Chương 170: Viện Bảo Tàng Trầm Mặc
Vầng trăng đỏ như máu treo cao, sau một khoảng thời gian Chu Kỳ An bôn ba bên ngoài, cuối cùng cũng trở về đến cổng ngôi nhà mình đang tá túc.
Cổng sân viện vẫn được chốt chặt như cũ, cậu đứng dưới bóng tối của bức tường, suy nghĩ một lúc, cuộn dải lụa trắng thành một quả bóng, sau đó dùng cây đinh ba móc qua, từ từ đưa lên cao ở vị trí gần gốc cây.
Dưới bóng cây, dải lụa trắng trông y hệt như một cái đầu người.
Vút!
Cái đầu giả mới chỉ lộ ra hai phần ba diện tích thì đã bị chém một nhát.
Thật sự là vừa ló đầu ra đã bị chém!
Nhân lúc dải lụa bị chém, Chu Kỳ An nhanh chóng leo lên bức tường từ phía bên kia.
Cùng lúc đó, dưới chân tường gần gốc cây, bà chủ nhà vì bất ngờ chứng kiến cái đầu từ hình khối biến thành hình phẳng mà ngẩn người, rất nhanh sau đó, bà ta đã kịp phản ứng lại, biết mình bị lừa rồi!
Phía sau vang lên tiếng động tiếp đất.
Sắc mặt người phụ nữ âm trầm, cảm giác giận dữ vì bị trêu chọc khiến biên độ vung dao của bà ta ngày càng lớn hơn.
Con dao vốn bình thường trong nháy mắt bỗng nhiên trở nên dài hơn, lưỡi dao rất mỏng, dưới ánh trăng đỏ như máu, lưỡi dao mang đến cho người ta cảm giác hư hư thực thực.
Chu Kỳ An vội vàng né tránh, lưỡi dao chém vào tảng đá đè trên hủ dưa muối phía sau cậu, phát ra tiếng động thanh thúy như rồng ngâm.
“Bà còn có cả nhạc đệm nữa à?” Chu Kỳ An thầm mắng trong lòng.
Tiếng rồng ngâm, chơi huyền huyễn hả?
Lúc một phần nhỏ lưỡi dao cắm vào tảng đá, “Vèo” một tiếng, Chu Kỳ An biểu diễn một màn chạy nhanh như gió ngay lập tức.
Giây phút người phụ nữ dùng sức rút dao ra, cậu quay đầu nhìn lại, tảng đá bị chém một vết nứt sâu hoắm, lưỡi dao ấy thế mà không hề có dấu hiệu sứt mẻ hay mòn miếng nào.
Nhanh chóng xông vào phòng, Chu Kỳ An xoay người đóng cửa lại.
Rầm!
Khoảng cách trước sau chưa đến hai giây, cánh cửa đã bị chém làm đôi, lưỡi dao dài dọc theo tấm gỗ mục nát bổ xuống, nếu cậu thu tay chậm nửa nhịp, e là cánh tay đã mất một nửa rồi.
Người phụ nữ xông vào, bắt đầu điên cuồng chém tới tấp.
Như thể trước mặt bà ta không phải là người, mà là một khúc củi đang lắc lư vậy.
Cả hai bên đều không nói lời nào, Chu Kỳ An vốn hay nói nhiều trong trò chơi, nhưng bây giờ buộc phải giữ im lặng ở Mặc Trấn này, cảm giác khó chịu như thế nào không cần phải nói.
Sau khi vào nhà, động tác của người phụ nữ chậm lại rất nhiều.
Chu Kỳ An cũng bình tĩnh hơn.
Trong ba hướng dẫn nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, người chơi cần lựa chọn để kích hoạt.
Cho đến tận bây giờ, vẫn chưa có bất kỳ thông báo nào của hệ thống nói rằng cậu đã kích hoạt nhiệm vụ chơi trò chơi với bà chủ nhà vào lúc nửa đêm, cậu tin chắc là không chém bao lâu nữa thì bà ta sẽ quay về.
Quả nhiên, chưa đầy năm sáu phút sau, người phụ nữ đã đột ngột thu đao.
Đôi mắt bà ta vô hồn, cứng nhắc xoay người bước ra khỏi phòng.
Nửa đêm về sau, người phụ nữ không quay lại nữa, Chu Kỳ An không dám ngủ, cậu cứ nhìn mạng nhện kết trên mái ngói, nhớ lại cảnh tượng người phụ nữ chém giết lúc nãy, mơ hồ nhận ra được điều gì đó.
Khoảng năm giờ rưỡi sáng, mặt trăng đỏ như máu đã rút đi, thị trấn đón chào khoảnh khắc bình minh lên.
Nửa tiếng sau, bên ngoài truyền đến tiếng động.
Người phụ nữ giậm chân lên tấm ván gỗ bị chém đổ tối qua, ra hiệu gõ cửa.
Chu Kỳ An xoa xoa tay, ý bảo bà ta vào đi.
Cả hai đều rất lịch sự.
Không lâu sau, người phụ nữ bước vào.
Bà ta như thể biến thành một người khác, lịch sự đưa nước muối súc miệng và bữa sáng đến, “Dùng đi.”
Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, chắc là ý bảo cậu ăn.
Sau khi súc miệng qua loa, cậu há miệng ăn luôn.
Có lẽ không ngờ đến việc có người không chút do dự đã ăn đồ mình đưa tới, ánh mắt người phụ nữ nhìn Chu Kỳ An như nhìn một kẻ tâm thần.
Sau bữa sáng, bà ta bỏ lại hai chữ: “Cửa, bảy.”
Chu Kỳ An trực tiếp dùng trà viết lên mặt bàn: Bảy giờ, tập trung ở cổng trấn?
Có thể nhanh chóng hiểu được ý của bà ta, ánh mắt người phụ nữ nhìn cậu càng thêm kỳ quái.
Dưới cái nhìn chằm chằm của người phụ nữ, như thể bà đã khẳng định chắc chắn rằng đây là một kẻ tâm thần, Chu Kỳ An điều chỉnh lại quần áo, khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.
Đã hẹn 7 giờ tập trung, vậy trước đó bên ngoài có thể sẽ không an toàn, nên cậu đã cố ý nán lại một lúc. Đón cơn gió lạnh đầu ngày, Chu Kỳ An chậm rãi đi về phía cổng trấn.
Trong không khí còn mang theo hơi lạnh, cảm giác rất sảng khoái.
Từ xa đã có thể nhìn thấy một số người đang tụ tập ở đó, lúc này, sắc mặt của những người chơi đều không tốt lắm.
Càng đến gần, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi. Khi Chu Kỳ An tiến lại gần hơn, một lớp da người bị lột nguyên vẹn bất ngờ đập vào mắt. Lớp da người được trải phẳng phiu trên tấm bia đá ở cổng trấn, ngũ quan của người chết gần như đã bị biến dạng.
“…” Bữa sáng vừa ăn vào bụng bắt đầu cuộn trào.
Chu Kỳ An bước nhanh đến gốc cây, dưới gốc cây còn có vết bẩn, có thể thấy trước đó đã có người nôn ở đây rồi, hơn nữa còn không chỉ một người.
… Cậu lại càng thêm buồn nôn.
Từ đầu đến cuối gần như Thẩm Tri Ngật không nhìn lớp da người kia lấy một cái, từ khi bóng dáng Chu Kỳ An xuất hiện, sự chú ý của hắn đã đặt ở một chỗ.
Chàng trai chân dài eo thon, phía sau là thị trấn quỷ dị mang màu sắc như tranh thủy mặc, tuy kỹ thuật vẽ có hơi nguệch ngoạc, nhưng trình độ thưởng thức của Thẩm Tri Ngật lại rất cao.
Cảnh tượng lúc này giống như một bức danh họa xứng tầm thế giới.
Từ lâu Chu Kỳ An đã quen với ánh mắt như hình với bóng của hắn, cậu liếc mắt nhìn, phát hiện thiếu mất một người chơi.
May là đồng đội bên cậu đều ở đây.
Cô bé con đang ngủ gục trên lưng chó săn, Ứng Vũ đeo balo trên vai, Người mặc áo choàng đỏ vậy mà lại đang nghiên cứu lớp da người kia, còn về phần sếp, chắc là đang khó ở vì mới dậy, ông ta u ám đứng một bên, vẻ mặt như thể ai nợ ông ta mấy triệu vậy.
Đến bảy giờ, Người đầu dê đúng giờ xuất hiện, nó hoàn toàn không để ý đến lớp da người kia, chỉ nhìn những người chơi có mặt ở đây.
Cùng lúc đó, thông báo của hệ thống cũng vang lên:
“Nhiệm vụ phụ – Xin tá túc đã hoàn thành.”
“Vé VIP vào cửa * 1, đã được gửi.”
Trong tay mỗi người chơi tự động xuất hiện một tấm vé.
Chu Kỳ An nhướng mày, hệ thống phát đồ mà cũng muốn gây chuyện à?
Trong nhiệm vụ tìm quỷ tối qua, chắc chắn có người ra sức, có người không, nhưng ai cũng nhận được vé vào cửa, khó tránh khỏi có người bất mãn.
Cứ tiếp tục như vậy, lần sau gặp nhiệm vụ phụ tập thể kiểu này, người dám mạo hiểm sẽ ngày càng ít.
Xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng leng keng, tiếng chuông vui tai xua tan bầu không khí tĩnh lặng của buổi sớm mai, một chiếc xe dê chạy từ trong màn sương mù tới.
Chiếc xe dê được trang trí rất đẹp mắt, bao phủ trong màn sương trắng xóa.
Nhìn từ xa, cứ ngỡ như từ trên trời giáng xuống.
Bốn con dê kéo xe, cuối cùng chiếc xe dừng lại trước mặt những người chơi, người đầu dê ngồi ở vị trí có dây cương, nó ra hiệu bằng một tay, những người chơi khác tự giác lên xe.
Tốc độ xe dê cũng bình thường, đường đi khá gập ghềnh.
Rời khỏi thị trấn, cuối cùng cũng có thể nói chuyện được.
Sắc mặt một người chơi cực kỳ khó coi: “Con quỷ trà trộn vào đội ngũ của chúng ta đã đi đâu rồi?”
Nhận ra giọng điệu chất vấn này có chút khó nghe, anh ta cố gắng kìm nén cảm xúc, nói: “Tôi tên là Hạ Lạc, lớp da người ở cổng trấn… lớp da người đó là bạn của tôi.”
Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên bổ sung một câu, giới thiệu người phụ nữ ngồi bên cạnh: “Cô ấy tên là Điền Điềm.”
Đáp lại anh ta, chỉ có tiếng bánh xe lăn trên đường.
Bầu không khí có chút gượng gạo, một lúc sau, bốn người cùng lập đội bước vào phó bản cũng bắt đầu tự giới thiệu, tiện thể hỏi thăm về người bạn của anh ta.
Sắc mặt Hạ Lạc cực kỳ khó coi: “Sau khi vào phó bản, có một khoảng thời gian ý thức của tôi rất mơ hồ, bạn tôi tỉnh trước tôi… không đúng, biết đâu lúc đó cậu ấy đã chết rồi, người đến tìm tôi là quỷ!”
Giọng điệu của Hạ Lạc không khỏi có chút kích động.
Có người chơi phỏng đoán: “Liệu có khả năng bạn của cậu không may bị dịch chuyển vào trong thị trấn, vô tình lên tiếng nói chuyện không?”
Vị trí dịch chuyển của mỗi người đều không giống nhau, quả thực khả năng này có thể xảy ra lắm.
Trong lòng Chu Kỳ An không yên, cậu nghe bọn họ nói chuyện mà thầm nghĩ, nói nhảm.
Ngay cả cậu còn không bị dịch chuyển vào trong thị trấn, sao có thể có người xui xẻo hơn cậu được?
Dù sao hệ thống cũng đã phát phần thưởng, đại diện cho việc con quỷ cướp đoạt bảo vật thất bại, mất đi tư cách giết người.
Trận náo loạn ở sườn núi đêm qua, kết cục của con quỷ thật sự chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì, hoặc là đã chết, hoặc là bị thương nặng không thể giả dạng người chơi chạy trốn được nữa.
Nhận được lợi ích là được, những thứ khác cậu không quan tâm.
Cả đêm không ngủ, Chu Kỳ An bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Từng vào phó bản cùng nhau, Diên vẫn luôn cảm thấy bị cái bóng của công việc bao phủ, cô cũng tranh thủ nghỉ ngơi.
Còn có người muốn nói chuyện, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tri Ngật, tất cả đều vô thức ngậm miệng.
Cả đường cứ leng keng leng keng, ven đường vắng tanh không một bóng người, kế hoạch ngủ bù của Chu Kỳ An cũng không thể tiếp tục quá lâu, chưa đầy hai mươi phút sau, xe dê đã lắc lư dừng lại.
Đến rồi?
Chu Kỳ An ngạc nhiên mở mắt.
Xe dê đi không nhanh, nếu đổi lại là tốc độ của cậu, có lẽ rất nhanh đã có thể chạy một vòng rồi.
Lúc sắp xuống xe, người đầu dê nói: “Chỉ đưa đón một ngày.”
Ngụ ý là, ngày mai bọn họ phải tự đi.
Chu Kỳ An ngủ một giấc: “…”
Sao ông không nói sớm?! Ít nhất cũng phải để tôi nhớ đường chứ.
Vào thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào đồng đội, Ứng Vũ mô tả đại khái lại một lượt.
Tóm lại, Viện bảo tàng Trầm Mặc và Mặc Trấn chỉ cách nhau một ngọn núi thấp, đi vòng qua là tới.
Bây giờ còn chưa đến tám giờ, trên trời chưa thấy mặt trời, phía trước là một tòa nhà cổ kính ẩn hiện sau màn sương mù trắng xóa, nó mang một sức hút rất khó tả, khiến người ta nhìn một cái là không thể rời mắt được.
Có người không chắc chắn hỏi: “Đây là… bảo tàng sao?”
Nếu không biết còn tưởng là nhà ai.
Thần bí, yên tĩnh, tất cả đều bị phá vỡ đôi chút khi Người đầu dê đẩy cửa chính của tòa nhà ra.
Bên trong diện tích rất rộng, vậy mà lại có không ít người, khi cửa mở ra, tất cả đều cảnh giác nhìn sang, vẻ đề phòng cao độ và sự mệt mỏi không thể che giấu đó, không khó để nhận ra bọn họ cũng là người chơi.
Mọi người còn chưa kịp kinh ngạc trước sự xuất hiện của những người chơi khác, thì đã nhìn về phía cái gọi là bảo tàng.
Ba mặt đều có nhà, tất cả đều là hai tầng, cao bằng nhau, khoảng đất trống ở giữa được xây dựng một cái giếng rất lớn, nước giếng trong vắt, phản chiếu cả bầu trời.
Dường như Hạ Lạc biết rất nhiều, kinh ngạc lên tiếng: “Tứ thủy quy đường.”
Chủ đề là Viện bảo tàng Trầm Mặc, nhưng khi bọn họ bước vào, Hạ Lạc nghe thấy có người chơi đang âm thầm trò chuyện, hơn nữa còn không chỉ một người, chứng tỏ ở đây không hạn chế nói chuyện.
Điền Điền là người phương Bắc, tò mò hỏi: “Xin hỏi, có gì đặc biệt chú ý không?”
Hạ Lạc gật đầu: “Dưới kết cấu kiểu này, mỗi khi trời mưa, nước mưa sẽ chảy dọc theo mái nhà từ bốn phía đổ vào giếng trời, ngụ ý nước phù sa không chảy ruộng ngoài, dễ tụ tài.”
Anh ta có chút dở khóc dở cười nói: “Bản đồ của phó bản này đúng là rất đặc biệt, hi vọng…”
Hi vọng nơi này sẽ không trở thành nghĩa trang của bọn họ.
Một tiếng cười khẽ pha chút giễu cợt vang lên, Chu Kỳ An đứng bên cạnh giếng, ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp: “Tứ thủy quy đường? Nói là ếch ngồi đáy giếng còn hợp lý hơn, chúng ta đều ở đáy giếng, ngước nhìn bầu trời của trò chơi này.”
“…”
Không khí xung quanh bỗng chốc im lặng.
Cho dù là những người chơi cũ trong sân, hay những người vừa đến cùng nhau, ngay cả Người đầu dê cũng nhìn sang với ánh mắt kỳ quái.
Hạ Lạc càng thêm sợ hãi.
Có ai lại nịnh nọt trò chơi như vậy chứ?
Hơn nữa, cậu nịnh như vậy, lại càng làm tôi trông thật ngốc nghếch.
Chu Kỳ An thản nhiên đứng tại chỗ.
Phó bản này hơn phân nửa là do Hiệp hội săn cá voi thiết kế, có gì mà phải ca ngợi bản đồ, phải dìm hàng mới đúng.
“Chào mừng đến với Viện bảo tàng Trầm Mặc.” Không biết có phải nó cũng không nghe nổi lời nịnh nọt của Chu Kỳ An hay không, nhưng người đầu dê đã nói ra câu dài nhất mà những người chơi nghe được sau khi bọn họ đến đây.
Cuối cùng cũng đến gần bản đồ trung tâm, Chu Kỳ An lập tức kiểm tra bảng nhiệm vụ, quả nhiên đã được cập nhật:
【Phó bản: Viện bảo tàng Trầm Mặc.
Độ khó phó bản: Phó bản chưa công bố.
Nhiệm vụ chính: Tham quan ba khu vực trưng bày, mua một sản phẩm văn hóa sáng tạo đặc trưng nổi bật ở mỗi khu vực.
Thời gian phó bản: Có thời hạn bảy ngày.
Số lượng người chơi tham gia: Hiện tại là 232 người.】
【Vui lòng chọn cơ quan tiến hóa.】
Mọi người đều đã suy nghĩ kỹ về việc tiến hóa cơ quan nào trước khi vào phó bản, gần như không do dự quá lâu, rất nhanh đã điền xong.
Cùng lúc đưa ra lựa chọn, mọi người đều kinh ngạc trước con số này.
Hai trăm ba mươi hai.
Điền Điềm dường như nghĩ đến điều gì đó: “Hiện tại? Ý là con số này còn có thể tăng lên sao?!”
Chu Kỳ An vừa mới chọn tiến hóa não bộ, cũng ngạc nhiên trước sự phiến diện trong cách nhìn nhận vấn đề của cô ta: “Biết đâu là giảm xuống thì sao.”
“…”
Thông báo của hệ thống đột nhiên vang lên:
【Nhắc nhở thân thiện, du khách sở hữu vé vào cửa VIP có thể tham quan không giới hạn thời gian trước khi đóng cửa.】
【Du khách sử dụng vé vào cửa thông thường mỗi lần tham quan không được quá bốn mươi phút, sau khi kết thúc thời gian tham quan, cần cách nhau bốn mươi phút mới có thể vào tham quan lại.】
Chu Kỳ An nhướng mày, xem ra, tấm vé VIP này khá quan trọng, có thể tiết kiệm được không ít thời gian, chẳng trách trong sân lại tụ tập nhiều người như vậy.
Người đầu dê không giới thiệu gì thêm, chỉ máy móc nói: “Quý khách VIP thân mến, chúc quý khách có một trải nghiệm vui vẻ.”
Mấy chữ đầu tiên được nhấn mạnh.
Hạ Lạc đột nhiên lên tiếng: “Mọi người, chúng ta cùng hành động đi.”
Không ai phản đối.
Sau khi Người đầu dê nói xong, tất cả những người chơi trong sân đều lộ ra ánh mắt như hổ rình mồi.
Trong thông báo cũng không hề nói không được cướp vé vào cửa, nếu không phải sư nhiều cháo ít, e rằng những người chơi trong sân này đã sớm xông lên rồi.
Mọi người nhanh chóng quan sát xung quanh.
Ba tòa nhà lần lượt tương ứng với ba khu vực trưng bày Nhật Thăng, Nhật Điệt và Tịch Thực.
Trong tiềm thức, con người đều có một mạch logic từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, cả nhóm bước nhanh về phía khu vực Nhật Thăng ở hướng Đông.
Chu Kỳ An đi phía sau đội hình, đột nhiên sếp cũng thả chậm bước chân, có vẻ khá hài lòng với môi trường ở đây.
Ông ta giả vờ hào phóng nói: “Tiểu Chu, cậu đã giết chủ quán, bảo tàng này chính là của công ty, đến lúc đó tôi sẽ chia cho cậu mấy món đồ trưng bày làm cổ phần ban đầu.”
Chu Kỳ An im lặng một lúc, nói: “… Có lẽ nơi này không giống với quy tắc truyền thống của chợ quỷ đâu.”
E rằng toàn bộ trò chơi này, cũng chỉ có phó bản chợ quỷ mới có quy tắc đó.
Dưới cái nhìn không vui của sếp, Chu Kỳ An nhìn về phía Ứng Vũ, đưa chiếc balo qua: “Cùng kiểu dáng với của lãnh đạo, đựng được nhiều đồ.”
Sếp lập tức vui trở lại.
Cậu sinh viên đại học nhìn mà kinh ngạc, nghệ thuật ngôn ngữ của anh Chu đã đạt đến cảnh giới xuất thần rồi, chẳng lẽ sếp không nghe ra được đây là đang mỉa mai ông ta sao?
Chu Kỳ An vẫn tiếp tục thẳng lưng bước về phía trước.
Nhà tư bản tinh hoa chỉ quan tâm đến dung tích của chiếc balo này, có thể mang được bao nhiêu đồ từ trong phó bản ra, và có thể bám víu quan hệ với Ứng Vũ được hay không, những thứ khác sẽ không quan tâm tới.
Thẩm Tri Ngật ở bên cạnh nhìn mà ánh mắt vô cùng tán thưởng.
Hắn thích con người mạnh mẽ này, cũng bao gồm cả trình độ văn hóa của đối phương.
Chu Kỳ An đã sử dụng đạo cụ chống nghe lén, mọi chuyện xảy ra phía sau đều không khiến những người chơi khác chú ý. Không ai biết rằng chàng trai có khí chất xuất chúng này, vừa rồi lại nghiêm túc nịnh hót một lần.
Lúc sắp sửa chính thức bước vào khu vực Nhật Thăng, Thẩm Tri Ngật đột nhiên nói với Chu Kỳ An: “Cẩn thận một chút.”
“Tối qua tôi phát hiện một thi thể cương thi còn mới ở sườn núi, hẳn là người chơi.”
Người dân trong thị trấn cơ bản đều đi giày vải đen trắng đế dày, chỉ có người chơi mới đi giày thể thao thiết kế đẹp mắt.
Người chết trong phó bản không có gì lạ, hắn cố tình nhắc đến chắc chắn là có nguyên nhân khác.
Khi Chu Kỳ An nhìn sang, Thẩm Tri Ngật nói: “Người chơi đó chui ra từ một cái hố đất trên sườn núi, xung quanh hố được che bằng rất nhiều cành cây.”
Ánh mắt Chu Kỳ An có chút thay đổi: “Sườn núi?”
Không chết trong thị trấn, mà lại chết ở sườn núi, nghe miêu tả có vẻ như là cố tình trốn tránh thứ gì đó.
Chẳng lẽ là đang trốn tránh nguy hiểm trong thị trấn?
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã sắp bước vào trong.
Bên cạnh cửa có dựng một tấm biển giới thiệu rất sơ sài, bản đồ trông rất cũ kỹ, có vài chỗ bị vết bẩn che khuất chữ viết, thoạt nhìn cứ như bị làm mờ bằng hiệu ứng mosaic vậy.
“Phòng triển lãm…” Chu Kỳ An cố gắng nhận dạng chữ viết ẩn hiện trong hiệu ứng mosaic: “Nhà vệ sinh… dữ liệu, kho dữ liệu.”
Toàn bộ tấm bản đồ quá bẩn, quá cũ, đã mất đi ý nghĩa của bản đồ chỉ dẫn.
Nhưng mà chỉ có hai tầng, sau khi vào trong đi dạo một vòng, hẳn là cũng có thể nắm rõ kết cấu cơ bản.
Chu Kỳ An không dừng lại nữa, trực tiếp bước qua ngưỡng cửa.
Diện tích bên trong lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, không gian được ngăn cách bởi những tấm bình phong tạo thành nhiều khu vực, cuối cùng, có thể mơ hồ nhìn thấy cầu thang.
Các món đồ trưng bày đều không được đặt trong tủ kính bảo vệ, bệ trưng bày rất cao, một số món đồ cổ được đặt lẻ loi trên đó.
Chu Kỳ An lắc đầu: “Chạm là vỡ đấy.”
Tầng một không có nhiều người chơi, bọn họ túm tụm thành từng nhóm hai ba người, khi nhìn thấy bọn họ bước vào, cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Nhưng Chu Kỳ An đã có kinh nghiệm bị theo dõi ở Hoa Cổ Thành, cậu dám chắc chắn là, khi cậu và mọi người bước vào, trong mắt những người chơi này đã xuất hiện thêm vài phần thả lỏng.
Thậm chí còn có vài người cố tình đi đến chỗ có phản chiếu, quan sát phía sau.
Hạ Lạc cũng rất nhạy bén, anh ta cười lạnh nói: “Nhìn là biết đang ủ mưu, tôi nghi là mỗi khu vực được ngăn cách bởi những tấm bình phong kia đều có nguy hiểm, bọn họ cố ý muốn mượn chúng ta để thử quy tắc tử vong.”
Điền Điềm lập tức nói: “Nghĩ hay nhỉ, tất cả đừng manh động, xem ai kiên trì hơn ai, thời gian của chúng ta dư dả hơn bọn họ.”
Cứ dây dưa mãi, những người đó nhất định sẽ không chịu nổi trước, đến lúc đó còn phải quay sang làm đá dò đường cho bọn họ.
Ứng Vũ và sếp lần lượt liếc nhìn Điền Điềm, cả hai đều không lên tiếng.
Người mặc áo choàng đỏ: “Ngu ngốc.”
Cô ta đang nhìn Điền Điềm nói.
Không hiểu vì sao mình bị mắng, Điền Điềm còn chưa kịp phản bác, đột nhiên Chu Kỳ An thản nhiên nói: “Thời gian của chúng ta quá dư dả rồi.”
Tham quan một cái bảo tàng, một ngày là đủ, vậy mà lại cho tận bảy ngày.
Vậy thì sau khi đóng cửa mỗi ngày, bọn họ sẽ đi đâu? Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Mặc Trấn.
Người chơi mà Thẩm Tri Ngật nhắc đến chính là chết ở sườn núi Mặc Trấn.
Chu Kỳ An thậm chí còn cảm thấy, phó bản đang cố ý đánh lạc hướng bọn họ, đầu tiên là đưa một lượng lớn người chơi vào cùng một khu vực, chỉ cần có người đi làm nhiệm vụ, những người chơi khác có thể dựa vào cách quan sát để tránh quy tắc tử vong.
Ai cũng không muốn chịu thiệt, đều cảm thấy có thể dây dưa được, dù sao cũng liên tục có người chơi mới bước vào, kiểu gì cũng sẽ có người đi thử sai.
Mà nguy hiểm thực sự là khi trở về Mặc Trấn vào ban đêm.
Người chơi ở lại Mặc Trấn càng lâu, nguy hiểm càng lớn, người chơi chạy đến sườn núi trốn tránh không thành mà bị giết chính là tấm gương.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Chu Kỳ An hiện lên một tia lạnh lẽo.
Hiệp hội săn cá voi quả thực rất giỏi lợi dụng lòng người, đêm đầu tiên đã dùng nhiệm vụ phân biệt quỷ, gieo vào tiềm thức của người chơi ý nghĩ: Làm nhiều sai nhiều, hưởng ké của người khác cũng có thể đạt được lợi ích như nhau.
Ngày thứ hai lại tiếp tục phóng đại điểm này.
Bốn người chơi lập đội kia phản ứng lại, sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi.
Hạ Lạc bất đắc dĩ nhìn Điền Điềm vẫn còn đang ngơ ngác, nhỏ giọng nhắc nhở vài câu.
Chu Kỳ An thấy vậy lắc đầu, phó bản thử nghiệm nội bộ không có cấp độ khó cụ thể, người chơi bước vào có đủ loại trình độ, trước kia có thêm người mới có lẽ sẽ có lợi cho người chơi cũ, nhưng lần này thì khác.
Biết là sẽ bổ sung thêm một số người chơi có năng lực bình thường, càng dễ khiến người ta nảy sinh tâm lý câu giờ.
Hồi thần lại, phát hiện ngoại trừ cậu sinh viên đại học, biểu cảm của những người đồng đội bên cạnh đều rất khác lạ.
Ứng Vũ còn bình thường, những người khác đều đang nhìn cậu.
Ánh mắt Diên sáng quắc, cơ chế dung túng cho người chơi lười biếng này rất giống với chợ quỷ.
May là người chơi giỏi sai khiến nhất đang ở bên cạnh.
“Đây là khu vực thoải mái… thống trị của cậu.”
Thanh niên siêng năng bốn tốt thời đại mới khinh thường sự bôi nhọ của người khác, bình tĩnh tiếp tục suy nghĩ:
Gần đây chỉ có thị trấn để nghỉ ngơi, tại sao tối qua lại không nhìn thấy người chơi cũ nào? Chẳng lẽ tránh thị trấn, ở lại trong bảo tàng cũng được sao?
Một giọng nói đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, một người trong nhóm bốn người kia nói: “Tụ tập cùng một chỗ cũng vô nghĩa, chi bằng chúng tôi lên tầng hai, mọi người ở lại tầng một. Xem có thể tìm thấy chỗ bán sản phẩm văn hóa sáng tạo hay không.”
“Được thôi.”
Chu Kỳ An vui vẻ đồng ý.
Sau khi nhóm bốn người lên lầu, Hạ Lạc do dự một chút: “Rất có thể bọn họ sẽ lấy thông tin vừa phân tích được, tìm những người chơi khác giao dịch, sau đó ăn hai đầu.”
Những người chơi đến trước ít nhiều gì cũng nắm giữ một số bí mật.
Chu Kỳ An thản nhiên: “Ồ.”
Trên bảng chỉ dẫn trong bảo tàng không hề ghi chỗ bán sản phẩm văn hóa sáng tạo, nhìn sơ qua xung quanh đều là đồ trưng bày, điểm mấu chốt trong thông báo là thu thập sản phẩm văn hóa sáng tạo, nhưng nửa câu trước lại nói phải tham quan bảo tàng.
Liên hệ trước sau, e rằng trong quá trình tham quan mới có cơ hội nhận được sản phẩm văn hóa sáng tạo.
Mọi người bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định bốc thăm chia thành ba nhóm, mỗi nhóm ba người, đi tham quan các món đồ trưng bày phía sau những tấm bình phong khác nhau.
Ứng Vũ lấy ra một ống thẻ tre, mọi người lần lượt rút ra một thẻ tre.
Lúc mở ra, ánh mắt Chu Kỳ An hơi nheo lại.
Cậu, sếp, cậu sinh viên đại học một nhóm; Diên, Người mặc áo choàng đỏ và Ứng Vũ một nhóm; ba người còn lại tự nhiên thành một nhóm.
Chu Kỳ An dám chắc chắn, lúc bốc thăm, Thẩm Tri Ngật đã động tay động chân trong ống thẻ tre, chắc chắn là đã giở trò gì đó, nhưng không ngờ kết quả lại như vậy.
Ánh mắt dừng lại trên thẻ tre trong tay thêm hai giây, Chu Kỳ An ngẩng đầu nhìn sang.
Trong đôi đồng tử màu nhạt của Thẩm Tri Ngật hiện lên vẻ bực bội nhàn nhạt.
Kết quả hiện tại đúng là do anh ta một tay sắp đặt.
Rõ ràng là Kỳ An không tin tưởng Hạ Lạc và Điền Điềm, vậy nên hắn chỉ có thể tự mình qua đó giám sát, đề phòng hai người kia giở trò. Còn một người một chó còn lại hình như Kỳ An cũng có chút để ý, Thẩm Tri Ngật ghét việc phải làm bảo mẫu, chỉ có thể ném cho Ứng Vũ.
Sắp xếp rất hoàn mỹ, điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là…
Hắn rất bực bội.
Không thể ở cùng một nhóm với Chu Kỳ An khiến cho cái bóng của Thẩm Tri Ngật âm thầm đen lại, nhìn cái gì cũng thấy như là chướng ngại vật cần phải loại bỏ.
Đang bực bội, hắn chợt nhận ra có người đang nhìn mình, Thẩm Tri Ngật lạnh lùng liếc mắt nhìn sang——
Đối diện, Chu Kỳ An hơi nghiêng đầu, khẽ mỉm cười với hắn.
“!!!”
Nụ cười này khiến trình độ văn hóa của Thẩm Tri Ngật bộc lộ ra ngoài.
Trong đầu hắn lập tức tràn ngập vô số câu thơ cổ… nào là “Thiên thu vô tuyệt sắc, duyệt mục thị giai nhân”; nào là “Thập yêu tú sắc yểm kim cổ, hà hoa tu ngọc nhan”; nào là “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long”…
“Hình như anh Thẩm có gì đó là lạ.” Cậu sinh viên đại học nhỏ giọng lẩm bẩm với Chu Kỳ An.
Tuy vẫn là vẻ mặt người sống chớ gần, nhưng ánh mắt rõ ràng là thay đổi rất nhiều.
Chu Kỳ An khoát tay: “Không cần để ý đến anh ta, anh ta đang ngâm thơ đấy.”
“Hả?”
Tuy biết mình không thông minh, nhưng ít nhất cậu sinh viên đại học cũng tự tin là mình nghe hiểu tiếng người.
Nhưng mà bây giờ… rốt cuộc là nhìn ra được anh ta đang ngâm thơ từ chỗ nào vậy?
Hồi thần lại, Chu Kỳ An và sếp đã đi về phía trước, cậu sinh viên đại học vội vàng đuổi theo.
Chu Kỳ An: “Cậu đợi ở đây đi.”
Tham quan nhất định sẽ có nguy hiểm, tác dụng quan trọng nhất của cậu sinh viên đại học là trị liệu, tất nhiên là không thể để cậu ta đi theo mạo hiểm được.
Hai nhóm còn lại đã đi đến những nơi tương đối khuất, ánh mắt của những người chơi âm thầm quan sát phía sau vẫn như hình với bóng, nhìn đến mức khiến người ta sởn gai ốc. Lần này Chu Kỳ An lại bất ngờ bao dung, mặc kệ bọn họ dòm ngó.
Cậu tiếp tục đi về phía khu vực tranh chữ mà mình tương đối quen thuộc ở phía trước.
Nhìn quanh bốn phía, gần đó không có ai, không chỉ như vậy, ngay cả những món đồ trưng bày bên cạnh cũng không ai đoái hoài, có vẻ như những người chơi cũ đều rất kiêng kỵ nơi này.
Trên tường treo bốn năm bức tranh chữ.
Chu Kỳ An và sếp rất ăn ý, cùng lúc nhìn tên tác giả và dấu triện trước, sếp thậm chí còn mở balo ra, chỉ chờ bỏ đồ vào.
Danh tiếng của họa sĩ quyết định bức tranh này có thể bị thổi phồng lên giá trị cao đến đâu.
Trong bóng tối, làn da trắng bệch như ma cà rồng của sếp trông càng thêm trắng: “Lý Tam Hòa? Trương Hoành Thu, Triệu Nguyệt… Đây là những ai?”
Tại sao không phải là Tề Bạch Thạch, Van Gogh hay Picasso?
Chu Kỳ An thành thật trả lời: “Chưa từng nghe nói qua.”
Sếp cau mày: “Vậy là không có giá trị rồi.”
Mang về cũng vô dụng, không thể trở thành một phần trong quá trình tích lũy tư bản ban đầu của công ty được.
Ông ta lại hỏi: “Ở Thế Giới Mới, những người này có nổi tiếng không?”
Hỏi thừa, sao tôi biết được.
Chu Kỳ An mỉm cười lịch sự: “Đồ đạc trong phó bản rất ít khi được lưu thông ra ngoài, chắc là không nổi tiếng đâu.”
Hơn nữa, đồ đạc ở đây phỏng chừng đều liên quan đến quỷ, ai mà mua những bức tranh do quỷ vẽ vời lung tung về nhà chứ.
Sếp cất balo, cười lạnh: “Đồ vô dụng.”
Bảo tàng rác rưởi gì vậy?
Sau đó ông ta nói với Chu Kỳ An: “Cậu muốn cho nổ thì cứ cho nổ đi.”
Giống như tòa cao ốc Kim Tường ấy, cứ tùy ý.
“…”
Hết chương 170.