Chương 174: Tiền Đồ
Giọng nói của chàng trai ấy vẫn như ngày thường, nhưng vì cố tình hạ thấp nên nghe vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
Mấy chữ “Con bài tẩy” được thốt ra càng thêm phần thân thiện.
“Khụ…” Hạ Dương ho ra mấy ngụm máu.
Chu Kỳ An không rút cây đinh ba ra ngay lập tức, mà túm lấy cổ áo Hạ Dương kéo xuống. Lớp áo mỏng màu đỏ bên trong dính chặt vào da thịt, hoàn toàn không thể xé ra được. Bề mặt lớp áo được thêu hoa văn bằng chỉ vàng, như hình xăm phủ kín người Hạ Dương.
Lúc này, khi Hạ Dương cận kề cái chết, màu sắc của hoa văn trên áo cũng dần tối sầm lại.
“Hóa ra là cộng sinh với cổ vật.” Chu Kỳ An nheo mắt, “Chẳng trách lại quấn chặt đến thế.”
Áo cổ cao tay dài, bên ngoài còn mặc thêm một chiếc áo khoác, ngay cả khi xuống nước cũng không cởi ra.
Chu Kỳ An lùi về sau nửa bước, hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực.
Cậu nghiêm túc hỏi: “Năng lực cướp đoạt từ cổ vật, dùng có thuận tay không?”
Chiếc áo cưới hiện tại đã hoàn toàn ký sinh trên người Hạ Dương, giống như con đỉa ký sinh trong cơ thể.
Hạ Dương chỉ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt ngập tràn thù hận.
“Người quản lý chợ quỷ từng nói, các người là một lũ điên hưởng ứng lời kêu gọi của trò chơi, tự nguyện làm người lên kế hoạch phó bản. Chẳng lẽ Viện bảo tàng Trầm Mặc cũng là do các người thiết kế?” Giọng điệu của Chu Kỳ An mang theo vẻ khinh thường nhàn nhạt, “Thiết kế cũng bình thường thôi.”
Cậu tặc lưỡi, “Ngay cả loại như mày cũng bị tao xem như chó mà đùa bỡn thôi.”
Thành viên của Hiệp hội Săn Cá Voi đều có một đặc điểm chung: Kiêu ngạo ngút trời.
Muốn moi thông tin từ miệng bọn họ, trước tiên phải đánh gục ý chí của bọn họ, sau đó thể hiện sự khinh thường, như vậy mới có khả năng moi được chút gì đó.
Cậu sinh viên đại học nghe vậy thì kinh hãi, người lên kế hoạch phó bản?
Hiệp hội Săn Cá Voi trong truyền thuyết vậy mà lại là người thiết kế phó bản? Thế chẳng phải là bọn họ đã biết đáp án mà vẫn cùng tham gia phó bản sao?
Nghĩ đến lúc trước ở trong thế giới cổ vật, anh Chu nói bọn họ là một lũ điên không thể nào đến được Thế Giới Mới.
Cậu sinh viên đại học cố gắng đè nén trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu ta theo bản năng nhìn về phía Hạ Dương, chỉ thấy làn da lộ ra ngoài của anh ta hoàn toàn không giống người, mà là lớp vải mỏng như cánh ve của áo cưới.
Vậy nên, sau khi bọn họ cướp đoạt năng lực của cổ vật, quá mức trâu bò, nên mới bị phán định là quái vật, không thể rời khỏi phó bản sao?
“Không đúng…” Vẫn là không ngầu bằng anh Chu của mình.
Vậy chẳng phải là cướp bừa à?
Bị phủ nhận năng lực thiết kế, lại bị nói giống như con chó, lúc này dưới ánh mắt “Mi thật kém cỏi” của cậu sinh viên đại học, trong lòng Hạ Dương dâng lên một cỗ oán độc mãnh liệt.
“Nếu… Không phải… Mày… Là mày hại chúng tao bị sa thải, rất nhiều phó bản… Đã sớm… Hoàn thiện rồi.”
Nếu để bọn họ hoàn thiện phó bản, dù Chu Kỳ An có mười cái mạng cũng không đủ chết.
Chu Kỳ An trầm ngâm.
Nói cách khác, phó bản Viện bảo tàng Trầm Mặc ban đầu chỉ được thiết kế một nửa, Hiệp hội Săn Cá Voi đã bị sa thải.
Phó bản hiện tại trực tiếp bước vào trạng thái open beta, phần còn thiếu sót chỉ có thể do thành viên hiệp hội tạm thời bổ sung. Ví dụ như nhiệm vụ đầu tiên phân biệt quỷ, để phòng ngừa người chơi đều tổ đội tiến vào, để che giấu thân phận của quỷ, cần phải có một thành viên giả làm người chơi, bù đắp lỗ hổng này.
Lần này bọn họ tiến vào có hơn mười người, những người chơi khác chia làm nhiều đợt, ước chừng số lượng cũng tương tự.
Chu Kỳ An nheo mắt, trong số những người chơi còn sống, chắc chắn vẫn còn ẩn giấu thành viên của Hiệp hội Săn Cá Voi.
Hơi thở của Hạ Dương đã yếu ớt đến cực điểm, Chu Kỳ An đột nhiên nói: “Vì sao chứ? Không thể nào cùng lúc có cả cá và tay gấu được.”
Trò chơi không thể vừa ban cho người chơi sinh mệnh dài đằng đẵng, vừa giữ lại thân phận đặc biệt của bọn họ trong phó bản, để mặc cho những người chơi tiến hóa quá mức tiến vào Thế Giới Mới.
Hiệp hội Săn Cá Voi không có lý do gì mà không hiểu rõ cái giá phải trả.
Chỉ là một câu lẩm bẩm, Chu Kỳ An vốn cũng không mong đợi sẽ nhận được câu trả lời từ anh ta.
Nhưng đúng lúc cậu thu hồi tầm mắt, không nhìn Hạ Dương nữa, anh ta lại đứt quãng lên tiếng: “Bởi vì, sẽ có người thành công.”
“… Bói toán của đội trưởng sẽ không… Sẽ không sai, mày…” Anh ta nhìn chằm chằm Chu Kỳ An, “Mày sẽ có được tất cả.”
Vì vậy, cho dù Chu Kỳ An đã từng có một số hành vi kỳ lạ, nhưng đội trưởng cũng không truy cứu quá nhiều, còn cùng cậu đề nghị để trò chơi đặt Thánh Khí.
Vốn tưởng rằng có cơ hội được đi theo để có được tất cả, kết quả tên này lại đi ngược dòng, chạy về thế giới ban đầu, sau đó lại cầm Thánh Khí hùng hùng hổ hổ quay lại, hại bọn họ bị trò chơi sa thải, bảo bọn họ làm sao không hận cho được?
Lời nói của người sắp chết đều là lời hay ý đẹp, câu nói này đặt trên người Hạ Dương lại hoàn toàn không phù hợp.
Anh ta nói ra nguyên nhân chỉ là muốn xem kết quả.
Khi cả người đưa ra lời tiên tri và người được tiên tri đều biết kết quả đã định, liệu hướng đi của số phận có thay đổi hay không.
“Tôi sẽ chờ xem…”
Hạ Dương đột ngột gục đầu xuống, tắt thở. Cho đến chết, mắt anh ta cũng không hoàn toàn nhắm lại, trong khe hở nhỏ hẹp đó, nhãn cầu đã tan ra.
Chiếc áo cưới bị thiêu rụi trong thế giới cổ vật điên cuồng gặm nhấm thi thể, dường như đang cố gắng tự chữa lành, nhưng chút ít máu thịt này chỉ như muối bỏ biển.
“Bói toán.” Chu Kỳ An lặp lại một lần nữa, mãi một lúc sau, cậu che giấu trầm tư trong mắt, đi đến bên cạnh cậu sinh viên đại học, “Cậu còn trụ được không? Chúng ta phải xuống dưới trước đã.”
Ai biết được chiếc áo cưới này còn ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh, lỡ như sau khi hút xong thi thể đó, nó lại đến hút luôn bọn họ thì sao.
Cậu sinh viên đại học cố gắng bò dậy: “Không sao, anh Chu, em đi được.”
Mất một cánh tay, may mà không ảnh hưởng đến việc đi lại.
Hai người nhanh chóng đi xuống lầu, vừa lúc có người chơi mới bước vào Bảo tàng Nhật Thăng, nhìn thấy bọn họ quần áo dính đầy máu chạy xuống thì giật nảy mình, vội vàng lùi ra ngoài.
Trong sân tràn ngập mùi tanh hôi.
Giếng nước đã khôi phục lại như lúc ban đầu, nước trong vắt.
Không ai có thể ngờ được rằng, bên dưới có vô số thi thể quỷ dị, những thi thể người chơi chết đuối trước đó cũng không trôi lên nữa, không cần đoán cũng biết đã chìm xuống đáy giếng, mãi mãi trở thành một trong số những thi thể kiễng chân kia.
Số lượng người chơi vây quanh giếng nước ít hơn rất nhiều so với trước đó, phần lớn đã trở lại bắt đầu tham quan cổ vật.
Chu Kỳ An hướng ánh mắt về phía Bảo tàng Nhật Điệt và Bảo tàng Tịch Thực, không biết tiến độ của Thẩm Tri Ngật và Sếp bên đó thế nào rồi.
“Chúng ta có vào đó không?” Cậu sinh viên đại học hỏi.
Chu Kỳ An lắc đầu: “Quay về thị trấn.”
Ứng Vũ hẳn là có đạo cụ trị liệu, có thể tránh cho cậu sinh viên đại học sử dụng kỹ năng quá mức. Sau khi tự mình chữa trị cánh tay xong, lúc này cậu sinh viên đại học càng thêm mất máu nghiêm trọng, để cậu ta quay về một mình sẽ rất nguy hiểm.
Không hành động ngay lập tức, Chu Kỳ An đứng yên tại chỗ đợi một lúc.
Giao dịch với kẻ điên thì vẫn nên thận trọng một chút.
Để phòng ngừa Hạ Dương còn có con át chủ bài nào khác, trước khi chết sẽ phản công, ngay từ khi ra khỏi thế giới cổ vật, cậu đã lập tức dùng nhẫn đầu lâu để liên lạc với Thẩm Tri Ngật. Lúc này hẳn là anh ấy sắp đến điểm hẹn với bọn họ rồi.
Không lâu sau, một bóng người quen thuộc từ Bảo tàng Tịch Thực bước ra.
Trong sân người đông mắt tạp, không tiện nói chuyện quá nhiều, sau khi ánh mắt hai bên chạm nhau giữa không trung, Chu Kỳ An trực tiếp đi ra cổng chính.
Dưới gốc cây, người đầu dê đang sắp xếp lại các sản phẩm văn hóa sáng tạo.
Nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt co rút thành một đường chỉ động đậy, cái miệng có rãnh rõ ràng thốt ra câu hỏi: “Mua sản phẩm văn hóa sáng tạo không?”
Chu Kỳ An bước qua, không dừng bước: “Lần sau sẽ mua.”
Đôi mắt dê đầy tà ác như muốn xuyên thủng lưng chàng trai, moi tim cậu ra.
“Chưa thấy đồ ngon bao giờ.”
Chu Kỳ An bĩu môi.
Đột nhiên cậu phát hiện, Tư tiên sinh đúng là người từng trải.
Con thỏ ngu ngốc kia trước đây ngày nào cũng nhắm vào Thánh Khí, sau đó lại nhắm vào thịt Thái Tuế, khi đối mặt với Mắt cá năm sao trong cơ thể cậu cũng coi như là bình tĩnh. Nhìn Người đầu dê này xem, hận không thể đâm thủng ngực cậu ngay lập tức.
Càng nghĩ càng tức, Chu Kỳ An lại mắng thêm một câu: “Đồ nhà quê.”
Ba chữ theo gió bay vào trong.
Răng hàm sau của người đầu dê nghiến chặt, suýt chút nữa đã bóp nát món đồ mình đang cầm trên tay.
Chu Kỳ An đi đến một nơi xa xa một chút, sau đó đứng im, Thẩm Tri Ngật nhanh chóng đi tới, hai người sóng vai đi về phía trước một đoạn, Chu Kỳ An nhận ra có gì đó không đúng.
Thẩm Tri Ngật quá im lặng.
Sau khi nghe được đoạn đối thoại cuối cùng của cậu và Hạ Dương thông qua nhẫn đầu lâu, với tác phong thường ngày của anh ấy, không thể nào không nói gì.
Nhưng mà hiện tại…
Chu Kỳ An liếc mắt, từ góc độ của cậu, người đàn ông bên cạnh không có biểu cảm gì, nhưng có thể quan sát được trạng thái hiện tại của anh ấy từ chỗ cái bóng.
Cái bóng đen như thể được vớt từ trong mực ra.
Thẩm Tri Ngật đang tức giận.
“Tức giận vì điều gì?”
Chu Kỳ An suy nghĩ kỹ lưỡng, bởi vì Hạ Dương nói cậu bị phế một cánh tay? Nhưng dựa vào năng lượng phản hồi và kỹ năng phục hồi của cậu sinh viên đại học, hiện tại chỉ còn lại chút vết thương ngoài da thôi.
Cậu sinh viên đại học đột nhiên bước nhanh nửa bước, đi đến vị trí phía trước một chút, lặng lẽ dùng khẩu hình nói bốn chữ: “Thân mật cướp đoạt.”
Người ngoài cuộc thường sáng suốt hơn, đối với ân oán giữa Hiệp hội Săn Cá Voi và Chu Kỳ An, cậu sinh viên đại học không hiểu rõ, nhưng năng lực đọc hiểu cho cậu biết, câu “Người càng thân mật chết đi, xác suất cướp đoạt thành công càng cao” là mấu chốt.
Chu Kỳ An nghe vậy thì chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề.
Bởi vì chuyện này?
Thực ra Thẩm Tri Ngật hẳn là rất rõ ràng, vấn đề xác suất đều do trò chơi phán định. Hiệp hội Săn Cá Voi vi phạm ý chí của trò chơi, mới là mấu chốt giúp bản thân cướp đoạt thành công.
Trên đường đi, Thẩm Tri Ngật càng thêm im lặng.
Ván này vốn là vì dụ Hiệp hội Săn Cá Voi ra mặt, xác nhận suy đoán về mối liên hệ giữa cổ vật và hiệp hội rác rưởi này, nhưng tuyến đường cướp đoạt là ngoại lệ.
Trong tiềm thức, đó phải là con đường mà hắn và Kỳ An mới có thể cùng nhau trải qua, người sau liên tục giết chết ác mộng của chính mình, hấp thu sức mạnh từ máu thịt và linh hồn của hắn, bọn họ sẽ mãi mãi không thể tách rời.
Thế nhưng hiện tại Kỳ An bị thương trước, sau đó lại thà giết người khác chứ cũng không giết hắn.
Thẩm Tri Ngật ngẩng đầu.
Bầu trời sụp đổ.
Chu Kỳ An: “…”
Cá lớn nuốt cá bé thôi mà, Sếp còn muốn chui vào nhà người ta ăn, rốt cuộc người này đang nghĩ cái quái gì vậy?
Không khí xung quanh chìm vào tĩnh lặng.
Bầu trời sau cơn mưa, mặt trời chỉ lộ ra một góc, ánh nắng yếu ớt rải xuống sườn núi, kết thành từng mảng ánh sáng mát lạnh kéo dài.
Thẩm Tri Ngật hối hận vì lúc trước đã không kiên trì đi theo kế hoạch cướp đoạt, khiến người khác nhanh chân đến trước.
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt như nước đọng trong đôi mắt màu xám tro đột nhiên động đậy.
Hắn kinh ngạc cúi đầu.
Chỉ thấy hai cái bóng trên mặt đất đã thay đổi.
Chu Kỳ An không biết từ lúc nào đã đến gần hơn một chút, cánh tay mới mọc ra theo khoảng cách giữa hai người được kéo gần, thoạt nhìn giống như đang nắm tay.
Thẩm Tri Ngật sững người, mặc dù chỉ là ảo ảnh chồng lên nhau do vị trí sai lệch tạo thành, nhưng khi hình ảnh đó in sâu vào trong mắt vẫn khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Cái bóng đen như mực nhạt màu hơn một chút.
Thẩm Tri Ngật lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phân thân của mình, đồ không có tiền đồ.
Giây tiếp theo, đồng tử của chính hắn lại mở to.
Cái bóng suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
Lòng bàn tay mát lạnh không hề báo trước đưa tới, đầu ngón tay chạm vào nhau, lại có một luồng sức mạnh ấm áp khác thường truyền đến.
Chu Kỳ An vậy mà lại biến hư thành thực, chủ động nắm lấy tay hắn.
“Lúc ở tập đoàn Hác Hội Sa em đã từng hỏi anh…” Chu Kỳ An chậm rãi nói, “Em cũng lựa chọn đi ngược đường với anh phải không?”
“… Kỳ thực vào tối hôm đó, đáp án của câu hỏi này mới là điều em quan tâm nhất.”
Còn về chuyện Người Thủ Thành, Hiệp hội Săn Cá Voi gì đó đều xếp sau câu hỏi này.
Trong đầu Thẩm Tri Ngật hiện lên hình ảnh của đêm hôm đó.
–– ‘Mục tiêu của em vẫn luôn rất rõ ràng, tôi cũng vậy.’
Sau khi hắn trả lời xong câu này, chàng trai đã chìm vào giấc ngủ.
Hắn vẫn luôn cho rằng đối phương không nghe thấy.
Chu Kỳ An nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười. Trong nháy mắt, Thẩm Tri Ngật chỉ cảm thấy âm phong thổi qua người như gió xuân ấm áp, ngọn núi âm u đáng sợ nhìn vào mắt cũng là một mảnh non xanh như cũ.
Áp suất thấp xung quanh biến mất.
Cậu sinh viên đại học đi phía trước cảm thấy thật khó tin, chỉ nắm tay và một câu nói đã dỗ dành được rồi, thật là không có tiền đồ mà.
Thu hồi suy nghĩ nguy hiểm này, cậu ta lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bầu không khí trước đó khiến người ta cảm thấy như sắp nghẹt thở, cậu sinh viên đại học kịp thời nói: “Nếu bác gái ở đây, chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Không còn bị thúc giục kết hôn với cái nồi cơm điện nữa, trong lòng cậu ta thực sự cảm thấy vui mừng thay cho anh Chu.
Thẩm Tri Ngật tự động dịch là, mẹ Chu nhất định sẽ công nhận mối quan hệ của hai người.
Một câu nói dễ nghe, khiến hắn quyết định loại bỏ một chút thành kiến với Thái Tuế trên người cậu sinh viên đại học.
Ba người tiếp tục đi trên con đường núi nhỏ.
Ở phía sau, sau một tảng đá lớn, mấy người chơi gần như ngồi phịch xuống đất.
Người mặc áo choàng đỏ đã lấy được đồng xu giới hạn, bọn họ cho rằng những người này là một đội với cô ta, vậy nên mới bám theo để tìm hiểu manh mối về sản phẩm văn hóa sáng tạo đang hot, cả đội thậm chí còn không tiếc sử dụng đạo cụ ẩn nấp cao cấp.
Nhưng lén lút đi theo một lúc thì ý thức bọn họ dần bị chìm vào hỗn loạn.
Không biết từ lúc nào, bọn họ bắt đầu như những cái xác không hồn, rõ ràng là đang tỉnh táo, nhưng tinh thần lại rơi vào thế giới ác mộng vô biên, cuối cùng chỉ có thể thông qua thủ đoạn tự làm đau bản thân, tìm mọi cách để tỉnh lại, rời khỏi giấc mộng.
Ngay khi cơ thể và tinh thần sắp sụp đổ đến nơi, áp lực vô hình đột nhiên biến mất.
“Chuyện… Chuyện gì đã xảy ra?”
Sau khi tỉnh táo lại, một đám người thở hổn hển, vết thương trên người vẫn còn đang chảy máu, cảm giác đau đớn đã nhắc nhở bọn họ rằng, đây đã là thế giới thực.
Một người tinh mắt, liếc mắt nhìn thấy nơi ba người kia đi qua, trên mặt đất còn có thêm một số linh kiện vụn vỡ…
Đạo cụ nghe lén được giấu kín đã vỡ thành từng mảnh.
“Nhanh đi thôi.” Vẻ mặt gã đàn ông dẫn đầu vô cùng khó coi, lần này chắc chắn là đã đụng phải người không nên đụng rồi.
“Kỹ năng tinh thần sao?”
Gã đàn ông không biết tại sao đối phương lại buông tha cho bọn họ vào thời khắc cuối cùng, dù sao thì trước khi người ta đổi ý, chạy trốn là thượng sách.
Lúc chạy trốn làm sao còn quan tâm đến việc che giấu nữa, tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn từ phía sau truyền đến.
Tai Chu Kỳ An giật giật, vừa định quay đầu lại thì Thẩm Tri Ngật đã nói: “Chỉ là mấy con kiến hôi thôi.”
Phải nói là, mấy người kia vận khí rất tốt, tâm trạng tốt hiếm có khiến hắn lựa chọn thả cho bọn họ một con đường sống.
Chu Kỳ An nghe vậy cũng không để ý nữa, khi nhìn về phía trước, trong mắt cậu lại có thêm vài phần ngưng trọng.
Ước chừng đi thêm mười mấy phút nữa là đến thị trấn. Cậu không quá vội vàng, dựa vào năng lực của Ứng Vũ, có Diên và con con chó săn hỗ trợ, xác suất xảy ra chuyện là rất nhỏ.
Nhưng Người mặc áo choàng đỏ thì chưa chắc.
Một khi lãng phí đồng xu giới hạn, bọn họ lại phải vất vả đi một vòng lớn.
……….
Mặc Trấn.
Ngay cả ban ngày mà ánh mặt trời cũng không thể chiếu sáng tới Mặc Trấn, lúc nào ở đây cũng bị một màu xám xịt bao phủ.
Trước một căn nhà nhỏ ở phía Nam thị trấn, một bóng người nhỏ nhắn khẽ hơi nhíu mày, con con chó săn yên lặng ngồi một bên. Thỉnh thoảng Diên lại nhìn vào trong sân, Ứng Vũ đã vào được một lúc rồi.
Lúc trước, con chó săn lần theo mùi của Người mặc áo choàng đỏ, cuối cùng đã đến trước căn nhà nhỏ này.
Ứng Vũ một mình đi vào dò la tình hình, còn cô ở bên ngoài canh chừng.
Mũi con chó săn đột nhiên động đậy, theo bản năng muốn sủa hai tiếng, nhưng kìm nén lại, dùng đuôi cọ cọ vào cánh tay cô gái.
Diên gật đầu, ra hiệu cho nó biết mình cũng ngửi thấy rồi.
Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, lúc trước bọn họ đến đây đã ngửi thấy, nhưng bây giờ càng nồng hơn, nồng đến mức gay mũi.
Mùi máu tanh nồng nặc đến mức này, lượng máu chảy ra chắc chắn không phải là nhỏ, đúng lúc Diên đang cân nhắc có nên vào xem hay không, thì cánh cửa gỗ cũ kỹ đột nhiên bị đẩy ra.
Diên và con chó săn lập tức cảnh giác.
Một bóng người tuấn tú bước ra.
Nhìn rõ người đến, Diên thở phào nhẹ nhõm.
Đôi tay thon dài của Ứng Vũ dính đầy máu, trên kính mắt cũng có vết máu, anh ta bình tĩnh lau sạch vết máu không phải của mình trên tay, ngước mắt nhìn Diên.
Diên hiểu ý, mang theo con chó săn đi vào.
Chủ nhân của ngôi nhà này ban đầu là một người phụ nữ trẻ tuổi, lúc này đang nằm cạnh giếng nước, khuôn mặt thanh tú ngửa lên trời, đã sớm tắt thở, biểu cảm oán hận và không cam lòng cứng đờ trên gương mặt.
Cách đó khoảng mười mét, Người mặc áo choàng đỏ đang nằm thoi thóp, bên cạnh chiếc chân dài là một miếng thịt đáng ngờ.
Diên đến gần nhìn kỹ, vậy mà lại là nửa cái lưỡi.
Khi nhìn rõ dáng vẻ của Người mặc áo choàng đỏ, Diên sững sờ.
Cả miệng đầy máu loang lổ chảy xuống cằm, trên mặt Người mặc áo choàng đỏ chi chít những vết dao cứa, rõ ràng là bị hủy dung, trên người cũng có vết thương do đao gây ra trên diện rộng. Đạo cụ trị liệu được ưu tiên để lưỡi chậm rãi mọc ra, vết thương trên mặt không có chút dấu hiệu lành lại nào.
Ngón tay bị gãy run run, cô ta cố gắng đứng dậy, dùng ngón tay tương đối lành lặn chỉ vào thi thể.
Con chó săn ngoạm lấy thi thể chủ nhân ngôi nhà đã chết trên mặt đất.
Trong Mặc Trấn không thể giao tiếp, mọi thứ đều diễn ra trong im lặng.
Quay người lại, Ứng Vũ đã biến mất, Diên đỡ người mặc áo choàng đỏ lên, hai người bước ra khỏi sân nhà.
Trên đường không có một bóng người, vô cùng vắng vẻ, nhưng sau những cánh cửa, dường như có rất nhiều ánh mắt dò xét đang nhìn chằm chằm bọn họ qua khe cửa.
Hai người đành nghiến răng nghiến lợi đi về phía cổng trấn, cuối cùng khi bước qua tảng đá lớn có khắc chữ “Mặc Trấn”, Diên khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, con chó săn cũng buông lỏng hàm răng, thi thể nặng nề rơi xuống đất, đất cát trong khe gạch cũng bị đập cho bắn tung tóe.
Người mặc áo choàng đỏ không dừng lại, dùng cánh tay đã hồi phục được một chút, tiếp tục kéo thi thể ném xuống gốc cây, mùi máu tanh trong nháy mắt thu hút vô số con quạ đen.
Chúng vỗ cánh, chiếc mỏ sắc nhọn không ngừng xâu xé miếng thịt được đưa đến tận miệng.
Người mặc áo choàng đỏ đứng một bên, tận mắt chứng kiến lũ quạ nuốt chửng thi thể từng chút một.
“Thật là tiện nghi cho bà ta.” Nói đến đây, cô ta vô thức chạm vào vết thương trên mặt, máu tươi lại bắt đầu chảy ra, trong mắt người mặc áo choàng đỏ vô cùng tàn nhẫn.
Quạ đen ăn xác chết, một là để giải mối hận trong lòng cô ta, hai cũng là để triệt để ngăn chặn khả năng thi biến.
Lúc mấy người Chu Kỳ An đến, thi thể vừa lúc bị ăn sạch sẽ, chỉ còn lại nửa bộ xương, trên một số đoạn xương còn dính chút thịt vụn.
Cậu sinh viên đại học chạy sang một bên: “Ọe…”
Không nhìn thi thể nữa, Chu Kỳ An nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu của Người mặc áo choàng đỏ, nhíu mày.
Người mặc áo choàng đỏ không tiện nói chuyện, vậy nên cậu đã hỏi Diên: “Đã xảy ra chuyện gì? Ứng Vũ đâu?”
Rất nhiều chuyện Diên cũng không rõ chi tiết, cuối cùng vẫn là người mặc áo choàng đỏ giải thích.
Sau khi sử dụng đạo cụ trị liệu cuối cùng, Người mặc áo choàng đỏ lại có thể nói chuyện: “Hạ Lạc là người của Hiệp hội Săn Cá Voi.”
Cô bắt đầu kể từ lúc cướp được đồng xu dưới nước.
Lúc đó, trên người Hạ Lạc xuất hiện rất nhiều sợi chỉ đỏ, quấn lấy những người cạnh tranh gần đó, Người mặc áo choàng đỏ còn đang cảm thấy kỳ quái, không ngờ khi anh ta di chuyển nhanh, vậy mà cô lại nhìn thấy hình xăm của Hiệp hội Săn Cá Voi, vì vậy mới ra tay đánh lén Hạ Lạc cướp đồng xu.
“Sau khi lấy được đồng xu, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”
Hiệp hội Săn Cá Voi sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy?
Nhưng mà, đã không còn kịp nữa.
Khi cô ta cầm đồng xu rồi bị ép dịch chuyển đến thị trấn, lập tức có mấy người dân thị trấn vây quanh, người nào người nấy sắc mặt trắng bệch, trông không giống người sống chút nào, bọn họ cứ liên tục lặp lại hai chữ: “Mở miệng.”
Bọn họ cứ lặp đi lặp lại như vậy, giống như tiếng giục đòi mạng của ác quỷ đến từ địa ngục, đương nhiên là người mặc áo choàng đỏ không dám mở miệng.
Cuối cùng, cô ta bị một người dân thị trấn cưỡng ép đưa về nhà.
Trong toàn bộ quá trình, Người mặc áo choàng đỏ hoàn toàn bị quy tắc áp chế, bất kỳ sự phản kháng nào cũng đều vô dụng, người dân thị trấn đưa cô ta về đã sử dụng đủ mọi cách thức tra tấn. Người mặc áo choàng đỏ cắn răng chịu đựng, mặc dù không biết cạm bẫy ở đâu, nhưng cô ta rất chắc chắn, một khi mở miệng nhất định sẽ chết.
Đồng xu giới hạn ở trên người cô ta, Chu Kỳ An vì đồng xu nhất định sẽ tự mình hoặc phái người đến tìm, chỉ cần trước lúc đó cô ta không tắt thở, vậy thì vẫn còn cơ hội sống sót.
Chu Kỳ An nghe đến đây, không khỏi nhìn cô ta bằng ánh mắt khác xưa.
Ý chí cầu sinh mãnh liệt đã giúp Người mặc áo choàng đỏ đợi được Ứng Vũ, sau đó cô ta liền ngất đi, lần nữa tỉnh lại, mơ màng nhìn thấy Ứng Vũ lột da hoặc thứ gì đó trên người người phụ nữ tra tấn cô ta.
“Tôi đã đưa đồng xu giới hạn cho Ứng Vũ.”
Trò chơi rất thích chơi chữ, đồng xu giới hạn không thể giao dịch, nhưng không nói không thể cho không hoặc cướp đoạt.
Gió cuốn theo mùi máu tanh cứ quẩn quanh mãi không tan.
Chu Kỳ An nghe được một nửa, nhìn bộ xương bị quạ đen mổ ăn, khẽ rủ mắt xuống: “Người này hẳn cũng là người của Hiệp hội Săn Cá Voi.”
Sự khiếp sợ khiến Người mặc áo choàng đỏ nhất thời quên đi cơn đau trên cơ thể.
Kinh ngạc trong chốc lát, cô ta không hề nghi ngờ gì về kết luận này.
“Chẳng trách.”
Trong trường hợp bình thường, NPC sẽ không mê muội tra tấn người chơi, bản thân trước đây đã tung tin đồn nhảm trên diễn đàn, chắc chắn Hiệp hội Săn Cá Voi muốn băm cô ta ra thành trăm mảnh.
Vừa bị hủy dung cắt lưỡi, Người mặc áo choàng đỏ không còn suy nghĩ đến những chi tiết vụn vặt nữa, từ Hạ Lạc đến người dân thị trấn, phó bản này có lẽ còn có người của Hiệp hội Săn Cá Voi.
Những ngón tay siết chặt quá mức suýt chút nữa lại vặn vẹo, lần sau gặp lại, cô ta sẽ bất chấp tất cả lột da bọn họ.
“Hẳn là Ứng Vũ đã tìm được người dân thị trấn để giao tiếp, tôi đi xem sao.”
Chu Kỳ An bảo cậu sinh viên đại học ở lại bên ngoài thị trấn, còn cậu và Thẩm Tri Ngật vào thị trấn trước.
Từ đầu đến cuối Diên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Tri Ngật.
Mãi một lúc lâu sau, cô bỗng chìm vào trầm tư.
So với lần gặp trước, trạng thái của Thẩm Tri Ngật hiện tại rất kỳ quái, thần sắc ôn hòa, trên người còn có thêm vài phần nho nhã, khóe miệng thậm chí còn có ý cười nhàn nhạt.
….. Người này còn đang ở trong phó bản mà đã hạnh phúc đến mức đó rồi sao?
Càng nghĩ càng thấy kinh hãi, Diên lập tức cân nhắc đến khả năng người chơi bị quỷ thay thế.
Không lâu sau, Diên lại phát hiện ra một vấn đề mới: “Thấy quỷ, ngay cả cái bóng của hắn cũng là màu trắng nhạt.”
Lúc này cậu sinh viên đại học vừa mới nôn xong, đầu váng mắt hoa.
Diên túm lấy cậu ta nghiêm túc hỏi: “Các cậu cùng đến đây, có cảm thấy Thẩm Tri Ngật có gì đó kỳ lạ không?”
Cậu sinh viên đại học ngẩn người, suy nghĩ hai giây, rốt cuộc cũng hiểu được ý cô muốn truyền đạt là gì, cậu ta lắc lắc đầu, nói: “Không có gì lạ.”
Nghĩ nghĩ, còn cố ý bổ sung thêm một câu: “Anh ấy đang yêu đó.”
Diên nhíu mày: “Chuyện này không liên quan, sáng nay còn chưa như vậy.”
“Vừa mới yêu đương.”
Yêu đương trên đường đi.
Diên: “?”
Người mặc áo choàng đỏ bị thương nặng: “??”
Đuôi Con chó săn cũng dựng đứng: “!”
Hết chương 174.