Chương 175: Tranh Luận (27)

 

Chương 175: Tranh Luận (27)

 

Trần Tranh dừng bước, cẩn thận lắng nghe một lúc, sau đó túm lấy tên dẫn đầu, dùng ánh mắt dò hỏi. Tên đó mồ hôi đầy mặt, mím môi gật đầu.

 

Trần Tranh vòng ra trước Chu Quyết, giương súng, lặng lẽ tiến về phía góc tường. Góc nhìn thay đổi, hai bóng người lướt qua, Trần Tranh lập tức đuổi theo. Phía tầng hầm này tương đối rộng, bên trong đặt một số thiết bị không rõ công dụng. Trần Tranh chĩa súng vào người gần nhất, “Cậu hết đường rồi.”

 

Tên đó mặc bộ đồng phục công nhân bốc xếp giống hệt trong camera giám sát, đứng quay lưng về phía Trần Tranh, đội mũ, nhìn từ hình dáng thì chính là Lương Nhạc Trạch.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Trần Tranh đã cảm thấy không ổn. Cách đây không lâu ở tập đoàn Vân Tuyền, anh đã bị Tạ Diệc Lương giả mạo Lương Nhạc Trạch lừa gạt. Cảm giác trực tiếp và qua camera giám sát khác nhau, người này… người mà bọn họ vượt nhiều tỉnh thành, đường xa truy đuổi, căn bản không phải Lương Nhạc Trạch!

 

Tên đó đứng im bất động, dường như đã cam chịu số phận. Trần Tranh từng bước áp sát, súng vẫn giương cao, Chu Quyết đã khống chế người còn lại trong tầng hầm, tiếp tục lục soát.

 

Trần Tranh dừng lại sau lưng “Lương Nhạc Trạch”, lòng đã chìm xuống, “Quay lại đây, giơ tay lên.”

 

Nghe vậy, tên đó chậm rãi giơ tay, nhưng không lập tức quay người.

 

“Lương Nhạc Trạch, là cậu?” Trần Tranh hỏi.

 

Tên đó cứng đờ người, thở hắt ra một hơi.

 

“Quay lại đây!” Trần Tranh lạnh lùng quát.

 

Cuối cùng tên đó cũng cử động, quay người rất chậm, khoảnh khắc lộ ra nửa bên mặt, Trần Tranh đã thốt lên: “Lẫm Đông?”

 

Chu Quyết kinh ngạc không thôi, “Cái gì?”

 

Lẫm Đông tháo mũ xuống, để lộ kiểu tóc được cắt giống hệt Lương Nhạc Trạch. Anh ta nhìn Trần Tranh, ánh mắt trống rỗng, nụ cười cay đắng, “Cảnh, cảnh sát Trần.”

 

Trần Tranh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã không còn ánh hào quang ngôi sao của Lẫm Đông, bỗng nhận ra lần này có lẽ không chỉ có một cái bẫy. Lương Nhạc Trạch căn bản không có ở đây, nhưng tại sao “sát thủ A” lại xuất hiện trong camera giám sát? “Sát thủ A” bây giờ đang ở đâu? Ở thánh phố Long Chu, bọn họ phát hiện Lương Nhạc Trạch mang theo ít nhất bảy người, nhưng trong tầng hầm này thì chỉ có hai người!

 

“Toại Tử đâu?” Trần Tranh không kịp hỏi Lẫm Đông tại sao lại mạo danh Lương Nhạc Trạch, nghiêm nghị quát.

 

Lẫm Đông giật mình, cả người run rẩy, “Tôi, tôi không biết, chỉ có tôi và A Hòa xuống…..”

 

Trần Tranh đột ngột xoay người, chạy như bay lên mặt đất. Chu Quyết còn chưa kịp phản ứng, “Anh Trần! Anh Trần!”

 

“Minh Hàn gặp nguy hiểm!” Trần Tranh quả quyết nói: “Cậu canh chừng bọn chúng!”

 

Ngay khoảnh khắc Trần Tranh trở lại mặt đất, tiếng súng xé toạc màn đêm, là tiếng súng bắn tỉa! Tim Trần Tranh thắt lại, đồng tử co rút, lập tức phán đoán vị trí tiếng súng. Minh Hàn cũng mang theo súng bắn tỉa, nhưng tiếng súng khác nhau, người nổ súng không phải Minh Hàn, mà là “sát thủ A”!

 

Vài phút trước, đội cơ động canh giữ trên mặt đất đã khống chế tay súng bắn tỉa mai phục trên nóc nhà máy, hắn ta bị trói chặt, súng ống đã bị tịch thu. Nghe tiếng súng, hắn ta lộ ra nụ cười khô khốc, các đội viên lại kinh hãi, “Còn có tay súng bắn tỉa khác! Điểu ca gặp chuyện rồi!”

 

Trần Tranh cố gắng liên lạc với Minh Hàn, nhưng liên lạc của Minh Hàn đã bị cắt đứt. Trần Tranh chửi thầm trong lòng, cố gắng bình tĩnh lại, phân phó cho các đội viên: “Tôi đại khái đoán được Toại Tử đang ở đâu, để tôi đối phó với hắn ta, các cậu để một người xuống hỗ trợ Chu Quyết, những người còn lại đi chi viện Minh Hàn.”

 

Ai cũng hiểu tiếng súng bắn tỉa vang lên đồng nghĩa với điều gì, nhưng lúc này không ai muốn chấp nhận. Các đội viên lập tức xuất phát. Trần Tranh hít sâu một hơi, trong khoang mũi tràn ngập mùi máu tanh, đó là vết thương anh chưa kịp xử lý, máu tươi từ vết thương theo động tác của anh không ngừng tuôn ra.

 

Nhưng bây giờ anh không rảnh quan tâm nhiều như vậy, anh chạy về phía tiếng súng vang lên. Toại Tử là tay súng bắn tỉa, giống như Minh Hàn, cần tìm điểm cao. Tiếng súng phát ra từ hướng Đông Nam, nơi đó có một gò đất nện không cao lắm.

 

Thời gian trở lại thời điểm Minh Hàn lẻn vào thôn Tứ Sơn, trung tâm của thôn này chính là nhà máy chế biến cỏ khô, xung quanh nhà máy có một vòng nhà trệt san sát, xa hơn nữa, nhà cửa thưa thớt. Minh Hàn dựa vào tường và cây cối để che giấu bản thân, tìm kiếm nơi Toại Tử có thể ẩn náu.

 

Tòa nhà văn phòng ba tầng của nhà máy là địa điểm tốt nhất, nhìn xa, cũng dễ bố trí bắn tỉa. Mỗi lần di chuyển, Minh Hàn đều cẩn thận ẩn náu trong góc khuất tầm nhìn của tòa nhà văn phòng, đồng thời dùng đá dò xem phản ứng của tòa nhà. Quả nhiên, trên tầng thượng tòa nhà văn phòng có động tĩnh, kính phản chiếu một tia sáng, Toại Tử đang ở đó.

 

Xác định được điều này, Minh Hàn vòng ra phía bên kia của nhà máy, cậu phải nhanh chóng tìm một vị trí thích hợp, tiêu diệt Toại Tử, nếu không, Toại Tử có thể ngăn chặn hành động của cảnh sát bất cứ lúc nào.

 

Nhưng việc tìm kiếm điểm cao lại trở thành vấn đề nan giải, trong thôn căn bản không có vị trí nào có thể bắn tỉa Toại Tử. Mặc dù có thể trèo cây, nhưng Minh Hàn đã tìm vài cây, đều không lý tưởng, có cây thì vị trí ổn, nhưng leo lên lại không có chỗ ẩn nấp, có cây thì tuy có chỗ ẩn nấp, nhưng góc độ lại không tốt.

 

Ngay lúc Minh Hàn phát hiện ra một gò đất nện tạm bợ có thể sử dụng được, thì trong nhà máy đột nhiên náo loạn, tiếng súng vang lên. Cậu thầm kêu không ổn, nhanh chóng nhảy lên thân cây, nhìn thấy cảnh Trần Tranh khống chế dân làng.

 

Không biết vì sao, tay súng bắn tỉa không có động tĩnh gì. Minh Hàn không dám chần chừ, một lần nữa đến gò đất nện, nhưng trong tầm nhìn, tay súng bắn tỉa vốn nên ở trên nóc nhà đã biến mất. Cậu bình tĩnh tìm kiếm, trong ống ngắm quang học không có bóng người. Cậu mở rộng phạm vi tìm kiếm, gần như nhìn thấy toàn cảnh nhà máy.

 

Kỳ lạ, tay súng bắn tỉa rốt cuộc trốn đi đâu rồi? Đội cơ động đã khống chế nhà máy, tại sao tay súng bắn tỉa vẫn chưa hành động? Hắn ta đang chờ thời cơ à?

 

Trên trán Minh Hàn lấm tấm mồ hôi, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng Kim Hiếu Toàn bị bắn trúng tim ngay trước mặt mình.

 

Không đúng, Toại Tử không thể nào bảo thủ như vậy, người xuất hiện trên tầng thượng vừa rồi có thể căn bản không phải Toại Tử!

 

Minh Hàn nín thở, bỗng nghe thấy động tĩnh sau lưng, cậu lập tức xoay người, bắt được ba nguồn nhiệt. Có người đang tiếp cận cậu. Cậu thay đổi tư thế, ngắm bắn, cơn gió cuốn theo cát bụi thổi qua, mang theo hơi thở nguy hiểm.

 

Tầm nhìn của cậu chuyển sang phía Đông Nam của nhà máy, trước đó cậu chưa từng chú ý đến vị trí bị bóng tối bao phủ đó, nơi đó không thể yểm trợ hỏa lực cho nhà máy, nhưng lại có thể nhắm vào cậu!

 

Tim Minh Hàn đập mạnh dữ dội, ngay khi phát hiện ra Toại Tử, tiếng súng đã vang lên, cậu lăn xuống khỏi gò đất nện nhanh như chớp, viên đạn găm vào vị trí cậu vừa đứng, bụi đất bay mù mịt. Cậu lăn trên mặt đất, lại một loạt tiếng súng vang lên, đạn bay vun vút xung quanh cậu. Cậu lăn người né tránh, nhưng lại bị ép về phía gần gò đất nện.

 

Lần này hỏa lực đến từ súng lục, uy lực không lớn, nhưng đạn bắn dày đặc, như một tấm lưới tử thần. Cậu muốn thoát khỏi tấm lưới này, sẽ bị ép phải đối mặt trực tiếp với vị trí của tay súng bắn tỉa, không có bất kỳ vật cản nào có thể lợi dụng. Mà lúc này, cậu hoàn toàn bị hỏa lực áp chế, chỉ có thể né tránh một cách vô ích, thậm chí còn không có kẽ hở để giương súng ngắm bắn.

 

Cậu phải giải quyết ba tên vướng víu kia trước, nếu không sớm muộn gì cũng bị bắn thành cái sàng! Cậu nhanh chóng lên đạn súng lục, vừa lăn người vừa bắn, mặc dù không thể ngắm bắn, nhưng sự phản kháng quả nhiên khiến đối phương chùn bước. Cậu nhân cơ hội này, lách người sau một thân cây, không chút do dự bóp cò.

 

Một tiếng rên rỉ vang lên, có người trúng đạn.

 

Nhưng Minh Hàn đột nhiên cảm thấy sát khí lạnh buốt sau gáy, cái cây này chỉ có thể che chắn cho cậu một bên, mà trong tầm nhìn của Toại Tử, cậu lại lộ diện! Viên đạn như lưỡi rắn, sượt qua tai cậu với tốc độ cực cao, nếu không phải cậu dựa vào kinh nghiệm di chuyển cơ thể, thì phát bắn chí mạng của tay súng bắn tỉa đã xuyên qua đầu cậu rồi!

 

Bên này vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, đạn bên kia lại ầm ầm ập đến trong cơn gió đêm nổi lên bất chợt, mảnh đạn cứa rách trán cậu, máu tươi trong nháy mắt túa ra, tầm nhìn của cậu lập tức bị máu tươi che lấp, cậu nghiến răng nghiến lợi, chĩa súng về phía đạn bắn tới.

 

Lần này không còn may mắn như lần trước, những viên đạn bắn bừa bãi không áp chế được đợt tấn công cuồng bạo của đối phương. Cậu lách người ra sau thân cây để tránh mưa đạn, lại một lần nữa lộ diện trong tầm nhìn của tay súng bắn tỉa. Cậu thở hổn hển, mồ hôi tuôn như mưa, mặc dù vẫn bình tĩnh thay băng đạn, nhưng trong lòng cậu rất rõ ràng, một khi tay súng bắn tỉa nổ súng, rất có thể cậu sẽ không né tránh được.

 

Nhưng, tiếng súng vang lên, viên đạn lại không biết bắn về đâu!

 

Giây phút tiếng súng vang lên, Minh Hàn theo bản năng né tránh, tinh thần căng thẳng đến cực điểm, nhưng ngay sau đó, cậu lập tức hiểu ra, viên đạn bắn trượt kia không phải là do tay súng bắn tỉa đột nhiên mất bình tĩnh, mà là đã có người đã can thiệp, quấy nhiễu tay súng bắn tỉa!

 

“Anh….” Minh Hàn khẽ gọi, lưng cậu vốn không có ai bảo vệ bỗng nhiên như được dán vào một tấm lưng khác, vững chãi, ấm áp, có thể nghe thấy nhịp tim của nhau!

 

Thế bất lợi bị kẹp giữa hai bên trong nháy mắt tan biến, gió thổi từ phía sau, như lời thì thầm trầm ổn của người đó. Ánh mắt Minh Hàn kiên định, đôi mắt có khả năng nhìn đêm cực tốt, lần đầu tiên trong cuộc vây bắt này nhắm vào kẻ tấn công đang ở không xa, đạn vẫn đang lao về phía cậu, nhưng đã bị thân cây trước mặt chắn lại, cậu trầm tĩnh đến cực điểm, năm viên đạn liên tiếp bắn ra, không trượt phát nào, kẻ tấn công lấy tường gạch và bụi cỏ làm vật che chắn, tuy chưa tắt thở, nhưng đã mất khả năng chiến đấu.

 

Minh Hàn nhanh chóng nhìn về phía gò đất nện nơi tay súng bắn tỉa ẩn nấp, nơi đó đột nhiên vang lên một tiếng súng nữa!

 

Sau khi rời khỏi nhà máy, Trần Tranh chạy thẳng về phía gò đất nện, sợ hãi và lo lắng hóa thành mồ hôi lạnh, thấm đẫm tóc và quần áo anh. Lương Nhạc Trạch đã giăng cho anh một cái bẫy “thật lớn”, không chỉ bản thân không có ở đây, mà còn muốn lợi dụng lúc đội cơ động tập trung vào Lương Nhạc Trạch giả, giết chết Minh Hàn!

 

Lần trước ở nhà hát Vân Hương, “Lượng Thiên Xích” đã lợi dụng sơ suất của Chiêm Phú Hải, lần này là thuộc hạ thân tín nhất của Lương Nhạc Trạch đích thân ra tay!

 

Cái bẫy này có thể nói là vô cùng độc ác, ở thôn Tứ Sơn, nơi có thể làm điểm cao để bắn tỉa chỉ có nhà máy, Minh Hàn nhất định sẽ hành động một mình, tìm kiếm nơi có thể giải quyết tay súng bắn tỉa, chỉ cần có thể đoán trước được điều này, Toại Tử có thể mai phục ở điểm bắn tỉa thực sự, kẻ mai phục trên nóc nhà máy căn bản chỉ là một cái bẫy!

 

Khi Trần Tranh chạy đến gò đất nện nơi Toại Tử ẩn náu, anh nghe thấy tiếng súng bắn tỉa vang lên lần nữa, tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiếng súng thứ hai vang lên, chứng tỏ lần đầu tiên không bắn trúng, vậy lần này thì sao?

 

Trần Tranh nhắm chặt mắt, bất kể tình hình của Minh Hàn bây giờ như thế nào, anh cũng phải lên đó, bắt giữ Toại Tử.

 

Trên gò đất nện chỉ có một người, Trần Tranh cẩn thận bò lên, Toại Tử đang nằm sấp trên mặt đất, nòng súng chĩa về hướng tiếng súng liên tục vang lên. Trận chiến chưa kết thúc, tay súng bắn tỉa không có dấu hiệu di chuyển, như vậy ít nhất lúc này, Minh Hàn vẫn còn sống!

 

Trong lòng Trần Tranh hơi yên tâm, cầm súng tiến lại gần Toại Tử. Trong tầm nhìn của tay súng bắn tỉa, Minh Hàn đã bị bức ép vào tầm bắn, nhưng cậu vẫn liên tục di chuyển, khiến hắn ta khó có thể nhắm bắn được, đã hai lần bắn trượt, nếu lần này lại không trúng, hắn ta phải di chuyển, người của đội cơ động có thể ập đến bất cứ lúc nào, mà một khi đã di chuyển, muốn tìm được nơi bắn tỉa tiêu diệt Minh Hàn sẽ không dễ dàng nữa.

 

Tay súng bắn tỉa nhổ một bãi nước bọt, lại ngắm bắn, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào Minh Hàn. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn ta ngắm bắn, Trần Tranh đã bóp cò, viên đạn xuyên qua khuỷu tay hắn ta!

 

“Đoàng—” Cò súng bắn tỉa cũng bị bóp xuống, nhưng khi hắn ta trúng đạn, nòng súng đã không còn nhắm vào Minh Hàn nữa, mà viên đạn bay thẳng lên bầu trời đêm.

 

Toại Tử ôm lấy khuỷu tay bê bết máu, nhanh chóng rút súng lục ra, ngay khoảnh khắc hắn ta nổ súng, Trần Tranh đã lao tới, giơ chân đá bay khẩu súng lục.

 

Toại Tử trợn mắt há mồm nhìn Trần Tranh, Trần Tranh lại bóp cò, dứt khoát bắn xuyên qua cổ tay hắn ta, trong tiếng kêu đau đớn ấy, anh khóa chặt hai tay hắn ta lại, động tác nhanh nhẹn hung hãn, chỉ nghe thấy hắn ta nghiến răng nghiến lợi gào thét.

 

“Trần——Tranh——”

 

“Tao đã cho mày thoát một lần.” Trong mắt Trần Tranh bừng lên ngọn lửa đen kịt, giọng nói còn lạnh hơn cả cái lạnh thấu xương ở vùng biên giới này, “Mày nghĩ mình còn có lần thứ hai sao?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Điểu ca!” Các đội viên của đội cơ động chạy đến, nửa khuôn mặt Minh Hàn bị máu tươi che kín, người dính đầy cát bụi và cỏ vụn, trông vô cùng chật vật. Các đội viên giật mình, vội vàng kiểm tra vết thương cho cậu, anh giơ tay cản lại, phun ra một búng máu, lo lắng hỏi: “Ai đi cùng Trần Tranh?”

 

Các đội viên nhìn nhau, một người nói: “Trần, Anh Trần một mình đi tìm tay súng bắn tỉa, bảo chúng tôi đến chi viện cho cậu.”

 

Khuôn mặt Minh Hàn sa sầm, đáng sợ như ác quỷ, cậu xoay người bỏ chạy, nhưng chạy được hai bước, cậu đột nhiên dừng lại, ngoái đầu chỉ vào bức tường thấp ở phía không xa, nói: “Đem ba tên đó về!”

 

“Rõ!”

 

Minh Hàn nhanh chóng chạy về phía gò đất nện, gió Tây Bắc thô ráp thổi ngược vào mặt, cát bụi cuốn vào máu ấm, khiến máu càng thêm dính, trượt qua mí mắt, rơi vào mắt, đau đớn không chịu được. Minh Hàn nhanh chóng lắc đầu, cố lau máu, nhưng căn bản không lau hết, máu tiếp tục chảy ra từ vết thương, nhỏ giọt xuống ngực, cổ, cậu căn bản không cảm nhận được đau đớn.

 

Càng đến gần gò đất nện, tim Minh Hàn càng thắt lại, lời nói của đồng đội vang vọng bên tai, Trần Tranh chỉ có một mình!

 

Bàn tay đầy máu bám lấy mặt đất, Minh Hàn cố sức bò lên, gió từ trên cao thổi xuống, cát sỏi cuốn theo không chút lưu tình đập vào mặt cậu, mắt cậu gần như không thể mở ra, nước mắt giàn giụa, chỉ còn một khe hở đỏ ngòm, trong tầm nhìn, một bóng người xuất hiện trên gò đất nện.

 

Không, không chỉ một bóng người, phía dưới còn kéo theo một người.

 

Cậu nhắm chặt mắt, chịu đựng đau đớn mở to mắt, nhìn rõ người đứng là Trần Tranh, người bị Trần Tranh kéo lê trên đất là…..

 

“Minh Hàn?” Giọng nói của Trần Tranh truyền đến trong gió cát, mang theo một chút run rẩy, vững vàng rơi vào tai Minh Hàn.

 

Sau đó, giọng nói của Trần Tranh lớn hơn một chút, “Em… em bị thương rồi!”

 

Minh Hàn lắc đầu, tay chân cùng lúc bò lên. Khi huấn luyện, cậu đã từng bò qua vô số gò đất nện tương tự, tại sao gò đất này lại khó đối phó như vậy? Cậu nghe thấy phổi mình phát ra tiếng “hộc hộc” khó nhọc, tai cậu tràn ngập tiếng thở gấp gáp như trống vỡ. Máu lại che khuất tầm nhìn của cậu, cậu không nhìn rõ Trần Tranh nữa. Cậu chửi thề một tiếng, vội vàng lau máu, nhưng lại khiến cả khuôn mặt càng thêm đáng sợ.

 

Trần Tranh nhanh chóng kéo Toại Tử xuống, vì đi quá vội vàng nên khi đến gần Minh Hàn thì trượt chân, ngã nhào xuống đất. Minh Hàn theo bản năng lao tới, đỡ Trần Tranh vào lòng.

 

Gió cát, máu tươi, đạn, bị thương rách ra rách thịt…..

 

Trần Tranh bị kẹt giữa Minh Hàn và đất, gió to thổi tung tóc anh như cỏ dại mọc đầy Tây Bắc, người anh dính đầy đất, trong hơi thở là mùi máu tanh nồng nặc. Khuôn mặt Minh Hàn đến cả tròng mắt cũng bị máu tươi bao phủ kề sát, như từ địa ngục bò ra, bàn tay anh vừa rồi còn bóp cò với tư thế cực kỳ vững vàng bỗng run rẩy, run rẩy sờ lên mặt Minh Hàn.

 

Máu ấm nóng lập tức bao phủ bàn tay, sự bình tĩnh và kiềm chế khi khống chế Toại Tử lúc trước tan biến chỉ trong nháy mắt, sợ hãi như siết chặt lấy cổ anh. Nếu anh đến muộn một chút, Minh Hàn có lẽ đã không chỉ chảy có chút máu này!

 

Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Trần Tranh khẽ run lên, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Minh Hàn.

 

“Cảm ơn.” Minh Hàn khàn giọng nói, cúi đầu, hôn lên ngón tay run rẩy của anh, thì thầm bên tai anh, “Anh, anh lại cứu em một lần nữa rồi.”

 

Lý trí vào khoảnh khắc này bị cảm xúc mãnh liệt đánh tan, Trần Tranh rụt tay lại, mạnh mẽ giữ lấy gáy Minh Hàn, mặc kệ cả hai mặt đầy máu và bụi đất, mạnh mẽ hôn lên.

 

……..

 

Những tên tội phạm ẩn náu ở thôn Tứ Sơn đã bị khống chế toàn bộ, còn những tên tội phạm ẩn náu ở thôn Tam Sơn, khi cần thiết bọn chúng sẽ chuẩn bị phát động tấn công bất ngờ, nhưng bây giờ đã bị Văn Ngộ và những người khác tìm thấy. Cảnh sát thị trấn Vệ Sơn, bộ đội biên phòng đến nơi, khống chế toàn bộ những người dân tham gia gây rối.

 

Toại Tử bị thương nặng nhất, khớp xương hai tay đều trúng đạn, mất máu nghiêm trọng, để phòng ngừa hắn ta phản kháng, vào thời khắc cuối cùng, Trần Tranh đã đánh ngất hắn ta, hiện tại Toại Tử đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, những tên tội phạm còn lại đều bị thương, cũng đã được điều trị.

 

Bên phía đội cơ động, khuôn mặt đầy máu của Minh Hàn đúng là khiến người ta hoảng sợ, nhưng vết thương không nặng, bị chấn động não nhẹ, sau khi cầm máu đã được đưa đến bệnh viện theo dõi.

 

Cục cảnh sát thị trấn Vệ Sơn chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, đèn đuốc sáng trưng suốt đêm, ngay cả bộ đội biên phòng cũng đến hỏi thăm tình hình. Sau khi Trần Tranh xác định Minh Hàn không có gì đáng ngại, anh báo cáo tình hình cho Lư Hạ Kình và Đường Hiếu Lý, biết được Lương Nhạc Trạch là do Lẫm Đông giả mạo, còn bản thân anh ta thì đã cao chạy xa bay từ lâu, hai vị lãnh đạo của đội cơ động im lặng một lúc lâu.

 

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Trần Tranh nói: “Lẫm Đông hiện tại đang hoảng loạn quá độ, sáng mai tôi sẽ thẩm vấn anh ta.”

 

Đường Hiếu Lý nghe ra ý ngoài lời của Trần Tranh, “Bây giờ đến lượt chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

 

Trần Tranh hỏi: “Có thể xin được không?”

 

Lư Hạ Kình nói: “Thời gian để cậu nghỉ ngơi có thể không nhiều.”

 

Trần Tranh gật đầu, “Tôi biết rồi.”

 

Điều kiện ở bệnh viện thị trấn Vệ Sơn có hạn, không dám chắc có thể cứu sống Toại Tử đang bị thương nặng hay không. Trần Tranh đến bệnh viện lúc 3 giờ sáng, Minh Hàn đã rửa mặt sạch sẽ, trên đầu băng bó, đang đi tới đi lui ở ngoài phòng phẫu thuật.

 

Trần Tranh nâng mặt cậu lên, cẩn thận quan sát, ánh mắt rơi vào miếng băng gạc, “Em xem em kìa, lại bị thương ở mặt rồi.”

 

Minh Hàn nhướng mày, “Vậy phải làm sao?”

 

“Thì vứt bỏ em chứ sao.” Trần Tranh nói: “Anh đi tìm người trẻ tuổi hơn, không có sẹo.”

 

“…” Minh Hàn áp sát vào, nói bên tai Trần Tranh: “Anh, anh thật nông cạn.”

 

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ nói tình hình của bệnh nhân không được khả quan, đề nghị chuyển viện. Minh Hàn lập tức nhìn Trần Tranh, Toại Tử là nhân chứng quan trọng nhất trong nhóm người này, hắn ta nhất định phải sống.

 

Trần Tranh bình tĩnh nói, đã liên hệ với bệnh viện, có thể đưa bệnh nhân đi ngay.

 

Minh Hàn vừa định lên tiếng, Trần Tranh đã quay lại, “Em đi cùng Toại Tử, anh đi sau. Để bác sĩ kiểm tra lại cho em một lần nữa.”

 

Minh Hàn bất đắc dĩ bị nhét vào xe cấp cứu, Trần Tranh đứng trong màn đêm dày đặc trước bệnh viện, tay cũng không vẫy. Xe cấp cứu chạy thẳng đến sân bay quân sự, ba tiếng sau, chuyến bay hạ cánh xuống sân bay quân sự ở Lạc Thành. Lúc này, thành phố phồn hoa này vừa mới thức giấc, không ai biết rằng đêm vừa qua, ở biên giới Tây Bắc đã xảy ra một trận chiến sinh tử.

 

Toại Tử được đưa vào phòng phẫu thuật, Minh Hàn cũng bị Đường Hiếu Lý ấn xuống kiểm tra lại một lần nữa. Đường Hiếu Lý đã biết được chi tiết qua điện thoại, cảm thán: “Tiểu Trần quả thực là gánh vác sứ mệnh giải cứu cậu. Toại Tử đúng là xui xẻo lắm mới gặp phải cậu ấy.”

 

Minh Hàn vội vàng bênh vực anh của mình, “Lúc đó tình huống như vậy, nếu không đánh Toại Tử bị thương nặng, hậu quả sẽ khó lường! Hơn nữa, anh của tôi có chừng mực, vết thương này chỉ là không có cách nào chữa trị ở thị trấn Vệ Sơn thôi, chứ về đây rồi không phải là có thể chữa trị sao!”

 

Đường Hiếu Lý bật cười, “Không được nói anh của cậu à?”

 

Minh Hàn cau mày, dang rộng tay, không sợ hãi nói: “Nào, mắng tôi đi, mặt tôi dày lắm, đứng im cho anh mắng luôn này.”

 

Đường Hiếu Lý lườm cậu, “Ai thèm mắng cậu, Tiểu Trần bảo cậu đi theo về là để cậu nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, không phải để cậu làm luật sư biện hộ.”

 

Minh Hàn nói: “Nói không lại thì cãi cùn.”

 

Đường Hiếu Lý: “…”

 

Giờ giấc ở thị trấn Vệ Sơn chậm hơn Lạc Thành, lúc Toại Tử thoát khỏi nguy hiểm thì ở thị trấn Vệ Sơn mới tờ mờ sáng. Một số người dân đã lấy lời khai, người cầm đầu tên là Lão Ma, là cháu trai của ông chủ nhà máy chế biến cỏ khô, trước đây từng ngồi tù vì tội cố ý gây thương tích, không chỉ ở thôn Tứ Sơn, mà ngay cả ở thị trấn Vệ Sơn cũng là kẻ ngang ngược.

 

Hắn ta khai nhận, biết người bỏ tiền trong nhóm người đó tên là Lương tổng, người phụ trách là anh Toại. Anh Toại tìm đến hắn ta, trực tiếp ném cho hắn năm mươi vạn tiền mặt, bảo hắn ta nghĩ cách xử lý đám cảnh sát sẽ xuất hiện trong thời gian tới, sau khi xong việc còn có năm mươi vạn nữa.

 

Một trăm vạn ở nơi như thôn Tứ Sơn không phải là số tiền nhỏ, Lão Ma lập tức thấy tiền sáng mắt, bàn bạc với chú mình, lập tức cho dừng máy móc trong nhà máy. Lão Ma vỗ ngực cam đoan, chỉ là mấy tên cảnh sát quèn, hơn nữa lại là người nơi khác đến, dù có giỏi đến đâu cũng không đấu lại được với người địa phương.

 

Lão Ma trích ra năm vạn trong số năm mươi vạn, chia cho dân làng, chuẩn bị dẫn bọn họ làm một vụ lớn. Dân làng nghèo khó, không biết trong tay Lão Ma có năm mươi vạn, chia được vài trăm tệ đã phấn khích bán mạng cho Lão Ma.

 

Bọn họ còn khẩn trương luyện tập vài đội hình, gậy gộc trở thành vũ khí lợi hại nhất trong tay bọn họ, để phòng ngừa vạn nhất, Lão Ma còn cướp về hơn trăm con dê, dùng để xung phong. Có người dân không đồng ý, nhưng đều sợ hắn ta, bèn đóng cửa im lặng không nói.

 

Nhưng đám ô hợp này không chống cự được bao lâu, khi Trần Tranh biểu hiện còn giống lưu manh hơn cả bọn chúng, bọn chúng lập tức tan đàn xẻ nghé.

 

Trong phòng thẩm vấn, Lão Ma chắp tay vái lạy, “Tôi cũng là nạn nhân, tôi bị lừa, số tiền này tôi còn chưa kịp tiêu, mấy người cứ lấy đi!”

 

Trần Tranh lười nghe hắn ta nói nhảm, đẩy cửa phòng thẩm vấn bên cạnh.

 

A Sơn, thuộc hạ của Toại Tử, ẩn náu ở thôn Tam Sơn, khi chuẩn bị chạy đến thôn Tứ Sơn thì bị Văn Ngộ bắn trúng bắp chân.

 

Cậu ta là người không có hộ khẩu, hơn hai mươi tuổi, cái tên A Sơn cũng là giả, còn tên thật, cậu ta nói đã không nhớ rõ, trước kia lang bạt ở Đông Nam Á kiếm cơm bằng nghề lính đánh thuê, sau này theo anh Toại, anh Toại bảo cậu ta làm gì, cậu ta liền làm cái đó.

 

Trần Tranh hỏi: “Tại sao Toại Tử lại để các người ẩn náu ở Thôn Tam Sơn?”

 

A Sơn nói, không thể để tất cả trứng vào một giỏ, kế hoạch của Toại Tử là xử lý tên cảnh sát tên Minh Hàn kia, mấy người bọn họ ẩn náu ở thôn Tam Sơn, sau khi nhận được tín hiệu sẽ đến đó, canh giữ địa điểm mai phục của Toại Tử.

 

“Ai, ai mà biết được người của các người lại chặn ngay ở đầu thôn.” A Sơn ủ rũ nói: “Nếu chúng tôi đi qua đó, làm sao có thể để các người làm anh Toại bị thương được!”

 

Trần Tranh nói: “Xem ra cậu vẫn không phục, sùng bái Toại Tử đến vậy sao?”

 

Hết chương 175.

 

Chương 175: Tranh Luận (27)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên