Chương 171: Tranh Luận (23)

 

Chương 171: Tranh Luận (23)

 

Minh Hàn nhìn anh, “Anh, anh đóng cửa làm gì vậy?”

 

Trần Tranh lại nâng cánh tay Minh Hàn lên, y tá đã băng bó xong cho cậu, lúc này trông cũng không có gì khác thường.

 

Trần Tranh nói: “Đây là vết thương lúc trước em đến cứu anh bị thương.”

 

Minh Hàn muốn rụt tay về, nhưng Trần Tranh nắm chặt quá, cậu không dám động đậy, đành phải tỏ vẻ yếu thế: “Anh, anh bóp em đau.”

 

Nửa phút sau, Trần Tranh bật cười, cố ý dùng sức, Minh Hàn kêu “Ui da” một tiếng, mắt liền đỏ hoe, “Anh thật sự bóp kìa!”

 

“Bây giờ biết đau rồi sao?” Trần Tranh nói: “Nếu hôm nay anh không đến, em định gỡ băng ra làm gì?”

 

“Băng bó như bánh tét vậy, anh vừa về đã nhìn ra rồi…..” Minh Hàn lúng túng tìm cớ.

 

Trần Tranh hỏi: “Anh không nhìn ra được sao?”

 

Minh Hàn yếu ớt nói: “Sợ phá hỏng hình tượng cao lớn uy vũ của em trong lòng anh.”

 

Trần Tranh thở dài, lại nhìn cánh tay Minh Hàn, “Đây là vết thương vì anh mà bị.”

 

Minh Hàn im lặng không nói gì nữa.

 

Trần Tranh nói: “Không phải rất dẻo miệng à, sao giờ không nói nữa?”

 

Minh Hàn không được tự nhiên, “Anh, anh nói vậy em không biết tiếp lời thế nào. Em cam tâm tình nguyện mà.”

 

Trần Tranh nói: “Cho nên vết thương rách ra rồi em cũng không quan tâm, để nó mưng mủ, để lại sẹo, coi như là huân chương hả?”

 

Minh Hàn im lặng một lúc, “Em phát hiện ra anh còn dẻo miệng hơn cả em. Kỳ thực em biết hôm nay anh về, nhưng không muốn anh biết vết thương này rách ra, lại muốn nấu cho anh vài món, ở thành phố Cư Nam anh cũng không ăn được gì ngon, băng bó thế này, em thao tác cũng không tiện. Em thật sự không sao mà, anh xem, không phải Chu Quyết cũng chạy rồi sao, cậu ta còn bị thương nặng hơn em.”

 

Nói được một nửa, Minh Hàn bỗng nhiên phản ứng lại, “Chắc chắn là Chu Quyết mách lẻo!”

 

Trần Tranh bật cười, “Sao nào, định đánh nhau với cậu ta à?”

 

Minh Hàn hừ một tiếng, “Cũng không đến mức đó.”

 

Trần Tranh đến gần hơn, dang rộng vòng tay. Minh Hàn ngẩn người, “Hả?”

 

“Không phải muốn về nhà sao?” Trần Tranh nói: “Để anh dìu quý ông bệnh nhân một chút.”

 

Một người đứng một người ngồi, Minh Hàn nhìn một lúc, quả quyết vùi đầu vào lòng Trần Tranh. “Anh, em nhớ anh lắm.”

 

Hai tay Trần Tranh ban đầu còn lơ lửng, Minh Hàn làm nũng quá đột ngột, anh nhất thời không biết ứng phó thế nào. Minh Hàn vùi đầu vào lòng anh rất thoải mái, không muốn rời đi, liền kể lại tình hình lúc truy đuổi Kim Hiếu Toàn.

 

Rõ ràng là Minh Hàn và Chu Quyết ở trên cùng một chiếc xe, chuyện trải qua cũng giống hệt nhau. Thế nhưng Trần Tranh nghe Chu Quyết kể lại là nghĩa khí ngất trời, hào hùng vạn trượng, cảm giác lập tức có thể đến thảo nguyên chinh phục một con ngựa, cưỡi lên phi nước đại, còn nghe Minh Hàn kể lại là thê thảm vô cùng, suýt chút nữa thì mất mạng.

 

Cuối cùng Trần Tranh cũng không nhịn được nữa, vỗ một cái vào gáy Minh Hàn.

 

Minh Hàn kêu đau, “Không phải anh muốn nghe sao? Em đã đủ đau rồi, anh còn đánh em!”

 

“Kêu em thành thật khai báo, không phải kêu em nguyền rủa bản thân.” Trần Tranh buông cậu ra, “Được rồi, không phải muốn về nhà nấu cơm cho anh sao? Nhanh lên.”

 

Lúc này Minh Hàn mới thoải mái, “Vâng vâng vâng!”

 

Nhưng mà hai người cũng không lập tức về nhà, Trần Tranh phải đến đội cơ động báo cáo tình hình ở thành phố Cư Nam, Minh Hàn cũng nhận được điện thoại của Đường Hiếu Lý, phải quay về tăng ca.

 

“Nhìn xem, ngay cả bệnh nhân mà lão Đường cũng bóc lột.” Minh Hàn ngồi ở ghế phụ, giả vờ giả vịt nói: “Em phải đi mách cậu út.”

 

Trần Tranh cười nói: “Vậy em coi như mách nhầm người rồi, cậu út với lão Đường mới là một phe, ai thèm quan tâm em.”

 

Đội cơ động, Minh Hàn vừa đến đã bị Đường Hiếu Lý mắng cho một trận, thì ra chuyện cậu ở bệnh viện làm loạn đã truyền đến tai Đường Hiếu Lý rồi, Minh Hàn còn tưởng là y tá mách lẻo, nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, y tá làm sao có thể nhanh như vậy được? Minh Hàn không thể tin nổi mà nhìn Trần Tranh, Trần Tranh nhướng mày.

 

Minh Hàn tức giận nói: “Anh, anh cũng là một phe với bọn họ!”

 

Trần Tranh cười nói: “Đúng vậy, một mình em một phe.”

 

Chu Quyết nghe thấy động tĩnh liền đến xem náo nhiệt, nhưng nghe được một nửa liền bỏ chạy, đi buôn dưa với Văn Ngộ: “Vừa rồi tôi nghe thấy Điểu ca cãi nhau với anh Trần, anh Trần ghét bỏ Điểu ca chỉ có một cái đầu, hahaha!”

 

Đầu Văn Ngộ đầy dấu chấm hỏi, “Không phải chứ, một người có thể có mấy cái đầu?”

 

Đường Hiếu Lý mắng Minh Hàn xong, Lư Hạ Kình đã bắt đầu nói chuyện chính sự với Trần Tranh, manh mối hiện tại đã chỉ rõ Lương Nhạc Trạch, đằng sau sự trỗi dậy của tập đoàn Vân Tuyền có bóng dáng của “Lượng Thiên Xích”, Hàn Cừ mất tích rất có thể là chiêu trò của Kim Hiếu Toàn, Lương Nhạc Trạch là mắt xích quan trọng trong việc cảnh sát bao vây tiễu trừ “Lượng Thiên Xích”.

 

Thế nhưng tất cả những điều này đều chỉ là suy luận, thái độ của Lương Nhạc Trạch rất kiên quyết, ít nhất thì hiện tại tập đoàn Vân Tuyền vẫn chưa để lộ sơ hở. Khó khăn lớn mà đội cơ động phải đối mặt là, nhắm vào ai, người đó sẽ bị diệt khẩu, “Lượng Thiên Xích” ẩn nấp trong bóng tối, hành động quá nhanh.

 

Lưu Huân coi như là cung cấp một số tình báo quan trọng, đằng sau Kim Hiếu Toàn còn có một người phụ nữ, mà người phụ nữ này hiển nhiên không ở trong nước.

 

Do sự xuất hiện của Lương Nhạc Trạch, phương hướng điều tra của cảnh sát trên thực tế đã bị quấy nhiễu ở một mức độ nhất định, lúc này cần phải kéo về điểm xuất phát.

 

Trần Tranh nói: “Mục tiêu của chúng ta từ trước đến nay đều là ‘Lượng Thiên Xích’, mà không phải là thế lực nào đó dựa dẫm vào nó.”

 

Lư Hạ Kình gật đầu, “‘Bích Không Giáo’, tập đoàn Vân Tuyền, công ty dược phẩm Nam Phong, bao gồm ‘lake’, những thứ này đều chỉ là dây leo mọc ra từ trong tội ác của nó, nếu không loại bỏ được ‘Lượng Thiên Xích’, chặt đứt bao nhiêu dây leo cũng vô dụng.”

 

Trần Tranh nhíu mày, “Vậy ý của ngài là?”

 

“Người đứng sau Kim Hiếu Toàn ở nước M, người này có thể dễ dàng đưa lính đánh thuê Đông Nam Á vào, sau đó đưa người của chúng ta ra ngoài bằng hình thức xuất khẩu lao động. Rất có thể Trịnh Phi Long đã xuất cảnh, cộng thêm tên tội phạm ngập đầu nhưng lại ung dung tự tại ở nước M – Nguyễn Hưng Kiệt.” Lư Hạ Kình nói: “Đã đến lúc chúng ta phải chủ động tấn công rồi.”

 

Nhịp tim Trần Tranh dần dần tăng nhanh, anh không phải không nghĩ tới tầng này, nhưng nghe Lư Hạ Kình nói ra, vẫn không nhịn được kích động, “Hành động quốc tế sẽ bị hạn chế rất nhiều.”

 

“Tôi biết.” Lư Hạ Kình nói: “Cho nên tôi vẫn đang cố gắng. Hôm nay nói với cậu những điều này, chính là hy vọng cậu chuẩn bị tâm lý, một khi được phê duyệt thì đội cơ động sẽ lập tức lên đường sang Nước M ngay.”

 

Dừng một chút, Lư Hạ Kình lại nói: “Đối với đội cơ động mà nói, đây không tính là nhiệm vụ gì đặc biệt, trước đây bọn họ cũng từng thực hiện nhiệm vụ tương tự. Nhưng cậu thì khác, cậu không phải người của đội cơ động, nhưng lại tham gia rất sâu. Cậu có thể từ chối.”

 

Trần Tranh im lặng, cười nói: “Cậu út, cậu cảm thấy chuyện này con có thể từ chối sao?”

 

Lư Hạ Kình đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì nghiêm mặt, “Chỗ làm việc…..”

 

“Không thể gọi cậu là cậu út.” Trần Tranh giúp ông nói nốt câu sau, lại nói: “Vậy đã là chỗ làm việc, sao không coi con là đồng nghiệp, là đồng đội đối xử, cứ phải đặc biệt làm chi?”

 

Lư Hạ Kình bị anh phản bác một câu, đang muốn nói lại thì Trần Tranh đã lập tức xua tay, “Những lời dỗ dành tiểu đội viên nhà cậu thì đừng nói với con, hồi nhỏ cậu toàn lấy kẹo dỗ dành con, con đã sớm miễn dịch rồi.”

 

Lư Hạ Kình: “Khụ khụ…”

 

Trần Tranh nói: “Hôm nay chủ yếu là nói với con có thể sẽ đi Đông Nam Á phải không?”

 

Lư Hạ Kình nói: “Là kêu con suy nghĩ.”

 

“Nghĩ kỹ rồi.” Trần Tranh nói: “Con còn có một người nhà làm trâu làm ngựa ở đội cơ động, tay còn bị thương đã bị gọi về, còn có một người giám hộ làm lãnh đạo cấp cơ sở ở đội cơ động. Quan hệ của con cứng như vậy, không đi chuyến này thì không phải đạo lý lắm, phải không?”

 

Lư Hạ Kình nhìn Trần Tranh, Trần Tranh đang cười, ôn hòa lại mang theo loại khí chất không phô trương lộ liễu. Dường như lúc này ông mới thật sự cảm nhận được, đứa cháu trai từng được ông đặt trên vai này, rốt cuộc đã trưởng thành giống hệt ông lúc trẻ. Có lẽ, còn ưu tú hơn ông lúc trẻ.

 

Đường Hiếu Lý thấy hai người nói chuyện gần xong rồi, bèn đi vào vỗ vai Trần Tranh, “Ý tưởng đi Nước M hiện tại chỉ là ý tưởng sơ bộ, cuối cùng có thể đi hay không, còn phải dựa vào nỗ lực chung của nhiều bên. Tiểu Trần, cậu cũng nhân khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho tốt, Minh Hàn tiêu hao sức lực quá lớn, cũng cần dưỡng thương, đến lúc đó nếu nếu trạng thái cậu ta không tốt, tôi nhất định sẽ không để cậu ta tham gia tổ hành động.”

 

Trần Tranh gật đầu, “Tôi hiểu rồi, vậy thì cứ chờ triệu tập.”

 

Minh Hàn ở ngoài cửa nghe lén, nghe thấy Trần Tranh nói cậu là người nhà thì khóe môi liền không kìm nén được nữa. Đường Hiếu Lý và Lư Hạ Kình đi ra, cậu vẫn đứng thẳng tắp như trời trồng.

 

Đường Hiếu Lý cười nói: “Cậu đây là muốn đi ứng tuyển người mẫu răng cửa à?”

 

Minh Hàn ngay cả lãnh đạo cũng không thèm để ý, nhìn thấy Trần Tranh đi ra, mới vui vẻ đuổi theo, lưng thẳng tắp, “Anh, vừa rồi em nghe thấy hai người nói chuyện về em.”

 

Trần Tranh vừa đi vừa nói: “Vào đội cơ động bọn em, có cần phải luyện thêm kỹ năng nghe lén không?”

 

“Anh dám nói, chẳng lẽ không cho em nghe?” Minh Hàn nói.

 

“Ồ, vậy em nghe được gì rồi?” Trần Tranh hỏi.

 

Minh Hàn sắp không nhịn được mà cười, “Anh nói, người nhà.”

 

Trần Tranh dừng lại, “Có sao?”

 

Minh Hàn nói: “Nhanh như vậy đã không thừa nhận rồi?”

 

Nhìn tên to con đang tiến lại gần mình, Trần Tranh giơ tay cản cậu lại, “Nói nghe này Chim nhỏ, em vẫn nên chú ý tác phong một chút đi, ở đội cơ động bọn em đâu đâu cũng có camera, người người đều am hiểu bịa đặt chuyện thị phi, nếu để đồng đội của em nhìn thấy, còn không biết bị thêu dệt thành mấy phiên bản đâu.”

 

Minh Hàn nói: “Không đến mức đó đâu, rảnh rỗi như vậy thì vào được đội cơ động sao.”

 

Mà lúc này, Văn Ngộ đang nói với đồng đội về chuyện vừa nghe được từ chỗ Chu Quyết — “Ban đầu Điểu ca có ba cái đầu, nhưng không biết tại sao bị anh Trần đánh rớt mất hai cái, bây giờ chỉ còn lại một cái.”

 

Và thế là, “Ác danh” của Trần Tranh lập tức truyền khắp đội cơ động.

 

Đương nhiên, lúc này Trần Tranh và Minh Hàn cũng không biết đồng đội đang buôn dưa về mình như thế nào, Đường Hiếu Lý nói hai người cần nghỉ ngơi, đây không phải là lời khách sáo, trước kia Trần Tranh hoạt động với cường độ cao, bận rộn hầu hết đều là đầu óc, lần này thì khác, liên tục chạy đôn chạy đáo giữa mấy thành phố đã không nói, còn suýt nữa bỏ mạng ở trong tòa nhà cổ được xây theo phong cách phương Tây đang bốc cháy. Minh Hàn càng thêm thương tích đầy mình, vết thương mới chồng chất vết thương cũ.

 

Trước khi về nhà, Minh Hàn muốn đi siêu thị mua đồ ăn, làm cơm đón gió tẩy trần cho Trần Tranh, Trần Tranh nghĩ đến bàn tay của cậu ta đang bó như cái củ từ thì nói, “Để anh.”

 

Minh Hàn kinh ngạc, “Anh xuống bếp?”

 

Trần Tranh nói: “Anh cũng biết một chút, nhưng chắc chắn không bằng em, cho nên mua chút đồ đơn giản thôi, đừng làm khó anh.”

 

Minh Hàn vội vàng báo tên món ăn: “Em muốn ăn sườn xào chua ngọt, sườn non chiên giòn, mao huyết vượng…”

 

Trần Tranh thở dài, “Đã bảo đừng làm khó anh rồi mà.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Minh Hàn hỏi: “Vậy anh biết nấu món gì?”

 

Trần Tranh nói: “Rau cải xào, thịt heo xào ớt xanh, trứng gà xào cà chua, canh rau…”

 

Minh Hàn: “Phụt –“

 

Trần Tranh: “…”

 

Minh Hàn vỗ tay, “Đã rất giỏi rồi, cơm nhà không phải là mấy món này sao!”

 

Lần đầu tiên Trần Tranh cảm thấy, mình nên học thêm vài món ăn cho ra hồn từ chỗ Lư Hạ Quân, ngay cả lão Trần còn biết làm mao huyết vượng, sao anh lại không biết?

 

“Vậy em muốn ăn món nào?” Trần Tranh hỏi.

 

Minh Hàn trợn to mắt, “Còn phải chọn à?”

 

Trần Tranh thầm kêu không ổn, “Vậy để anh chọn nhé?”

 

Minh Hàn nói: “Người trưởng thành không thể chọn tất cả sao?”

 

Trần Tranh cắn răng, cũng không phải là không được.

 

Trong bếp nhà họ Trần, Trần Tranh mặc tạp dề xuống bếp, Minh Hàn ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ, Trần Tranh cảm thấy cậu rất phiền, đuổi cậu đi, cậu lại hùng hồn nói: “Anh à, trước đây anh cũng như vậy mà, em chỉ học theo anh thôi.”

 

Trần Tranh người lớn không thèm chấp nhặt với trẻ con, đem những món Minh Hàn muốn ăn — kỳ thực là những món anh biết nấu — lần lượt làm một lượt, mỗi đĩa đều không nhiều lắm. Minh Hàn một hơi ăn hết ba bát cơm.

 

Dạo gần đây Minh Hàn hoặc là ở đội cơ động, hoặc là ngủ ở nhà Trần Tranh, cho nên cũng không có gì cần phải thu dọn, Trần Tranh không muốn đề cập đến vụ án, bảo Minh Hàn cởi áo ra, anh muốn kiểm tra xem Minh Hàn còn vết thương nào giấu anh nữa hay không.

 

Ngược lại lần này Minh Hàn lại rất nghe lời.

 

Trên cơ thể cường tráng có những vết sẹo cũ, đã hòa làm một thể với cơ bắp rắn chắc, giống như hoa văn được tỉ mỉ chạm khắc. Trần Tranh sờ lên những hoa văn đó, lại có chút thất thần.

 

Lúc hoàn hồn, Minh Hàn đã ôm lấy anh, giống như lúc ở bệnh viện làm nũng, “Anh…”

 

Trần Tranh như từ trong mộng tỉnh lại, theo bản năng muốn đẩy cậu ra, lại đẩy không được.

 

Minh Hàn thở nhẹ bên tai anh, “Anh đã nói với cậu út em là người nhà của anh rồi.”

 

Toàn thân Trần Tranh bỗng căng cứng.

 

Minh Hàn nói: “Hôm nay em có thể làm người nhà thật sự của anh không, hả anh?”

 

………

 

Lúc Trần Tranh tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai, cửa phòng khép hờ, từ phòng bếp truyền đến tiếng loảng xoảng. Trần Tranh chống người ngồi dậy, khẽ hít vào một hơi, eo đau nhức dữ dội, vừa mới dậy đã muốn ngủ tiếp, bèn trở mình, nằm úp mặt xuống gối.

 

Chim nhỏ không an phận nào đó đêm qua nhất quyết muốn biến cái danh xưng “người nhà” kia thành sự thật, giữa chừng cánh tay bị thương lại rỉ máu, lát nữa đi bệnh viện, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.

 

Nhưng nghĩ đến bộ dạng đêm qua của Minh Hàn, Trần Tranh lặng lẽ vùi mặt vào gối, vành tai nóng bừng. Tiếng bước chân truyền đến, Trần Tranh biết Minh Hàn tới rồi. Anh định xoay người, nhưng Minh Hàn đột nhiên nhào lên, từ phía sau đè anh xuống, ghé sát vào tai anh đang nóng bừng, “Anh, tỉnh rồi sao không dậy?”

 

“Eo gãy rồi.” Trần Tranh khẽ vùng vẫy.

 

Minh Hàn giả vờ kinh ngạc, “Không thể nào? Rõ ràng rất dẻo dai mà.”

 

Trần Tranh nghiêng đầu, trong mắt còn vương chút hơi nước, “…”

 

Đến nước này mà còn không hôn xuống, vậy thì không phải là người có chí hướng làm người nhà rồi.

 

…….

 

Nửa tiếng sau, Trần Tranh tắm xong lần thứ ba trong vòng mười tiếng đồng hồ này, lúc đến phòng khách, Minh Hàn đã bày bữa sáng lên bàn rồi. Trần Tranh ăn xong chén cháo, bắt đầu “thẩm vấn” Minh Hàn, “Em giấu đồ vào hòm thuốc của anh từ lúc nào?”

 

 Hôm qua khi Minh Hàn đòi làm người nhà, Trần Tranh cảm thấy quan hệ của hai người cũng đã đến lúc rồi, nhưng vật dụng cần thiết không có chuẩn bị, muốn gọi đồ ship tới, hoặc là ra ngoài mua. Nhưng Minh Hàn lại giống như làm ảo thuật, lấy tất cả những thứ cần dùng từ trong hộp thuốc ra. Lúc đó tên đã lên dây, anh cũng không kịp hỏi, bây giờ phải tính sổ một chút.

 

Minh Hàn dùng chiến thuật kéo dài thời gian, chậm rãi bóc trứng gà, Trần Tranh cướp lấy quả trứng của cậu, “Nói xong mới cho ăn.”

 

Minh Hàn gãi gãi đầu, “Kỳ thực em đã chuẩn bị từ lúc ở Trúc Tuyền rồi.”

 

May mà Trần Tranh đã uống xong cháo, trên mặt vẫn thản nhiên, “Vậy thì sớm thật đấy.”

 

“Nhưng không tìm được cơ hội, sau đó thấy sắp hết hạn nên em vứt đi rồi.” Bỗng nhiên Minh Hàn cảm thấy vẻ mặt giả vờ bình tĩnh của Trần Tranh rất thú vị, mắt hơi nheo lại, “Lúc đi thành phố Nam Sơn cũng lén mua, lúc đi thành phố Cư Nam cũng…..”

 

Trần Tranh kinh ngạc, bọn họ ở thành phố Nam Sơn và thành phố Cư Nam bận đến mức ngủ cũng phải tranh thủ thời gian, vậy mà tên này còn có tâm tư nghĩ đến chuyện đó.

 

“Sau khi về Lạc Thành liền giấu vào hòm thuốc của anh.” Minh Hàn làm như chuyện đương nhiên, nói: “Dù sao thì cũng chắc chắn dùng được mà.”

 

Trần Tranh nói: “Vậy nếu không dùng được thì sao?”

 

Minh Hàn nói: “Hết hạn thì vứt đi mua cái mới.”

 

Trần Tranh bị logic cường đạo này của cậu chọc cười, cố tình âm dương quái khí nói: “Ừm, người trẻ tuổi có ý tưởng là chuyện tốt.”

 

Minh Hàn lại đột nhiên nghiêm túc nói: “Anh, em đã nói rồi, trước kia anh không biết đến sự tồn tại của em là bởi vì em đang nhịn. Em không muốn quấy rầy cuộc sống của anh, nhưng sau khi anh đến Trúc Tuyền, em không muốn nhịn nữa. Trước kia hay sau này gì em cũng đều muốn.”

 

Trần Tranh nhìn chăm chú vào mắt cậu, vài giây sau, khẽ cười một tiếng, “Được rồi, quý ông người nhà mau ăn sáng đi, lát nữa anh đưa em đến bệnh viện.”

 

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trần Tranh, Minh Hàn bị y tá mắng cho một trận. Sau một đêm, vết thương có chút viêm nhiễm, Minh Hàn cũng bắt đầu sốt nhẹ, buổi sáng còn chưa có gì, nhưng đến buổi trưa người đã mềm nhũn ra. Lần này không thể về nhà được nữa, phải ở lại bệnh viện truyền dịch.

 

Y tá điều chỉnh chai truyền dịch xong, tạm thời rời đi, Trần Tranh đứng bên giường nhìn Minh Hàn, tên to con này, mấy tiếng trước còn hùng hổ dọa người, bây giờ ngay cả tóc tai cũng rũ xuống, nhìn có chút đáng thương.

 

Phát hiện Trần Tranh đang nhìn mình, Minh Hàn ồm ồm gọi: “Anh, anh lại đây cho em dựa một chút đi.” Mắt cậu có chút đỏ ửng vì bệnh, nhìn đáng thương vô cùng.

 

Trần Tranh đi qua, ngồi xuống, cậu liền nhích người, dựa vào vai Trần Tranh. Trần Tranh vòng tay qua vai cậu, để cậu dựa thoải mái hơn, thuận tay xoa xoa tóc cậu. Nhớ đến mùa hè năm ngoái lúc ở ngoài khu chung cư Phong Thư nhìn thấy cậu bán thạch pha lê đá, tóc ngắn đến mức gần như dính sát vào da đầu, sau đó Trần Tranh từng sờ qua, cứng vô cùng. Bây giờ dài rồi, ngược lại không còn cứng như vậy nữa, nhưng cũng không mềm mại hơn là bao.

 

“Bao lâu rồi em chưa cắt tóc?” Trần Tranh nói: “Rảnh rỗi anh dẫn em đi.”

 

Minh Hàn lại làm nũng cọ cọ, “Nói là không cắt mà.”

 

Trần Tranh nghi ngờ, “Lúc nào thì nói, em nói với ai?”

 

Minh Hàn nghịch khóa kéo trên áo anh, “Lần trước anh nói thích đầu nấm.”

 

Trần Tranh hồi tưởng lại, hình như bọn họ có nói đến chuyện đầu nấm, nhưng anh tuyệt đối không nói là thích đầu nấm!

 

“Tự luyến thì nói thẳng.” Trần Tranh đánh bay bàn tay đang sờ loạn của Minh Hàn, “Còn đổ lên đầu anh.”

 

Cho dù là Minh Hàn, bị bệnh cũng khó chịu, vừa dựa vào người Trần Tranh liền không muốn động đậy nữa, ngủ cũng không ngủ được, lẩm bẩm nói chuyện với Trần Tranh. Trần Tranh có chút đau lòng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Minh Hàn làm đêm qua, lại cảm thấy tên này đáng đời.

 

Minh Hàn lại nói cậu có tầm nhìn xa, ngoài hòm thuốc, còn dự trữ một ít ở phòng sách, giấu trong ngăn kéo của Trần Tranh.

 

Trần Tranh cười mắng: “Kiếp trước em là chuột hamster à?”

 

Minh Hàn rúc vào lòng Trần Tranh, giả vờ ngủ.

 

…….

 

Thuốc sắp truyền xong, ngoài phòng bệnh truyền đến một trận ồn ào, một người xông vào. Chu Quyết nhìn Trần Tranh, lại nhìn Điểu ca đang dựa vào người anh, hô to một tiếng: “Mẹ kiếp!”

 

“Bệnh viện cấm gây ồn ào, có ý thức một chút.” Lúc này Minh Hàn đã khá hơn một chút, đánh giá Chu Quyết, “Sao cậu lại đến đây?”

 

“Vết thương rách rồi!” Y tá tức giận nói: “Tôi nói mấy người làm cảnh sát này, có thể chăm sóc bản thân cho tốt không, vết thương chưa lành đã làm loạn cái gì? Hôm nay cậu rách, ngày mai anh rách, tôi cũng muốn rách luôn rồi!”

 

 

Chu Quyết vừa nhìn, hóa ra đều là những người cùng cảnh ngộ, liền vui vẻ, “Điểu ca, cậu cũng đi sửa xe à?”

 

Chu Quyết rất quý chiếc xe của mình, cảm thấy đã hồi phục gần xong rồi, nhất quyết đòi đi sửa xe, kết quả động tác quá mạnh, không chỉ vết thương rách ra, còn bị thương thêm.

 

Lúc này, y tá đã rút kim tiêm cho Minh Hàn, Minh Hàn tinh thần phấn chấn đi vòng quanh Chu Quyết một vòng, còn giơ tay gõ một cái vào gáy Chu Quyết, “Sửa cái gì mà sửa, tôi lái xe.”

 

Chu Quyết nghe không hiểu, quay đầu hỏi Trần Tranh: “Anh Trần, cậu ta lái xe gì mà thành ra thế này?”

 

Trần Tranh: “… Đừng để ý đến cậu ta, dưỡng thương cho tốt, nếu không tôi mách lão Đường.”

 

Chu Quyết chẳng hiểu mô tê gì, cậu ta làm sao? Cậu ta chỉ sửa xe làm rách vết thương thôi mà, sao ai cũng đến bắt nạt cậu ta vậy?

 

Minh Hàn bên này còn chưa đắc ý xong, đã bị giáng cho một đòn — Trần Tranh nói, xét thấy khả năng tự chủ của cậu trong việc thực hiện danh phận người nhà bằng không, trước khi lành vết thương, cấm cậu thực hiện hạng mục đó nữa.

 

…………

 

Trong thời gian đội cơ động điều chỉnh, chuẩn bị, cuộc điều tra nhằm vào “Lượng Thiên Xích”, tập đoàn Vân Tuyền vẫn đang được tiến hành. Điểm đáng ngờ trên người Lương Nhạc Trạch ngày càng nhiều, nhưng tập đoàn Vân Tuyền lại rất sạch sẽ, cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ phạm tội trực tiếp của anh ta.

 

Hiện tại anh ta vẫn đang chủ trì công việc hàng ngày của tập đoàn Vân Tuyền, bất quá Lương Huệ Đình – người trước kia vì kết hôn mà rút khỏi tập đoàn Vân Tuyền – gần đây nhiều lần trở về nhà mẹ đẻ, qua lại với Lương Nhạc Trạch rất thường xuyên. Còn “sát thủ A” giết hại Kim Hiếu Toàn thì không còn xuất hiện nữa.

 

Dữ liệu trong thiết bị điện tử của Kim Hiếu Toàn đã khôi phục được một nửa, một nửa còn lại rất có thể không khôi phục được nữa. Thân phận Kim Hiếu Toàn này của gã ta ở nước K là giả mạo, còn về việc làm thế nào giả mạo, tạm thời chưa rõ. Thân phận thật sự của gã ta dường như là người nước K nhập cư bất hợp pháp sống ở nước A nhiều năm, có thể tên là A Toàn.

 

Từ rất lâu trước khi xảy ra vụ án đảo Kim Ti, một thế lực của “Lượng Thiên Xích” từng phát triển ở nước A, có lẽ là A Toàn đã tiếp xúc với “Lượng Thiên Xích” vào lúc đó, rồi được thu nạp trở thành một thành viên, đổi tên thành Kim Hiếu Toàn. Nhân vật quan trọng trong “Lượng Thiên Xích” đều họ Kim, đây cũng là nguồn gốc của cái tên Kim tiên sinh. Lưu Huân có nhắc đến người đứng sau Kim Hiếu Toàn là một nhân vật lớn, là chị gái của Kim Hiếu Toàn. Xác minh ra, người này tên là Kim Tú Hà, nhưng hẳn là không có quan hệ huyết thống với Kim Hiếu Toàn, thân phận thật sự chưa rõ.

 

Vào thời điểm vụ án Đảo Kim Ti xảy ra, chi nhánh “Lượng Thiên Xích” ở nước A này chỉ là một nhánh nhỏ trong tổ chức, nhưng không lâu sau, bọn họ lại đến nước K và Đông Nam Á, dựa vào buôn bán ma túy, huấn luyện lính đánh thuê cho địa phương, buôn bán vũ khí mà phát triển lớn mạnh. Kim Hiếu Toàn lột xác thành công, có được thân phận hợp pháp ở nước K, sau đó càng đến Hoa Quốc, trở thành người môi giới lao động. Trước khi hợp tác với công ty dược phẩm Nam Phong, rất có thể Kim Hiếu Toàn đã mang một phần ma túy từ nước ngoài vào, nó là tiền thân của “Hắc Ấn”, cũng là loại thuốc kích thích tinh thần mà Tiết Thần Văn có được.

 

Hiện tại thông tin mà đội cơ động nắm được là, “Bích Không Giáo” tương đương với “quân cờ cảm tử” do Kim Hiếu Toàn khống chế, khống chế những người này cần “Hắc Ấn” do “lake” sản xuất, đây là một khoản chi tiêu không nhỏ. Kim Hiếu Toàn không có ý định tự mình gánh vác, vì vậy đã bán “Hắc Ấn” cho vô số cấp dưới, nó đã xâm nhập vào các cơ sở y tế ở địa phương nhỏ, điều này mang đến cho Kim Hiếu Toàn nguồn vốn dồi dào để hoạt động ở Hoa Quốc.

 

Mà “Hắc Ấn” rất dễ gây hiểu nhầm, lại khác với ma túy truyền thống, cộng thêm đường dây buôn bán ma túy của Kim Hiếu Toàn rất kín đáo, gần như không để “Hắc Ấn” chảy về tỉnh Hàm, đều là đưa ra ngoài, cho nên mãi đến gần đây nó mới lộ diện.

 

Hết chương 171.

 

Chương 171: Tranh Luận (23)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên