Chương 17

 

Chương 17:

 

Một luồng khí lạnh từ bên cạnh ập đến.

 

Vị bác sĩ thực tập xoa xoa tay.

 

Điều hòa ở ga tàu điện ngầm bật mạnh quá đi.

 

Cậu ta nhìn khung cảnh hỗn loạn ở lối vào cầu thang, thở dài.

 

Bao lâu rồi thành phố mới lại xảy ra một vụ nghiêm trọng đến vậy?

 

Các thương binh của đội phòng thủ thành phố, người sau người trước được khiêng ra từ trong màn sương mù. Đến giờ phút này, xe tải chở khoang cách ly đã rời đi vài chuyến.

 

Một số dị năng giả gần đó đã đến giúp đỡ, nhưng dị năng giả thường trú trong thành phố, ngoại trừ những người trong cơ quan Phòng thủ Thành phố, thì phần lớn đều có cấp bậc thấp. Nhiều người thậm chí còn chưa từng nhìn thấy dị chủng mấy lần, chỉ là ngày thường xem quá nhiều phóng sự anh hùng về các dị năng giả ở vùng hoang dã trên TV nên muốn thử sức một phen. Kết quả là hừng hực khí thế xông vào, nhắm mắt xuôi tay mà ra.

 

Haiz, chuyện gì thế này.

 

Cậu ta kiên nhẫn khuyên nhủ: “Anh cũng thấy rồi đấy? Thảm họa sương mù không phải chuyện đùa, nếu nhà còn người thân bạn bè cần chăm sóc thì nhất định phải suy nghĩ kỹ hậu quả rồi hãy hành động. Sinh mạng chỉ có một, phải biết trân…” Cậu ta quay đầu lại, nhưng bỗng chốc sững sờ.

 

Người đâu rồi?

 

……….

 

Bên trong toa tàu số 14 của tàu điện ngầm.

 

“… Điện thoại… Giúp tôi…”

 

Thụ Yêu Mê Tâm cứng đờ há miệng, phát ra giọng nói khàn đặc.

 

Hệ thống: [ Nó vẫn còn khả năng ngôn ngữ… Có lẽ là do nó mới biến thành dị chủng chưa lâu, não bộ vẫn còn giữ được một phần chức năng hoạt động; hoặc cũng có thể, nó là cá thể “Thức tỉnh” đặc biệt.]

 

Nói đến đây, giọng nói của hệ thống cũng trở nên nghiêm túc: [Ký chủ, nghe tôi khuyên một câu, mau giết nó đi! Mỗi cá thể “Thức tỉnh” đều có khả năng tiến hóa mạnh mẽ, nói không chừng chỉ trong nháy mắt, cấp bậc của nó sẽ lại tăng lên. Bây giờ rất có thể nó chỉ đang câu giờ.]

 

[ Dị chủng không có nhân tính, giết chóc và thôn phệ là bản tính của chúng. Không thể nương tay hay đồng tình với chúng, bởi vì chúng và “Người” là hai loại sinh vật hoàn toàn khác biệt.]

 

Thẩm Quyết thản nhiên nói: “Vậy sao.”

 

Hắn không biểu lộ cảm xúc gì, nâng con dao trong tay lên, mũi dao nhắm thẳng vào lồng ngực của Thụ yêu – nơi đó được rễ cây bao quanh, bên trong ẩn hiện có thể nhìn thấy một trái tim màu đen đang đập.

 

“Giúp tôi…”

 

“Gọi điện thoại… Cho cô ấy…”

 

Thụ yêu vẫn khàn giọng nghẹn ngào cầu xin.

 

Ngay bên cạnh chỗ nó ngồi, một chiếc điện thoại rơi lăn lóc trên mặt đất.

 

Là mẫu mã của nhiều năm về trước, lớp vỏ mềm trong suốt bọc bên ngoài đã ngả sang màu nâu, màn hình có không ít vết xước, cũ kỹ và đổ nát như toa xe bị sương mù ăn mòn gỉ sét này.

 

Thẩm Quyết liếc mắt nhìn một cái rồi nói.

 

“Trong sương mù không có tín hiệu. Không gọi được đâu.”

 

Thụ yêu sững sờ, nó ngây ra một lúc rồi lẩm bẩm: “Tôi có thể… Tan biến…”

 

Là vật chủ cấp thấp mang sương mù, một khi sương mù đã lan ra, nó sẽ không thể di chuyển, cũng không thể thu hồi.

 

Vật chủ cấp thấp muốn sương mù tan biến thì chỉ có một cách.

 

Thụ yêu vốn bị rễ cây cố định tại chỗ bỗng nhiên bắt đầu di chuyển.

 

Nó cố hết sức, dồn hết toàn lực tiến về phía trước.

 

Giống như lúc nãy, nó đã rất cố gắng ngẩng cổ lên.

 

Vỏ cây cứng rắn cố định bắt đầu bong ra từng mảng, rễ cây bảo vệ trái tim nứt toạc, một bộ xương cốt huyết nhục con người đã bị ăn mòn đến biến dạng, chậm rãi tách ra khỏi lớp vỏ cây.

 

Làn da trên người nó đã bong ra cùng với vỏ cây, để lộ ra những múi cơ đỏ tươi còn sót lại. Dây thanh quản trong đám xương cốt máu thịt kia khó khăn lên xuống, cầu xin Thẩm Quyết.

 

“Giúp tôi…..”

 

[Nó… Nó đang tự lột xác sao?] Hệ thống kinh ngạc nói, [Làm sao có thể? Cho dù nó là cá thể “Thức tỉnh” hiếm hoi, có thể giữ lại một phần năng lực tư duy giống con người ở cấp bậc thấp, nhưng tuyệt đối sẽ không sở hữu tư duy của con người. Hơn nữa nó đã giết nhiều người trên tàu điện ngầm như vậy, rõ ràng là đã bị dị hóa tâm trí mới phải… Tại sao?]

 

Dị năng của con người và dị chủng có thể bị bóc tách bằng ngoại lực.

 

Tất nhiên, điều này cần đến một số biện pháp khoa học kỹ thuật đặc biệt, hoặc là loại dị năng đặc biệt.

 

Nhưng tự lột xác mình thì lại rất hiếm thấy.

 

Bởi vì điều này chẳng khác nào kêu một người tự bóp cổ tự sát cả.

 

Trên đời không có mấy người có thể làm được. Bởi vì nó đi ngược lại bản năng sinh lý, còn rất đau đớn.

 

Hành động tự lột xác của Thụ yêu lúc này, cũng giống như việc nó tự mở một cái lỗ thông vào khoang ngực trong không gian lĩnh vực của mình, đều khó hiểu như nhau.

 

Hệ thống không thể nào hiểu được.

 

Thẩm Quyết thì đại khái có thể hiểu được một chút, nhưng không nhiều.

 

Trong ký ức dài đằng đẵng và hỗn tạp của mình, hắn đã từng chứng kiến vô số sinh mệnh chủ động đọa hóa hoặc bị ép buộc đọa hóa. Trong đó, cá thể thuộc về loài người là phức tạp và khó hiểu nhất.

 

Hắn đã sống ở đây bảy năm, cũng không thể nói là mình hoàn toàn hiểu rõ.

 

Hắn nghĩ, có lẽ Thụ Yêu là vì câu nói nhắc nhở của hắn vừa rồi – “Vợ của anh đang ở phòng bệnh nặng, không có ở đây.”

 

Ảo ảnh trong không gian lĩnh vực vỡ vụn, Thụ Yêu bỗng nhiên nhớ ra mình đang ở đâu, điểm cuối của chuyến tàu điện ngầm này là nơi nào.

 

Mũi dao của Thẩm Quyết chạm vào trái tim của Thụ Yêu.

 

—– Không phải hắn đâm dao vào trước, mà là bản thân Thụ Yêu chủ động đưa tới.

 

Dòng máu đen ngòm, dơ bẩn của dị chủng đang chảy ra, nhỏ giọt lên những cành cây khô héo.

 

“Giúp tôi…”

 

Giọng nói khàn đặc trở nên rõ ràng hơn sau khi thoát khỏi lớp vỏ cây, đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên bình thường, mệt mỏi.

 

“Tương Phàm?”

 

Cách đó không xa, Ngao Đại Dã được Trần Thư Thư đỡ dậy, nghe thấy giọng nói quen thuộc của đồng nghiệp, vẻ mặt hắn ta có chút phức tạp, “Thật là anh…”

Thẩm Quyết cúi đầu, cổ tay dùng sức, mũi dao đâm thẳng vào tim của Thụ yêu.

 

Con dao rất sắc bén, động tác của hắn rất dứt khoát, vết thương đâm ra nhỏ hẹp và dài, cộng thêm sinh mệnh lực ngoan cường của dị chủng, trái tim của Thụ Yêu không lập tức vỡ vụn vì huyết áp, mà vẫn đang khó nhọc đập.

 

Mỗi lần đập, đều có dòng máu đen kịt chảy ra theo mũi dao.

 

Đồng thời hóa thành bột phấn rơi xuống, những rễ cây cũng đã hòa làm một với toa tàu.

 

Bột phấn bay lượn hóa thành làn sương mù màu hồng nhạt, bắt đầu tan biến.

 

Sương mù đang rút đi.

 

Thẩm Quyết cúi người nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất lên, mở ra, nhấp vào phần mềm liên lạc, tìm thấy người có ghi chú là [Từ Tiểu Lâm].

 

Tín hiệu đã khôi phục được nửa vạch, bên trong hiện ra vài tin nhắn thoại, và một cuộc gọi video chưa kết nối. Hắn bấm gọi lại.

 

Cuộc gọi không được kết nối.

 

Đầu ngón tay Thẩm Quyết dừng lại, chọn mở những tin nhắn thoại đó ra.

 

Giọng nữ dịu dàng yếu ớt phát ra từ chiếc điện thoại cũ kỹ, có chút rè rè.

 

“Em vừa đi kiểm tra xong. Bác sĩ nói kết quả kiểm tra của em không có vấn đề gì, có thể phẫu thuật ngay, tỷ lệ thành công cao hơn so với dự kiến lúc trước, có năm phần đấy.”

 

“Em biết công ty anh ngày thường hay tăng ca, nếu sếp không cho nghỉ…. Thì anh đừng vội đến. Nhưng mà, chúng ta gặp mặt qua video một lát nhé. Em hơi sợ…”

 

“A Phàm, anh đang ở đâu vậy? Sao em gọi cho anh không được?”

 

“…”

 

“Em phải vào phòng phẫu thuật rồi.”

 

“Nếu em không thể ra ngoài, A Phàm, anh phải sống thật tốt, chăm sóc con của chúng ta nhé.”

 

Trong khí quản của Thụ Yêu phát ra tiếng thở khò khè, như đang khóc.

 

“… Tiểu Lâm…”

 

Trái tim của nó dần dần ngừng đập.

 

[ Chúc mừng ký chủ đã đánh bại vật chủ sương mù “Thụ Yêu Mê Tâm”, thành công phá giải làn sương mù cấp thấp trong tàu điện ngầm.]

 

Giọng nói của hệ thống vang lên.

 

[ Nhiệm vụ tân thủ hoàn thành. Anh đã nhận được phần thưởng “Gói quà tân thủ”, có muốn xem ngay không?]

 

[Có or Không.]

 

Thẩm Quyết không lựa chọn ngay, mà tiếp tục lướt xem điện thoại của Tương Phàm.

 

Trong điện thoại của Tương Phàm có rất nhiều tin nhắn, hơn mười nhóm chat công việc không ngừng nhấp nháy.

 

Có một người có ghi chú [Trưởng phòng Triệu] gửi tin nhắn tới.

 

Trưởng phòng Triệu: [Tương Phàm! Phương án cậu giao lên có vấn đề, sếp xem xong đang nổi trận lôi đình. Cậu mau quay lại đây, trong vòng nửa tiếng nữa mà không thấy mặt cậu, ngày mai cậu cũng không cần đến nữa.]

 

Tương Phàm: [Nhưng mà trưởng phòng, hôm nay vợ tôi phẫu thuật…]

 

Trưởng phòng Triệu: [Không có nhưng nhị gì hết! Vợ ông đây còn đang sinh con đây này. Lý do chỉ là cái cớ, công ty không cần lý do!]

 

Trưởng phòng Triệu: [Đã nửa tiếng rồi, Tương Phàm, cậu đang ở đâu? Cậu còn muốn tiền thưởng tháng này nữa không?]

 

Trưởng phòng Triệu: [Tốt lắm, còn không thèm trả lời tin nhắn đúng không. Sếp nói, cậu bị sa thải!!!]

 

Ngao Đại Dã đi tới, nhìn thấy tình trạng của đồng nghiệp, có chút đồng tình.

 

Nhưng nhớ tới hàng trăm hàng ngàn người chết thảm trong toa xe, chút đồng tình đó cũng theo gió mà bay đi.

 

Cậu ta vò đầu nhìn tin nhắn trong điện thoại.

 

“Lối văn phong của Trưởng phòng Triệu….. Sao giống hệt lúc nãy nói chuyện với tôi vậy?” Ngao Đại Dã bừng tỉnh, “Chẳng lẽ là do sếp giám sát thấy tôi lén lút chuồn mất không tăng ca, nên cố ý bảo Trưởng phòng Triệu tìm cớ đúng không?”

 

Cậu ta như nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại của mình ra, sau đó vẻ mặt như đưa đám, nói: “Tôi cũng bị sa thải rồi.”

 

Trần Thư Thư vỗ vỗ vai hắn ta, an ủi: “Loại sếp ngu ngốc này, nếu là tôi, tôi đã sa thải gã ta từ lâu rồi.”

 

Ngao Đại Dã vẫn mặt mày ủ rũ: “Cậu còn là thực tập sinh, chưa hiểu được sự đời đâu.”

 

Thẩm Quyết vừa xem điện thoại của Tương Phàm, vừa nói: “Thông báo thôi việc đã gửi trước một tháng chưa? Bằng chứng tăng ca đã lưu lại chưa? Công ty đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động, khi nghỉ việc phải được bồi thường 2n lương, trong đó tiền làm thêm giờ được tính theo mức tối thiểu là 150%, nhớ là cộng dồn rồi nhân lên, trước khi nghỉ việc đến bộ phận tài vụ đòi bồi thường.”

 

Ngao Đại Dã nghe mà ngẩn người.

 

“Hình như cậu rất am hiểu về những thứ này.” Hắn ta nói, “Tôi còn tưởng các nhà nghiên cứu các cậu hoàn toàn không cần lo lắng những chuyện vụn vặt này chú.”

 

Ai cũng biết, nhà nghiên cứu là bát cơm sắt, thi đậu vào viện nghiên cứu chỉ cần chỉ số lây nhiễm không quá 90, cả đời đều có việc làm.

 

Thẩm Quyết: “Bình thường thôi. Tôi chỉ là thích nghiền ngẫm những bộ luật pháp do con người đặt ra, cố gắng làm một công dân tuân thủ pháp luật mà thôi.”

 

Ngao Đại Dã cảm thấy câu này hơi kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được là kỳ lạ ở đâu. Hắn ta gãi đầu, quyết định không nghĩ nữa, bẻ ngón tay tính toán tiền bồi thường thôi việc của mình.

 

Thẩm Quyết tiếp tục lướt xuống.

 

Sau khung chat của Trưởng phòng Triệu là thông báo được gửi từ tài khoản công khai “Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố”.

 

[Kính gửi cư dân Tương tiên sinh, hóa đơn phẫu thuật trả góp 36 kỳ của quý khách đã được gửi đến. Thời hạn thanh toán kỳ tiếp theo là ngày 16 tháng 11, số tiền thanh toán: 34510 điểm thông dụng.]

 

“Hít…” Trần Thư Thư nói, “Lương thực tập của tôi chỉ có 3000, còn không đủ số lẻ phẫu thuật trả góp của anh ta.”

 

Tiếp theo, là tin nhắn được gửi từ một người có tên là [Người liên lạc].

 

Tương Phàm: [Đây là số hàng tôi tích trữ được trong hai tháng. 60 viên. Đã đặt ở chỗ các người nói rồi.]

 

Người liên lạc: [Nhận được rồi. Tiền đã chuyển vào tài khoản của anh. Nhớ uống thuốc thay thế.]

 

Tương Phàm: [Biết rồi.]

 

Tin nhắn cuối cùng của Người liên lạc được gửi vào lúc 6:07 chiều nay, đúng hai phút sau khi cục trị an vào cuộc, nội dung là:

 

[Giao dịch chấm dứt. Chúng ta bị phát hiện rồi.]

 

“Đồng nghiệp của anh còn buôn bán thuốc à?” Trần Thư Thư kinh ngạc nói.

 

Ngao Đại Dã đang chìm đắm trong việc tính toán tiền bồi thường thôi việc, càng tính thì lông mày càng giãn ra, hận không thể lập tức xông về công ty lột sạch quần lót của sếp, nghe vậy thì ngơ ngác nói: “Tôi không biết… Nhưng gần đây Tương Phàm vì phẫu thuật cho vợ mà vay tiền khắp nơi, có đi đường tắt….. Cũng là chuyện bình thường.”

 

Thẩm Quyết nhìn điện thoại của Tương Phàm, đầu ngón tay gõ nhẹ vào màn hình.

 

[Ký chủ, sao anh lại xem điện thoại của Tương Phàm lâu vậy?] Hệ thống khó hiểu hỏi.

 

Thẩm Quyết: “Hơi kỳ lạ.”

 

Hệ thống chậc lưỡi, [Quả thực có chút kỳ lạ… Tên đầu mối buôn lậu này gửi tin nhắn quá nhanh, trong cục trị an rất có thể có nội gián.]

 

Không chỉ là như vậy.

 

Thẩm Quyết nghĩ.

 

Theo kinh nghiệm phán đoán của hắn, quá trình Tương Phàm bị sương mù lựa chọn và đọa hóa thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực chất lại không phù hợp với “Quy luật”.

 

Đầu ngón tay hắn dừng lại ở tin nhắn đầu tiên mà Người liên lạc gửi tới, vẻ mặt trầm tư.

 

Loại thuốc thay thế này, là thứ gì?

 

Theo cái chết hoàn toàn của Thụ Yêu, rễ cây lan tràn khắp toa tàu cũng từ từ tiêu tan, chỗ ngồi và cửa sổ vốn có của toa xe cũng nhanh chóng lộ ra.

 

Ngao Đại Dã nhìn ra ngoài cửa sổ, vô cùng kích động nói: “Cuối cùng chúng ta cũng có thể ra ngoài rồi?” Hắn ta đã nóng lòng muốn tìm sếp tính sổ lắm rồi.

 

Trần Thư Thư mắt tinh, nhìn thấy một hình người cháy đen ở góc toa tàu, lúc nãy vốn bị rễ cây che khuất, bây giờ mới lộ ra.

 

Cậu ta giật thót tim, vội vàng chạy tới.

 

“Anh La!?”

 

Trần Thư Thư thử dò xét hơi thở của La Vân Sâm.

 

“Không còn thở nữa —- Nhịp tim rất yếu, anh ấy sắp chết rồi! Phải nhanh chóng đưa ra ngoài cấp cứu!”

 

Thẩm Quyết đóng điện thoại của Tương Phàm lại, nhét vào lòng bàn tay đối phương.

 

Con dao vốn cắm trên tim Tương Phàm đã biến mất, dù sao cũng chỉ là sản vật dị năng của Trần Thư Thư, sau khi sương mù tan đi, Trần Thư Thư vừa thả lỏng, những sản vật này liền mất đi cung cấp dị năng, không còn tồn tại nữa.

 

Hắn quét mắt nhìn xung quanh một lượt, sải bước đến một bên toa tàu, nhặt lấy chiếc búa an toàn treo trên tường, cầm búa lên, dùng lực 900 pound đập “ầm ầm” hai cái, đập nát toàn bộ cửa sổ toa xe.

 

“Đi thôi. Tìm đội cứu hộ đến cứu người.”

 

Nói xong thì dứt khoát duỗi tay lật cửa sổ chui ra ngoài.

 

Bên ngoài là lối đi sửa chữa tạm thời của tàu điện ngầm.

 

Khắp nơi đen kịt một màu tối om. Rất yên tĩnh.

 

Trần Thư Thư và Ngao Đại Dã cũng chui theo ra ngoài, nhìn lối đi tối đen như mực thì ngây người.

 

“Cái quái gì thế, người của cơ quan Phòng thủ Thành phố đâu?” Vì lo lắng cho tình trạng của La Vân Sâm, Trần Thư Thư có vẻ hơi cáu kỉnh.

 

“Sương mù xảy ra lâu như vậy rồi, ngay cả một nhân viên cứu hộ cũng không có sao?” Ngao Đại Dã dụi mắt, không thể tin nổi.

 

Thẩm Quyết nhìn lối đi tối om, khẽ nheo mắt.

 

Một cơn gió thổi qua, mang theo hơi nước ẩm ướt và mùi tanh của bùn đất thổi tới từ cuối lối đi.

 

Thẩm Quyết nhíu mày.

 

Hắn không thích mùi này.

 

[ Cảnh báo! Cảnh báo! Có dị chủng nguy hiểm đang lảng vảng gần đây.]

 

Hệ thống đột nhiên phát ra cảnh báo.

 

[ Ngưỡng năng lượng đang được phát hiện… C… B… A… A+…]

 

[ Làm sao trong thành phố lại xuất hiện dị chủng cấp A+? Ký chủ, mau quay lại toa xe, tìm chỗ ẩn nấp! Với thực lực hiện tại của ngài, tuyệt đối không thể để nó phát hiện!!!]

 

Dị chủng cấp cao từ A trở lên, sở hữu ý thức giống con người hoàn chỉnh và không gian lĩnh vực hình thái hoàn chỉnh, đồng thời có thể thao túng việc phóng thích và thu hồi sương mù, có thể liên tục chuyển đổi địa điểm, tiến hành phá hoại và xâm chiếm, sức phá hoại gấp hàng nghìn hàng vạn lần dị chủng cấp thấp.

 

Chính vì vậy, chúng còn có một tên gọi khác.

 

“Thiên tai di động”.

 

Bức tường thành cao lớn và những tuyến phòng thủ kiên cố của thành phố, chính là để phòng ngừa dị chủng cấp cao xâm nhập.

 

Bây giờ xem ra, hình như đã xảy ra sơ suất rồi.

 

Trần Thư Thư và Ngao Đại Dã vẫn chưa hay biết gì, đang bàn bạc xem có nên để hai người đi trước dò đường, một người ở lại toa xe chăm sóc thương binh không.

 

Thẩm Quyết nói: “Người của cơ quan Phòng thủ Thành phố không đến, có lẽ là bên ngoài đã xảy ra chuyện. Đi ra ngoài tùy tiện như vậy sẽ rất nguy hiểm.”

 

Kỳ thực Trần Thư Thư cũng có loại cảm giác này, nói: “Vậy phải làm sao? Chúng ta không thể trơ mắt nhìn anh La cứ như vậy mà chết được.”

 

Thẩm Quyết lấy gel khử trùng xoa tay, đồng thời móc từ trong túi áo ra một đôi găng tay cao su đeo vào, “Tôi biết có một biện pháp sơ cứu ngạt thở do bỏng, có thể thử xem sao. Nhưng mà, cần hai người hỗ trợ.”

 

“Đi thôi. Trước tiên quay lại toa tàu đã.”

 

Hắn vẫn mặc áo blouse trắng, thoạt nhìn rất giống một bác sĩ chuyên nghiệp.

 

Trần Thư Thư và Ngao Đại Dã nhìn gương mặt bình tĩnh tự tin của hắn thì vô thức làm theo chỉ huy của hắn.

 

“Biện pháp gì?” Trần Thư Thư hỏi thêm một câu.

 

Thẩm Quyết nghĩ ngợi những kiến thức về nhân loại học mà mình đã xem qua trong những năm này, nghiêm túc nói: “Phẫu thuật mở khí quản khẩn cấp. Có thể giúp người bệnh khôi phục khả năng hô hấp.”

 

“Ồ ồ.” Trần Thư Thư không hiểu y học, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cậu ta nhìn Thẩm Quyết với ánh mắt sùng bái.

 

[Anh thật sự biết phẫu thuật mở khí quản?] Hệ thống nghi ngờ.

 

Thẩm Quyết: “Không biết.”

 

[Khụ khụ khụ khụ… Vậy là anh đang lừa bọn họ sao?]

 

Thẩm Quyết: “Không phải còn có mi sao, Thống Thống. Mau nghĩ cách gì đó hữu ích đi.”

 

“Mở ‘Gói quà tân thủ’.”

 

………

 

Cách toa xe cuối cùng của tàu điện ngầm chưa đến năm trăm mét.

 

Tay cầm “Thẩm Phán Chi Nhận” của Cố Niệm An đang chảy máu.

 

Máu tươi theo lưỡi dao tí tách nhỏ xuống đất.

 

Giọng nói của hắn ta lạnh lùng, vang vọng trong đường hầm.

 

“Lạc Vũ, đừng có trốn nữa, ra đây.”

 

“Sương mù cấp C là do cậu tạo ra, số liệu trên máy dò cũng là giả. Cậu thậm chí còn né được cả hệ thống giám sát của trung tâm quan trắc. Đây không phải là chuyện một mình cậu có thể làm được, rốt cuộc là ai đang hỗ trợ cậu?”

 

“Mục đích của cậu… Không, mục đích của các người rốt cuộc là gì?”

 

Trong bóng tối mịt mù, một giọng nói khác vang lên.

 

“Mục đích?” Dị chủng cười khẽ nói, “Tôi thì có thể có mục đích gì chứ.”

 

Giọng nói của nó đột nhiên trở nên âm trầm.

 

“Cố Niệm An, anh nên chết từ lâu rồi mới phải. Chín năm trước anh chỉ huy sai trong trận chiến ở Tổ Sâu, hại bao nhiêu người phải chết thay cho sai lầm của anh, vậy mà anh lại giẫm lên thi thể của đồng đội mình, từ Tổ Sâu bò ra ngoài. Nói xem, anh có nên chết hay không?”

 

“Ha ha ha, ha ha ha… Đều nên chết… Tất cả đều nên chết… Con người đều nên chết hết đi…”

 

“Không chỉ anh, mà cả cái thành phố giả tạo này cũng sớm nên bị hủy diệt rồi…!”

 

Không gian lĩnh vực mở ra, làn sương mù màu xanh lam mê hoặc nhanh chóng lan rộng, bao phủ cả thế giới này.

 

……….

 

Vào lúc khung cảnh xung quanh thay đổi, Thẩm Quyết đang quỳ một gối trên mặt đất, cầm cây bút máy cướp được từ tay Từ Tiểu Lâm, đặt trên cổ họng của La Vân Sâm.

 

Ngao Đại Dã trợn to hai mắt nhìn: “Cậu nghiêm túc chứ? Định dùng bút máy chọc vào khí quản thật à?”

 

Thẩm Quyết gật đầu: “Ừ. Trong trường hợp khẩn cấp, khi không có dao mổ, bút máy cũng là một lựa chọn khả thi. Mặc dù bụi bẩn và tạp chất cũng sẽ theo khí quản đi vào, nhưng ít nhất cũng có thể hô hấp được.”

 

Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh và tự tin.

 

Sự thật là vị trí phẫu thuật chính xác và trình tự thao tác đều là do hệ thống vừa tìm kiếm tư liệu cung cấp.

 

Kỹ thuật là do hắn vừa học.

 

Cũng là lần đầu tiên thực hành.

 

Thẩm Quyết mặt không đổi sắc, dùng tư thế cầm bút, trực tiếp đâm thẳng bút máy vào vị trí chính xác, tay không run, mắt không chớp, ngay cả bác sĩ cấp cứu giàu kinh nghiệm nhất đến đây cũng phải khen một câu, thiên phú dị bẩm.

 

Vị trí đâm rất chuẩn.

 

Không khí trong lành theo khí quản đi vào, lồng ngực gần như đã không còn động tĩnh của La Vân Sâm bắt đầu phập phồng.

 

“Ô ô ô, gào gào gào, sống rồi! Sống rồi!” Ngao Đại Dã đứng bên cạnh xem náo nhiệt cảm thấy thật khó tin, kêu lên như khỉ bị hoảng sợ.

 

Sau đó quay đầu nhìn lại, phát hiện bản thân vậy mà thật sự đang đứng trong rừng rậm.

 

… Không đúng, rừng rậm?

 

Không phải hắn ta đang ở trong toa xe sao?

 

[Cảnh báo! Cảnh báo! Đã tiến vào không gian lĩnh vực.]

 

Hệ thống: [Đây là không gian lĩnh vực của dị chủng cấp A+ mở ra, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với phiên bản mini của “Thụ Yêu Mê Tâm” lúc nãy. Chỉ cần ở trong không gian này, tất cả sinh vật đều có thể bị nó cảm nhận được một cách rõ ràng. Bây giờ muốn chạy cũng không thoát được nữa, ký chủ, mau che giấu khí tức của mình, ngừng hành động, đừng để nó chú ý đến anh!]

 

Đây là một khu rừng mưa nhiệt đới, khắp nơi đều là cây cối và dây leo cao chót vót, khí độc nồng đậm tràn ngập xung quanh.

 

Một con trăn bạc khổng lồ cao bằng mười mấy tầng lầu từ trong rừng thò đầu ra, đôi đồng tử rắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm những con người nhỏ bé bên dưới.

 

Hệ thống liếc mắt một cái đã nhận ra chủng loại của dị chủng.

 

[ Dị chủng cấp bốn thuộc hệ “Không gian”, “Trăn hư không”.]

 

[ Khả năng của Trăn hư không là: Ẩn nấp, nọc độc, siết chặt, dịch chuyển không gian cấp cao, chồng chất không gian cấp cao. Điểm yếu là đôi mắt và vị trí cách đầu bảy tấc.]

 

[ Chẳng trách người của cơ quan Phòng thủ Thành phố không đến được, bên ngoài còn có một con Trăn hư không, bọn họ vào bằng cách nào?]

 

[ Để tôi xem đội trưởng đội phòng thủ thành phố năm 2077 là ai nào, với tình hình hiện tại chúng ta còn có thể được cứu không…. Cố Niệm An? Sao vẫn là anh ta thế???]

 

“Lạc Vũ, đối thủ của cậu là tôi.”

 

Cố Niệm An cầm đao, đứng trên ngọn một cây đại thụ gần con trăn khổng lồ nhất.

 

Trên da anh ta xuất hiện rất nhiều đường vân màu đen, bao gồm cánh tay, cổ, lồng ngực, thậm chí cả dưới mắt cũng có hai vệt nước đen kịt dài hẹp.

 

Đây là biểu hiện cho thấy dị năng của anh ta đã được kích phát đến cực hạn.

 

Trăn bạc nhìn anh ta bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo, vung đuôi đầy vảy sắc nhọn, ngay sau đó, cái đuôi kia liền biến mất ngay tại chỗ, rồi sau đó xuất hiện phía sau Cố Niệm An!

 

Cố Niệm An như sớm đã có dự liệu, dùng sức nhảy lên, xoay người vung đao, Thẩm Phán Chi Nhận va chạm với đuôi rắn, phát ra tiếng nổ vang trời chói tai.

 

Con trăn liên tục lóe lên, Cố Niệm An vung đao đỡ đòn. “Quy tắc” được thiết lập có hiệu lực, anh ta có thể mượn lực trong hư không để né tránh.

 

Ầm! Xoẹt! Bùm! Bùm! Bùm!

 

Một người một rắn đánh nhau kịch liệt.

 

Một đám người bình thường bị kéo vào không gian lĩnh vực — còn có Trần Thư Thư, cậu ta kinh ngạc nhìn trận chiến trên bầu trời nhanh đến mức hoa cả mắt.

 

Đây là lần đầu tiên bọn họ được tận mắt chứng kiến ​​trận chiến giữa dị năng giả cấp cao và dị chủng ở khoảng cách gần như vậy.

 

Những đòn tấn công và né tránh vượt quá lẽ thường khiến người ta cảm thấy thế giới này thật kỳ ảo.

 

Mặc dù thế giới hiện tại đã rất kỳ ảo rồi.

 

“Đó là dị chủng… ?”

 

“Đó là con người…?”

 

Bọn họ ngây người.

 

Chỉ có Thẩm Quyết là im lặng tìm một chỗ có bóng râm đứng, hoàn toàn không hứng thú với trận chiến trên bầu trời, hắn lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, xem tin nhắn chưa đọc.

 

Vừa rồi lúc sương mù tan đi, hắn đã cảm thấy điện thoại rung lên.

 

Trong tất cả danh bạ, chỉ có tin nhắn của Tông Lẫm là được hắn đặt chế độ rung.

 

Hắn mở khung chat với [Bạn đời tài giỏi] được ghim ở đầu trang. Theo thói quen ngắm nhìn ảnh đại diện của đối phương, sau đó mới nhìn tin nhắn.

 

Tông Lẫm gửi tới là một bức ảnh.

 

Bức ảnh là phong cảnh bên ngoài cửa sổ máy bay. Mặt trời chiều treo cao, chiếu rọi lên biển mây, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như vảy cá vàng.

 

“Rất đẹp.” Đầu ngón tay hắn vừa định đánh chữ trả lời thì lại nhạy bén cảm giác được mình đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm.

 

Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy một con rắn trắng nho nhỏ đang treo mình trên cành cây không xa, một đôi mắt rắn lạnh lùng đang nhìn hắn chằm chằm.

 

Đôi mắt kia lóe lên ánh sáng đỏ quỷ dị, so với con dị chủng cấp bốn trên bầu trời còn khiến người ta cảm thấy kinh hãi hơn.

 

Cùng lúc đó, con trăn trắng khổng lồ trên bầu trời nhận được tin tức.

 

“Có đúng không, mục tiêu lần này là hắn ta sao.”

 

“Bạn đời của Tông Lẫm.”

 

“Tên phế vật Thụ Yêu kia vậy mà lại để hắn ta chạy thoát khỏi tàu điện ngầm… Vâng, đại nhân, tôi hiểu phải làm thế nào rồi.”

 

Con trăn đang phun lưỡi rắn về phía Cố Niệm An đột nhiên biến mất tại chỗ.

 

Toàn thân Cố Niệm An đề phòng, cảnh giác với mọi ngóc ngách mà con trăn có thể xuất hiện.

 

Cùng lúc đó, con trăn khổng lồ dịch chuyển không gian xuất hiện trên đỉnh đầu Thẩm Quyết, há to miệng lao về phía hắn.

 

Những dây leo rủ xuống xung quanh đột nhiên biến thành vô số con rắn nhỏ màu trắng bạc, bọn chúng tạo thế trận chặn mọi đường lui của Thẩm Quyết.

 

Hệ thống nhận ra biến cố chỉ trong chớp mắt.

 

[Bà nó!!! Chúng đến rồi!!! Mục tiêu thực sự của dị chủng là anh!!! Ký chủ!!!]

 

Thẩm Quyết đã sớm có đề phòng, lúc này thở dài, giơ tay lên dùng sức như ném bóng bầu dục, ném điện thoại di động ra ngoài.

 

Thẩm Quyết có một ưu điểm.

 

Hắn làm việc gì cũng đều rất chính xác.

 

Vì vậy, điện thoại di động cũng bay thẳng vào miệng con trăn khổng lồ rất chính xác.

 

Con ngươi con trăn nghi hoặc đảo một vòng, đột nhiên cảm thấy trong miệng nóng rực, sau đó, nổ tung…..

 

Sức công phá của bom thông thường căn bản không gây ra tổn thương gì cho dị chủng cấp bốn, nhưng trong chiếc điện thoại di động phát nổ này, lại ẩn chứa ấn ký hủy diệt của dị năng giả cấp hai!

 

Bà nó……

 

Ầm ầm…..

 

Sức công phá khổng lồ do vụ nổ tạo ra khiến Thẩm Quyết bay ngược ra ngoài, ma sát với thân cây và dây leo trong rừng, phần mềm trên người lại thêm vài vết thương.

 

Hắn không để tâm đến vết thương trên người mình, điều hắn để tâm chính là…..

 

Chiếc điện thoại di động mà Tông Lẫm mua cho hắn.

 

Hỏng rồi.

 

Hắn rất đau lòng.

 

Tay còn hơi ngứa. Muốn chém gì đó.

 

Trăn gì đó rất được đấy. Đủ dài, có thể chém mấy chục nhát mà không lo trùng vị trí.

 

“Trần Thư Thư….” Hắn quay đầu nhìn Trần Thư Thư bên cạnh, định nói gì đó, lại đột nhiên nhìn thấy không gian phía xa kịch liệt dao động.

 

Một thanh trường thương bằng xương trắng phá vỡ không gian lĩnh vực của dị chủng, có người đang xông vào với khí thế ngất trời, không gì cản nổi.

 

Cơ thể đang căng cứng của Thẩm Quyết lập tức thả lỏng.

 

Ban đầu, hắn còn đang suy nghĩ có nên mượn Trần Thư Thư thêm một cây “số 1” nữa để dùng hay không.

 

Bây giờ xem ra là không cần nữa rồi.

 

Số 1 của hắn đã đến.

 

Con trăn bị bom điện thoại di động làm bị thương, phát ra tiếng kêu gào thê lương phẫn nộ, đầu rắn giống như một túi bỏng ngô màu đỏ, con ngươi bị nổ cho lòi cả ra khỏi hốc mắt.

 

Cơn giận dữ che lấp tất cả lý trí của nó, nó lại một lần nữa sử dụng dịch chuyển không gian, thân hình to lớn trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Thẩm Quyết, luồng gió hôi hám thổi ra thậm chí còn trở thành một cơn bão, khiến con người nhỏ bé yếu ớt trước mặt ngã về phía sau.

 

Trong tay Thẩm Quyết không cầm vũ khí, cả người giống như tờ giấy bị thổi bay.

 

Nhưng ánh mắt của hắn lại vượt qua cái đầu rắn dữ tợn đang lao tới trước mặt, nhìn về phía bầu trời màu cam đỏ phía xa xa, nghĩ.

 

Hoàng hôn quả thực… Rất đẹp.

 

Hắn được người ta ôm chặt vào lòng.

 

Hơi thở dồn dập của người đàn ông phả vào tai hắn, lồng ngực nóng bỏng truyền đến nhịp tim đập kịch liệt. Một tay cầm thương, còn cánh tay không bị dị hóa kia thì ôm chặt lấy hắn, người đó thấp giọng nói với hắn.

 

“Đừng sợ.”

 

“Anh đến rồi.”

 

Hết chương 17.

Chương 17

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên