Chương 173: Tranh Luận (25)

 

Chương 173: Tranh Luận (25)

 

Lương Nhạc Trạch dường như đã bốc hơi khỏi Lạc Thành và cả tỉnh Hàm. Bặc Dương Vận đang xúi giục anh ta đến nước M, mà trước khi nhận được email, anh ta đã bắt đầu chuẩn bị. Bước tiếp theo của anh ta gần như chắc chắn là xuất cảnh, nhưng không có bóng dáng anh ta ở sân bay, ga tàu cao tốc hay trạm thu phí đường cao tốc.

 

“Lương Nhạc Trạch không thể xuất cảnh bằng con đường hợp pháp được nữa.” Trần Tranh nói: “Cậu ta sẽ tìm cách vượt biên, ở nước M có người tiếp ứng.”

 

“Sau khi bắn chết Kim Hiếu Toàn, ‘Sát thủ A’ cũng đã biến mất, có thể là đang đợi Lương Nhạc Trạch ở Đông Nam Á?” Minh Hàn đi đi lại lại sau lưng Trần Tranh, “Lượng Thiên Xích’ rất giỏi vượt biên, Lương Nhạc Trạch mất tích mà xuất cảnh bất hợp pháp thì chúng ta khó mà ngăn cản được.”

 

Đêm đã khuya, hôm nay toàn bộ đội cơ động đã xuất quân, nhưng vẫn vô ích, các nhân viên giám sát rất tự trách bản thân mình, cảm xúc của Trần Tranh cũng có chút dao động.

 

“Thực ra thì tình hình hiện tại không tệ như các cậu nghĩ đâu.” Đường Hiếu Lý nói: “Tuy chúng ta và Lương Nhạc Trạch đứng ở hai phía đối lập, nhưng anh ta và chúng ta có chung một mục tiêu.”

 

Trần Tranh hỏi: “Đến Nước M?”

 

Đường Hiếu Lý gật đầu, “Lương Nhạc Trạch muốn đến Nước M để giải quyết vụ án đảo Kim Ti, chúng ta đang cố gắng đến nước M để lật đổ hang ổ của ‘Lượng Thiên Xích’. Nhưng các cậu cũng biết, chúng ta gặp rất nhiều trở ngại khi xin phê duyệt, cấp trên cho rằng điều kiện chưa đủ, còn nhiều lo ngại. Chúng ta có thể đến nước M hay không, nếu đi thì khi nào xuất phát, những điều này vẫn chưa được quyết định.”

 

Trần Tranh nói: “Việc Lương Nhạc Trạch mất tích, bỏ trốn đến nước M, đây được xem là một yếu tố nặng ký.”

 

Đường Hiếu Lý gật đầu, “Đúng vậy, nếu xác định anh ta đã ở nước M rồi, chúng ta sẽ có thêm lý do để đến Nước M. Tất nhiên, việc truy tìm không được lơi lỏng, chúng ta đã cố hết sức nhưng vẫn không ngăn được anh ta và việc chúng ta trơ mắt nhìn anh ta xuất cảnh bất hợp pháp là hai chuyện khác nhau.”

 

Trần Tranh nói: “Tôi hiểu.”

 

Sau khi tan họp, Trần Tranh lại mở email mà Bặc Dương Vận gửi. Buổi chiều vì vội xác định tung tích của Lương Nhạc Trạch, nên anh và Minh Hàn chưa có thời gian xem lại video lần thứ hai.

 

Trong phòng họp trống trải, Trần Tranh điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, Minh Hàn ngồi sau lưng anh, tay đặt lên vai anh.

 

Có lẽ do ở nước ngoài quá lâu, ngữ điệu và cách dùng từ của Bặc Dương Vận hơi giống người nước ngoài, vẻ mặt cũng có vẻ hơi khoa trương.

 

“Lời ông ta nói có đáng tin không?” Sau khi xem lại một lần nữa, Trần Tranh quay đầu nhìn Minh Hàn.

 

Vẻ mặt Minh Hàn lúc này có chút nghiêm túc, dường như đang thất thần. Trần Tranh thở dài trong lòng, Bặc Dương Vận trong video đã thể hiện sự quan tâm hiếm có đối với con cái, dù là giả tạo, cũng khó khiến người ta không động lòng.

 

“Ông ta lại đang tạo dựng hình tượng cho mình, về khoản này, La Ứng Cường không phải là đối thủ của ông ta.” Minh Hàn cười lạnh một tiếng, “Vì Lương Nhạc Trạch coi em là mục tiêu báo thù nên ông ta mới thừa nhận những việc xấu đã làm năm đó, để Lương Nhạc Trạch có chủ nợ, cứ nhằm vào ông ta đi? Vậy thì những chuyện ông ta đã làm với em và mẹ em năm đó là vì sao? Em thấy ông ta đang đào hố cho em nhảy, em mà nhảy vào thì sẽ có lợi cho cả ông ta, Lương Nhạc Trạch và thậm chí là ‘Lượng Thiên Xích’.”

 

Minh Hàn tỉnh táo như vậy, nhưng Trần Tranh lại cảm thấy đau lòng, anh thà rằng Minh Hàn lúc này mơ hồ một chút còn hơn.

 

Thấy Trần Tranh nửa ngày không lên tiếng, Minh Hàn quay mặt lại, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Trần Tranh, “Sao vậy anh?”

 

Trần Tranh lắc đầu, ôm đầu cậu ấn lên vai mình, nhẹ nhàng nói: “Mệt không?”

 

Cả ngày hôm nay thần kinh Minh Hàn lúc nào cũng căng thẳng, đột nhiên tựa vào người Trần Tranh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cổ Trần Tranh, bỗng như được thả lỏng, “Nói thật à?”

 

Trần Tranh nói: “Cho phép em nói dối.”

 

“Sao cứ thích trêu người ta thế.” Minh Hàn cười cười, “Không mệt, về nhà thì có thể nhốt được anh ba ngày ba đêm.”

 

Trần Tranh dùng trán khẽ chạm vào cậu, “Thế thì không được, sức chịu đựng của anh nhiều nhất cũng chỉ được một ngày.”

 

Minh Hàn nói: “Có em ở đây, kéo trung bình lên chắc cũng được hai ngày.”

 

Trần Tranh vỗ nhẹ vào mặt cậu, “Nói những lời này trước mặt Bặc Dương Vận, anh thấy hơi nổi da gà.”

 

“Sợ gì.” Minh Hàn nói: “Em nói trước mặt ông ta cũng chẳng sao.”

 

Trần Tranh kéo về chủ đề chính, “Nếu Bặc Dương Vận đang gài bẫy chúng ta, thì theo em mục đích thực sự của ông ta là gì?”

 

“Năm đó Bặc Dương Vận đến nước G là vì sợ mình sẽ hoàn toàn trở thành con rối của ‘Lượng Thiên Xích’, vụ án đảo Kim Ti đối với ông ta mà nói thì không liên quan nhiều, hơn nữa tập đoàn Vân Tuyền còn đang tự cứu mình, dù biết ông ta là một trong những người hưởng lợi từ vụ án đảo Kim Ti, cũng không thể làm gì ông ta.” Minh Hàn chống cằm, vừa suy nghĩ vừa nói: “Nhưng Bặc Dương Vận dù ở nước G vẫn luôn theo dõi động tĩnh của ‘Lượng Thiên Xích’, mười mấy năm qua, những nhánh nhỏ trong ‘Lượng Thiên Xích’ đã xảy ra chuyện gì, ông ta còn rõ hơn chúng ta. Cho nên ông ta biết, nhánh của Kim Trì Dã đã xong đời rồi. Vì sao xong đời? Có thể là do tranh đấu phe phái, cũng có thể là do ngoại lực xâm nhập. Nhưng nhánh của Kim Trì Dã khác với những nhánh khác ở chỗ, bọn họ rất được người quản lý của ‘Lượng Thiên Xích’, tức là Kim Ô coi trọng, hơn nữa Kim Trì Dã phát triển ở Hoa Quốc cũng không tệ, nếu chỉ là mâu thuẫn nội bộ thì khó có thể biến mất lâu như vậy.”

 

Trần Tranh nói: “Vậy đứng trên góc độ của Bặc Dương Vận, nhánh của Kim Trì Dã chắc chắn phải chịu đòn cả trong lẫn ngoài, mà vào thời điểm này, tập đoàn Vân Tuyền đã sống lại. Người tham gia vào vụ án đảo Kim Ti như ông ta lập tức nghĩ đến, là tập đoàn Vân Tuyền đang báo thù.”

 

Minh Hàn gật đầu, “Bặc Dương Vận ở nước G nhiều năm như vậy, có lẽ ông ta có một mạng lưới tình báo mà chúng ta không biết. Trước khi em liên lạc với ông ta, có lẽ ông ta đã biết chuyện gì đã xảy ra rồi, cuộc điện thoại của em chỉ là tăng thêm mức độ khẩn cấp cho ông ta thôi. Ông ta biết Lương Nhạc Trạch đang báo thù những người tham gia năm đó, người của nhánh Kim Trì Dã có thể đều đã chết, ông ta và Hoắc Hi Linh, không ai chạy thoát được. Lương Nhạc Trạch cấu kết với Kim Hiếu Toàn, một nhánh trong ‘Lượng Thiên Xích’, nhưng bây giờ cũng đã xuất hiện rạn nứt. Lương Nhạc Trạch không chỉ muốn báo thù, mà còn muốn tiêu diệt cả ‘Lượng Thiên Xích’, ngay cả đầu sỏ Kim Ô cũng đừng mong thoát. Như vậy, lợi ích của Bặc Dương Vận lại đứng cùng phía với ‘Lượng Thiên Xích’, ông ta cần sự che chở của ‘Lượng Thiên Xích’, ‘Lượng Thiên Xích’ lại cần ông ta làm bia đỡ đạn. Ông ta biến mất lâu như vậy, chẳng phải là đang chuẩn bị để bí mật đến nước M sao?”

 

Trần Tranh viết những biệt danh đã biết của “Lượng Thiên Xích” vào sổ, Kim Trì Dã và Kim Hiếu Toàn đã bị gạch bỏ, trên Kim Hiếu Toàn là Kim Tú Hà bí ẩn, bọn họ đều là chi nhánh đến từ nước A, còn Kim Trì Dã là chi nhánh của nước K, thế lực của Kim Trì Dã tiêu vong nhanh như vậy là kết quả do Lương Nhạc Trạch và Kim Hiếu Toàn hợp sức, những năm gần đây hoành hành ở Hoa Quốc, gây chú ý cho đội cơ động cũng là nhánh của Kim Hiếu Toàn. Bây giờ Lương Nhạc Trạch và Kim Hiếu Toàn đã trở mặt, người muốn giết Lương Nhạc Trạch nhất có lẽ là Kim Tú Hà.

 

Trần Tranh khoanh tròn tên Bặc Dương Vận, “Ông ta hợp tác với Kim Tú Hà, hay là với Kim Ô?”

 

Minh Hàn cũng không đưa ra được câu trả lời, “Bặc Dương Vận mạnh miệng như vậy, thực ra tính toán của ông ta là muốn chúng ta bắt Lương Nhạc Trạch. Nếu không thì sao ông ta lại vội vàng gửi email cho chúng ta?”

 

“Đúng vậy, ông ta có thể chỉ gửi email cho Lương Nhạc Trạch, Lương Nhạc Trạch sẽ dễ dàng trốn thoát hơn.” Trần Tranh nói: “Nhưng ông ta lại đồng thời gửi cho chúng ta, ngăn chặn Lương Nhạc Trạch chính là nhiệm vụ của chúng ta.”

 

“Như vậy ông ta ở nước M coi như đã kê cao gối mà ngủ, một khi Lương Nhạc Trạch bị kết tội, sẽ không có cơ hội báo thù ông ta nữa, mà ông ta coi như đã đạt được hợp tác mới với ‘Lượng Thiên Xích’.” Minh Hàn tặc lưỡi, “Việc khó việc khổ đều ném hết cho cảnh sát, còn mình thì đóng vai một ông bố tốt.”

 

Dù động cơ của Bặc Dương Vận đã được Trần Tranh và Minh Hàn phân tích rõ, nhưng điều này không giúp ích nhiều cho việc tìm kiếm Lương Nhạc Trạch. Đường Hiếu Lý nói một khi Lương Nhạc Trạch xuất cảnh, đội cơ động xin được đến nước M sẽ có thêm một lý do, nhưng trong tình hình Lương Nhạc Trạch hiện giờ không rõ tung tích, đội cơ động càng không thể xuất ngoại thi hành nhiệm vụ, nên tất cả đều dồn hết sức vào việc tìm kiếm Lương Nhạc Trạch.

 

Tạ Diệc Lương vẫn đang bị tạm giam, Trần Tranh đến gặp cậu ta, cậu ta đỏ hoe mắt nói: “Anh Trần ơi, em sai rồi, em không nên nghe lời anh họ, anh thả em ra đi, em xin anh đó!”

 

Trần Tranh không đến để nghe cậu ta cầu xin, mà hỏi: “Sao cậu đóng giả Lương Nhạc Trạch thành thạo vậy? Trước đây đã từng luyện tập rồi à?”

 

Tạ Diệc Lương hoảng hốt lắc đầu.

 

“Đến nước này rồi, đừng nghĩ đến việc tiếp tục lừa tôi nữa.” Trần Tranh nói: “Cậu và Lương Nhạc Trạch tuy giống nhau, nhưng hai người bình thường không cùng phong cách, khí chất, cử chỉ đều khác nhau, sao cậu vừa mặc đồ của cậu ta vào thì liền biến thành ‘Lương tổng’ được?”

 

“Em…..” Tạ Diệc Lương bất an vặn vẹo, đâm lao thì theo lao, cậu ta thừa nhận: “Em, em từng làm thế thân cho anh họ!”

 

Trần Tranh hỏi: “Vì sao? Khi nào?”

 

Tạ Diệc Lương nói, không nhiều, tổng cộng có ba lần, đều là khi Lương Nhạc Trạch có việc không thể đi được, nên bảo cậu ta đi qua loa một chút, không cần phải nói gì, vội vàng đến, vội vàng đi. Hai lần sau thì khá dễ dàng, nhưng lần đầu tiên cậu ta nghĩ đến vẫn còn thấy sợ.

 

“Đã xảy ra chuyện gì?” Trần Tranh nói.

 

“Có người, có người theo dõi em.” Tạ Diệc Lương như ngồi trên đống lửa, “Bọn họ coi em là anh họ em.”

 

“Là ai?”

 

“Em không biết! Em nói với anh họ, anh ấy nói không cần sợ, sẽ có người đến bảo vệ em.”

 

Tạ Diệc Lương bình tĩnh lại một chút, rồi nói, từ khi có người âm thầm bảo vệ cậu ta, cảm giác bị theo dõi và dòm ngó đã biến mất.

 

Trong đầu Trần Tranh đột nhiên lóe lên một bóng người, anh lập tức mở video của “Sát thủ A” ra, “Cậu từng gặp anh ta chưa?”

 

Tạ Diệc Lương nhìn vài giây, “Chính là anh ta!”

 

Trần Tranh nói: “Chính anh ta là người âm thầm bảo vệ cậu?”

 

Tạ Diệc Lương gật đầu lia lịa, “Thực ra cũng không hẳn là âm thầm, bọn em còn ăn cơm với nhau một lần, anh ta, anh ta rất tốt.”

 

Trần Tranh hỏi: “Anh ta tên gì?”

 

Tạ Diệc Lương nói: “Toại Tử.”

 

“Toại Tử?”

 

“Anh ta nói có thể gọi anh ta như vậy, em cũng không biết tên thật của anh ta.”

 

Trần Tranh nghĩ ngợi, lại hỏi: “Vậy các cậu còn nói chuyện gì nữa?”

 

Tạ Diệc Lương nói: “Em tưởng anh ta là vệ sĩ của anh họ, hỏi anh ta quen anh họ như thế nào. Anh ta nói anh họ là ân nhân của anh ta, đúng rồi, anh ta không phải là người Hoa Quốc, trước đây luôn ở nước A.”

 

Trần Tranh hỏi: “Lần cuối cậu gặp anh ta là khi nào?”

 

Tạ Diệc Lương nói, Toại Tử bảo vệ cậu ta một thời gian thì biến mất, ngay cả một lời tạm biệt cũng không nói, mà đó đã là chuyện của hai năm trước rồi.

 

Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, Trần Tranh suy nghĩ về thân phận của Toại Tử, hắn ta là một sát thủ có thân thủ lợi hại, chuyên làm việc cho Lương Nhạc Trạch, nhưng vì sao hắn ta lại đến từ nước A? Lương Nhạc Trạch còn là ân nhân của anh ta? Trong ấn tượng của Trần Tranh, Lương Nhạc Trạch chưa từng ở nước A lâu, đi công tác thì chắc chắn là có, trong một thời gian ngắn, làm sao có thể thiết lập quan hệ với Toại Tử? Ngược lại Kim Hiếu Toàn và Kim Tú Hà đến từ chi nhánh của “Lượng Thiên Xích” ở nước A, chẳng lẽ Toại Tử trước đây là người của bọn họ?

 

Toại Tử để lại dấu chân và hình ảnh tại hiện trường, chỉ có điều không để lại DNA, nếu có thông tin DNA, có lẽ đã có thể có đột phá.

 

Cuộc truy tìm Lương Nhạc Trạch diễn ra trong ba ngày, vào lúc sắp kết thúc ngày thứ ba, đơn vị bạn ở tỉnh ngoài truyền đến tin tức, có người khả nghi là Lương Nhạc Trạch xuất hiện ở thành phố Long Chu, phía Tây Bắc, theo lộ trình phán đoán, có thể anh ta sẽ vượt biên ở thị trấn Vệ Sơn, một thị trấn nhỏ ở biên giới.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Theo thông tin này, đoàn của Lương Nhạc Trạch có ít nhất bảy người, bọn họ trốn trong xe tải chở rau, hình ảnh giám sát thu được không rõ, Lương Nhạc Trạch ăn mặc như công nhân bốc xếp, điều đáng chú ý là, “Sát thủ A” xuất hiện gần anh ta, người này cũng ăn mặc như công nhân, đang cảnh giác quan sát xung quanh.

 

Sau khi rời khỏi thành phố Long Chu, có vẻ như bị phát hiện theo dõi, bọn họ lại biến mất, không còn dấu vết trên xe tải nữa. Mà thành phố Long Chu lại gần biên giới phía Tây Bắc, bọn họ muốn xuất cảnh, rất có thể sẽ dừng chân ở thị trấn Vệ Sơn.

 

“Lão Đường.” Minh Hàn nhìn về phía Đường Hiếu Lý.

 

Lương Nhạc Trạch xuất hiện ở phía Tây Bắc, điều này nằm ngoài dự liệu của đội cơ động. Cảnh sát trước đó cho rằng Lương Nhạc Trạch có khả năng chọn xuất cảnh ở ven biển phía Tây Nam hoặc đông nam, đây cũng là con đường mà “Lượng Thiên Xích” đi dễ dàng nhất. Lương Nhạc Trạch lại đi về phía Tây Bắc, vì địa hình và thời tiết, việc vượt biên ở phía Tây Bắc khó hơn nhiều so với hai khu vực kia.

 

Cảnh sát thành phố Long Chu đã mất dấu đoàn của Lương Nhạc Trạch, hơn nữa manh mối duy nhất là camera giám sát ở chợ rau, có khả năng chỉ là chiêu đánh lạc hướng.

 

Nhưng hiện tại tình cảnh của đội cơ động rất khó xử, truy tìm Lương Nhạc Trạch là nhiệm vụ của bọn họ, còn để Lương Nhạc Trạch đến Đông Nam Á, có lợi cho việc đội cơ động xin được giấy phép xuất cảnh thi hành nhiệm vụ. Đơn vị bạn không phát hiện ra manh mối của Lương Nhạc Trạch thì thôi, giờ đã phát hiện rồi, mà lại vì nghi ngờ là đánh lạc hướng mà không đuổi theo, cấp trên sẽ nghĩ như thế nào?

 

“Minh Hàn, cậu lập tức dẫn đội xuất phát.” Đường Hiếu Lý quyết định ngay lập tức, “Dùng hết sức bắt người trở về, đừng suy nghĩ đến chuyện khác.”

 

Minh Hàn nói: “Rõ!”

 

Vừa nhận nhiệm vụ, Minh Hàn đã lập tức chuẩn bị, Trần Tranh không phải là người trong đội của cậu, anh tìm đến Đường Hiếu Lý, “Tôi đi cùng Minh Hàn nhé.”

 

Đường Hiếu Lý nhìn Trần Tranh, như đang cân nhắc, “Lần này không phải là điều tra vụ án thông thường. Đến biên giới, chuyện gì cũng có thể xảy ra, lúc cần thiết có thể sẽ phải nổ súng.”

 

Trần Tranh gật đầu, “Tôi hiểu, nhưng tôi không chỉ biết động não. Trong đội cơ động, không ai quen Lương Nhạc Trạch lâu hơn tôi, lần này chắc chắn Minh Hàn sẽ cần tôi. Hơn nữa, muốn giải quyết vấn đề của ‘Lượng Thiên Xích’ thì phải đến Đông Nam Á, tôi muốn mượn đợt hành động này để làm quen.”

 

“Cứ để cậu ấy đi.” Lư Hạ Kình nói.

 

Đường Hiếu Lý quay đầu lại, “Lão Lư.”

 

Lư Hạ Kình đi đến trước mặt Trần Tranh, nhìn anh một lát, “Lạc Thành giống như nhà kính…”

 

“Tôi biết.” Trần Tranh trực tiếp ngắt lời, “Ngài muốn nói, một cảnh sát như tôi trưởng thành trong môi trường tương đối hòa bình ở Lạc Thành, không thể so với người của đội cơ động. Nhưng hành động đối với ‘Lượng Thiên Xích’ lại cần có tôi. Lão Lư, tôi sẽ thích nghi với đội cơ động nhanh nhất có thể, không kéo chân Minh Hàn.”

 

Lư Hạ Kình cau mày, “Đừng xảy ra chuyện gì, nếu không tôi không biết phải ăn nói với mẹ cậu như thế nào.”

 

Trần Tranh cười cười, nhẹ nhàng đấm vào vai Lư Hạ Kình một cái, “Lớn ngần này rồi vẫn còn sợ chị.”

 

Lư Hạ Kình: “…”

 

Lần này đội cơ động hướng đến tác chiến, Minh Hàn đang kiểm tra trang bị, Trần Tranh hai tay đút túi đi đến, cầm khẩu súng ngắn đã tháo rời, thoăn thoắt lắp vào, “Chim nhỏ, em xem anh nên dùng loại trang bị nào thì tốt?”

 

Minh Hàn biết Trần Tranh chắc chắn sẽ đến, cậu nhìn ra phía sau Trần Tranh, “Lão Đường với lão Lư đâu?”

 

Trần Tranh nói: “Hai người đó có phải là cái đuôi của anh đâu.”

 

“Em còn tưởng anh phải tốn bao nhiêu nước bọt, đến phút cuối cùng mới thuyết phục được bọn họ.” Minh Hàn chắp tay sau lưng tưởng tượng, “Bọn em đã xuất phát rồi, anh đau khổ đuổi theo sau xe, hét lớn: Minh ca! Đợi anh với! Anh đến rồi! Đừng bỏ rơi anh mà!”

 

Trần Tranh dùng báng súng gõ vào người Minh Hàn một cái, Minh Hàn ôm sườn ngồi xuống, “Còn chưa xuất phát mà đã tập kích chỉ huy rồi!”

 

Trần Tranh vừa định nói “Em mà là chỉ huy cái gì”, nhưng đột nhiên nghĩ đến, Minh Hàn tuy bị giáng chức đi làm đại ca của bọn chó nghiệp vụ, nhưng ở trong đội cơ động cũng là trung đội trưởng đội một, đội cơ động xuất nhiệm vụ thường lấy đội làm đơn vị, ở đội của Minh Hàn, đương nhiên Minh Hàn là chỉ huy.

 

Trần Tranh đỡ chỉ huy Minh đứng dậy, còn giơ tay chào, “Chào chỉ huy, tân binh Trần Tranh báo danh, xin hỏi có nhiệm vụ gì có thể giao cho tôi không?”

 

Minh Hàn ngẩng cằm suy nghĩ, “Tân binh cần phải rèn luyện, anh cứ đi theo em trước, rót nước bưng trà cho em đi.”

 

Trần Tranh: “Vâng thưa chỉ huy!”

 

Chu Quyết đang định tìm Minh Hàn nói chuyện, vừa nghe thấy cuộc đối thoại đó thì vội vàng trốn ra ngoài cửa. Văn Ngộ đi qua, ngạc nhiên nhìn cậu ta. Cậu ta vội vàng giữ Văn Ngộ lại, “Suỵt, Điểu ca đang bắt nạt cấp dưới ở bên trong kìa!”

 

Văn Ngộ lộ ra vẻ mặt hưng phấn, lại muốn tạo tin đồn à?

 

Chuẩn bị xong xuôi, đội của Minh Hàn xuất phát. Đường Hiếu Lý liên hệ với sân bay quân sự Lạc Thành, trực tiếp bay từ sân bay quân sự đến thành phố Long Chu.

 

Thành phố Long Chu rất nhỏ, quy mô kinh tế không bằng một quận của Lạc Thành, sân bay ở ngoại ô, sau khi xuống máy bay, còn phải đi xe hơn nửa tiếng nữa.

 

Mùa xuân là mùa bão cát nghiêm trọng ở phía Tây Bắc, cửa khoang vừa mở, cảm giác cát vàng bao phủ đã ùa vào, Trần Tranh ít đến phía Tây Bắc, trước đây anh đến vào lúc không phải mùa xuân, nên chưa từng gặp bão cát lớn như vậy, cổ họng lập tức khó chịu. Minh Hàn đưa cho anh một cái khẩu trang, “Đeo tạm vậy.”

 

Trần Tranh đeo khẩu trang vào, nhìn Chu Quyết và những người khác, mọi người dường như đã quen với các kiểu thời tiết khắc nghiệt này, thích ứng rất tốt.

 

Cảnh sát địa phương đã sắp xếp xe đến đón, trên con đường từ sân bay vào trung tâm thành phố gần như không nhìn rõ cảnh vật, nhìn quanh toàn là cát bay lơ lửng trên không trung.

 

Minh Hàn nói: “Vài ngày nữa có trận mưa thì sẽ không còn nhiều cát như vậy nữa, nhưng chúng ta không đợi được.”

 

Trần Tranh hỏi: “Trước đây em từng thi hành nhiệm vụ ở đây à?”

 

Minh Hàn lắc đầu, “Từng đến đây huấn luyện, do sư phụ em dẫn đội. Anh ấy luôn nói, thế nào là đội cơ động, chính là một đơn vị có thể hành động ngay lập tức khi cần, nếu đến một nơi nào đó mà vì không thích nghi được với khí hậu và thổ nhưỡng địa phương mà gục ngã, thì không gọi là đội cơ động. Cho nên lúc mới vào đội, anh ấy đã dẫn bọn em đến những nơi có môi trường cực đoan để diễn tập, ở đây cũng ở hơn một tháng.”

 

Chu Quyết góp lời, “Lúc đó Điểu ca đặc biệt yếu ớt, ngày nào cũng kêu phổi khó chịu, mũi khó chịu, suýt chút nữa thì đội trưởng Lưu cho cậu ta cút về!”

 

Minh Hàn đá vào lưng ghế của Chu Quyết một cái, “Nói nhiều.”

 

Trần Tranh hỏi: “Vậy sau này làm sao thích nghi được?”

 

Minh Hàn nói: “Nhịn thôi, không chịu được thì đổ nước vào mũi. Còn trẻ, khổ gì cũng chịu được, thời gian dài thì có thể tự do hít thở trong bão cát.”

 

Trần Tranh tháo khẩu trang xuống, Minh Hàn vội vàng nói: “Cái khổ này thì anh đừng chịu.”

 

Trần Tranh cười nói: “Vì anh không còn trẻ nữa à?”

 

Minh Hàn đeo lại khẩu trang cho Trần Tranh, “Vì em đã thay anh nếm thử rồi.”

 

Chu Quyết liên tục hắt hơi. Văn Ngộ nhìn cậu ta, nói: “Ngựa hí cũng không khoa trương ồn ào bằng cậu.”

 

 

Tại Cục cảnh sát thành phố Long Chu, cảnh sát địa phương đã chia sẻ toàn bộ thông tin thu được cho đội cơ động, trong video đã được xử lý, có thể thấy rõ “Sát thủ A”, nhưng người khả nghi là Lương Nhạc Trạch thì không chụp được chính diện. Nhóm người này rời khỏi thành phố Long Chu, trốn trong hai chiếc xe tải, nhưng hai chiếc xe tải này đều bị phát hiện bỏ lại trên đường nông thôn cách thành phố Long Chu 50km, rau củ vẫn còn trên xe, nhưng người đã biến mất.

 

Ngay lúc đội cơ động đang lên kế hoạch truy kích về phía Tây, Đường Hiếu Lý đột nhiên gọi điện thoại đến, “Chúng ta đã nhận được tin nhắn của Lương Nhạc Trạch!”

 

Trần Tranh giật mình, Lương Nhạc Trạch lại chủ động liên lạc với cảnh sát ư?

 

Đường Hiếu Lý chuyển tin nhắn đến điện thoại của Minh Hàn, đó là một đoạn video, rất ngắn nhưng nội dung lại gây sốc. Lương Nhạc Trạch xuất hiện trong hình, râu ria xồm xoàm, không chú ý đến vẻ bề ngoài, ánh mắt vô cùng mệt mỏi, anh ta mặc đúng bộ đồ mà camera giám sát đã ghi lại.

 

Tuy video được gửi trực tiếp đến đội cơ động, nhưng lời nói của Lương Nhạc Trạch thực chất là nói với Trần Tranh. Giọng anh ta khàn khàn, nói vài câu lại không nhịn được ho, dường như vô cùng khổ sở vì cát bụi ở địa phương.

 

“Trần Tranh, tôi biết cậu đang tìm tôi, không muốn bỏ qua cho tôi, nhưng tôi nhất định phải đến nước M, người thân của tôi bị hại ở đó, có thể nói tôi đã sớm tan cửa nát nhà rồi. Nhiều năm qua, rốt cuộc tôi đang kiên trì vì điều gì thì chỉ có mình tôi rõ. Xin lỗi, tôi đã lừa cậu, tôi làm cậu tưởng rằng tôi chỉ là một doanh nhân nỗ lực vươn lên, thực ra không phải, tôi đã tham gia rất nhiều vụ phạm tội, ‘Lượng Thiên Xích’ mà các cậu đang điều tra, tôi có mối liên hệ rất chặt chẽ với tổ chức này.”

 

Lương Nhạc Trạch cười khổ, lắc đầu tiếp tục nói: “Người hại chết người thân của tôi chính là ‘Lượng Thiên Xích’, mà tôi lại không thể không hợp tác với ‘Lượng Thiên Xích’, vậy nên Trần Tranh, cậu hiểu những năm nay tôi sống nhục nhã đến mức nào không? Người quá nhục nhã, dần dần sẽ trở nên không giống người bình thường nữa, huống chi sau khi Tiểu Bân và Tiểu Tình đi, tôi vốn đã không phải là người bình thường rồi.”

 

“Trần Tranh, tôi phải làm xong những việc mình cần làm, nhanh thôi, ‘Lượng Thiên Xích’ ở ngay nước M. Tôi đảm bảo với cậu, khi nào tôi báo xong thù, nhất định sẽ quay về, chấp nhận sự phán xét của pháp luật.”

 

Lương Nhạc Trạch chắp hai tay lại, vẻ mặt có chút thành kính, “Cậu bỏ qua cho tôi lần này đi, cho dù cậu tiếp tục truy đuổi, cũng không đuổi kịp đâu, hà tất phải vậy? Tôi làm xong mọi chuyện rồi quay về, sẽ thành thật với cậu tất cả, bao gồm cả ‘Bích Không Giáo’, Kim Hiếu Toàn… còn cả Hàn Cừ mà cậu quan tâm nhất nữa.”

 

Video kết thúc tại đây, qua phân tích kỹ thuật, video được quay ngày hôm qua, gần như là thời điểm cảnh sát thành phố Long Chu phát hiện dấu vết của Lương Nhạc Trạch.

 

Trần Tranh xem lại một lần nữa, hỏi Minh Hàn: “Em có ý kiến gì không?”

 

Minh Hàn nhìn chằm chằm Trần Tranh, “Anh à, người anh quan tâm nhất là em hay Hàn Cừ?”

 

Trần Tranh: “… Bây giờ là lúc đùa à?”

 

“Em không đùa.” Minh Hàn nghiêm mặt nói, còn tiện thể nhéo cằm Trần Tranh, “Là em hay Hàn Cừ.”

 

Dạo gần đây người này càng ngày càng không kiêng nể gì, trước đây giống như một cậu em lắc đầu vẫy đuôi, bây giờ người đã ăn được rồi, sự hung hăng và dục vọng chiếm hữu không còn che giấu nữa. Trần Tranh cảm thấy có thời gian phải dạy dỗ lại tên đại ca chó nghiệp vụ này, nhưng hiện tại rõ ràng không phải lúc.

 

“Là em.” Trần Tranh gạt tay Minh Hàn ra.

 

Minh Hàn cong mắt cười, nói: “Vậy thì Lương Nhạc Trạch đang đánh rắm rồi, toàn bộ đều là lời vô nghĩa, không gì khác ngoài việc gây nhiễu loạn chúng ta vào lúc này, mặc kệ anh ta làm gì. Nên đuổi thì vẫn đuổi, nên đánh thì vẫn đánh.”

 

Trần Tranh còn tưởng Minh Hàn đang giận dỗi, hóa ra cậu chàng tỉnh táo lạ thường. Trần Tranh có chút hiểu vì sao đội cơ động lại chọn Minh Hàn, vào thời khắc quan trọng, cậu rất khó bị bên ngoài ảnh hưởng, dưới vẻ ngoài không đứng đắn là một trái tim kiên định và cảm xúc rất ổn định.

 

Hết chương 173.

 

Chương 173: Tranh Luận (25)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên