Chương 169: Tranh Luận (21)
“Ôi trời ơi…” Lư Hạ Quân đi tới đi lui, “Mẹ chỉ hơi lo lắng chuyện nhà họ Lương thôi, cậu út con có nói linh tinh gì không?”
Trần Tranh nói: “Mẹ, con biết mẹ và nhà họ Lương quan hệ rất tốt, quan tâm Lương Nhạc Trạch là lẽ thường tình. Nhưng vấn đề của nhà họ Lương khá phức tạp, con và cậu út đều không thể tiết lộ tiến triển điều tra cho mẹ được.”
Lư Hạ Quân nói: “Mẹ biết mà.”
Lời đã nói ra, Trần Tranh cũng không vòng vo nữa, “Mẹ, chuyện nhà họ Lương mẹ đừng nhúng tay vào, còn nhiều hơn thì con không thể nói.”
Lư Hạ Quân im lặng một lúc, bỗng nhiên bật cười, “Con à, trong việc hiểu sai ý người khác thì con thật sự giống hệt cậu út con.”
Trần Tranh khó hiểu, “Hiểu sai ý?”
“Hai đứa đều nghĩ mẹ gọi điện đến để dò hỏi tin tức, vì mẹ thương Lương Nhạc Trạch, vì nhà họ Lư và nhà họ Lương quan hệ tốt, còn vì…. Mẹ không có con gái, mẹ thích Hinh Tình.” Lư Hạ Quân nói: “Nhưng mẹ cũng là chị gái và mẹ của cảnh sát đấy, bao nhiêu năm nay, mẹ không biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên nhúng tay vào sao? Mẹ có gây phiền phức cho hai đứa bao giờ chưa?”
Trần Tranh nói: “Con…..”
“Thôi nào, mẹ không trách con, mẹ có đứa con trai vừa giỏi giang vừa đẹp trai như con thì làm sao trách con được.” Lư Hạ Quân cười cười, “Chuyện nhà họ Lương, mẹ thật sự rất lo lắng, Nhạc Trạch là đứa trẻ mẹ nhìn nó lớn lên, lại là bạn tốt của con, mấy ngày nay mẹ cứ nghĩ mãi, rốt cuộc là thằng bé bị làm sao. Hôm qua mẹ có nói chuyện với mọi người trong nhà, nghe nói nhà họ Lương định nhờ nhà mình, hỏi thăm chút tin tức nội bộ, ai cũng biết con và cậu út con là cảnh sát. Mẹ đã từ chối ngay lúc đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này có khả năng ảnh hưởng đến hai đứa, mẹ không giúp được gì, nhà họ Lư còn có những người khác. Nên mẹ nghĩ, nói trước với hai đứa một tiếng. Cậu của con chức vụ cao hơn con, còn con, chuyện của bản thân còn chưa giải quyết xong, mẹ không muốn làm phiền con. Cậu của con thì ngốc nghếch, hình như không hiểu ý mẹ. Mẹ nói với nó, có thể sau này có người mượn danh nghĩa của mẹ tìm nó và con, cứ theo kỷ luật của hai đứa mà từ chối là được, không cần phải vì mẹ mà khó xử.”
Nghe đến đây, Trần Tranh đã hiểu rõ mọi chuyện, trái tim đang treo lơ lửng cũng từ từ hạ xuống.
Lư Hạ Quân thở dài, “Con người sống trên đời quả thật không thể thiếu được tình người ấm lạnh, mẹ lo lắng cho nhà họ Lương, hy vọng Nhạc Trạch bình an vô sự, nhưng hai đứa mới là em trai và con trai của mẹ, dù mẹ có lo lắng cho người khác đến đâu thì lòng vẫn hướng về hai đứa nhiều hơn.”
Trần Tranh dịu dàng nói: “Mẹ, con biết rồi. Mẹ còn nói gì với cậu nữa? Hình như cậu út có hơi ngại ngùng.”
Lư Hạ Quân suy nghĩ một chút, “Mẹ nói với nó, chị sẽ luôn che chở cho em trai, ôi, nói cho mẹ nghe xem, nó ngại ngùng như thế nào?”
Trần Tranh bèn học theo dáng vẻ ấp a ấp úng của Lư Hạ Kinh, Lư Hạ Quân bị chọc cười một trận.
Trần Tranh hỏi rõ ràng mọi chuyện, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi không ít. Lư Hạ Quân đoán được anh sắp đi làm, cũng không nói nhiều nữa, chỉ nhấn mạnh mình không chỉ che chở cho Lư Hạ Kinh, mà còn che chở cho cả anh.
Minh Hàn ngủ gật một lúc ở văn phòng đội kỹ thuật điều tra, hình ảnh Lương Nhạc Trạch trong đầu ngày càng rõ ràng. Ngay từ khi công ty dược phẩm Nam Phong thành lập đã bắt đầu sản xuất ma túy, Ngô Mạt đã sớm câu kết với những kẻ buôn bán ma túy, sau khi xác nhận được điều này, lẽ ra phải lập tức thẩm vấn Lương Nhạc Trạch, nhưng việc Kim Hiếu Toàn bỏ trốn và bị bắn chết đã chiếm dụng rất nhiều lực lượng cảnh sát.
Minh Hàn đứng dậy khỏi ghế sofa, bây giờ nên đi thẩm vấn Lương Nhạc Trạch.
Lương Nhạc Trạch đã biết tin Kim Hiếu Toàn bị giết, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt vì thiếu ngủ. Trước khi Minh Hàn mở lời, anh ta đã nói: “Tôi rất tiếc.”
“Vì cái chết của Kim Hiếu Toàn?” Minh Hàn nói.
Lương Nhạc Trạch nói: “Bất kể gã ta đã làm những gì, ít nhất tôi và gã ta hợp tác rất vui vẻ trong việc đưa lao động ra nước ngoài.”
Minh Hàn cười nhạt một tiếng, “Ngay cả khi gã ta cố tình đổ tội cho anh, anh cũng cam tâm tình nguyện sao?”
Lương Nhạc Trạch cau mày, “Tôi không hiểu ý của cậu.”
Minh Hàn nói: “Công ty dược phẩm Nam Phong…..”
Lương Nhạc Trạch ngắt lời, tỏ vẻ bực bội, “Lại là Công ty dược phẩm Nam Phong, tôi đã nói vô số lần rồi, tôi chỉ đầu tư vào Công ty dược phẩm Nam Phong, hơn nữa chỉ có một lần đó, sau này Ngô Mạt làm gì thì tôi không hay biết!”
“Sau này? Vậy nếu không phải là sau này thì sao?” Minh Hàn nói: “Chúng tôi đã điều tra rõ ràng, trước khi Ngô Mạt cầu cứu anh thì đã thiết lập mối liên hệ với những kẻ buôn bán ma túy, khi xây dựng nhà máy của công ty dược phẩm Nam Phong, xưởng sản xuất ma túy của ông ta đã đi vào hoạt động. Lương tổng, số tiền đó của anh rốt cuộc là chi cho việc sản xuất thuốc hợp pháp, hay là sản xuất ma túy, anh nói rõ được không?”
Lương Nhạc Trạch nhìn chằm chằm Minh Hàn, môi mím thành một đường thẳng.
“Tôi có lý do để nghi ngờ, số tiền đó của anh chính là tiền đầu tư cho Ngô Mạt sản xuất ma túy, trên thực tế anh đã tiếp tay cho ông ta sản xuất ma túy.” Minh Hàn nói: “Hơn nữa, trong quá trình sản xuất ma túy, sáu đứa trẻ ở xưởng trà Hồ Vận đã bị ông ta sát hại dã man vì phát hiện ra bí mật của Ngô Mạt. Công ty dược phẩm Nam Phong mà anh đầu tư không chỉ dính líu đến ma túy, mà còn mang theo cả mạng người.”
Lương Nhạc Trạch lấy hai tay ôm mặt, thở hổn hển, “Tôi không biết, tiền được chuyển trực tiếp vào tài khoản của xưởng trà Hồ Vận, tôi phải làm sao để chứng minh, tôi không biết Ngô Mạt sản xuất ma túy?”
Minh Hàn phớt lờ biểu hiện gần như sụp đổ của anh ta, “Trùng hợp là, anh chỉ đầu tư một lần đó, Ngô Mạt cũng chỉ sản xuất ma túy trong vòng chưa đầy một năm.”
Lương Nhạc Trạch nói: “Đây không phải là bằng chứng cho thấy tôi tham gia sản xuất ma túy như các cậu nghĩ!”
“Lần trước anh có nói với Trần Tranh, có người đang cố tình dẫn dắt chúng tôi nghi ngờ anh.” Minh Hàn nói: “Rất có khả năng, người này chính là Kim Hiếu Toàn.”
Lương Nhạc Trạch im lặng.
“Tập đoàn Vân Tuyền năm đó sa sút như vậy, anh còn có bản lĩnh vực dậy, một Kim Hiếu Toàn hết lòng hết dạ làm ăn với anh, anh lại không phát hiện ra vấn đề gì sao?” Minh Hàn đi hai vòng sau lưng Lương Nhạc Trạch, “Kim Hiếu Toàn bị ai giết chết?”
Biểu cảm của Lương Nhạc Trạch bình tĩnh trở lại, “Không biết, không phải tôi.”
“Hành tung của anh tối qua quả thật nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi.” Minh Hàn lại hỏi: “Vậy anh có biết Kim Hiếu Toàn chết như thế nào không?”
Lương Nhạc Trạch nói: “Dù sao thì cậu cũng sẽ nói cho tôi biết mà.”
Minh Hàn nói: “Anh đúng là bớt việc.” Nói xong, Minh Hàn giơ hai tay lên, làm động tác bóp cò súng, sau đó dùng ngón trỏ điểm vào vị trí trái tim, “Ở đây, bị súng bắn tỉa bắn xuyên qua. Sát thủ này anh rất quen thuộc, người lần trước tấn công Trần Tranh tại nhà của anh ấy cũng chính là người này, giết chết Tân Pháp cũng là hắn ta.”
Lương Nhạc Trạch lắc đầu, cố gắng giữ phong độ và bình tĩnh, “Tôi hiểu các người muốn phá án càng sớm càng tốt, nhưng tôi cũng gánh vác trọng trách của gia tộc, cái chết của Kim Hiếu Toàn không liên quan gì đến tôi, còn về Ngô Mạt, tôi và ông ta đã sớm không còn liên lạc. Tôi chỉ có thể nói đến đây thôi.”
Minh Hàn nhìn thấy trong mắt Lương Nhạc Trạch một màu xám xịt, dường như anh ta đang chờ đợi một cơ hội nào đó, trước khi cơ hội đó đến, anh ta chẳng khác nào một người đã chết.
Chuyện này thật rắc rối, Minh Hàn đang suy nghĩ xem nên tiến hành bước tiếp theo như thế nào thì đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Hiếu Lý, kỹ thuật điều tra từ dữ liệu đã khôi phục được, phát hiện ra một manh mối bất ngờ.
Năm ngoái Kim Hiếu Toàn đã nhiều lần đến thành phố Cư Nam, hồ Cư Nam, và có liên lạc với Lưu Huân. Hiện tại vẫn chưa rõ bọn họ đã trao đổi những gì, nhưng việc Kim Hiếu Toàn quen biết Lưu Huân đã đủ kỳ lạ rồi.
Lưu Huân, người sáng lập “lake”, cũng là chủ hiện tại, sống nương tựa với em gái Lưu Tình nhiều năm, quá trình khởi nghiệp vô cùng gian nan. Lưu Tình là fan trung thành của Lẫm Đông, vì Lẫm Đông mà từng ném chai bia vào Hoắc Diệp Duy, vào đêm Hoắc Diệp Duy bị hại, cô ta đã bị hung thủ lợi dụng và sát hại.
Trong vụ án “Trang viên Vi Mạt”, Lưu Huân là đồng phạm của Mai Phong, nếu không có cô ta, có thể Mai Phong đã không thể giết chết Lư Phong, Cung Tiểu Dương và Chu Tiểu Địch.
Lời nói của Trần Tranh tối qua vẫn còn văng vẳng bên tai Minh Hàn, e rằng thành phố Cư Nam còn một điểm sản xuất ma túy ẩn náu sâu hơn, chính là vì che giấu điểm sản xuất ma túy này nên Công ty dược phẩm Nam Phong mới bị đẩy ra làm bình phong.
Vậy, nơi này chính là “Lake”?
Tin tức được đồng bộ đến thành phố Cư Nam, Trần Tranh đang trên đường đến văn phòng luật sư Vĩnh Thân thì vội vàng tấp xe vào lề đường, “Lưu Huân?”
“Anh.” Minh Hàn nói: “Nếu Lưu Huân có vấn đề, vậy em gái cô ta, Lưu Tình, có lẽ không chỉ đơn thuần là bị “Sát thủ A” lợi dụng diệt khẩu.”
Lưu Huân đã bị chuyển đến viện kiểm sát, chờ ngày bị truy tố. Trong vụ án Mai Phong bị tình nghi giết hại Cung Tiểu Dương, Lư Phong, Chu Tiểu Địch, cô ta là đồng phạm. Trần Tranh có hai ấn tượng sâu sắc về cô ta, một là tình bạn giữa cô ta và Chúc Y, hai là dáng vẻ gục ngã khóc lóc khi biết tin em gái Lưu Tình đã chết.
Nhưng đằng sau nỗi đau khổ của cô ta, dường như còn ẩn chứa một bộ mặt khác.
Sau khi hoàn tất thủ tục, Trần Tranh đã gặp được Lưu Huân trong trại tạm giam. Cô ta gầy gò hơn trước rất nhiều, nhìn Trần Tranh bằng đôi mắt vô hồn.
Trần Tranh lấy ra bức ảnh của Kim Hiếu Toàn, “Cô có quen người này không?”
Qua lớp kính ngăn cách, Lưu Huân chậm rãi ghé sát lại, khi nhìn rõ người trong ảnh, cổ họng cô ta như nghẹn lại. Cô ta nhanh chóng dời mắt đi, nhìn xuống phía dưới, “Không quen.”
“Gã ta tên là Kim Hiếu Toàn, người nước K, nhưng hoạt động lâu năm ở Đông Nam Á.” Trần Tranh nói: “Tối hôm qua gã ta tìm cách trốn thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát, trên đường chạy trốn đã bị giết hại.”
Nghe thấy hai chữ “Giết hại”, Lưu Huân không kiềm chế được mà ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy kinh hoàng, môi khẽ run rẩy.
“Trong dữ liệu liên lạc của gã ta, chúng tôi phát hiện ra gã ta và cô qua lại rất thân thiết.” Trần Tranh nói: “Bây giờ cô lại nói mình không quen biết gã ta?”
Lưu Huân lắc đầu, “Tôi, tôi thật sự không biết gã ta là ai.”
“Gã ta là tội phạm, cũng là kẻ buôn bán ma túy.” Trần Tranh cau mày, trong lòng anh bỗng dâng lên một ngọn lửa giận, người phụ nữ trước mặt này đã hai lần cho anh ảo giác, lần đầu tiên, anh tưởng cô ta là một nữ doanh nhân tự lực cánh sinh, vừa nuôi nấng em gái vừa vất vả khởi nghiệp, lần thứ hai, anh biết được câu chuyện giữa cô ta và Chúc Y, cô ta cô ta trốn sau lưng Mai Phong, lợi dụng người khác, cũng bị người khác lợi dụng.
Và bây giờ, lớp vỏ bọc giả tạo của cô ta đang bị xé toạc.
Lưu Huân rụt vai lại, run rẩy nói: “Ma, ma túy… Vậy, vậy tôi càng không thể quen biết gã ta.”
Trần Tranh hỏi: “Em gái cô, Lưu Tình, gan cũng thật lớn, một mình chạy đến nhà Hoắc Diệp Duy. Là do người chị như cô nuông chiều quá sinh hư hỏng sao? Cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám làm.”
Trong mắt Lưu Huân bỗng nhiên hiện lên vẻ chán ghét không kiềm chế được, “Là tôi không quản lý nó tốt.”
“Tôi nói cho cô biết một chuyện nữa.” Trần Tranh nói: “Kẻ giết Kim Hiếu Toàn và kẻ giết Lưu Tình là cùng một người.”
Cơ thể Lưu Huân khẽ run lên, trên mặt là vẻ hoang mang và khó hiểu.
Trần Tranh hỏi: “Cô có thể phân tích cho tôi nghe tại sao lại như vậy không? Xét cho cùng thì cô và Kim Hiếu Toàn có qua lại mà.”
Một lúc lâu sau, Lưu Huân trở nên vô cùng bồn chồn, “Tôi không biết! Tôi không quen Kim Hiếu Toàn!”
Trần Tranh quan sát cô ta một lúc rồi đứng dậy, “Được rồi, đồng nghiệp của tôi đã đến “lake” rồi, lát nữa tôi lại đến gặp cô, hy vọng lúc đó cô đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi.”
Do vụ án mạng, “Trang viên Vi Mạt” ở khu Tây hồ Cư Nam trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, xe cảnh sát lại xuất hiện, các tiểu thương đều ra ngoài dò hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Vì chủ của “lake” gặp chuyện nên nơi này tạm thời đóng cửa, rất nhiều nhân viên đã tìm việc khác, chỉ còn lại một vài bảo vệ và quản lý. Công việc nghiên cứu và sản xuất của “lake” đã hoàn toàn dừng lại, nhưng lượng hàng tồn kho không phải là con số nhỏ, nếu bán được số hàng này, có thể thu hồi được một phần vốn. Những nhân viên còn lại của “lake” chủ yếu là đang làm việc này.
Lý Sơ mang theo giấy phép điều tra đến, quản lý sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, “Lại, lại điều tra cái gì nữa vậy? Lần trước không phải đã điều tra rồi sao?”
Lý Sơ hỏi: “Có quen biết Kim Hiếu Toàn không?”
Quản lý ngơ ngác, “Ai cơ?”
Lý Sơ bèn cho cô ta xem hình ảnh của Kim Hiếu Toàn, cô ta nói: “Hình như tôi có gặp qua, gã ta muốn đến lấy hàng, nhưng không thương lượng được.”
Quản lý còn khá trẻ, là người vào làm sau khi “lake” phát triển, phụ trách mảng quan hệ công chúng. Cô ta nói, Lưu Huân coi “lake” như con đẻ của mình, chỉ cần rảnh rỗi, dù là khách hàng nhỏ nhất, Lưu Huân cũng sẽ tự mình tiếp đón. Quản lý nhìn thấy Kim Hiếu Toàn vào khoảng giữa năm ngoái, hình như là muốn bàn bạc một vụ làm ăn lớn với Lưu Huân, hai người đóng cửa phòng lại nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng lại không ký hợp đồng. Chuyện kiểu này rất bình thường, quản lý cũng không để tâm.
Vụ án ở “Trang viên Vi Mạt” vốn do Lý Sơ phụ trách, anh ta đã đến “lake” rất nhiều lần, cũng từng tiếp xúc với không ít nhân viên. Việc Lưu Huân bị bắt không liên quan đến hoạt động kinh doanh của “lake”, vì vậy cảnh sát không can thiệp việc nhân viên “lake” nghỉ việc. Nhưng hiện tại, nếu “lake” chính là điểm sản xuất ma túy ẩn náu kia, thì tất cả những người từng làm việc ở đây đều có thể có vấn đề.
Lý Sơ yêu cầu quản lý cung cấp bảng danh sách nhân viên nghỉ việc, lập tức cử người đi xác minh từng người một, đồng thời cho người đến kho hàng, nhà xưởng để lục soát. Quản lý vội vàng đi theo, “Cảnh sát Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, Trần Tranh cũng đến nơi, “Sau khi Lưu Huân bị bắt, các người đã xuất kho bao nhiêu hàng? Là những ai phụ trách?”
Quản lý toát mồ hôi hột, “Tôi, tôi phụ trách một phần, còn, còn có thầy Trịnh.”
“Thầy Trịnh?” Trần Tranh có ấn tượng với người này, tên đầy đủ là Trịnh Phi Long, là người cũ của “lake”, cũng là họ hàng xa của Lưu Huân, là người đã đồng hành cùng Lưu Huân vượt qua giai đoạn khó khăn nhất lúc mới khởi nghiệp, Lưu Huân dồn hết tâm sức vào việc nghiên cứu và phát triển, còn các kênh bán hàng cơ bản đều giao cho Trịnh Phi Long quản lý.
Quản lý nói, Trịnh Phi Long đã xuất một lô hàng, cũng đã nhập vào sổ sách của công ty, sau đó thì biến mất, cô ta muốn liên lạc với Trịnh Phi Long, nhưng điện thoại của Trịnh Phi Long đã không liên lạc được.
Cảnh sát lập tức tiến hành điều tra Trịnh Phi Long. Trịnh Phi Long có một căn hộ ở thành phố Cư Nam, nhưng đã không còn ai ở đó. Theo lời quản lý, ông ta thường xuyên ở lại nhà máy, hoặc là đến nhà Lưu Huân ngủ nhờ. Những căn nhà trên “Trang viên Vi Mạt” đều là biệt thự, nhà Lưu Huân rất rộng, Trịnh Phi Long có một phòng riêng ở đó.
Lần trước khi Trần Tranh đến nhà Lưu Huân, Lưu Tình vẫn còn đang mất tích, ấn tượng sâu sắc nhất là căn biệt thự chất đầy đồ đạc, có khá nhiều phòng cho khách. Lưu Huân nói, “lake” ở khu du lịch, nhân viên đi làm không tiện, tuy nhà máy có ký túc xá, nhưng đôi khi vẫn không đủ, nếu có ai cần ở lại, nhà cô ta lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón.
Còn bây giờ, căn biệt thự đã không còn ai ở, người giúp việc chăm sóc hai chị em cũng đã nghỉ việc.
Cảnh sát thành phố không tìm thấy ma túy ở “lake”, nhưng khi kiểm tra danh sách nhân viên nghỉ việc, lại phát hiện có sáu người không liên lạc được – bao gồm cả Trịnh Phi Long. Năm người còn lại là hai nhân viên kinh doanh, hai công nhân sản xuất, và một kế toán.
“Hai người này rất kỳ lạ.” Quản lý chỉ vào tên của A Vũ và A Tiêu, nói rằng bọn họ đều là những người đã làm việc ở “Lake” trước cô ta, đáng lẽ phải là nhân viên kỳ cựu, nhưng cô ta rất ít khi thấy bọn họ xuất hiện ở công ty, hiệu quả công việc cũng luôn đứng cuối, giống như là người nhà của ai đó vậy.
Còn về hai công nhân sản xuất, quản lý không rõ.
Trong quá trình tìm kiếm, cảnh sát phát hiện, chị Cố kế toán không phải nghỉ việc, mà là mất tích.
Chị Cố ngoài 40 tuổi, đã ly hôn, sống một mình, trước khi mất tích có quen một người bạn trai họ Trương, người này cũng đã ly hôn. Hai người đến với nhau chủ yếu là vì muốn tìm một người bạn đời để cùng nhau sống, tuy có tình cảm nhưng không nhiều.
“Lake” xảy ra chuyện, anh Trương rất hoảng hốt, lo lắng chị Cố bị liên lụy. Anh ta nói, dạo này chị Cố lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, anh ta hỏi chị biết gì, chị cũng không chịu nói. Hai người vì chuyện này mà cãi nhau vài lần, anh ta bực quá bèn chuyển ra khỏi nhà chị Cố, về căn hộ của mình.
Vài ngày sau, anh ta cảm thấy hai người nên ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, còn tiếp tục được thì tiếp tục, không được thì sớm chia tay. Nhưng điện thoại của chị Cố đã tắt máy, anh ta đến nhà chị Cố thì không thấy ai.
Trong lòng anh ta run lên, chị Cố không giống những nhân viên khác của “lake”, là kế toán, công ty có vấn đề gì, kế toán thường là người biết rõ nhất. Vào lúc này chị Cố lại biến mất, chẳng lẽ là bỏ trốn?
Sau đó, anh ta lại gọi điện thoại cho chị Cố, cũng đến nhà tìm kiếm, nhưng chị Cố không quay lại. Lúc cảnh sát tìm đến anh ta, anh ta đã tin chắc là chị Cố bỏ trốn vì sợ tội.
Nhưng theo như những gì cảnh sát nắm được, chị Cố không phải bỏ trốn, mà là đã xảy ra chuyện. Cô ta không giống những người mất tích khác, thân phận của những người khác đều là giả mạo, còn thân phận của cô ta là thật.
“Sau khi Lưu Huân gặp chuyện, người của Kim Hiếu Toàn tạm thời rút lui, toàn bộ số ma túy ở đây đã được chuyển đi, chị Cố là kế toán, là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, vì vậy đã bị Kim Hiếu Toàn thủ tiêu.” Trần Tranh phân tích: “Nhưng lần trước chúng ta đã lục soát “lake” rồi, không phát hiện ra dấu vết sản xuất ma túy.”
Lý Sơ nói: “Vậy là chúng ta vẫn chưa tìm đúng chỗ? “lake” không chỉ có một nhà máy.”
Trần Tranh gật đầu, rõ ràng, số lượng ma túy mà Kim Hiếu Toàn cần không nhiều, hơn nữa không phải là loại ma túy theo nghĩa truyền thống, gã ta chủ yếu là dùng ma túy để khống chế người khác, địa điểm sản xuất ma túy không cần quá lớn, nhưng phải đủ kín đáo.
“Điểm trung chuyển.” Trần Tranh nói: “Điều tra các điểm trung chuyển của “lake”!”
Cuộc điều tra tạm thời rơi vào bế tắc, Trần Tranh nhớ đến hôm nay vốn dĩ định đi gặp Hà Mỹ, thời gian vẫn còn kịp, anh nói với Lý Sơ một tiếng rồi lái xe xuống núi, đi về phía văn phòng Luật sư Vĩnh Thân.
Hôm nay Hà Mỹ mặc một bộ vest đen chuyên nghiệp, hủy bỏ hết công việc, một mực ở lại văn phòng. Lúc Trần Tranh được trợ lý dẫn vào, Hà Mỹ xoay người mỉm cười, “Cảnh sát Trần, tôi chờ anh đã lâu.”
Trần Tranh nói: “Cô biết hôm nay tôi sẽ đến?”
Hà Mỹ nói: “Không phải hôm nay, thì là ngày mai, ngày mốt, với trí thông minh của anh, nhất định sẽ có lúc đến tìm tôi.”
Trần Tranh nghiêm túc nói: “Vụ án trên “Trang viên Vi Mạt” vẫn liên quan đến cô.”
Hà Mỹ nói: “Ý anh là “lake”?”
Trần Tranh hỏi: “Cô đã sớm biết “lake” đang làm gì?”
Hà Mỹ im lặng một lúc, đi đến tủ trưng bày, từ trong ngăn kéo lấy ra một khung ảnh úp xuống, lật lại, là ảnh cô ta đứng cạnh Cố Cường, với vẻ mặt đầy tự tin.
Hà Mỹ nói: “Cố Cường là người đàn ông cặn bã, nhưng năng lực làm việc của ông ta rất mạnh, vì vậy trong tổ chức tên là “Lượng Thiên Xích” đó, ông ta cũng từng bước thăng tiến.”
Trần Tranh nói: “Hóa ra cô hiểu rõ về “Lượng Thiên Xích”.”
Hà Mỹ gượng cười, “Cố Cường biết quá nhiều bí mật, trong đó có bí mật của “lake”, vì vậy ông ta phải chết.”
Trần Tranh nói: “Vậy cô…..”
“Bọn họ tưởng tôi chỉ là một trong vô số tình nhân của Cố Cường, một người tình ngu ngốc thì có thể gây ra nguy hiểm gì cho bọn họ?” Hà Mỹ nói: “Cố Cường quả thật không nói nhiều với tôi, tôi tự mình suy đoán và điều tra, mò mẫm ra được một chút.”
Trần Tranh nói: “Vậy nên cô đã lợi dụng Tư Vy và những người khác bày ra một cái bẫy, dẫn chúng tôi lên “Trang viên Vi Mạt”?”
“Đáng tiếc là, các anh đã phá được vụ án, nhưng lại không phát hiện ra Lưu Huân là kẻ buôn bán ma túy.” Hà Mỹ khẽ cau mày, “Tôi cũng không ngờ, cô ta lại có gan trả thù cho Chúc Y.”
Trần Tranh nói: “Lúc đó cô không chịu nói gì, bây giờ lại vội vàng đưa đáp án cho tôi, cô có mục đích gì?”
Hà Mỹ cười lớn, “Mục đích? Cảnh sát Trần, anh tưởng tôi đang trả thù cho Cố Cường sao? Không, tôi chỉ là để tự bảo vệ mình. Giữa tôi và Cố Cường có tình nghĩa, là ông ta cho tôi bậc thang để tiến lên, không có ông ta, sẽ không có tôi ngày hôm nay. Nhưng tôi là người không có nhiều tình cảm, chưa đến mức phải trả thù cho ai. Sự tồn tại của “lake” và Lưu Huân đối với tôi mà nói luôn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, còn có người đứng sau Lưu Huân, tổ chức “Lượng Thiên Xích” kia làm nhiều việc ác, sâu không lường được, căn bản không phải là đối thủ mà tôi có thể chống lại. Tôi tiếp tục thăng tiến trong giới luật, càng đi lên cao, tôi càng trở nên nổi bật, bọn họ sẽ chú ý đến tôi, nghi ngờ năm đó tôi có thật sự không biết gì hay không. Rất có thể tôi sẽ trở thành vật hi sinh tiếp theo.”
“Vì vậy tôi phải chuẩn bị sẵn sàng trước khi mọi chuyện xảy ra, giả sử “Trang viên Vi Mạt” xảy ra chuyện, cảnh sát trong quá trình điều tra quy mô lớn có thể sẽ phát hiện ra “lake” có vấn đề. Đây không phải là chuyện tốt cho tất cả mọi người sao? Các anh bắt được kẻ buôn bán ma túy, còn tôi không còn phải lo lắng gì nữa. Đáng tiếc là, “lake” đã được xử lý sạch sẽ. Vì vậy các anh điều tra thế nào cũng không ra.”
Hà Mỹ thở dài, “Hôm qua Lạc Thành xảy ra chuyện, tôi cũng có mạng lưới tình báo riêng, chỗ dựa của Lưu Huân đã mất, nên bây giờ tôi mới dám ở đây nói rõ với anh.”
Trần Tranh nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô ta, “Cô biết chỗ Lưu Huân sản xuất ma túy?”
Hà Mỹ nói: “Lưu Huân có một trợ thủ, tên là Trịnh Phi Long, người này bề ngoài là làm việc cho Lưu Huân, nhưng trên thực tế là đang khống chế Lưu Huân. Ngoài “Trang viên Vi Mạt”, ông ta chủ yếu xuất hiện ở đường Tín Liêm, các anh có thể đến đó xem thử.”
Trần Tranh nói: “Luật sư Hà, cảm ơn cô đã cung cấp thông tin, nhưng vì cô đã nhúng tay quá sâu vào vụ án ở “Trang viên Vi Mạt”, tạm thời mời cô về Cục cảnh sát một chuyến.”
Hà Mỹ thở dài một hơi, trên mặt lại có vẻ nhẹ nhõm và buông bỏ, “Tôi biết sẽ có ngày hôm nay mà.”
Sáu người mất tích vẫn chưa được tìm thấy, nhưng Lý Sơ đã xác minh được một số điểm trung chuyển của “lake”, Trần Tranh nhìn bản đồ, trong đó có một điểm nằm ngay trên đường Tín Liêm.
Đường Tín Liêm là một con đường rất bình thường ở thành phố Cư Nam, các cửa hàng dọc theo đường chủ yếu là công ty du lịch, cửa hàng photocopy, cửa hàng tiện lợi. Điểm trung chuyển của “lake” đóng cửa im ỉm, các cửa hàng gần đó cho biết, gần như không thấy cửa hàng này mở cửa.
Cảnh sát phá cửa xông vào, bên trong như vừa bị cướp bóc, chỉ còn lại bàn ghế, bàn làm việc, giá để đồ trống trơn.
Trần Tranh cùng với nhân viên giám định dấu vết tỉ mỉ thu thập các dấu vết còn sót lại trên đồ vật, trong các ngóc ngách, còn Lý Sơ thì điều tra camera giám sát của các cửa hàng xung quanh. Từ ngày 9 đến ngày 10 tháng 2, Trịnh Phi Long và những người mất tích khác đã nhiều lần xuất hiện, chuyển số hàng lên một chiếc xe tải nhỏ.
Đến tối, các dấu vết được mang về cục cảnh sát thành phố đã được xác định có chứa thành phần ma túy, trùng khớp với “Hắc Ấn”.
Hết chương 169.