Chương 173: Đi Đi

 

Chương 173: Đi Đi

 

“… Ẩm Long Đao, được khai quật dưới chân Thái Miếu vào năm Thiên Nguyên thứ 27. Lưỡi đao ẩn chứa cơ quan bí mật, được mệnh danh là cổ kim độc nhất chi đao…”

Giọng nói thong thả của Chu Kỳ An vọng ra từ chiếc nhẫn đầu lâu, vang vọng trên con đường núi vắng lặng.

Lúc này, Ứng Vũ và Diên vừa mới vòng qua chân núi.

Khi đưa chiếc nhẫn đầu lâu phiên bản 2.0 cho Chu Kỳ An, Ứng Vũ đã đặc biệt nhấn mạnh về chức năng định vị và liên lạc.

Nhưng mà, trong phó bản lần này, công cụ liên lạc hoạt động không ổn định, âm thanh truyền đến lúc được lúc mất, giống như băng cát-sét bị kẹt vậy.

Diên chợt cảm thấy thật hối hận: “May mà chúng ta không dùng đạo cụ tăng tốc.”

Trước đó, cô đã đề nghị tăng tốc đến thị trấn, nhưng Ứng Vũ đã từ chối, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Nếu lúc này bọn họ thực sự đã đến thị trấn, đối phương lại sử dụng công cụ liên lạc, hậu quả thật khó lường.

Bên kia chiếc nhẫn đầu lâu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay kỳ lạ, dường như còn có tiếng bước chân, không lâu sau——

“Xẹt… xẹt…”

Âm thanh hỗn tạp vang lên, giọng nói của Chu Kỳ An đột ngột dừng lại.

“Hình như đã xảy ra chuyện rồi.” Diên trầm giọng, nói.

Ứng Vũ trầm giọng đáp: “Tiếp tục đi về phía thị trấn.”

Bây giờ quay lại cũng vô ích, với năng lực của Chu Kỳ An, cậu ấy sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện, nhưng nếu trước khi trời tối mà không thể xác định được đâu là sản phẩm văn hóa sáng tạo nổi tiếng của Bảo tàng Nhật Thăng, tất cả mọi người đều sẽ chết.

Lần này, Ứng Vũ không tiếc rẻ đạo cụ tăng tốc, trong lúc di chuyển nhanh chóng, họ đã nhìn thấy Mặc Trấn ở phía xa.

Ngay cả ban ngày, thị trấn vẫn bao trùm một màu xám xịt, giống như một bức tranh cũ kỹ, không thuộc về thời đại này. Trên những tán cây bên ngoài thị trấn, từng đàn quạ đen kịt đậu san sát trên cành cây, trong cái mỏ nhọn hoắt kia là những miếng thịt thối rữa.

Toàn bộ thị trấn, không nhìn thấy một chút khói bếp nào.

Vài giây trước khi vào thị trấn, Ứng Vũ thấp giọng nhắc nhở: “Chuẩn bị sẵn sàng.”

Ban ngày ban mặt trở về thị trấn rất có thể sẽ gặp phải rắc rối không lường trước được, Người mặc áo choàng đỏ tính tình kiêu ngạo, có lẽ đã sử dụng đồng tiền giới hạn rồi.

Bọn họ phải chuẩn bị tinh thần cho việc lấy giỏ tre múc nước.

————

Bảo tàng Nhật Thăng, tầng hai.

Ánh sáng đỏ như máu sắp bao trùm hoàn toàn khu vực trưng bày đao kiếm, giọng nói của Hạ Lạc vừa âm trầm vừa quỷ dị vang lên sau lưng, gần như ngay khi giọng nói của anh ta vừa dứt, sắc đỏ đã lấp đầy mọi khe hở.

Hoàn toàn không cho người ta bất kỳ cơ hội phản ứng nào, sàn nhà giống như biến mất, Chu Kỳ An và cậu sinh viên đại học bắt đầu rơi thẳng xuống phía dưới.

Trên trán cậu sinh viên đại học không kiềm được mà rịn một lớp mồ hôi mỏng, dưới cảm giác kích thích mạnh mẽ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lợi dụng chút ánh sáng cuối cùng, cậu ta nhìn về phía Chu Kỳ An: “Anh Chu…”

Lực hút mạnh mẽ từ bên dưới truyền đến, dường như bọn họ sắp bị dịch chuyển đến nơi nào đó.

Nghĩ đến hai người chơi trước đó muốn xin manh mối từ chỗ Chu Kỳ An, cuối cùng đã biến mất trước món đồ cổ, chẳng lẽ bọn họ cũng sắp bị kéo vào trong món đồ cổ nào đó!

Chàng trai bên cạnh lại có vẻ trầm tĩnh đến kỳ lạ, so với giọng nói của Hạ Lạc còn quỷ dị hơn, cậu không nói gì, mặc cho bản thân rơi vào trạng thái mất trọng lượng.

Trong lúc điên cuồng rơi tự do, làn da Chu Kỳ An trắng bệch, hơi lạnh khiến lông mi cậu như phủ một lớp sương giá.

Đầu óc cậu sinh viên đại học gần như đóng băng, trực giác mách bảo cậu ta không thể ngất xỉu như vậy được, cậu ta lẩm bẩm hát: “Đoàn kết là sức mạnh…”

Một bài hát mới hát được vài câu, cơ thể đột nhiên rơi tõm xuống nước.

Ngay khi rơi xuống nước, Chu Kỳ An lập tức phản ứng:

“Bơi vào bờ!”

Trong làn sương mù trắng xóa, nhờ thị lực vượt trội của mình, Chu Kỳ An nhìn thấy một vật khổng lồ nào đó đang từ từ tiến về phía bọn họ.

Bốn phương tám hướng đều là nước hồ lạnh giá, hai người như một chiếc lá trôi nổi, căn bản không tìm được điểm dừng chân. Trời không tuyệt đường sống, sau một hồi lênh đênh trên nước, cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy một chiếc thảm được làm bằng lau sậy.

Leo lên được chiếc thảm, cuối cùng hai người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, nguy hiểm vẫn chưa kết thúc.

Cách đó không xa, vật khổng lồ chỉ còn cách bọn họ chưa đầy ba mươi mét. Không may hơn là, chiếc thảm làm bằng lau sậy duy nhất có thể dựa vào, lại đang dần chìm xuống nước, và trong quá trình chìm xuống, tấm thảm còn chủ động tiến về phía vật khổng lồ kia.

Lúc này, đầu óc cậu sinh viên đại học như biến thành nước biển.

Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

Rõ ràng giây trước còn đang ở trong bảo tàng, Chu Kỳ An chỉ ra Hạ Lạc là người của Hiệp hội săn cá voi, nháy mắt một cái, bọn họ đã bị dịch chuyển đến giữa hồ nước.

Cậu sinh viên đại học cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ.

Những bài đăng trên diễn đàn cậu ta đều đã đọc qua, rõ ràng là anh Chu và Hiệp hội săn cá voi có thù oán, trải nghiệm hiện tại của bọn họ chắc chắn là có liên quan trực tiếp đến đối phương.

“Là Hạ Lạc giở trò quỷ sao?”

Nhưng làm sao Hạ Lạc có thể dịch chuyển riêng bọn họ đến một không gian khác được?

Thần sắc Chu Kỳ An ngưng trọng, cậu tập trung quan sát vật khổng lồ trong màn sương mù, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng đáp: “Cậu có thể coi Hiệp hội săn cá voi là những kẻ sau khi phá đảo trò chơi thì theo đuổi sự tiến hóa lần thứ hai, bọn họ trở thành những kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, cuối cùng lại không thể tiến vào thế giới mới, trở thành những kẻ điên.”

Chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao bọn họ đều đã bị sa thải, nhưng trò chơi vẫn dung túng cho bọn họ nán lại trong phó bản.

Muốn thực hiện quá trình tiến hóa lần thứ hai, hiện tại đã biết hai cách: Ăn Thái Tuế, và cấy ghép cơ quan quái vật.

Từ việc Hiệp hội săn cá voi có thể dễ dàng giúp Lục gia kiềm chế cơn thèm ăn, giảm phản ứng đào thải cấy ghép, không khó để nhận ra bọn họ đã chọn con đường nào.

Cậu sinh viên đại học nghe xong có chút mơ hồ, tóm gọn lại thì Hiệp hội săn cá voi toàn là quái vật, trong nháy mắt lại càng thêm bối rối: “Trò chơi cứ mặc kệ bọn họ tung hoành giết chóc như vậy sao?”

Nói là công bằng lắm cơ mà.

Làm như vậy, người chơi nào còn sống nữa?

Chu Kỳ An cười nhạo một tiếng.

Chiếc quạt giả cổ lấy từ bảo tàng lại xuất hiện trong tay, cán quạt đen tuyền khiến bàn tay của cậu trông như ngọc cổ trong suốt.

“Số đồ cổ bị đánh tráo, một phần ở Mặc Trấn, phần còn lại… e rằng đang ở trên người của Hiệp hội săn cá voi. Bọn họ đã cấy ghép đồ cổ vào người.”

Đồ cổ trong bảo tàng có nhiều loại năng lực khác nhau, không khác gì quái vật, cấy ghép đồ cổ có tính ổn định cao hơn so với cấy ghép các cơ quan của quái vật.

Chu Kỳ An nói: “Bây giờ chúng ta đang tham quan đồ cổ đây.”

Cho nên Hạ Lạc không thể tự tay giết bọn họ, chỉ có thể kéo bọn họ vào thế giới bên trong đồ cổ trong người anh ta.

Điều này cũng phù hợp với chuỗi logic của trò chơi.

Nghe xong, quai hàm của cậu sinh viên đại học suýt chút nữa thì rơi xuống đất.

Một người phải điên rồ đến mức nào mới nghĩ ra việc cấy ghép đồ cổ vào người?

“Có thể không chỉ đơn giản là cấy ghép.”

Cơ thể của người tiến hóa cũng không thể chịu đựng nổi như vậy, có lẽ bọn họ đã sử dụng một số phương pháp nào đó để đồ cổ ký sinh trên người.

Chu Kỳ An không quan tâm đến quá trình đồng hóa của Hiệp hội săn cá voi.

Khoảng cách giữa bọn họ và vật khổng lồ chỉ còn không đến hai mươi mét, bây giờ phải nhanh chóng tìm ra cách tham quan, thoát ra khỏi đồ cổ. Nếu không sẽ giống như hai người chơi bị hút vào chiếc quạt kia, mãi mãi mắc kẹt trong thế giới bên trong đồ cổ.

Cậu vô thức ném chiếc quạt giả cổ xuống nước, ánh mắt Chu Kỳ An lạnh lẽo đến cực điểm.

Bây giờ đã hoàn toàn xác nhận suy đoán về trạng thái của Hiệp hội săn cá voi, đã biết người biết ta. Một khi phá giải thành công, tất nhiên sẽ có cách moi lại từ trên người bọn họ một khoản kha khá.

Tất nhiên, tất cả đều phải dựa trên tiền đề là cậu còn sống.

Cậu sinh viên đại học ổn định lại tinh thần, cố gắng bình tĩnh lại: “Bây giờ chúng ta phải chờ đợi đúng không?”

Chu Kỳ An nhướn mày, đứa trẻ này gần đây tiến bộ rất nhiều.

Cậu sinh viên đại học có chút tự hào nói: “Nếu không anh sẽ không kiên nhẫn giải thích cho em nhiều như vậy.”

“…”

Mặt nước gần như sắp ngập tấm thảm bằng lau sậy rồi, vật khổng lồ càng lúc càng gần, cuối cùng, nó hoàn toàn hiện ra trong tầm mắt——

Đó lại là một chiếc thuyền giấy.

Trên thuyền treo hai chiếc đèn lồng đỏ bay phấp phới trong gió, giấy mỏng như cánh ve được cắt thành những sợi dài, như tấm màn đỏ buông xuống trên cột buồm.

“Nhiệm vụ phụ — Cô dâu mới – đã được kích hoạt.”

【Nội dung nhiệm vụ: Tìm cô dâu mới, cởi áo cưới của cô ấy.】

【Thời gian đếm ngược 00:03:00】.

Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bị kéo trực tiếp vào thế giới bên trong đồ cổ, không có bất kỳ manh mối nào, khả năng duy nhất là cách tham quan sẽ được giao dưới dạng nhiệm vụ.

Có nhiệm vụ vẫn tốt hơn là mò mẫm trong bóng tối.

Nhưng ba phút… Thời gian quả thực rất cấp bách.

“Lên thuyền.”

Tấm thảm bằng lau sậy không thể trụ được bao lâu nữa, nhiệm vụ chắc chắn là xoay quanh chiếc thuyền này.

Nhìn chiếc thuyền giấy còn mong manh hơn cả tấm thảm bằng lau sậy, giấy trắng sau khi được phủ lên một lớp sơn màu đỏ, trông cực kỳ rùng rợn.

Không ai có thời gian để sợ hãi, Chu Kỳ An điều khiển bạch lăng quấn lấy cột buồm, nhanh chóng mượn lực leo lên, sau đó kéo cậu sinh viên đại học lên trước khi tấm thảm bằng lau sậy hoàn toàn chìm xuống nước.

Chiếc thuyền giấy không lung lay như tấm thảm bằng lau sậy, nhưng đứng trên đó vẫn có cảm giác như đang đi trên dây. Chỗ mũi thuyền tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc, là những loại trái cây đã bị mốc, toàn bộ boong tàu không một bóng người.

Cậu sinh viên đại học đi đến nơi duy nhất có thể ẩn nấp:

“Anh Chu, khoang thuyền không mở được.”

Cửa sổ được dán bằng giấy và hồ, lại giống như được hàn bằng thép, không thể lay chuyển một chút nào.

Chu Kỳ An đã thử sử dụng Thánh Khí và cây gậy, nhưng giấy cũng không hề bị rách một chút nào.

Muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải tìm được cô dâu mới trước, thời gian đếm ngược trôi qua rất nhanh, từ lúc bọn họ lên thuyền đến giờ đã trôi qua một phút.

Bây giờ cô dâu rất có thể đang ở trong khoang thuyền bị khóa.

Phá cửa chắc chắn là không được, thử nói chuyện với người bên trong cũng vô ích, Chu Kỳ An đi một vòng quanh thuyền, nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ điều gì.

【Thời gian đếm ngược 00:01:39】.

Theo thời gian đếm ngược giảm dần, màn sương xung quanh càng lúc càng dày đặc, màu sắc chiếc thuyền giấy càng lúc càng đỏ.

Một chiếc đèn lồng đỏ trên cột buồm đột nhiên sáng lên, những nơi bị ánh sáng đỏ chiếu vào, tốc độ di chuyển của cơ thể bắt đầu giảm xuống.

Ngay sau đó, điều kinh khủng đã xảy ra.

Khi Chu Kỳ An muốn giơ tay lên kiểm tra giỏ trái cây ở mũi thuyền, cánh tay lại không thể cong lại, Chu Kỳ An phát hiện nửa cánh tay của mình đã biến thành giấy từ lúc nào. Đúng lúc này, trên trời đột nhiên đổ mưa lắc rắc, khoang thuyền không mở được, không có nơi trú mưa, nước mưa rơi trên người, những nơi biến thành giấy bị nước mưa dính vào, giống như bị axit sunfuric ăn mòn, trở nên lở loét.

“Đừng dùng trị liệu.”

Cậu sinh viên đại học đang định sử dụng kỹ trị liệu cho cậu thì dừng lại.

Cậu sinh viên đại học cũng có một cánh tay biến thành giấy, sự biến đổi này vẫn đang tiếp diễn.

Chu Kỳ An không còn tiếp tục cố gắng lấy giỏ trái cây nữa.

Lợi ích duy nhất của cơn đau là khiến con người ta trở nên tỉnh táo hơn.

Bị dịch chuyển đột ngột đến thế giới bên trong đồ cổ, nhiệm vụ đầu tiên hoàn toàn dựa vào bản năng.

Sau một lúc, nghĩ kỹ lại, có rất nhiều điểm không hợp lý.

Cô gái nào lấy chồng lại đi bằng thuyền giấy? Hơn nữa chiếc thuyền giấy này lại lênh đênh trên mặt nước mênh mông, ngay cả nồi cơm điện còn không lấy chồng như vậy.

“Cởi áo cưới.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Có vẻ đây là một cô dâu có rất nhiều oán khí với việc lấy chồng.

Chu Kỳ An cúi đầu, bên cạnh giỏ trái cây còn đặt lò hương dùng để cúng bái.

“Cậu tiếp tục tìm trên thuyền.”

Cánh tay gần như đau đến mức muốn vỡ tung, cậu sinh viên đại học theo bản năng hỏi: “Vậy còn anh?”

Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào mặt nước gợn sóng bên dưới, không trả lời, mà nhanh chóng dặn dò vài câu.

“Hiểu chưa?”

Cậu sinh viên đại học có chút mơ màng gật đầu.

Chu Kỳ An hít sâu một hơi, sau đó phi thân nhảy ra khỏi chiếc thuyền giấy.

Nửa cánh tay bị hóa giấy chạm vào nước, nhanh chóng bị phân hủy, phần thịt và xương bên trên liên kết với nhau chỉ còn lại những sợi gân. Chu Kỳ An đau đến mức tê liệt, nhưng tư duy vẫn không ngừng hoạt động.

Thuyền giấy đưa tang, kết cục của cô dâu có thể tưởng tượng được… chết đuối dưới lòng hồ.

Cách đưa tang này, thường chỉ liên quan đến nghi lễ cúng tế.

Ví dụ như Hà Thần cưới vợ.

Đã chìm xuống hồ, chắc là thi thể ở dưới đáy hồ. Chiếc thuyền giấy này hiện tại cũng đang từ từ chìm xuống, rõ ràng là trong một khoảng thời gian nào đó, nó sẽ nổi lên mặt nước, một thời gian sau lại chở người chìm xuống.

Cởi quần áo cho xác chết dưới đáy hồ.

Chu Kỳ An chỉ nghĩ đến đây thôi, vết thương trên cánh tay lại tê dại.

Tầm nhìn dưới nước rất hạn chế, thời gian đếm ngược chỉ còn lại một phút, nhanh chóng bơi một vòng, dưới đáy hồ đừng nói là xác chết, ngay cả cá và rong biển cũng không thấy bóng dáng đâu.

Cứ tiếp tục như vậy chẳng thì mấy chốc nữa bọn họ sẽ biến thành người giấy rồi tan thành tro bụi.

“Chẳng lẽ mình đoán sai rồi?”

Cái xác vẫn còn trên thuyền, khoang thuyền bị khóa không phải là để đánh lạc hướng bọn họ? Nhưng cậu sinh viên đại học ở trên thuyền, hình như cũng không phát hiện ra gì.

Lúc đang nghĩ, Chu Kỳ An có chút nôn nóng chuẩn bị bơi xuống nơi sâu hơn.

Bỗng cậu cảm thấy có cảm giác lạnh thấu xương đột nhiên truyền đến, Chu Kỳ An theo bản năng muốn quay đầu lại.

Nhưng chính cái nhìn này, suýt chút nữa đã khiến cậu kêu lên thành tiếng.

Dưới đáy chiếc thuyền giấy, cơ thể của một người phụ nữ bị dán chặt vào đáy thuyền, khuôn mặt tím ngắt, chiếc áo cưới đỏ rực phồng lên trong nước, cô ta quay lưng về phía chiếc thuyền, đôi mắt chỉ còn lại hai cái hố đen, cứ nhìn chằm chằm xuống đáy nước.

Bà nó!

Hình ảnh kinh hoàng khiến da đầu Chu Kỳ An tê dại, cuối cùng vẫn là âm thanh đếm ngược thời gian khiến cậu hoàn hồn.

【Thời gian đếm ngược 00:00:39 giây】.

“Không còn thời gian nữa.”

Dù hình ảnh có kinh khủng đến đâu, Chu Kỳ An cũng phải cố kéo cánh tay bị thương, cố sức bơi lên trên, khi cậu dùng cánh tay lành lặn còn lại cố gắng tiếp cận người phụ nữ, cô dâu đột nhiên động đậy.

Nửa chiếc đầu đã phân hủy hơi lắc lư, chiếc áo cưới đỏ thêu kim tuyến phát ra ánh sáng đỏ. Tương tự như ánh sáng đỏ khi Hạ Lạc xuất hiện.

Nơi nào bị ánh sáng đỏ chiếu vào, cơ thể Chu Kỳ An bắt đầu trở nên cứng đờ, cậu cảm thấy mình như bị biến thành một tảng đá, sắp chìm xuống đáy hồ.

Chỉ còn nửa phút nữa, khoảng cách giữa cậu và xác chết lại càng lúc càng xa, áp lực của nước chèn ép tim phổi, vết thương trên cánh tay khiến cậu càng khó nín thở.

Trước khi chìm xuống đáy hồ sâu hơn, Chu Kỳ An bất chợt triệu hồi Thánh Khí.

Trong nháy mắt, ánh sáng vàng rực rỡ tràn ngập dưới đáy hồ.

Cầm vũ khí sắc bén trong tay, Chu Kỳ An lại không làm gì, chỉ đơn giản là cầm nó.

Bên trên, cô dâu cảm nhận được mối đe dọa to lớn từ cây đinh ba, ánh sáng đỏ càng thêm sáng rực, chiếu rọi lên người Chu Kỳ An. Ngay khi đồng hồ đếm ngược đến mười giây cuối cùng, khuôn mặt sưng vù tím ngắt của cô dâu đột nhiên thay đổi.

Chiếc thuyền mà cô ta đang cõng trên lưng lại bốc cháy!

Chiếc thuyền giấy bốc cháy dữ dội, miệng cô dâu khẽ mấp máy, hàm răng đã mục nát như đang nói không thể nào.

Lửa thường căn bản không thể đốt cháy được thuyền, hơn nữa lại còn đang mưa.

Thế mà ngọn lửa này không những bùng cháy, mà còn càng lúc càng cháy mạnh hơn.

Cơ thể cô dâu và chiếc thuyền giấy dán chặt lấy nhau, không thể tránh né ngọn lửa hừng hực đó được, ở bên kia, cậu sinh viên đại học cũng nhảy xuống khỏi chiếc thuyền trong biển lửa, mùi xăng trên tay cũng nhanh chóng bị dòng nước cuốn trôi.

Trước đó, khi chuẩn bị nhảy xuống thuyền, Chu Kỳ An đã giao chai xăng của Tư tiên sinh cho cậu sinh viên đại học, dặn dò cậu ta, nếu nhìn thấy ánh sáng vàng xuất hiện dưới nước thì đó chính là tín hiệu đốt thuyền.

Đúng như dự đoán trước khi vào phó bản, xăng của nhân viên công tác có thể đốt cháy một số thứ mà lửa thường không thể đốt cháy được.

Ngọn lửa và ánh sáng vàng giao thoa với nhau, tạo thành một cảnh tượng kỳ dị dưới đáy hồ.

Lúc này, Chu Kỳ An ôm chặt lấy Thánh Khí, nằm dưới đáy hồ lạnh lẽo, cánh tay kia vì bị gãy, tóc và tay áo dính máu lơ lửng trong nước, lặng lẽ nhìn cô dâu trong biển lửa.

Trạng thái của hai người đều thảm hại như nhau, khuôn mặt méo mó vì đau đớn, nhưng lại mang theo vẻ bình tĩnh đến lạ kỳ.

Cuối cùng, cô dâu ma lại cố gắng quay đầu, mặc cho má bị lửa thiêu đốt, nhìn chiếc thuyền sắp bị thiêu rụi, ánh mắt tràn đầy vẻ hả hê.

Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên bên tai:

“Đếm ngược mười, chín, tám…”

Khi đồng hồ đếm ngược đến số ba, một tiếng thét thảm thiết và thoải mái vang lên bên tai, chiếc áo cưới của cô dâu đã bị thiêu rụi hoàn toàn.

“Bạn đã tham quan thành công hiện vật — áo cưới.”

Nghe được âm thanh thông báo, cuối cùng cơ thể căng thẳng của Chu Kỳ An cũng thư giãn một chút. Chữ “Cởi” này, bản thân nó đã có nghĩa là “lấy xuống, tháo ra”, hiện tại như vậy, cũng coi như là đã cởi ra rồi.

Chỉ là, chúng rơi xuống dưới dạng những tia lửa nhỏ nhoi.

“Tiến độ hiện tại 1/4.”

“Tham quan thành công bốn hiện vật, có thể nhận được tư cách mua sản phẩm văn hóa sáng tạo của Bảo tàng Tịch Thực.”

Bốn món? Hiện vật 【Áo cưới】 này lại là thứ đến từ Bảo tàng Tịch Thực, và yêu cầu tham quan ở đó chỉ bằng một nửa so với Bảo tàng Nhật Thăng.

Nhưng nghĩ lại, muốn cởi được chiếc áo cưới của cô dâu thì khó như lên trời, cô dâu hóa xác gần như là bất khả chiến bại, độ khó khi tham quan đồ cổ của Bảo tàng Tịch Thực phải lớn hơn rất nhiều so với Bảo tàng Nhật Thăng.

Chiếc thuyền giấy cháy rực rỡ, tàn tro của cô dâu ma tan thành mây khói… ngay khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, tất cả hình ảnh chìm vào bóng tối.

Giống như trong giấc mơ bỗng dưng rơi xuống vực, trái tim đập mạnh một lát, Chu Kỳ An lại tỉnh lại.

Mở mắt ra nhìn, xung quanh không còn nước hay thuyền, trước mắt vẫn là bảo tàng, dưới chân vẫn còn vết chém trước đó, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, nhắc nhở cho cậu biết mình đã thoát ra khỏi thế giới bên trong đồ cổ thành công.

“… Đau quá.” Cậu sinh viên đại học nửa quỳ trên mặt đất hít vào từng ngụm khí lạnh, tuy đã trở lại hiện thực, nhưng vết thương không hề hồi phục.

Ngay khi trở lại hiện thực, cậu sinh viên đại học cố hết sức lập tức sử dụng trị liệu cho Chu Kỳ An, khiến vết thương của bản thân càng thêm trầm trọng.

“Được rồi.” Chu Kỳ An nói.

Trên thực tế, hiệu quả trị liệu có hạn, cánh tay vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như ban đầu, phần da thịt mới mọc ra đều bị nứt toác.

Chu Kỳ An không nhìn cậu sinh viên đại học đang bị thương nặng, cũng không liếc mắt nhìn cánh tay dính đầy máu của mình, mà ngay lập tức nhìn về phía sau.

Hạ Lạc đang đứng cách bọn họ chưa đầy hai mét.

Anh ta đã vứt bỏ vẻ ngoài giả dối, hai tay khoanh trước ngực, tùy ý dựa vào tường, đôi mắt hẹp dài ánh lên vẻ gian xảo.

“Thật là lạnh lùng, cậu ta vì chữa thương cho cậu mà suýt mất mạng, vậy mà cậu không hề quan tâm một chút nào.” Hạ Lạc nhìn chàng trai với vẻ thích thú: “Cũng phải, dù sao thì cậu ngay cả bạn bè vào sinh ra tử cũng phản bội được… Ưm…”

Máu từ khóe miệng anh ta trào ra.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, một giây trước Hạ Lạc còn thao thao bất tuyệt, giây tiếp theo đã chậm chạp cúi đầu xuống, vẻ kinh ngạc trong mắt lan rộng theo đồng tử, phần ngực vốn cứng rắn đã bị một cây đinh ba đâm xuyên qua.

Máu tươi theo cán kim loại chảy ngược ra ngoài, bàn tay Chu Kỳ An nhuốm máu, siết lấy cây đinh ba chặt hơn.

“Sảng khoái không?”

Trong thế giới đồ cổ, cậu đã trực tiếp phá hủy chiếc áo cưới, với tư cách là kẻ cấy ghép đồ cổ, chắc chắn Hạ Lạc cũng bị thương rất nặng, nặng đến mức phải nói nhảm để câu giờ.

Trong thế giới của Chu Kỳ An chỉ có thừa lúc chó sói bệnh mà đánh chết, không có cái nguyên tắc nói nhảm nào cả.

Lượng máu trong nháy mắt bị mất đi 400cc, Chu Kỳ An đứng không vững, trạng thái bây giờ của cậu chẳng khác nào người giấy.

Nếu là người chơi, khi bị thương nặng như vậy mà sử dụng đạo cụ trị liệu, có lẽ còn có khả năng sống sót, nhưng Hạ Lạc đã bị trò chơi định nghĩa là quái vật nửa người nửa quỷ, chắc chắn phải chết.

“Hạ Lạc, có nghe câu quái vật thì phải chết bao giờ chưa?”

Lời nói mỉa mai đó càng khiến cho oán hận trong lòng Hạ Lạc dâng cao.

Kinh ngạc, đau đớn, ghen tị… đủ loại cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt anh ta, cuối cùng biến thành nụ cười điên cuồng, lồng ngực anh ta rung lên theo tiếng cười, máu tươi càng phun ra nhiều hơn: “Là Hạ Dương, tao tên là Hạ Dương.”

Ánh mắt anh ta rơi vào Thánh Khí tỏa sáng lấp lánh: “Dùng thứ này chắc tốn kém lắm nhỉ?”

Sắc mặt Chu Kỳ An trắng bệch, lạnh lùng nói: “Bình thường.”

Hạ Dương che vết thương đang chảy máu ở ngực, mí mắt bắt đầu rũ xuống bất lực: “Chỉ để đối phó với tao mà mày đã phải hủy hoại một cánh tay và… sử dụng cả Thánh Khí, sau này sẽ còn có… còn có nhiều bạn bè khác đến tìm mày, máu toàn thân mày đủ để nó hút được mấy lần?”

Rất nhiều người lần lượt kéo đến, đối phương sẽ sớm xuống dưới đó bầu bạn với mình thôi.

“Kỳ, anh Kỳ An, em ở dưới đó, chờ, chờ anh…”

Nghe thấy tiếng gọi thân mật đó, cậu sinh viên đại học ngạc nhiên nhìn sang.

Hạ Dương cười như kẻ mất trí, anh ta cười đến mức cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.

Chỉ thấy cánh tay đầy máu của Chu Kỳ An đang lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, không chỉ vậy, khuôn mặt trắng bệch cũng dần hồng hào hơn.

“Mày…” Hạ Dương đột ngột ngẩng đầu lên.

Không phải đạo cụ trị liệu, hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng, đơn thuần là khí tức trên người kẻ này đang mạnh lên.

Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên trong đầu, Chu Kỳ An không nghe kỹ lắm, mà chủ động tiến lại gần.

“Có bất ngờ không, có ngạc nhiên không?”

Cậu ghé sát vào tai Hạ Dương, chậm rãi nói: “Kẻ cướp đoạt, kỹ năng thứ hai của tao.”

Rõ ràng từng chữ, giới thiệu vô cùng tỉ mỉ:

“Tao có thể cướp đoạt năng lượng của sinh vật khác để hoàn thiện quá trình tiến hóa của bản thân. Người càng thân thiết chết đi, xác suất cướp đoạt thành công của tao càng cao.”

Đương nhiên, giờ đã hết hạn ba năm rồi, không còn thân thiết nữa.

Cơ thể Hạ Dương hoàn toàn cứng đờ.

Cái quái gì vậy? Sao có thể tồn tại loại kỹ năng kiểu này?

Anh ta nhìn chằm chằm Chu Kỳ An, như đang phán đoán lời nói của đối phương là thật hay giả.

Giọng điệu của Chu Kỳ An càng lúc càng dịu dàng: “Mày không biết đâu, khi phát hiện ra mình đặc biệt xui xẻo trong phó bản này, tao đã vui mừng như thế nào đâu.”

Trò chơi cố ý làm suy yếu cậu ở phương diện này, chắc chắn là bởi vì dữ liệu ở một phương diện khác đã mất cân bằng, điều này chứng tỏ phán đoán của cậu không sai.

Những kẻ chưa từng trải qua sự đời thì không thể nào hiểu được ý đồ của bề trên.

Thế giới cũ và mới luân phiên thay thế, chỉ có dân số dồi dào mới có thể thực hiện được, Hiệp hội Săn Cá Voi vì muốn trở nên khác biệt, cố ý chặn chết số lượng người phá đảo, bản thân đã phạm vào điều cấm kỵ của trò chơi.

Trò chơi đang khuyến khích bọn họ tự tàn sát lẫn nhau, cho nên đã nâng cao xác suất cướp đoạt thành công của cậu.

“Bạn bè tốt? Nhiều người đến đánh một người à?”

Rõ ràng là kho dự trữ lương thực mà.

Kẻ này đến kẻ khác lần lượt tự mình dâng đến tận cửa, dựa vào năng lượng phản hồi, nói không chừng có thể hoàn thành toàn bộ quá trình tiến hóa trước khi phó bản kết thúc.

Dòng chữ mới được thêm vào trên bảng điều khiển đã chứng minh cho điều này:

【Phổi của bạn đã được tiến hóa một chút, đã bước vào trạng thái tiến hóa sơ cấp.】

【Dạ dày của bạn đã được tiến hóa một chút, đã bước vào trạng thái tiến hóa sơ cấp.】

Đáy mắt xanh lam của Chu Kỳ An lóe lên ánh sáng kỳ dị:

“… Kỳ thực, bọn mày mới chính là quân bài tẩy lớn nhất của tao đấy.”

Hết chương 173.

 

Chương 173: Đi Đi

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên