Chương 17: Mê Sơn (17)

 

Chương 17: Mê Sơn (17)

 

Trần Tranh dậy sớm, hôm nay phải đến Viện nghiên cứu một chuyến. Kể từ khi xảy ra vụ án “Tằng Yến”, cuộc sống yên bình của anh ở thành phố Trúc Tuyền bỗng chốc thay đổi. Dù chủ động hay bị ép buộc, anh đã trở thành cộng tác viên bên ngoài của Đội Điều tra trọng án Bắc Diệp, mấy ngày nay không đụng đến công việc ở Viện nghiên cứu.

 

Trên danh nghĩa, ở Viện nghiên cứu Trần Tranh có một cấp trên họ Tân, tính tình ôn hòa, mọi người hay gọi ông là lão Tân. Hoàn cảnh Trần Tranh được điều đến thành phố Trúc Tuyền khá đặc biệt, lão Tân rất khách khí với anh, chưa bao giờ can thiệp vào công việc của anh. Mấy hôm trước, Trần Tranh xin lão Tân nghỉ phép vì vụ án “Tằng Yến”, lão Tân lập tức đồng ý, còn vui vẻ nói: “Cậu cứ ở bên đó thể hiện tài năng đi, bên này không vấn đề gì.”

 

Không ngờ hôm qua người gọi điện “Kiểm tra” anh lại chính là Hứa Xuyên, cấp dưới của anh. Giọng điệu của Hứa Xuyên có chút bất mãn, nói rằng vụ án lần trước đã phân tích gần xong, hỏi anh là chủ nhiệm khi nào đến nghe báo cáo, tiện thể bố trí nhiệm vụ tiếp theo.

 

Mặc dù bị cấp dưới hỏi han tình hình công việc có phần buồn cười, nhưng Trần Tranh hiểu tính cách của Hứa Xuyên, thanh niên mà, nóng nảy, làm việc cố chấp, rất có trách nhiệm với công việc của một nhà nghiên cứu. Trần Tranh hoàn toàn có thể kiếm cớ từ chối, nhưng nghĩ đến khuôn mặt lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết của Hứa Xuyên, anh không muốn dập tắt sự nhiệt tình của người trẻ tuổi, đành phải đồng ý quay lại Viện nghiên cứu một chuyến.

 

Anh dự định đi sớm về sớm, tốt nhất là trước 10 giờ có mặt ở trường Trung học số 2. Lời Kha Thư Nhi nói khiến anh trăn trở suy nghĩ, nếu nạn nhân bí ẩn kia thực sự tồn tại, rất có thể cũng là học sinh trường Trung học số 2. Người này không giống như Doãn Cạnh Lưu, nhắc đến tên ai cũng biết, có lẽ là một đứa trẻ có cảm giác tồn tại rất thấp, đến mức trong quá trình điều tra trước đó, căn bản không ai để ý đến cậu ta.

 

Trần Tranh vừa ra khỏi khu chung cư, bỗng nhiên nhìn thấy một người quen đang húp mì ở bồn hoa đối diện. Nhìn thấy Trần Tranh, người nọ còn giơ đũa vẫy tay, ra dáng như đang ở đó chờ anh vậy.

 

“Sớm thế, có chuyện gì à?” Trần Tranh bước tới.

 

Trong bát Minh Hàn chỉ còn lại miếng cuối cùng, cậu húp một hơi hết sạch, nhảy xuống khỏi bồn hoa, đi đến thùng rác bên cạnh vứt bát, còn quay sang cười với ông chủ quán mì đang nhìn: “Chú ơi, ngon lắm ạ!”

 

Trần Tranh cũng thường xuyên ghé quán mì này, quả thực rất ngon, “Đừng nói với tôi là cậu ở đây chỉ để ăn bát mì này nhé?”

 

Minh Hàn lau miệng, bát mì cay xé lưỡi, khiến cậu toát mồ hôi hột, “Chờ anh, có chuyện muốn nói với anh cả đêm qua, sợ anh chạy mất.”

 

Trần Tranh ngẩn người, câu này nghe thật sự có chút mập mờ, “Vậy tôi không muốn nghe nữa, cậu tiếp tục giữ bí mật đi.”

 

Minh Hàn cười, đuổi theo, “Đừng mà, manh mối cũng không thèm nghe, còn đâu tố chất của một cảnh sát nữa?”

 

Trần Tranh nhớ đến việc Minh Hàn tối qua đã đến quán mì lão Doãn, “Doãn Cao Cường nói gì với cậu?”

 

“Ông ấy không nói gì cả, nhưng cũng xem như đã nói hết rồi.” Minh Hàn giả vờ thần bí, nhưng Trần Tranh lại hiểu ý cậu: “Ông ấy đã nghĩ đến việc có người sẽ trả thù cho Doãn Cạnh Lưu, ông ấy biết người này, nhưng lại lựa chọn giấu giếm.”

 

Minh Hàn nói: “Đó là lẽ thường tình, nếu em mà là Doãn Cao Cường, con trai em mất tích nhiều năm như vậy, bây giờ cảnh sát đột nhiên bắt đầu điều tra, em nghe ra ý tứ của cảnh sát – có thể con trai anh đã bị người ta hại chết từ mười năm trước, bây giờ có người đang trả thù cho con trai anh. Người này em biết, nhưng trước đây em không biết hắn ta đã làm gì, bây giờ em nhớ ra rồi, hắn ta có thể chính là người mà cảnh sát nói. Chắc chắn em sẽ không bán đứng hắn ta.”

 

Trần Tranh nói: “Nếu Doãn Cao Cường đã biết, vậy thì tiếp tục theo dõi ông ta, sớm muộn gì ông ta cũng để lộ manh mối quan trọng.”

 

Minh Hàn cười nói: “Đúng vậy, nhưng chuyện em phải nhịn cả đêm không phải chuyện này.”

 

“Hửm?”

 

“Tối qua em trở về đội, nhìn thấy bức tường manh mối anh bổ sung. Hình như anh đã phát hiện ra, chúng ta có thể đã đi đúng hướng, nhưng lại đi theo nhầm người. Ngoại trừ Doãn Cạnh Lưu, còn có một nhân vật then chốt khác nằm ngoài tầm ngắm của chúng ta.”

 

Giọng điệu của Minh Hàn có vẻ thờ ơ, nhưng nghe đến đây, Trần Tranh bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, không phải nghiêm túc nghe cậu nói, mà là nghiêm túc đánh giá con người này. Hôm qua ở đội, Trần Tranh quả thực có bổ sung thêm một số thứ lên bức tường manh mối, nhưng vì không có căn cứ, sợ gây hiểu nhầm cho người khác, nên anh viết rất ẩn ý, chỉ là để tự mình sắp xếp suy nghĩ. Vậy mà Minh Hàn lại nhìn ra được.

 

Trần Tranh hỏi: “Vậy cậu nghĩ sao?”

 

“Vừa hay Doãn Cao Cường cũng cho em một cảm giác mâu thuẫn.” Minh Hàn lại mua hai cái bánh hấp còn nóng hổi và một túi sữa đậu nành ở xe bán đồ ăn sáng ven đường, “Nói thế nào nhỉ, từ những gì Doãn Cao Cường miêu tả, em cảm thấy Doãn Cạnh Lưu là người có chỉ số thông minh rất cao, em không phải chỉ nói đến việc học giỏi, học giỏi cũng có thể là mọt sách, Doãn Cạnh Lưu thuộc loại khác.”

 

Cảm giác mâu thuẫn này Trần Tranh cũng cảm nhận được, “Sau khi cậu ta gặp phải chuyện suy sụp, nếu muốn trả thù, hẳn là sẽ dùng thủ đoạn lý trí hơn, chứ không phải giống như chúng ta phỏng đoán trước đó, trực tiếp tìm đến Phùng Phong và Tằng Yến.”

 

“Đúng vậy, cho nên việc cậu ta bị Phùng Phong bọn họ giết chết, điểm này rất đáng ngờ.” Minh Hàn lắc lắc cái bánh hấp, Trần Tranh còn đang nghĩ người này đúng là ăn khỏe thật, vừa ăn xong bát mì to đùng, giờ còn ăn thêm hai cái bánh hấp, thì thấy Minh Hàn ném cái bánh hấp sang, túi bánh được buộc chặt “Vèo” một cái rơi vào lòng anh.

 

Trần Tranh: “?”

 

“Cho anh đó.” Minh Hàn cười đắc ý, “Nhìn em chu đáo chưa, không chỉ ngồi sẵn chờ anh, mà còn mời anh ăn sáng.” Nói xong liền cắm ống hút vào túi sữa đậu nành, “Cầm lấy.”

 

Ngồi chờ sẵn là dùng như vậy sao? Trần Tranh thầm nghĩ.

 

Lần đầu tiên được người ta chăm sóc chu đáo như vậy, Trần Tranh nhất thời không biết nên ăn hay không. Dòng suy nghĩ đang xoay chuyển nhanh chóng cũng vì thế mà dừng lại, quên mất vừa rồi đang thảo luận đến đâu.

 

“Ăn nhanh đi, ăn xong còn làm việc.” Minh Hàn đã coi xe của Trần Tranh như xe của mình, nếu thân thiết hơn chút nữa, Trần Tranh hoài nghi cậu sẽ trực tiếp cầm lấy chìa khóa xe của mình.

 

Minh Hàn còn chưa thân thiết đến mức đó nên liền chìa tay ra, “Anh, chìa khóa. Anh ăn đi, em lái cho.”

 

Trần Tranh ho khan một tiếng, “Hôm nay chúng ta không đi cùng đường.”

 

“Hả? Anh không đến đội sao? Không đến trường Trung học số 2 à?” Sự ngạc nhiên của Minh Hàn có mấy phần là diễn, Trần Tranh đã sớm nhận ra, cậu không phải là người bộc lộ cảm xúc ra mặt.

 

“Có chút việc ở Viện nghiên cứu, tôi phải đến đó một chuyến.” Trần Tranh nói xong liền muốn mở cửa xe.

 

Minh Hàn chắn ngang, “Vậy thì dễ rồi, em đi cùng anh, xong việc rồi chúng ta đến trường Trung học số 2. Vụ án “Tằng Yến” hóc búa như vậy, anh sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian ở Viện nghiên cứu chứ?”

 

Trần Tranh: “…” Quả thực là vậy.

 

Minh Hàn lái xe, Trần Tranh mở cửa sổ xe, vừa ăn sáng vừa nhìn ra ngoài. Lúc đi ngang qua một công trường, anh đột nhiên nhớ đến hộp cơm tối qua của Khổng Binh, buột miệng hỏi: “Cậu đã bao giờ ăn cơm bụi ở công trường chưa?”

 

Minh Hàn nói: “Anh muốn hỏi tại sao Khổng Binh có thể ăn cơm bụi thành thạo như vậy à?”

 

Trần Tranh liếc cậu một cái, “Cậu cũng không cần phải quan sát tỉ mỉ như vậy.”

 

Minh Hàn cười ha ha, “Tối qua lúc em quay về, thấy anh ta vứt hộp cơm, tiện thể trò chuyện vài câu, anh ta có giới thiệu cho em mấy quán cơm bụi ngon ở công trường, lần sau dẫn anh đi thử.”

 

Trước đây Trần Tranh rất kén ăn, không thích đồ ăn quá nhiều dầu mỡ, trong khoảng thời gian sa sút đã ăn không ít đồ ăn nhanh, bây giờ cũng không còn kén chọn như vậy nữa, nếu không chắc chắn sẽ lập tức từ chối.

 

“Gia cảnh Khổng Binh rất khó khăn, học phí thời đi học của anh ta đều là do bố anh ta làm lụng vất vả kiếm từng đồng từng cắc.” Minh Hàn nói: “Thực ra ở trường anh ta rất xuất sắc, nhưng ra trường rồi, so với những người tốt nghiệp trường danh tiếng khác, anh ta lại không còn xuất sắc như vậy nữa, hơn nữa vừa tốt nghiệp đã muốn vào một vị trí tốt, chỉ xuất sắc thôi là chưa đủ – đương nhiên những người xuất sắc phi thường như em thì không tính ha!”

 

Trần Tranh: “…”

 

Minh Hàn tiếp tục nói: “Nhân mạch, tiền tài, tính cách tốt, anh ta cái gì cũng không có, cho nên chỉ có thể bắt đầu từ đồn cảnh sát ở thị trấn nhỏ. Anh ta là cảnh sát hình sự, nhưng mấy năm đầu đi làm lại không được tiếp xúc với bất kỳ vụ án nào có thể áp dụng những gì mình đã học, suýt chút nữa thì bỏ nghề. Lại qua thêm mấy năm nữa, cuối cùng cũng có cơ hội đến Lạc Thành học tập. Đúng rồi anh, lúc đó anh đã là đội trưởng đội trọng án rồi nhỉ?”

 

Trần Tranh không muốn nhắc đến chuyện ở Lạc Thành, càng không muốn giải thích với Minh Hàn lý do tại sao không muốn nhắc đến, cách tốt nhất chính là tỏ ra bình tĩnh, “Ừm, đã là đội trưởng rồi.”

 

Nói xong, anh bỗng nhiên nhận ra, anh và Khổng Binh tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, nói chính xác hơn, Khổng Binh còn lớn hơn anh vài tháng, khi anh đã trải qua vô số vụ án, trở thành đội trưởng đội trọng án Lạc Thành, thì Khổng Binh vẫn còn đang ở cái thị trấn nhỏ bé kia, mỗi ngày xử lý những vụ việc vụn vặt, cái suất đi học tập kia là anh ta phải vất vả lắm mới giành được. Anh chính là người mà Minh Hàn nói, xuất thân trường danh tiếng, nội ngoại đều xuất sắc, được giáo viên giới thiệu, được tiền bối dìu dắt, thời gian thực tập đã có cơ hội tham gia phá án giết người hàng loạt. Anh và Khổng Binh, ngay từ khi tốt nghiệp đã bước đi trên con đường làm cảnh sát khác nhau.

 

Anh vẫn luôn không nhớ rõ rốt cuộc đã đắc tội với Khổng Binh ở đâu, bây giờ nghĩ lại, nếu anh là Khổng Binh, năm đó đến Lạc Thành học tập, nhìn thấy đội trưởng Trần oai phong lẫm liệt, có lẽ trong lòng cũng sẽ nảy sinh bất bình.

 

“Vậy sau đó anh ta…” Trần Tranh nhịn không được hỏi.

 

Minh Hàn nói: “Trong thời gian học tập, anh ta thể hiện rất tốt, trở về thị trấn không lâu, liền được điều đến thành phố Trúc Tuyền, tuy rằng cũng là bắt đầu từ đồn cảnh sát, nhưng dù sao cũng có vụ án để điều tra rồi. Ba năm trước trở thành đội trưởng đội hình sự của Đội Điều tra trọng án Bắc Diệp. Nhưng mà muốn lên nữa thì khó rồi, có lẽ cả đời này anh ta cũng không thể trở thành đội trưởng đội hình sự của thành phố Trúc Tuyền.”

 

Trần Tranh nhìn thẳng về phía trước, anh đã làm đội trưởng đội hình sự của Lạc Thành rất nhiều năm rồi.

 

Trong xe im lặng một lúc lâu, Trần Tranh dọn dẹp túi bánh rỗng, chuyển chủ đề: “Sao cậu lại biết rõ về Khổng Binh như vậy?”

 

Minh Hàn nói: “Anh coi thường đội cơ động đấy à? Trước khi đến hỗ trợ mỗi thành phố, tụi em đều phải tìm hiểu rõ về những thành viên chủ chốt của họ.”

 

Trần Tranh thở phào nhẹ nhõm, đội trọng án Lạc Thành quá mạnh, đội cơ động chưa từng đến hỗ trợ, đương nhiên sẽ không tìm hiểu về anh, còn vụ án lần này ở thành phố Trúc Tuyền, việc anh tham gia vốn là một sự kiện ngẫu nhiên, theo lý mà nói, Minh Hàn cũng sẽ không tìm hiểu về anh trước.

 

Minh Hàn lại dùng giọng điệu tinh quái nói: “Nhưng mà em cũng xem như là hiểu rõ về anh đấy. Xuất phát từ hứng thú cá nhân thôi.”

 

Đến Viện nghiên cứu rồi, chủ đề đột ngột dừng lại, Trần Tranh mở cửa xe: “Cậu ở đây chờ tôi à?”

 

Minh Hàn đi theo xuống xe, “Đừng đùa. Em đường đường là đội viên đội cơ động, đi theo anh, sẽ khiến anh mất mặt sao?”

 

Trần Tranh không rảnh đôi co với cậu, người mấy ngày nay không gặp xuất hiện trước mặt, anh theo bản năng ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt từ chỗ ít ỏi sinh động, lúc nãy trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày ở Viện nghiên cứu.

 

“Chủ nhiệm Trần!” Hứa Xuyên hưng phấn chạy tới, “Cuối cùng anh cũng đến!”

 

Minh Hàn bắt chước giọng điệu của Hứa Xuyên, “Chủ nhiệm Trần!”

 

Sự chú ý của Hứa Xuyên lập tức bị Minh Hàn thu hút, “Chủ nhiệm Trần, vị này là?”

 

“Không cần để ý đến cậu ấy, vụ án cậu đang phụ trách đã sắp xếp ổn thỏa chưa?” Trần Tranh vừa hỏi như vậy, Hứa Xuyên lập tức bỏ mặc Minh Hàn, “Em cảm thấy tâm lý hung thủ loại này rất đáng được quan tâm, hơn nữa bây giờ xã hội cạnh tranh khốc liệt như thế, những người có động cơ tương tự sẽ ngày càng nhiều, chúng ta phải chú ý…”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Minh Hàn nhìn bóng lưng hai người, mỉm cười, đi theo sau.

 

Viện nghiên cứu không có thang máy, mấy năm trước đã được tu sửa một lần, cho nên tuy rằng nhìn từ bên ngoài có thể thấy rõ dấu vết thời gian, nhưng nội thất bên trong vẫn còn rất mới. Nhóm của Hứa Xuyên có bốn người, nhìn thấy Trần Tranh đến, đều đứng dậy chào hỏi. Trần Tranh chỉ mới ở Đội Điều tra trọng án Bắc Diệp có mấy ngày, trở lại đây, vậy mà đã cảm thấy xa lạ vô cùng.

 

“Chào buổi sáng. Xin lỗi mọi người, gần đây tôi có chút việc ở Đội Điều tra trọng án Bắc Diệp, nên làm chậm tiến độ rồi.” Trần Tranh đeo lên mặt nạ chủ nhiệm Trần, “Tiểu Hứa, cậu nói về vụ án đi.”

 

Hứa Xuyên hắng giọng, định mở miệng, Minh Hàn từ cửa bước vào. Hứa Xuyên: “Ê…”

 

Minh Hàn tự giác bê ghế đến, ra hiệu cho Hứa Xuyên: “Mời cậu tiếp tục.”

 

Người là do Trần Tranh mang đến, Hứa Xuyên cũng không tiện nói gì thêm, “Nạn nhân tên là Triệu Thủy Hà, ba mươi tám tuổi, người thành phố Nhã Phúc, là quản lý cấp cao của công ty quảng cáo Nhất Hòa…”

 

“Thành phố Nhã Phúc.” Trần Tranh không khỏi nghĩ đến Ngô Liên San. Quê quán của Ngô Liên San cũng là ở thành phố Nhã Phúc.

 

Hứa Xuyên thấy Trần Tranh có phản ứng, vội vàng hỏi: “Chủ nhiệm Trần, thành phố Nhã Phúc có vấn đề gì sao?”

 

Trần Tranh lắc đầu, “Không có gì, cậu nói tiếp đi.”

 

Hứa Xuyên có chút khó hiểu, tiếp tục nói, vụ án này được phá cách đây hai tháng, một tháng trước được chuyển đến Viện nghiên cứu. Thành phố Nhã Phúc nằm ở phía Đông Bắc thành phố Trúc Tuyền, cách nhau một thành phố, giao lưu kinh tế giữa hai nơi tương đối mật thiết. Công ty quảng cáo Nhất Hòa của nạn nhân Triệu Thủy Hà ở thành phố Nhã Phúc khá nổi tiếng, không ít doanh nghiệp ở các tỉnh khác đều tìm đến hợp tác với cô. Quản lý cấp cao của công ty quảng cáo đa số đều là nam giới, Triệu Thủy Hà là một phụ nữ, hơn nữa còn là một phụ nữ có khí chất phi phàm, là một bông hoa rực rỡ trong ngành.

 

Tuy nhiên, vào ngày 12 tháng 4 năm nay, cô lại bị sát hại trong công viên Hạnh Phúc gần công ty, nguyên nhân cái chết là bị hung khí sắc nhọn đâm xuyên động mạch cổ và khí quản. Lúc được phát hiện, cô vẫn mặc bộ vest công sở được may riêng, đôi giày cao gót rơi cách đó mười mét. Sau khi giết chết Triệu Thủy Hà, hung thủ còn rạch nát mặt và mắt của cô. Qua khám nghiệm hiện trường, cảnh sát tìm thấy hung khí dính đầy máu bên cạnh thi thể, và thu được dấu vân tay trên cán dao. Ngoài ra, tại hiện trường còn để lại dấu chân không đầy đủ và một dãy dấu chân tương đối hoàn chỉnh. Rất giống với việc hung thủ sau khi gây án, vì chuyện gì đó mà bỏ chạy tán loạn, đánh rơi hung khí, và không kịp xóa sạch dấu vết.

 

Ban đầu, cảnh sát thành phố Nhã Phúc cho rằng đây là vụ án mạng liên quan đến cạnh tranh thương mại, công ty của Triệu Thủy Hà dưới sự dẫn dắt của cô trong những năm gần đây nổi lên nhanh chóng, dựa vào khứu giác nhạy bén và sự sáng tạo độc đáo, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường. Trái ngược với đó là sự xuống dốc của nhiều công ty quảng cáo truyền thống. Có thể nói, người căm hận Triệu Thủy Hà rất nhiều.

 

Cảnh sát đã tốn rất nhiều thời gian để điều tra những người khả nghi, trong số họ có một số người quả thực có động cơ và thời gian gây án rõ ràng, nhưng cảnh sát vẫn không thể xâu chuỗi thành một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh.

 

Đang lúc cuộc điều tra rơi vào bế tắc, thì một nghi phạm quan trọng xuất hiện, đó chính là Hướng Vũ, cấp dưới của Triệu Thủy Hà. Người này tốt nghiệp trường danh tiếng, là người có thành tích học tập tốt nhất trong công ty từ thời còn đi học, hơn nữa còn là người địa phương, sinh ra và lớn lên ở thành phố Nhã Phúc. Lúc mới vào nghề, anh ta tràn đầy nhiệt huyết, mong muốn được thể hiện bản thân. Nhưng Triệu Thủy Hà tốt nghiệp cao đẳng, xuất thân nông thôn lại chỉ trích bản kế hoạch đầu tiên của anh ta không ra gì, bắt anh ta làm lại ngay lập tức. Từ đó về sau, gần như công việc nào, anh ta cũng bị Triệu Thủy Hà bắt bẻ, cho dù anh ta thức đêm liên tục, cuối cùng cũng đưa ra được phương án, Triệu Thủy Hà xem xong vẫn sẽ mỉa mai nói với anh ta: “Cậu đó, học hành nhiều như vậy, sao không biết linh hoạt một chút? Có phải học cho ngu người rồi không?”

 

Sự oán hận của anh ta đối với Triệu Thủy Hà đến cả cô lao công trong công ty cũng nhìn ra được, mà vào đêm Triệu Thủy Hà gặp nạn, camera giám sát đã chụp được cảnh anh ta xuất hiện gần công viên Hạnh Phúc.

 

Trong quá trình thẩm vấn ban đầu, anh ta kiên quyết phủ nhận mình là người giết hại Triệu Thủy Hà, nói rằng mình chỉ là có ý kiến với Triệu Thủy Hà, hỏi ngược lại cảnh sát, chẳng lẽ các anh chưa từng oán hận cấp trên của mình sao? Nhưng theo quá trình điều tra, từng nghi phạm một bị loại trừ, Hướng Vũ trở thành người có tình nghi lớn nhất, dấu vân tay của anh ta cũng trùng khớp với dấu vân tay trên cán dao, hơn nữa dãy dấu chân tương đối hoàn chỉnh ở hiện trường được cho là của anh ta để lại. Sau nhiều lần thẩm vấn, cuối cùng anh ta cũng không chịu nổi áp lực tinh thần, thừa nhận giết hại Triệu Thủy Hà.

 

“Cô ta thì ghê gớm lắm sao! Không có bằng cấp, không có năng lực! Ai mà chẳng biết cô ta leo lên vị trí đó bằng cách nào? Chẳng phải là làm tình nhân của sếp sao! Những hợp đồng đó cô ta ký kết bằng cách nào? Ngủ với người ta đấy! Loại đàn bà như cô ta, dựa vào đâu mà sai khiến tôi! Tôi không phục!”

 

Hướng Vũ trút hết mọi căm phẫn đối với Triệu Thủy Hà, biên bản lấy lời khai của cảnh sát in ra dày cộp, bốn phần năm đều là những lời nguyền rủa của Hướng Vũ.

 

Anh ta khai nhận, một tuần trước khi vụ án xảy ra, dự án anh ta phụ trách lại bị Triệu Thủy Hà gây khó dễ, trước đây anh ta đều nhẫn nhịn cho qua, lần này hoàn toàn không nhịn được nữa, bởi vì Triệu Thủy Hà vậy mà lại điều một nữ nhân viên mới vào công ty để thay thế anh ta. Sự căm ghét phụ nữ của anh ta lúc này đã lên đến đỉnh điểm, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ giết chết Triệu Thủy Hà.

 

Anh ta lên mạng tìm kiếm cách giết chết một người phụ nữ, câu trả lời muôn hình vạn trạng, cuối cùng anh ta chọn cách đơn giản và thô bạo nhất, đó là dùng dao. Anh ta lấy cớ bàn bạc về kế hoạch, hẹn Triệu Thủy Hà ra ngoài công ty gặp mặt. Không ngờ khi đi ngang qua công viên Hạnh Phúc, Triệu Thủy Hà lại không ngừng mỉa mai anh ta, sau đó tự mình đi vào khu rừng nhỏ trong công viên.

 

Lúc đó trời đã tối, xung quanh không có người qua lại, anh ta bám theo sau, đâm chết Triệu Thủy Hà. Nhìn thi thể bất động của Triệu Thủy Hà, anh ta vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận, bèn đâm nát mắt và mặt của Triệu Thủy Hà.

 

“Cô ta có mắt như mù! Không biết điều!” Hướng Vũ gào thét trong phòng thẩm vấn.

 

Nhưng sau khi Hướng Vũ nhận tội, cảnh sát thành phố Nhã Phúc vẫn chưa lập tức khép lại vụ án, bởi vì vẫn còn không ít điểm nghi vấn – tại hiện trường phát hiện dấu chân không đầy đủ khác với dấu chân của Hướng Vũ; với tính cách của Triệu Thủy Hà, tại sao cô lại đồng ý đi đến công viên với Hướng Vũ một mình? Tính cách Hướng Vũ nhút nhát, thật sự có dũng khí giết người sao? Hướng Vũ nói anh ta dùng dao đâm chết Triệu Thủy Hà, nhưng trên cổ Triệu Thủy Hà có mấy vết thương chí mạng và vết thương trên mặt lại giống như do người khác gây ra, hơn nữa Hướng Vũ không nói rõ hung khí lấy từ đâu.

 

Cảnh sát một lần nữa cho rằng, Hướng Vũ có thể chỉ là người bị đẩy ra chịu tội thay. Nhưng điều tra đi điều tra lại, cũng không tra ra được hung thủ thứ hai, thái độ nhận tội của Hướng Vũ cũng ngày càng kiên quyết. Áp lực phá án từ dư luận xã hội ngày càng lớn, đến tháng 8 thì đội hình sự thành phố Nhã Phúc đã khép lại vụ án.

 

Hứa Xuyên hoàn toàn tin tưởng vào kết luận của đội hình sự, công việc của Viện nghiên cứu cũng không phải là nghi ngờ những vụ án đã được phá, cậu ta hào hứng nói ra kết luận sau khi nghiên cứu xong vụ án này: “Em cảm thấy sau này nam nhân viên căm ghét nữ lãnh đạo sẽ ngày càng nhiều, khách quan mà nói, hai bên đều có trách nhiệm, nếu như Triệu Thủy Hà nể mặt Hướng Vũ một chút, cuối cùng cũng sẽ không đi đến bước đường này. Đương nhiên người sai nhiều hơn vẫn là Hướng Vũ. Chúng ta phải…”

 

Cậu ta còn chưa nói hết đã bị một tiếng cười nhạo cắt ngang.

 

Trần Tranh ngẩng đầu lên, nhìn thấy người cười nhạo là Tiểu Tạ, nữ nhân viên duy nhất trong nhóm, bình thường cô luôn cúi đầu làm việc của mình, rất ít khi phát biểu ý kiến, anh và cô không có nhiều cơ hội giao tiếp.

 

“Cậu khách quan chứ Hứa tiên sinh?” Tiểu Tạ nói: “Lời nói của cậu đã đứng ở góc độ của đàn ông rồi, sao lại biến thành nạn nhân có tội chứ?”

 

Hứa Xuyên lập tức đỏ mặt, “Ý em không phải vậy…”

 

“Tại sao có nhiều người bị Triệu Thủy Hà ‘bắt bẻ’ như vậy, nhưng cuối cùng người ra tay giết người lại chỉ có Hướng Vũ? Đó thật sự là ‘bắt bẻ’, chứ không phải là thảo luận công việc bình thường sao? Triệu Thủy Hà chưa từng mắng chửi nhân viên nữ nào à?” Tiểu Tạ nghiêm túc nói: “Nói cho cùng, vẫn là do vấn đề của Hướng Vũ, anh ta tự cao tự đại, coi trọng bằng cấp, đổ lỗi cho người khác vì sự thất bại của bản thân, một đứa trẻ to xác không chịu lớn, không có trách nhiệm, vậy mà cũng có nhà nghiên cứu như cậu lên tiếng bênh vực cho anh ta sao?”

 

Hứa Xuyên bị nói đến mức mặt đỏ bừng, vội vàng xin lỗi: “Chị Tạ, là em có chút bất công, chị đừng tức giận, em sẽ tự kiểm điểm lại bản thân!” Nói xong len lén liếc nhìn Trần Tranh, hình như là muốn Trần Tranh ra mặt hòa giải.

 

Mà Trần Tranh thì đang nhìn hồ sơ vụ án, lông mày hơi nhíu lại.

 

Hướng Vũ đã nhận tội, hơn nữa còn khai báo khá chi tiết về quá trình gây án cũng như tâm lý phạm tội, nhưng liệu anh ta có chắc chắn là hung thủ không? Áp lực mà cảnh sát thành phố Nhã Phúc phải đối mặt, anh đã từng trải qua vô số lần ở Lạc Thành, nhưng chỉ cần đội trọng án báo cáo với anh, vụ án còn có điểm nghi vấn, dù chỉ là một điểm cực kỳ nhỏ, anh cũng sẽ gánh vác áp lực, để cho đội trọng án yên tâm điều tra.

 

Nhưng đột nhiên, anh nhớ đến Khổng Binh mà Minh Hàn đã nhắc đến trên đường đến Viện nghiên cứu.

 

Không phải ai cũng có con đường công danh thuận buồm xuôi gió như anh, cũng không phải thành phố nào cũng giống như Lạc Thành. Bây giờ anh có tư cách gì để trách móc cảnh sát thành phố Nhã Phúc không chịu đựng nổi áp lực?

 

Trong lòng dâng lên một nỗi trống rỗng khó tả, Hứa Xuyên gọi “Chủ nhiệm Trần” hai lần, Trần Tranh mới hoàn hồn. Hướng Vũ tiếp tục nói về bài học kinh nghiệm từ vụ án này, ví dụ như doanh nghiệp cần phải chú ý hơn đến mâu thuẫn tâm lý giữa nam nữ, đừng để nó ngày càng lớn… Trần Tranh nghe không được tập trung cho lắm. Chức năng của Viện nghiên cứu chỉ đến đây là cùng, căn bản không thể nào phản hồi những bài học kinh nghiệm rút ra từ vụ án cho xã hội một cách thiết thực được. Nói khó nghe một chút, thì cũng giống như một đám người đóng cửa bảo nhau “chơi trò chơi gia đình” vậy.

 

Anh càng nghe càng thấy phiền muộn, cuối cùng cắt ngang lời Hứa Xuyên, “Cũng muộn rồi, tôi còn có việc, đi trước đây.”

 

Minh Hàn cũng đứng dậy theo, tùy tiện vẫy tay chào mọi người.

 

Hứa Xuyên đột nhiên nói: “Chủ nhiệm Trần, có phải là anh làm việc quá qua loa rồi không?”

 

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hứa Xuyên, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, Tiểu Tạ cũng nhíu mày.

 

Có lẽ là Hứa Xuyên đã nhịn quá lâu, cuối cùng cũng bùng nổ, “Xin lỗi vì lời nói thẳng, anh đối với công việc quá mức hời hợt. Những vụ án đã được phá giải thì không đáng để nghiên cứu sao? Anh thích đi một con đường như vậy, tại sao còn muốn ở lại Viện nghiên cứu làm gì?”

 

Trên mặt Minh Hàn vẫn còn treo nụ cười, nhưng giọng điệu đã lạnh lùng, “Này này…”

 

Trần Tranh ngăn cậu lại, quay đầu nhìn thẳng vào Hứa Xuyên, giọng nói đều đều, không hề có ý tứ trách mắng của cấp trên đối với cấp dưới, “Cho nên cậu đừng giống như tôi, đừng coi tôi là mục tiêu.” Nói xong thì xoay người đi xuống lầu.

 

Hứa Xuyên sững người, một lúc sau siết chặt nắm đấm, biện minh một cách gượng gạo: “Tôi không hề coi anh là mục tiêu!”

 

Người lái xe vẫn là Minh Hàn, dường như Trần Tranh đã quên mất lúc này anh không còn đồ ăn sáng để ăn, dễ dàng nhường ghế lái cho Minh Hàn, ngồi ở ghế phụ ra lệnh, “Đến trường Trung học số 2.”

 

“Tuân lệnh!” Minh Hàn nói.

 

Xe chạy được một lúc, Minh Hàn đã liếc nhìn Trần Tranh mấy lần, “Chủ nhiệm Trần.”

 

Trần Tranh nói: “Đổi cách gọi khác đi.”

 

“Thì ra anh vẫn thích em gọi anh là anh hơn.” Minh Hàn đắc ý nói.

 

Chưa kịp để Trần Tranh phản bác, Minh Hàn lại nói: “Anh, lúc nãy anh không tức giận à? Nhóc con kia nói anh như vậy.”

 

“Hứa Xuyên là người trưởng thành rồi, nhóc con cái gì.” Trần Tranh quay mặt sang, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hơn nữa cậu ấy nói không sai, tôi đúng là một… lãnh đạo không để tâm đến Viện nghiên cứu. Người nên tức giận không phải là tôi, mà là bọn họ.”

 

Minh Hàn im lặng một lúc, “Vậy tại sao anh còn ở lại Viện nghiên cứu, ở đó anh cũng không vui vẻ gì.”

 

Trần Tranh không trả lời.

 

Minh Hàn cười nói: “Muốn tâm sự thì cứ nói, đợi vụ án này kết thúc, em nghe anh nói thâu đêm suốt sáng cũng được.”

 

Trần Tranh khẽ cười một tiếng.

 

Minh Hàn hỏi: “Cười cái gì? Thâu đêm suốt sáng cũng không đủ à?”

 

Trần Tranh nói: “Chờ vụ án điều tra xong, chẳng phải cậu sẽ quay về căn cứ làm đầu lĩnh cảnh khuyển sao?”

 

Minh Hàn xìu mặt, “Thật là vô tình quá đi chủ nhiệm Trần à.”

 

Lúc này, xe đã đến gần trường Trung học số 2, Trần Tranh nghiêm mặt, “Dừng xe ở ngã tư phía trước.”

 

Minh Hàn nhìn thấy tấm biển đồn cảnh sát Hòa Lạc, hiểu ý, “Được rồi, anh đến đồn cảnh sát, em đến trò chuyện với các thầy cô giáo.”

 

Hết chương 17.

 

Chương 17: Mê Sơn (17)

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên