Chương 174: Tranh Luận (26)

 

Chương 174: Tranh Luận (26)

 

Từ thành phố Long Chu đến thị trấn Vệ Sơn không có chuyến bay hay đường sắt, chỉ có thể lái xe, tất nhiên, nhiều thôn dân địa phương vẫn sử dụng ngựa và bò làm phương tiện di chuyển. Đội cơ động lại lên đường, hướng đến thị trấn Vệ Sơn.

 

Dọc đường hoang vắng, nhưng cũng có không ít làng mạc, những ngôi làng nằm rải rác trên sa mạc như những khối lego, nhiều ngôi làng đã không còn người ở.

 

Lương Nhạc Trạch có thể đang lẩn trốn trong những ngôi làng này, tìm kiếm cơ hội vượt biên. Đội cơ động đã liên lạc với cảnh sát quản lý biên giới để hỗ trợ chặn đường, nhưng phía Tây thị trấn Vệ Sơn có rất nhiều núi, Lương Nhạc Trạch vẫn có cơ hội trốn thoát.

 

Thị trấn Vệ Sơn nhỏ hơn thành phố Long Chu rất nhiều, giống như một huyện lỵ bị lãng quên, khi đội cơ động đến nơi thì đã là đêm khuya ngày 5 tháng 4, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra tung tích của Lương Nhạc Trạch.

 

Minh Hàn bảo Chu Quyết và những người khác nghỉ ngơi trước, còn mình thì chuẩn bị ra ngoài, nào ngờ Trần Tranh đang dựa vào xe, thấy cậu đi tới thì liền tùy ý giơ tay lên.

 

“Anh.”

 

“Bây giờ em là lãnh đạo của anh, anh mới là người phải gọi em là anh.” Trần Tranh mở cửa ghế phụ, làm một động tác mời.

 

Minh Hàn nhướn mày, “Anh thật sự muốn chơi trò nhập vai à?”

 

“Ai nói lính mới chỉ có thể bưng nước rót trà cho lãnh đạo chứ?” Trần Tranh nói: “Anh phải thể hiện tốt một chút, lái xe cho lãnh đạo luôn.”

 

Thị trấn nhỏ biên giới về đêm yên tĩnh lạ thường, ngay cả ở trung tâm thành phố cũng chỉ có lác đác vài ngọn đèn đường sáng, không có bất kỳ hoạt động giải trí về đêm nào. Trần Tranh đi theo hướng dẫn, chậm rãi lướt xe trên đường, vừa rồi cảnh sát thị trấn Vệ Sơn cho biết, không phát hiện ra người và phương tiện khả nghi, tuy nhóm của Lương Nhạc Trạch không đông, nhưng chắc chắn có mang theo trang bị, ở nơi nhỏ bé như thế này nhất định sẽ rất dễ thấy.

 

“Bọn họ hoặc là tách ra đến đây, trà trộn vào xe của người dân địa phương, hoặc là căn bản không vào thành phố.” Trần Tranh tuy không quen thuộc với vùng Tây Bắc, nhưng lại rất am hiểu tâm lý tội phạm, “Sau khi đi qua thành phố Long Chu, thị trấn Vệ Sơn là nơi cuối cùng có thể ẩn náu, bổ sung nhu yếu phẩm. Khu vực biên giới quản lý khó khăn, thường có người vượt biên trái phép, còn một điểm khó khăn mấu chốt là, có những người dân địa phương vì lợi ích mà sẽ có hành động giúp đỡ.”

 

Xe tiếp tục đi qua những ánh đèn đường thưa thớt và ánh sáng từ các tòa nhà, Trần Tranh nói tiếp: “Trên đường đến đây anh thấy rất nhiều ngôi làng có thể cho Lương Nhạc Trạch ẩn náu, tra bản đồ thì tiếp tục đi về phía Tây, những ngôi làng tương tự cũng không ít, nếu anh là Lương Nhạc Trạch, anh thà trốn trong những ngôi làng đó, thực sự cần vật tư thì cho người đến thành phố mua. Nhưng mà, Lương Nhạc Trạch ngay cả người đóng thế là Tạ Diệc Lương cũng đã nghĩ tới, thì sự chuẩn bị của cậu ta chắc chắn rất đầy đủ. Cậu ta tạm thời không đi là vì hành tung đã bị bại lộ, biên phòng sẽ càng quản lý chặt hơn.”

 

Xe đã đi đến rìa thị trấn Vệ Sơn, tiếp tục đi về phía tây là con đường hoang vắng và những ngôi làng nằm rải rác.

 

“Lương Nhạc Trạch hoặc là tiếp tục trốn, chờ đợi thời cơ vượt biên, hoặc là đánh cược một phen, trực tiếp vượt biên, đánh úp bất ngờ chúng ta.” Trần Tranh bình tĩnh nói: “Cũng có một khả năng là, cậu ta âm thầm rút lui từ đây, tìm kiếm cơ hội khác.”

 

Minh Hàn nói: “Như vậy xem ra, anh ta có không ít cơ hội.”

 

“Đúng vậy. Nhưng chúng ta lại không có nhiều cơ hội để chặn cậu ta lại.” Trần Tranh nói: “Nếu lần này không thành công, để cậu ta trốn đến nơi khác, muốn dự đoán hướng đi của cậu ta sẽ không còn dễ dàng nữa.”

 

Đèn xe rạch một đường trong bóng tối, hai bên là những hàng cây cao lớn trong bóng tối như những người khổng lồ uy nghiêm, canh giữ những ngôi làng thưa thớt phía sau. Minh Hàn phóng to bản đồ, trên hướng di chuyển của bọn họ lúc này, lần lượt có bốn ngôi làng, lần lượt từ Nhất Sơn đến Tứ Sơn.

 

“Đều đi xem hết sao?” Minh Hàn nói.

 

Trần Tranh nói: “Anh chỉ là người lái xe, quyền quyết định nằm trong tay lãnh đạo.”

 

Minh Hàn bật cười, “Đã đến rồi thì cứ đi thôi, phải không?”

 

Phía trước chính là thôn Nhất Sơn, Trần Tranh lái xe rẽ vào một đường nhánh, đường đất gồ ghề, xe bị xóc nảy dữ dội.

 

“Không thoải mái bằng xe của chúng ta.” Minh Hàn nói một câu.

 

Trần Tranh nói: “Giá mà có chiếc xe do Chu Quyết cải tiến thì tốt rồi, lại có thể làm tay đua xe thần tốc.”

 

Minh Hàn ho khan hai tiếng, “Đến đầu thôn rồi.”

 

Xe cảnh sát quá phô trương, nếu Lương Nhạc Trạch trốn ở thôn Nhất Sơn thì trước khi Trần Tranh và Minh Hàn phát hiện ra anh ta, anh ta đã phát hiện ra Trần Tranh và Minh Hàn rồi.

 

“Em xuống xem sao.” Minh Hàn đeo súng lục vào, “Anh, anh đỗ xe chỗ kín đáo một chút.”

 

Trần Tranh gật đầu. Minh Hàn vừa xuống xe liền như một cơn gió đen biến mất tăm, Trần Tranh nhướn mày, biết bản lĩnh của Minh Hàn là được tôi luyện trong hoàn cảnh như thế này. Anh chậm rãi lùi xe, ẩn mình sau một đống cỏ.

 

Trong thôn có chó, bước chân của Minh Hàn rất nhẹ, nhưng không chịu nổi thính giác của những con chó nhà cực kỳ nhạy bén và cực kỳ bảo vệ gia đình, một con chó đen nhìn chằm chằm vào Minh Hàn, đột nhiên sủa vang, chó trong mỗi nhà đều bị đánh thức, đồng loạt sủa theo. Trong một số nhà dân đã bật đèn, những người đàn ông bước ra xem có chuyện gì.

 

Minh Hàn nhanh nhẹn nhảy lên cây, bất động, gần như hòa làm một với thân cây.

 

Chó vẫn sủa, nhưng thôn dân không nhìn thấy gì, liền đá vào người con chó hai cái, con chó đau đớn kêu lên. Chờ đến khi những người dân ra ngoài xem xét trở về nhà, đèn lần lượt tắt, lúc này Minh Hàn mới từ trên cây xuống. Con chó đen kia vẫn nhìn chằm chằm vào Minh Hàn, trong cổ họng phát ra tiếng cảnh cáo, nhưng vì đã bị đá hai cái, nên không dám sủa lớn nữa.

 

Minh Hàn khẽ nói: “Đã bảo mày đừng sủa mà, bị đánh cho rồi đấy!”

 

Con chó bực bội đi vòng vòng trong sân, Minh Hàn cố gắng hết sức thả nhẹ bước chân, men theo chân tường mà đi. Thôn dân ở đây nhà nào cũng có sân, nhưng tường rất thấp, chẳng khác nào không có, cửa sân cũng gần như chỉ cần đẩy nhẹ là mở.

 

Thôn không lớn, Minh Hàn chỉ mất mười lăm phút đã đi hết một vòng, ngôi làng trông rất bình thường, không có xe cộ nào đáng ngờ, thôn dân tuy có cảnh giác, nhưng cũng chỉ có vậy. Nếu Lương Nhạc Trạch trốn trong nhà của một người dân nào đó, sau vụ náo động vừa rồi, có lẽ cậu sẽ phát hiện ra một số người ra ngoài tìm kiếm nguồn cơn của tiếng ồn.

 

Trong thôn có một cái cây to, Minh Hàn trèo lên. Tầm nhìn trên cây rất tốt, về cơ bản có thể nhìn thấy bên trong tất cả các sân. Minh Hàn lấy ống nhòm nhìn ban đêm ra, quét một lượt nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

 

“Bị chó đuổi à?” Minh Hàn vừa lên xe, Trần Tranh đã lái xe ra đường.

 

“Đại ca chó nghiệp vụ như em xem ra chỉ có thể tung hoành ở tỉnh Hàm, đến đất khách quê người ở Tây Bắc này, chó nhà cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ em.” Minh Hàn hỏi: Ngoài thôn không có gì bất thường chứ?”

 

Trần Tranh lắc đầu, “Không phải ở trong thôn này.”

 

Minh Hàn nói: “Vậy thì đến thôn tiếp theo.”

 

Thôn Nhất Sơn và thôn Nhị Sơn cách nhau không xa, Trần Tranh vẫn cùng chiếc xe ẩn nấp ở ngoài thôn, Minh Hàn một mình đi vào. Lần này chó trong thôn không sủa, mười phút sau Minh Hàn đã quay lại, “Bình thường. Thôn dân ở đây còn ít hơn cả thôn trước, mấy cái sân đều không có người ở.”

 

Tiếp tục đi về phía trước, gió càng lúc càng lạnh, nhịp tim của Trần Tranh dần dần đập nhanh hơn, nếu Lương Nhạc Trạch không đổi hướng, vậy thì rất có thể cậu ta đang trốn trong hai thôn làng còn lại.

 

Thôn Tam Sơn cách thôn Nhị Sơn khá xa, độ cao của thị trấn Vệ Sơn so với Lạc Thành cao hơn rất nhiều, đã có thể coi là cao nguyên, núi trông đặc biệt gần, trong bóng đêm đen kịt, những dãy núi sừng sững như đang đè xuống trước mắt, mang đến cảm giác vô cùng áp bức.

 

Lần này, Trần Tranh dừng xe cách làng xa hơn một chút, lấy súng ra. Minh Hàn đang mở cửa xe, “Anh, anh muốn làm gì?”

 

Trần Tranh nói: “Cứ đi đi.”

 

Minh Hàn nghiêm mặt nói: “Anh đừng xuống xe, lỡ như có người động tay động chân vào xe, chúng ta sẽ càng nguy hiểm hơn.”

 

Trần Tranh thản nhiên nói: “Anh biết, nhưng anh phải chuẩn bị sẵn sàng.”

 

Minh Hàn do dự một chút rồi vẫn xuống xe. Trần Tranh lại gọi cậu lại, “Nhớ kỹ, tối nay chúng ta chỉ đến để trinh sát.”

 

Minh Hàn nói: “Em hiểu rồi!”

 

Thôn Tam Sơn có diện tích lớn hơn thôn Nhị Sơn, nhưng nhà cửa bỏ hoang lại càng nhiều, một con chó trắng nhỏ vẫy đuôi chạy về phía Minh Hàn, không hề đề phòng. Minh Hàn lại không thể không nâng cao mười hai phần tinh thần, cẩn thận hơn so với ở hai thôn làng trước.

 

Trong thôn có hai ngọn đèn đường sáng, tất cả mọi người đều đã ngủ. Minh Hàn vẫn trèo lên cây, từ trên cao nhìn xuống để trinh sát. Nhưng vị trí cái cây này không được tốt lắm, không thể nhìn thấy toàn cảnh ngôi làng. Lúc cậu đáp xuống đất đột nhiên có một cảm giác rất kỳ quái, dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu trong bóng tối.

 

Cậu nín thở tập trung quan sát, nhưng ánh mắt thoắt ẩn thoắt hiện kia lại biến mất không còn tăm hơi.

 

Trong thôn không phát hiện ra thêm điều gì kỳ quái, Minh Hàn rút lui về đầu thôn, lúc lên xe trán đã lấm tấm mồ hôi.

 

“Có vấn đề?” Trần Tranh hỏi.

 

Minh Hàn nuốt nước bọt, lắc đầu, “Có lẽ là do em căng thẳng quá.”

 

Trần Tranh cau mày, trên bản đồ, thôn Tứ Sơn cách thôn Tam Sơn ba cây số, những ngôi làng ở đây dường như đều gần nhau theo từng đôi một. Anh tin tưởng vào trực giác của Minh Hàn sau nhiều năm ở đội cơ động như vậy, thôn Tam Sơn có thể có vấn đề, nhưng không phát hiện ra vấn đề, vậy thì thôn Tứ Sơn còn lại, có lẽ chính là mục tiêu chuyến đi này của cảnh sát.

 

Trần Tranh lái xe về phía trước chừng mười mét rồi dừng lại, “Mấy người Chu Quyết đang làm gì vậy?”

 

Minh Hàn lập tức hiểu ra, “Ý anh là muốn ra tay luôn trong tối nay?”

 

“Nếu Lương Nhạc Trạch thực sự trốn ở thôn Tứ Sơn.” Trần Tranh quay đầu lại, “Anh không muốn cho cậu ta bất kỳ cơ hội nào.”

 

Minh Hàn suy nghĩ một lát rồi cầm điện thoại lên, “Vừa rồi không nên để Chu Quyết đi ngủ, lát nữa em sẽ mắng chết mất thôi.”

 

Trần Tranh khởi động xe lại, “Ai dám mắng lãnh đạo như em chứ.”

 

“Ôi dào, chuyện thường ngày ở huyện ấy mà.”

 

“Lần sau bị mắng thì nói với anh.”

 

“Để anh cùng tham gia à?”

 

“Anh giúp em phản dame lại.”

 

“Chậc—” Minh Hàn giây trước còn đang cười, giây sau điện thoại đã được kết nối, cậu lập tức dùng giọng điệu của đội trưởng đội nói: “Toàn đội chuẩn bị, đến thôn Tam Sơn chờ lệnh của tôi.”

 

Thôn Tứ Sơn càng ngày càng gần, dãy núi hùng vĩ phía sau in bóng xuống ngôi làng và con đường. Trong bốn thôn làng, thôn Tứ Sơn là lớn nhất, phần lớn là do ở đây có một xưởng chế biến cỏ khô, xưởng này nằm rất gần đầu thôn.

 

Trần Tranh lái xe vào bãi đất hoang bên đường, tắt đèn, tiến về phía thôn Tứ Sơn, tránh đầu thôn, đi vào thôn từ hướng Tây. Xe dừng lại bên cạnh một ngôi nhà không người, Minh Hàn không xuống xe ngay.

 

Trần Tranh nói: “Chiếc xe bên kia, em nhìn thấy chưa?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Minh Hàn gật đầu, trên đường đến đây có hai chiếc xe bán tải đã được tân trang, ba thôn làng còn lại không có loại xe này.

 

Cả thôn yên tĩnh đến kỳ lạ, dường như không có người, ở nông thôn bình thường sẽ không xuất hiện tình huống như thế này. Minh Hàn định xuống xe, nhưng Trần Tranh đã giữ tay cậu lại, nhìn đồng hồ, “Đừng vội, chờ những người khác đến rồi tính.”

 

Thời gian trôi qua trong im lặng, trong cơn gió đêm mang theo bụi bặm, sự căng thẳng và nguy hiểm như những đợt sóng không ngừng dâng trào.

 

Minh Hàn nói: “Em phải tìm một chỗ cao, trong đám người này có Toại Tử.”

 

Toại Tử, “Sát thủ A”, kẻ đã bắn chết Kim Hiếu Toàn trước sự chứng kiến ​​của nhiều người.

 

Trần Tranh nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, “Chỗ cao nhất chính là nhà xưởng của xưởng chế biến, nhưng rất có thể nơi đó đã bị chiếm giữ.”

 

Minh Hàn nói: “Nhưng em đâu chỉ biết leo nhà lầu.”

 

Lúc này, tin nhắn của Chu Quyết đến, “Đã đến thôn Tam Sơn!”

 

Minh Hàn nói: “Để lại một tổ ở đó, những người còn lại lập tức đến thôn Tứ Sơn, đừng đi đường lớn.”

 

Nói xong, Minh Hàn mỉm cười với Trần Tranh, “Anh, lần này thật sự phải nghe người đang làm lãnh đạo là em rồi, dù sao thì sau khi em lên cây, tầm nhìn sẽ rộng hơn tất cả mọi người.”

 

Trong đội ngũ thực hiện nhiệm vụ, nhất định phải có người chiếm giữ vị trí cao, Trần Tranh gật đầu, “Nghe em.”

 

Minh Hàn lại biến thành một cơn gió đen, trong nháy mắt đã biến mất, Trần Tranh chỉ nghe thấy một tiếng xào xạc, như thể gió cuốn theo cát sỏi, lướt qua rừng cây.

 

Chu Quyết và những người khác hội hợp với Trần Tranh, chia thành hai nhóm lặng lẽ tiếp cận xưởng chế biến cỏ khô. Một cánh cổng sắt cũ kỹ chắn ngang đường, nhìn từ ngoài vào, bên trong là một dãy nhà tối đen, chỉ có một bóng đèn le lói phát ra ánh sáng yếu ớt, trong phòng bảo vệ không có ai.

 

Trần Tranh ra hiệu cho Chu Quyết, đạp lên tường rào, nhảy lên. Tầm nhìn trên đỉnh tường tốt hơn một chút, nhưng điều kỳ lạ là, trong xưởng yên tĩnh quá mức, như thể tất cả mọi người đều đã rút lui. Nhưng một nhà máy bình thường, ban đêm luôn phải có người trực.

 

Trần Tranh nhảy xuống, Chu Quyết và một đồng đội khác cũng đi theo vào. Trần Tranh thận trọng dò đường, đẩy một cánh cửa ra, bên trong trống rỗng. Tiếp tục đi về phía trước, đi vòng qua một dãy nhà ba tầng, là một khu vực càng thêm tối hơn, lờ mờ có thể nhìn thấy những nhà kho và nhà xưởng bán lộ thiên.

 

Tiếng sột soạt truyền đến từ trong kho, Trần Tranh lập tức dừng bước, lùi vào trong bóng tối. Có người từ trong kho đi ra, trên tay cầm một cây ba chỉa dài, là một người đàn ông cao to. Phía sau người đàn ông là năm người cũng cầm ba chỉa dài, bọn họ di chuyển chậm rãi, vừa đi vừa nhìn xung quanh.

 

Trần Tranh im lặng quan sát những người này, nhìn trang phục của bọn họ, có vẻ là thôn dân, và làm việc trong xưởng chế biến. Nhưng tình huống lúc này quá kỳ lạ, nếu bọn họ là công nhân trực ca, tại sao không canh gác ở sân trước, mà lại trốn trong kho không bật đèn? Bọn họ như biết trước sẽ có chuyện gì xảy ra, đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

 

Đột nhiên, một người thôn dân nhìn về phía Trần Tranh rồi lập tức đứng im, còn giơ tay gọi những người khác lại. Từ trong nhà kho, nhà xưởng lại xuất hiện thêm hơn mười thôn dân, trên tay đều cầm vũ khí, dần dần bao vây Trần Tranh và các thành viên đội cơ động. Trần Tranh nhìn rõ diện mạo của thôn dân dẫn đầu, đen đúa, thô kệch, không phải là người anh từng gặp.

 

Trong bóng tối, Chu Quyết lên đạn, phát ra tiếng “cách” giòn tan, thôn dân kia hung dữ nhìn cậu ta, trong mắt như bùng cháy ngọn lửa giận dữ, như thể giây tiếp theo sẽ xông lên ngay lập tức.

 

Tình hình trở nên gay go, mục tiêu của đội cơ động là Lương Nhạc Trạch, những người trước mặt nếu là thôn dân thật thì không thể dễ dàng nổ súng. Cho dù bọn họ là thôn dân giả thì trong khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng không thể nào phán đoán được. Điều có khả năng xảy ra nhất là, sau khi Lương Nhạc Trạch đến thôn Tứ Sơn, đã biến xưởng chế biến thành cứ điểm của mình, còn công nhân trong xưởng, người dân xung quanh đã bị Lương Nhạc Trạch dùng tiền mua chuộc, trở thành lá chắn cho anh ta.

 

Trần Tranh tiến lên một bước, cứ thế trực tiếp giơ ảnh của Lương Nhạc Trạch và “Sát thủ A” lên, “Đã từng gặp hai người này chưa?”

 

Tên cầm đầu liếc mắt nhìn, “Mấy người là ai?”

 

Trần Tranh nắm chặt súng, “Cảnh sát. Bọn họ ở đây, đúng không?”

 

Người dân nhìn nhau, không hề nao núng vì cảnh sát ập đến, tên cầm đầu còn cười lạnh, “Cảnh sát cái gì, cảnh sát chưa bao giờ quản chúng tôi, cút đi!”

 

Họng súng của Chu Quyết chĩa vào tên cầm đầu, Trần Tranh giơ tay chặn lại, “Bọn họ đã cho các người bao nhiêu lợi ích?”

 

Biểu cảm của tên cầm đầu hơi thay đổi, giả vờ như không hiểu. Lúc này, càng ngày càng nhiều thôn dân kéo đến, một cánh cửa phía sau nhà xưởng mở ra, bụi bay mù mịt, một đàn dê con bất ngờ xông ra.

 

Những thôn dân ở phía sau đuổi theo đàn dê, đàn dê như ruồi mất đầu, chạy tán loạn, một số thôn dân còn phát ra tiếng cười điên cuồng ngạo mạn, ngông cuồng giơ cao cây ba chỉa dài lên thị uy.

 

Trần Tranh bị đàn cừu xô vào tường, phải khó khăn lắm mới đứng vững được, Chu Quyết trực tiếp bị húc ngã xuống đất, bị giẫm đạp mấy lần, cả miệng toàn lông dê và đất cát. Cậu ta cố gắng đứng dậy, thấp giọng nói với Trần Tranh: “Lần này phiền phức rồi, bị quần chúng tấn công.”

 

Trần Tranh cau mày, những con dê này là tài sản của người dân, đứng trước mặt bọn họ là quần chúng nhân dân, Lương Nhạc Trạch rất rõ ràng việc cảnh sát không thể tùy tiện ra tay với người dân, cho nên mới nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ như thế này.

 

Nhưng anh đã đến đây rồi thì không thể để Lương Nhạc Trạch được như ý muốn.

 

Trần Tranh giơ súng lên, bắn liên tiếp hai phát súng chỉ lên trời đêm, vỏ đạn văng ra, đàn dê bị dọa sợ chết khiếp, chạy tán loạn, xông về phía người dân. Những thôn dân không kịp né tránh, rất nhiều người bị húc ngã xuống đất, trong sân bụi bay mù mịt, trong chớp mắt đã trở nên hỗn loạn.

 

Trần Tranh nhân cơ hội thoát khỏi sự vây hãm của những người dân, nhưng rất nhanh anh đã phát hiện ra, số lượng người dân quá đông, không phải chỉ một đàn dê là có thể giải quyết được. Tên cầm đầu rõ ràng là bị một màn vừa rồi chọc giận, gã ta dẫn theo một đám người, cầm ba chỉa dài đâm thẳng về phía anh.

 

Trong lúc giao chiến ở cự ly gần, đôi khi súng ống còn không bằng vũ khí lạnh thô sơ, huống chi Trần Tranh không thể nổ súng vào bọn họ. Những người dân này ngày thường đã quen dùng ba chỉa dài, dọn cỏ khô, lùa dê, thậm chí là đánh nhau với bọn côn đồ, những kẻ vượt biên trái phép, đều dùng ba chỉa dài.

 

Những cây ba chỉa dài lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chết người trong đêm đen, điên cuồng đâm về phía Trần Tranh. Trần Tranh nhanh chóng né trái tránh phải, anh càng né nhanh, cây chạc càng đến nhanh hơn, những người dân man rợ này như tìm thấy niềm vui trong quá trình đâm chọc anh, càng ngày càng nhiều người chen chúc đến, những cây chạc giống như cơn mưa thép từ trên trời giáng xuống.

 

Trần Tranh lăn người trên đất, tên cầm đầu thấy thời cơ đã đến, đâm thẳng một chạc vào ngực anh, tuy anh đã né được, nhưng cánh tay vẫn bị rạch một vết thương, máu tươi lập tức tràn ra.

 

Những thôn dân khác ngửi thấy mùi máu tanh, hưng phấn như dã thú, giơ cao ba chỉa dài lên gào thét, tên cầm đầu càng thêm đắc ý. Trần Tranh chờ chính là khoảnh khắc này, anh mặc kệ cơn đau, đột nhiên nhảy dựng lên, tốc độ nhanh đến mức không một thôn dân nào kịp phản ứng.

 

Tiếng reo hò đột ngột im bặt, tất cả mọi người đều im lặng nhìn Trần Tranh và cả con dao găm trinh sát lóe sáng trong tay anh.

 

Lúc này con dao găm đang kề trên cổ tên cầm đầu, gã ta hoảng sợ tột độ, vẻ ngông cuồng ban nãy đã biến mất không còn tăm hơi.

 

Tuy Trần Tranh thấp hơn gã ta một cái đầu, vóc người cũng nhỏ hơn một vòng, nhưng tốc độ lại kinh người, lúc anh kẹp cổ gã ta lại, gã ta căn bản không kịp phản ứng.

 

Chu Quyết và một đồng đội khác đã có thể thở dốc trong đợt tấn công bằng cây ba chỉa dài, cũng đã khống chế được hai thôn dân.

 

Vết thương trên tay Trần Tranh đang chảy máu, anh kẹp chặt người tên cầm đầu, ánh mắt sắc bén quét về phía xung quanh, “Có phải bọn chúng đã nói với các người rằng, cảnh sát không thể ra tay với người dân không? Nhưng các người lại có thể tùy ý làm càn với cảnh sát?”

 

Ánh mắt Trần Tranh như đuốc, trên mặt đã sớm không còn vẻ ôn hòa nho nhã, thay vào đó là vẻ hung dữ lạnh lùng không kém gì những thôn dân này.

 

“Tí tách—” Máu trên cánh tay anh nhỏ xuống đất cát, anh cười lạnh một tiếng, “Nhưng khi cảnh sát gặp phải tấn công gây chết người, có thể thực hiện mọi hình thức tự vệ, bao gồm cả việc giết ngược lại những kẻ tấn công.” Nói xong, bàn tay cầm dao găm của anh dùng sức thêm một chút, lưỡi dao rạch một đường trên cổ tên cầm đầu.

 

Những người thôn dân sợ hãi lùi lại, tên cầm đầu sợ đến mức không dám thở mạnh, cố gắng dùng khóe mắt liếc nhìn Trần Tranh.

 

“Không muốn chết thì cầm theo trang bị của các người, lùa dê của các người rời khỏi đây, chuyện này không liên quan đến các người!” Trần Tranh nói.

 

Những thôn dân ở vòng ngoài nghe thấy thế, vội vàng bỏ chạy, những thôn dân đứng gần rõ ràng là người thân tín của tên cầm đầu, bọn họ do dự không quyết, có người thậm chí còn muốn tấn công Trần Tranh. Nhưng Chu Quyết đã xông đến, khống chế tên định đâm dao vào sau lưng Trần Tranh xuống đất. Tên kia bị trật khớp, kêu la thảm thiết.

 

Lại thêm một bộ phận người dân thấy vậy liền bỏ chạy, trong xưởng chỉ còn lại hơn mười người.

 

Trần Tranh khống chế tên cầm đầu đi về phía trước, những thôn dân hung dữ tản ra hai bên. Trần Tranh ghé sát vào tai tên cầm đầu nói: “Bọn chúng trốn ở đâu?”

 

Tên cầm đầu chửi một câu thô tục bằng tiếng địa phương, Trần Tranh không hiểu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh tiếp tục giao tiếp với gã ta, “Bọn họ đã cho anh bao nhiêu, đáng để anh liều mạng vì bọn chúng như vậy à? Đến lúc đó bọn chúng chạy thoát, anh phải ngồi tù thay bọn chúng, thấy có đáng không?”

 

Tên cầm đầu tiếp tục lầm bầm chửi rủa.

 

Trần Tranh di chuyển con dao găm, tên cầm đầu lập tức cứng đờ như khúc gỗ.

 

“Bây giờ không phải là lúc bàn đến chuyện có ngồi tù hay không.” Trần Tranh nói: “Anh có sống được qua đêm nay hay không cũng là một vấn đề.”

 

Tên cầm đầu sợ hãi nhìn anh, anh cười lạnh, “Ai nói với anh là cảnh sát không dám ra tay với các người, chết rồi thì đi tìm tên đó mà hỏi lại.”

 

Tên cầm đầu sợ hãi nuốt nước bọt, động tác này khiến con dao găm cứa sâu hơn trên cổ gã ta, gã ta toát mồ hôi lạnh, giọng nói nặng trịch: “Ở, ở dưới đất, dưới đất!”

 

Trần Tranh biết những thôn làng này thường có hầm đất, khái niệm dưới đất quá rộng, “Dưới đất là chỗ nào? Dẫn tôi đi.”

 

Tên cầm đầu chỉ về phía Tây, trừng mắt nhìn những thôn dân khác, mấy người kia vội vàng chạy về phía Tây, Chu Quyết bám sát phía sau, một đồng đội khác thì cùng Trần Tranh áp giải tên cầm đầu, đi phía sau.

 

Những đội viên đi đường khác cũng đã chạy tới, Trần Tranh bảo bọn họ canh gác bên ngoài, đề phòng bất trắc.

 

Phía Tây xưởng chế biến là khu nhà xưởng chính, máy móc đều không hoạt động, đèn cũng không bật. Tên cầm đầu nói, người đưa tiền đang ở trong tầng hầm của nhà xưởng.

 

Lối vào tầng hầm nằm trong nhà kho nhỏ bên cạnh văn phòng của xưởng trưởng, vô cùng kín đáo, Chu Quyết mở tấm chắn ra, ánh sáng yếu ớt hắt lên.

 

Trần Tranh hỏi: “Trong tầng hầm còn lối ra nào khác không?”

 

Tên cầm đầu khẳng định chắc nịch: “Không có, chỉ có một cái này thôi.”

 

Trần Tranh cau mày suy nghĩ, Lương Nhạc Trạch không phải loại người không chừa đường lui, cứ thế đi xuống rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng tình hình hiện tại, không đi xuống cũng không được, lời của thôn dân không thể tin tưởng hoàn toàn, nếu tầng hầm còn có lối ra khác thì khi bọn họ mai phục ở đây, Lương Nhạc Trạch đã sớm cao chạy xa bay rồi – nói không chừng bây giờ đã cao chạy xa bay rồi.

 

“Anh Trần, để em xuống.” Chu Quyết nói: “Ở đội em làm công việc này, anh và Hói ca ở trên quan sát cho em.”

 

“Tôi đi cùng cậu, tiện thể để tên này dẫn đường.” Trần Tranh buông tên cầm đầu ra, gã ta kinh ngạc trợn to hai mắt, như thể không dám tin là mình lại được cứu sống như vậy.

 

“Đừng vội mừng, tôi có thể khóa cổ anh bất cứ lúc nào, lần sau sẽ không chỉ là rách da đơn giản như vậy đâu.” Trần Tranh xoay xoay con dao găm dính máu, ánh mắt hoàn toàn không giống những cảnh sát mà tên cầm đầu này từng gặp, gã ta theo bản năng run lên, “Tôi, tôi không dám.”

 

Ba người xuống tầng hầm, có một đồng đội khác cũng chạy tới hỗ trợ.

 

Xuống tầng hầm mới thấy nơi này rất rộng rãi, ngược lại ánh sáng còn sáng hơn cả ở trên. Tên cầm đầu run rẩy đi trước dẫn đường, súng của Chu Quyết chĩa vào sau lưng gã ta, Trần Tranh đi cuối cùng, cẩn thận quan sát xung quanh. Đột nhiên, từ góc rẽ bên phải phía trước truyền đến tiếng động vô cùng nhỏ, dường như có người đang đi lại.

 

Hết chương 174.

 

Chương 174: Tranh Luận (26)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên