Chương 166: Tranh Luận (18)
Tiểu Chung không mê tín như Lão Chung, nếu không phải trưởng bối trong nhà nhất quyết mời thầy phong thủy, anh ta đã chẳng buồn làm trò này. Bình thường hương khói thần phật là được rồi, việc dùng người để trấn phong thủy, anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Đại sư” quả quyết nói, chủ nhân trước của khách sạn bán đi có lẽ là vì tạo nghiệp quá nhiều, không trấn được nữa, nên mới tìm nhà họ Chung làm người gánh tội. Việc Lão Chung bị đột quỵ cũng là do những người chết oan làm hại.
Tiểu Chung sợ hãi, hỏi phải làm sao cho tốt? Người không phải nhà họ Chung giết, cũng không phải nhà họ Chung chôn, tại sao lại bắt nhà họ Chung gánh chịu hậu quả? Tiểu Chung nghĩ ra hai cách, một là báo cảnh sát, để cảnh sát tới đào thi thể lên, hai là bán luôn khách sạn, lỗ vốn cũng chịu.
Nhưng “đại sư” nói cả hai cách đều không được, nhà họ Chung bây giờ là chủ nhân của những oan hồn kia, chỉ có thể chiều theo cúng bái, tuyệt đối không được làm trái.
“Vậy phải làm sao?” Suýt nữa thì Tiểu Chung đã khóc.
“Đại sư” nói, ông ta có thể làm phép, giúp an ủi oan hồn.
Tất nhiên, đây lại là một mức giá khác.
Tuy rằng Tiểu Chung cảm thấy “đại sư” này có thể là kẻ lừa đảo, nhưng cũng không thể không làm theo, bởi vì sau khi bình tĩnh lại, anh ta đã nghĩ thông suốt, việc báo cảnh sát đào thi thể tuyệt đối không khả thi, một khi thật sự đào lên, khách sạn Hồ Thiên coi như xong đời, nhà họ Chung có nhiều tiền đến đâu, cái lỗ hổng này cũng không đủ lấp.
Tiểu Chung hận Nguyễn Hưng Kiệt thấu xương, nhưng người này đã cao chạy xa bay ra nước ngoài, anh ta cũng bó tay. May mà sau khi “đại sư” làm phép, tình hình của Lão Chung thật sự ổn định lại, việc kinh doanh của khách sạn cũng trở lại bình thường. Tiểu Chung nghĩ thông, coi như là của đi thay người.
“Lúc ‘Trang viên Vi Mạt’ xảy ra chuyện, tôi sợ muốn chết, lúc đó suýt chút nữa thì bỏ chạy!” Sau khi Tiểu Chung thú nhận thì bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn oán trách Trần Tranh, “Mấy người không phải đang điều tra ở khu Tây sao, tôi cứ lo lắng lúc nào sẽ điều tra đến khu Đông chúng tôi.”
Trần Tranh hỏi: “Anh biết thi thể được chôn ở đâu không? ‘Đại sư’ mà anh nói là ai?”
Tiểu Chung ấp úng: “Ông ta, ông ta không phải người thường, ông ta có chỉ đại khái vị trí cho tôi.”
Lúc này, cảnh sát Cư Nam đã kiểm soát khách sạn Hồ Thiên, nhưng khách sạn quá lớn, trong trường hợp không biết vị trí cụ thể của thi thể, việc khai quật vẫn gặp khó khăn.
Trần Tranh lập tức nói: “Đi, đến khách sạn Hồ Thiên ngay.”
Chân Tiểu Chung chân tay đã mềm nhũn, “Tôi, tôi cũng phải đi sao?”
Trần Tranh nói: “Nếu vụ án được phá thì coi như anh có công cung cấp manh mối.”
Tiểu Chung dù có muốn đi hay không cũng phải đi, người khôn không chịu thiệt trước mắt. Anh ta lẽo đẽo theo sau Trần Tranh, vừa đến khách sạn liền lớn tiếng: “’Đại sư’ nói là từ khu vực này đến khu vực này.”
Trần Tranh nhìn chỗ anh ta chỉ, là khu đất phía Bắc của khách sạn, ngay dưới tòa nhà chính, nếu khai quật, toàn bộ tòa nhà chính sẽ phải phá bỏ.
Tiểu Chung mặt mày ủ rũ, “Đã bị tố cáo rồi, còn có cách nào khác nữa? Hồi đó tôi cũng muốn đào lên rồi, nếu không phải lúc mua khách sạn vẫn đang lỗ thì đã đào rồi.”
Trần Tranh nói: “Bây giờ kiếm đủ rồi chứ gì?”
Tiểu Chung thừa nhận, khách sạn đã hoàn vốn, tòa nhà chính muốn đào thì đào, cùng lắm là nói với bên ngoài là trùng tu nâng cấp.
Việc khai quật công trình không phải nói đào là đào, Lê Chí thông báo cho đội cứu hỏa đến để lên phương án, trong lúc đó Trần Tranh tiếp tục trò chuyện với Tiểu Chung, chủ yếu là để moi thông tin về danh tính của “đại sư” từ miệng anh ta. Nhưng Tiểu Chung hỏi gì cũng không biết.
Trần Tranh không tin phong thủy, khác ngành như cách núi, trong thời gian ngắn muốn tìm được vị “đại sư” này e rằng không phải chuyện dễ dàng. “Đại sư” có liên quan gì đến tin tình báo mà đội cơ động nhận được không? Hơn nữa, “đại sư” có liên quan gì đến Hàn Cừ không? Nếu không, Hàn Cừ làm cách nào biết được dưới khách sạn Hồ Thiên có sáu thi thể?
Buổi tối ngày 7 tháng 3, việc khai quật chính thức bắt đầu, ánh đèn sáng rực rỡ chiếu sáng hiện trường như ban ngày, nhưng dưới ánh sáng rực rỡ đó, thứ dần dần hiện ra lại là quá khứ âm u quỷ dị.
Hơn 10 giờ, chiếc quan tài đầu tiên dùng để trấn phong thủy được tìm thấy, bên trên được bao phủ bởi những lá bùa niêm phong, thứ không nên tồn tại ở thời đại này. Tiếp theo là chiếc thứ hai, thứ ba….. Rạng sáng ngày 8, ba chiếc quan tài còn lại nằm ở hướng đối diện cũng được đào lên. Chúng được đặt ngay ngắn dưới ánh đèn công suất lớn, quan tài mục nát, những vết bẩn loang lổ bên trên như thể chảy ra từ bên trong, là máu và nước mắt oan khuất.
Dù sao Tiểu Chung cũng là người kiêng kỵ phong thủy, từ khi chiếc quan tài đầu tiên được đào lên, anh ta đã liên tục nói là cảm thấy lạnh, toàn thân run rẩy không ngừng, lúc này đã sợ hãi trốn vào xe cảnh sát.
Trần Tranh cũng cảm thấy lạnh, nhưng cái lạnh này lại đến từ những câu chuyện lạnh lẽo, lòng người hiểm ác đằng sau những bộ xương. Anh và pháp y, nhân viên kỹ thuật hình sự cùng nhau mở quan tài, thi thể đã sớm phân hủy, quần áo trên người đã chuyển sang màu sắc giống như hài cốt.
Trần Tranh dừng lại trước một bộ hài cốt, bỗng nhiên nghĩ đến Hồ Trường Tuyền chết trong vụ nổ ở viện dưỡng lão. Lão Hồ không tìm được con trai mình, cuối cùng còn bị Triệu Tri tàn nhẫn điên cuồng lợi dụng, ông ấy chết trong tâm điểm vụ nổ, thi thể không còn nguyên vẹn. Người nằm ở đây có phải là con trai của lão Hồ không? Bọn họ không nên đoàn tụ theo cách này.
Những bộ hài cốt đã được bọc lại, đưa lên xe cảnh sát, Tiểu Chung không dám nhìn lấy một cái, quay lưng về phía xe cảnh sát, mãi đến khi tiếng xe chạy đi xa rồi mới dám mở mắt ra.
Đây chắc chắn là một đêm không ngủ của Cục Cảnh sát thành phố Cư Nam, thi thể đã sớm hóa thành xương trắng, xác định nguyên nhân cái chết đã trở thành công việc thứ yếu, việc cấp bách lúc này là xác định danh tính của bọn họ. Cục Cảnh sát có lưu trữ mẫu DNA của tất cả những đứa trẻ mất tích ở xưởng trà Hồ Vận, khi bình minh sắp ló rạng, danh tính của bộ xương cuối cùng cũng được xác nhận.
Bọn họ là Nghiêm Bình, con gái của Chu Hà, Từ Tân Hinh, con gái của Tằng Hồng, Cung Vũ, con trai của Cung Tiểu Dương, Lư Hi Vi, con gái của Lư Phong, Uông Thế Huân, con trai của Uông Vạn Kiện, và Hồ Minh Vũ, con trai của Hồ Trường Tuyền.
Chu Hà và Tằng Hồng loạng choạng chạy đến Cục Cảnh sát, Uông Vạn Kiện đi sau lưng họ, run rẩy đến mức không thể bước tiếp. Trong nhà xác, con cái của bọn họ đã sớm không còn nguyên vẹn, còn những người bạn đồng hành cùng họ tìm kiếm con cái cũng gần như không còn ai. Ở cái tuổi đáng lẽ ra phải được an hưởng tuổi già, cuối cùng bọn họ cũng biết được sự thật đã bị chôn giấu tám năm qua.
Chu Hà ngã quỵ xuống đất, không thể nào gượng dậy nổi nữa.
Pháp y xác nhận, sáu nạn nhân đã bị nhét vào quan tài không lâu sau khi bị sát hại, trong quan tài còn phát hiện thành phần ma túy, nguyên nhân cái chết của bọn họ rất có thể là bị tiêm một lượng lớn ma túy trong thời gian ngắn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một kết luận khiến người ta kinh hãi và lạnh sống lưng, cả sáu người đều đang ở tuổi thanh xuân, cuộc sống rực rỡ như ánh mặt trời, năm đó sau khi bọn họ mất tích, cảnh sát đã tiến hành rất nhiều cuộc điều tra truy tìm, nhưng vẫn không tìm thấy. Hóa ra, trong lúc cảnh sát và người nhà nỗ lực tìm kiếm, bọn họ đã chết vì ma túy.
Sự thật dần dần hé lộ, trước khi bọn họ mất tích, xưởng trà Hồ Vận rơi vào khó khăn, Ngô Mạt và một nhóm cán bộ âm mưu tách Công ty dược phẩm Nam Phong ra khỏi xưởng trà để tự cứu lấy mình. Chu Hà từng là người ủng hộ Ngô Mạt, nhưng Nghiêm Bình, đứa con gái luôn ngoan ngoãn như áo bông của bà lại ngăn cản bà đến Công ty dược phẩm Nam Phong.
Không lâu sau, Nghiêm Bình cùng năm người bạn mất tích, thoạt nhìn là bị bọn buôn người bắt cóc, nhưng tại sao bọn buôn người lại bắt cóc những thiếu niên nam nữ sắp trưởng thành? Tại sao vụ bắt cóc lại tập trung trong một khoảng thời gian, trước và sau đó đều không có thêm đứa trẻ nào mất tích?
Việc Tập đoàn Vân Tuyền đầu tư vào Công ty dược phẩm Nam Phong rất đáng ngờ, việc Công ty dược phẩm Nam Phong sản xuất ma túy đã là sự thật, điều chưa xác định được chỉ là thời gian – rốt cuộc là bọn họ bắt đầu sản xuất ma túy từ tám năm trước, hay là từ ba năm trước?
Nếu là tám năm trước Công ty dược phẩm Nam Phong không sản xuất ma túy, vậy thì ma túy mà Nghiêm Bình và những người khác bị tiêm là từ đâu ra? Tại sao những đứa trẻ đáng thương này lại gặp phải chuyện như vậy? Lúc còn sống bị ma túy dày vò, chết đi còn bị mang đi trấn phong thủy!
“Chúng đã phát hiện ra bí mật của Ngô Mạt, của Công ty dược phẩm Nam Phong.” Trần Tranh cau mày, nắm tay đập nhẹ lên bàn, “Vì vậy đã bị diệt khẩu.”
Bầu không khí ở Cục Cảnh sát thành phố Cư Nam thật sự có chút nặng nề, sự thật này ngay cả một cảnh sát lão làng như Lê Chí cũng khó có thể chấp nhận được, nó quá tàn nhẫn, quá đen tối.
“Đội trưởng Trần.” Lê Chí gọi Trần Tranh lại.
“Phó cục trưởng Lê, hãy tiến hành thêm xét nghiệm thành phần ma túy, so với ma túy mà Công ty dược phẩm Nam Phong hiện đang sản xuất.” Trần Tranh nói, “Tôi đi gặp Đỗ Huy.”
Đỗ Huy và nhóm lãnh đạo cấp cao của Công ty dược phẩm Nam Phong đang bị tạm giam điều tra, không có cách nào biết được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Trần Tranh đến trước mặt Đỗ Huy, anh ta vô cùng căng thẳng, chưa kịp nói gì đã toát mồ hôi.
“Lần trước tôi đã hỏi anh, có biết những đứa trẻ mất tích đã đi đâu không.” Trần Tranh nói, “Bây giờ tôi hỏi lại anh một lần nữa, anh có biết tại sao chúng bị mất tích không?”
Đỗ Huy ấp úng nói: “Không, không phải là bị bọn buôn người bắt cóc sao? Tìm, tìm thấy bọn trẻ rồi sao?”
Trần Tranh cười lạnh, “Bọn buôn người nào có tiền đến mức có thể tiêm ma túy cho chúng?”
Đỗ Huy đột nhiên trừng lớn hai mắt, bất động như một pho tượng đá phủ đầy rêu xanh.
“Làm sao vậy?” Trần Tranh nói, “Không ngờ chúng tôi có thể điều tra đến bước này?”
“Không, không phải…..” Đỗ Huy hoàn hồn, cúi đầu, hai tay liên tục động đậy, “Tôi, tôi không có ý đó.”
“Đã hồn bay phách lạc rồi sao?” Trần Tranh nói, “Vậy anh đoán xem, câu hỏi tiếp theo tôi sẽ hỏi anh cái gì?”
Đỗ Huy toát mồ hôi hột, “Cảnh sát Trần, tôi không biết mà, chuyện tiêm ma túy gì chứ? Chúng nghiện ma túy sao? Chuyện này… chuyện này sao có thể chứ?”
Trần Tranh nói: “Thư ký Đỗ, anh theo Ngô Mạt làm việc nhiều năm như vậy, ông ta bị diệt khẩu, còn anh thì vẫn còn sống sờ sờ, có thể thấy anh là người thông minh. Nhưng sao bây giờ anh đột nhiên không thông minh nữa vậy? Nào, tôi phân tích cho anh nghe. Công ty dược phẩm Nam Phong sản xuất ma túy, bị bắt quả tang, anh là người biết rõ, cũng là người tham gia, anh đã khó thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật rồi.”
Đỗ Huy nuốt nước bọt, theo bản năng muốn biện minh, nhưng Trần Tranh lại giơ tay lên, ra hiệu cho anh ta nghe mình nói.
“Lúc này anh không nghĩ đến chuyện hợp tác điều tra, cung cấp thêm manh mối, mà lại nghĩ đến chuyện che đậy cho Ngô Mạt đã bị diệt khẩu? Anh có ngốc không? Ông ta có thể sống lại để chịu tội thay anh sao? Ông ta mới là người cầm đầu Công ty dược phẩm Nam Phong của các anh, còn anh với tư cách là thư ký, là cái vỏ bọc trắng trợn của ông ta, mọi việc ông ta làm, anh đều phải biết. Lúc này mà không nói, sau này có thể sẽ không còn cơ hội đâu.”
Đỗ Huy há miệng, vẫn còn do dự.
Trần Tranh lại nói: “Nói thật cho anh biết, sáu đứa trẻ mất tích đó chúng tôi đã tìm thấy rồi. Là tôi đã đánh giá thấp sự tàn ác của Ngô Mạt, ông ta không chỉ giết chết bọn trẻ, mà còn mang chúng đi trấn phong thủy.”
Hơi thở của Đỗ Huy lập tức trở nên dồn dập, sự thật gần như đã hiện rõ trên mặt anh ta. Anh ta không ngừng cào vào đùi mình, mặt mày trắng bệch, “Ngô tổng, Ngô Mạt nói, nói bọn trẻ đã phát hiện ra, nếu chúng không chết, chúng ta, chúng ta sẽ tiêu đời!”
Trần Tranh gật đầu, “Vậy là Công ty dược phẩm Nam Phong quả thật đã sản xuất ma túy ngay từ khi thành lập?”
Đỗ Huy ngã người ra lưng ghế, thở hổn hển, “Tôi chỉ là một thư ký, nếu tôi không nghe theo bọn họ, người chết chính là tôi!”
Tám năm trước, trong thời kỳ biến động của xưởng trà Hồ Vận, Ngô Mạt đã liên kết với một nhóm cán bộ trẻ tuổi âm mưu chuyển đổi, Đỗ Huy vốn là người của Ngô Mạt, đương nhiên là phải đi theo Ngô Mạt. Phần lớn mọi người trong xưởng trà đều không không đánh giá cao nhà máy dược phẩm, cho rằng Ngô Mạt đang tự đào mồ chôn mình, vậy mà Ngô Mạt lại lôi kéo được khoản đầu tư của Tập đoàn Vân Tuyền. Lúc này, ánh mắt của một số người nhìn Ngô Mạt đã thay đổi, cảm thấy ông ta có bản lĩnh, giỏi giang hơn những lãnh đạo già cỗi cứng nhắc bên xưởng trà kia rất nhiều.
Ban đầu, Đỗ Huy rất mừng vì mình đã lựa chọn đúng đắn, nhưng không lâu sau anh ta phát hiện ra, hình như Ngô Mạt không chỉ muốn cứu xưởng trà. Sự tồn tại của nhà máy sản xuất thuốc dường như là để che đậy cho việc kinh doanh khác. Sự nghi ngờ của anh ta đã khiến Ngô Mạt chú ý, Ngô Mạt không giấu giếm anh ta, nói nhà máy sản xuất thuốc đang nghiên cứu một loại thuốc đặc biệt, sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Thuốc đặc biệt? Đỗ Huy không thể nào hiểu được ngay lập tức, Ngô Mạt bèn dẫn anh ta đến xưởng sản xuất lúc đó còn chưa xây dựng xong để xem. Chỉ cần liếc mắt một cái, anh ta đã hiểu đó là cái gì, sợ hãi đến mức ngã nhào xuống đất, lăn lộn muốn bỏ chạy.
Nhưng nhân viên bảo vệ cầm súng đã chặn đường anh ta, phía sau là tiếng cười của Ngô Mạt, “Tiểu Đỗ à, cậu là do tôi dẫn dắt, chẳng lẽ tôi còn hại cậu sao? Học phí trường tiểu học của con cậu không thấp đâu nhỉ, vợ cậu lại ở nhà nội trợ, nếu mất đi cậu, bọn họ biết làm thế nào đây?”
Đầu óc Đỗ Huy ong lên một tiếng, trở nên trống rỗng. Anh ta ngồi trên mặt đất, nhìn Ngô Mạt bước từng bước về phía mình, nụ cười quen thuộc kia bỗng trở nên xa lạ và lạnh lùng, họng súng của nhân viên bảo vệ chĩa vào đầu anh ta, khoảnh khắc ấy anh ta biết, mình đã lên thuyền giặc, không thể nào xuống được nữa.
Ngô Mạt cho anh ta một chức vụ rất buồn cười: Giám đốc xưởng sản xuất. Công việc của anh ta là thỉnh thoảng đến xưởng sản xuất tuần tra một vòng, khi nào có người đến lấy hàng thì giao thành phẩm cho đối phương. Còn tiền bạc và nguyên liệu, đều không qua tay anh ta.
Anh ta trở nên vô cùng tê liệt, Ngô Mạt mở cho anh ta một tài khoản ở nước ngoài, hứa hẹn ngày nào anh ta không muốn làm nữa, có thể ra nước ngoài an hưởng tuổi già.
Mỗi ngày anh ta đều sống trong tâm trạng may mắn mong manh, còn Ngô Mạt thì tiếp tục vẽ bánh vẽ cho công nhân ở xưởng trà Hồ Vận. Trong khoảng thời gian này, có một chuyện mà anh ta và Ngô Mạt đều không ngờ tới đã xảy ra.
Khu nhà xưởng của Công ty dược phẩm Nam Phong đang được xây dựng, xưởng sản xuất ma túy nằm ở nơi sâu nhất trong khu nhà xưởng, nhân viên bảo vệ cải trang thành công nhân tuần tra, cho dù có công nhân xông vào, cũng sẽ không phát hiện ra trong xưởng sản xuất là cái gì.
Nhưng mà một ngày nọ, có một cậu bé xông vào, nhân viên bảo vệ suýt chút nữa đã bắn cậu bé, Đỗ Huy nhìn rõ cậu bé là ai, vội vàng ngăn cản. Anh ta nhận ra cậu bé, đó là Cung Vũ, đứa con trai ngốc nghếch của Cung Tiểu Dương, đứa bé ngốc nổi tiếng trong xưởng, cho dù để cậu bé ngồi trong xưởng sản xuất nhìn, nó cũng chỉ cười ngây ngô vô tư vô lo.
Nếu Cung Vũ mất tích trong xưởng sản xuất, đó mới là vấn đề lớn. Đỗ Huy và nhân viên bảo vệ giả vờ như không nhìn thấy Cung Vũ, nó đi loanh quanh hai vòng, rồi tự cảm thấy không có gì thú vị, nên mới chán nản bỏ đi.
Đỗ Huy thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng chuyện này cứ như vậy trôi qua. Ai ngờ một tuần sau, vào đêm khuya, trong xưởng sản xuất lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến, lần này không phải một người, mà là một nhóm!
Cung Vũ, Hồ Minh Vũ, Nghiêm Bình, Từ Tân Hinh.
Đỗ Huy không thể nào ngồi yên được nữa, Cung Vũ là đứa ngốc, nhưng Hồ Minh Vũ và Nghiêm Bình thì tuyệt đối không phải! Hai đứa trẻ này rất thông minh, lại là học sinh ban tự nhiên. Tại sao chúng lại mò đến xưởng sản xuất vào lúc này? Chẳng lẽ lần trước Cung Vũ đã phát hiện ra xưởng sản xuất có vấn đề, Nghiêm Bình và những người khác là do nó tìm đến giúp đỡ?
Không cần nhân viên bảo vệ ra tay, Đỗ Huy đã run rẩy cầm lấy súng. Sự thật đã bày ra trước mắt anh ta, lũ trẻ này đã phát hiện ra bí mật của nhà máy sản xuất thuốc, chúng không thể nào rời khỏi đây được.
Nhưng một bàn tay lại đặt lên vai Đỗ Huy, Đỗ Huy quay đầu lại nhìn, là Ngô Mạt. Anh ta căng thẳng tột độ, “Ngô, Ngô tổng, tôi, tôi, là tôi sơ suất…”
“Không sao.” Ngô Mạt lại tỏ ra vô cùng thoải mái, “Đừng ra tay ở đây, hôm nay để chúng về đi, sau này tôi sẽ nghĩ cách.”
Bốn đứa trẻ không vào xưởng sản xuất, không biết đang nói chuyện gì, một lúc sau, Hồ Minh Vũ dẫn đầu rời đi, màn đêm lại trở về sự yên tĩnh vốn có.
Nhưng Đỗ Huy không thể nào bình tĩnh lại được nữa, lũ trẻ kia sẽ nói với bố mẹ chúng như thế nào? Nghiêm Bình và Hồ Minh Vũ có nói với giáo viên không? Anh ta phải làm sao bây giờ?
Điều nằm ngoài dự đoán của Đỗ Huy là, những ngày sau đó, mọi chuyện đều yên ắng.
Ngô Mạt tăng cường thêm nhân viên bảo vệ xung quanh xưởng sản xuất, đồng thời bố trí người theo dõi bốn đứa trẻ. Dường như chúng đang âm mưu làm điều gì đó, thường xuyên gặp gỡ hai đứa trẻ khác là Lư Hi Vi và Uông Thế Huân.
Trong sáu đứa trẻ này, người mà Ngô Mạt theo dõi sát sao nhất là Nghiêm Bình, gia đình của nó khá đặc biệt, Chu Hà và Lão Nghiêm rất ủng hộ nhà máy sản xuất thuốc, đã hạ quyết tâm đến nhà máy sản xuất thuốc làm việc. Nghiêm Bình sẽ nói với bọn họ như thế nào?
Ngô Mạt không dám tiếp tục án binh bất động nữa, tạm thời đóng cửa xưởng sản xuất, chuyển toàn bộ ma túy đi, sau đó giam giữ riêng biệt Nghiêm Bình và những người khác, tạo ra hiện trường giả là chúng bị bọn buôn người bắt cóc ở những nơi khác nhau. Trong khoảng thời gian này, có một chuyện có lợi cho Ngô Mạt đã xảy ra – con gái của nhà họ Mai là Mai Thụy cũng mất tích, điều này chẳng khác nào đang phối hợp với Ngô Mạt.
Mỗi nhà đều báo cảnh sát, cảnh sát vào cuộc điều tra, mà trong khoảng thời gian này, Ngô Mạt không giết ai cả, ông ta đang quan sát, xem sáu đứa trẻ rốt cuộc có nói với bố mẹ, giáo viên hay không. Câu trả lời là không, cảnh sát chưa bao giờ nhận được manh mối nào liên quan đến ma túy.
Điều này cũng chứng minh, Nghiêm Bình và những người khác không nói dối.
Sáu đứa trẻ bị giam giữ ở ngoại thành, đó là một trong những cứ điểm của băng nhóm Ngô Mạt, cách hồ Cư Nam không xa. Ngô Mạt đã tra tấn dã man lũ trẻ, thậm chí còn tiêm ma túy vào người chúng, đe dọa sẽ giết người thân của chúng, yêu cầu chúng khai ra còn ai biết chuyện nữa. Ngay cả Hồ Minh Vũ dũng cảm nhất cũng không chịu nổi sự tra tấn, đã bật khóc nức nở cầu xin tha thứ.
Từ trong lời nói của chúng, Đỗ Huy miễn cưỡng chắp vá được sự thật – Cung Vũ, đứa ngốc trong mắt công nhân, kỳ thực căn bản không hề ngốc, nó không những không ngốc, mà còn vô cùng thông minh, giả ngốc lâu như vậy, chỉ là vì muốn trốn tránh việc học những thứ mà nó không có hứng thú. Còn thứ mà nó hứng thú, chính là hóa học.
Cung Tiểu Dương thuộc kiểu công nhân không có bản lĩnh gì, nhưng lại thích huênh hoang khoác lác, cứ có chuyện gì là lại đi nói với người ta, Ngô Mạt không thể nào làm nên trò trống gì với nhà máy sản xuất thuốc, chẳng qua là muốn kiếm một mớ rồi cao chạy xa bay, ai mà thật sự đi theo Ngô Mạt, cuối cùng ngay cả tiền trợ cấp thôi việc bên xưởng trà cũng không có mà nhận.
Cung Vũ tuy coi thường bố mình, nhưng cũng cảm thấy việc Ngô Mạt làm nhà máy sản xuất thuốc rất đáng nghi, sản xuất thuốc, sản xuất loại thuốc gì? Nó rất nhạy cảm với thuốc, đầu óc lại nhanh nhạy, liền nghĩ đến một khả năng, mà trong mắt người ngoài nó là đứa ngốc, đứa ngốc đến công trường đang xây dựng xem thử, sẽ không ai nghi ngờ. Thế là nó đến công trường, sau đó tìm thấy xưởng sản xuất, nhìn thấy phế liệu bị vứt bỏ bên ngoài xưởng sản xuất chờ xử lý.
Ngô Mạt đang sản xuất ma túy! Cung Vũ vừa sợ hãi vừa hưng phấn, trước khi bị phát hiện, nó nhanh chóng rời đi, nói chuyện này cho Hồ Minh Vũ biết. Hồ Minh Vũ là một trong số ít người biết nó không ngốc, hai đứa là hàng xóm trên dưới lầu, nó thường xuyên sang nhà Hồ Minh Vũ ăn cơm, bố của Hồ Minh Vũ là Hồ Trường Tuyền nấu ăn rất ngon, món ốc xào là tuyệt đỉnh.
Hồ Minh Vũ là một thiếu niên rất có chính nghĩa, cũng rất lý trí, muốn một lưới bắt gọn băng nhóm tội phạm của Ngô Mạt, nhưng chỉ dựa vào hai đứa chúng nó thì chắc chắn không được. Cung Vũ nói: “Vậy còn Nghiêm Bình? Cậu với cô ấy quan hệ tốt, cậu ấy có thể giúp chúng ta không?”
Hồ Minh Vũ kéo Nghiêm Bình vào nhóm, ban đầu Nghiêm Bình không biết chuyện gì, lại kéo theo cô bạn thân Từ Tân Hinh. Bốn người quyết định đến xưởng sản xuất thăm dò một phen, xác định Ngô Mạt thật sự đang sản xuất ma túy rồi mới lên kế hoạch tiếp theo.
Trên đường rút lui khỏi xưởng sản xuất, đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, bọn họ chạm mặt Uông Thế Huân và Lư Hi Vi, hai người này lần lượt thích Từ Tân Hinh và Hồ Minh Vũ, thấy bọn họ lén lút, bèn đi theo.
Bất đắc dĩ, Hồ Minh Vũ đành phải nói cho Uông Thế Huân và Lư Hi Vi biết bọn họ đang làm gì, hai người giật mình kinh hãi, nhưng nhiệt huyết và lòng dũng cảm của thiếu niên đã lan tỏa cho nhau, bọn họ lập tức quyết định, cũng phải góp một phần sức lực để diệt trừ loại ung nhọt như Ngô Mạt.
Hồ Minh Vũ và Nghiêm Bình là người lãnh đạo nhóm nhỏ này, cho rằng hiện tại chưa phải lúc báo cảnh sát, bởi vì không ai trong số bọn họ có thể chắc chắn, trong cảnh sát có nội gián của Ngô Mạt hay không, nếu bọn họ vội vàng báo cảnh sát, có lẽ sẽ bị diệt khẩu.
Hồ Minh Vũ nói, không thể để nhiều người biết chuyện này hơn nữa, bọn họ nhất định phải giữ bí mật với người nhà, đây cũng là để bảo vệ người nhà. Mỗi người đều thề, tuyệt đối không được tiết lộ tin tức.
Sau đó, sáu người bắt đầu hành động riêng lẻ, mục tiêu là lấy được bằng chứng quyết định, trực tiếp đến thủ phủ tỉnh là Lạc Thành để báo án.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp hành động thì đã trở thành tù nhân của Ngô Mạt. Ngô Mạt không xử lý bọn họ ngay lập tức, mà lại dùng ma túy để tra tấn bọn họ. Từ Tân Hinh là người chết đầu tiên, tiếp theo là Lư Hi Vi, Cung Vũ là người cuối cùng nhắm mắt xuôi tay, Đỗ Huy nghe thấy cậu bé nói, “Xin lỗi”.
Cậu bé đang xin lỗi bạn bè, là nó đã kéo bọn họ vào bóng tối vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy ánh sáng được nữa.
Vụ án mất tích không còn được điều tra thêm nữa, Chu Hà và những người khác thành lập nhóm hỗ trợ lẫn nhau, còn Công ty dược phẩm Nam Phong cũng đi vào quỹ đạo.
“Tại sao thi thể của chúng lại bị mang đi trấn phong thủy?” Trần Tranh hỏi, “Rốt cuộc Công ty dược phẩm Nam Phong có quan hệ gì với Nguyễn Hưng Kiệt?”
Ánh mắt Đỗ Huy vô hồn, không tự chủ được mà run rẩy, “Tôi, tôi thật sự không biết, Ngô Mạt không phải chuyện gì cũng nói với tôi, ông ta bảo tôi trông coi thi thể, nhưng, nhưng chúng đã bốc mùi rồi! Không hỏa táng nữa sẽ xảy ra chuyện mất!”
Trong thời gian trông coi thi thể, tinh thần của Đỗ Huy trở nên vô cùng yếu đuối, cho đến một ngày, Ngô Mạt dẫn theo một người đàn ông lạ mặt xuất hiện ở nhà xác. Người này chính là Nguyễn Hưng Kiệt, Nguyễn Hưng Kiệt dẫn theo thầy phong thủy, nhìn thi thể với vẻ thích thú. Ngô Mạt và Nguyễn Hưng Kiệt nói chuyện một lúc, sau đó thi thể được cho vào quan tài mà Nguyễn Hưng Kiệt mang đến. Đỗ Huy thở phào nhẹ nhõm, hỏi Ngô Mạt đối phương sẽ mang thi thể đi đâu.
Ngô Mạt cười chỉ tay về hướng hồ Cư Nam, “Biết chỗ nào đang xây khách sạn không? Ông chủ Nguyễn là người Đông Nam Á, tin mấy thứ đó, mang đi trấn phong thủy.”
Đỗ Huy kích động nói: “Chôn dưới đất, chẳng phải là vĩnh viễn không tìm thấy sao?”
Ngô Mạt nói: “Đúng vậy. Cho nên yên tâm đi, chuyện này đã qua rồi.”
Trần Tranh hỏi: “Xem ra Nguyễn Hưng Kiệt và các người rất quen biết, nếu không Ngô Mạt cũng không dám yên tâm giao thi thể cho ông ấy. Các người bán ma túy cho Nguyễn Hưng Kiệt sao?”
“Tôi thật sự không biết.” Đỗ Huy nói, anh ta cũng chỉ đoán, có lẽ Nguyễn Hưng Kiệt là khách hàng của Ngô Mạt, Nguyễn Hưng Kiệt vốn là người Đông Nam Á, không thiếu đường tiêu thụ, nhưng Ngô Mạt chưa bao giờ thừa nhận, còn anh ta thì cẩn thận từng li từng tí, những gì Ngô Mạt không chủ động nói, anh ta nào dám hỏi.
Điều nằm ngoài dự đoán của anh ta là, xưởng sản xuất cũng không tồn tại được bao lâu, nửa năm sau, Ngô Mạt lại đột nhiên quyết định rửa tay gác kiếm.
Hết chương 166.