Chương 172: Cuối Cùng Cũng Gặp Mặt

 

Chương 172: Cuối Cùng Cũng Gặp Mặt

 

Nguồn sáng di động đi đến đâu cũng không được chào đón.

 

Mặc dù quá trình có chút sai lệch, nhưng kết quả suy đoán của Ứng Vũ và Diên là chính xác.

 

Ban đầu Chu Kỳ An muốn tự mình xuống nước cướp đồng tiền, nhưng bây giờ buộc phải thay đổi chiến lược, để đồng đội đi tranh giành.

 

Cậu xoay người linh hoạt trong nước, trì hoãn tốc độ của những người chơi khác đến khu vực Đông Nam, một khi có ai đó ra tay, Chu Kỳ An sẽ nhanh chóng chui vào đàn cá.

 

Những con cá ăn thịt người này không ăn cậu, trong phút chốc tạo thành một tấm lá chắn tự nhiên.

 

Một loạt thao tác khiến tâm linh cũng trở nên khéo léo… không, là càng làm càng quen.

 

Những người chơi khác xung quanh thì nghiến răng nghiến lợi, người chơi nào cũng không phải loại người nhân từ nương tay, khi cậu bước vào phạm vi khu vực Đông Nam, cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa.

 

Người dẫn đầu ra hiệu.

 

Lập tức có bảy tám người chơi hợp sức với nhau vây giết cậu.

 

Bạch lăng nhảy múa bên cạnh, như rong biển quấn quanh mắt cá chân của những người chơi đang bơi tới.

 

“Cái quái gì vậy?” Người bị trói kinh hãi thầm mắng.

 

Khiêu vũ với dải lụa, lại còn cả pháo sáng, màu mè lòe loẹt.

 

Bạch lăng chỉ trói được một nửa số người, một nửa còn lại vẫn cầm vũ khí sát thương, lao tới.

 

Đội hình được tập hợp tạm thời có rất nhiều sơ hở, Chu Kỳ An đã sớm nhìn trúng thời cơ, chuẩn bị khi bọn họ đến gần hơn một chút, sẽ kích hoạt ánh sáng của thánh khí lên mức tối đa, nhân cơ hội đó di chuyển lên trên, đột phá vòng vây.

 

Ngay khi cậu đang chuẩn bị lấy thánh khí ra để làm chói mắt bọn họ, trong mắt một trong những người chơi cầm liềm bỗng nhiên có một khoảnh khắc thất thần, không hề báo trước, hắn ta đột ngột quay người, vung đao chém về phía người bên cạnh.

 

“Anh điên rồi… ục ục ục…”

 

Có người phản ứng lại, hiện trường lập tức hỗn loạn.

 

Chu Kỳ An nhìn cảnh tượng hỗn chiến trước mắt mà có chút sửng sốt.

 

Giây tiếp theo, một bóng dáng quen thuộc hiện lên ở nơi sóng nước cuộn trào dữ dội.

 

Nhìn rõ khuôn mặt người tới, cậu lập tức hiểu ra mọi chuyện, cuối cùng thần sắc cũng có chút thả lỏng. Ngón tay trắng bệch của Thẩm Tri Ngật ở dưới nước càng thêm rõ ràng, hắn chỉ chỉ phía trên, ra hiệu cho cậu đi trước.

 

Thời gian người chơi có thể nín thở dưới nước có hạn, theo thời gian tính toán, trận tranh đoạt đồng tiền giới hạn này đã sắp kết thúc.

 

Chu Kỳ An cũng biết rõ bây giờ đi qua cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể trở thành mục tiêu bị công kích. Dù sao cũng đã thành công cản trở một số người tiếp cận khu vực có đồng tiền, phần còn lại cứ giao cho đồng đội vậy.

 

Cậu bắt đầu chuẩn bị rút lui.

 

Đợi đến khi Chu Kỳ An bơi lên trên đầu mình, Thẩm Tri Ngật mới bắt đầu bơi, đảm bảo phía sau cậu không có bất kỳ nguy hiểm nào.

 

Bắt gặp một mảng màu lam băng chói mắt, mái tóc mềm mại có thể trở nên sắc bén bất cứ lúc nào lướt qua cổ hắn vài lần, như đang làm nũng cọ xát. Ngay cả khi ở trang viên Lương Dạ, Yểm thể của Thẩm Tri Ngật cũng chỉ nhìn thấy dáng vẻ của đối phương sau khi từ trong hồ ra, trải nghiệm cùng nhau bơi lội dưới nước như thế này, chưa từng có.

 

Chu Kỳ An chuyên tâm bơi lội.

 

Thiếu oxy trong thời gian dài, mặt cậu dần dần đỏ bừng vì nghẹt thở, trước khi ra khỏi mặt nước, Chu Kỳ An dùng bạch lăng thăm dò trước.

 

Xác định không có ai tập kích, mới ló đầu ra khỏi mặt nước.

 

“Anh Chu.”

 

Một giọng nói từ bên kia giếng truyền đến, mơ hồ không chân thật.

 

Chu Kỳ An nhìn thấy cậu sinh viên đại học vội vàng chạy tới.

 

Người sau tình cờ ở gần đó, đưa tay kéo cậu lên, ban nãy cậu sinh viên đại học theo bản năng muốn xuống nước cùng, kết quả là bị Thẩm Tri Ngật ra lệnh ở lại trên bờ.

 

Để lại một người, một là có thể quan sát xem bảo tàng có thay đổi gì sau khi người chơi xuống giếng hay không, hai là nếu có người muốn đánh lén, có thể kịp thời thông báo bằng đạo cụ liên lạc.

 

Chạy đến bên cạnh Chu Kỳ An, cậu sinh viên đại học ồ lên: “Anh Chu, gần đây anh thường xuyên biến hình nhỉ.”

 

Lần trước mới biến hình ở hồ điều dưỡng trong bệnh viện Tiên Khách Lai xong.

 

Thẩm Tri Ngật vừa lên bờ ở phía sau thì nghe được câu này, hắn lạnh lùng nhìn sang, cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn dìm chết cậu sinh viên đại học trong lòng.

 

Cơn mưa lớn trên bầu trời đã có dấu hiệu sắp tạnh, Chu Kỳ An vắt nhẹ nước trên quần áo, vẫn nhìn chằm chằm vào giếng nước.

 

Lần xuống nước này, thiên thời địa lợi nhân hòa đều không chiếm được, Thẩm Tri Ngật phỏng chừng cũng bị dòng nước ngầm ban đầu dịch chuyển đến nơi rất xa.

 

“Đáng tiếc.”

 

Nếu Thẩm Tri Ngật có thể ở gần vị trí đồng tiền hơn một chút, sau khi biến hình dưới nước, bản thân thu hút sự chú ý của những người chơi khác, dựa theo năng lực của người trước, muốn lặng lẽ lấy được đồng tiền rất dễ dàng.

 

Bây giờ bọn họ đều ở trên bờ, tính bất ổn của sự việc cũng tăng lên rất nhiều.

 

Sự thật đúng là như vậy, sau khi cưỡng ép xua tan một phần xui xẻo, ít nhiều gì Thẩm Tri Ngật cũng bị ảnh hưởng.

 

Hắn vừa định nghiêng đầu nói gì đó với Chu Kỳ An, trong khoảnh khắc mở miệng, tai khẽ động, lập tức kéo đối phương lại. Giây tiếp theo, cuồng phong nổi lên, tiếng ồn ào quá mức át đi khả năng nghe nhìn.

 

Chu Kỳ An bị kéo thật mạnh, nhưng cậu vẫn đứng vững vàng tại chỗ.

 

Một lúc lâu sau, cuối cùng cuồng phong cũng có xu hướng dịu đi, âm thanh thông báo của hệ thống lại vang lên trong đầu:

 

“Đồng tiền giới hạn ở vòng này đã được phát hết.”

 

“Lần phát hành tiếp theo sẽ diễn ra khi có người chơi nhận được tư cách mua sắm sản phẩm văn hóa sáng tạo.”

 

Khoảng hai ba phút sau khi âm thanh thông báo kết thúc, những đám mây đen trên bầu trời cũng ngay lập tức tan biến, ánh sáng lại xuất hiện trên thế giới này.

 

Trên bờ xuất hiện thêm không ít người chơi, cậu sinh viên đại học bị gió thổi sang một bên, đang vội vàng chạy lại.

 

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá lẫn nhau, Chu Kỳ An phát hiện trong đó có không ít người đồng thời nhìn về phía Hạ Lạc.

 

“Khụ khụ…” Hạ Lạc bị thương, trên cánh tay có thêm một vết thương sâu hoắm, sắc mặt rất khó coi.

 

Điền Điềm đang đỡ anh ta.

 

Phát hiện Chu Kỳ An đang nhìn về phía này, Điền Điềm tức giận dậm chân: “Đều tại người của các người!”

 

Chu Kỳ An nghe vậy, ngữ điệu trầm xuống: “Nói rõ ràng.”

 

Mái tóc của cậu vẫn chưa hoàn toàn chuyển về màu sắc ban đầu, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Điền Điềm bỗng dưng có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh lại bị chọc giận đến đỏ bừng mặt: “Hạ Lạc giành được đồng tiền trước, lại bị người của các người tập kích cướp mất! Lúc ở dưới nước, cái người mặc áo choàng đỏ đó…”

 

Cô ta nói chuyện căn bản không hề có ý định hạ thấp giọng, dù sao ở dưới đáy giếng cũng có người chứng kiến ​​cảnh tượng đó.

 

Chu Kỳ An im lặng lắng nghe, theo lời Điền Điềm, cô ta, người mặc áo choàng đỏ và Hạ Lạc ở gần nơi có đồng tiền nhất, ba người ngầm đồng ý lập nhóm tham gia tranh đoạt.

 

Cuối cùng trong quá trình cướp đoạt, Hạ Lạc đã sử dụng đạo cụ cuối cùng, giành được tiên cơ, ai ngờ trong khoảnh khắc thoát khỏi vòng vây, lại bị người mặc áo choàng đỏ đâm sau lưng.

 

Sau đó, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên, bọn họ bị cưỡng chế dịch chuyển lên khỏi đáy giếng.

 

“Cô ta chính là đồ khốn! Cô ta…”

 

Điền Điềm mắng vài câu, phát hiện không ai để ý, cuối cùng bị Hạ Lạc kéo lại.

 

Ở một bên khác, đội ngũ bốn người ban đầu lập nhóm với bọn họ chứng kiến ​​cảnh tượng này, may mắn là đã lên trên từ sớm, nếu không, e rằng cũng sẽ bị đâm sau lưng.

 

Lý do Hạ Lạc nhẫn nhịn rất rõ ràng, anh ta và Điền Điềm chỉ có hai người, về số lượng, bọn họ đang ở thế yếu.

 

Người mặc áo choàng đỏ hiện tại không rõ tung tích, những người chơi khác đều dùng ánh mắt hả hê xen lẫn thương hại nhìn Hạ Lạc.

 

Chu Kỳ An không biểu lộ bất kỳ biểu hiện thay đổi nào trên mặt.

 

Theo lời Điền Điềm, bọn họ không phải tự mình bơi từ đáy giếng lên, mà là bị hệ thống cưỡng chế dịch chuyển. Vậy người lấy được đồng tiền hẳn cũng sẽ bị dịch chuyển, vì người mặc áo choàng đỏ không ở đây, rất có thể đã bị dịch chuyển thẳng đến Mặc Trấn.

 

Phát hiện xung quanh không có người chơi nào đi tìm tung tích của người mặc áo choàng đỏ, anh ta càng thêm chắc chắn về điều này.

 

“Cũng đúng…” Nếu không có giới hạn, căn bản sẽ không có ai giữ được đồng tiền.

 

Từ bảo tàng đến thị trấn tuy đường đi không xa nhưng cũng đủ để một người chết rất nhiều lần. Bây giờ đã có thêm khoảng thời gian chênh lệch, có nghĩa là người có được đồng tiền có thể trực tiếp giao tiếp với cư dân thị trấn.

 

Sự sắp xếp chu đáo quá mức của trò chơi khiến Chu Kỳ An cảm thấy có chút không đúng.

 

Không chỉ mình cậu có suy nghĩ này, đột nhiên Ứng Vũ nhìn về phía Diên, chủ yếu là nhìn con chó: “Cô và tôi đến thị trấn xem sao.”

 

Rõ ràng là muốn tự mình đến thị trấn tìm kiếm tung tích của người mặc áo choàng đỏ.

 

Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, sếp không quan tâm đến những chuyện vụn vặt này, ông ta sải bước đi về phía Bảo tàng Nhật Điệt ở chính giữa. Nhà tư bản chỉ theo đuổi hiệu quả công việc, bây giờ đội ngũ đã giải tán, tất nhiên là phải tiếp tục tham quan, trước tiên phải lấy được tư cách mua sắm của cả ba khu đã.

 

Còn về đồng tiền.

 

Sau khi xác định phương thức tham quan, hy vọng cấp dưới của ông biết điều, lấy được đồng tiền tiếp theo.

 

Trước khi sếp bỏ đi, ông ta liếc mắt nhìn Chu Kỳ An, góc nhọn sắc bén của chiếc cà vạt đỏ thẫm vẫn bị gió thổi bay, mang theo ý cảnh cáo nồng đậm.

 

Nhìn bóng lưng tàn nhẫn của sếp, trong lòng Chu Kỳ An thầm líu lưỡi.

 

Nhưng mà, về điểm này cậu hiếm khi đồng tình với cách làm của nhà tư bản, không thể lãng phí thời gian ở một khu, cậu nhìn về phía Thẩm Tri Ngật, ý muốn truyền đạt không cần nói cũng biết, muốn đối phương đến Bảo tàng Tịch Thực còn lại.

 

Thẩm Tri Ngật tự động dịch hai lần: Tôi muốn đi gây chuyện, đừng ảnh hưởng đến màn trình diễn của tôi.

 

Dựa theo vận xui hiện tại của đối phương, Thẩm Tri Ngật quyết định từ chối yêu cầu vô lý này.

 

Nhưng mà, một bàn tay đã nhanh hơn một bước nhẹ nhàng đặt lên cánh tay hắn, Chu Kỳ An mỉm cười, tay vẫn không rời đi, ngược lại còn kéo gần khoảng cách, cậu nói: “Không đủ thời gian, giúp tôi tìm một thứ ở đó.”

 

Cậu không chắc thứ này nằm ở khu nào trong ba khu, bèn hạ giọng nói vài câu.

 

Một lúc sau, dưới cái nhìn chăm chú đầy ẩn ý của Chu Kỳ An, Thẩm Tri Ngật cân nhắc đến việc cậu còn một đạo cụ thế mạng trên tay, cuối cùng cũng nhượng bộ trước.

 

Chu Kỳ An bày tỏ thái độ: “Bên này tôi sẽ không sao.”

 

Bây giờ là thế bất lợi, cậu phải hóa bị động thành chủ động, trong lúc tìm cách hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời phản công lại Hiệp hội săn cá voi.

 

Cuộc đối thoại giữa hai người căn bản không thể để người ngoài nghe thấy, nhìn từ kết quả, dường như Chu Kỳ An đang yêu cầu người đàn ông chạy đến khu khác tham quan, trong đó dường như còn có chút ý tứ khoe khoang nhan sắc.

 

Ví dụ như, bàn tay đặt trên cánh tay đối phương, trong lúc đó, dáng vẻ thanh niên chớp chớp mắt, còn có sự tương tác bằng ánh mắt khi hai người giao tiếp, thoạt nhìn quan hệ có chút không bình thường.

 

Nhìn Thẩm Tri Ngật thật sự bị thuyết phục, một mình chạy đi làm cu li, tất cả đều khinh thường lắc đầu.

 

Hiện tại tỷ lệ tử vong ở Bảo tàng Tịch Thực là cao nhất, chỉ có kẻ ngốc mới đi một mình.

 

Đồng đội chia ba đường làm việc, Chu Kỳ An lại xoay người đi về phía Bảo tàng Nhật Thăng, dáng vẻ có chút cà lơ phất phơ.

 

Toàn bộ hành trình cậu đều không thèm liếc nhìn Hạ Lạc lấy một cái, chỉ chuyên tâm đi thẳng vào trong bảo tàng, phía sau truyền đến tiếng Điền Điềm phẫn nộ: “Người gì vậy không biết!”

 

Người ở Bảo tàng Nhật Thăng ít hơn trước rất nhiều, vắng vẻ và yên tĩnh.

 

Vừa trải qua một trận tranh đoạt dưới nước, rất nhiều người chơi lựa chọn ở bên ngoài nghỉ ngơi một chút, đợi khi tinh thần sung mãn mới vào tham quan.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Cậu sinh viên đại học vẫn luôn đi theo Chu Kỳ An, nhỏ giọng nói: “Anh Chu, tên Hạ Lạc kia có vấn đề sao?”

 

Chu Kỳ An ồ lên: “Cậu nhìn ra rồi à.”

 

Tiến bộ nhanh thật đấy.

 

Cậu sinh viên đại học kinh ngạc, thì ra thật sự là như vậy.

 

“Em không nhìn ra Hạ Lạc có vấn đề, nhưng em nhìn thấy bóng dáng của chính mình ngày xưa trên người Điền Điềm.”

 

Lấy người khác làm gương, có thể soi sáng bản thân.

 

“…”

 

Chu Kỳ An nhìn cậu ta thật sâu, bắt đầu lên lầu, cầu thang gỗ kẽo kẹt vang lên, át đi một phần tiếng nói chuyện.

 

“Mười câu Hạ Lạc nói thì có chín câu là giả. Khi hắn ta giới thiệu Tứ Thủy Quy Đường, Điền Điềm hỏi, ‘Xin hỏi, có điều gì cần chú ý không?’ Câu nói này đủ để chứng minh bọn họ không quen biết.”

 

Người quen biết cùng độ tuổi không thể nào nói chuyện như vậy.

 

Lúc đó Chu Kỳ An đã biết phán đoán ban đầu khi gặp mặt tối qua là sai lầm, ba người kia tuy cùng nhau đi đến, cử chỉ thân mật, nhưng không phải là lập nhóm.

 

“Rõ ràng Điền Điềm là người mới, tôi đoán là Hạ Lạc đã thuyết phục cô ta giả vờ là đồng đội, tránh bị xem thường vì thế đơn lực bạc.”

 

Cậu sinh viên đại học: “Mục đích làm như vậy là vì…”

 

Nói được một nửa, cậu ta đột nhiên dừng lại, chẳng lẽ là để che giấu con quỷ trong đội tối hôm qua?

 

Nếu mỗi người đều lập nhóm đi vào, số lượng thành viên trong nhóm lại còn nhiều hơn hai người, tự nhiên là không dễ phán đoán.

 

Chu Kỳ An gật đầu:

 

“… Hạ Lạc có thể đoạt được đồng tiền, đủ để chứng minh thực lực của anh ta. Người có thực lực như vậy sao có thể lãng phí danh ngạch lập nhóm cho một người mới, hơn nữa, người mặc áo choàng đỏ tham lam chứ không ngu ngốc.”

 

Lúc cậu còn là người mới, người mặc áo choàng đỏ đánh cậu còn mang theo hai tên thuộc hạ. Lúc đó Hạ Lạc có thể cướp đồng tiền từ trong tay một đám người chơi, sau khi chứng kiến ​​thủ đoạn của hắn ta, người mặc áo choàng đỏ sao có thể mạo hiểm đánh lén ngay lập tức được?

 

Cậu sinh viên đại học: “Nhưng có mấy người đã nhìn thấy.”

 

“Tôi đoán người mặc áo choàng đỏ đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, nên mới phải đâm sau lưng Hạ Lạc.”

 

Nói đến đây, Chu Kỳ An khẽ nhíu mày.

 

Hạ Lạc vô cùng cẩn trọng, cho dù có bất cẩn đến đâu cũng không đến mức để người mặc áo choàng đỏ trực tiếp đâm sau lưng thành công.

 

Điều này không hợp lý.

 

Chẳng lẽ là anh ta cố ý dụ dỗ người mặc áo choàng đỏ đến cướp…

 

“Cố ý dụ dỗ?”

 

Trong khoảnh khắc bốn chữ này hiện lên trong đầu, Chu Kỳ An như bị điện giật, dường như đã nghĩ ra điều gì đó. Cậu tăng tốc bước chân lên lầu, nhịp tim đập nhanh hơn bình thường, nhưng lòng bàn tay lại lạnh toát.

 

Đứng ở đầu cầu thang tầng hai, Chu Kỳ An vội vàng liếc nhìn vào trong.

 

Tầng hai càng thêm vắng vẻ, không một bóng người, tiếng người chơi trò chuyện chập chờn truyền đến từ cửa sổ tầng dưới. Hiển nhiên số lượng cổ vật ở tầng này nhiều hơn, vẫn không có lồng kính, được đặt chễm chệ trên giá trưng bày.

 

“Không có kho dữ liệu.” Chu Kỳ An nheo mắt.

 

Nhưng mà, khi nhìn thấy tầng này có bày biện không ít cổ vật loại đao kiếm, cậu sải bước đi vào trong.

 

Bình phong và giá trưng bày quá nhiều, che khuất tầm nhìn quan sát.

 

Cậu đột nhiên nói: “Chọn một hướng đi.”

 

Cậu sinh viên đại học do dự một chút, đi về phía bên trái.

 

Tầng hai còn âm u hơn tầng một rất nhiều, chỉ có phía bên trái là tương đối, cảm giác không lạnh lẽo lắm.

 

“Chỗ này… hình như không nguy hiểm lắm.”

 

Chu Kỳ An dường như cũng cảm nhận được điều đó.

 

Thể chất thông linh còn hữu dụng hơn so với tưởng tượng, Chu Kỳ An nhanh chóng đi vòng ra sau bức bình phong phía trước, âm khí ở khu vực này dường như thật sự nhẹ hơn một chút.

 

Trên giá trưng bày sau bình phong, bày biện ít nhất mười mấy thanh đao các loại, hoa lệ, cổ kính, đao dài, mảnh vỡ, gì cũng có, đủ cả, trên một số vỏ đao còn có vết lõm, lắng đọng bụi bặm của lịch sử.

 

Nhìn thấy một thanh trường đao trên giá trưng bày, Chu Kỳ An khựng lại: “Tìm thấy rồi.”

 

Lưỡi đao hơi dài, bên trong khảm hoa văn sóng nước, giống hệt thanh đao mà người phụ nữ điên khùng kia đã dùng để chém mình tối qua!

 

Cậu trực tiếp đưa tay ra.

 

Cậu sinh viên đại học đi theo phía sau, khi nhìn thấy thanh niên cầm lấy một thanh đao bằng tay không, sắc mặt liền thay đổi.

 

Mỗi một cổ vật trong bảo tàng đều rất thần bí, trực tiếp động tay động chân, nguy hiểm thế nào có thể tưởng tượng được.

 

“Hàng giả.” Chu Kỳ An gần như không thèm nhìn, lập tức đưa ra kết luận.

 

Đao chủ sát phạt, khi quạt tròn là hàng giả cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng đao là hàng giả, âm khí ở khu vực nhỏ này lại bất thường thấp hơn xung quanh.

 

Âm thanh lạnh lẽo của hệ thống cũng kịp thời vang lên:

 

“Vui lòng nêu ra lý do tốt nhất chứng minh nó là hàng giả.”

 

“Chú ý, bạn chỉ có một lần trả lời, trả lời sai coi như tham quan thất bại.”

 

Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh khác bao trùm lấy cơ thể cậu, cậu sinh viên đại học cảm thấy mình như sắp bị đông cứng đến nơi rồi, môi Chu Kỳ An cũng trở nên tái nhợt do mất nhiệt.

 

Mỗi một giây trì hoãn trả lời, hàn ý lại càng thấm sâu vào tận xương tủy.

 

Tập trung toàn bộ sức lực vào tay, Chu Kỳ An nhắm mắt lại, rút đao ra khỏi vỏ, thần sắc nghiêm nghị, dùng sức chém xuống đất.

 

Thấy lưỡi đao hướng về phía mình, cậu sinh viên đại học giật mình, cơ thể cứng đờ không thể nào né tránh được.

 

Giây tiếp theo, lưỡi đao chém xuống mặt đất, trên mặt đất xuất hiện thêm một vết nứt. Hàn khí khiến cánh tay cậu buông thõng bất lực, Chu Kỳ An khó khăn lên tiếng: “Khi vung nó lên, không có tiếng rồng ngâm.”

 

Tối qua khi người phụ nữ dùng đao chém mình, điều khiến người ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là tiếng rồng ngâm đó, bản sao không có lý do gì lại xuất hiện một số hiệu ứng bất thường.

 

“Chúc mừng bạn đã phát hiện ra cổ vật giả – Ẩm Long Đao.”

 

Giọng nói của hệ thống giống như ân xá, hàn ý lặng lẽ biến mất, Chu Kỳ An buông tay, thanh đao rơi xuống chân.

 

Cậu hít một hơi thật sâu, xác nhận kết luận: “E rằng những cổ vật bị thay thế bằng hàng giả đều ở trong thị trấn.”

 

Cậu sinh viên đại học: “Cư dân Mặc Trấn giấu cổ vật?”

 

Chu Kỳ An đột nhiên nhìn về phía cậu ta, ánh mắt này khiến cậu sinh viên đại học sởn gai ốc.

 

Vài chữ lọt vào tai, cậu sinh viên đại học sững sờ tại chỗ.

 

“Có lẽ, chúng chính là những cổ vật đã bỏ trốn thì sao?”

 

Chu Kỳ An không giải thích thêm chi tiết nào khác cho cậu sinh viên đại học.

 

Sau khi xác nhận cổ vật có liên quan đến cư dân Mặc Trấn, tất cả manh mối không ngừng hiện lên trong đầu, trực quan nhất vẫn là biểu hiện bất thường của Hạ Lạc. Đối phương cố ý dụ dỗ người mặc áo choàng đỏ cướp đồng tiền, hẳn là có liên quan đến cổ vật thật giả.

 

Rốt cuộc thì anh ta muốn tính kế điều gì?

 

Ánh mắt Chu Kỳ An không ngừng thay đổi, ngón tay thỉnh thoảng lại cọ xát vào chiếc nhẫn đầu lâu, cậu sinh viên đại học đứng bên cạnh căn bản không dám quấy rầy cậu.

 

“Mặc Trấn, cổ vật…”

 

Cho đến khi ánh mắt liếc thấy một dòng chữ nhỏ chi chít, đầu ngón tay Chu Kỳ An bỗng nhiên cứng đờ, cậu nhìn chằm chằm vào tấm biển đó một hồi lâu.

 

“Thì ra là thế, thì ra là mắc bẫy ở đây!”

 

Cậu sinh viên đại học tò mò đến cực điểm, may mà lần này, Chu Kỳ An không phớt lờ cậu ta, trầm giọng nói: “Cậu còn nhớ lúc mới đến, hệ thống đã đưa ra gợi ý gì không?”

 

Cậu sinh viên đại học vội vàng gật đầu.

 

Tất nhiên cậu ta nhớ rõ, cư dân Mặc Trấn không thích nói chuyện, khi người chơi nói chuyện, sẽ có xác suất nhất định dẫn đến cái chết.

 

Chu Kỳ An nhìn về phía phần giới thiệu cổ vật.

 

Cổ vật ở đây đều có mã số và phần giới thiệu chi tiết.

 

【GH-001: Ẩm Long Đao】

 

“… Ẩm Long Đao, năm Thiên Nguyên thứ hai mươi bảy, đào được dưới chân Thái miếu ở cố đô. Trên khe nứt của vỏ đao có giấu cơ quan, được mệnh danh là thanh đao độc nhất cổ kim, giá trị liên thành. Đây cũng là thanh…”

 

Chu Kỳ An hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu tôi đoán không nhầm, khi giao tiếp với cư dân Mặc Trấn, chỉ có thể sử dụng những chữ viết được ghi lại trên phần giới thiệu cổ vật.”

 

Cậu sinh viên đại học trợn tròn mắt: “Hả?”

 

Sau khi kinh ngạc ban đầu qua đi, cậu ta đột nhiên nhớ lại lời nói ngắt quãng của cư dân thị trấn, mỗi lần đều chỉ dùng rất ít chữ để biểu đạt ý tứ, không khỏi nuốt nước miếng.

 

Nếu thật sự là như vậy, nếu người mặc áo choàng đỏ mang theo đồng tiền giới hạn xuất hiện trước mặt cư dân, vừa mở miệng đã hỏi ‘Đâu là sản phẩm văn hóa sáng tạo nổi tiếng của Bảo tàng Nhật Thăng’, chẳng phải là chắc chắn sẽ chết sao?

 

Đầu ngón tay Chu Kỳ An lại cọ xát vào đôi cánh trên chiếc nhẫn đầu lâu phiên bản mới, cảm giác mát lạnh của kim loại truyền đến từ đầu ngón tay.

 

Cậu sinh viên đại học: “Phải nhanh chóng báo cho mấy người Ứng tiên sinh!”

 

Mặc Trấn không cho phép nói chuyện, muốn báo cho người mặc áo choàng đỏ chắc chắn là không thể rồi.

 

Trước khi lời nói ra khỏi miệng, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân khe khẽ.

 

Bịch, bịch.

 

Cùng với tiếng vỗ tay khe khẽ, ánh sáng đỏ tươi đáng sợ lan ra từ phía sau, như thể có thứ gì đó sắp kéo sinh vật sống trước mặt vào vực sâu chỉ trong nháy mắt.

 

“Thông minh thật đấy.”Xét về mặt ngữ điệu, giọng nói của Hạ Lạc so với trước đây có sự thay đổi rõ rệt.

 

Giọng nói bất chợt tới gần, nửa người bị màu đỏ tươi bao phủ cứng đờ, thậm chí cậu sinh viên đại học còn không dám quay đầu lại, cái bóng phản chiếu từ phía sau vô cùng dữ tợn, không phải người cũng không phải quỷ.

 

Không biết tại sao, người nọ rõ ràng đang đứng sau lưng mình, nhưng cậu sinh viên đại học lại cảm thấy như anh ta như đang nói chuyện với Chu Kỳ An.

 

“Cậu xem…” Trong giọng nói âm trầm còn mang theo cảm giác chế giễu tàn nhẫn: “Cậu lúc nào cũng thông minh như vậy.”

 

Chỉ một câu nói, rõ ràng là đang ám chỉ quan hệ quen biết trước đây của hai người.

 

Chu Kỳ An hơi cúi đầu, như thể đang sợ hãi trước màu đỏ tươi này, nhưng sống lưng thẳng tắp lại thể hiện một tư thái khác, sau hai giây, cuối cùng cậu cũng lên tiếng: “Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của anh, tôi đã cảm thấy có chút quen thuộc.”

 

Trong bóng tối, không ai có thể nhìn rõ thần sắc của Chu Kỳ An, ngay cả chính cậu:

 

“… Anh là người của Hiệp hội săn cá voi, đúng không?”

 

Hết chương 172.

 

Chương 172: Cuối Cùng Cũng Gặp Mặt

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên