Chương 164: Tranh Luận (16)

 

Chương 164: Tranh Luận (16)

 

Ngày 5 tháng 3, Lạc Thành, Sở Công an tỉnh.

 

Lương Nhạc Trạch nhìn căn phòng thẩm vấn chật hẹp, ánh mắt chuyển sang Trần Tranh đang đóng cửa, dần trở nên lạnh lẽo, “Nếu quay lại cái tuổi mười bảy mười tám, điều tôi không thể ngờ nhất chính là gặp cậu ở nơi này.”

 

Trần Tranh nói: ” Khi mười bảy mười tám tuổi tôi cũng không ngờ cậu lại tiếp quản tập đoàn Vân Tuyền.”

 

Lương Nhạc Trạch nhíu mày, “Trần Tranh…”

 

“Vậy nên chúng ta đừng nhắc lại chuyện cũ nữa sẽ tốt hơn.” Trần Tranh lạnh lùng nói với giọng điệu như xử lý công việc: “Lương tổng, từ khi cậu bước lên con đường mình đã chọn, cậu nên lường trước được ngày hôm nay.”

 

Lương Nhạc Trạch nói: “Cậu lại đang giả thiết rồi, tôi thực sự tò mò, rốt cuộc thì cậu đã trở thành người như thế nào? Cậu đang điều tra vụ án, được thôi, tôi hiểu cậu, phối hợp với cậu, nhưng cậu không thể khi chưa có bất kỳ bằng chứng nào mà đã giả định tôi là tội phạm được!”

 

“Nghi ngờ hợp lý là tố chất cần có của mỗi cảnh sát hình sự, nếu tôi còn không có cả năng lực này, thì mười mấy năm nay tôi mặc cảnh phục đúng là uổng phí.” Trần Tranh ngồi xuống, “Ngô Mạt đã chết, cậu biết chứ?”

 

Lương Nhạc Trạch khó chịu thở ra một hơi, “Nghe nói rồi, các cậu đưa tôi đến đây chẳng phải là vì Ngô Mạt sao?”

 

“Đúng là vì ông ta, nhưng cũng không chỉ vậy.” Trần Tranh nói: “Công ty dược phẩm Nam Sơn sản xuất ma túy, cậu là nhà đầu tư mà lại không hề hay biết gì sao?”

 

Lương Nhạc Trạch cười khổ, “Tôi biết ngay là cậu lại muốn đổ lên đầu tôi mà. Công ty dược phẩm Nam Sơn không phải là công ty con của tập đoàn Vân Tuyền, ngoài lần đầu tư năm đó, tôi không có bất kỳ giao dịch thương mại nào với Công ty dược phẩm Nam Sơn. Ngay cả lần đó, tôi cũng chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện của bậc trưởng bối trong nhà, không hề can thiệp vào việc quản lý và phân bổ vốn của Công ty dược phẩm Nam Sơn. Những điều này các cậu đều có thể điều tra ra!”

 

Trần Tranh nói: “Nếu Ngô Mạt không chết đột ngột như vậy thì đúng là dễ dàng, nhưng ông ta đã chết, ông ta vừa chết, những kẻ đứng sau thao túng ông ta cũng ẩn náu. Bây giờ có khi đang ở nơi nào đó xem kịch hay.”

 

Lương Nhạc Trạch nhìn chằm chằm Trần Tranh một lúc, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng và bất bình, “Là tôi giết Ngô Mạt để bịt đầu mối à? Bởi vì trong tay ông ta có chứng cứ phạm tội của tôi? Trần Tranh, tất cả những nghi ngờ của cậu đối với tôi chẳng qua cũng là vì năm đó tôi đã giúp đỡ Công ty dược phẩm Nam Sơn.”

 

Trần Tranh nói: “Mà chúng tôi lần theo manh mối này, điều tra ra Công ty dược phẩm Nam Sơn quả thực không trong sạch.”

 

“Cậu!” Lương Nhạc Trạch dường như đã bị dồn đến bờ vực mất kiểm soát.

 

“Lương tổng, tôi nói cho cậu biết một chuyện nữa.” Trần Tranh nói: “Có lẽ cậu còn biết sớm hơn tôi, loại ma túy khống chế Thang Tiểu Vạn chính là loại được sản xuất ở Công ty dược phẩm Nam Sơn. Loại thuốc này bị ‘Bích Không Giáo’ kiểm soát, phát triển được rất nhiều tín đồ. Người tấn công tôi ở thành phố Trúc Tuyền cũng là con rối của loại ma túy này.”

 

Sắc mặt Lương Nhạc Trạch cực kỳ khó coi, vừa có sự kinh ngạc kìm nén, lại có thêm nhiều cảm xúc khó hiểu.

 

“‘Bích Không Giáo’, ‘Lượng Thiên Xích’, công ty dược phẩm Nam Sơn, tất cả chúng đều có mối liên hệ nào đó với cậu.” Trần Tranh nói: “Mà cậu, cho đến tận bây giờ vẫn còn cố tỏ ra như thể mình đã quên vụ án đảo Kim Ti.”

 

Lương Nhạc Trạch đột nhiên quát: “Trần Tranh!”

 

“Công ty dược phẩm Nam Sơn còn có một điểm đáng ngờ không thể bỏ qua được.” Trần Tranh lại đổi chủ đề, “Vào năm cậu đầu tư, xưởng trà Hồ Vận chuyển đổi cơ cấu, có sáu đứa trẻ mất tích. Cậu có biết trước khi tôi về Lạc Thành đã xử lý một vụ việc gì không? Tôi ở phòng thẩm vấn, an ủi những bậc cha mẹ tuyệt vọng. Bọn họ chỉ là người bình thường, nhưng bọn họ cũng đã có thể phát hiện ra, những đứa trẻ mất tích có thể đã bị bọn buôn bán ma túy hãm hại. Có lẽ thời gian Công ty dược phẩm Nam Sơn sản xuất ma túy không phải bắt đầu từ ba năm trước.”

 

Lương Nhạc Trạch cười lớn một trận, sau khi cười xong, chút tình nghĩa còn sót lại giữa anh ta và Trần Tranh dường như cũng đã tan thành mây khói.

 

“Cậu cho rằng tôi là kẻ buôn bán ma túy? Tôi giúp đỡ Công ty dược phẩm Nam Sơn, mục đích là để sản xuất ma túy? Trần Tranh, sao cậu có thể nghĩ như vậy? Lúc trước tập đoàn Vân Tuyền dù có khó khăn đến đâu, tôi cũng chưa bao giờ đi đến con đường sản xuất và buôn bán ma túy!”

 

Sự tức giận của Lương Nhạc Trạch là thật và rất đau đớn, lời chỉ trích không chút lưu tình này không phải là không thể khiến Trần Tranh dao động. Vụ án Đảo Kim Ti đã thay đổi Lương Nhạc Trạch, có lẽ Lương Nhạc Trạch đã sớm bước trên con đường báo thù, nhưng Trần Tranh cũng không thể chấp nhận việc anh ta có liên quan đến ma túy.

 

Căn phòng thẩm vấn chìm vào im lặng trong giây lát, hơi thở của Lương Nhạc Trạch từ dồn dập dần trở nên đều đặn. Trần Tranh đột nhiên đứng dậy, tắt thiết bị ghi hình bên cạnh.

 

Không chỉ Lương Nhạc Trạch, mà lúc này Lư Hạ Kình, Đường Hiếu Lý đang xem camera giám sát cũng giật mình.

 

“Tôi nhìn chằm chằm vào cậu là bởi vì đối với tôi mà nói, cậu là người bạn rất quan trọng.” Trần Tranh nói: “Đảo Kim Ti, tôi biết cậu không thể nào quên, những năm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần, năm đó cậu hỏi tôi, đó có phải là một tai nạn hay không, nếu tôi cho cậu một đáp án khác, thì cậu và hiện tại sẽ có gì khác biệt. Trên thực tế, cả cậu và tôi đều biết, đáp án không nói ra lời ấy mới là đáp án thực sự.”

 

Vẻ hung ác trên mặt Lương Nhạc Trạch hơi tan biến, anh ta nhìn Trần Tranh, không giống như đang nhìn cảnh sát, mà là nhìn người bạn cũ ngồi đối diện.

 

“Tôi đã tự lừa dối bản thân rất nhiều năm, tôi nhìn thấy tập đoàn Vân Tuyền vực dậy, nhìn thấy cậu trở nên hoàn toàn khác với hồi nhỏ. Tôi đã nghĩ, đó là vì ai rồi cũng sẽ trưởng thành, sau khi mất đi sự che chở, cậu phải trở thành người che chở mới, trên vai cậu gánh vác trọng trách, cậu không gánh vác thì bầu trời của nhà họ Lương các cậu sẽ sập xuống.” Trần Tranh nói: “Tôi cố tình lờ đi, cậu đã mất đi người thân yêu nhất, tôi tự thuyết phục bản thân, cậu phải cân nhắc đến cục diện của nhà họ Lương các cậu.”

 

Đôi môi Lương Nhạc Trạch khẽ mấp máy, dường như đã bị nói trúng tim đen.

 

“Nhưng cậu thực sự đã buông bỏ rồi sao?” Trần Tranh nói: “Nhạc Trạch, tôi không hỏi gì khác, bây giờ những lời cậu nói cũng sẽ không được coi là bằng chứng. Tôi chỉ muốn biết, cậu thực sự có thể chấp nhận chuyện Tiểu Bân, Tiểu Tình và chú hai đã không còn nữa sao?”

 

Lương Nhạc Trạch nhìn Trần Tranh hồi lâu, ánh mắt ngày càng mệt mỏi, anh ta cố gắng nặn ra một một nụ cười bất lực, “Trần Tranh, những năm qua tôi đã vô số lần nghĩ, nếu như những chuyện xảy ra trên đảo Kim Ti năm đó chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh dậy sẽ tan biến mất thì tốt biết bao. Mỗi khi tôi nghĩ rằng mình đã bước qua được rồi thì hiện thực lại nhắc nhở tôi, bọn họ đã chết ở đó khi tuổi đời còn đẹp nhất, có người đã cướp đi mạng sống của bọn họ.”

 

Trần Tranh nghe vậy, trái tim từ từ chìm xuống. Dường như Lương Nhạc Trạch đang trả lời vu vơ, nhưng thực chất lại dùng một cách khác để chứng thực suy đoán của anh.

 

“Bọn họ ở đây, ở trong này, là tôi đặt bọn họ ở đây, để bọn họ chết cũng không được yên ổn.” Lương Nhạc Trạch chỉ vào trái tim mình, nụ cười trở nên dịu dàng, “Tôi biết cậu muốn biết điều gì, bây giờ cậu cũng nên rõ ràng trong lòng tôi đang nghĩ gì. Trần Tranh, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, tôi không cầu gì khác, chỉ hy vọng cậu cho tôi thêm chút thời gian, tôi còn việc chưa làm xong. Chờ mọi việc kết thúc, tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả những gì tôi biết.”

 

Trần Tranh hít sâu một hơi, “Công ty dược phẩm Nam Sơn…..”

 

“Tôi có thể cam đoan với cậu, tôi không biết Công ty dược phẩm Nam Sơn sản xuất ma túy, cho dù là tám năm trước hay ba năm trước hay là hiện tại gì cũng vậy!” Lương Nhạc Trạch trịnh trọng nói: ” Tôi không liên quan gì đến cái chết của Ngô Mạt. Tôi còn mong ông ta sống hơn bất kỳ ai, bởi vì ông ta còn sống mới có thể chứng minh sự trong sạch của tôi!”

 

Ánh mắt Lương Nhạc Trạch kiên định, nhưng chỉ trong chốc lát lại nhắm mắt, chậm rãi ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm lấy mặt, “Cảnh sát Trần, cậu cứ tiếp tục điều tra đi, tôi đã sớm không còn là Lương Nhạc Trạch cùng cậu ngắm mây ngắm máy bay nữa rồi, chúng ta đều đã trưởng thành, cậu có con đường của cậu, tôi cũng có con đường của tôi. Nhưng cậu có từng nghĩ, có người có thể lợi dụng sự nghi ngờ của cậu với tôi không?”

 

Trần Tranh lại một lần nữa nhìn thẳng vào Lương Nhạc Trạch.

 

Lương Nhạc Trạch nói: “Tôi không trong sạch, nhưng cũng không phải tất cả nước bẩn đều nên hắt lên người tôi. Những thứ nước bẩn không thuộc về tôi bây giờ đều đổ lên người tôi, vậy kẻ thực sự có vấn đề lại trốn ở nơi nào rồi? Công ty dược phẩm Nam Sơn nhất định là nhắm vào tôi? Hay là có người dẫn dắt cậu, khiến ánh mắt của cậu luôn không chịu rời khỏi tôi?”

 

Trần Tranh rời khỏi phòng thẩm vấn, đứng ở lối thoát hiểm hồi lâu.

 

Những lời Lương Nhạc Trạch vừa rồi có thể coi là một nửa thật lòng, Lương Nhạc Trạch gần như đã thừa nhận với anh, bản thân đang lên kế hoạch báo thù, và không thể thoát khỏi quan hệ với “Lượng Thiên Xích”, nhưng tuyệt đối không tham gia vào việc sản xuất ma túy.

 

Nói đến mức này, chắc chắn Lương Nhạc Trạch sẽ không tiết lộ thêm gì nữa, mà đội cơ động cũng không có lý do gì để bắt giữ Lương Nhạc Trạch, giam giữ 48 tiếng là tối đa.

 

Những lời cuối cùng Lương Nhạc Trạch nói cũng không phải là không có lý, những người cảnh sát cần điều tra không chỉ có mỗi Lương Nhạc Trạch, mà còn có những kẻ còn đáng sợ hơn Lương Nhạc Trạch, và vì anh quá mức chú ý đến Lương Nhạc Trạch, nên những kẻ đó rất có thể sẽ có được cơ hội thở dốc. Kẻ đứng sau công ty dược phẩm Nam Sơn không phải là Lương Nhạc Trạch, vậy thì thao tác này của kẻ đứng sau, cả cảnh sát và Lương Nhạc Trạch đều trở thành kẻ thua cuộc bị động.

 

Trần Tranh đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước nóng hổi từ trên đầu dội xuống, anh nhắm mắt, những cảnh tượng thời niên thiếu lướt qua trong đầu.

 

Lương Ngữ Bân già dặn ít khi cười, còn Lương Hinh Tình thì hoạt bát cởi mở lại là mặt đối lập của cậu ta. Lương Hinh Tình lúc nhỏ xem phim truyền hình nhiều quá, khoác tay Lương Nhạc Trạch hỏi: “Anh cả, gia đình như chúng ta, có phải sau này em sẽ bị gả đi liên hôn không?”

 

Lương Nhạc Trạch phun cả ngụm Coca đang uống, “Tuyệt đối không! Chắc chắn anh sẽ cho em tự do yêu đương!”

 

Lương Hinh Tình bĩu môi, “Anh đây là không tuân theo dạy dỗ của tổ tiên, em phải đi liên hôn, phải cống hiến cho gia tộc.”

 

Lương Nhạc Trạch hỏi: “Vậy em muốn kết liên hôn với nhà nào?”

 

Lương Hinh Tình tinh quái nói: “Nhà họ Trần, nhà họ Trần cũng không tệ.”

 

Lương Nhạc Trạch tức chết, “Con bé này, còn dám đánh chủ ý lên đầu anh em tốt của anh!”

 

Lớn lên, Lương Hinh Tình coi đây là lịch sử đen tối lớn nhất đời mình, ai nhắc đến là cô bé sẽ giận người đó, hễ gặp Trần Tranh là chắp tay vái lia lịa, ra vẻ nếu không coi là anh em thì thề không bỏ qua.

 

Ngoại hình và tính cách của Lương Hinh Tình và Lương Nhạc Trạch gần như được đúc ra từ một khuôn, Lương Ngữ Bân thì giống như ông bố già lo lắng cho hai đứa con nhỏ.

 

Có năm Lương Nhạc Trạch tham gia đại hội thể thao của trường, nhờ Trần Tranh đến đón hai anh em sinh đôi, Lương Hinh Tình vừa đến đã hòa vào đội cổ vũ, hô còn hăng hái hơn cả đội trưởng đội cổ vũ. Còn Lương Ngữ Bân thì đứng trên khán đài như cây thông non, Lương Nhạc Trạch từ vị trí thứ ba vượt lên dẫn đầu, những người khác đều hò hét ầm ĩ, Trần Tranh nhìn Lương Ngữ Bân, cậu em trai này vậy mà chỉ bình tĩnh vỗ tay.

 

Lúc đó Trần Tranh cũng chỉ là một học sinh cấp hai, cảm thấy đứa trẻ này sao có thể nhạt nhẽo đến vậy, vội vàng nhét gậy cổ vũ vào tay Lương Ngữ Bân, “Em phải gõ như thế này, anh trai em mới nghe thấy.”

 

Lương Ngữ Bân gõ hai cái, vẻ mặt vẫn căng thẳng, nhưng khóe môi đã hơi nhếch lên.

 

Trần Tranh xoa đầu cậu bé, “Sao thế hả em trai? Anh trai cậu chạy nhất rồi, cậu chỉ có chút biểu hiện thế thôi à?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Lương Ngữ Bân lắc đầu, “Vui quá hóa buồn.”

 

Trần Tranh rất cạn lời, cũng không biết nhà họ Lương dạy dỗ con cháu kiểu gì, Lương Nhạc Trạch và Lương Hinh Tình thì tự do tự tại, đến Lương Ngữ Bân lại trở thành một người khổ hạnh.

 

Trần Tranh véo má cậu bé, “Trẻ con phải cười nhiều biết chưa? Không thì sau này không đẹp trai bằng anh trai cậu đâu.”

 

“Em có trách nhiệm.” Lương Ngữ Bân nói một câu chẳng đâu vào đâu.

 

“Cái gì?” Trần Tranh hỏi.

 

Trên sân vận động tiếng reo hò vang trời, Lương Ngữ Bân ngẩng đầu nhìn Trần Tranh, nghiêm túc nói: “Em hy vọng anh trai và em gái em mãi mãi vô lo vô nghĩ như bây giờ. Bọn họ vui vẻ, em cũng sẽ vui vẻ. Nhưng trên thế giới này, hạnh phúc đều có cái giá của nó.”

 

Trần Tranh và Lương Nhạc Trạch lúc nào cũng nói nhăng nói cuội, nghe Lương Ngữ Bân nói vậy, anh không khỏi cũng trở nên nghiêm túc.

 

Lương Ngữ Bân nhìn Lương Nhạc Trạch ở trung tâm sân thi đấu, trong mắt là ánh sáng hy vọng, “Gánh nặng của thế hệ này nhà họ Lương đều ở trên vai em, em sẽ gánh vác hết trách nhiệm của bọn họ, bọn họ chỉ cần hưởng thụ cuộc sống là được.”

 

Một lúc lâu sau, Trần Tranh mới vỗ vai Lương Ngữ Bân, không biết nên nói gì cho phải.

 

Trước khi Lương Ngữ Bân và Lương Hinh Tình gặp chuyện, quả thực là Lương Nhạc Trạch đang tận hưởng cuộc sống, ít ai may mắn hơn anh ta, sinh ra trong gia đình giàu có, anh em hòa thuận, em trai gánh vác hết mọi trọng trách gia tộc, trên người anh ta như mọc cánh, có thể bay đến bất cứ nơi đâu.

 

Nhưng sự ra đi của hai anh em sinh đôi đã phanh thây anh ta, xé nát anh ta, tình yêu thương của anh ta dành cho hai em chưa bao giờ ít hơn tình yêu thương của hai em dành cho anh ta. Lương Nhạc Trạch được chắp vá lại đã không còn là Lương Nhạc Trạch ngày xưa nữa, đó là một con quái vật với máu thịt, nội tạng, linh hồn đều lệch lạc.

 

“Anh, anh còn tắm đến bao giờ nữa?” Minh Hàn gõ cửa nhà vệ sinh, “Em chuẩn bị trộn mì lạnh rồi.”

 

Trần Tranh hoàn hồn, tắt vòi hoa sen, “Xong ngay đây.”

 

Năm phút sau, Trần Tranh mặc chiếc áo ba lỗ cũ rộng thùng thình đi ra, vừa lau tóc vừa đi ra bếp. Minh Hàn đang dùng một chiếc thau lớn để trộn mì lạnh, đôi đũa khuấy lia lịa. Hôm nay sau khi bọn họ bận việc xong thì căn tin cũng chẳng còn gì, Minh Hàn thấy chỉ còn mì, bèn quay sang nói với Trần Tranh: “Hay là chúng ta về nhà tự làm, mua thêm ít thịt kho nhỉ?”

 

Trên đường về nhà, Minh Hàn mua thịt bò và đuôi heo kho, gia vị đã được người bán hàng nêm nếm sẵn, về nhà chỉ cần trộn lên là được. Mấy hôm nay trời bắt đầu nóng lên, Trần Tranh muốn ăn mì lạnh, Minh Hàn bèn mua ba tệ tiền mì, về nhà luộc chín rồi trộn với dầu mè, hong trước quạt một lát là được.

 

Tay nghề trộn mì lạnh của Minh Hàn cũng tạm ổn, cho tất cả gia vị trong nhà vào, cuối cùng rắc một nắm lớn hành lá lên, ít nhất thì nhìn cũng rất ngon miệng.

 

Tinh bột và thịt trong thời điểm căng thẳng vì vụ án như thế này có vẻ vô cùng quý giá, Trần Tranh ăn hết sạch phần mì lạnh của mình, thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn Minh Hàn, cậu đang chậm rãi gặm đuôi heo.

 

Trần Tranh nhớ lần trước Minh Hàn cũng mua đuôi heo, bèn cười nói: “Em thích ăn cái này à?”

 

Minh Hàn cầm một đoạn đuôi heo đưa đến bên miệng Trần Tranh, phần đầu quá nhỏ, không có gì để gặm, phần gốc thì lại quá béo, phần giữa là ngon nhất.

 

Trần Tranh nhận lấy, cũng gặm cùng Minh Hàn.

 

“Anh, lão Đường nói hôm nay anh gặp Lương Nhạc Trạch xong liền tự nhốt mình trong lối thoát hiểm, còn tắt cả camera giám sát.” Minh Hàn nói: “Anh ta và cậu út đều không thấy gì cả, hai người đó đang tức giận lắm kìa.”

 

Trần Tranh tắt camera giám sát chỉ là làm bộ cho Lương Nhạc Trạch xem, chứ không hề có ý định giấu giếm đội cơ động, lúc này no bụng rồi, đầu óc cũng thông suốt hơn, bèn thuật lại chi tiết cho Minh Hàn nghe. Minh Hàn nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại gật đầu, cũng bỏ cả đuôi heo xuống.

 

“Vừa nãy trong nhà tắm anh đã suy nghĩ về tính mạch lạc trong chuyện này, có lẽ Lương Nhạc Trạch đã biết được chân tướng vụ án Đảo Kim Ti từ rất sớm, biết những ai muốn nhà họ Lương tan cửa nát nhà, biết ai ra tay. Cậu ta phải có một lý do kiên quyết dị thường mới có thể vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.” Trần Tranh bình tĩnh phân tích, “”Lượng Thiên Xích” là kẻ thù của cậu ta, nhưng mối quan hệ giữa cậu ta và “Lượng Thiên Xích” không phải là hoàn toàn đối địch. Trước đây chúng ta từng cân nhắc đến, “Lượng Thiên Xích” sau nhiều năm phát triển như vậy đã không còn là khối sắt trên dưới một lòng nữa, bây giờ rất rõ ràng, trong “Lượng Thiên Xích” ít nhất có một thế lực là đồng minh của Lương Nhạc Trạch, bọn họ có mục tiêu chung.”

 

“Lương Nhạc Trạch muốn báo thù kẻ giết người thân, cũng muốn tiêu diệt ‘Lượng Thiên Xích’, thế lực ‘Lượng Thiên Xích’ đứng cùng cậu ta cũng muốn tiêu diệt ‘Lượng Thiên Xích’.” Minh Hàn nói: “Đó là mục tiêu chung của bọn họ.”

 

Trần Tranh gật đầu, “Trước đây những điểm mâu thuẫn mà chúng ta nắm bắt được cũng dần dần có lời giải thích. Hoắc Hi Linh, Bặc Dương Vận là người thúc đẩy vụ án ở đảo Kim Ti năm đó, cũng là người được lợi thực sự, ban đầu Lương Nhạc Trạch trả thù không phải nhắm vào bọn họ, mà là nhắm vào con cái của bọn họ, giống như bọn họ giết hại con cháu nhà họ Lương vậy.”

 

Nói đến đây, ánh mắt Trần Tranh nhìn Minh Hàn có thêm một chút lo lắng.

 

Minh Hàn lại rất thản nhiên, “Vụ tấn công em và Hoắc Diệp Duy là do Lương Nhạc Trạch làm, hoặc là người hợp tác với Lương Nhạc Trạch, anh ta đã đưa việc báo thù vào kế hoạch, ra tay là đòn chí mạng, không hề do dự.” Đột nhiên, Minh Hàn bật cười, “Nhưng anh ta không ngờ anh lại là thần binh giáng thế, cứu em một mạng.”

 

Trần Tranh thở dài, “”Bích Không Giáo” hoặc là một thế lực khác trong “Lượng Thiên Xích”, hoặc là có liên quan đến một thế lực khác, đám người này kiêng dè Lương Nhạc Trạch, muốn trừ khử cậu ta, lợi dụng Thang Tiểu Vạn gây ra tai nạn xe cộ, lại lợi dụng Tào Muội để trả thù anh. Hôm nay Lương Nhạc Trạch đã nhắc nhở anh, những kẻ này có thể thực sự đang lợi dụng sự nghi ngờ của anh đối với cậu ta, dẫn dắt tất cả nghi ngờ vào Lương Nhạc Trạch, còn những người đó thì có thể nhân cơ hội thoát thân. Công ty dược phẩm Nam Sơn là một sợi dây dẫn, rõ ràng “Bích Không Giáo” mới là người có được ma túy, nhưng nếu không nghĩ đến việc Lương Nhạc Trạch và “Bích Không Giáo” đối lập nhau, thì sẽ cho rằng Lương Nhạc Trạch mới là kẻ đứng sau sản xuất ma túy.”

 

Dừng một lát, Trần Tranh lại nói: “Lúc trước anh cảm thấy, Công ty dược phẩm Nam Sơn bị bại lộ quá dễ dàng, Ngô Mạt lại bị bịt miệng vào thời điểm nhạy cảm này, nói không chừng chuyện sản xuất ma túy vẫn chưa kết thúc.”

 

Minh Hàn đột nhiên nói: “Anh, anh cố tình không nhắc đến một địa điểm.”

 

Trần Tranh ngẩng đầu, “Hửm?”

 

“Lần anh bị tấn công ở nhà, bây giờ xem ra, đó là Lương Nhạc Trạch, hoặc là người hợp tác với Lương Nhạc Trạch đang cảnh cáo anh, dù thế nào thì cũng chắc chắn là Lương Nhạc Trạch biết.” Minh Hàn nói: “”Sát thủ A” ra tay tàn nhẫn với Hoắc Diệp Duy, lại dễ dàng lấy mạng của Tân Pháp, nhưng chỉ dùng thủ đoạn đe dọa đối với anh, em nghĩ chín phần mười là Lương Nhạc Trạch chỉ thị, anh ta muốn anh biết khó mà lui.”

 

Trần Tranh im lặng một hồi lâu, “Ừ, anh cũng hiểu, nhưng bây giờ không có bằng chứng.”

 

Minh Hàn nói: “Xem ra người bạn từ thuở nhỏ này của anh vẫn muốn cố gắng hết sức không làm tổn thương anh, nhưng con người mà, có thể thay đổi bất cứ lúc nào, khi cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra, anh đã trở thành vật cản trên con đường trả thù của anh ta, vậy anh ta sẽ làm gì?”

 

Trần Tranh nói: “Anh cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta.”

 

Cả hai đều im lặng một lúc, Minh Hàn nói: “Vậy thì tình cảnh của Hàn Cừ lại rất kịch tính.”

 

Nếu hỏi hiện tại Trần Tranh và Lư Hạ Kình lo lắng cho ai nhất, thì người đó chắc chắn là Hàn Cừ, cách đây không lâu Lẫm Đông mất tích đã trở về, mang theo tin tức Hàn Cừ đã chết. Nhìn từ quá trình anh ta mô tả, Hàn Cừ quả thực rất có thể đã bị xử tử vì lộ thân phận, nhưng Lẫm Đông không tận mắt chứng kiến ​​cảnh Hàn Cừ đã chết.

 

Năm đó Hàn Cừ bị tà giáo giết chết, đội cơ động cũng đã vội vàng xác nhận, Hàn Cừ còn có thể sống sót, huống chi bây giờ chỉ có tin tức từ một mình Lẫm Đông.

 

Có lẽ đây là âm mưu của “Lượng Thiên Xích”, để cho tất cả thông tin Hàn Cừ truyền về sau này đều không đáng tin. Cũng có lẽ là một kế hoạch khác của Hàn Cừ – nhưng đó là chủ động hay bị động thì chưa biết.

 

Đương nhiên là Trần Tranh hy vọng Hàn Cừ còn sống. Giả sử Hàn Cừ chưa chết, vậy có phải hắn đã thâm nhập vào tầng lớp cao của “Lượng Thiên Xích” hay không? Hắn đã từng tiếp xúc với Lương Nhạc Trạch chưa? Rốt cuộc hắn đã tiếp xúc với phe phái nào trong “Lượng Thiên Xích”? Sở dĩ “Lượng Thiên Xích” khó đối phó, không phải vì bọn chúng buôn bán ma túy, đánh bạc bất hợp pháp, giết người khắp nơi, mà là bên ngoài rất khó điều tra ra thân phận thật sự của những kẻ cầm đầu, khắp thế giới đều là Kim tiên sinh, rốt cuộc Kim tiên sinh nào mới là Kim tiên sinh đứng trên đỉnh kim tự tháp? Nhiệm vụ cuối cùng Lư Hạ Kình giao cho Hàn Cừ chính là phải lột mặt nạ Kim tiên sinh cuối cùng này, từ khi hắn mất tích đến nay, đã vạch trần được mặt nạ của Kim tiên sinh này chưa?

 

“Anh, em vừa nghĩ đến một khả năng hơi vô lý.” Minh Hàn nói: “Lúc trước lão Lư phái Hàn Cừ vào “Khâu Tắc” làm nội gián, thật sự rất mạo hiểm, chỉ có một con đường duy nhất đó để đi, có thể nói là Hàn Cừ đang đánh cược bằng mạng sống. Trước đây chúng ta hoàn toàn không biết bên cạnh anh lại có một người có quan hệ mật thiết với ‘Lượng Thiên Xích’, bây giờ đã biết rồi, quay đầu nhìn lại, việc ‘Lượng Thiên Xích’ tiếp nhận Hàn Cừ, có phải là do Lương Nhạc Trạch đã thao túng ở trong đó không?”

 

Trần Tranh bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp người. Liệu Lương Nhạc Trạch có nhúng tay vào việc Hàn Cừ trà trộn vào “Lượng Thiên Xích” hay không, điều này còn phụ thuộc vào việc Lương Nhạc Trạch và “Lượng Thiên Xích” đã hợp tác đến mức độ nào. Hai năm trước, khi Hàn Cừ vừa mới “phản bội”, Lương Nhạc Trạch rất quan tâm đến anh, lúc đó Lương Nhạc Trạch đang tính toán điều gì?

 

“Còn hai miếng cuối cùng, chia nhau đi.” Minh Hàn cầm hai miếng đuôi heo, đưa một miếng cho Trần Tranh.

 

………..

 

Ngoài Lương Nhạc Trạch, người mà đội cơ động đặc biệt chú ý đến là Kim Hiếu Toàn, người môi giới lao động. Khi Minh Hàn và Văn Ngộ trà trộn vào bữa tiệc của những người môi giới, gã ta đã để lộ sơ hở. Khi Trần Tranh gặp nạn ở thành phố Trúc Tuyền và Công ty dược phẩm Nam Sơn bị phát hiện sản xuất ma túy, gã ta luôn nằm trong tầm ngắm của cảnh sát, bề ngoài có vẻ không có vấn đề gì.

 

Hội chợ việc làm do tập đoàn Vân Tuyền tổ chức đã kết thúc từ lâu, công ty của Kim Hiếu Toàn đã tuyển dụng được hơn trăm công nhân, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ được đưa đến các quốc gia khác nhau, làm những công việc khác nhau – trong đó chủ yếu là nông nghiệp và dịch vụ. Lý do Kim Hiếu Toàn vẫn chưa xuất cảnh là vì còn rất nhiều thủ tục lao động cần phải giải quyết. Điều này đã cho đội cơ động thêm thời gian để điều tra sâu hơn.

 

 

Toàn bộ nhân viên trong công ty an ninh trực thuộc Công ty dược phẩm Nam Sơn đều nằm trong tầm kiểm soát của cục cảnh sát thành phố Cư Nam, lý lịch của những người này đang dần được xác minh, trong đó có một người đàn ông tên là A Hộ, trông rất hung dữ, Trần Tranh nhận ra trên tay hắn ta chắc chắn đã từng nhuốm máu.

 

Ban đầu hắn ta một mực khẳng định mình lớn lên ở biên giới, sinh ra đã là trẻ mồ côi, không nói rõ là người nước nào, không chịu phối hợp. Nhưng cảnh sát đã điều tra ra, hắn ta căn bản không phải là trẻ mồ côi ở biên giới, thông tin DNA của hắn ta trùng khớp với một người họ Trương trong một ngôi làng ở tỉnh Hàm.

 

Cha mẹ Trương vội vàng đến thành phố Cư Nam, sau khi nhìn thấy hắn ta thì òa khóc, mắng hắn ta là đứa con bất hiếu.

 

Người nhà của A Hộ khai nhận, từ nhỏ hắn ta đã hiếu động, rất thích đánh nhau, lúc học tiểu học đã từng mổ bụng con chó đen lớn trong làng, vì vậy nhà họ Trương trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Cha mẹ Trương đã nghĩ rất nhiều cách, nhốt hắn ta lại, cho hắn ta đi học nội trú, nhưng đều vô ích, các giáo viên nói, đứa trẻ như hắn ta, có lẽ chỉ có sau này ra ngoài xã hội va vấp rồi mới có thể thay đổi. Lớn hơn một chút, A Hộ bỏ nhà ra đi, sau đó không còn tin tức gì nữa. Nhiều năm qua, cha mẹ Trương cứ nghĩ hắn ta đã chết, không ngờ lại nhận được tin tức của hắn ta, vậy mà hắn ta lại dính líu đến ma túy.

 

A Hộ thừa nhận, sau khi bỏ nhà ra đi, hắn ta đã đến vài thành phố lớn ở tỉnh Hàm, nhưng đều không tìm được việc làm, sau đó gặp được một nhóm người nước ngoài, nói là có thể giúp hắn ta xuất ngoại lao động, kiếm được rất nhiều tiền, lúc đó hắn ta đã nghèo đến mức không có gì để ăn, đừng nói là kiếm thật nhiều tiền, chỉ cần có thể cho hắn ta miếng ăn để hắn ta không chết đói, bảo hắn ta làm gì cũng được.

 

Hắn ta cùng một nhóm người đến biên giới, vượt biên sang Đông Nam Á, đoạn kinh nghiệm này trùng khớp với lời khai trước đó của hắn ta, hắn ta học được cách sử dụng súng, trà trộn vào đội quân đánh thuê, nhóm vũ trang, từng giết người, từng bị thương, còn sinh được mấy đứa con ở Đông Nam Á.

 

Ba năm trước, hắn ta được thông báo ở trong nước có một công việc nhàn hạ, rất nhiều người tranh nhau làm. Hắn ta cũng đã lang bạt ở bên ngoài nhiều năm, cảm thấy trở về cũng tốt. Người cùng đến Công ty dược phẩm Nam Sơn với hắn ta là anh em tốt mà hắn ta đã kết giao ở Đông Nam Á, tên là A Tiêu, nhưng A Tiêu không giống hắn ta, hắn ta là nhân viên bảo vệ, còn A Tiêu là công nhân sản xuất “Hắc Ấn”.

 

Hết chương 164.

 

Chương 164: Tranh Luận (16)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên