy cửa nhà kính lại mở ra, còn có bệnh nhân mặc đồ bệnh nhân đứng chình ình gần đó, một bác sĩ lập tức tức giận xông lên, chất vấn Tư tiên sinh.

 

“Chu, anh Chu.” Người nằm trên xe cấp cứu mặt mũi bê bết máu, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt như thú nhỏ, người đó chính là cậu sinh viên đại học.

 

Với trình độ mèo cào của cậu ta, cho dù bệnh nhân cậu ta dẫn đi là tương đối yếu, nhưng cũng nhanh chóng bị tóm gọn. Bởi vì trước đó cậu sinh viên đại học là bệnh nhân trốn thoát khỏi nhà kính, nên không bị đưa đến ICU để nuôi dưỡng cá thể, mà trực tiếp bị đưa trở lại nhà kính luôn.

 

Mí mắt Chu Kỳ An giật giật.

 

Mặc dù trong phó bản này cậu sinh viên đại học không được may mắn như trước, nhưng vào thời khắc sinh tử thì vẫn có chút may mắn.

 

Thật không ngờ có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt cậu như vậy!

 

Một bác sĩ khác thì mang theo nụ cười lạnh lùng, nhìn về phía Chu Kỳ An: “Không ngờ lại có kẻ dám lẻn vào khoa Hồi sức tích cực.”

 

Người này rất cao, đầu rất to, lúc đến gần, cổ như không chịu nổi sức nặng của cái đầu, cổ lập tức kéo dài ra.

 

Một cái đầu kinh khủng mềm oặt rũ xuống trước mặt Chu Kỳ An, đánh giá: “Chắc là một nguyên liệu tốt đây.”

 

Chu Kỳ An cúi đầu không nhìn đối phương, cũng không có bất kỳ động tác phòng bị nào, dường như đang âm thầm chờ đợi điều gì đó.

 

Thấy cậu không nhúc nhích, tên cổ dài nhất thời càng thêm kiêu ngạo, ngay khi hắn ta định làm động tác tiếp theo, vị bác sĩ chạy tới chất vấn trước đó nhận ra Tiến sĩ Z, ông ta kinh ngạc kêu lên: “Tiến sĩ?”

 

Tiếng kêu này thu hút sự chú ý của những người khác, bao gồm cả tên cổ dài, tất cả đều quay đầu nhìn về phía sau.

 

Gần như cùng lúc đó, bác sĩ ở gần Tiến sĩ Z phát ra tiếng hét chói tai: “Aaaaa!”

 

Người phụ nữ trực tiếp cắn đứt một miếng thịt trên má hắn ta.

 

“Mặt của tôi—”

 

Chữ cuối cùng vì miệng bị cắn mất mà gần như không thể phát âm rõ ràng.

 

Khuôn mặt vị bác sĩ bị gặm nhấm máu thịt be bét, cảnh tượng đột ngột khiến cho mấy nhân viên y tế bên cạnh xe cấp cứu sững sờ.

 

Chu Kỳ An nhân cơ hội này xông tới, xách cậu sinh viên đại học lên bỏ chạy.

 

“Đây là đói lắm rồi.”

 

Tiến sĩ Z vẫn luôn chọn ở trong mơ, không phải là không có lý do, về nguyên nhân thì Chu Kỳ An hoàn toàn có thể đoán được: Cảm giác thèm ăn.

 

Quái vật đều có cảm giác thèm ăn cực kỳ mãnh liệt, Tiến sĩ Z cũng không ngoại lệ, trước đây cô ta có thể kiềm chế hoàn toàn là bởi vì đang ở trong giấc mơ.

 

Hiện tại, Tiến sĩ Z đã ra khỏi an dưỡng mộng, e rằng bất cứ thứ gì ở trong mắt cô ta đều là thức ăn.

 

“Còn không mau chạy?”

 

Nhìn thấy một nhân viên y tế còn đang định ra tay với mình, Chu Kỳ An lên tiếng: “Không thấy tiến sĩ của mấy người gặp ai cũng ăn sao!”

 

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, sau khi hấp thụ một ít năng lượng từ mấy vị bác sĩ, Tiến sĩ Z lại lao vào tấn công Tư tiên sinh.

 

“Đánh đi, đánh chết nó đi.”

 

Cá voi thật sự sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại cơn sóng thần, Chu Kỳ An xách theo cậu sinh viên đại học liều mạng chạy về phía trước.

 

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống không ngừng dụ dỗ cậu ăn thịt Thái Tuế lại vang lên:

 

【Chúc mừng bạn đã phong ấn trái tim (mặt trời) của bệnh viện Tiên Khách Lai】

 

【Hãy tiếp tục cố gắng, tiêu diệt Tiến sĩ Z】

 

Ánh mắt Chu Kỳ An trầm xuống.

 

Phó bản năm sao rưỡi, âm thanh nhắc nhở cũng không còn cứng nhắc như trước, mà mang theo sự kích động mạnh mẽ.

 

Lúc này mà tham gia loạn đấu, chính là tìm đường chết.

 

Cậu vẫn tiếp tục tăng tốc.

 

Lúc đi ngang qua đại sảnh, phía trước có không ít nhân viên, một đám người sống dở chết dở đáng sợ, lúc này động tác lại rất chậm chạp.

 

Mất đi mặt trời, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

 

NPC của bệnh viện Tiên Khách Lai như bị rút cạn một phần sức mạnh, bọn chúng uể oải, chỉ dựa vào ý thức bản năng để bao vây bọn họ.

 

Tốc độ này Chu Kỳ An hoàn toàn có thể ứng phó, nếu không phải vì mang theo cậu sinh viên đại học, thậm chí cậu có thể đã vượt qua cửa ải này chỉ trong nháy mắt.

 

Cậu sinh viên đại học hồi phục hơi chậm, vừa thi triển kỹ năng trị liệu, vừa nói: “Những người khác, ở… ở dưới lầu.”

 

Khu vực hoạt động bên ngoài tương đối rộng, theo như thỏa thuận trước đó, người chơi sẽ cố gắng dẫn bệnh nhân ra ngoài.

 

Một bóng người mặc đồng phục chắn trước mặt.

 

Cậu né tránh, lao về phía trước, nhưng không thể tránh được, Chu Kỳ An vung tay, hất cậu sinh viên đại học lên: “Đá nó!”

 

“?”

 

Cậu sinh viên đại học đang báo cáo tình hình, theo bản năng đá một cái về phía người chặn đường.

 

NPC bị đá lùi nửa bước.

 

Chu Kỳ An tiếp tục chạy, toàn bộ hành trình cậu chỉ dùng một tay, lực đạo và trọng tâm đều rất vững vàng, khiến cậu sinh viên đại học vô cùng hoài nghi thứ đối phương thật sự tiến hóa là cánh tay sắt.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Đi vòng qua đại sảnh khu vực trung tâm, khu vực thang máy bị bóng tối bao phủ. Tay trái liên tục ấn nút xuống, trong lúc chờ thang máy, Chu Kỳ An vẫn luôn để Bạch Lăng lượn lờ bên ngoài, hễ có NPC đến là lập tức giết chết.

 

Ting ting —

 

Cuối cùng vận may cũng mỉm cười với Chu Kỳ An.

 

Cuộc hỗn chiến bên phía nhà kính đã ảnh hưởng đến vườn hoa, tiếng còi báo động chói tai vang lên, tất cả NPC đều chạy về phía phòng điều phối dược. Mất đi dưỡng chất do thịt Thái Tuế tỏa ra, bọn chúng diễn tả hoàn hảo trạng thái thân thể bị vắt kiệt sức lực, tất cả đều hành động đi về một hướng, cảnh tượng đó trông có chút buồn cười.

 

Cửa thang máy mở ra, Chu Kỳ An nhanh chóng bước vào, ấn nút nguồn tầng dưới.

 

Xác định cabin đang từ từ đi xuống, Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, thuận tay buông cậu sinh viên đại học ra. Cả người như mất hết sức lực dựa vào cabin, từ đầu đến chân không chỗ nào là không đau.

 

Đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, Chu Kỳ An sờ sờ trán, lòng bàn tay nóng rát.

 

Cậu sinh viên đại học cũng nhìn ra trạng thái của cậu không tốt.

 

Làn da trắng nõn kia lộ ra màu đỏ nhạt bất thường, tần suất chớp mắt chậm hơn rất nhiều so với bình thường, trong đôi mắt xanh biếc là cảm giác mệt mỏi không thể che giấu được.

 

Mái tóc dài mềm mại bị mồ hôi làm ướt, lúc này bất lực rũ xuống vai.

 

Chỗ vị trí xương quai xanh, vết thương do móng tay Tiến sĩ Z cào rách trước đó đã bắt đầu chuyển sang màu đen thối rữa.

 

“Anh Chu! Anh…”

 

Chu Kỳ An xua tay cắt ngang, bất kỳ âm thanh nào lúc này cậu cũng đều cảm thấy rất ồn ào.

 

Cậu biết rõ hơn ai hết mình đã bị lây nhiễm, cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể khiến cậu cảm thấy ngũ mã phanh thây cũng là một loại hưởng thụ.

 

“Dung dịch chiết xuất.”

 

Trước đó Ứng Vũ đã chia cho mỗi người một ít dung dịch chiết xuất, chỗ cậu sinh viên đại học chắc là còn.

 

Người sau vội vàng đưa tới.

 

Dòng chất lỏng ngọt đến khé cổ họng tràn xuống, cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể vơi đi đôi chút.

 

Chu Kỳ An lấy lại tinh thần.

 

Cửa cabin vừa mở, nhìn từ đây ra ngoài, thế giới chìm trong bóng tối, mất đi mặt trời, chút hơi ấm giả tạo cuối cùng cũng theo đó biến mất.

 

Nhiệt độ trong không khí rất thấp, rét lạnh đến mức khiến người ta run cầm cập, cây cối gần đó cũng đang nhanh chóng khô héo.

 

Trong môi trường tối đen như mực, chỉ có ánh sáng trắng bệch của bệnh viện là nổi bật.

 

Vị trí của những người chơi khác rất dễ tìm, hầu như đều tập trung ở gần khu nhà nội trú hoặc khu khám bệnh, nơi ánh sáng còn có thể chiếu tới.

 

Chu Kỳ An khóa chặt khu vực nguồn sáng, hít sâu một hơi, dẫn theo cậu sinh viên đại học đi ra ngoài, nói đúng hơn là chạy ra ngoài.

 

Lấy loa phóng thanh ra, chạy được một đoạn, cậu hít sâu một hơi, hô to hai chữ: “Nhà xác!”

 

Âm thanh vang vọng trong bóng tối.

 

Dứt lời, Chu Kỳ An triệu hồi thánh khí chiếu sáng, bản thân mình thì dẫn đầu lao về phía trước.

 

Khoảng cách không tính là quá xa, cậu đã quen đường quen lối chạy đến tòa nhà nơi đặt nhà xác, tòa nhà cũ kỹ vẫn sáng đèn, Chu Kỳ An cất thánh khí, nấp vào bên trong tòa nhà, quan sát tình hình bên ngoài qua khe cửa.

 

Tiếng bước chân chạy vang lên từ phía xa.

 

Gần đó, sau khi Mục Ca và Vượng Tài nghe thấy tiếng gọi từ loa phóng thanh thì vội vàng chạy đến, bọn họ là những người chạy đến đầu tiên, phía sau bọn họ còn có hai khuôn mặt máu đuổi theo.

 

Chu Kỳ An vốn định điều khiển Bạch Lăng chặn bọn chúng lại giúp hai người, nhưng đột nhiên cậu phát hiện không cần thiết.

 

Bệnh nhân của khu nội trú đặc biệt cũng giống như những nhân viên y tế trong tòa nhà, tinh thần đều uể oải rất nhiều, sức mạnh kết dính của khuôn mặt máu không bằng trước, thậm chí thịt gần như không thể dính lại với nhau, giống như một chiếc bánh nướng bị thủng lỗ chỗ.

 

Mùi hoa thoang thoảng trong không khí dần dần tan biến, Chu Kỳ An như nhìn thấy từng bông hoa Tiên Khách Lai mất đi ánh mặt trời, héo úa trong bóng tối.

 

Ở một hướng khác, cậu thiếu niên cũng đang lao về phía bên này, tốc độ còn nhanh hơn cả Mục Ca.

 

Ánh mắt cậu lướt qua người bọn họ nhìn ra xa, Chu Kỳ An không khỏi nhíu mày.

 

“Mấy người Thẩm Tri Ngật đâu?”

 

Đang nghĩ ngợi, hai khuôn mặt máu trên không trung đột nhiên đổi hướng, tấn công về phía sau.

 

Gần như cùng lúc đó, một khối rubik từ từ bay lên không trung, nó tự động xoay chuyển, một mặt của khối rubik lóe lên ánh sáng đỏ, bắn phá như súng máy về phía những khuôn mặt máu trên không trung.

 

Trong bóng tối, bóng dáng Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ lần lượt xuất hiện.

 

“Nhanh lên!” Chu Kỳ An hô lên một tiếng, đồng thời nhìn thấy ở gần bụi cây còn có bóng dáng quen thuộc đang chạy tới.

 

Tiếng dòng điện tíc tắc vang lên, một bóng dáng nhanh nhẹn vừa thi triển kỹ năng, vừa lộn qua bụi cây gần đó, ba bước gộp làm hai bước vào nhà xác.

 

Hình như là bị Chu Kỳ An ảnh hưởng, Hàn Lệ bây giờ chạy càng ngày càng nhanh.

 

“Chuẩn bị đạo cụ khóa cửa.”

 

Vừa vào trong, Hàn Lệ đã nghe thấy lời Chu Kỳ An nói, cô ta theo bản năng lấy đạo cụ ra.

 

Thật ra thì Mục Ca và cậu thiếu niên đã sớm chuẩn bị sẵn đạo cụ khóa cửa.

 

Bây giờ chỉ chờ hai người cuối cùng vào trong, bọn họ sẽ lập tức kích hoạt.

 

Mọi người nín thở nhìn chằm chằm về phía Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ, trong lòng sốt ruột.

 

Khuôn mặt máu chỉ là chuyện nhỏ, phiền phức thật sự là Tượng Hải Báo. Theo Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ đến gần, dưới ánh sáng của nhà xác, bóng dáng đuổi theo sau bọn họ cũng dần dần hiện rõ.

 

Cái đuôi nặng nề của con Tượng Hải Báo mỗi lần quật xuống đất đều có thể bật lên một khoảng cách rất xa, thân hình khổng lồ hàng tấn nhìn thoáng qua trong bóng tối, giống như một con tàu biển đang lao tới.

 

Ánh mắt Chu Kỳ An tối sầm lại, cậu chủ động đi ra ngoài.

 

Nhắm chuẩn vị trí, cậu điều khiển Bạch Lăng cuốn lấy lọ dung dịch chiết xuất cuối cùng bay lên không trung.

 

Khoảng cách giữa Tượng Hải Báo và hai người còn lại không ngừng rút ngắn, ‘Choang’ một tiếng, âm thanh lọ thủy tinh vỡ vụn nhanh chóng bị che lấp trong tiếng động ồn ào.

 

Chu Kỳ An ném rất chuẩn, khi con Tượng Hải Báo tiếp tục tiến lên đuổi theo, thân hình khổng lồ của nó đè lên mảnh vỡ thủy tinh.

 

Dịch hoa thẩm thấu vào da, ảnh hưởng đến Tượng Hải Báo, động tác của nó khi truy đuổi cũng chậm lại.

 

Cùng lúc đó, Ứng Vũ cũng nắm bắt thời cơ, lúc sắp đến nhà xác, ném lọ dung dịch chiết xuất trên người mình ra ngoài.

 

Mùi hương hoa có thể mê hoặc tất cả sinh vật lan tỏa trong không khí, nhân lúc tốc độ của Tượng Hải Báo hơi chậm lại, hai người thuận lợi tiến vào cửa lớn nhà xác.

 

Mục Ca: “Đóng cửa, nhanh đóng cửa lại!”

 

Nhìn Tượng Hải Báo ở cự ly gần trong hiện thực, da đầu ai nấy đều tê dại.

 

Trong nháy mắt, tất cả đạo cụ khóa cửa gần như đều được thi triển, Tượng Hải Báo chỉ chậm lại hai giây, thân hình nặng nề đập mạnh vào cửa lớn, cả tòa nhà rung lên bần bật.

 

Mọi người lùi về sau một bước, vẫn còn sợ hãi.

 

Sau khi Thẩm Tri Ngật vào trong, hắn không hề thở dốc, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng vừa mới chạy nhanh.

 

Khuôn mặt không chút biểu cảm khi bị quái vật truy đuổi, nhưng lúc nhìn thấy vết thương trên người Chu Kỳ An thì liền trầm xuống. Hắn đưa tay sờ lên trán chàng trai, cau mày: “Bị sốt rồi.”

 

Mí mắt những người khác giật giật, hai người này rõ ràng là quen biết từ trước, lúc mới vào phó bản hoàn toàn là giả vờ không quen biết.

 

Mỗi người một mối quan tâm khác nhau, hiện tại nguy hiểm tạm thời được giải trừ, người mặc áo choàng đỏ nói người sở hữu thánh khí bề ngoài thật thà, Mục Ca thì thuần túy là hiếu kỳ, nhịn không được lại nhìn thêm vài lần, vẫn không thu hoạch được gì.

 

Bên ngoài, Tượng Hải Báo vẫn đang điên cuồng đập cửa, Chu Kỳ An bị tiếng ồn làm đau đầu.

 

Lúc hơi bình tĩnh lại một chút, cậu xua tay với Thẩm Tri Ngật, ra hiệu mình không sao.

 

Tay Thẩm Tri Ngật rất mát, nói thật, lúc nãy áp lên trán, cậu cảm thấy rất thoải mái.

 

Nhận ra mình đã lơ đãng, Chu Kỳ An khẽ nói: “Tắt đèn, lên lầu.”

 

Cửa kính trông có vẻ rất mỏng manh, nhưng đã có thể cản được lượng lớn quái vật như đống thịt chồng chất kia, hiện tại cản Tượng Hải Báo trong chốc lát cũng không thành vấn đề. Nhà xác có mười mấy tầng, cho dù nó có xông vào, bọn họ cứ việc lẩn trốn cũng có thể câu giờ thêm một khoảng thời gian.

 

Cậu sinh viên đại học vô tình tìm thấy công tắc, ấn xuống, nhà xác chìm trong bóng tối.

 

Mọi người mò mẫm lên tầng ba.

 

Cậu thiếu niên lấy ra dụng cụ chiếu sáng, ánh sáng yếu ớt, những người chơi khác đều dừng lại ở khu vực cầu thang nghỉ ngơi, thuận tiện di chuyển.

 

Cảnh tượng cản thi ở đây trước đó vẫn còn rõ mồn một trong đầu, Mục Ca đưa ra dự đoán xấu nhất: “Lỡ như xác chết trỗi dậy…”

 

Chu Kỳ An trực tiếp phủ nhận suy đoán này: “Không thể nào.”

 

Mất đi bức xạ ánh sáng mặt trời do thịt Thái Tuế chiếu ra, NPC uể oải, rõ ràng con Tượng Hải Báo cũng không còn tinh thần như lúc ở trong đường hầm nữa, những xác chết đã chết từ lâu này căn bản không đủ điều kiện để trỗi dậy.

 

Vừa rồi mệt mỏi chạy trốn, lúc này cuối cùng cũng có thể dừng chân nghỉ ngơi, những người chơi cũng lần lượt phát hiện bảng nhiệm vụ đã được cập nhật.

 

Sau nhiệm vụ tiêu diệt Tiến sĩ Z, không còn ghi chú phong ấn trái tim nữa.

 

“Thành công rồi?!”

 

Vài ánh mắt gần như đồng thời tập trung vào Chu Kỳ An.

 

Chu Kỳ An gật đầu, do tinh thần và thể xác đã gần đến giới hạn, căn bản không còn sức lực để miêu tả thêm, trực tiếp nói tình hình hiện tại.

 

“Sau khi từ trong mơ tỉnh lại, Tiến sĩ Z không thể khống chế được cảm giác thèm ăn, cô ta đang ra tay tàn sát.”

 

Tư tiên sinh không thể nào trực tiếp giết chết boss cuối, nhiều nhất là khiến đối phương bị thương.

 

Cậu dựa theo lộ tuyến có khả năng nhất để lý giải: “Tiến sĩ Z sẽ không đến nhà xác, xác chết bình thường làm sao ngon bằng những thứ tươi ngon bên ngoài, nói không chừng cuối cùng bà ta sẽ không tha cho cả con Tượng Hải Báo béo mập kia.”

 

Nghe thấy Chu Kỳ An dùng từ béo mập để hình dung con Tượng Hải Báo, biểu cảm của mọi người đều có chút kỳ lạ.

 

Bây giờ chỉ cần chờ Tiến sĩ Z và những con quái vật kia đánh nhau đến mức lưỡng bại câu thương, có chết hay không cũng không sao: “Mười giờ tối là thời gian uống thuốc, Tiến sĩ Z cũng là bệnh nhân, không uống thuốc đúng giờ chắc chắn sẽ có vấn đề.”

 

Nếu như vậy mà vẫn không chết, bọn họ sẽ ra tay bổ thêm cho một đao.

 

Dù sao thì sau mấy vòng vật lộn, thực lực của Tiến sĩ Z đã giảm sút rất nhiều.

 

Nói được một nửa, cảm giác mệt mỏi giữa những câu nói gần như sắp tràn ra ngoài, Chu Kỳ An ngồi xuống đất, co một chân dựa vào tường, không nhắc đến chuyện thịt Thái Tuế nữa.

 

Trong miệng bình tĩnh phân tích, nhưng đầu óc lại giống như gà con mổ thóc, gật gù.

 

“Tóm lại, chúng ta chỉ cần chờ… chờ…”

 

Cơn sốt khiến hơi thở cũng mang theo hơi nóng, giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến mấy chữ cuối cùng gần như không nghe rõ.

 

Cơ thể Chu Kỳ An lắc lư, mái tóc dài từ vai trượt xuống nền gạch men lạnh lẽo, một bàn tay nhanh chóng vòng qua người thanh niên, để đầu cậu tựa vào người mình.

 

Bàn tay kia dường như có tác dụng hạ nhiệt, Chu Kỳ An vô thức cọ cọ, vành tai cọ xát qua đường vân tay, tìm kiếm nguồn gốc của cảm giác mát lạnh này.

 

Đột nhiên, Thẩm Tri Ngật đang lo lắng cho cậu run lên, đầu óc trống rỗng.

 

Hết chương 163. 

 

Chương 163: Đêm Cuối Cùng

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên