Chương 170: Tranh Luận (22)

 

Chương 170: Tranh Luận (22)

 

Cảnh sát thành phố Cư Nam vẫn đang tiếp tục tìm kiếm những người mất tích. Trần Tranh đặt báo cáo giám định trước mặt Lưu Huân. Cô ta cúi đầu, không nhìn báo cáo, nhưng dường như đã biết đó là gì.

 

“Tôi cảm thấy rất đáng tiếc.” Trần Tranh nói: “Tôi từng tiếp xúc với rất nhiều nghi phạm, tội phạm, phần lớn trong số họ, tôi chỉ cần nhìn một cái là biết bọn họ có vấn đề, việc tìm bằng chứng là sau đó. Nhưng cô thì khác, lần đầu gặp cô ở ‘lake’, tôi đã tin rằng cô là một người có niềm đam mê bất tận với nước hoa, thật lòng yêu công việc này, sau đó lại tin rằng tình cảm chị em giữa cô và Lưu Tình rất sâu đậm. Mãi đến bây giờ tôi mới biết, cô làm việc cho bọn buôn ma túy, nhưng nói vậy cũng không chính xác, bản thân cô đã là một kẻ buôn ma túy rồi.”

 

Lưu Huân lắc đầu, dường như muốn phủ nhận.

 

“Thực ra, nghĩ lại thì, trong lời khai của cô đã thể hiện sự bất mãn với Lưu Tình, chỉ là tôi không để ý mà thôi.” Trần Tranh nói: “Một cô bé như cô ấy, dù hận Hoắc Diệp Duy đến đâu, nếu không có ngoại lực can thiệp, cũng không thể làm đến mức đó. Hôm đó cô ấy đến nhà Hoắc Diệp Duy rồi bị giết, thực ra là do cô sắp xếp, đúng không?”

 

Lưu Huân ngẩng đầu lên, gương mặt đã đẫm nước mắt. Cô ta nắm chặt lấy quần áo, trông như sắp chết đuối đến nơi.

 

Trần Tranh nghe thấy tiếng nguyền rủa khàn đặc thốt ra từ cổ họng cô, “Tại sao nó có thể sống dễ dàng như vậy! Đáng lẽ nó phải chết từ lâu rồi! Nếu không có nó thì tôi cũng không đến nông nỗi này! Tất cả là vì nó! Tất cả là vì nó! Nó còn dám coi thường tôi, dạy dỗ tôi!”

 

Trần Tranh nói: “Vì Lưu Tình? Vì Lưu Tình là sao?”

 

Lưu Huân run rẩy quay sang nhìn báo cáo, vài phút sau bỗng bật ra tiếng cười thảm thiết. Lúc Trần Tranh vừa thông báo tin Kim Hiếu Toàn đã chết, cô ta còn chưa kịp phản ứng, cả người đều tỏ ra hết sức đờ đẫn. Còn giờ đây, sau một khoảng thời gian không dài, nhưng đủ dằn vặt, cô ta dường như đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, mà bản báo cáo này đã lật tẩy lớp vỏ bọc cuối cùng của cô ta.

 

Cô ta là một kẻ buôn ma túy, “lake” của cô ta không chỉ sản xuất những loại nước hoa niche được đánh giá cao!

 

“Nếu không có nó, tôi ta đã không phải sống khó khăn như vậy.” Lưu Huân thều thào, tóc che khuất đôi mắt, Trần Tranh nhìn cô ta qua lớp kính, cảm thấy cô ta giống như một con quỷ dữ đang ẩn mình trong bức tranh thủy mặc.

 

Lưu Huân từng kể lại quá trình cô ta đoạn tuyệt với cha mẹ, mang theo em gái ra ngoài khởi nghiệp, đó là một phiên bản đầy tình yêu và sự kiên trì, nó không hoàn toàn là hư cấu, nhưng lại che giấu sự bất mãn, méo mó và ác ý vốn có.

 

Nhà họ Lưu có ba người con, anh cả, Lưu Huân và em gái út Lưu Tình. Gia cảnh nhà bọn họ khá giả, nên dù cha mẹ trọng nam khinh nữ, Lưu Tình và Lưu Huân cũng không thiếu thốn về vật chất, Lưu Huân còn được ra nước ngoài du học.

 

Nhưng sự ra đi bất ngờ của anh cả đã thay đổi tất cả, anh cả mất, đồng nghĩa với việc nhà họ Lưu không còn người nối dõi tông đường. Cha mẹ nhìn Lưu Tình và Lưu Huân đều thấy không vừa mắt, hận Lưu Huân không biết làm ăn như con trai cả, hận Lưu Tình không phải là con trai.

 

Lưu Huân vốn có thể dứt áo ra đi, cô ta đã có một nền tảng sự nghiệp nhất định ở nước ngoài, không cần dựa vào cha mẹ cũng có thể sống được. Gia đình này khiến cô ta nghẹt thở, cha mẹ đã không yêu thương cô ta, cô ta cũng không cần phải suy nghĩ cho bọn họ làm gì.

 

Nhưng đúng lúc cô ta quyết định rời đi, Lưu Tình đã ôm lấy cô ta khóc cả đêm, Lưu Tình không cho cô ta đi, giọng nói non nớt vang vọng trong phòng: “Chị ơi, chị đừng đi, chị đi rồi em phải làm sao? Ba mẹ căn bản không thương em, em nhất định sẽ chết mất!”

 

Lưu Huân và Lưu Tình đồng bệnh tương liên, trong gia đình này, cả hai đều là những cô gái không được yêu thương, cô ta thực sự không nỡ bỏ lại Lưu Tình. Mang Lưu Tình ra nước ngoài cũng không được, cô ta do dự, sự do dự này giống như bị ghim chặt vào mảnh đất dưới chân.

 

Đã không ra nước ngoài thì phải tìm cách phát huy sở trường của mình. Cô ta và cha mẹ lâm vào một trận giằng co kéo dài, “lake” ban đầu chỉ là một xưởng nhỏ, cô ta từng ảo tưởng rằng, chỉ cần nỗ lực thì sẽ thành công, nhưng thực tế đã giáng cho cô ta một đòn đau đớn.

 

Một xưởng nhỏ như của cô ta căn bản không có khả năng phát triển, cô ta trở thành trò cười cho thiên hạ. Nếu chỉ có một mình, cô ta đã buông bỏ tất cả để ra nước ngoài rồi, nhưng sau khi đoạn tuyệt với cha mẹ, Lưu Tình đã trở thành mối bận tâm của cô ta.

 

Cô bé này rất ngây thơ, không có nhiều khái niệm về tiền bạc, vô điều kiện tin rằng cô ta nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền, vì cô ta là người chị đã cứu mình ra khỏi cái gia đình như địa ngục kia, cô ta là người có thể làm được mọi thứ.

 

Vì niềm tin “có thể làm được mọi thứ” trong mắt Lưu Tình, cô ta đã nỗ lực gấp bội, nhưng vẫn không được, cô ta hoàn toàn không thấy lối ra.

 

Vào thời điểm khó khăn nhất, Kim Hiếu Toàn xuất hiện, nói với cô ta rằng: “Chỉ cần cô nghe lời tôi, làm việc cho tôi, tôi có thể đảm bảo ‘lake’ của cô sẽ trở thành viên ngọc quý trong giới nước hoa niche.”

 

Nếu Kim Hiếu Toàn hứa hẹn về tiền bạc, cô ta sẽ không hành động, nhưng Kim Hiếu Toàn hứa hẹn về sự thành công, đó là thứ danh tiếng mà cô ta khao khát nhất. Cô ta đã mắc bẫy, từ đó trở thành con chó bị Kim Hiếu Toàn sai khiến.

 

Kim Hiếu Toàn phái Trịnh Phi Long đến giúp cô ta, thực chất là để giám sát cô ta. Có thể tùy ý cô ta nghiên cứu và sản xuất nước hoa ở “Lake”, nhưng cô cũng phải sản xuất ma túy mà Kim Hiếu Toàn cần. Ban đầu, điểm sản xuất ma túy được đặt ngay trong “lake”, Trịnh Phi Long mang theo công nhân của mình đến, mọi thứ đều không cần cô ta phải lo. Trong lòng cô ta bất an, luôn cảm thấy trong không khí có mùi ma túy, vì vậy cô ta đã trồng một vườn hoa mai có hương thơm nồng nàn.

 

Cô ta có được nguồn tài chính dồi dào, cùng với danh tiếng ngày càng tăng, trên mạng đã có người bắt đầu đánh giá sản phẩm của “lake”, có những người nổi tiếng bắt đầu giới thiệu về “lake”. Cô ta vừa phấn khích lại vừa sợ hãi, phấn khích vì cuối cùng cô ta cũng sắp vượt qua được khó khăn, sợ hãi là vì nhìn về phía trước, nơi đó mờ mịt không ánh sáng. Cô ta đang đi trên một con đường không lối về, và cô ta đã không thể chọn dừng lại được nữa.

 

Khi cô quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Tình vô tư không biết gì cả, trong lòng lại dấy lên cảm giác ghê tởm. Cô ta không hiểu cảm giác ghê tởm này đến từ đâu, đó là người em gái mà cô ta yêu thương mà.

 

Mối quan hệ hợp tác giữa cô ta và Kim Hiếu Toàn ngày càng sâu sắc, cô ta bắt đầu biết được một số thứ gọi là bí mật. Kim Hiếu Toàn an ủi cô ta khi cô ta hoảng sợ, nói rằng chỉ cần có gã ta ở đây, cô ta và “lake” nhất định sẽ không bị phát hiện, vì gã ta đã sắp xếp một “Con tốt thí” ở thành phố Cư Nam, chỉ để phòng ngừa bất trắc. Nếu cảnh sát bắt đầu điều tra, bọn họ sẽ chỉ điều tra ra “Con tốt thí” đó mà thôi.

 

Cô ta biết đó là công ty dược phẩm Nam Phong, ban đầu Kim Hiếu Toàn đã chọn công ty dược phẩm Nam Phong, sau này mới chuyển sang “lake”. Cô ta không khỏi nghĩ, vậy sau này Kim Hiếu Toàn có lựa chọn tốt hơn, liệu “lake” có trở thành “Con tốt thí” không?

 

Càng biết nhiều, cô ta càng đau khổ. Lưu Tình lại sống hoàn toàn ngược lại với cô ta, ngây thơ, lương thiện, lại còn có thời gian lo lắng cho một ngôi sao nhỏ bao giờ mới nổi tiếng. Cô ta nhìn Lưu Tình, lòng căm hận càng ngày càng sâu, tại sao cô ta không thể vui vẻ như Lưu Tình? Cô ta gánh chịu tất cả, còn Lưu Tình thì chỉ cần hưởng thụ.

 

Từ nhỏ đã vậy, anh cả là hình mẫu trong gia đình, cô ta thua kém anh cả về mọi mặt, em gái út lại được anh cả hết mực cưng chiều. Cô ta không ở trên không ở dưới, phải chịu nhiều lời trách mắng nhất, nhận được ít sự quan tâm nhất.

 

Tại sao!

 

Cô ta đã tự hỏi mình vô số lần. Cũng vô số lần nghĩ, nếu không có Lưu Tình thì tốt biết mấy.

 

“Tôi chỉ muốn nó biến mất, nhưng tôi chưa từng bạc đãi nó.” Lưu Huân nghẹn ngào nói: “Nhưng nó đã phát hiện ra, nó còn chỉ trích tôi, còn nói muốn báo cảnh sát! Ai cũng có thể chỉ trích tôi, riêng nó thì không được! Là vì ai mà tôi mới trở thành con chó của Kim Hiếu Toàn?”

 

Có lẽ do ảnh hưởng của bộ phim “Vũ Sự”, Lưu Tình đã xem rất nhiều phim tài liệu về phòng chống ma túy, trong lúc Lưu Huân không biết thì cô bé đã nắm được không ít kiến thức về ma túy. Cô ấy căm ghét tất cả những kẻ buôn ma túy, lúc ở nhà thường xuyên nói rằng, bọn buôn ma túy không được chết tử tế, không thể cho bọn buôn ma túy bất cứ cơ hội nào.

 

Lưu Huân run sợ, cảm thấy giông bão sắp ập đến.

 

Chỉ là cơn giông bão này đến nhanh hơn cô ta tưởng tượng, Lưu Tình đã đến đường Tín Liêm, phát hiện ra ma túy được cất giấu ở đó.

 

Hôm đó, Lưu Tình trở về nhà, im lặng một cách khác thường, cô ấy bảo người giúp việc nghỉ làm, một mình chờ cô ta tan làm về.

 

Lưu Tình vốn hay nhảy nhót bỗng trở nên trầm tĩnh, như thể đã suy nghĩ rất lâu: “Chị ơi, em đã đến đường Tín Liêm rồi, chị.… Chúng ta đi tự thú đi!”

 

Cô ta cười lạnh trong lòng, tự thú? Nói đùa à!

 

Điều khiến cô ta cảm thấy nực cười hơn nữa là, người nói câu đó lại là Lưu Tình! Một người không biết gì cả, một người được cô ta bảo vệ trong vòng tay ấm áp!

 

Lần đầu tiên cô ta nhìn Lưu Tình bằng ánh mắt như một người xa lạ, cuộc sống của cô gái này là cuộc sống mà cô ta hằng mong muốn, cô ta đã tự mình kiếm được mọi thứ, nhưng cô ta lại không phải là cô gái tên Lưu Tình này.

 

“Được.” Cô ta bình tĩnh nói, “Nhưng Tình Tình à, cho chị thêm chút thời gian, ‘lake’ vô tội.”

 

Lưu Tình khóc lóc ôm lấy cô, “Em biết mà, chị, tất cả là vì em, em là đồng phạm, nếu phải ngồi tù em sẽ cùng chị ngồi tù!”

 

Ngồi tù? Chỉ là ngồi tù thôi sao? Cô ta suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, thầm nghĩ, uổng công mày xem nhiều phim về phòng chống ma túy như vậy, mày không biết những người như tao, khi bị bắt là sẽ bị tử hình sao?

 

Cô ta bỗng cảm thấy lạnh cả người, đương nhiên là Lưu Tình biết! Chính vì biết nên mới muốn cô ta đi tự thú. Hai chị em họ, cô ta bị tử hình, Lưu Tình lại là lập công, tất cả những gì cô ta đã vất vả gây dựng đều là của Lưu Tình!

 

Cô ta giữ chân Lưu Tình, lập tức bảo Trịnh Phi Long liên lạc với Kim Hiếu Toàn. Ngoài dự kiến của cô ta, Kim Hiếu Toàn đã đích thân đến thành phố Cư Nam, lúc ở trên xe, gã ta đã nói với cô rằng: “Đừng vội, ở ‘Trang viên Vi Mạt’ sẽ sớm có chuyện xảy ra. Tôi nhớ em gái cô thích một ngôi sao tên Lẫm Đông?”

 

Nghe đến cái tên Lẫm Đông, Lưu Huân đã theo bản năng run rẩy, trong mắt cô ta Lẫm Đông không chỉ là một ngôi sao, mà còn là cảnh sát phòng chống ma túy Vũ Phong.

 

“Cô xem cô kìa, có gì đáng sợ chứ?” Kim Hiếu Toàn cười nói: “Chắc không lâu nữa đối thủ của Lẫm Đông là Hoắc Diệp Duy sẽ về ở đó vài ngày. Cô biết người này chứ?”

 

Cô ta gật đầu.

 

“Cô tìm cách kích động em gái cô, tốt nhất là để nó một mình đến nhà Hoắc Diệp Duy.”

 

“Rồi… rồi sao nữa?”

 

“Rồi thì tự nhiên sẽ có người giải quyết.”

 

Lưu Huân không hiểu mối quan hệ trong đó, hỏi: “Là ai? Người của anh sao?”

 

“Không tính.” Kim Hiếu Toàn trả lời một cách mập mờ, “Có người muốn báo thù, chúng ta chỉ tình cờ gặp thôi, tiện đường đi nhờ một đoạn.”

 

Có lẽ vì Lẫm Đông biến mất khỏi tầm mắt công chúng, tâm trí của Lưu Tình đều dồn vào Lẫm Đông, không thúc giục cô ta đi tự thú nữa. Mấy ngày đó, cô ta đã dành rất nhiều thời gian ở bên cạnh Lưu Tình, nghe cô bé kể về nỗi lo lắng cho Lẫm Đông, cô ta còn bóng gió nhắc đến Hoắc Diệp Duy, quả nhiên Lưu Tình đã mắc bẫy, trút giận bằng cách chỉ trích Hoắc Diệp Duy.

 

Cô ta càng ngày càng phản cảm với người em gái đang đắm chìm trong những ân oán của fan hâm mộ này, hối hận vì năm xưa đã không bỏ lại Lưu Tình mà dứt áo ra đi. Vài ngày sau, Hoắc Diệp Duy quả nhiên quay lại “Trang viên Vi Mạt”, sự kích động của cô ta đối với Lưu Tình có phần hơi quá, Lưu Tình lại bất ngờ tấn công Hoắc Diệp Duy giữa thanh thiên bạch nhật, suýt chút nữa đã phá hỏng kế hoạch của cô ta.

 

Buổi trưa ngày 30 Tết, cô ta lại nhắc đến Hoắc Diệp Duy với Lưu Tình, nói nếu muốn cho Hoắc Diệp Duy nếm mùi đau khổ, thì hãy lén đến nhà Hoắc Diệp Duy, chụp lại bí mật của Hoắc Diệp Duy.

 

Lưu Tình đã đi, sau đó là phần mà cảnh sát đã nắm được.

 

“Tôi không hối hận.” Lưu Huân đột nhiên thẳng lưng, nước mắt lặng lẽ rơi, “Tôi hối hận vì đã đi theo Kim Hiếu Toàn, nhưng tôi không hối hận vì đã giết Lưu Tình. Nó chính là đến để đòi nợ tôi. Cả cuộc đời này của tôi đã bị hủy hoại trong tay nó rồi.”

 

Cuộc thẩm vấn bị gián đoạn hai lần vì cảm xúc của Lưu Huân suy sụp, Trần Tranh và Lý Sơ thay phiên nhau thẩm vấn. Khi Lý Sơ thẩm vấn, Trần Tranh lặng lẽ quan sát Lưu Huân qua màn hình giám sát, suy nghĩ xem tại sao Kim Hiếu Toàn lại chọn cô ta.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Cô ta thực ra là một người rất bình thường, có sự do dự, hèn nhát của người bình thường, có những ước mơ cao xa, nhưng cũng không thể buông bỏ những ràng buộc bên cạnh, cái gì cũng muốn, cái gì cũng không nắm giữ được.

 

Có lẽ Kim Hiếu Toàn cần chính kiểu người như cô ta? “lake” của cô ta dễ dàng thao túng hơn công ty dược phẩm Nam Phong của Ngô Mạt.

 

Lưu Huân khai rằng, phía sau Kim Hiếu Toàn còn có một thế lực rất lớn, dường như gã ta có một người chị gái, nhưng cô ta chưa từng gặp chị của Kim Hiếu Toàn. Công nhân sản xuất ma túy của “lake” đều do Trịnh Phi Long tìm đến, Trịnh Phi Long là cánh tay đắc lực của Kim Hiếu Toàn, nguyên liệu và công thức chế ma túy đều do Trịnh Phi Long cung cấp, bán cho ai cũng do Trịnh Phi Long quyết định.

 

Lưu Huân nói rằng, số lượng ma túy mà Kim Hiếu Toàn cần không nhiều, chỉ một phần được đem đi bán, phần còn lại dùng để khống chế người. “Bích Không Giáo” chính là tổ chức mà Kim Hiếu Toàn đã gây dựng nên, tổ chức này nhắm vào những người có bệnh tật về thể xác và tinh thần, bọn họ thường không thể chữa trị đúng cách vì nghèo khó hoặc vì những lý do khác, bệnh tật dày vò họ từng phút từng giây, bọn họ biết mình không thể khỏi bệnh, điều bọn họ cầu xin chỉ là giảm bớt đau đớn. Mà “Hắc Ấn” do “lake” sản xuất lại có tác dụng kỳ diệu đối với bọn họ, cái giá phải trả là nghiện nặng, trở thành nô lệ của ma túy.

 

Kể từ khi trở thành con rối của Kim Hiếu Toàn, việc kinh doanh nước hoa của Lưu Huân phất lên như diều gặp gió, thậm chí còn mở rộng thị trường sang nước J, nước K và các nước Đông Nam Á. Có lúc cô ta chìm đắm trong niềm vui hư ảo, được cảm giác thành tựu bao bọc, có lúc lại tỉnh giấc trong cơn ác mộng, mồ hôi lạnh ướt đẫm người. Lúc tỉnh táo, cô ta biết rằng một ngày nào đó mình nhất định sẽ bị phản phệ, nhưng cô ta đã không còn cách nào khác. Nếu cô ta muốn vạch rõ ranh giới với Kim Hiếu Toàn, Trịnh Phi Long nhất định sẽ tiêm ma túy tinh khiết vào người cô ta.

 

Trần Tranh nói: “Tôi nhớ cách đây vài năm, ‘lake’ của cô từng xảy ra một cuộc khủng hoảng truyền thông.”

 

Lưu Huân há miệng, cười khổ, “Tôi là kẻ nửa vời, một mặt tôi làm ác, một mặt lại hy vọng có ai đó đến cứu rỗi mình. Vì vậy tôi đã phát đi một tín hiệu như vậy, nhưng còn chưa đợi Kim Hiếu Toàn cảnh cáo, tôi đã sợ hãi rồi.”

 

Trần Tranh đang nói về sản phẩm mới mà “lake” đã tung ra vào thời điểm đó, Khắc Lam  A Tư. Bản thân loại nước hoa này không có vấn đề gì, là một loại nước hoa nam có mùi hương tương đối nhẹ nhàng, nhưng tên của nó lại là tên một loại ma túy được sinh ra ở châu Mỹ Latinh, vì rất ít người biết đến, lại ở xa Hoa Quốc, nên khi mới ra mắt, không ai hay biết.

 

Không lâu sau, có một người đánh giá đã bóc trần việc Khắc Lam A Tư là ma túy, nghi ngờ “lake” có ý định dẫn dắt người tiêu dùng có cảm tình với ma túy, dấy lên một làn sóng dư luận dữ dội. “Lake” lập tức cho gỡ Khắc Lam A Tư xuống, Lưu Huân và đội ngũ quản lý đích thân xin lỗi, giải thích rằng mọi người trong nhóm đều không biết Khắc Lam A Tư là ma túy, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

 

Cơn bão kéo dài một thời gian, không ít blogger đã bới móc các loại nước hoa khác của “lake”, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì nữa. Lúc ấy vụ việc mới lắng xuống.

 

“Lúc đó tôi hy vọng có ai đó đến phá hủy tất cả, bất kể kết cục thế nào tôi cũng đều chấp nhận.” Lưu Huân lắc đầu, “Nhưng tôi chỉ làm được một nửa, rồi lại rụt người lại. Kim Hiếu Toàn đã nhìn ra ý định thực sự của tôi, đưa tôi đến khách sạn Hồ Thiên.”

 

Trần Tranh hỏi: “Vậy cô biết dưới đó chôn sáu cái xác?”

 

Lưu Huân gật đầu, đôi mắt vô hồn, “Gã ta muốn cho tôi biết, đối đầu với gã ta sẽ có kết cục như thế nào.”

 

Trần Tranh im lặng một lúc, “Cô còn biết bao nhiêu chuyện về ‘Lượng Thiên Xích’ nữa?”

 

“Chỉ biết Kim Hiếu Toàn và chị của gã ta, bọn họ là một phe trong đó, tổ chức này rất hỗn loạn, Kim Hiếu Toàn chế ma túy cũng là một trong những phương tiện để chống lại những người khác, gã ta nuôi ‘Bích Không Giáo’, chính là để những người này giúp gã ta giết người khi cần thiết.” Lưu Huân dừng lại một chút, “Có một người gã ta rất sợ.”

 

Trần Tranh vội hỏi: “Ai?”

 

Lưu Huân lại lắc đầu, “Tôi không biết, tôi chỉ đoán thôi. Quan hệ giữa gã ta và người đó dường như là hợp tác, nhưng cũng lợi dụng lẫn nhau. Gã ta từng nói công ty dược phẩm Nam Phong là quân cờ trong tay gã ta.”

 

Những manh mối trong lòng Trần Tranh càng ngày càng rõ ràng hơn, người này rất có thể là Lương Nhạc Trạch, và chỉ có thể tương ứng với Lương Nhạc Trạch.

 

Việc Kim Hiếu Toàn nắm giữ công ty dược phẩm Nam Phong cũng phù hợp, với khoản đầu tư của tập đoàn Vân Tuyền rót vào, công ty dược phẩm Nam Phong chế tạo ma túy, tập đoàn Vân Tuyền chắc chắn sẽ bị cuốn vào.

 

Vì mối quan hệ mật thiết giữa Kim Hiếu Toàn và Lương Nhạc Trạch, Kim Hiếu Toàn mới biết Lương Nhạc Trạch muốn phái “Sát thủ A” ra tay với Hoắc Diệp Duy, vậy nên đã sớm chuyển số ma túy trong “Lake” đi, đồng thời để Lưu Huân khuyên Lưu Tình tự chui đầu vào lưới.

 

Trần Tranh nhíu mày, trong dòng suy nghĩ nhanh chóng của anh, trước đây anh và Minh Hàn từng phân tích, có lẽ Lương Nhạc Trạch đã sớm liên minh với một thế lực trong “Lượng Thiên Xích”, bọn họ có mục tiêu chung, nhưng cũng nghi ngờ và lợi dụng lẫn nhau. Giờ xem ra, người liên minh với Lương Nhạc Trạch chính là Kim Hiếu Toàn.

 

Kim Hiếu Toàn, cộng thêm người chị gái bí ẩn kia, bất đồng giữa bọn họ và Lương Nhạc Trạch ngày càng lớn, Kim Hiếu Toàn muốn lợi dụng công ty dược phẩm Nam Phong, để cảnh sát tiêu diệt Lương Nhạc Trạch, Lương Nhạc Trạch cố ý đề nghị giúp Kim Hiếu Toàn trốn thoát, nửa đường để “Sát thủ A” giết gã ta ngay trước mặt cảnh sát.

 

Vậy bước tiếp theo của Lương Nhạc Trạch là gì?

 

Trần Tranh cảm thấy máu trong người mình như đang từ từ sôi sục, anh gần như đã nhìn thấu sự thật, nhưng giờ đây Kim Hiếu Toàn đã chết, Trịnh Phi Long không rõ tung tích, cảnh sát vẫn chỉ có thể nghi ngờ Lương Nhạc Trạch, chưa tìm được chứng cứ có thể hạ gục anh ta.

 

Sau khi Lưu Huân kết thúc thẩm vấn thì ngất xỉu, câu cuối cùng cô ta nói với Trần Tranh là: “Xin hãy tuyên án tử hình cho tôi.”

 

……..

 

Dựa trên những gì Lưu Huân khai, cục cảnh sát thành phố Cư Nam đã xây dựng kế hoạch truy bắt Trịnh Phi Long và những người khác. Một ngày sau, một trạm xử lý rác thải đã báo cảnh sát, nói rằng phát hiện ra các mảnh thi thể đang phân hủy. Sau khi so sánh DNA, các mảnh thi thể này là của kế toán Cố, người đã mất tích. Quả nhiên cô ta đã bị sát hại. Từ tình trạng phân hủy có thể thấy, thời gian chết của cô ta là hơn mười ngày, rất có thể Trịnh Phi Long và những người khác đã rời khỏi tỉnh Hàm, khả năng xuất cảnh là rất lớn.

 

Trước khi trở về Lạc Thành, Trần Tranh đã đến gặp Hà Mỹ một lần nữa. Hiện tại cô ta đang bị điều tra.

 

Cô ta không còn đi giày cao gót và mặc vest nữa, tóc cũng không được chải chuốt, không trang điểm, nhưng Trần Tranh cảm thấy, cuối cùng cô ta cũng đã tháo bỏ lớp mặt nạ.

 

“Cảnh sát Trần.” Hà Mỹ nở một nụ cười nhàn nhạt, trong nụ cười ấy lại có một chút gì đó như trút được gánh nặng. “Tôi luôn nghĩ rằng mình là một người sống rất thấu đáo, cái gì là tình yêu, tình bạn, đều chỉ là những hòn đá kê chân để tôi leo lên, tôi không yêu ai, chỉ yêu bản thân mình, leo lên được vị trí hiện tại, tôi đã quá khó khăn rồi.”

 

Hà Mỹ cúi đầu, nghịch ngón tay, giống như đang nói với chính mình, “Tôi chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa.”

 

Trần Tranh nói: “Nhưng cô vẫn làm.”

 

Hà Mỹ ngạc nhiên ngẩng đầu, vài giây sau mới thở dài cay đắng, “Đúng vậy, đạt được thì rất khó, nhưng từ bỏ thì lại quá dễ. Bao nhiêu năm phấn đấu của tôi, dường như đều trở thành công cốc hết rồi. Cảnh sát Trần, tôi cũng không còn gì để khai báo nữa, tôi nghe nói các anh sẽ cải táng cho Chúc Y? Đến lúc đó hãy báo cho tôi một tiếng nhé, tôi muốn đến gặp cô ấy.”

 

……….

 

Về phía Lạc Thành, Lương Nhạc Trạch không chịu khai, tiến triển điều tra tập đoàn Vân Tuyền của đội cơ động cũng không lớn, cục diện lâm vào bế tắc, bước tiếp theo nên đi như thế nào, Lư Hạ Kình, Đường Hiếu Lý, Dư Tinh Chung vẫn chưa bàn ra kết quả.

 

Trần Tranh về Lạc Thành sớm hơn nửa ngày so với thời gian đã định, không đến thẳng đội cơ động, trên đường hỏi thăm tình hình của Minh Hàn từ chỗ Chu Quyết, Chu Quyết lập tức hăng hái, chuyện chính còn chưa nói, đã thêm mắm dặm muối kể lại chuyện cậu ta và Minh Hàn đêm đó diễn màn đua xe sinh tử với Kim Hiếu Toàn như thế nào, còn đặc biệt nhắc đến vụ nổ trong đường hầm.

 

Lần trước Minh Hàn suýt bị Thang Tiểu Vạn cho nổ chết, Trần Tranh bây giờ không nghe được chữ “nổ” nữa, Chu Quyết lại càng nói càng khoa trương, “Anh Trần, cuối cùng anh cũng về rồi, Minh Hàn bây giờ vẫn còn nằm viện đấy! Chỉ chờ anh đến thăm thôi!”

 

Trần Tranh đến bệnh viện, còn chưa đến phòng bệnh đã nghe thấy tiếng của Minh Hàn: “Cái này tháo ra đi, không sao hết rồi, tôi phải về nhà ngay lập tức.”

 

“Tháo cái nào ra?” Trần Tranh hỏi.

 

“Thì cái này nè…” Minh Hàn ngớ ra, “Anh!”

 

Y tá thấy có người đến, vội vàng nói: “Anh là anh trai của bệnh nhân à? Vừa hay, bệnh nhân không chịu hợp tác điều trị. Anh nói giúp cậu ấy đi.”

 

Minh Hàn nói: “Anh, không phải tối anh mới về sao?”

 

Trần Tranh vén tay áo Minh Hàn lên xem, trên bắp tay có một vết rách, thật kinh khủng, lần trước xem video, Minh Hàn muốn giấu anh, chỉ cho anh xem vết thương nhỏ ở cánh tay phải.

 

“Chuyện gì vậy?” Trần Tranh nhíu mày hỏi.

 

Minh Hàn ngượng ngùng ho khan một tiếng, “Anh, người ngoài ở đây, anh phải chừa cho em chút mặt mũi chứ, đúng không?”

 

Trần Tranh nói: “Y tá người ta là người cứu chữa cho em, người ngoài cái gì?”

 

Y tá nhỏ giọng nói: “Đúng đó!”

 

Minh Hàn hết cách, “Vậy em gái y tá à, chị nhanh chóng thay thuốc cho em đi, tôi còn có việc nữa.”

 

Y tá nói: “Không tháo ra nữa à?”

 

Minh Hàn: “Ôi…”

 

Trần Tranh nói: “Đừng nghe em ấy, cứ làm như bình thường đi, tôi ở đây trông em ấy.”

 

“Vâng!” Y tá lập tức xử lý vết thương cho Minh Hàn, dụng cụ kêu leng keng, Minh Hàn thì lảm nhảm.

 

Có y tá ở đây, Trần Tranh cũng không nói nhiều, đứng đó như tượng Phật, mãi cho đến khi y tá thông báo lần thay thuốc này xong rồi, hai ngày nữa lại đến, Minh Hàn vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích.

 

Trần Tranh nhìn tên trên đầu giường, hỏi: “Em ấy đây là đang nằm viện nhưng tự ý chạy đi à?”

 

Y tá giải thích: “Cũng không tính là tự ý chạy đi, trường hợp của cậu ấy thì được phép, ban ngày đến truyền dịch, nếu không có vấn đề gì thì có thể về nhà ở. Vết thương này là vết thương cũ, bị rách ra, hơi nhiễm trùng, cậu ấy lại không coi trọng, hôm qua hơi nghiêm trọng, hôm nay đã đỡ hơn rồi.”

 

Minh Hàn muốn ngắt lời, nhưng Trần Tranh nhìn cậu, cậu lại ngoan ngoãn ngậm miệng.

 

Y tá thấy khắc tinh của Minh Hàn đã đến, cũng mạnh dạn hơn, “Cậu còn muốn biện minh à? Vết thương này tuy không phải là vết thương lớn, nhưng nếu không xử lý cẩn thận thì cẩn thận bị hoại tử đấy!”

 

Minh Hàn vội vàng chắp tay, “Cảm ơn, cảm ơn Bồ Tát sống!”

 

Y tá cười rồi đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Trần Tranh và Minh Hàn. Một giường bệnh còn lại là của Chu Quyết, không biết người này chạy đi đâu rồi. Trần Tranh đóng cửa phòng lại, đứng bên giường bệnh nhìn Minh Hàn.

 

Hết chương 170.

 

Chương 170: Tranh Luận (22)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên