Chương 172: Tranh Luận (24)
Cái chết của Kim Hiếu Toàn gần như cắt đứt mối liên hệ giữa gã ta và “Lượng Thiên Xích”. Theo thông tin tình báo chưa được xác thực, Kim Tú Hà hiện đang ở nước M, mối quan hệ giữa hai người không đơn thuần là cấp trên cấp dưới.
Nước M dường như là “bộ não” của “Lượng Thiên Xích”, với nhiều “xúc tu” vừa đấu đá lẫn nhau, vừa phạm tội riêng lẻ. Kim Hiếu Toàn chỉ là một “giác hút” trên một trong những xúc tu đó, gã ta chết đi, sẽ nhanh chóng có kẻ khác thay thế, cho dù có chặt đứt cả xúc tu đó cũng vô dụng, muốn triệt phá “Lượng Thiên Xích”, chỉ có thể phá hủy “bộ não”. Muốn làm được điều này, việc hành động bị giới hạn trong tỉnh Hàm, trong phạm vi trong nước là không thể.
Tuy nhiên, hành động xuất cảnh đồng nghĩa với vô số báo cáo, cuộc họp, còn phải tranh thủ sự hợp tác quốc tế. Minh Hàn, Chu Quyết đã bình phục chấn thương, nhưng phản hồi mà đội cơ động nhận được lại không mấy khả quan, cấp trên vẫn chưa phê duyệt đơn xin của Lư Hạ Kình.
Ban đầu, đám thanh niên đều hăng hái muốn thử sức, giờ bị dội một gáo nước lạnh, ai nấy đều có chút ủ rũ.
“Đã điều tra đến nước này rồi, tại sao lại nói lý do xuất cảnh chưa đủ thuyết phục?” Chu Quyết bất bình nói: “Cứ tiếp tục dây dưa thế này, tôi cam đoan chẳng mấy chốc sẽ lại xuất hiện những loại ma túy và tội phạm mới!”
Văn Ngộ nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”
Minh Hàn liếc nhìn Trần Tranh, Trần Tranh đang bình thản uống trà. Trà là “vặt” được từ văn phòng Lư Hạ Kình, Trần Tranh uống cũng ra dáng “cán bộ lão thành” lắm.
Minh Hàn không khỏi bật cười. Trần Tranh nghe thấy động tĩnh, liếc nhìn cậu, cậu hắng giọng, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Khác với sự nôn nóng của đám thanh niên, các vị lãnh đạo còn điềm tĩnh hơn cả Trần Tranh, dường như đã sớm đoán trước được cấp trên sẽ không dễ dàng đồng ý, nhưng cũng không có ý định từ bỏ.
Đường Hiếu Lý an ủi vài câu, nói rằng bọn họ vẫn đang tìm cách, cố gắng liên kết với các tỉnh thành khác cũng đang chịu ảnh hưởng của “Hắc Ấn”, do có thể hành động bất cứ lúc nào, nên trong khoảng thời gian này, đội cơ động vẫn phải tiếp tục chờ lệnh.
Sau cuộc họp, Trần Tranh nán lại, “Gần đây có tin tức gì về Hàn Cừ không?”
Minh Hàn đang định lấy áo khoác, nghe vậy liền nhìn về phía Trần Tranh và Lư Hạ Kình. Lư Hạ Kình lắc đầu, “Từ manh mối hắn truyền về từ khách sạn Hồ Thiên lần trước, có thể thấy hắn đã tiếp cận ‘bộ não’ của ‘Lượng Thiên Xích’, nhưng sau đó hắn lại biệt vô âm tín, tôi đoán, có lẽ hắn đã đến Đông Nam Á, đi trước chúng ta một bước rồi.”
Trần Tranh cau mày, “Hắn muốn đơn thương độc mã sao?”
Với sự hiểu biết của Trần Tranh về Hàn Cừ, Hắn hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện này. Vấn đề nan giải hiện tại là, bọn họ không thể ra ngoài, không thể hỗ trợ cho Hàn Cừ. Có thể Hàn Cừ đã bắt tay với một phe phái nào đó bên trong “Lượng Thiên Xích”, nhưng đây là con dao hai lưỡi, khi Hàn Cừ xé toạc “Lượng Thiên Xích”, gần như không thể tránh khỏi việc bị lưỡi dao khác làm bị thương.
“Là tôi đưa hắn vào bàn cờ, dù hắn có đi quân cờ nào, tôi cũng chỉ có thể tin tưởng hắn.” Lư Hạ Kình thở dài, “Trở về đi, có tin tức gì tôi sẽ lập tức báo cho cậu.”
Không khí mùa xuân ở Lạc Thành đã rất nồng nàn, sáng sớm có mưa phùn, sau khi mặt trời ló dạng, không khí tràn ngập hương thơm của cỏ cây được mưa tưới tắm, lại được gió ấm thổi qua. Bên ngoài Sở công an Tỉnh là một dải hoa màu hồng phấn, dưới bầu trời xanh thẳm, tràn đầy sức sống.
Minh Hàn đến cửa hàng tiện lợi mua pin, đồng hồ gas ở nhà hết pin rồi. Trần Tranh đứng đợi cậu bên đường, nhìn những cánh hoa bay lả tả, trong lòng chợt trống rỗng. Đột nhiên, ngón tay bị nắm lấy, vừa định quay đầu lại thì cả bàn tay đã bị người kia siết chặt. Minh Hàn nắm rất bá đạo, tách các ngón tay của anh ra, nhất định phải đan mười ngón tay vào nhau, sau khi đan xong còn lắc lắc hai cái.
“Làm sao vậy?” Trần Tranh hỏi.
Minh Hàn nói: “Hàn Cừ có giống bạch nguyệt quang của anh không?”
Trần Tranh ngẩn người, rút tay về, đấm một cái vào lưng Minh Hàn, “Đầu óc em bị úng nước à?”
Minh Hàn kêu đau, bắt đầu bẻ ngón tay đếm, “Hàn Cừ, bạch nguyệt quang số một, đội trưởng đội trọng án Lạc Thành trước đây của anh, bạch nguyệt quang số hai, còn có cả bác sĩ pháp y Từ, số ba, cộng thêm bạn từ thuở nhỏ, cậu út..…”
Trần Tranh thấy cậu càng nói càng hoang đường, lập tức bóp cổ cậu, “Còn muốn nói nữa không?”
“Nhưng anh chính là người rất dễ bị thiên vị, lại giỏi cho người khác tình yêu, em đâu có nói sai.” Minh Hàn cao như vậy, lại ngoan ngoãn để Trần Tranh bó cổ, như thể bị đeo vòng cổ vậy.
Trần Tranh nhìn cậu, nhìn thấy vẻ luống cuống thoáng qua trong mắt cậu, ánh mắt dần dịu dàng, buông tay ra, đổi thành hai tay nâng mặt Minh Hàn.
“Bạch nguyệt quang số một là bạn học cùng khóa với anh, đồng đội mà anh ngưỡng mộ. Số hai là cấp dưới đáng tin cậy nhất của anh, nhưng anh ta có bạn trai rồi, còn là ‘hacker’, em còn dám nói bậy nữa thì cẩn thận bạn trai nhỏ nhen của anh ta đến hack thẻ ngân hàng của em.” Trần Tranh vừa nói vừa bật cười, Minh Hàn ghen tuông nói nhăng nói cuội, vậy mà anh lại chiều theo cậu mà giỡn tiếp, “Số ba là người đàn ông đã có gia đình, số bốn, số năm… Em còn dám nói ra được.”
Minh Hàn nhướng mày, “Như vậy xem ra, số một vẫn là người đáng gờm nhất.”
Trần Tranh biết tỏng, Minh Hàn nửa đùa nửa thật, nói những người khác thì cơ bản là đang đùa, nhưng khi nói đến Hàn Cừ thì chua lè.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Tranh nói: “Bắt người về đánh cho một trận?”
Minh Hàn đột nhiên ôm chầm lấy Trần Tranh, “Anh, em nhất định sẽ dốc toàn lực đưa Hàn Cừ về, bắt hắn xin lỗi anh đàng hoàng. Em sẽ không để hắn chết đâu.”
Trần Tranh ngạc nhiên, muốn nói rằng anh không cần lời xin lỗi của Hàn Cừ, nhưng sự nghiêm túc của Minh Hàn khiến anh không biết phải phản bác như thế nào.
“Dù sao thì bạch nguyệt quang một khi đã chết, sẽ thật sự trở thành bạch nguyệt quang.” Minh Hàn nhếch môi, “Em sẽ không để chuyện đó xảy ra.” Nói xong, sải bước về phía trước.
Trần Tranh sững người hai giây, cúi đầu mỉm cười, nhanh chóng đuổi theo.
Cho đến cuối tháng 3, “Lượng Thiên Xích” vẫn bặt vô âm tín, vì cái chết của Kim Hiếu Toàn, một nhóm tín đồ “Bích Không Giáo” đã bị bắt, bọn họ cũng là những kẻ đáng thương, nằm ở dưới đáy trong chuỗi thức ăn của “Lượng Thiên Xích”, cảnh sát không moi được thông tin quan trọng nào từ miệng bọn họ.
Ngày 1 tháng 4, hai email đồng thời được gửi đến hòm thư của Lương Nhạc Trạch và Lư Hạ Kình, như một trò đùa ngày Cá tháng Tư.
Mặt biển vốn đang âm thầm cuộn trào bỗng chốc nổi lên sóng to gió lớn.
Minh Hàn nhìn người đàn ông xuất hiện trong video, đồng tử từ từ co lại, “Bặc Dương Vận?”
Người gửi email chính là Bặc Dương Vận, tóc ông ta đã bạc trắng, tinh thần có vẻ không tệ, ít nhất là không tiều tụy như cảnh sát phỏng đoán ban đầu, nơi ông ta ở nhiệt độ không thấp, mặc áo sơ mi ngắn tay hoa văn xanh đậm và quần short, đi dép lê, rất thoải mái, như đang đi nghỉ mát ở bãi biển.
Đầu video, ông ta mỉm cười với ống kính, “Chào các vị cảnh sát tỉnh Hàm, và cả con trai yêu quý của tôi, Thắng Hàn. tôi biết các người đã tìm tôi một thời gian rồi.”
Minh Hàn siết chặt nắm đấm, Trần Tranh đứng bên cạnh, liên tục xoa cánh tay cậu.
Bặc Dương Vận quả nhiên là người từng dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, cho dù đã đến tuổi này, ngoại hình và khí chất của ông ta vẫn rất nổi bật so với những người cùng trang lứa. Sau màn chào hỏi xã giao ngắn gọn, ông ta thu lại nụ cười, nói thẳng vào vấn đề: “Tôi biết các người đang điều tra tôi, mối quan hệ giữa tôi và ‘Lượng Thiên Xích’, mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Lương. Chắc các người cũng đoán ra rồi, tại sao tôi lại từ bỏ sự nghiệp đang trên đà phát triển ở Hoa Quốc, đến nước G này bắt đầu lại từ đầu.”
Ông ta nheo mắt, “Lúc trẻ, tôi cứ nghĩ mình có thể làm được mọi thứ, nên đã dễ dàng bị ‘Lượng Thiên Xích’ mê hoặc, trở thành một trong vô số xúc tu của nó. Tôi thừa nhận, tôi đã nhận được rất nhiều lợi ích, giống như Hoắc Hi Linh mà các người đã điều tra trước đó. À phải rồi, bà ta từng là đồng minh của tôi, bây giờ là ‘bạn cùng cảnh ngộ’ của tôi.”
Như muốn thể hiện sự “chân thành” của mình, Bặc Dương Vận kể chi tiết về việc ông ta được kết nạp vào một nhánh của “Lượng Thiên Xích”, nhận được sự hỗ trợ về tài chính của “Lượng Thiên Xích”, từng bước leo lên vị trí cao. Người đứng sau ông ta là Kim Trì Dã, cái tên này đã được Hoắc Hi Linh nhắc đến. Đương nhiên Kim Trì Dã cũng không phải tên thật, nhưng so với Kim Hiếu Toàn, Kim Tú Hà lúc bấy giờ, nhánh này của Kim Trì Dã mạnh hơn gấp trăm lần, là dòng chính của Kim Ô, chủ nhân thực sự của “Lượng Thiên Xích”.
Chính vì vậy, Kim Trì Dã có thể huy động được nhiều nguồn lực nhất, những năm tháng đó, Bặc Dương Vận muốn gì, muốn ai chết, Kim Trì Dã đều có thể làm cho ông ta.
“Bao gồm việc để đương gia, và đời kế tiếp của Tập đoàn Vân Tuyền chết ở nước ngoài.” Bặc Dương Vận nói bằng giọng điệu đã trải qua biết bao sóng gió.
Ông ta còn cố ý giải thích, bản thân không phải là người thúc đẩy chính của vụ án Đảo Kim Ti, Tập đoàn Vân Tuyền có ý định lấn sân sang lĩnh vực công nghệ, nhưng lĩnh vực công nghệ rất rộng lớn, ít nhất là vào thời điểm đó không ảnh hưởng đến dự án mà ông ta đang dốc sức vào. Người hoảng sợ nhất chính là Hoắc Hi Linh, nếu Tập đoàn Vân Tuyền phát triển, chỉ cần nhấc chân là có thể dẫm chết Khoa học kỹ thuật Vị Hải.
Hoắc Hi Linh là người mong muốn Tập đoàn Vân Tuyền gặp chuyện nhất. Nhưng một mình Hoắc Hi Linh không thể quyết định sự lựa chọn của “Lượng Thiên Xích”, lý do Kim Trì Dã muốn diệt trừ nhà họ Lương, phần lớn là do nhu cầu phát triển của “Lượng Thiên Xích” ở Hoa Quốc sau này. “Lượng Thiên Xích” cần những doanh nhân ăn nên làm ra như ông ta, như Hoắc Hi Linh, càng nhiều càng tốt, còn Tập đoàn Vân Tuyền là một gã khổng lồ, “Lượng Thiên Xích” không thể khống chế nổi.
“Vì vậy, những ‘tôm tép’ như chúng tôi thực sự rất oan ức, nhà họ Lương sụp đổ, chúng tôi quả thực được lợi, nhưng chuyện này rõ ràng là do chính ‘Lượng Thiên Xích’ muốn làm, tất cả chúng tôi đều bị cuốn vào.” Bặc Dương Vận bất lực dang hai tay, như thể ông ta thực sự vô tội.
Sau chuyện này, Bặc Dương Vận ngày càng kiêng dè Kim Trì Dã, muốn thoát khỏi sự khống chế của “Lượng Thiên Xích”, nhưng đã muộn. Ông ta tận mắt chứng kiến Kim Trì Dã bắn chết một tên thuộc hạ không nghe lời, chẳng khác nào giết gà dọa khỉ.
Nhưng ông ta không phải là không có đường lui, lực lượng của “Lượng Thiên Xích” chủ yếu ở Đông Á và Đông Nam Á, nghe nói ở nước A thuộc Bắc Mỹ cũng có phát triển, nhưng tương đối ít ỏi, còn châu Âu thì hoàn toàn không thể nhúng tay vào. Sau khi chứng kiến sự tàn nhẫn của “Lượng Thiên Xích”, ông ta nghiến răng quyết định từ bỏ sự nghiệp vất vả gây dựng, đến nước G.
Sự thay đổi của môi trường cũng khiến suy nghĩ của Bặc Dương Vận thay đổi phần nào, ông ta không còn mải mê theo đuổi thành công như trước, việc kinh doanh vẫn tiếp tục, nhưng tài sản đã bị hao hụt đi rất nhiều. Và trong những năm qua, “Lượng Thiên Xích” cũng có nhiều thay đổi long trời lở đất, các “xúc tu” đấu đá lẫn nhau, nhánh của Kim Trì Dã đã sụp đổ, dần dần chiếm thế thượng phong ở Hoa Quốc là nhánh của Kim Hiếu Toàn và Kim Tú Hà, bọn họ đến từ nước A, làm ăn buôn bán ma túy và vũ khí rất tốt, dường như rất được Kim Ô ưu ái.
Nghe đến đây, lông mày Trần Tranh càng nhíu chặt hơn.
“‘Lượng Thiên Xích’ phát triển thành cái dạng gì, tôi không còn quan tâm nữa, tôi vốn định an hưởng tuổi già, không ngờ boomerang của Đảo Kim Ti lại ghim vào tôi…” Bặc Dương Vận dừng một chút, “Trên đầu con trai tôi.”
Minh Hàn hít sâu một hơi, lửa giận bừng bừng trong mắt.
“Thằng nhóc nhà họ Lương kia đã lớn rồi, bắt đầu trả thù, chắc chắn Kim Trì Dã đã chết trong tay nó từ lâu, tiếp theo sẽ là những kẻ làm con rối cho Kim Trì Dã như chúng tôi. Nhưng tôi không ngờ, thằng nhóc nhà họ Lương kia lại ác độc như vậy, không trực tiếp ra tay với chúng tôi, mà lại nhắm vào thế hệ sau.”
Bặc Dương Vận ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, “Vậy thì tôi đành phải quay lại, giải quyết được thì giải quyết, không giải quyết được… thì tôi tự mình đến trả nợ.”
“Ý ông là gì?” Câu hỏi của Minh Hàn đương nhiên không thể truyền đạt đến Bặc Dương Vận. Nhưng Bặc Dương Vận dường như đã đoán được thắc mắc của cảnh sát, tiếp tục nói: “Tôi đang đợi thằng nhóc nhà họ Lương ở nước M, oan có đầu, nợ có chủ, bảo nó đến tìm tôi.”
Cuối video, Bặc Dương Vận thản nhiên nói: “Tôi đoán các người sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nhưng không sao, lúc các người nhận được email này, thằng nhóc nhà họ Lương cũng đã nhận được email mà tôi đặc biệt chuẩn bị cho nó.”
Tiếng sấm sét xé toạc bầu trời, nổ vang ầm ĩ. Trong văn phòng trên tầng cao nhất của Tập đoàn Vân Tuyền, Lương Nhạc Trạch quay lưng về phía máy tính, chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ sát đất. Bên ngoài cửa sổ mây đen kéo đến, dự báo một cơn mưa xuân dịu dàng, gương mặt anh ta in bóng trên kính, hòa cùng hình ảnh phản chiếu của những tòa nhà trong thành phố, không sao nhìn rõ được. Vóc người anh dường như gầy gò hơn trước rất nhiều, sống lưng cũng không còn thẳng tắp nữa.
Chốc lát sau, anh xoay người, nhìn vào màn hình máy tính đang dừng lại, gõ nhẹ lên bàn phím, Bặc Dương Vận bất động bỗng chốc cử động trở lại.
“Thế nào, đến nước M giao dịch với tôi một phen không?”
Xe cảnh sát lao vun vút trong cơn mưa lớn bất chợt đổ xuống, hướng về Tập đoàn Vân Tuyền, Trần Tranh ngồi trên ghế phụ, siết chặt điện thoại. Nếu Bặc Dương Vận không chỉ gửi email cho đội cơ động, thì Lương Nhạc Trạch nhất định sẽ hành động.
Gần đây luôn có người của cảnh sát theo dõi Lương Nhạc Trạch, nhưng không thể giám sát mọi hành động của anh ta từng phút từng giây. Trần Tranh vừa gọi điện thoại cho người phụ trách giám sát, người đó nói rằng hôm nay sau khi Lương Nhạc Trạch đến Tập đoàn Vân Tuyền thì không rời đi nữa.
“Đừng nóng vội, chúng ta sẽ đuổi kịp thôi.” Minh Hàn nói.
Mưa khiến giao thông ùn tắc, Tập đoàn Vân Tuyền vốn nằm ở khu thương mại sầm uất của Lạc Thành, lúc này các con đường xung quanh đã tắc nghẽn. Cảnh sát đến trước đã phong tỏa các lối ra vào của Tập đoàn Vân Tuyền, Trần Tranh thấy xe gần như không nhúc nhích được nữa, bèn cùng Minh Hàn xuống xe, để Văn Ngộ ở lại đi theo xe.
Khi bọn họ đến Tập đoàn Vân Tuyền, rất nhiều nhân viên lo lắng nhìn cảnh sát, thời gian này tuy thỉnh thoảng cũng có cảnh sát đến điều tra, nhưng hôm nay là lần đầu tiên có trận thế lớn như vậy.
“Lương Nhạc Trạch đâu?” Trần Tranh hỏi.
Cảnh sát giám sát đáp: “Vẫn luôn ở trên lầu, không xuống.”
Ngược lại, thư ký Tiểu Ôn của Lương Nhạc Trạch lại xuống, luống cuống hỏi: “Cảnh sát Trần, lại xảy ra chuyện gì vậy? Mấy người cứ ba ngày hai bữa lại đến giám sát chúng tôi thế này, chúng tôi cũng rất khó xử.”
Trần Tranh liếc nhìn cậu ta, “Lương tổng có ở đó không?”
“Có, có.” Tiểu Ôn nói: “Lương tổng đang ở văn phòng, đáng lẽ có cuộc họp, nhưng anh ấy không tham gia cuộc họp nào cả.”
Là vì email của Bặc Dương Vận? Trần Tranh nghĩ vậy, anh quay đầu nói với Minh Hàn: “Anh lên đó một chuyến, em ở đây canh chừng.”
Minh Hàn cau mày, “Em đi cùng anh.”
Trần Tranh có chút ngạc nhiên, Minh Hàn ghé sát tai anh, dùng giọng điệu chỉ có hai người nghe được, nói: “Nhất định là Lương Nhạc Trạch đang suy nghĩ cách thoát khỏi vòng vây của chúng ta, anh ta chỉ có một cơ hội, chính là bắt cóc một con tin đủ trọng lượng. Anh à, có lẽ anh chính là ứng cử viên sáng giá nhất trong lòng anh ta. Đừng quên, sau lưng anh ta còn có nhân vật tầm cỡ như ‘Sát thủ A’.”
Trần Tranh khẽ há miệng, không thể phủ nhận lời Minh Hàn nói có khả năng xảy ra, sau khi Lương Nhạc Trạch nhận được email lại không có động tĩnh gì, điều này vốn đã đáng nghi, hiện tại đang là lúc quan trọng, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Thang máy đi lên, Minh Hàn đứng trước mặt Trần Tranh, Tiểu Ôn đã hai lần nghiêng đầu nhìn bọn họ, con số càng lên cao, Tiểu Ôn càng lộ vẻ căng thẳng.
“Tinh —” Cửa thang máy mở ra, Tiểu Ôn đi trước dẫn đường, Minh Hàn theo sát phía sau, tầng này vô cùng yên tĩnh, dường như không có ai, Minh Hàn nhìn thấy cánh cửa phòng đóng chặt ở cuối hành lang, đó chính là văn phòng của Lương Nhạc Trạch.
“Anh.” Minh Hàn thấp giọng nói.
Trần Tranh đi theo sau cậu, quan sát cẩn thận xung quanh, không nhận thấy bất kỳ nguy hiểm nào.
“Hai vị đi theo tôi.” Tiểu Ôn đi về phía văn phòng của Lương Nhạc Trạch.
Chỉ khoảng mười mét ngắn ngủi, trong lòng Trần Tranh bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, chẳng lẽ hậu chiêu của Lương Nhạc Trạch chính là anh? Vậy nếu không phải thì sao? Hiện tại toàn bộ Tập đoàn Vân Tuyền đều bị bao vây, cho dù “sát thủ A” có mặt thì đã sao? Lần trước “sát thủ A” có thể bắn chết Kim Hiếu Toàn, chỉ là bởi vì Kim Hiếu Toàn và cảnh sát đều không có chuẩn bị, bây giờ tình huống đã hoàn toàn khác, Lương Nhạc Trạch không đến mức tự phụ như vậy.
Tiểu Ôn gõ cửa, bên trong không có động tĩnh gì. Tiểu Ôn nói: “Lương tổng, cảnh sát Trần đến, chúng tôi vào đây.”
Nói xong, cửa phòng được đẩy ra.
Văn phòng của Lương Nhạc Trạch rất lớn, đối diện cửa là một cửa sổ sát đất lớn, bàn làm việc của Lương Nhạc Trạch nằm ở phía bên phải.
Minh Hàn bước vào, nhìn thấy Lương Nhạc Trạch đang đứng trước một cửa sổ sát đất khác, quay lưng về phía bọn họ. Văn phòng không hề yên tĩnh, loa của máy tính phát ra âm thanh quen thuộc, là giọng nói của Bặc Dương Vận!
Tiểu Ôn bối rối đứng ở cửa, có vẻ muốn rời đi. Lần trước đến đây, Trần Tranh đã quan sát rồi, nơi này không thể giấu người được. “Sát thủ A” không có ở đây, chỉ có một mình Lương Nhạc Trạch.
“Lương tổng.” Trần Tranh gọi một tiếng rồi bước về phía Lương Nhạc Trạch. Lương Nhạc Trạch vẫn không quay đầu lại, cũng không lên tiếng, ngay cả tư thế đứng cũng có chút kỳ lạ, cứng đờ đến khác thường.
Trần Tranh cau mày, bước nhanh hơn, tay phải đột nhiên đặt lên vai Lương Nhạc Trạch. Cơn run rẩy truyền đến từ lòng bàn tay, cơ thể trước mắt này vậy mà lại đang run rẩy. Ánh mắt Trần Tranh tối sầm lại, đột ngột xoay người Lương Nhạc Trạch qua, người đàn ông loạng choạng suýt ngã, lưng đập mạnh vào cửa sổ sát đất, cúi gằm mặt xuống.
Nhưng Trần Tranh vẫn nhìn thấy gương mặt có vài phần giống Lương Nhạc Trạch, anh dùng sức nắm lấy cằm đối phương, “Tạ Diệc Lương?”
Tạ Diệc Lương bị ép ngẩng đầu lên, nhưng không dám nhìn Trần Tranh, hai chân run rẩy càng dữ dội hơn, gần như không đứng vững, “Anh, anh Trần, xin, xin lỗi…”
“Lương Nhạc Trạch đâu?” Trần Tranh gằn giọng hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Tạ Diệc Lương sợ đến mức sắp khóc, “Em, em không biết, mẹ em, mẹ em bảo em đến đóng, đóng giả anh họ, em, không, không biết…”
Trần Tranh đẩy cậu ta ra, hỏi Tiểu Ôn. Tiểu Ôn bình tĩnh nói, không biết Lương Nhạc Trạch đã đi đâu.
“Chúng ta vẫn luôn theo dõi Lương Nhạc Trạch mà!” Cảnh sát giám sát kinh ngạc nói: “Đổi người lúc nào vậy?”
Trần Tranh nhìn chằm chằm Tạ Diệc Lương đang co rúm trên ghế, trong lòng dâng lên lửa giận. Lúc nhỏ, Tạ Diệc Lương và Lương Nhạc Trạch giống hệt anh em ruột, lớn lên mới không còn giống nữa. Nhưng Tạ Diệc Lương cố tình ăn mặc giống Lương Nhạc Trạch thì vẫn đủ để qua mắt người ngoài — nhìn nghiêng gần như không phân biệt được.
Tạ Diệc Lương và Tiểu Ôn bị đưa đến đội cơ động, Lương Huệ Đình cũng được mời đến, Đường Hiếu Lý đã sắp xếp người đến tất cả những nơi Lương Nhạc Trạch có khả năng xuất hiện để tìm kiếm, sân bay, ga tàu cao tốc, trạm thu phí đường cao tốc cũng tăng cường lực lượng cảnh sát.
“Lương Nhạc Trạch ở đâu?” Trần Tranh gằn giọng hỏi.
Tạ Diệc Lương rụt cổ, “Anh Trần, em thực sự không biết, em cũng không muốn đến giả mạo anh họ, nhưng em không còn cách nào khác!”
Trần Tranh hỏi: “Cậu bắt đầu đóng vai Lương Nhạc Trạch từ khi nào?”
“Chiều nay, đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ em.” Tạ Diệc Lương nói, cậu ta vội vàng chạy đến Tập đoàn Vân Tuyền, theo yêu cầu cải trang thành công nhân điện lực, nói là đường dây điện của văn phòng tổng giám đốc bị hỏng, sau khi cậu ta vào trong, liền nhìn thấy Tiểu Ôn, Tiểu Ôn đưa quần áo của Lương Nhạc Trạch cho cậu ta, lúc cậu ta ra khỏi văn phòng tổng giám đốc thì đã biến thành “Lương Nhạc Trạch”.
“Cậu không nhìn thấy Lương Nhạc Trạch sao?” Trần Tranh hỏi.
Tạ Diệc Lương gãi đầu, “Không nhìn thấy, có lẽ mặc quần áo của em rời đi rồi.”
Trong camera giám sát, quả thực có một người mặc đồ công nhân điện lực xách theo hộp dụng cụ đi vào thang máy, mũ lưỡi trai che kín mặt, rất có thể chính là Lương Nhạc Trạch. Thời gian hiển thị lúc đó là 1 giờ 20 phút chiều, sớm hơn rất nhiều so với thời gian Bặc Dương Vận gửi email.
Trần Tranh có chút khó hiểu, Lương Nhạc Trạch biết trước tương lai sao? Làm sao anh ta biết Bặc Dương Vận sẽ gửi email này vào buổi chiều? Không đúng, bảo Tạ Diệc Lương đến thay thế anh ta, hẳn là kế hoạch đã được lên từ trước, không liên quan gì đến email của Bặc Dương Vận. Lương Nhạc Trạch đã sớm có ý định chuồn khỏi tầm mắt của cảnh sát, anh ta sẽ đi đâu? Làm gì?
Tạ Diệc Lương rất bất an, “Em, em nhìn thấy email đó rồi, những gì người kia nói là thật sao? Anh họ có gặp nguy hiểm gì không?”
Lúc này Trần Tranh rất nghi ngờ Lương Nhạc Trạch và Bặc Dương Vận đã cấu kết với nhau, bọn họ đang hợp tác giăng bẫy, cảnh sát đang rơi vào thế bị động ngày càng lớn.
Sau khi đến tổ cơ động, Tiểu Ôn bình tĩnh hơn nhiều so với ở tập đoàn Vân Tuyền. Cậu ta thừa nhận đã giúp Lương Nhạc Trạch trốn thoát, nhưng khăng khăng nói không biết Lương Nhạc Trạch đã đi đâu.
“Lương tổng là ông chủ của tôi, anh ấy bảo tôi làm gì, tôi làm cái đó.” Tiểu Ôn bình tĩnh nói: “Chuyện ông chủ không dặn dò, thì tôi tuyệt đối không hỏi.”
Minh Hàn nói: “Anh là thư ký Lương Nhạc Trạch tin tưởng nhất.”
Tiểu Ôn nhíu mày, không đáp.
“Lương Nhạc Trạch đi đâu cũng dẫn theo anh, nhưng lần xảy ra tai nạn xe cộ đó, người ở bên cạnh anh ta lại là một trợ lý.” Minh Hàn nói: “Anh ta biết người ngồi ở vị trí đó có thể sẽ bị tông chết, nên không mang theo anh.”
Tiểu Ôn cúi đầu, vẫn không nói gì.
Minh Hàn cười lạnh, “Trợ lý không qua khỏi. Vậy ra vụ tai nạn xe cộ đó thật sự là do các người tự biên tự diễn.”
Lương Huệ Đình gặp Tạ Diệc Lương ở hành lang, Tạ Diệc Lương như thể bị oan ức tày trời, vừa nhìn thấy bà liền òa khóc. Lương Huệ Đình chỉ bảo cậu ta hợp tác điều tra với cảnh sát, đừng gây chuyện.
Trần Tranh mang theo chút châm chọc nói: “Chuyện Tạ Diệc Lương gây ra đã đủ lớn rồi, nghe nói còn là do bà chỉ thị.”
Lương Huệ Đình nhìn Trần Tranh, vài giây sau khẽ thở dài. Ấn tượng của Trần Tranh về Lương Huệ Đình thực ra đã rất mơ hồ, nhà họ Tạ mà bà gả vào cũng là người làm ăn buôn bán, lúc Tập đoàn Vân Tuyền xảy ra chuyện, bà cũng không giúp được gì, những năm qua Lương Nhạc Trạch cũng rất ít khi nhắc đến bà. Nhưng dù sao bà cũng là cô ruột duy nhất của Lương Nhạc Trạch, lúc nhỏ, Trần Tranh đến tìm Lương Nhạc Trạch chơi, bà không ít lần bao che cho hai người.
“Nhạc Trạch rất ít khi mở miệng nhờ vả tôi, tôi là cô ruột, bao nhiêu năm nay cũng chưa giúp được gì cho nó, lần này không thể để nó thất vọng nữa.” Lương Huệ Đình ngồi thẳng lưng, năm tháng đã khắc dấu vết lên gương mặt từng rất xinh đẹp của bà, “Hơn nữa, nó không phải vì bản thân nó.”
Trần Tranh nói: “Cậu nói với bà chuyện ở đảo Kim Ti?”
Lương Huệ Đình mím môi, nửa ngày sau mới nói: “Cho dù nó không nói thì tôi cũng đại khái đoán được, Tiểu Bân, Tiểu Tình, còn có Ngâm Phàm, đều là bị người ta hại chết. Tiểu Tranh, cậu là cảnh sát, lẽ nào cậu không đoán được sao?”
Trần Tranh nói: “Lương Nhạc Trạch đang gặp nguy hiểm.”
Lương Huệ Đình cau mày, “Tôi biết, tôi cũng đã khuyên nó rồi, không chỉ một lần. Nhưng nó nói, báo thù sao có thể không nguy hiểm?”
Trong mắt Lương Huệ Đình trào dâng nước mắt, bà vội vàng đưa tay lên lau, “Nhạc Trạch nói, Tập đoàn Vân Tuyền đã đứng vững trở lại, nó đã thực hiện được lời hứa với ông nội, còn lại, chính là lời hứa với Tiểu Bân, Tiểu Tình, với Ngâm Phàm.”
Trần Tranh đứng dậy, Lương Huệ Đình nhìn anh, “Xin lỗi, tôi không thể nói cho cậu biết Nhạc Trạch đang ở đâu, tôi cũng không biết nó đang ở đâu. Tôi rất biết ơn nó, bởi vì nhà họ Lương chúng tôi cần một người ghi nhớ mối thù hận này. Nó bảo tôi quay về Tập đoàn Vân Tuyền giữ vững vị trí, những gì tôi có thể làm cho nó, cũng chỉ có vậy thôi.”
Hết chương 172.