Chương 176: Bức Tường Vây
Người phụ nữ mảnh mai nhắm mắt lại, xua đi cảm giác lo lắng trong lòng, kéo giãn khoảng cách với cô gái luôn đi theo phía sau, hạ giọng nói: “Cô vào trong bảo tàng trước đi.”
Thấy cô gái ngẩn người, người phụ nữ bất đắc dĩ nhắc nhở: “Đừng để bọn chúng lấy được đồng tiền giới hạn.”
Bầu trời đột ngột tối sầm lại như vậy, chắc chắn là đã có tính toán từ trước.
Chu Kỳ An muốn một mũi tên trúng hai đích, vừa ép người của bọn họ ra mặt, vừa cướp được đồng tiền.
Nói xong, người phụ nữ chủ động kéo giãn khoảng cách với cô gái, thu hút sự chú ý của những kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối. Vừa lùi được hai bước, cô ta nhanh nhẹn lách người sang một bên.
… Dải lụa trắng tấn công bất ngờ đã vụt vào khoảng không.
“Quả nhiên ở gần đây.” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, Chu Kỳ An vẫn luôn khóa chặt vị trí của cô ta.
Đánh úp từng người một, đây chính là chiến thuật của đối phương.
Vừa lùi lại một bước, người phụ nữ lần thứ hai né tránh, lần này thứ tấn công cô ta là một con chó săn.
Lúc này, Diên cũng xuất hiện ở gần đó.
Tình hình trở thành hai đánh một, còn có thêm một con chó.
Người phụ nữ không hề hoảng loạn, khi cô bình tĩnh chuẩn bị ứng phó, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên:”Khoảng cách gần quá rồi, bây giờ cô ra tay, ít nhất mười mấy người sẽ bị kéo vào thế giới cổ vật.”
Chu Kỳ An nói đúng sự thật.
Đây cũng là lý do tại sao người phụ nữ vẫn chưa ra tay.
Nhiều người cùng lúc bước vào thế giới cổ vật, vì mạng sống, bọn họ sẽ phải hợp tác, nói không chừng còn có thể biến thù thành bạn, như vậy chẳng phải là đang giúp đỡ kẻ thù sao?
Nhưng mà, cô ta cũng có tính toán của riêng mình.
Hiện tại, hai bên đều có mưu đồ riêng.
Vừa chống gậy vừa ra chiêu, giọng điệu của Chu Kỳ An không thể hiện chút cảm xúc nào: “Muốn thực hiện một giao dịch không?”
Vừa né tránh, người phụ nữ vừa khống chế con chó săn dưới đất, không biết là dùng cách nào mà khiến nó cứ xoay vòng vòng như ruồi mất đầu.
“Giao dịch với cậu chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.”
Chu Kỳ An cười: “Nhưng hình như cô không còn lựa chọn nào khác.”
Vừa rồi còn dửng dưng, nghe xong câu này, vẻ mặt người phụ nữ dần trở nên lạnh lùng, đối phương sẽ không vô duyên vô cớ thốt ra lời cay độc như vậy.
“Chính là do tôi đã quá coi trọng các người, nên mới không kịp phản ứng.”
So với những phó bản khác, phó bản lần này thiếu một yếu tố cấu thành quan trọng: NPC có thể giao tiếp.
Nói chuyện với cư dân Mặc Trấn chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ hạn chế, hơn nữa còn phải có đồng tiền giới hạn. Ứng Vũ từng nói, cho dù có thể giao tiếp, người chơi cũng chỉ có thể hỏi những chuyện liên quan đến văn hóa sáng tạo nổi tiếng, dò hỏi những thông tin khác sẽ bị tấn công.
Bất kỳ phó bản nào, dù khó đến đâu, cũng sẽ không tồn tại tình huống như vậy.
Vì thế, chắc chắn còn có những NPC khác có thể giao tiếp.
Chắc chắn là người của Hiệp hội săn cá voi đóng vai trò này, với tư cách là NPC, họ có ý nghĩa tồn tại của riêng mình, hơn nữa mỗi người đều cần phải trải qua cốt truyện của NPC.
Trong nhiệm vụ phân biệt ma quỷ đầu tiên, trò chơi đã nhắc nhở họ rằng, những người xung quanh chưa chắc đã là người chơi.
Người chơi vạch trần thân phận của ma quỷ có thể tránh bị giết, vậy người vạch trần thân phận của kẻ che giấu ma quỷ sẽ nhận được gì?
“Đây chính là lý do Hạ Dương đột nhiên ra tay sao?”
Hạ Dương bất ngờ ra tay hạ sát, càng muốn đánh lạc hướng cậu, khiến cậu vô thức rơi vào cái bẫy mà Hiệp hội săn cá voi đang ẩn nấp giăng ra, hai bên phải tiếp tục đối đầu.
“Cô không phải người chơi.” Cuối cùng Chu Kỳ An cũng nói ra mấy chữ mấu chốt: “Là tên trộm đã trộm đồ cổ, chắc chắn cô rất hiểu cấu trúc của bảo tàng.”
Bố trí giống hệt như nữ tặc ở Hoa Cổ Thành, cậu muốn thông qua NPC đặc biệt này để tìm đường đến đích.
Mỗi khi Chu Kỳ An nói ra một chữ, sắc mặt người phụ nữ lại càng thêm khó coi.
Hai người vẫn đang giao đấu, nhưng tâm trí đã ở một chiều không gian khác.
Cho đến khi nghe được câu nói tiếp theo, thì sắc mặt người phụ nữ hoàn toàn thay đổi.
“Hãy cho tôi biết, làm thế nào để vào kho dữ liệu ẩn?”
Giọng điệu của Chu Kỳ An mang theo ý cười vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, người không biết còn tưởng là bạn cũ lâu ngày gặp lại: “Nếu không, tôi sẽ công khai thân phận của các người, hoặc báo cho Người đầu dê.”
Người đầu dê đeo trên cổ tấm thẻ hướng dẫn viên bảo tàng, cho dù nó có biết thân phận của Hiệp hội săn cá voi hay không, một khi có người tố cáo, ít nhiều gì nó cũng phải có phản ứng.
Gần như ngay khi cậu vừa dứt lời, thông báo của hệ thống đã vang lên:
“Bạn đã tìm thấy tên trộm trà trộn trong đám đông du khách.”
“Bọn chúng đã đánh cắp một số cổ vật.”
“Nhiệm vụ ẩn đã được mở khóa.”
【Nhiệm vụ ẩn: Hổ khẩu thoát thân.
Nội dung nhiệm vụ: Tên trộm bị vạch trần thân phận, tức giận muốn giết người diệt khẩu, hãy cố gắng thoát khỏi nanh vuốt của tên trộm.
Phần thưởng nhiệm vụ: Tư cách vào kho dữ liệu.】
Trong bóng tối, người phụ nữ không nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra đôi mắt tinh ranh đó lúc này đang ở trạng thái nào… Xinh đẹp, nguy hiểm, lại ẩn chứa chút giả dối khiến người ta ấm lòng.
Nước mưa rơi xuống mặt đất, mùi đất ẩm mốc hòa quyện với mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, khiến người ta cảm thấy bực bội.
Lúc này, Chu Kỳ An giống như con rắn độc trong vườn địa đàng, không ai có thể từ chối.
Cậu cong môi cười, đôi mắt như vầng trăng lưỡi liềm: “Cô xem, không ai có thể từ chối giao dịch của tôi cả.”
Khi người phụ nữ hoàn toàn bộc lộ sát khí, Thể chất thông linh có thể cảm nhận được hơi lạnh sâu hơn.
Trong bóng tối, bỗng nhiên xuất hiện huyết quang.
Ánh mắt người phụ nữ gần như không che giấu nổi hận ý, ánh sáng đỏ bắn ra từ người cô ta, trực tiếp chiếu vào người Chu Kỳ An.
Cô ta căn bản không muốn ra tay vào lúc này, nếu đối phương thành công rời khỏi thế giới cổ vật, tìm thấy kho dữ liệu, cục diện sẽ lập tức thay đổi. Nhưng người phụ nữ không có quyền lựa chọn, đúng như Chu Kỳ An đã nói, là NPC ẩn trong phó bản, rất nhiều thông tin chỉ có thể lấy được từ trên người bọn họ.
Một khi bị người chơi phát hiện ra thân phận, trò chơi sẽ đưa ra nhiệm vụ mà cả hai bên đều không thể từ chối.
Cốt truyện mà cô ta phải diễn bây giờ chính là giết người diệt khẩu.
Giết người mà phải uất ức như vậy, cô ta cũng là người đầu tiên.
Ánh sáng đỏ lạnh lẽo như hình với bóng, nhưng Chu Kỳ An lại không hề bận tâm, cậu biết đây là dấu hiệu sắp bị kéo vào thế giới cổ vật.
Trong ánh sáng đỏ, cậu thậm chí còn có tâm trạng nhìn trái nhìn phải, rất nhanh đã bắt gặp ánh mắt tham lam của Người đầu dê ở phía xa.
Sau khi giết chết Hạ Dương, năng lượng cướp được khiến cho Mắt cá năm sao chỉ còn một bước nữa là khôi phục. Trái tim thứ hai này đang nhanh chóng tiêu hóa năng lượng, theo thời gian trôi qua, mỗi khi tiêu hóa được một chút, mùi của nó lại càng thêm nồng đậm.
Bị Người đầu dê nhìn chằm chằm với ánh mắt thèm thuồng đó, trong phút chốc, ánh sáng đỏ do thế giới cổ vật chiếu ra cũng trở nên hiền hòa hơn.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Chu Kỳ An quát, “Đồ dê điên.”
Người đầu dê: “…”
Ánh sáng đỏ tiếp tục lan tỏa, khiến không ít người chơi đồng thời nhìn sang, ngay khi bọn họ vừa quay đầu, ánh sáng đỏ bùng nổ đến cực hạn, một người sống sờ sờ vậy mà lại biến mất trong luồng sáng quỷ dị đó.
Ngay khoảnh khắc chàng trai biến mất, bàn tay đang giữ chặt cổ con chó săn của Diên khẽ siết lại.
Liệu cậu ấy có thể sống sót trở về không?
Hiệp hội săn cá voi là một lũ điên cuồng không từ thủ đoạn, nếu bị dồn ép đến đường cùng, bọn chúng có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
“Nhất định có thể.”
Diên đột nhiên nảy sinh niềm tin khó hiểu, trong mỗi lần tiếp xúc, Chu Kỳ An chưa bao giờ đánh trận nào mà không nắm chắc phần thắng.
Hiện tại, phần lớn người chơi đều bị kiềm chế ở bên ngoài, mất đi lợi thế tranh giành đồng tiền giới hạn, với thực lực của Thẩm Tri Ngật, lấy được đồng tiền không thành vấn đề.
Diên mím môi, chỉ cần lần này thuận lợi, bọn họ sẽ hoàn toàn thoát khỏi thế bị động.
“Đi thôi.” Những người chơi ban đầu còn hùng hổ lúc này đã trở nên hỗn loạn như rắn mất đầu, không biết từ lúc nào Ứng Vũ đã tìm đến, lúc trước khi quan sát trên cây, Chu Kỳ An đã miêu tả chi tiết ngoại hình và trang phục của các thành viên qua chiếc nhẫn đầu lâu, lúc này Ứng Vũ chủ động sử dụng đạo cụ chiếu sáng.
Cách người phụ nữ mảnh mai không xa, một cô gái không dính máu, vẻ mặt cũng không hoảng sợ như những người khác lọt vào tầm mắt.
Ứng Vũ: “Đi gặp gỡ những thành viên khác của hiệp hội thôi.”
Nhân tiện cũng kích hoạt nhiệm vụ phụ, có thể giải quyết được người nào hay người nấy.
………..
“Bà nó!”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi cảm giác rơi tự do quen thuộc ập đến, Chu Kỳ An vẫn không nhịn được mà toàn thân căng thẳng. Cả người như rơi vào một cơn lốc xoáy, linh hồn và thể xác đều đang đi đến một không gian khác.
Trong quá trình rơi xuống, âm thanh của cơn mưa lớn xung quanh dần biến mất, mùi đất ẩm mốc và mùi máu tanh cũng không còn ngửi thấy nữa, thay vào đó là một mùi hương rất kỳ lạ.
Hương rượu, mùi thịt, còn có mùi hương khi đốt.
Tất cả hòa quyện vào nhau, ngay khi hít vào, đầu óc Chu Kỳ An bỗng trở nên choáng váng.
Đầu tiên là khứu giác, tiếp theo là thính giác, âm thanh vui mừng mơ hồ không dứt bên tai.
Cho đến khi cuối cùng cũng có thể mở mắt ra, một lực mạnh truyền đến, một đôi tay thô ráp sau lưng đang thô bạo ấn đầu cậu xuống: “Bái đường──”
“!”
Cái quái gì thế? Chu Kỳ An còn chưa kịp phản ứng thì đã ngẩn người, cậu cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy mũi giày của mình.
Đôi giày có phần mũi giày được thiết kế vểnh lên, viền xung quanh được thêu hoa văn tường vân, rõ ràng không phải là giày thể thao của cậu.
Âm thanh “Bái đường” chói tai như muốn xuyên thủng màng nhĩ, Chu Kỳ An không nhịn được nhíu mày, chẳng lẽ cậu với hôn nhân có bát tự tương khắc?
Vừa mới thoát khỏi nanh vuốt của chiếc áo cưới, bây giờ lại đích thân đóng vai chú rể.
“Chẳng lẽ không thể nào thoát khỏi bức tường hôn nhân được hay sao?”
Cảm nhận được lực đè sau lưng rất mạnh, căn bản không thể nào vùng vẫy được, Chu Kỳ An không phản kháng nữa, trước tiên thử thăm dò hoàn cảnh xung quanh. Lần trước bị kéo vào thế giới cổ vật, nếu không phải dùng xăng của Tư tiên sinh phá giải, có lẽ đã không chỉ là mất một cánh tay.
Trong tình huống mọi thứ đều chưa biết, cậu không dám lơ là.
Bị ép cúi đầu, dù không nhìn thấy “Cao đường”, nhưng Chu Kỳ An lại liếc mắt nhìn thấy cô dâu bên cạnh. Chỉ là, vừa liếc mắt một cái, khuôn mặt vốn dĩ đã trắng bệch của cậu càng thêm trắng hơn.
Bên cạnh cậu là một hình nhân giấy.
Hình nhân giấy được làm rất sơ sài, thoạt nhìn có một nốt ruồi đen ở giữa hai lông mày, nhưng nhìn kỹ thì lại phát hiện đó là một chiếc đinh dài, đây là một sản phẩm chưa hoàn thiện, không phân biệt được nam nữ, hình như người thợ làm hình nhân giấy bị run tay, rất nhiều chỗ hồ dán bị lem ra ngoài, còn có ruồi muỗi vô tình dính vào, lúc này chỉ còn lại cái xác không cánh.
Chu Kỳ An khẽ hít sâu một hơi: “…”
Cậu nhớ cái nồi cơm điện quá đi.
Trong tiếng hô “Bái đường” chói tai quen thuộc, sau khi bái xong, cuối cùng Chu Kỳ An cũng có thể ngẩng đầu lên.
Ngồi trên cao là hai ông bà khoảng sáu mươi tuổi, mặc quần áo tối màu, đèn lồng đỏ trắng được treo khắp sảnh đường. Dưới ánh sáng kỳ dị của đèn lồng, hai ông bà đang nở nụ cười hiền từ, nhìn hai người mới cưới trước mặt, vẻ mặt rất hài lòng.
Bị buộc với hôn nhân một lần nữa, vẻ mặt Chu Kỳ An trông như đang đi đưa tang.
Cậu im lặng chờ đợi, khoảng vài giây sau, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói thông báo của hệ thống “Rách việc” vang lên.
“Nhiệm vụ chi nhánh – Ngọc bội, đã được mở.”
[Nội dung nhiệm vụ: Tìm nốt phần còn lại của ngọc bội, đưa cho cô dâu, sau đó nói một câu “Vĩnh kết đồng tâm”].
[Lời khuyên ấm áp: Bạn có thể trò chuyện nhiều hơn với những vị khách trong hôn lễ, bọn họ sẽ giúp đỡ bạn rất nhiệt tình.]
Chu Kỳ An lại nhìn cô dâu hình nhân giấy bên cạnh, quả nhiên trên eo hình nhân giấy có đeo một nửa ngọc bội, màu trắng tinh khiết, rất mỏng, trong suốt đến mức gần như hòa vào màu giấy, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thể nhìn ra.
Rõ ràng là nhân vật chính của cổ vật lần này chính là chiếc ngọc bội cổ.
Lúc cậu đang quan sát cổ vật, cơ thể bỗng nhiên run lên, Chu Kỳ An nhanh chóng thu hồi tầm mắt, phát hiện hai ông bà lúc nãy còn cười hiền từ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Đôi mắt vốn dĩ đục ngầu lóe lên tia sáng, sự tham lam trên mặt gần như muốn tràn ra khỏi những nếp nhăn như vỏ cây kia, bọn họ giống như những con thú hoang đói khát, nhìn chằm chằm vào cậu.
Chu Kỳ An nhíu mày.
Cậu rất quen thuộc với ánh mắt như vậy, cách đây không lâu, Người đầu dê cũng dùng ánh mắt y hệt để nhìn cậu.
Quay người lại, phía sau có khoảng mười mấy bàn tròn, bàn nào cũng đều ngồi đầy khách, tất cả đều nhìn cậu với ánh mắt thèm thuồng.
Một cơn gió lạnh thổi vào sảnh đường.
“Phu thê giao bái ──”
Hình nhân giấy vẫn đứng im, chú rể thì mặt mày trắng bệch.
Gió thổi tung vạt áo, lễ phục đỏ tươi và mái tóc đen dài bay phấp phới theo một hướng.
Những đôi mắt phía dưới gần như muốn phát sáng, bọn họ căn bản không quan tâm dung mạo của chú rể ra sao, tất cả đều nhìn chằm chằm vào lồng ngực phập phồng của cậu, hận không thể tự tay móc ra thứ ẩn giấu dưới lớp da thịt mỏng manh kia.
Thơm quá.
Tại sao lại có thứ gì đó thơm như vậy?
Hầu kết của những vị khách kia không ngừng di chuyển lên xuống, trông vô cùng kỳ quái, có người thậm chí còn bất giác chảy cả nước miếng.
Dưới mùi hương đặc thù, chú rể trong mắt bọn họ bỗng trở nên vừa thơm vừa mềm.
“Không ổn.”
Họa vô đơn chí, Ngư mục năm sao đã thức tỉnh hoàn toàn, cùng với sự tiến hóa của nó, khí tức tỏa ra còn mạnh mẽ hơn trước.
Chu Kỳ An khẽ nheo mắt, cậu nghe thấy tiếng nuốt nước miếng, ngay cả người phụ trách nghi lễ lúc nãy còn ấn đầu cậu xuống, giờ phút này ánh mắt cũng như dính chặt vào người cậu.
Cao đường, khách khứa, người phụ trách nghi lễ.
Tất cả mọi người trong sảnh đường đều muốn ăn thịt chú rể.
Là trung tâm của những ánh mắt đáng sợ kia hướng tới, Chu Kỳ An cảm thấy hoàn toàn có thể tổ chức một trận thi đấu võ đài … Không, một buổi chiêu thân bằng võ công.
Tất cả cùng đánh nhau một trận, ai thắng mới xứng đáng đứng bên cạnh cậu, vung đao giết chóc.
“Đừng có nhìn chằm chằm chú rể của người khác mà nuốt nước miếng.” Chu Kỳ An lạnh lùng nhắc nhở người phụ trách nghi lễ.
Không ai để ý đến cậu.
Tất cả khách mời đều đang nuốt nước bọt.
“…”
Chu Kỳ An nhắm mắt lại, biết thế đã mang mẹ già nhà mình đi chứ không mang sếp đi.
“Lột một tầng da của bọn họ xuống coi như là tiền mừng.” Còn hình nhân giấy hói đầu bên cạnh nữa, mẹ cậu nhất định sẽ không vừa mắt, quẳng hết đi là được.
Bây giờ có hát “Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất” cũng đã không còn kịp nữa rồi.
“Nửa ngọc bội còn lại…”
Dưới cái nhìn đáng sợ của đám đông, Chu Kỳ An nhanh chóng liếc nhìn khắp nơi, trên bàn ăn là những món ăn nửa sống nửa chín, thịt bò còn rỉ máu, trên cơm rắc một lớp bột màu xám, nhìn từ xa tưởng là vừng đen, tiến lại gần mới phát hiện là tro hương.
Người phụ trách nghi lễ giữ chặt Chu Kỳ An đang định bước đi lại, cũng chính vào lúc này, đồng tử của cậu co lại.
Phía sau chiếc bàn tròn đầu tiên đặt một chiếc hòm gỗ đen, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra.
Trên hòm buộc một dải lụa, thân hòm rất dài, nhìn qua còn tưởng là quan tài.
“Đó là cái gì?” Mặc dù trong lòng đã có chút phỏng đoán, nhưng Chu Kỳ An vẫn hỏi một câu.
Người phụ trách nghi lễ cười hì hì nói: “Là của hồi môn của cô dâu, của hồi môn nhiều như vậy, cậu cứ vụng trộm cười hạnh phúc đi.”
“Quan tài của mày có dày không?”
Của hồi môn mà lại đem thẳng lên sảnh đường như vậy, rõ ràng là có vấn đề mà.
Người phụ trách nghi lễ trừng mắt nhìn cậu một cái, tiếp tục quy trình tiếp theo:
“Mời khách khứa dùng bữa… khụ khụ…” Người phụ trách nghi lễ nuốt nước miếng, dùng giọng the thé nói: “Mời khách khứa dùng bữa ạ──”
Không phải lời nói truyền thống “vợ chồng cùng mời rượu”.
Chu Kỳ An lặng lẽ tiếp tục đánh giá chiếc hòm, lời nhắc nhở nói rằng trò chuyện với khách mời sẽ giúp tìm thấy ngọc bội, chắc chắn là trong phần này.
Mấy chữ vừa dứt, người phụ trách nghi lễ buông cái tay đang giữ chặt Chu Kỳ An ra.
Cách đó hai mét, có vị khách đã lén rút con dao nhỏ bên hông, mài dao soàn soạt, thậm chí còn có người dùng tay bẻ vỡ tách trà, mảnh sứ sắc nhọn được giấu trong tay áo, chỉ chờ “Con cừu non” thơm phức tự động tiến đến ngồi vào bàn.
Sảnh đường như bị chia cắt thành nhiều không gian.
Tất cả khách mời đều nở nụ cười, người nào người nấy đều háo hức vươn tay ra: “Đến bàn này này.”
“Không, đến chỗ chúng tôi trước.”
Hai ông bà phía trên cũng nở nụ cười dữ tợn, vươn tay về phía Chu Kỳ An: “Cháu ngoan, đến uống với ông bà ly trà nào.”
Vài bóng đen đồng thời lan về phía Chu Kỳ An, người phụ trách nghi lễ cũng lén vươn bàn tay gầy trơ xương của mình ra.
Chu Kỳ An cúi đầu, giống như bị dọa đến mức không dám nhúc nhích.
Ngay khi những người này định ra tay, cậu bất ngờ ngẩng đầu lên, quay sang nổi giận với cô dâu:
“Cô cũng động đậy đi chứ! Phải mời rượu khách khứa đi chứ!”
Nói xong, mặc dù hình nhân giấy như dính chặt vào mặt đất, nhưng Chu Kỳ An đã vươn cánh tay dài ra, dùng sức kéo cô dâu đi, đi dọc theo các bàn khách mời rượu.
Những vị khách trên bàn nhìn thấy cô dâu bị kéo đến, trong đôi mắt đang sáng quắc bỗng chốc ngập tràn nỗi sợ hãi.
Có người muốn đứng dậy lùi lại, nhưng Chu Kỳ An còn nhanh hơn, đã đến ngay bên bàn.
Cậu chỉ vào vị khách muốn đứng dậy kia, dùng giọng điệu như tổng tài bá đạo, nói: “Cô gái, rót đầy ly cho anh ta đi.”
Cậu còn không quên quay đầu lại nhìn hai ông bà: “Đừng vội, lát nữa cháu sẽ bảo cô dâu mời rượu hai người sau.”
Một ly thì tính là gì, cho hai người uống cả bình luôn.
“…”
Hình nhân giấy thì tất nhiên là không thể động đậy, nhưng chỗ chiếc đinh, máu đen đã bắt đầu chảy ra, máu chảy dọc theo lớp giấy đặc biệt, trông rất rợn người.
Chú rể tuấn tú dường như không hề để ý, kéo tay áo rộng thùng thình, trừng mắt, đúng chuẩn của kẻ lưu manh giả danh trí thức.
Cậu tiếp tục dạy dỗ cô dâu: “Người lớn đều đang ở đây cả, cô làm bộ mặt đó cho ai xem đấy?”
Bàn tay đang lén cầm mảnh sứ chuẩn bị cắt cổ chú rể bắt đầu run rẩy, cảm giác như sắp ngất xỉu đến nơi.
“Không, không cần rót nữa.” Vị khách nuốt nước miếng, lần này là nuốt vì sợ hãi, không phải vì thèm muốn, “Cậu cho cô dâu nghỉ ngơi một lát đi.”
Chu Kỳ An cười lạnh, nhìn chiếc đinh và cách làm thô sơ của hình nhân giấy, rõ ràng những người này đều rất sợ cô dâu.
“Muốn đấu với tôi sao.”
Càng kéo dài càng bất lợi.
Lần này không có đồng hồ đếm ngược, nhưng hình nhân giấy chảy máu đen tuyệt đối không phải điều tốt lành.
Chu Kỳ An biết khó lòng kéo dài, đặt hình nhân giấy sang một bên, quay lại bàn.
Bây giờ đã xé rách mặt nạ, thời gian cấp bách, cậu cũng lười diễn nữa, trực tiếp lấy thánh khí ra, ôm cây đinh ba như mèo con.
Đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh kim quang, tiếp tục tăng thêm áp lực, Chu Kỳ An cười lạnh: “Ai khát ai đói thì nói cho tôi biết một tiếng, tôi còn có thể bảo cô dâu gắp thức ăn cho mọi người nữa đấy.”
Hết chương 176.