Chương 169: Đêm Không Yên Tĩnh

 

Chương 169: Đêm Không Yên Tĩnh

 

23 giờ 57 phút.

 

23 giờ 58 phút.

 

Chu Kỳ An mài dao vô cùng nhiệt huyết, động tác nào ra động tác ấy, rất dứt khoát, rất mạnh mẽ và cũng rất nhịp nhàng.

 

Nhưng thực chất nội tâm cậu lại không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

 

Vừa qua 0 giờ, mức độ nguy hiểm trong phó bản sẽ tăng mạnh, lúc này Chu Kỳ An đã cảm nhận rõ ràng nhiệt độ xung quanh đang tiếp tục giảm xuống.

 

【Mộng Du】.

 

Trong trạng thái này, sức chiến đấu của người phụ nữ kia chắc chắn sẽ tăng vọt, tối nay Chu Kỳ An còn có kế hoạch khác, cậu không muốn chơi trò chơi với người phụ nữ điên kia, dẫn đến việc phải sử dụng Thánh Khí ngay từ đầu.

 

“Sao còn chưa đi?” Chu Kỳ An thầm nghĩ.

 

Thời gian trôi qua, động tác mài dao của cậu càng lúc càng nhanh hơn, nhưng bề ngoài vẫn phải giữ nguyên vẻ mặt không chút biểu cảm.

 

Cậu không dễ chịu, bà chủ nhà bên ngoài kia còn khó chịu hơn.

 

Dao càng mài càng sắc bén.

 

Người phụ nữ ban đầu ở cách phòng Chu Kỳ An không xa, lại đối diện thẳng cửa, khoảng cách vốn có thể tạo thêm áp lực tâm lý giờ đây lại trở thành bất lợi. Ánh sáng từ Thánh Khí chiếu thẳng vào mắt bà ta.

 

Muốn tiếp tục nhìn chằm chằm vào trong phòng như lúc đầu là điều không thể.

 

Ngược lại, ánh sáng từ Thánh Khí mang đến cảm giác vô cùng khó chịu, làn da như bị thiêu đốt.

 

23 giờ 59 phút.

 

Lúc Chu Kỳ An mặt mày u ám đang chuẩn bị thay đổi chiến lược thì tiếng mài dao đột ngột dừng lại.

 

Khi cậu ngẩng đầu lên nhìn, người phụ nữ bên ngoài cửa đã biến mất, bà ta vác ghế và đá mài đi, sải bước trở về căn nhà gạch đối diện.

 

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa.

 

Chu Kỳ An nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ, còn hai mươi giây.

 

Vừa qua 0 giờ, người phụ nữ kia có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Không kịp xác nhận thêm, cậu mở cửa phòng, nhanh chóng chuồn ra ngoài.

 

Cánh cổng dẫn ra ngoài quá cũ kỹ, tiếng động sẽ rất lớn.

 

Chu Kỳ An từ bỏ việc trực tiếp đẩy cửa, cậu nhanh nhẹn trèo tường, đúng một giây trước 0 giờ, bình an vô sự rời khỏi ngôi nhà.

 

Khoảnh khắc tiếp đất, cậu có hơi sững sờ.

 

Làn sương mù mỏng manh bao phủ thị trấn, dường như cả thế giới đang nhuốm một màu đỏ nhàn nhạt.

 

Ánh mắt cậu lần theo nguồn gốc của ánh sáng đỏ kia, trên bầu trời treo một vầng trăng máu. Lúc này, ánh sáng đỏ như máu đó đổ xuống vô số mái ngói, cả thị trấn như chìm trong biển máu.

 

Chu Kỳ An nuốt nước bọt, lao vào ánh trăng ma quái kia.

 

Trên con đường lát đá xanh im ắng xuất hiện thêm một bóng người lén lút, Chu Kỳ An vừa di chuyển vừa đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng xác định vị trí của các đồng đội khác.

 

Bất kể nó là màu gì, ánh trăng đủ sáng là một chuyện tốt.

 

Không lâu sau, cậu nhìn thấy trên cánh cổng của một ngôi nhà có vẽ một con chó săn bằng phấn.

 

Chu Kỳ An nhướng mày, thầm nghĩ: Diên ở đây.

 

Nghĩ một lúc, cậu điều khiển dải lụa trắng cuốn lấy Thánh Khí bay vào trong sân, ánh sáng vàng rực rỡ lập tức bao phủ khắp nơi.

 

Bên trong viện, Diên sững sờ, ánh sáng vàng kia lóe lên rồi vụt tắt, khi cô kịp phản ứng, cẩn thận đẩy cửa ra thì dải lụa trắng và Thánh Khí đã bay xa.

 

Chu Kỳ An đã chạy xa rồi.

 

Diên ngẩn người, ý gì đây? Đi hay không đi, có muốn chạy cùng nhau không?

 

Cô cố gắng phân tích ý nghĩa mà Chu Kỳ An muốn truyền đạt từ nhiều góc độ, cuối cùng tùy ý chọn một khả năng.

 

Ở một nơi khác, Chu Kỳ An vẫn đang chạy như bay.

 

Hai bên toàn là những ngôi nhà thấp bé, diện tích nhà nào cũng tương đương nhau, sau khi tiếp tục lao về phía trước một đoạn, Chu Kỳ An nhanh chóng tìm thấy nơi ở của Ứng Vũ.

 

Vị trí của anh ta không thể dễ tìm hơn!

 

Chỉ có ngôi nhà này nhìn qua là thấy thiếu gạch thiếu ngói, vòng sắt trên then cửa biến mất, ngay cả cỏ dại trước cửa cũng ít hơn người ta hai cọng.

 

Ánh sáng vàng cũng chỉ lóe lên rồi biến mất.

 

Ứng Vũ không bước ra khỏi cửa, mà tự rót thêm cho mình một chén trà, biết Chu Kỳ An đã đi tìm manh mối về con quỷ kia rồi.

 

“Vừa hay…”

 

Anh ta có thể dành chút thời gian để nghiên cứu một số điểm bất thường của thị trấn này.

 

Bên ngoài ngôi nhà liền kề với Ứng Vũ không có người, nhưng có một cái bóng nằm ở đó.

 

Không cần phải nghi ngờ, Thẩm Tri Ngật ở đây, Chu Kỳ An chỉ liếc nhìn một cái rồi chỉ về phía trước, ra hiệu mình sẽ đi trước, không cần lo lắng cho cậu.

 

Đây cũng là ý cậu muốn truyền đạt cho các đồng đội khác:

 

Chuyện ở đây cậu sẽ xử lý, dù sao mỗi người đều có sở trường riêng, có thể nhân lúc ban đêm tự do phát huy làm một số việc khác.

 

Mặc Trấn không nhỏ, trong quá trình chạy, Chu Kỳ An không tìm thấy nơi ở của sếp, cậu sinh viên đại học và Người mặc áo choàng đỏ.

 

“Xem ra không phải chỉ nhắm vào riêng mình tôi.” Cậu âm thầm đưa ra phán đoán.

 

Lúc trước bị chỉ tên cho ở phòng đơn, phản ứng đầu tiên của cậu là chỉ có mình bị tách ra, bây giờ xem ra không hẳn là như vậy, dựa theo kết cấu nhà cửa của thị trấn này, một nhà cũng không chứa được bao nhiêu người.

 

Trong đội có quỷ ẩn nấp, để thuận tiện cho con quỷ kia hoạt động, nhân viên công tác nhất định sẽ bố trí nơi ở của mọi người cách xa nhau.

 

Nghĩ thông suốt điểm này, lúc Chu Kỳ An đang định dồn sức chạy tiếp thì bỗng nhiên truyền đến một giọng nói từ sâu trong màn sương mù:

 

“Trời hanh khô mọi thứ đều dễ cháy, cẩn thận củi lửa——”

 

Bà nó!

 

Người gõ mõ!

 

Chu Kỳ An giật bắn mình, cậu tăng tốc chui vào một con hẻm khác để đi đường vòng, nhưng giọng nói kia lại càng ngày càng gần.

 

“Trời hanh khô mọi thứ đều dễ cháy, cẩn thận củi lửa——”

 

Âm thanh đó cách cậu không đến hai mươi mét, trong màn sương máu ẩn hiện một bóng người sưng vù đang đi tới.

 

Rõ ràng đã chạy về phía con hẻm một lúc rồi, vậy mà bây giờ vẫn còn ở ven đường.

 

Là quỷ đả tường.

 

Chu Kỳ An nhắm mắt lại, thầm nghĩ: “Vận may của mình cũng thật là…”

 

Theo như gợi ý, người phụ nữ kia chỉ mài dao khi mộng du vào nửa đêm, nhưng trước 0 giờ, cô ta cứ chặn ở cửa phòng cậu, nếu không phải gặp chuyện này, với tốc độ của cậu, căn bản sẽ không chạm trán người gõ mõ.

 

Mặc Trấn không nhỏ, vừa ra khỏi cửa không lâu mà cậu lại có thể đụng trúng một cách chính xác như vậy.

 

Chu Kỳ An mím chặt môi, cảm nhận được cảm giác ác ý vô hình nồng đậm.

 

Chẳng lẽ nơi ở của cậu rất gần với người gõ mõ?

 

Bóng người kia vẫn đang không ngừng đến gần, tiếng gõ mõ mỗi lúc một xa xôi, mỗi lúc một trầm hơn, như truyền đến từ một thế giới khác.

 

Càng trì hoãn, biến cố sẽ càng lớn.

 

Mục tiêu của Chu Kỳ An chỉ có một, trước khi vào bảo tàng, cố gắng hết sức không sử dụng Thánh Khí đốt máu.

 

“Mặc kệ, người dũng cảm sẽ hưởng thụ được thế giới trước.”

 

Trong lòng Chu Kỳ An đang tự cổ vũ bản thân, sau khi suy tính một chút, cậu lấy đạo cụ may mắn đã giao dịch với A Linh ở phó bản trước ra.

 

Tăng 28% giá trị may mắn ngay lập tức, chính là mày!

 

Không do dự nữa, Chu Kỳ An kích hoạt đạo cụ may mắn, đồng thời lấy đèn hải đăng ra.

 

Ánh sáng rực rỡ trong nháy mắt khiến bước chân của người gõ mõ đang đi tới trong màn sương mù chậm lại nửa nhịp.

 

【Bạn đã miễn dịch thành công với quỷ đả tường trong ba giây.】

 

Có đạo cụ may mắn gia trì, hiệu ứng miễn dịch của đèn hải đăng đã được kích hoạt thành công.

 

Hoàn hảo.

 

Chu Kỳ An nhướng mày, xem ra vận may của cậu vẫn chưa đến mức vô phương cứu chữa, lần này cậu không còn băn khoăn nữa, tăng tốc lao thẳng về phía trước.

 

Lúc đi ngang qua người gõ mõ, Chu Kỳ An liếc nhìn người đó qua đuôi mắt, khuôn mặt tròn trịa kia có màu da rất kỳ lạ, đôi mắt trống rỗng, hai con ngươi bị bóng trắng bao phủ.

 

Con quỷ này trông thật trừu tượng.

 

Cậu hít sâu một hơi, trong mùi tử khí nồng nặc, bước chân không ngừng lao về phía trước.

 

Người gõ mõ đứng ngây người tại chỗ, có lẽ không ngờ rằng có người sau khi phá giải quỷ đả tường lại không hỏi han mình điều gì.

 

Chính vì Chu Kỳ An nắm bắt được điểm này nên mới dám xông thẳng.

 

Theo như manh mối mà gợi ý trò chơi đưa ra, trong trường hợp bình thường, sau khi phá giải được quỷ đả tường, nhất định phải thử giao tiếp với người gõ mõ để lấy manh mối về con quỷ kia.

 

Nhưng cậu vẫn cứ cắm đầu chạy về phía trước, đèn hải đăng chỉ có thể miễn dịch trong ba giây, dựa theo trạng thái hố cha của phó bản lần này, trong quá trình lấy manh mối nhất định sẽ bị quỷ đả tường nhốt lại lần nữa.

 

Một khi đã bị nhốt, rất có thể sẽ là một quy tắc tử vong.

 

Tác dụng phụ của đạo cụ may mắn vẫn chưa xuất hiện.

 

Ngược lại, lợi ích của việc sử dụng nó rất rõ ràng, người gõ mõ không đuổi theo, trên đường đi cũng không gặp phải rắc rối nào nữa.

 

Xa xa có thể nhìn thấy lờ mờ đường viền của một ngọn núi.

 

Càng chạy về phía trước, không khí càng ẩm ướt và lạnh lẽo, mỗi lần hít thở sẽ có cảm giác như phổi sẽ bị đóng băng.

 

Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào đường viền của ngọn núi trước, từ khi nhận nhiệm vụ, cậu đã quyết định chiến lược: giả làm nội quỷ.

 

Vì vậy, điểm đến cũng càng thêm rõ ràng: Sau núi.

 

Thể chất thông linh mới tiến hóa có thể giúp cậu phán đoán trực tiếp nơi nào âm khí nặng nhất, nơi đó chắc chắn đang phong ấn một con quỷ dữ khác.

 

Khoảnh khắc thực sự đặt chân vào núi, Chu Kỳ An giảm tốc độ.

 

“Khi nào nội quỷ sẽ đến sau núi là điều không thể biết trước được, nhưng chắc chắn sẽ không quá sớm.”

 

Nếu quá sớm, bên phía người chơi sẽ rơi vào thế bí, trò chơi nhất định sẽ cho người chơi một khoảng thời gian để thu thập manh mối. Bây giờ chạy đến sau núi, khả năng chạm trán nội quỷ là cực kỳ thấp.

 

Cậu đứng dưới chân núi, đợi cho hơi thở của mình bình ổn lại, rồi thử cảm nhận mọi thứ xung quanh.

 

Thể chất thông linh quả nhiên rất nhạy bén.

 

Cơn gió thổi từ một hướng nào đó khiến xương cốt lạnh lẽo khác thường. Theo hướng gió thổi tới, Chu Kỳ An cẩn thận đi về phía đó, dọc đường không có bất kỳ ánh sáng nào, bản thân cậu lại mặc một bộ đồ đen, giờ đây gần như hòa vào màn đêm.

 

Không biết đã đi trong môi trường như vậy bao lâu, có lẽ đã lên đến lưng chừng núi, một bãi tha ma nằm trơ trọi trên sườn núi bất ngờ lộ ra trong tầm mắt.

 

Bắt đầu từ đây, thứ bao quanh sườn núi không thể gọi là âm khí, mà là sát khí.

 

Chưa kể đến việc khi di chuyển sẽ có một lực cản vô hình phía trước, khiến cho việc hô hấp trở nên vô cùng khó khăn, hơn nữa nơi đây vắng vẻ, nhìn quanh bốn phía, đâu đâu cũng là những ngôi mộ nhỏ không có bia mộ.

 

Thậm chí còn có những thi thể bị vứt phơi thây dưới ánh trăng, giữa vô số nấm mộ, có một chiếc quan tài bị xích sắt khóa chặt.

 

Sát khí từ chiếc quan tài gỗ đỏ bốc lên tận trời.

 

Màu sắc ban đầu của gỗ đã được thay thế bằng sơn đỏ, loại sơn này chắc chắn được pha bằng máu tươi, mùi hương tỏa ra khiến người ta phải cau mày.

 

Bên dưới xích sắt là chín lá bùa thay thế cho đinh đóng để niêm phong quan tài, trên quan tài khắc hình chim hạc dang cánh muốn bay, bên cạnh chim hạc còn mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ “Mặc”.

 

Có liên quan đến Viện bảo tàng Trầm Mặc?

 

Chu Kỳ An đè nén nghi hoặc trong lòng, khẽ điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, sải bước về phía trước, cậu vừa mở miệng đã nói: “Tôi đến rồi.”

 

Sau núi không thuộc phạm vi thị trấn, cậu lại được hưởng thụ cảm giác tự do nói chuyện.

 

Trong nhiệm vụ có đề cập đến việc nội quỷ sẽ đến sau núi để hỏi về chuyện bảo vật, giữa hai con quỷ nhất định phải liên lạc với nhau.

 

Điều duy nhất cần phải đánh cược chính là con quỷ dữ trong quan tài máu và con quỷ ẩn nấp trong những người chơi có quen biết nhau hay không.

 

Chu Kỳ An nghiêng về phía không quen biết.

 

Dù sao một con đã bị phong ấn, nhìn dấu vết thời gian còn sót lại trên xích sắt bên ngoài quan tài máu, e rằng đã bị phong ấn rất lâu rồi.

 

Cậu rất tự tin vào màn ngụy trang như không ngụy trang của mình.

 

Nếu đã là quỷ ẩn nấp trong đám người chơi thì sẽ xuất hiện với hình dạng con người, vậy cậu xuất hiện ở đây với hình dạng con người, hẳn là sẽ không khiến nó nghi ngờ.

 

Sau khi lời nói của cậu vừa dứt, tất cả ánh trăng chiếu xuống sườn núi như đều hội tụ trên chiếc quan tài này.

 

Sau một lúc, một cái bóng màu máu hư ảo bốc lên như khói, nó dừng lại ở vị trí xích sắt phía trước, trong cái bóng màu máu, hai hốc mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào vị trí Chu Kỳ An đang đến.

 

Áp lực khổng lồ ập đến, Chu Kỳ An cảm giác như bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó bao trùm, nhịp tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

 

Cố nén thôi thúc muốn lùi bước, cậu nhìn chằm chằm vào cái bóng màu máu, cẩn thận lựa lời.

 

“Lại có du khách đến rồi.”

 

Trong nhà có dấu vết của những người chơi khác đã từng đến, chữ “Lại” này sẽ không dùng sai.

 

“Tôi đến cầu xin bảo vật.” Chu Kỳ An tiếp tục hạ thấp tư thế, chỉ giới hạn ở trong lời nói, còn cơ thể thì không hề lộ ra chút sợ hãi nào.

 

Một cơn gió âm u ập đến, lạnh thấu xương, suýt chút nữa thì Chu Kỳ An đã không nhịn được run lên.

 

Cái bóng màu máu vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu, không nói gì, sự im lặng kỳ lạ vô hình chung đã tăng thêm áp lực.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Tiếng ken két kỳ lạ vang lên, trong tầm mắt, đất đai xung quanh đang chuyển động, Chu Kỳ An tận mắt nhìn thấy một đốt ngón tay thò lên từ dưới đất.

 

Người anh em, muốn giơ ngón giữa à?

 

Chỉ trong nháy mắt, từ trong đất bỗng nhiên thò ra không dưới mười mấy đốt xương bàn tay, trong đó có một cái ở ngay gần chân Chu Kỳ An.

 

“!!”

 

Chu Kỳ An đã dùng hết ý chí cả đời này mới không dời chân đi.

 

Xác chết dưới đất đang thức giấc, hiển nhiên cái bóng màu máu kia tuy không thể bước ra khỏi quan tài, nhưng có thể điều khiển những xác chết xung quanh.

 

Cậu kịp thời nói ra câu thứ ba vô cùng quan trọng: “Cho tôi bảo vật, giết người xong, sẽ… mang đến cho ngài.”

 

Giọng nói cố tình đè thấp, trong ngữ khí ngắt quãng, mang theo chút ghê rợn.

 

Chu Kỳ An không hề né tránh cái nhìn của cái bóng màu máu.

 

Quỷ không tự giết lẫn nhau đã là may mắn lắm rồi, sao có thể vô duyên vô cớ tặng bảo vật cho người khác? Chắc chắn là có giao dịch khác.

 

Người chơi trong phó bản, phải học cách xác định vị trí của mình, không phải là vật cúng tế thì cũng là vật hi sinh.

 

Suy đoán lần này của cậu cũng như vậy.

 

Sau khi nói rõ mục đích đến, đám xương trắng giả chết dưới đất tạm dừng động tác, trên tay trái của Chu Kỳ An xuất hiện một thứ, hai ngón tay thon dài đang kẹp một tấm thẻ đen.

 

“Trong thẻ này ít nhất cũng có mấy chục vạn tiền âm phủ.”

 

Cậu lại lấy một xấp tiền âm phủ dày cộp từ trong Lợn đất tích góp hàng ngày ra: “Muốn tôi đốt cho ngài, hay là dùng số tiền này mua gì đó cho ngài.”

 

Chỉ cần khách hàng có nhu cầu, cho dù là xếp thành biệt thự, xe cộ, thậm chí là trai đẹp gái xinh bằng giấy, gì cậu cũng sẽ làm.

 

Cái bóng màu máu nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, sau đó, một giọng nói trống rỗng bị gió núi thổi đến, nghe rợn cả người: “Lại đây.”

 

Chu Kỳ An đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

 

“Lại đây——”

 

Cái bóng màu máu lặp lại lần nữa, lần này mang theo chút thúc giục, hàn ý khiến da đầu Chu Kỳ An tê dại.

 

“Dâng tiền giấy lên, có thể trực tiếp ban tặng bảo vật cho mi.”

 

Cái tên sát thủ này.

 

Chu Kỳ An thầm mắng trong lòng: Cậu biết ngay mà, tất cả đạo cụ may mắn trong đời cậu đều phải trả giá.

 

Cậu dám tự tin đến giả quỷ là dựa vào hai thứ để chứng minh thân phận: một là thẻ đen, người sống không thể nào có số tiền âm phủ khổng lồ như vậy, hai là trái tim.

 

Mắt cá năm sao sắp đến kỳ hoạt động trở lại, bây giờ hẳn là đã khôi phục được phần lớn. Lúc mới vào phó bản, Người đầu dê cứ nhìn chằm chằm vào cậu một cách kỳ quái, chứng tỏ khí tức của mắt cá đã để lộ ra một chút.

 

Vật quỷ ký sinh trong cơ thể là thứ tốt nhất để chứng minh thân phận.

 

Đáng tiếc… quá dễ dàng thu hút sự dòm ngó của quỷ.

 

Cậu lại vừa vặn gặp phải một con quỷ tham lam.

 

Cậu vừa hứa hẹn, vừa đề nghị đưa tiền, hai việc đều đã làm, nhưng áp lực trong không khí không những không giảm bớt, mà số lượng bộ xương trồi lên khỏi mặt đất lại càng nhiều hơn.

 

Trừ phi cậu bị ngu mới đến gần.

 

Giọng Chu Kỳ An lạnh lùng, một lần nữa đứng tại chỗ lắc lắc minh tệ: “Bỏ tiền mua bảo vật.”

 

Gió núi thổi càng lúc càng mạnh, cơn gió mạnh ập đến từ phía sau khiến cậu loạng choạng suýt ngã về phía trước, suýt nữa thì ngã vào chiếc quan tài.

 

Cái bóng màu máu hóa thành một bàn tay máu thò tới.

 

Chiếc gậy ba-toong mảnh khảnh đã xuất hiện trong tay Chu Kỳ An trước một bước, một đầu gậy chống lên quan tài làm điểm tựa, trong nháy mắt, Chu Kỳ An đã tìm lại được điểm tựa.

 

“Bảo vật đâu? Nói bảo vật ở đâu trước đã.”

 

Cất gậy đi, Chu Kỳ An đột nhiên như thay đổi chủ ý, thức thời muốn bước lên phía trước.

 

Cái bóng màu máu vừa định nói gì đó.

 

Kết quả ngay khi Chu Kỳ An bước được một bước, cậu đột nhiên rụt chân lại, sau đó, không hề báo trước xoay người bỏ chạy.

 

Biểu cảm của cái bóng màu máu bây giờ giống hệt người gõ mõ, trên khuôn mặt mờ ảo kia hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng.

 

Chạy rồi.

 

Vậy mà không cần bảo vật, cứ thế trực tiếp bỏ chạy?!

 

Sau khoảnh khắc ngạc nhiên ngắn ngủi, những bộ xương trắng giả vờ bất động dưới đất lúc trước, trong nháy mắt giống như măng mọc sau mưa, đồng loạt thò đầu lên.

 

Tiếng đất bị phá vỡ liên tục truyền vào tai người chàng trai đang chạy như bay phía trước.

 

Mí mắt Chu Kỳ An giật liên hồi.

 

Cậu không những chạy, mà còn chạy rất nhanh, gần như đuổi kịp, thậm chí là chạy nhanh hơn cả gió. Chu Kỳ An không hề tham lam, buff của đạo cụ may mắn đã được cộng dồn vào quỷ đả tường, muốn lừa gạt bảo vật từ cái bóng màu máu này e rằng không dễ dàng.

 

Mạo hiểm nữa cũng không có giá trị.

 

Hành vi của cái bóng màu máu lúc nãy rõ ràng là muốn giết người cướp tim.

 

Đi một chuyến, uổng phí một đạo cụ may mắn, nhưng khóe môi Chu Kỳ An lại chậm rãi cong lên, ít nhất thì cái bóng màu máu kia không hề nghi ngờ thân phận quỷ của cậu.

 

Cậu không phải đến tay không.

 

Nếu con quỷ đến sau để đòi bảo vật, hai tay trống trơn, vậy thì sẽ thú vị đấy.

 

“Sẽ còn thú vị hơn nữa.”

 

Trong lúc đang chạy, Chu Kỳ An dường như nhìn thấy gì đó ở phía xa, ánh mắt tràn đầy ý cười, trước khi đám xương trắng đuổi theo, cậu nhanh chóng chạy mất.

 

……..

 

Tốc độ là vua.

 

Cuối cùng, cái đám từ dưới đất trồi lên kia vẫn không đuổi kịp chàng trai chạy như tên bắn nọ.

 

Khi đám xương trắng một lần nữa cắm rễ vào trong đất, run rẩy đến mức suýt nữa thì bị gãy xương, dường như bọn nó vô cùng sợ hãi chiếc quan tài máu này.

 

“Vô dụng!” Từ trong quan tài máu truyền đến một tiếng quát lớn.

 

Sợi xích sắt trên quan tài cũng theo đó mà rung lên dữ dội.

 

Từ tiếng leng keng biến thành tiếng loảng xoảng, sợi xích sắt làm bằng chất liệu đặc biệt không ngừng phát ra tiếng ồn, phải mất một khắc đồng hồ mới dần dần yên tĩnh trở lại. Dù cái bóng màu máu có không cam tâm đến đâu, nhưng không thể thoát khỏi phong ấn, cũng chỉ có thể chìm vào trong quan tài một lần nữa.

 

Sau khi Chu Kỳ An rời khỏi bãi tha ma ngập tràn ánh sáng đỏ như máu, lại qua một khoảng thời gian, xung quanh mới có âm thanh trở lại.

 

Trong rừng rậm, xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn, cô bé một đường chạy không ngừng nghỉ về phía bãi tha ma.

 

Những bộ xương trắng dưới đất lại thò đầu lên, động đậy một lần nữa, thế nhưng, ngay trong cơn gió âm u xào xạc, con chó săn bên cạnh cô bé đột nhiên phình to đến mấy trượng, bộ lông nó dựng đứng, ngọn lửa trên người khiến nó trông càng giống một con chó canh cổng đến từ địa ngục hơn.

 

Vẻ mặt Cô bé lạnh lùng, khi đi đến bên cạnh quan tài, đôi môi không hề có huyết sắc nào giống con người: “Ta đến rồi.”

 

Con quỷ trong quan tài: ??

 

Đám xương trắng cũng đồng loạt dừng động tác.

 

Cô bé nhạy bén cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng. Lời nói của cô khựng lại, nín thở ngưng thần quan sát xung quanh, những bộ xương trắng dày đặc, những tấm bia mộ mục nát, cỏ dại mọc trên thi thể, còn có… Sắc mặt cô bé biến đổi, trên mặt đất còn có một hàng dấu chân!

 

Dấu chân vẫn còn rất rõ ràng, chứng tỏ trước khi cô đến đã có người đến đây.

 

Còn có người giả quỷ?

 

Nhìn kích thước dấu chân, cộng thêm việc hiểu rõ phong cách làm việc, gần như không cần phải phán đoán, trong đầu cô bé đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Chu Kỳ An.

 

Hỏng rồi.

 

Nếu bảo vật đã đưa cho Chu Kỳ An, cô đến đây chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ, còn nếu như chưa đưa, ngay cả Chu Kỳ An cũng không thành công, cô đoán chừng cũng không xong.

 

Nhìn những dấu chân lộn xộn dày đặc này, đặc biệt là những dấu chân hướng ngược lại, rõ ràng không phải là để lại khi di chuyển bình thường.

 

Hơn 80% là đối phương chưa lấy được bảo vật.

 

Diên thật sự không ngờ, ngoài cô ra, Chu Kỳ An vậy mà cũng có năng lực giả làm quỷ.

 

“Khoan đã, chưa chắc đã là chuyện xấu.”

 

Con quỷ bị phong ấn nhất định sẽ bắt đầu nghi ngờ có người giả làm quỷ, lựa chọn nhiều hơn, đến lúc đó con quỷ thật sự đến sẽ rất thú vị đấy.

 

Diên đè nén sự kinh ngạc trong lòng, bình tĩnh bắt đầu nói năng lung tung: “Chủ nhân của ta hẳn là đã đến rồi, ta là quỷ tướng dưới trướng của ngài ấy, bảo vật đã dâng lên cho chủ nhân của ta chưa?”

 

Trải nghiệm ở Chợ quỷ và chế độ làm việc 24/7 đã dạy cho cô rất nhiều điều.

 

Ví dụ như, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ,

 

Khi nhìn thấy chữ Mặc trên quan tài, Diên tích cực vẽ bánh: “Chủ nhân của ta nói, ngày mai chúng ta sẽ khiêng mi đến Viện bảo tàng Trầm Mặc, giúp mi giành được vị trí chủ nhân của bảo tàng, sau này chúng ta chia đôi bảo tàng.”

 

Con quỷ trong quan tài đột nhiên bị nhét một miếng bánh lớn, cả cơ thể quỷ cũng ngây người.

 

Không nói đến nó, ngay cả những bộ xương trắng dưới đất cũng suýt nữa thì mất đi năng lực suy nghĩ, bọn nó cũng nhất thời đờ ra.

 

Diên thản nhiên nói tiếp: “Ý của chủ nhân ta đã truyền đạt, mi hãy suy nghĩ cho kỹ, lát nữa ta sẽ quay lại.”

 

Trước khi nói xong hai chữ cuối cùng, cô đã xoay người rời đi.

 

Một người một chó nhanh chóng chạy trốn, không ai nhường ai.

 

Đợi đến khi đội quân xương trắng phản ứng lại, muốn chui lên khỏi mặt đất một lần nữa thì bọn họ đã chạy xa một đoạn, lúc rời đi, Diên còn cố ý giữ lại chút phong độ, tiện tay ném lại một đạo cụ không có tác dụng gì lớn, chỉ có thể tạo ra ảo giác nhẹ.

 

Con quỷ trong quan tài im lặng một hồi lâu, sao lại đến thêm một con quỷ nữa vậy?

 

Nó không ngừng tua lại những gì vừa xảy ra, cố gắng tìm ra manh mối, nhưng cho dù là người trước hay người sau, nó đều có cảm giác người này còn kỳ quái hơn người kia.

 

Diên và con chó săn vẫn đang chạy như bay xuống núi.

 

Ở một nơi xa hơn trong rừng, người đàn ông với chiếc cà vạt bay phấp phới trong gió, chóp cà vạt màu đỏ thẫm trông có vẻ sắc bén.

 

Sếp im lặng đứng ở một chỗ, không tiến lên nữa.

 

Ban đầu ông ta cũng định đến vẽ bánh, nhưng trước khi lên đến bãi tha ma, vừa vặn nhìn thấy cảnh Diên bỏ chạy.

 

Đất đai dưới chân mềm xốp, có thứ gì đó đang ngọ nguậy. Theo dòng thời gian trôi qua trong đêm, sau núi cũng ngày càng nguy hiểm, không chỉ là bãi tha ma, mà trên núi càng ngày càng có nhiều thi thể có dấu hiệu muốn vùng dậy, ánh mắt sếp lướt qua, đột nhiên năm ngón tay biến thành móng vuốt, tóm lấy một con zombie đang muốn đánh lén từ trong đất ra.

 

Lúc móng tay cắm xuống đất, trực tiếp bóp nát óc con zombie, vẻ mặt sếp không chút biểu cảm, ông ta vừa miên man suy nghĩ vừa nhìn chằm chằm con zombie chỉ chui được nửa người ra khỏi mặt đất, dường như phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ.

 

Kéo trực tiếp nửa thi thể còn lại ra, sếp hiếm khi cau mày vì những chuyện không có liên quan đến công việc.

 

“Có chút thú vị đấy.”

 

Sau khi kiểm tra thi thể xong, ông ta vẫn tiếp tục miên man suy nghĩ, sau đó lại đi xuống núi.

 

Ít nhiều gì sếp cũng có chút sức hút, thu hút zombie đến tấn công.

 

Nhưng ngay tại vị trí cách ông ta không xa, trong rừng rậm vẫn còn một bóng dáng cao gầy đang đứng đó.

 

Cho dù là quỷ hay là sếp gì cũng đều không hề chú ý đến.

 

Thẩm Tri Ngật chỉ liếc nhìn thi thể bị sếp túm ra, lập tức hiểu được nguyên nhân đối phương cau mày.

 

Ánh mắt hắn đảo qua quan tài máu, thị trấn, còn có bảo tàng ở nơi xa hơn mà người thường không thể nhìn thấy, cảm nhận được rất nhiều hơi thở của người sống.

 

Hắn đến phó bản này trước, có thể xác định đây không phải phó bản tổ đội, trong trường hợp bình thường, thêm một điểm neo sẽ không thu hút nhiều người chơi đến như vậy, trong đó nhất định có bàn tay của Hiệp hội săn cá voi.

 

Trò chơi không nuôi người vô dụng, bản thân Hiệp hội săn cá voi chắc là phải đi đóng vai NPC.

 

Gặp phải NPC nào nhìn không vừa mắt, có cần phải giết sạch không nhỉ?

 

Hình như Kỳ An không thích lạm sát kẻ vô tội, cho dù mục tiêu có là quỷ cũng vậy.

 

Thẩm Tri Ngật xoay người rời đi, suy nghĩ về vấn đề triết học sinh tồn hay là tử vong, hoàn toàn không quan tâm đến con quỷ thật sự đến vào tối nay là ai.

 

Mà cho dù là ai, với hai vị sáng như châu ngọc trước đó, đến đây coi như nó xui xẻo.

 

Gió núi rít gào trên sườn núi, thời gian chậm rãi trôi qua, trong khu rừng bị khung cảnh hoang vắng và mùi hôi thối bao phủ.

 

Ba giờ rưỡi sáng, một bóng người lướt qua rừng rậm, người đến quan sát bốn phía, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn lại, xác định không có ai đi theo.

 

Mãi đến khi nhìn thấy chiếc quan tài máu, người đến mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Hắn ta mở miệng: “Ta đến rồi.”

 

Cái bóng màu máu lại một lần nữa xuất hiện trên quan tài, nhìn thấy lại có người được gọi là quỷ đến, lần này, nó triệt để nổi giận——

 

Lại đến thêm một tên nữa, tại sao lại đến thêm một tên nữa vậy!

 

Quá tam ba bận.

 

Cả bãi tha ma bắt đầu trở nên “Ngập tràn sức sống” trong âm khí, từng bộ xương một chui lên khỏi mặt đất, người đến còn chưa kịp nhận ra điều bất thường, vội vàng lên tiếng: “Bảo vật…”

 

Lời còn chưa dứt, cái bóng màu máu đã gầm lên giận dữ.

 

Không đưa tiền, không vẽ bánh, thân phận còn chưa rõ ràng, tên này còn không bằng hai tên trước.

 

“Cút!”

 

Không đúng, đi chết đi!

 

Sau hai bài học kinh nghiệm là Chu Kỳ An và Diên đột ngột bỏ chạy, lần này, cái bóng màu máu trực tiếp dùng sương máu bố trí kết giới xung quanh.

 

Một luồng khí lạnh lẽo ập vào mặt, chữ “Cút” vang lên đinh tai nhức óc, con quỷ đến đây để giao dịch bị dọa cho choáng váng.

 

Hết chương 169.

 

Chương 169: Đêm Không Yên Tĩnh

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên