Chương 17: Song Sư (17)
Cây cầu là một cây cầu cạn, dài khoảng mười mét. Đường Tà Dương cao thấp không bằng phẳng, các công trình kiến trúc hầu hết đều ở trên mặt bằng của cầu, dưới cầu ít người lui tới, mùa xuân cỏ dại mọc um tùm, khi tốt nhất có thể mọc lên đến mặt cầu, người không quen đi đến đó, không biết bên dưới là một cái hố, rất dễ bị ngã xuống.
Người phát hiện thi thể là một nhóm tiểu thương bán đồ ăn sáng ở đường Tà Dương, thấy thời tiết nóng lên, có người ngửi thấy mùi lạ, cho rằng là thức ăn thừa bị thiu của nhà khác không xử lý, hỏi qua hỏi lại liền cãi nhau, ai cũng đều cho rằng đối phương sai. Vì vậy đã cùng nhau tìm đến nơi mùi hôi bốc ra, tìm đến thì phát hiện ra thi thể ở dưới cầu.
Vụ án Hoàng Huân Đồng còn chưa bắt được hung thủ, bây giờ lại có thêm một thi thể nữa, đồn công an vội vàng phong tỏa hiện trường, thông báo cho phân cục Bắc Thành. Hà Phong còn chưa đến đường Tà Dương đã gọi điện cho Quý Trầm Giao.
Quý Trầm Giao vốn định hôm nay trở về thành phố Hạ Dung, sắp xếp cho đội trọng án họp một buổi, điều tra vụ án Lưu Ý Tường (Hoàng Huân Đồng) theo hai hướng, một là những nghi vấn trên người Ký Khắc, hai là người báo thù cho Hoàng Huân Đồng trong bóng tối.
Một vụ án đột ngột xảy ra nữa khiến bàn tay đang đánh răng của anh chợt khựng lại.
“Bây giờ vẫn chưa rõ tình hình thế nào, bị giết rồi vứt xác hay đơn thuần là ngã chết, lát nữa xem thì mới biết.” Giọng Hà Phong rất nghiêm trọng, “Nhưng lại là đường Tà Dương, tôi cứ cảm thấy không yên tâm, vẫn nên báo cho cậu một tiếng. Có lẽ Pháp y của chúng ta sắp đến rồi, nếu đội trọng án muốn tự mình xem hiện trường thì bây giờ cậu phái người đi đi.”
Quý Trầm Giao bỏ điện thoại xuống, súc miệng xong thì liền gọi cho An Tuần và Tịch Vãn, sau đó vội vàng thay quần áo.
Lăng Liệp vẫn còn trùm chăn ngủ say. Quý Trầm Giao nhíu mày, nhà nghỉ này là do cục cảnh sát huyện sắp xếp, cũng coi như sạch sẽ. Nhưng sạch sẽ đến mấy cũng không thể so được với ga trải giường và chăn gối ở nhà. Vậy mà Lăng Liệp trùm chăn lên mặt cả đêm.
Anh ngủ ở ngoài, tuyệt đối chỉ đắp chăn đến ngực.
“Dậy.” Quý Trầm Giao xem giờ, vốn dĩ hôm nay không cần vội, nhưng cuộc gọi vừa rồi của Hà Phong khiến anh muốn lái xe như bay luôn, vỗ vỗ vào người Lăng Liệp qua lớp chăn, “Lập tức xuất phát.”
Lăng Liệp bị đánh thức, tóc tai bù xù, ánh mắt mơ màng, áo phông cổ rộng bị trượt sang một bên, để lộ ra vai.
Đáy mắt Quý Trầm Giao trầm xuống, “Tỉnh chưa?”
“Đang mơ đẹp mà.” Thấy Lăng Liệp lại nhắm mắt, định gục xuống gối tiếp, Quý Trầm Giao liền ôm lấy vai hắn.
Lăng Liệp ngửi thấy một mùi nước cạo râu nhàn nhạt, hai mắt tập trung lại, “Được rồi, đi nào.”
Quý Trầm Giao buông hắn ra, nhanh chóng thu dọn hành lý, nghĩ đến ở huyện Lộ Trường vẫn còn một số việc phải làm, liền mở một cuộc họp nhỏ với các đội viên cùng đến, bảo bọn họ ở lại, còn mình và Lăng Liệp thì lập tức quay về.
Ăn vội bữa sáng ở ven đường, lúc lên xe thì Lăng Liệp đã hoàn toàn tỉnh táo, “Vội vàng như vậy, đường Tà Dương lại có người chết à?”
Quý Trầm Giao: “…”
Lăng Liệp tự kéo dây an toàn, lẩm bẩm: “Lại bị trí thông minh của mình làm cho kinh ngạc rồi.”
Xe rất nhanh đã lên cao tốc, thỉnh thoảng Quý Trầm Giao lại liếc nhìn điện thoại, chắc chắn An Tuần và Tịch Vãn đã đến hiện trường rồi, anh nóng lòng muốn biết nguyên nhân cái chết và thân phận của người chết.
Lăng Liệp tò mò, “Là vụ án gì vậy?”
Quý Trầm Giao không chắc hai vụ án có liên quan gì đến nhau hay không, anh không muốn tiết lộ với Lăng Liệp, vậy nên đã chuyển chủ đề: “Sáng nay không phải ngủ ngon lắm à? Mơ thấy gì thế?”
“Nói đến cái này thì tôi không buồn ngủ nữa.” Lăng Liệp cười nói: “Mơ thấy được ăn gà rán.”
Quý Trầm Giao: “Đúng là có tiền đồ.”
“Sao vậy? Giấc mơ này tôi mơ từ nhỏ đến giờ, cứ một thời gian sẽ lại mơ một lần.” Lăng Liệp nói: “Anh có từng lặp đi lặp lại một giấc mơ nào không?”
Quý Trầm Giao chợt nghĩ đến một chuyện, chuyện này cũng liên quan đến giấc mơ, nhưng giấc mơ hỗn loạn, mỗi lần tỉnh lại, anh chỉ có thể nhớ được những mảnh vụn rời rạc nhất.
Trong mơ anh là một người khác, anh không nhớ được mặt người đó, hoặc có lẽ trong mơ căn bản cũng không nhìn rõ, đối phương có một cái tên khác – anh không nhớ được, người đó lại nói với anh rằng: “Tôi chính là cậu.”
Bắt đầu mơ giấc mơ này từ khi nào? Hình như là sau khi sư phụ Ninh Hiệp Sâm mất tích, Ngôn Hi cũng cắt đứt liên lạc với anh. Khoảng thời gian đó anh suy sụp tinh thần, nên giấc mơ kỳ lạ đó mới thừa cơ xâm nhập?
Có một khoảng thời gian anh rất bối rối vì giấc mơ kỳ lạ này, bởi vì nó dường như không có bất kỳ ý nghĩa nào, sao anh có thể là người khác? Người khác sao có thể là anh?
Sau khi anh vực dậy tinh thần thì không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa, chỉ là thỉnh thoảng vẫn sẽ “gặp” người tự xưng là anh trong mơ khi ngủ không ngon giấc.
“Đội trưởng Quý?” Tiếng gọi của Lăng Liệp làm Quý Trầm Giao hoàn hồn, anh không muốn chia sẻ giấc mơ của mình, nhưng nghe Lăng Liệp kể thì cũng không sao, “Mơ từ nhỏ đến lớn, anh thèm cánh gà đến mức nào vậy?”
Lăng Liệp nói: “Chuyện này thì dài lắm, hồi nhỏ tôi suýt chút nữa thì chết đói, có một cậu thiếu gia nhà giàu đã chia gà rán của cậu ấy cho tôi, nhờ vậy nên tôi mới có thể sống đến bây giờ.”
Từ nhỏ Quý Trầm Giao đã không thích ăn những thứ này, chợt nhớ đến chuyện nhà Lăng Liệp vượt biên trái phép ra nước ngoài, cảm thấy trước sau rất mâu thuẫn, bố mẹ của Lăng Liệp qua đời sau khi hắn đã trưởng thành, cho dù cuộc sống thời thơ ấu có khó khăn đến mấy cũng không đến nỗi phải nhờ vào sự bố thí gà rán của vị thiếu gia nào đó chứ?
“Bố mẹ cậu đâu?” Quý Trầm Giao hỏi.
Lăng Liệp khựng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này cả hai đều có tâm sự riêng, Quý Trầm Giao cảm thấy bí ẩn trên người Lăng Liệp càng nhiều thêm một chút, Lăng Liệp nhận ra mình nhất thời lỡ lời, nói một câu không nên nói, vậy nên đã lựa chọn im lặng.
Đã rất lâu rồi Quý Trầm Giao không còn đột nhiên nhớ đến Ngôn Hi nữa, người lớn hơn anh không bao nhiêu tuổi, nhưng lại dạy cho anh nhiều thứ hơn cả Ninh Hiệp Sâm, bây giờ nhớ lại, gương mặt cũng đã mơ hồ không rõ.
Nhưng ngay vừa rồi, anh đột nhiên cảm nhận được một sự quen thuộc nào đó trên người Lăng Liệp. Không phải là ngoại hình, không phải là giọng nói, thậm chí cũng không phải là những thứ hư vô mờ mịt như tính cách.
Mà là sự thần bí.
Lăng Liệp và Ngôn Hi đã biến mất đều có một loại cảm giác thần bí mà anh không thể nắm bắt được.
Xe chạy đến trạm dừng chân, vừa đúng lúc điện thoại của Tịch Vãn gọi đến. Quý Trầm Giao mua nước và đồ ăn vặt cho Lăng Liệp, sau đó đi sang một bên nghe điện thoại.
Người chết nằm úp mặt dưới cầu, người đi trên cầu, chỉ cần không nhìn kỹ xuống bên dưới thì sẽ không thể phát hiện ra được.
Tịch Vãn, An Tuần, cùng với pháp y của phân cục đã cùng nhau xuống dưới.
Người chết là một người đàn ông trung niên, cao một mét sáu tám, mặc áo phông dài tay bằng vải bông màu xanh đậm và quần jean, trên quần áo có bụi và bùn đất. Tử thi đã cứng hoàn toàn, bụng đã xuất hiện vết xanh tím, thời gian tử vong ít nhất đã hai ngày.
Gương mặt người chết dữ tợn, lưỡi thè ra ngoài miệng, cổ có vết hằn quan trọng do bị siết cổ: rãnh siết. Cổ tay và cẳng tay có nhiều vết xước do ma sát ở những chỗ không được tay áo che.
An Tuần dùng ngón tay ấn vào rãnh siết ở cổ. Xung quanh rãnh siết có vết cào xước, rãnh siết rõ nhất có xu hướng nghiêng lên trên. Trong móng tay của người chết ngoài bùn đất ra thì còn có vết máu.
Gương mặt người chết có vết va đập, sống mũi bị gãy, một rãnh siết khác ở phía dưới rãnh siết nghiêng lên trên.
Tịch Vãn ở trên cầu hô: “Có vết máu.”
An Tuần và pháp y của phân cục cùng nhau đưa người chết vào túi đựng xác, chuẩn bị mang về để giải phẫu.
“Hung thủ cao hơn người chết một chút, đã siết cổ người chết trên cầu cho đến khi bất tỉnh, lúc đó người chết đã giãy giụa kịch liệt, vết cào trên cổ là do tự cứu để lại.” An Tuần trở lại trên cầu, đưa ra ý kiến của mình, “Hung thủ siết cổ ông ta cho đến chết – thực ra là sau khi siết cổ nạn nhân đến bất tỉnh, hung thủ vẫn không yên tâm, vậy nên mới ấn ông ta xuống đất, vết thương do va đập trên mặt ông ta chính là do lúc đó gây ra.”
Tịch Vãn gật đầu, “Tôi sẽ mang máu về xét nghiệm, rất có thể là của người chết.”
An Tuần ngồi xổm xuống bên vết máu, một đầu gối chạm đất, hai tay làm động tác kéo lên trên, “Để chắc chắn ông ta phải chết, hung thủ đã đè ông ta lại, tiếp tục siết chặt. Khi ông ta còn ý thức đã cào xuống đất, đất cát lọt vào móng tay. Sau khi hung thủ xác nhận ông ta đã chết rồi thì ném ông ta xuống dưới cầu.”
Từ đầu đến cuối Quý Trầm Giao không để Lăng Liệp rời khỏi tầm mắt của mình, “Đã xác định được danh tính chưa?”
“Vết va đập ở mặt không nghiêm trọng, hung thủ không có hành động cố ý che giấu thân phận của người chết.” Tịch Vãn nói: “Chắc là sẽ có kết quả nhanh thôi. Hiện trường còn thu được vài dấu chân khá hoàn chỉnh, chắc sẽ dễ điều tra hơn vụ án Hoàng Huân Đồng.”
Lăng Liệp đã ăn xong và cũng đi vệ sinh xong, Quý Trầm Giao cúp điện thoại, gọi hắn lên xe.
Lăng Liệp hỏi: “Đội trưởng Quý, theo lý mà nói, bây giờ đội trọng án không cần phải chịu trách nhiệm về việc ăn ở của tôi nữa, phải không?”
Quý Trầm Giao nói: “Ừm, tối nay anh về nhà đi.”
Lăng Liệp lắc đầu nguầy nguậy, “Đùa gì vậy? Chỗ đó còn ở được à?”
Quý Trầm Giao biết hắn sẽ nói như vậy mà, anh cười một tiếng, “Vậy anh có yêu cầu gì?”
“Tôi có thể tiếp tục ở lại đội trọng án được không? Hoặc là anh sắp xếp cho tôi một chỗ ở đi?”
“Đội trọng án là nơi mà ai muốn ở cũng vào ở được sao? Người không phận sự…..”
Lăng Liệp cắt lời: “Tôi là người không phận sự à? Tôi là nghi phạm đó!”
Quý Trầm Giao: “…” Anh đã gặp nhiều người kỳ lạ rồi, nhưng cũng chưa thấy ai kỳ lạ như Lăng Liệp, người nào bị tạm giam đến bốn mươi tám tiếng không tranh thủ chạy đi, Lăng Liệp thì hay rồi, ở lì mấy ngày rồi?
“Dù sao thì tôi cũng không về, tôi bị oan, trước khi các anh trả lại công bằng cho tôi, tôi sẽ không đi đâu cả!”
Quý Trầm Giao cũng không phải thực sự muốn đuổi Lăng Liệp đi, toàn thân Lăng Liệp chỗ nào cũng bí ẩn, để hắn ở trong phạm vi kiểm soát của mình, trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Khi về đến thành phố Hạ Dung đã là giữa trưa, Quý Trầm Giao lái xe thẳng đến đường Tà Dương. Nơi này vô cùng náo nhiệt, tin tức lại có người chết đã sớm lan truyền trên mạng, bên ngoài hàng rào cảnh báo có đủ các loại streamer, truyền thông tự do, những người buôn bán cũng không làm ăn nữa, tụ tập lại hóng chuyện bát quái.
Cảnh sát cũng nhiều đến lạ, người của đội trọng án, phân cục Bắc Thành và đồn công an đều có mặt.
Quý Trầm Giao nghe người ta nói: “Có phải có tên tội phạm trốn ở chỗ chúng ta không? Mấy ngày đã có hai người chết rồi, trên ti vi không phải đều chiếu như vậy sao? Cứ trong một tòa nhà lại có người chết liên tục…”
“Đội trưởng Quý, cậu đến đúng lúc quá, tôi vừa mới gọi điện cho anh Lương xong đây!” Hà Phong vẫy tay, vẻ mặt nghiêm túc, “Đã xác định được thân phận người chết rồi, cậu đoán xem là ai?”
Quý Trầm Giao: “Đừng úp úp mở mở nữa.”
“Đường Tiểu Phi, bốn mươi ba tuổi, sống cùng một tòa nhà với Hoàng Huân Đồng! Người ở căn hộ 202 chính là ông ta, ông ta đã ly hôn với vợ, bây giờ sống một mình, khi Hoàng Huân Đồng chết, không phải chúng ta đã làm công tác rà soát rồi sao, lúc đó ông ta vẫn còn, cũng không có gì bất thường, đột nhiên lại bị hại.”
“Chuyện này đã gây ra hoảng loạn rồi, người ở đây đều cảm thấy có người đang nhắm vào người ở đường Tà Dương để giết. Nhưng tạm thời hai vụ án vẫn chưa có điểm chung nào, đặc biệt là thủ đoạn gây án, người giết Hoàng Huân Đồng rất chuyên nghiệp, người giết Đường Tiểu Phi thì rất bình thường, siết cổ mấy lần mới giết chết được người.”
Quý Trầm Giao đến nhà Đường Tiểu Phi, vợ cũ của ông ta vừa nhận xác xong, vẻ mặt kinh hãi chưa tan, khi đối mặt với những câu hỏi của cảnh sát thì vô cùng mất kiên nhẫn.
“Lúc còn sống thì là một kẻ tồi tệ, chết rồi mà vẫn không để tôi được yên! Tôi ly hôn với ông ta lâu rồi, mấy năm rồi không đến đây, tôi đâu biết ông ta có ân oán với ai? Các anh hỏi tôi cũng vô ích!”
Vợ cũ của ông ta nói giọng địa phương rất rõ, nghe là biết không phải người bản địa ở thành phố Hạ Dung. Giọng địa phương này làm Quý Trầm Giao giật mình, bởi vì mấy tiếng trước, tai anh toàn là những giọng địa phương tương tự.
Hết chương 17.