Chương 171: Đại Thiện

 

Chương 171: Đại Thiện

 

Chu Kỳ An cười lạnh trong lòng.

 

Xin lỗi, cậu không phải người tùy tiện như vậy.

 

Bề ngoài thì ôn hòa, nhưng trong lòng vẫn chào hỏi mười tám đời tổ tông của Sếp như thường lệ. Tòa nhà Kim Tường bị nổ sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ, trừ phi lõi của phó bản thiết lập lửa là điểm yếu, nếu không, một khi nổ, người lên trời trước tiên chính là cậu.

 

Nghĩ lại thì, cậu vẫn thích phó bản của Tuân Nhị hơn.

 

Mãi mãi tưởng nhớ Tuân Nhị.

 

Trong lúc hai người đang trao đổi ngắn gọn, hệ thống bỗng nhiên vang lên:

 

“Bạn đã tham quan thành công triển lãm – Tranh chữ.”

 

“Tham quan thành công 8 triển lãm, có thể nhận được tư cách mua sản phẩm văn hóa sáng tạo của Bảo tàng Nhật Thăng.”

 

“Tiến độ hiện tại 1/8.”

 

Chu Kỳ An và Sếp đều trầm mặc.

 

Vậy là đã tham quan xong một cái rồi?

 

Đừng nói là Chu Kỳ An, ngay cả Sếp cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, một lúc sau, ông ta cười lạnh, nói: “Quả nhiên là bức tranh chẳng đáng tiền.”

 

Chưa kịp nhìn đã kết thúc tham quan rồi.

 

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, là hai người chơi cũ kết bạn cùng nhau, bọn họ không nhịn được hỏi: “Hai người làm thế nào vậy?”

 

Trên mỗi tấm bình phong đều có một con số đáng ngờ, trên tấm bình phong bên cạnh Chu Kỳ An ban đầu là số ‘8’, bây giờ đã biến thành ’10’.

 

Điều này đại diện cho số lượng người đã tham quan thành công triển lãm đó.

 

Chu Kỳ An thản nhiên nói: “Khó lắm sao?”

 

“Đương nhiên.” Một người trong số đó nói: “Trước đây những người từng xem bức tranh này, rất nhiều người đều phát điên tự ngược đãi bản thân, cho dù đứng từ xa nhìn cũng dễ gặp chuyện không may.”

 

Câu sau cùng là nói về trải nghiệm của chính anh ta.

 

Mấy chữ kia thì không sao, chủ yếu là bức tranh, mấy bức chân dung không có con ngươi lại vô cùng sống động, trông như thật, màu da có cảm giác chân thực như thịt người, mặc dù không có con ngươi, nhưng bất cứ ai nhìn thấy đều nhịn không được muốn dâng mắt mình cho nó.

 

May là lúc đó anh ta đứng cách xa, kịp thời bị đồng đội đánh ngất mới thoát được một kiếp.

 

“Cho dù là những người chơi đã tham quan thành công bức tranh trước đó, nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ.”

 

Hai người đến có chút sốt ruột, bổ sung thêm một câu: “Chúng tôi sẽ không tiết lộ cách thức tham quan cho người khác, tương ứng, chúng tôi cũng sẽ nói một thông tin rất khó để ý.”

 

Mặc dù trong lòng đã có quyết định, nhưng Chu Kỳ An vẫn liếc nhìn Sếp, giả vờ xin ý kiến ​​lãnh đạo.

 

Sau khi đối phương gật đầu, cậu mới nói: “Được.”

 

Sử dụng xong đạo cụ khế ước, Chu Kỳ An lên tiếng trước: “Loại tranh chữ, đừng nhìn nội dung bức tranh, nhìn con dấu gì đó là được.”

 

Từ lời nói của đối phương vừa rồi, không khó để đoán ra cách tham quan chính xác.

 

Bầu không khí trầm mặc một lúc.

 

“… Chỉ vậy thôi?”

 

Chu Kỳ An gật đầu.

 

Biểu cảm của hai người đối diện lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

 

Bọn họ không biết nên cạn lời về cách thức tham quan, hay là vì sao có người xem tranh chỉ quan tâm đến người vẽ?

 

Mang theo đầy bụng nghi ngờ, người chơi hít sâu một hơi, nói ra điều mình biết: “Số lượng người hiện tại có thể không chính xác. Hôm qua tôi đã đặc biệt đếm thử, số lượng người mà hệ thống hiển thị nhiều hơn số lượng người chơi thực tế.”

 

Nói xong, hai người không quay đầu lại, nôn nóng đi xem tranh, suýt chút nữa thì va phải cậu sinh viên đại học đang đi tới.

 

Nhìn bóng lưng của hai người chơi, cậu sinh viên đại học bất bình nói: “Bọn họ cũng quá không có đạo đức rồi.”

 

Biết đâu có người ở ngoài viện bảo tàng chưa được thống kê, tin tức này cho ra rất qua loa, thậm chí còn không cho người ta cơ hội hỏi lại.

 

Chu Kỳ An chỉ nói ba chữ: “Hãy chờ xem.”

 

Nói là nhìn, anh ta thực sự đi đến bên cạnh một tấm bình phong và nhìn.

 

Hai người phía trước sau khi tham quan xong bức tranh, rất nhanh lại đi xem một chiếc quạt triển lãm gần đó.

 

Trên quạt cũng có chữ có tranh, ai biết được một triển lãm có giới hạn số lần tham quan hay không, ra tay trước là thượng sách.

 

Tiếp theo đó là năm phút trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.

 

Theo thời gian trôi qua, cậu sinh viên đại học vẫn đứng yên tại chỗ cảm thấy có gì đó không đúng, cậu ta rùng mình một cái: “Hai người kia hình như đã lâu không động đậy.”

 

Hai người chơi một cao một thấp, yên lặng đứng sau tấm bình phong, xuyên qua khe hở của bình phong, có thể nhìn thấy hai tay của họ buông thõng hai bên quần, đầu hơi cúi xuống, không giống như đang tham quan, mà giống như đang tự kiểm điểm bản thân hơn.

 

Điều kỳ quái nhất là, từ đầu đến cuối không cảm nhận được hơi thở phập phồng của bọn họ.

 

Cậu sinh viên đại học vô cớ cảm thấy hai người kia gầy đi.

 

Cậu ta dụi dụi mắt, khi tập trung nhìn lại thì hai người chơi cao thấp đang dần teo tóp, cảm giác bốc hơi vô thanh vô tức như vậy thật khiến người ta lạnh sống lưng.

 

Chỉ trong nháy mắt, nơi đó lập tức trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một vệt nước mờ nhạt trên mặt đất.

 

Cậu sinh viên đại học vội vàng lùi lại một bước.

 

Chu Kỳ An thu hồi tầm mắt: “Đã chứng minh xong.”

 

Thứ nhất, số lượng người quả thực có vấn đề, hai người chơi biến mất, nhưng số lượng người của hệ thống vẫn dừng lại ở con số 232.

 

Thứ hai, cách thức tham quan các di vật là khác nhau, cách thức tham quan cũng không chỉ có một.

 

Ví dụ như một bức tranh, cậu và Sếp tình cờ chỉ nhìn con dấu nên đã tránh được đòn tấn công của bức tranh, có người chơi lại nhìn thẳng vào bức tranh, nhưng vẫn sống sót.

 

Cùng một cách thức tham quan, thay đổi sang chiếc quạt lại không được.

 

Chu Kỳ An nghiêng người, nhìn về phía những người chơi tụ tập ba người một nhóm đang lén lút nhìn trộm ở phía xa, trong tầm mắt của hầu hết mọi người, chỉ nhìn thấy hai người chơi chạy tới, trao đổi vài câu rồi đi xem triển lãm, sau đó người biến mất.

 

Lập tức ánh mắt bọn họ nhìn Chu Kỳ An và những người khác giống như đang nhìn thấy thần chết, không còn dám nghĩ đến chuyện giở trò xấu nữa.

 

Cậu sinh viên đại học há hốc mồm, “Bọn họ bị dọa sợ đến vậy sao?”

 

Trả lời cậu ta là tiếng cười lạnh lùng của Sếp.

 

Những kẻ lãng phí thời gian ở lại đây đều là những người chơi kém cỏi nhất, tất nhiên là dễ bị dọa cho sợ hãi rồi.

 

Loại này, cho không biếu không cũng chả ai thèm.

 

Thiếu đi những ánh mắt dòm ngó, lập tức thoải mái hơn rất nhiều, cậu sinh viên đại học làm theo yêu cầu của Chu Kỳ An, đi qua thưởng thức con dấu rồi hoàn thành việc tham quan phòng tranh.

 

Chu Kỳ An lại nhìn về phía hai người chơi biến mất, lắc đầu.

 

Chất lượng của những người chơi đến phó bản này cũng giống như khoảng cách giàu nghèo vậy.

 

Ánh mắt cậu rơi trên tủ trưng bày, chiếc quạt được đặt nằm ngang ở đó, trừ phi lại gần, nếu không sẽ không nhìn rõ nội dung.

 

Lúc trước tham quan thành công bức tranh, có thành phần tình cờ, cũng có ý thức của con người. Đồ trong bảo tàng đều liên quan đến ma quỷ, vừa lên đã thưởng thức giá trị nghệ thuật của nó thì chẳng khác nào tự sát, chỉ có chết nhanh hơn.

 

Nhưng mà, hai kẻ xui xẻo trước đó đã giúp cậu rút ra kết luận rằng, không thể chỉ nhìn con dấu khi tham quan quạt, lần này nội dung thưởng thức rất quan trọng.

 

Sếp thúc giục: “Đừng lãng phí thời gian nữa.”

 

Chu Kỳ An cũng có ý này.

 

Khi đi qua lần nữa, cậu thản nhiên thưởng thức mặt quạt.

 

Tổng cộng có mười chiếc quạt, bức tranh trên mỗi chiếc đều khác nhau.

 

Theo lời giới thiệu bên dưới, những di vật này đến từ một triều đại tên là 【Dĩnh】 trong lịch sử.

 

Sau khi xem qua loa vài giây, Chu Kỳ An bất ngờ có một hành động nằm ngoài dự đoán, cậu trực tiếp cầm một chiếc quạt trong số đó lên, cẩn thận quan sát.

 

Sếp liếc nhìn cậu, không ngờ rằng tên nhân viên nhút nhát của mình, thỉnh thoảng cũng có chút gan dạ.

 

Lý do Chu Kỳ An dám cầm rất đơn giản.

 

Tất cả các vật trưng bày đều không có lồng kính, cậu cũng không nhìn thấy biển báo cấm chạm vào.

 

Bản thân cậu chỉ là cầm lên, không lấy đi đã coi như là kiềm chế lắm rồi.

 

Trên chiếc quạt tròn vẽ cảnh chèo thuyền trên hồ: Một bộ xương khổng lồ lơ lửng giữa không trung, trong tay cầm sợi dây mảnh điều khiển những người lái đò không nhìn rõ mặt bên dưới, trên mặt nước thì có những khuôn mặt người chết đang trôi nổi.

 

Hai người lái đò chèo thuyền phía trước có chiều cao chênh lệch rất rõ ràng, cho dù có cúi đầu thì nhìn vào cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của bọn họ.

 

Tay cầm quạt của Chu Kỳ An đột nhiên siết chặt, cậu nhận ra đó là hai người chơi trước đó.

 

“Chẳng lẽ… những người chơi tham quan thất bại đều sẽ bị hút vào trong di vật?”

 

Không chết ở bên ngoài viện bảo tàng, tương đương với việc ở lại bảo tàng mãi mãi để tham quan, cho nên số lượng người tham quan của hệ thống không thay đổi.

 

Nghĩ đến đây, một luồng khí lạnh đột nhiên men theo nan quạt như muốn xuyên thủng lòng bàn tay cậu.

 

Chu Kỳ An lập tức muốn buông chiếc quạt xuống, nhưng mặt quạt giống như dính chặt vào lòng bàn tay, sống chết không lấy xuống được.

 

Hơi nước từ trong quạt bốc ra, bao trùm lấy cơ thể Chu Kỳ An, từ hai chân đến eo cậu hầu như không thể cử động được. Đồng thời, mặt hồ trên mặt quạt truyền đến lực hút cực lớn, hết lần này đến lần khác muốn cưỡng ép kéo cậu vào trong.

 

Thấy Chu Kỳ An gặp nạn, ngược lại Sếp còn đưa tay ra chủ động chạm vào mặt quạt.

 

Ông ta liếm liếm môi, ánh mắt rơi trên con thuyền đầy linh hồn: “Hơi đói rồi.”

 

Có thể vào trong ăn một bữa buffet hải sản.

 

Mí mắt Chu Kỳ An giật mạnh.

 

Ông đói thì ông tự đi ăn đi, tôi không muốn đi chèo thuyền đâu.

 

Ánh mắt nhanh chóng lướt qua những chiếc quạt khác, cậu cố gắng chạm vào một chiếc khác. Trong nháy mắt cơ thể bị cưỡng ép di chuyển, Chu Kỳ An như nghe thấy tiếng xương cốt của mình phát ra tiếng răng rắc, động tác lớn hơn một chút nữa, xương cốt bị hơi ẩm bao phủ có thể sẽ vỡ vụn thành từng mảnh.

 

Một tấc, hai tấc, chỉ còn thiếu một chút nữa…

 

Cuối cùng Chu Kỳ An đã dùng bàn tay tương đối tự do còn lại của mình, nắm lấy chiếc quạt thứ ba.

 

“Quả nhiên.”

 

Ánh sáng lóe lên trong mắt Chu Kỳ An.

 

“So sánh với chiếc ban nãy, mặt giấy này không đủ nhẹ, nan quạt có vẻ mới hơn…” Cậu khó khăn co tay, đưa lên mũi ngửi: “Lớp sáp này là mới được phủ lên trong những năm gần đây… Đây là đồ giả.”

 

Chữ cuối cùng vừa dứt, hơi nước sắp tràn lên cổ cậu bắt đầu lặng lẽ tiêu tan.

 

“Bạn đã tham quan thành công triển lãm – Quạt tròn.”

 

“Tham quan thành công 8 triển lãm, có thể nhận được tư cách mua sản phẩm văn hóa sáng tạo của Bảo tàng Nhật Thăng.”

 

“Tiến độ hiện tại 2/8.”

 

Chu Kỳ An không lập tức buông chiếc quạt giả xuống, trong mắt hiện lên vẻ thích thú: “Đồ giả.”

 

Vậy thì ai đã đánh tráo đồ thật đi?

 

Chắc chắn không phải người chơi, người chơi không có thời gian để làm giả.

 

Chu Kỳ An thản nhiên cất chiếc quạt giả vào trong quần áo.

 

Cậu sinh viên đại học đang lo lắng đi tới, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Cậu ta nuốt nước bọt.

 

Động tác tự nhiên thuần thục như vậy, hoàn toàn không nhìn ra chút chột dạ nào, cứ như là đang trở về nhà mình vậy.

 

Cậu sinh viên đại học cố gắng dời sự chú ý từ chiếc quạt sang chỗ khác, miêu tả: “Vừa rồi hai người cứ như hai người kia, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, em muốn qua gọi hai người, nhưng lại không thể đến gần.”

 

Chu Kỳ An như có điều suy nghĩ: “Xem ra khi người chơi bị dính chiêu, người ngoài rất khó giải cứu.”

 

Tiếng cười lạnh của Sếp đã kéo cậu trở về thực tại.

 

Phá hủy kế hoạch vào tranh ăn linh hồn của đối phương, Chu Kỳ An nhẫn nại giải thích: “Bí quyết ăn buffet là phải ăn đồ đắt tiền trước, ở đây rõ ràng toàn là đồ dởm.”

 

Chỉ nuốt chửng linh hồn chắc chắn sẽ không có năng lượng dồi dào bằng việc nuốt chửng quái vật, ở một mức độ nào đó, Sếp cũng đang kiềm chế cảm giác thèm ăn, làm chậm bước tiến hóa quá mức của bản thân.

 

Chỉ cần có thêm một chút đạo cụ giống như 【Túi Dưỡng Sinh】 là có thể tiến thêm một bước dài trên con đường khôi phục lý trí.

 

Bệnh từ miệng mà vào.

 

Hy vọng có thể chữa khỏi được cái đầu óc tư bản chủ nghĩa này.

 

Sếp không cho ý kiến gì ​​về lý do gượng gạo của cậu, ông ta đi đến một vị trí dễ thấy rồi đứng yên, có vẻ như không định hành động nữa.

 

Chu Kỳ An cười tươi rói đứng sang một bên.

 

Khoảng hai mươi phút sau, đội của Ứng Vũ trở về trước, Người mặc áo choàng đỏ phát hiện cửa ra vào trống không: “Mấy tên ngốc kia đâu rồi?”

 

Chu Kỳ An: “Chạy rồi.”

 

Không lâu sau, Thẩm Tri Ngật và nhóm của hắn cũng từ một góc khác đi tới.

 

Xung quanh toàn là bình phong vẽ đủ loại hình thù kỳ dị, thỉnh thoảng lại có hai người đột ngột xuất hiện, khung cảnh vô cùng kỳ quái.

 

Đội của Ứng Vũ và Thẩm Tri Ngật đều đã tham quan thành công ba triển lãm.

 

Hiển nhiên là Sếp đã đánh giá được thực lực của hai đội, không muốn tham quan nhiều hơn một cái.

 

Mọi người đại khái trao đổi với nhau về cách thức tham quan triển lãm, đến lượt Chu Kỳ An phát biểu, ngoại trừ Thẩm Tri Ngật ra, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.

 

Hạ Lạc trực tiếp nói ra tâm tư của tập thể: “Cách tham quan của hai người thật đặc biệt.”

 

Có đáp án để tham khảo, việc tham quan di vật sau đó trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.

 

Dễ dàng đến mức… khiến người ta có chút sợ hãi.

 

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống không hề chậm trễ, ngay khi vừa tham quan xong tám triển lãm, nó lập tức vang lên:

 

“Chúc mừng bạn đã nhận được tư cách mua sản phẩm văn hóa sáng tạo của Bảo tàng Nhật Thăng.”

 

“Vui lòng đi tìm nhân viên công tác.”

 

Không có vui mừng, thậm chí không ai lên tiếng, trong bầu không khí trầm mặc đó, Diên dừng động tác vuốt ve bộ lông của con chó săn, lên tiếng: “Theo tiến độ này, chúng ta sẽ sớm hoàn thành ba khu.”

 

Tiến độ nhanh đến mức bọn họ còn chưa lên tầng hai của Bảo tàng Nhật Thăng.

 

Độ khó lúc lên cao lúc xuống như tàu lượn siêu tốc khiến người ta cảm thấy vô cùng bất an.

 

Chu Kỳ An kìm nén suy tư trong mắt, nhìn ra bên ngoài: “Đi tìm nhân viên công tác trước đã.”

 

Trên thực tế, so với việc tham quan triển lãm, cậu lại quan tâm đến chuyện đồ giả hơn.

 

Nếu không phải người chơi đánh tráo, bản thân bảo tàng cũng không có nhân viên công tác nào khác, vậy có phải là Hiệp hội săn cá voi hay không? Dù sao thì đây cũng là sào huyệt mà bọn họ đã ẩn náu bấy lâu nay mà.

 

Lúc ra ngoài, Chu Kỳ An liếc mắt nhìn thấy bảng giới thiệu ở cửa, đột nhiên hỏi: “Có ai tìm thấy kho dữ liệu chưa?”

 

Mọi người đều lắc đầu, Diên nói: “Tôi chỉ nhìn thấy nhà vệ sinh.”

 

Chu Kỳ An không nhịn được quay đầu lại nhìn tòa nhà.

 

Bảng giới thiệu không thể nào tự dưng xuất hiện, chẳng lẽ kho dữ liệu ở trên tầng hai?

 

………

 

Chỉ trong chốc lát, bầu trời đã trở nên âm u.

 

Người chơi tụ tập trong sân nhiều hơn so với lúc bọn họ đến, bên trong tòa nhà đối diện, còn có người chơi thò đầu ra nhìn lên trời. Khi nhìn thấy Chu Kỳ An và những người khác đi về phía nhân viên công tác ở chỗ giếng nước phía xa, biểu cảm của những người này rất kỳ lạ.

 

Bầu trời u ám giống như một tấm màn phủ từ phía trên xuống, xung quanh tòa nhà cổ kính còn có một đám người chơi có ánh mắt rất kỳ quái.

 

Cả khung cảnh hiện lên vẻ kỳ dị khó tả.

 

“Mọi người có phát hiện ra gì không?” Hạ Lạc hạ giọng: “Ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta không đúng lắm.”

 

Người chơi cũ hẳn là biết hành động đi tìm nhân viên công tác đại diện cho việc mua sản phẩm văn hóa sáng tạo, nhưng trong thần sắc lại không hề có chút ghen tị nào, ngược lại còn mang theo cảm giác hả hê, thậm chí còn chứa đựng cả những kỳ vọng kỳ quái khó hiểu.

 

Đối mặt với ánh mắt kỳ quái đó, cuối cùng mọi người cũng đi đến bên giếng.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Còn chưa kịp mở miệng nói rõ mục đích đến, Người đầu dê đã xoay người trước một bước: “Những vị khách muốn mua sản phẩm văn hóa sáng tạo, mời đi theo tôi.”

 

Tốc độ đi bộ của người đầu dê khá nhanh, chỉ là, nhìn bóng lưng của nó lại có một loại cảm giác trầm ổn như thể vẫn luôn đứng im tại chỗ.

 

Đi một mạch đến khi ra khỏi viện bảo tàng, đến gần cổng lớn, người đầu dê mới dừng lại.

 

Cách đó không xa, dưới gốc cây cổ thụ buộc cỗ xe dê mà bọn họ đã ngồi khi đến, trên xe không biết từ lúc nào đã dựng lên ba chiếc giá, mỗi chiếc đều được phủ một tấm vải đỏ.

 

Gió thổi qua, nhưng tấm vải đỏ vẫn bất động.

 

Sau khi mua sản phẩm văn hóa sáng tạo của Bảo tàng Nhật Thăng, nhiệm vụ chính coi như đã hoàn thành được một phần ba.

 

Mọi người nhất thời vừa hưng phấn vừa căng thẳng.

 

Người đầu dê giơ một tay lên vén tấm vải đỏ trên chiếc giá đầu tiên, một mùi gỗ mục nát thoang thoảng bay tới. Giống như những người bán hàng rong ngoài kia, trên giá treo đủ loại đồ lặt vặt. Móc khóa hành lý hoạt hình, móc chìa khóa, sổ lưu niệm bảo tàng, miếng dán tủ lạnh… chỉ riêng chủng loại thôi đã không dưới ba bốn mươi loại, bên cạnh còn có một tủ kem nhỏ, bên trong đựng kem que, kem ốc quế,…

 

“Đây là sản phẩm văn hóa sáng tạo của Bảo tàng Nhật Thăng, mời mọi người thoải mái lựa chọn.” Giọng nói của người đầu dê khàn khàn, con ngươi hình chữ nhật dường như có thể ghi lại hình bóng của tất cả người chơi.

 

Nó nở nụ cười: “Lúc nào cũng có một món đồ phù hợp với các bạn.”

 

Chu Kỳ An cau mày, hóa ra cái bẫy ở đây.

 

Nhiệm vụ yêu cầu trải nghiệm hoặc thu thập sản phẩm văn hóa sáng tạo nổi tiếng, nổi tiếng là mấu chốt, trong này chắc chắn có đồ ế ẩm.

 

“Có quy tắc mua hàng!”

 

Cậu sinh viên đại học đi vòng ra phía sau, bên kia có treo một tấm bảng gỗ nhỏ:

 

【Lưu ý khi mua hàng】

 

  1. Giới hạn mua. Mỗi du khách chỉ có ba lần mua hàng, mỗi lần chỉ được mua một món sản phẩm văn hóa sáng tạo.

 

  1. Không đổi trả.

 

  1. Hàng hóa cùng loại có hạn, ai đến trước được trước, nếu hết hàng, trong vòng ba ngày sẽ bổ sung.

 

Lúc này sắc mặt của tất cả mọi người đều không được tốt lắm.

 

Tổng cộng phải gom sản phẩm văn hóa sáng tạo của ba bảo tàng, nhưng chỉ có ba cơ hội mua hàng, nói cách khác, chỉ cần chọn sai một lần, nhiệm vụ chính sẽ trực tiếp thất bại.

 

Chu Kỳ An đột nhiên hỏi: “Nhất định phải mua ngay bây giờ sao?”

 

Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt dê, tạo nên vẻ kỳ dị thật khó tả: “Tư cách mua hàng có thể được giữ đến trước khi mặt trời lặn.”

 

“Quay lại thôi.” Chu Kỳ An không nói hai lời, lập tức quay trở lại bảo tàng.

 

Cũng không ai nói nhảm với người đầu dê nữa, tất cả đều chuẩn bị quay trở lại bảo tàng, tìm kiếm manh mối liên quan đến sản phẩm văn hóa sáng tạo nổi tiếng.

 

Hầu hết người chơi trong sân đều ngẩng đầu lên, có chút khác biệt nhỏ so với trước đó, bọn họ không hề chú ý đến Chu Kỳ An và những người khác quay trở lại, mà tập trung tinh thần quan sát thời tiết, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

 

Thẩm Tri Ngật ngẩng đầu: “Sắp mưa rồi.”

 

Hắn mơ hồ cảm nhận được có quy tắc vô hình đang bao phủ đến gần.

 

Những giọt nước ngưng tụ từ hơi sương đã rơi xuống người một số người chơi trước cả cơn mưa.

 

Tí tách.

 

Trán đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

 

Chu Kỳ An vừa đi đến mái hiên, cậu đưa tay sờ lên, ngẩn người: “Không phải máu.”

 

Chất lỏng đột ngột nhỏ giọt từ trên cao xuống về cơ bản đều là máu. Cậu còn cố ý nhìn kỹ hai lần, xác định đó là những giọt nước bình thường nhất mới thôi.

 

“Nơi này âm khí rất nặng, là nơi tụ tập tà khí, hơi nước mang theo vận xui, bị những giọt nước này rơi trúng sẽ rất xui xẻo.”

 

Ở gần đó, Thẩm Tri Ngật giơ tay lên, đánh tan vài giọt nước đang lơ lửng xung quanh chàng trai, lên tiếng nói.

 

“?” Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật.

 

Thẩm Tri Ngật đi đến một nơi hơi xa, giảm bớt tốc độ ngưng tụ thành giọt nước của âm khí trong khu vực sương mù dày đặc nhất, vẻ u ám trong mắt hắn còn đáng sợ hơn cả bầu trời này.

 

Rõ ràng là Kỳ An đang bị nhắm vào, vấn đề là tại sao trò chơi lại cho phép thiết kế nhắm vào như vậy.

 

Liên tục gặp bất lợi, có nghĩa là hệ thống đã tính toán ra người này đang chiếm ưu thế quá lớn trong phó bản, cho nên cần phải cân bằng.

 

Sân nhà của Hiệp hội săn cá voi, tại sao người chiếm ưu thế lại là Kỳ An?

 

“Em ấy sẽ luôn chuẩn bị kỹ càng.”

 

Cũng giống như Thánh khí và Trái tim ác mộng năm đó.

 

Lần xuống phó bản này, dẫn theo Ứng Vũ và những người khác hẳn là một trong những chuẩn bị của em ấy, còn những chuẩn bị khác ở đâu?

 

Hắn nhìn về phía Chu Kỳ An, nheo mắt lại, trong mắt hiếm khi lộ ra vẻ khó hiểu:

 

“Rốt cuộc thì em còn giấu con át chủ bài nào?”

 

……….

 

Không khí quá ẩm ướt, thỉnh thoảng lại có những giọt nước nhỏ rơi xuống, không thể nào đề phòng được.

 

Vừa hay lại không có gì để che mưa chắn gió.

 

Một chiếc quạt tròn xuất hiện trong tay, Chu Kỳ An cầm chiếc quạt giả lấy từ trong Bảo tàng Nhật Thăng che trên đỉnh đầu, mặt quạt mềm mại nhẹ nhàng chạm vào những hạt mưa li ti, màu sắc hơi biến dạng.

 

Chu Kỳ An khẽ nhướng mi, đôi mắt dưới hàng mi dài sâu hơn thường ngày, cậu nhìn chằm chằm vào mặt quạt giả trong tay, không biết đang suy nghĩ điều gì.

 

Ầm ầm!

 

Một tiếng sấm đáng sợ vang lên từ phía sau đám mây đen, đột nhiên, cơn mưa như trút nước đổ xuống, cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Kỳ An.

 

Nước mưa sau khi rơi xuống mái hiên trở nên dịu dàng lạ thường, tất cả đều quy củ chảy vào cái giếng lớn trong sân.

 

Tứ thủy quy đường, cái giếng kia như thể vĩnh viễn không bao giờ đầy.

 

Chu Kỳ An theo bản năng nhìn chằm chằm vào mặt nước, sáng nay lúc đến cậu đã đặc biệt quan sát, không hề phát hiện ra hệ thống thoát nước nào. Cái giếng không thoát nước mà còn không thể lấp đầy này, bản thân nó còn kỳ quái hơn cả những di vật trong bảo tàng.

 

【Tứ thủy quy đường, thủy tụ thiên tâm, hỷ tòng thiên giáng.】

 

Âm thanh nhắc nhở máy móc quen thuộc đã trở lại, nhưng lại lạnh lùng hơn so với trước đây.

 

Chu Kỳ An chăm chú lắng nghe.

 

Cho dù không có Hạ Lạc phổ cập khoa học, cậu cũng đã vẽ không ít công trình kiến ​​trúc, đối với loại phong thủy này cũng có chút nghiên cứu.

 

Trong phong thủy, thủy tụ thiên tâm có nghĩa là sẽ có vận may và tài lộc đến. Rất nhanh, Chu Kỳ An đã có suy đoán, mỗi khi có người chơi nhận được tư cách mua sản phẩm văn hóa sáng tạo thì sẽ xuất hiện tình huống trước mắt này.

 

“Chẳng trách lúc chúng ta vừa ra ngoài, những người này đều đang chú ý đến thời tiết.”

 

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vẫn tiếp tục:

 

“Xin chú ý, 【Đồng xu giới hạn * 1】 đã xuất hiện trong giếng, sau khi nhặt được có thể nhận được cơ hội giao tiếp với cư dân của Mặc Trấn * 1.”

 

“【Đồng xu giới hạn】 không thể giao dịch.”

 

“Danh tính người sở hữu 【Đồng xu giới hạn】 sẽ không được công bố.”

 

Gần như ngay khi âm thanh nhắc nhở kết thúc, vô số bóng người bắt đầu điên cuồng nhảy xuống giếng nước sâu hun hút, thậm chí có người còn nhảy từ tầng hai của những tòa nhà khác xuống, mặt nước dâng lên những gợn sóng dữ dội. Chưa đầy vài giây sau, những đợt sóng nước còn chưa kịp biến mất, trong làn nước đã xuất hiện màu đỏ tươi chói mắt, những người dưới nước đã bắt đầu chém giết lẫn nhau.

 

Mưa như trút nước, máu tươi trôi nổi trên mặt nước biến thành màu đỏ nhạt.

 

Cuộc chém giết dưới đáy giếng vô cùng khốc liệt, mặt nước vẫn luôn luân phiên giữa màu đỏ sẫm và đỏ nhạt.

 

Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào mặt nước.

 

Vài giọt nước vẫn lơ lửng giữa không trung, chưa rơi xuống ngay lập tức, mà liên tục tụ tập xung quanh cậu, hẳn là thứ mà Thẩm Tri Ngật đã nói, có thể gia tăng vận xui.

 

Lúc trước khi chờ tập hợp trong bảo tàng, cậu đã thuận miệng hỏi cậu sinh viên đại học một câu, sau đó lại thăm dò Sếp, xác định nơi bọn họ ở, chủ nhà tuy có hơi kỳ quái, nhưng cũng không đến mức nửa đêm cầm dao chém người.

 

Chưa kể đến việc tối hôm qua cậu vừa ra khỏi cửa đã đụng phải người gõ mõ.

 

Tất cả suy nghĩ trong nháy mắt ùa về, Chu Kỳ An đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

 

Hiệp hội săn cá voi đang cố gắng làm cậu suy yếu, dường như bọn họ biết rất rõ điểm yếu vận may không tốt của cậu, nên không ngừng dùng vận xui để làm suy yếu ưu thế của cậu.

 

Trò chơi cũng cho phép thiết kế này.

 

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn cậu sẽ thua.

 

Không có NPC nào khác, muốn biết rốt cuộc món sản phẩm văn hóa sáng tạo nào được coi là nổi tiếng thì chỉ có thể giao tiếp với cư dân của Mặc Trấn.

 

Đồng xu này, cậu nhất định phải cướp được.

 

…….

 

Mưa vẫn đang rơi, không có dấu hiệu ngừng lại, liên tục có những người chơi do dự hạ quyết tâm, lựa chọn nhảy xuống đáy giếng.

 

Chu Kỳ An liếc nhìn xung quanh, Sếp và Ứng Vũ cùng những người khác đã không thấy đâu, hẳn là đã xuống nước rồi. Đúng lúc cậu đang tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Tri Ngật thì trong giây tiếp theo, tầm nhìn đột nhiên bị tước đoạt, bầu trời phía trên đầu trở nên tối đen như mực.

 

Một trận mưa lớn khiến đất trời chìm trong khoảnh khắc ngắn ngủi không nhìn thấy gì.

 

Cậu hít sâu một hơi, Chu Kỳ An không do dự thêm nữa, cùng với một tiếng “ùm” vang lên, cậu cũng nhảy xuống giếng.

 

Nước giếng lạnh buốt, cả người ngâm trong đó, giống như bị nhốt vào hầm băng.

 

Ngay khi vừa xuống nước, xoáy nước và dòng chảy vô cùng hỗn loạn, cơ thể không thể nào chống cự lại lực tác động từ bên ngoài này, cậu bị cuốn trôi dạt đến một khu vực nào đó.

 

Dưới nước giống như một thế giới khác.

 

Trong bóng tối mịt mù, tầm nhìn không được rõ ràng cho lắm, mọi thứ chỉ có thể nhìn thấy một đường nét mờ ảo, độ sâu và chiều rộng có thể so sánh với một hồ nước nhỏ.

 

Trong môi trường nửa sáng nửa tối này, Chu Kỳ An mím chặt môi, cậu bỗng có một loại ảo giác rằng, bất cứ lúc nào cũng sẽ có quái vật đáng sợ chui từ trong bóng tối ra.

 

Nhìn thấy bên dưới dường như có thứ gì đó, cậu tiếp tục lặn xuống.

 

Sau khi lặn thêm hai mét nữa, một luồng khí lạnh ập đến, lan dọc theo sống lưng cậu.

 

Cách cậu không xa, dưới đáy nước có vô số thi thể, những thi thể này đều như đang kiễng chân đứng trong nước, ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Bởi vì thi thể đã được sáp hóa trong nước, dưới dòng nước lay động, mũi chân của chúng càng lúc càng nhô cao, cánh tay buông thõng bắt đầu vươn về phía người sống ở phía trên hết lần này đến lần khác.

 

Cánh tay dài nhất gần như sắp chạm vào người cậu.

 

“!!!”

 

Chu Kỳ An điên cuồng bơi về phía khác.

 

Cho dù là người bình tĩnh đến đâu, khi đột nhiên nhìn thấy một đống xác chết bị sáp hóa với chiều cao như vậy, còn có khả năng đột ngột bật dậy bất cứ lúc nào, thì sắc mặt cũng sẽ không tốt đẹp được.

 

Hiệp hội săn cá voi thiết kế ra phó bản này không cần tiến hóa cũng đã vượt qua con người rồi.

 

“Không thể nào mò kim đáy bể tìm một đồng xu được.”

 

Trong lúc vừa chạy trốn khỏi khu vực xác chết, vừa suy nghĩ xem đồng xu sẽ ở đâu, bên tai Chu Kỳ An đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở:

 

“Gợi ý, 【Đồng xu giới hạn】 hiện đang xuất hiện ở khu vực phía Đông Nam.”

 

Sau khi âm thanh nhắc nhở của hệ thống biến mất, một bản đồ xuất hiện trên bảng nhiệm vụ, trên bản đồ có một điểm sáng, không chỉ vậy, trên bản đồ còn có tọa độ dành riêng cho cậu.

 

Tìm đến đó thông qua bản đồ và tọa độ không khó.

 

“Thần kỳ thật đấy.”

 

Chu Kỳ An ngạc nhiên vì khoảng cách của cậu đến điểm sáng không tính là quá xa.

 

Không phải nói là vận khí không tốt sao?

 

Hiện tại xem ra cũng tạm được.

 

Tăng tốc bơi về phía điểm sáng, khi đi ngang qua một chỗ, Chu Kỳ An nhạy bén nhận thấy bên cạnh dường như có thứ gì đó, cho dù không cần thở, cậu cũng có thể cảm nhận được mùi tanh nồng của cá đang đến gần mình.

 

Con ngươi Chu Kỳ An co lại, lập tức né sang một bên.

 

Chỉ cách nhau vài giây trước sau, nơi cậu vừa đứng, trong nháy mắt đã xuất hiện một đàn cá chép đang bơi lội, hoa văn trên thân cá có màu vàng xen lẫn màu đỏ, cơ thể to bằng nửa người. Chúng há miệng ra, để lộ hàm răng dày đặc, vảy cá trên người giống như khối u hơn, những khối u đó đang run rẩy trong nước.

 

Biểu cảm của cậu có chút vi diệu.

 

Loại cá răng dài này có phải là đặc sản của trò chơi không, tại sao đi đến đâu cũng gặp phải vậy?

 

So với lũ cá, điều thực sự khiến Chu Kỳ An giật mình là một chuyện khác.

 

“Toang rồi.”

 

Sợ cái gì thì cái đó đến, mái tóc vốn đang ngoan ngoãn bỗng nhiên bắt đầu mọc dài ra trong nước, đuôi tóc tỏa ra ánh sáng dịu dàng, làn da cũng bắt đầu chuyển sang màu trắng như tuyết lạnh lẽo.

 

Mỗi khi gặp phải các loại sinh vật dưới nước, Chu Kỳ An rất dễ “biến hình” một cách mất kiểm soát.

 

Biến hình có thể miễn dịch với đòn tấn công của các sinh vật dưới nước, nhưng trong tình huống tranh giành khốc liệt với hơn trăm người như hiện tại thì chẳng khác nào bùa đòi mạng.

 

Dưới đáy hồ vốn dĩ đã tối đen như mực, đột nhiên xuất hiện một luồng sáng. Độ sáng của nó có thể sánh với 【Đồng xu giới hạn】 trên bản đồ, thậm chí còn rõ ràng hơn một chút, ánh mắt của tất cả người chơi đều hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn về phía này.

 

… Là trung tâm của nguồn sáng, Chu Kỳ An nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn thấy bản thân đang phát sáng.

 

Cũng giống như mấy lần trước, mỗi khi biến hình, làn da của cậu sẽ tự động phát ra ánh sáng nhạt.

 

Cho dù là ở trang viên Lương Dạ hay lần trước ở hồ nước trong phó bản bệnh viện Tiên Khách Lai gì cũng vậy, đó đều là chuyện tốt, đã thành công giúp cậu nhìn rõ một số hiện tượng dị thường dưới đáy hồ, còn bây giờ… hoàn toàn là bùa đòi mạng.

 

“Chơi thế này sao được?”

 

Hiệu ứng ánh sáng như thế này thì còn chơi thế nào được nữa!

 

Mang theo hiệu ứng đặc biệt trên người, đừng nói là tìm đồng xu, bây giờ cậu giống như một viên dạ minh châu, chỉ cần bơi trên đường cũng dễ dàng bị những người chơi khác đâm cho thủng.

 

Lần này đúng là “Xinh đẹp chết người” rồi.

 

… Trên thực tế, còn có người còn cạn lời hơn cả cậu.

 

Ở khu vực gần đó, nhân lúc đàn cá bơi qua, hai người chơi đang bơi song song về phía trước, một trong số đó đang tranh thủ thời gian tấn công người còn lại.

 

Đây chính là cơ hội trời cho!

 

Ai ngờ một luồng sáng đột nhiên chiếu tới, vừa vặn chiếu vào biểu cảm dữ tợn khi hắn ta giơ đao lên.

 

“!!”

 

Mẹ kiếp, sắc mặt của người chơi giơ đao lên đúng là đại biến, tên khốn kiếp nào vậy, lại còn bật đèn pin trong nước?

 

Ở một nơi xa hơn, một người chơi đang cẩn thận lẩn trốn kẻ thù, men theo khe đá cẩn thận tiến về phía trước, cũng bị ánh sáng này làm cho giật mình.

 

Quay đầu lại, nhìn thấy Chu Kỳ An đang lẻ loi dưới đáy giếng.

 

Cái nhìn đầu tiên là, đẹp như tiên giáng trần, tiếp theo là, bà nó chứ, điên à!!!

 

Trăm người tranh nhau một đồng xu, ai nấy đều đang muốn dùng đạo cụ tàng hình, vậy mà lại có kẻ sáng rực rỡ như vậy.

 

Hơn nữa cái tên tai hoạ này còn đang tiếp tục bơi về phía trước, giống hệt như một cái đèn pha di động, khiến cho những người bị cậu chiếu vào đều phải biến sắc.

 

Đã có người chơi lóe lên sát ý trong mắt, muốn giải quyết cậu cho xong chuyện.

 

Nhưng những kẻ dám nhảy xuống giếng nước này đều là những người có đầu óc, sau khi suy nghĩ cẩn thận, người bình thường ai lại đi làm chuyện như vậy dưới nước chứ?

 

“Liệu có phải là bẫy không?”

 

Ý nghĩ tương tự đồng thời cũng xuất hiện trong đầu không ít người, có lẽ vật phát sáng kia chỉ là một cái bẫy, cố ý dụ người khác đến gần, bản thân nó còn ẩn giấu sát chiêu hủy diệt nào khác.

 

Dựa theo nguyên tắc “Nhiều chuyện chẳng bằng bớt chuyện”, trong trường hợp không thể chắc chắn, cuối cùng những người ở gần đó lựa chọn bơi nhanh hơn, bỏ rơi cậu ở phía sau.

 

Một phút sau, bọn họ đã bị Chu Kỳ An bỏ xa.

 

“….” Tốc độ thật khó tin.

 

Nguồn sáng đột nhiên xuất hiện dưới nước, đồng đội của Chu Kỳ An cũng nhìn thấy.

 

Con chó Săn và Diên đang bơi một trước một sau, Ứng Vũ cũng ở gần đó.

 

Lúc trước, trong số những người xuống nước đầu tiên có một người chơi đã ném ra đạo cụ gây nhiễu loạn nhận thức, cố ý tạo ra hiệu ứng “Quỷ đả tường”, Diên và Ứng Vũ đã tình cờ gặp phải.

 

Lúc này, khi nhìn thấy nguồn sáng dịu nhẹ kia, phản ứng đầu tiên của Diên chính là Chu Kỳ An đang cố ý thu hút sự chú ý của những người chơi khác, tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm, tạo cơ hội cho bọn họ.

 

Cậu ấy vẫn vậy, cứ thích thiêu đốt bản thân, chiếu sáng cho người khác.

 

Diên càng thêm quyết tâm phải cố gắng tranh giành đồng xu.

 

Ngay cả Ứng Vũ cũng nghiêng về khả năng này.

 

Không ai có thể ngờ rằng, có người lại sớm tiến hóa ra hiệu ứng đặc biệt dưới nước như vậy.

 

Hết chương 171.

Chương 171: Đại Thiện

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên