Chương 176: Tranh Luận (28)

 

Chương 176: Tranh Luận (28)

 

Những người như A Sơn gần như chưa từng được học hành tử tế. Từ khi còn nhỏ, bọn họ đã phải chạy trốn chiến loạn, tham gia chiến đấu, sống trong cảnh “kẻ sống, người chết” nên nhân sinh quan đã bị bóp méo từ lâu. Ai mạnh, người đó là chính nghĩa.

 

A Sơn bực bội gãi đầu, không nói được gì.

 

“Cậu có biết mình đang làm việc cho ai không?” Trần Tranh hỏi, “Đã gặp Lương Nhạc Trạch chưa?”

 

A Sơn đáp: “Ông chủ Lương ấy à, là ông chủ của Anh Toại, đương nhiên cũng là ông chủ của chúng tôi rồi.”

 

Trần Tranh nói: “Vậy cậu có biết ông chủ Lương căn bản không cùng đường với các người không?”

 

A Sơn sững người, từ biểu lộ của cậu ta, Trần Tranh đã nhận ra, kỳ thực cậu ta biết, nhưng chỉ giả vờ không biết mà thôi.

 

“Hiện tại Lương Nhạc Trạch đang ở đâu?” Trần Tranh hỏi.

 

“Chuyện này thì tôi thật sự không biết!” A Sơn đáp, “Chúng tôi đi theo anh Toại, nhiệm vụ của anh Toại chính là nhiệm vụ của chúng tôi, người cần bảo vệ không phải ông chủ Lương, chuyện này cũng không liên quan gì đến chúng tôi. Anh Toại nói thế nào thì là thế ấy.”

 

Lời khai của những tên tội phạm còn lại cũng tương tự như A Sơn, hoàn cảnh cá nhân cũng na ná như nhau. Chỉ có hai người có thân phận hợp pháp, còn lại đều là người nhập cư bất hợp pháp từ Đông Nam Á tới, nguyên nhân có thể nhập cảnh cũng giống với đám bảo vệ của công ty dược phẩm Nam Phong, đều là dựa vào Kim Hiếu Toàn.

 

A Sơn còn tiết lộ thêm một thông tin, hình như là trước đây Toại Tử làm việc cho Kim Hiếu Toàn, bọn họ cũng coi như là thuộc hạ của Kim Hiếu Toàn, nhưng không biết vì sao, sau đó Toại Tử lại trở thành người của Lương Nhạc Trạch, đương nhiên bọn họ cũng mơ mơ màng màng đổi chủ.

 

Sau khi Lẫm Đông được nghỉ ngơi vài tiếng, tâm trạng đã ổn định trở lại, anh ta ngước khuôn mặt không trang điểm lên nhìn Trần Tranh: “Cảnh sát Trần, tôi lại gây thêm phiền phức cho các anh rồi.”

 

“Không cần khách sáo như vậy.” Trần Tranh đáp, “Nếu anh thật sự cảm thấy áy náy thì đã không giúp Lương Nhạc Trạch đối đầu với chúng tôi.”

 

Lẫm Đông cúi đầu, bờ vai khẽ run rẩy.

 

“Vì sao?” Trần Tranh hỏi.

 

“Bọn họ, bọn họ ép tôi!” Lẫm Đông đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, “Cảnh sát Trần, tôi ở trong tay anh ta, tôi không còn cách nào khác. Tôi từng đóng vai cảnh sát, tôi từng tưởng mình chính là Vũ Phong, nhưng tôi không phải, tôi chỉ là một người bình thường!”

 

Sau khi Lẫm Đông mất tích rồi lại xuất hiện, đội cơ động từng giám sát anh ta một thời gian. Anh ta sống trong khu vực được an bài. Anh ta bình an vô sự trở về từ chỗ “Lượng Thiên Xích” mang theo tin tức Hàn Cừ đã bị xử tử, điều này đã phá vỡ kế hoạch của đội cơ động, đồng thời khiến cho mọi thông tin đến từ phía Hàn Cừ sau này đều trở nên không đáng tin. anh ta giống như một cái xương cá mắc kẹt trong cổ họng đội cơ động, khó hiểu, không thể nhổ ra, cũng không thể nuốt xuống.

 

Do “Lượng Thiên Xích” “Bích Không Giáo” dần dần bắt đầu ra tay, lực lượng cảnh sát của đội cơ động được phân bổ lại, Lẫm Đông không còn bị giám sát nữa. Mà anh ta thì bị người của Lương Nhạc Trạch bắt cóc sau khi Kim Hiếu Toàn chết.

 

Lần này, anh ta không còn hoảng sợ như lần đầu tiên nữa, mà bình tĩnh nhìn Toại Tử. Toại Tử túm tóc anh ta, bắt anh ta giả làm Lương Nhạc Trạch. Khí chất của anh ta và Lương Nhạc Trạch hoàn toàn khác biệt, nhưng chiều cao, vóc dáng gần như giống hệt, nếu không nhìn mặt, anh ta quả thực có thể làm thế thân cho Lương Nhạc Trạch.

 

“Chúng tôi không hề giống nhau.” anh ta căng thẳng nói.

 

“Không cần cậu lộ diện.” Toại Tử mở đoạn video của Lương Nhạc Trạch ra, “Không phải cậu là diễn viên sao? Không phải cậu là người giỏi nhất trong việc bắt chước người khác sao? Cho cậu ba ngày, phải trở thành ‘Lương tiên sinh’.”

 

Anh ta theo bản năng từ chối, vô cùng bài xích. Nhưng Toại Tử đã rút súng ra, chĩa họng súng vào tim anh ta, “Tôi sẽ cho cậu chết theo cách đau đớn nhất.”

 

Anh ta sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích, miễn cưỡng đồng ý, nhưng tâm trạng bất an, căn bản không thể bắt chước Lương Nhạc Trạch được.

 

Một ngày sau, Toại Tử lại đến, lười biếng nói, ném cho anh ta một chiếc điện thoại. Điện thoại không thể gửi tin nhắn ra ngoài, nhưng có thể mở một đoạn video. Trong video chính là Lương Nhạc Trạch, mà Lương Nhạc Trạch đang nói chuyện với anh ta.

 

“Rất xin lỗi vì đã kéo cậu vào vũng bùn này, nhưng tôi suy nghĩ kỹ rồi, chỉ có cậu mới có năng lực giúp tôi chuyện này.” Lương Nhạc Trạch cười hiền hoà, “Chuyến này có Tiểu Toại bảo vệ cậu, cậu không những sẽ không bị thương, mà còn nhận được ‘món quà’ bất ngờ.”

 

“Hàn Cừ, vẫn còn sống.”

 

Lẫm Đông giật mình, siết chặt chiếc điện thoại. Toại Tử ở bên cạnh cười lạnh.

 

Lương Nhạc Trạch nói, nếu anh ta có thể đóng giả mình, thuận lợi đánh lạc hướng cảnh sát, thì Hàn Cừ sẽ không sao, bọn họ vẫn còn cơ hội gặp lại nhau.

 

“Hàn Cừ ở đâu? Có phải ở trong tay các anh không?” Lẫm Đông hét vào điện thoại.

 

 

Nhưng video đã phát xong, Toại Tử giật lấy điện thoại, khinh miệt nhìn anh ta, “Cứu hay không cứu Hàn Cừ, đều do cậu lựa chọn.”

 

“Tôi không có lựa chọn.” Nước mắt Lẫm Đông lăn dài, mọi cảm xúc trong đáy mắt đều bị nước mắt bao phủ, “Nếu tôi không giả mạo Lương Nhạc Trạch, tôi sẽ chết, nếu tôi nghe theo Lương Nhạc Trạch, nói không chừng Hàn Cừ vẫn còn đường sống. Cho dù anh ta lừa tôi, tôi cũng chỉ có thể làm theo lời anh ta nói.”

 

Nói xong, Lẫm Đông vùi mặt vào lòng bàn tay, khóc nức nở.

 

Trần Tranh nhìn một lúc, đẩy hộp khắn giấy về phía anh ta, “Trước tháng 4, anh và Toại Tử đã rời khỏi Lạc Thành rồi?”

 

Lẫm Đông gật đầu, “Tôi, tôi không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.”

 

Nhưng Trần Tranh biết, lúc đó email của Bặc Dương Vận còn chưa gửi đến, mà Lương Nhạc Trạch đã sớm lên kế hoạch cho màn trốn thoát này rồi.

 

Cuộc thẩm vấn sắp kết thúc, thần sắc Lẫm Đông hơi thay đổi, Trần Tranh chú ý thấy anh ta liên tục nhìn về phía camera giám sát, bèn đứng dậy tắt nó đi. “Có lời gì muốn nói riêng với tôi?”

 

“Thực ra…” Lẫm Đông bất an nói, “Lần trước, lúc, lúc tôi hôn mê, Hàn Cừ còn nói với tôi một câu.”

 

Trần Tranh nhíu mày, “Cậu ấy nói gì?”

 

“Anh ấy nói, đừng chống lại Lương Nhạc Trạch.” Lẫm Đông liên tục mân mê ngón tay, “Lúc đó tôi không hiểu ý của anh ấy là gì, cũng không dám nói, lần này bị Lương Nhạc Trạch bắt được, phản ứng đầu tiên của tôi chính là câu nói đó.”

 

Trần Tranh nhanh chóng suy nghĩ, tại sao Hàn Cừ lại nói như vậy? Có phải hắn đã sớm lường trước được bước đi này của Lương Nhạc Trạch không? Nhưng tại sao Hàn Cừ lại muốn giúp Lương Nhạc Trạch?

 

Sự việc đột nhiên trở nên kỳ lạ, mà Lẫm Đông càng nghĩ càng không thông, anh ta thậm chí còn cảm thấy, câu nói đó có thể không phải là Hàn Cừ nói với anh ta, mà là ảo giác sau khi anh ta hôn mê.

 

Buổi chiều, cuộc thẩm vấn và điều tra sơ bộ hoàn tất, đội cơ động đưa Lẫm Đông, A Sơn cùng những người khác trở về Lạc Thành. Ngay khi máy bay vừa hạ cánh, Trần Tranh đã nhận được điện thoại của Minh Hàn: “Anh, thân phận của Toại Tử đã tra ra rồi, anh đoán xem hắn ta là ai?”

 

Chưa đợi Trần Tranh lên tiếng, Minh Hàn đã nói: “Anh còn nhớ cái tên Tùy Ninh mà chúng ta phát hiện khi điều tra vụ án ở thành phố Nam Sơn không? Toại Tử là con trai của ông ấy, DNA đã trùng khớp, tên thật của hắn ta là Tuỳ Tư, Toại Tử chỉ là cách đọc gần giống thôi!”

 

Ngay từ khi phát hiện Toại Tử từng sống ở nước A lúc nhỏ, sau này lại một lòng một dạ với Lương Nhạc Trạch, Trần Tranh đã cảm thấy người này có thể có liên quan đến vụ án trước đây, cộng thêm cái tên kỳ quái này, quả thực khiến người ta liên tưởng. Trần Tranh đối với kết quả này cũng không cảm thấy bất ngờ, anh vội vàng quay trở lại đội cơ động.

 

Minh Hàn đưa báo cáo DNA cho Trần Tranh: “Chẳng trách lúc chúng ta thẩm vấn Triệu Tri lần cuối, hắn ta lại không nói hết, thì ra là hắn ta căn bản không thể giết sạch cả nhà Tuỳ Ninh.”

 

“La Ứng Cường cho Triệu Tri đi giết cả nhà Tuỳ Ninh, nhưng Triệu Tri lại bỏ sót Tuỳ Tư, Tuỳ Tư ở nước A trốn đông trốn tây, trở thành người nhập cư bất hợp pháp, sau đó gặp được Kim Hiếu Toàn một chi nhánh của ‘Lượng Thiên Xích’ ở nước A.” Trần Tranh nhanh chóng xâu chuỗi chân tướng có thể xảy ra, “Kim Hiếu Toàn cho Tuỳ Tư con đường sống, Tuỳ Tư cũng trở thành một thành viên của ‘Lượng Thiên Xích’, sau đó theo Kim Hiếu Toàn chuyển đến Hoa Quốc. Kim Hiếu Toàn hợp tác với Lương Nhạc Trạch, Tuỳ Tư dần dần từ chỗ làm việc cho Kim Hiếu Toàn, chuyển sang làm việc cho Lương Nhạc Trạch, mấy vụ án mà Lương Nhạc Trạch gây ra, đều là do Tuỳ Tư ra tay.”

 

Minh Hàn nói: “Cuối cùng ngay cả Kim Hiếu Toàn cũng bị Tuỳ Tư giết chết.”

 

Bệnh viện truyền tin tức đến, Tuỳ Tư đã tỉnh, nhưng tinh thần rất kích động.

 

“Hắn ta có gì mà kích động chứ!” Chu Quyết tức giận nói, “Ông đây còn kích động hơn cả hắn ta ấy chứ!”

 

Trần Tranh hiểu rõ cơn giận của Chu Quyết từ đâu mà ra, mục tiêu của Tuỳ Tư là Minh Hàn, hơn nữa cũng suýt chút đã thành công.

 

“Tôi đi thẩm vấn hắn ta!” Chu Quyết xung phong nhận việc, lời vừa dứt đã nghe thấy tiếng cười của Minh Hàn.

 

“Vẫn là để tôi đi, người bị tôi bắn bị thương, nên để tôi đi nói chuyện với hắn ta.” Trần Tranh pha xong ly cà phê, uống một hơi cạn sạch.

 

Lúc này đã là tối ngày 6, mấy người đội cơ động bọn họ hôm qua phải di chuyển cả ngày, tối đến thì thực hiện nhiệm vụ, hôm nay chỉ có ba tiếng đồng hồ trên máy bay là được nghỉ ngơi một chút, nhưng việc thẩm vấn nên tiến hành càng sớm càng tốt, Tuỳ Tư đã tỉnh, cũng không thể cứ mặc kệ hắn ta được.

 

Chu Quyết muốn đi cùng, Minh Hàn ngăn cậu ta lại: “Quyết ca, đã bao lâu cậu chưa gặp xe yêu của mình rồi? Tranh thủ lúc lão Đường còn chưa giao nhiệm vụ, không tranh thủ đi thăm em nó một chút à?”

 

Chờ đến khi Minh Hàn và Trần Tranh xuống lầu đi mất, Chu Quyết nghe thấy tiếng động cơ nổ máy mới phản ứng lại: “Lúc nãy có phải Điểu ca đang cười nhạo tôi không biết thẩm vấn người khác không?”

 

Văn Ngộ: “… Với cái tốc độ phản ứng này của cậu, Điểu ca không cho cậu đi là đúng rồi.”

 

………….

 

Bên ngoài phòng bệnh của Tuỳ Tư có cảnh sát đặc nhiệm canh gác nghiêm ngặt, lúc Trần Tranh đi vào, hắn ta vừa được tiêm thuốc an thần, nhìn thấy Trần Tranh, hắn ta vùng vẫy muốn ngồi dậy, lửa giận và không cam lòng như muốn phun ra từ trong mắt.

 

“Tuỳ Tư, anh nên cảm ơn Minh Hàn.” Trần Tranh ném báo cáo DNA lên giường bệnh, “Nếu không phải cậu ấy, thì hung thủ giết hại cả nhà anh vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

 

Tuỳ Tư trừng mắt nhìn Trần Tranh, một lúc sau, ánh mắt chậm rãi rơi xuống báo cáo.

 

“Còn anh, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của Lương Nhạc Trạch, muốn giết chết Minh Hàn.” Trần Tranh nói, “Lúc chúng tôi bắt Triệu Tri, anh đang làm gì?”

 

Tuỳ Tư nắm chặt báo cáo, cười nhạt nói: “Lúc cả nhà tôi bị giết sạch, các người lại đang làm gì?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Trần Tranh nói: “Đó chính là lý do anh cam tâm tình nguyện trở thành con dao của Lương Nhạc Trạch sao?”

 

Tuỳ Tư im lặng vài giây: “Tôi cam tâm tình nguyện.”

 

“Bây giờ Lương Nhạc Trạch đang ở đâu?” Trần Tranh hỏi.

 

Tuỳ Tư nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn ta không thể nào nói cho Trần Tranh biết câu trả lời được.

 

“Không nói cũng được.” Trần Tranh nói, “Vậy chúng ta đổi chủ đề khác, nói về người nhà của anh đi. Tại sao bọn họ đều chết, chỉ có mình anh sống sót.”

 

Khuôn mặt trắng bệch của Tuỳ Tư lạnh xuống, như người chết. Hắn ta và Tuỳ Ninh quả thực không hề giống nhau, Tuỳ Ninh ôn hoà nho nhã, còn hắn ta lại mang một bộ dạng hung dữ.

 

Trần Tranh nói: “La Ứng Cường không phải bị lựa chọn ngẫu nhiên, mà là ân huệ mà Lương Nhạc Trạch dành cho anh.”

 

Cuối cùng Tuỳ Tư cũng cười, nhưng nụ cười này không hề có độ ấm, giống như con cá sấu đang bò trong vũng bùn, há cái miệng dữ tợn ra.

 

“Ác giả ác báo, thiện giả thiện báo, đáng đời La Ứng Cường.” điều này dường như là một chuyện rất đáng tự hào, Tuỳ Tư dần dần kể lại những gì mình đã trải qua ở nước A như địa ngục trần gian.

 

Từ nhỏ hắn ta đã sống trong nhung lụa, cha mẹ yêu thương nhau, cuộc sống đã đủ viên mãn, vì vậy họ chưa bao giờ đặt kỳ vọng lên người hắn ta. Hắn ta không thích học hành, mới tí tuổi đầu đã lên núi học võ, mỗi lần về nhà đều biểu diễn cho cha mẹ và em gái xem.

 

Năm đó, mẹ đột nhiên đến võ quán nơi hắn ta đang luyện võ, hốt hoảng đón hắn ta đi. Hắn ta mơ mơ màng màng đi theo cha mẹ rời khỏi quê hương, không ngờ lần trở về này, hắn ta đã mất đi gia đình, ngay cả cái tên của mình cũng mất đi.

 

Hắn ta biết La Ứng Cường, đó là người từng được cha mình giúp đỡ, hắn ta còn từng rất ngưỡng mộ La Ứng Cường, nghĩ rằng sau này mình cũng phải làm nên nghiệp lớn. Hắn ta vạn lần không ngờ, gia đình mình ly tán lại là do La Ứng Cường ban tặng.

 

Lúc đầu, hắn ta hỏi cha mẹ, tại sao đột nhiên lại đến nước A, cha mẹ ấp úng, hắn ta cũng là nghe được từ lời oán trách của em gái mới biết, La Ứng Cường tức giận vì cha đã nhúng tay vào chuyện của tập đoàn Ứng Cường, có thể sẽ ra tay với gia đình bọn họ. Cha an ủi hắn ta, đã đến nước này rồi thì cứ yên tâm mà sống, nước A cũng không tệ, còn có thể học thêm ngoại ngữ.

 

Bọn họ được Triệu Tri giúp đỡ ổn định cuộc sống, cha mẹ rất biết ơn Triệu Tri, em gái cũng rất thân thiết với Triệu Tri. Nhưng hắn ta luôn cảm thấy Triệu Tri có vấn đề, người có thể làm tay sai cho La Ứng Cường thì có thể là người tốt được sao? Hắn ta đã khuyên cha mẹ, đừng dễ dàng tin tưởng Triệu Tri, cha hiếm khi quát mắng hắn ta, nói chắc như đinh đóng cột rằng, Triệu Tri là người đứng về phía bọn họ, nếu không phải Triệu Tri báo tin, thì có khi bọn họ đã xảy ra chuyện ở trong nước rồi.

 

Hắn ta và cha cãi nhau một trận, cũng không thường xuyên ở nhà, tự sa ngã, kết giao với đám lưu manh ở địa phương, võ công của hắn ta rất được hoan nghênh trong đám người da trắng, da đen đó, thời gian hắn ta về nhà ngày càng ít. Một lần, khi hắn ta còn đang ở nước ngoài, đột nhiên có bạn bè đẩy hắn ta lên xe, bảo hắn ta mau chạy trốn, ngàn vạn lần đừng về nhà, có người đang truy sát hắn ta!

 

Trong bức ảnh mà bạn bè gửi đến, hắn ta nhìn thấy ngôi nhà bị thiêu rụi, nhìn thấy những thi thể đen nhẻm được khiêng ra, nỗi sợ hãi của hắn ta đã thành hiện thực, thứ Triệu Tri muốn quả nhiên là mạng sống của cả nhà hắn ta!

 

Hắn ta trốn chui trốn nhủi khắp nơi ở nước A, Triệu Tri chỉ có ba thi thể, không thể nào báo cáo kết quả nhiệm vụ được, bèn bỏ tiền thuê băng đảng xã hội đen giúp đỡ, nhất định phải lấy mạng hắn ta. Hắn ta không còn đường lui, trong lúc tuyệt vọng đã gặp được Kim Hiếu Toàn, cùng là người da vàng, cùng là gương mặt châu Á, Kim Hiếu Toàn mỉm cười đưa cành ô liu ra: “Có muốn theo tôi không?”

 

Hắn ta không còn lựa chọn nào khác.

 

Triệu Tri truy sát hắn ta nhiều năm, nhưng cũng là sau này hắn ta mới biết được, để báo cáo kết quả nhiệm vụ với La Ứng Cường, Triệu Tri đã làm giả thi thể của hắn ta, qua mặt được La Ứng Cường. Nhiều năm sau, hắn ta không còn xuất hiện trước mặt Triệu Tri nữa, Triệu Tri đành phải bỏ cuộc, coi như hắn ta đã chết.

 

“Nhưng anh đã giết Kim Hiếu Toàn.” Trần Tranh nói.

 

Tuỳ Tư thản nhiên lắc đầu: “Bởi vì gã ta không phải là người xứng đáng để tôi trung thành, Lương tổng mới là người đó.”

 

Lúc Tuỳ Tư được Kim Hiếu Toàn che chở, chi nhánh “Lượng Thiên Xích” của Kim Hiếu Toàn còn rất yếu, Kim Hiếu Toàn ráo riết chiêu mộ những kẻ liều mạng, việc cứu Tuỳ Tư không phải vì lòng tốt, mà chỉ là nhìn trúng thân thủ của Tuỳ Tư, hoặc là có lẽ còn mối thù giết cha mẹ nữa.

 

Tuỳ Tư đi theo Kim Hiếu Toàn không lâu, đã bị Kim Hiếu Toàn đưa đến Đông Nam Á, tiếp nhận huấn luyện đặc biệt dành cho lính đánh thuê. Năm đó, nước M và một số nước nhỏ lân cận rất hỗn loạn, người giàu, quân đội đều cần lính đánh thuê, con đường tốt nhất cho nam giới trưởng thành chính là đi làm lính đánh thuê, làm tốt thì tiền tài danh vọng đều có, làm không tốt thì máu chảy thành sông, chết không ai biết.

 

Kim Hiếu Toàn có đường dây riêng, nên đã nhét Tuỳ Tư vào một tổ chức lính đánh thuê có thế lực khá lớn, năm đầu tiên, Tuỳ Tư phải trải qua quá trình rèn luyện như địa ngục, hắn ta đã lột xác hoàn toàn, không còn là một tên phế vật chỉ có võ công, ngay cả người nhà cũng không bảo vệ được nữa.

 

Năm thứ hai, hắn ta bắt đầu tham gia chiến đấu, ban đầu phụ trách trinh sát, công việc này trong giới lính đánh thuê chính là pháo hôi làm bia đỡ đạn, nhưng hắn ta đã sống sót, không những sống sót, mà còn liên tục lập công, cuối cùng trở thành xạ thủ bắn tỉa bách phát bách trúng.

 

Thủ lĩnh trong tổ chức rất coi trọng hắn ta, ra giá cao muốn giữ hắn ta lại, nhưng Kim Hiếu Toàn lại xuất hiện với nụ cười giả tạo, dẫn hắn ta đi. Quá trình rèn luyện của hắn ta trong tổ chức lính đánh thuê đã kết thúc, trở thành một con chó của Kim Hiếu Toàn. Kim Hiếu Toàn chưa bao giờ đánh giá cao hắn ta, từ đầu đến cuối đối với hắn ta chỉ có lợi dụng.

 

Sau khi từ Đông Nam Á trở về nước A, hắn ta đã phát hiện ra một chuyện mà mình hoàn toàn không thể chấp nhận được – Kim Hiếu Toàn và một người phụ nữ tên là Đỗ Phương Phỉ có quan hệ mờ ám.

 

Nghe đến đây, Trần Tranh cũng giật mình: “Đỗ Phương Phỉ?”

 

Đỗ Phương Phỉ là vợ của cựu tỷ phú La Ứng Cường ở thành phố Nam Sơn, mười mấy năm trước đã cùng con gái là Đỗ Nguyệt Lâm bị La Ứng Cường đưa sang nước A, sau đó biệt tích. Năm ngoái, lúc Trần Tranh và Minh Hàn điều tra vụ án ở thành phố Nam Sơn, cũng đã thử liên lạc với Đỗ Phương Phỉ, nhưng không có tin tức gì. Triệu Tri phủ nhận việc giết hại hai mẹ con họ, nhưng sự tồn tại của bọn họ dường như đã bị xoá sạch.

 

Không ai ngờ được, cái tên Đỗ Phương Phỉ lại được thốt ra từ miệng của Tuỳ Tư.

 

Tuỳ Tư cười lạnh: “Bất ngờ lắm sao? Còn có chuyện bất ngờ hơn nữa, Đỗ Phương Phỉ cũng giống như Kim Hiếu Toàn, cũng là một thành viên của ‘Lượng Thiên Xích’, địa vị hiện tại của Đỗ Nguyệt Lâm, con gái của Đỗ Phương Phỉ còn cao hơn cả Kim Hiếu Toàn.”

 

Trần Tranh lập tức nghĩ đến Kim Tú Hà mà Lưu Huân từng nhắc đến, người này vẫn chưa từng lộ diện trước mặt cảnh sát.

 

Tuỳ Tư thở dài một hơi, nheo mắt lại, tiếp tục nói, sau khi hai mẹ con Đỗ Phương Phỉ bị đưa đến nước A, mặc dù không thiếu tiền tài vật chất, nhưng lại sống trong sự giám sát, khổ không sao nói hết. Không biết vì sao, bọn họ được quý nhân giúp đỡ, kết nối được với Kim Hiếu Toàn. Kim Hiếu Toàn thiếu vốn, Đỗ Phương Phỉ thì không có gì ngoài tiền, hai bên trở thành mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau.

 

Lúc đó Tuỳ Tư còn trẻ, tuy biết Đỗ Phương Phỉ cũng hận La Ứng Cường, nhưng dù sao bà ta cũng là vợ của La Ứng Cường, Đỗ Nguyệt Lâm lại càng là con gái ruột của La Ứng Cường! Hắn ta không thể chấp nhận được việc chung sống với kẻ thù, mà Kim Hiếu Toàn thì để rèn luyện sự phục tùng của hắn ta, thường phái hắn ta đi thực hiện nhiệm vụ bảo vệ hai mẹ con bọn họ, để hắn ta làm người hầu cho bọn họ.

 

Hắn ta phản kháng, Kim Hiếu Toàn liền giam cầm hắn ta, dùng cách thức mà lính đánh thuê đối xử với tù binh, kẻ phản bội để đối xử với hắn ta. Hắn ta đã bị trói buộc sâu sắc với “Lượng Thiên Xích” không thể rời khỏi Kim Hiếu Toàn, hắn ta cầu xin gã ta như một con chó, làm trâu làm ngựa bên cạnh hai mẹ con Đỗ Phương Phỉ.

 

Thấy hắn ta cuối cùng cũng chịu khuất phục, Kim Hiếu Toàn đeo lên mặt nạ đạo đức giả, nói chuyện tâm tình với hắn ta: “Tôi biết cậu hận La Ứng Cường, nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi, bây giờ cậu không phải là cậu ấm biết võ công của nhà họ Tuỳ nữa, mà là sát thủ của ‘Lượng Thiên Xích’. Tương lai còn có rất nhiều thứ tốt đẹp, quá khứ có gì đáng để lưu luyến chứ? Hơn nữa, Phương Phỉ và Nguyệt Lâm cũng là nạn nhân mà, cậu không thấy La Ứng Cường hiện tại vẫn còn đang tìm bọn họ sao?”

 

Hắn ta nói: “Vậy tại sao không giết La Ứng Cường?”

 

Kim Hiếu Toàn nhìn chằm chằm vào hắn ta rất lâu, sau đó khinh miệt cười một tiếng: “Thiên la địa võng, giết ông ta rồi thì có lợi ích gì cho tôi?”

 

Hắn ta phẫn nộ nói: “Đỗ Phương Phỉ cũng không muốn sao?”

 

Kim Hiếu Toàn nói: “Một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa mà.”

 

Từ khoảnh khắc đó, hắn ta đã hoàn toàn thất vọng về Kim Hiếu Toàn. Nhưng sau đó, một bước ngoặt không ngờ tới đã xuất hiện, một ân nhân thực sự đã đến với cuộc đời hắn ta. Người này chính là Lương Nhạc Trạch.

 

Vụ án đảo Kim Ti là do “Lượng Thiên Xích” gây ra, kẻ chủ mưu là chi nhánh hoạt động ở Hoa Quốc, còn chi nhánh của Kim Hiếu Toàn lại đứng xem, không tham gia. Lương Nhạc Trạch mất đi người thân, tập đoàn Vân Tuyền gần như bị thâu tóm hoàn toàn, Kim Hiếu Toàn thân là “Lượng Thiên Xích”, nhưng lại đưa tay giúp đỡ Lương Nhạc Trạch.

 

Lương Nhạc Trạch muốn trả thù, Kim Hiếu Toàn muốn thay thế Kim Trì Dã, thậm chí còn muốn nắm quyền kiểm soát toàn bộ “Lượng Thiên Xích”. Hai bên cùng chung chí hướng.

 

Lúc đó Lương Nhạc Trạch không có gì cả, tất cả đều dựa vào Kim Hiếu Toàn, thậm chí Kim Hiếu Toàn còn “tặng” cả lính đánh thuê mà bản thân tâm đắc nhất cho Lương Nhạc Trạch, để bảo vệ an toàn cho anh ta.

 

Tuỳ Tư từ thuộc hạ của Kim Hiếu Toàn, trở thành thuộc hạ của Lương Nhạc Trạch. Ban đầu, hắn ta không coi trọng Lương Nhạc Trạch, người đàn ông nhu nhược này lại đầu hàng, nương tựa vào kẻ thù. Trả thù? Không thể nào, kết cục cuối cùng, nhất định là toàn bộ tập đoàn Vân Tuyền sẽ bị Kim Hiếu Toàn ăn tươi nuốt sống, Lương Nhạc Trạch chỉ là dẫn sói vào nhà mà thôi.

 

Nhưng có một lần, Lương Nhạc Trạch đến thành phố Nam Sơn công tác, đó là một buổi chiều rảnh rỗi, Lương Nhạc Trạch đột nhiên gọi tên thật của hắn ta. Hắn ta sững người, ngơ ngác nhìn Lương Nhạc Trạch.

 

“Tôi cũng từng có một cô em gái, rất hoạt bát, hoạt bát quá mức, lúc nào cũng gây chuyện thị phi cho tôi, lại đặc biệt thích uống rượu.” Lương Nhạc Trạch ngồi trong quán trà, nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng bi thương, “Tôi đã nhiều lần tưởng tượng, sau này lớn lên con bé sẽ yêu đương như thế nào, người đàn ông nào có thể chịu được tính cách ngang bướng của con bé, có khi nào người đó sẽ bắt nạt con bé hay không, nếu con bé bị bắt nạt, tôi sẽ xử lý thằng đó như thế nào… Nhưng tất cả những điều đó đều chưa kịp thực hiện thì con bé đã không còn nữa.”

 

Tuỳ Tư cúi đầu, nhớ đến thi thể bị cháy đen của em gái, bàn tay bất giác siết chặt.

 

“Em gái và em trai tôi, bọn họ là người thân nhất của tôi. Chú hai tôi đã che chở, bao bọc cho tôi sống những ngày tháng ngông cuồng tùy ý suốt bao nhiêu năm. Giờ bọn họ đều đã ra đi, tôi sống tiếp cũng chỉ để trả thù cho bọn họ.” Lương Nhạc Trạch xoay người lại, nhìn Tuỳ Tư, “Vì vậy, tôi rất hiểu anh.”

 

Cảm giác giận dữ trào dâng trong lòng Tuỳ Tư, “Hiểu? Hiểu thì có ích gì?”

 

Lương Nhạc Trạch nói: “Tôi phải cảm ơn Kim tiên sinh đã đưa anh đến bên cạnh tôi. Mọi việc anh làm cho tôi, tôi đều nhìn thấy, ghi nhớ trong lòng. Đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ thay anh báo thù, anh không cần phải động một ngón tay.”

 

Tuỳ Tư sững sờ, “Anh nói gì?”

 

Lương Nhạc Trạch tiến lại gần, “Tôi nói tôi sẽ thay anh báo thù, bằng mọi cách mà tôi có thể nghĩ ra.”

 

Cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay trong lòng Tuỳ Tư bỗng chốc bùng nổ, hắn ta đỏ mắt nói: “Anh dựa vào cái gì? Báo thù cho tôi thì có lợi ích gì cho anh?”

 

Thần sắc của Lương Nhạc Trạch khiến Tuỳ Tư nhớ đến người cha lúc còn trẻ của mình, khoan dung, bao dung, hắn ta bỗng nhiên không kìm được nước mắt, “Ngay cả Kim Hiếu Toàn cũng…..”

 

“Kim tiên sinh là Kim tiên sinh, tôi là tôi.” Lương Nhạc Trạch ôm lấy hắn ta, vỗ nhẹ vào lưng hắn ta, “Kim tiên sinh có những tính toán khác, nhưng tôi chỉ nghĩ cho anh. Chúng ta có chung cảnh ngộ, anh làm việc cho tôi, tôi bằng lòng giúp anh hết sức của mình.”

 

Khoảnh khắc đó, cuộc đời Tuỳ Tư lại một lần nữa thay đổi. Tuy Lương Nhạc Trạch chỉ vẽ ra cho hắn ta một cái bánh vẽ, nhưng không hiểu sao hắn ta lại tin tưởng, một ngày nào đó, Lương Nhạc Trạch nhất định sẽ làm được điều đó cho hắn ta.

 

Hắn ta và Kim Hiếu Toàn dần dần xa cách, hắn ta trở thành thuộc hạ trung thành nhất của Lương Nhạc Trạch. Nhiều năm sau, Kim Hiếu Toàn rất hối hận vì đã đẩy hắn ta qua cho Lương Nhạc Trạch, nhưng theo đà tập đoàn Vân Tuyền thoát khỏi khốn cảnh, Lương Nhạc Trạch đã nắm được thế thượng phong trong phi vụ hợp tác đen tối này, Kim Hiếu Toàn không thể nào đòi hắn ta quay lại được nữa.

 

Nhớ lại những năm tháng đó, Tuỳ Tư mỉm cười, Lương Nhạc Trạch như đã tiếp thêm cho hắn ta sức sống mới. Hắn ta chứng kiến Lương Nhạc Trạch và Kim Hiếu Toàn từng bước một ép phe Kim Trì Dã từng vang bóng một thời vào đường cùng, những thương nhân trong nước từng đi theo Kim Trì Dã lần lượt biến mất. Kim Hiếu Toàn trở thành người đại diện mới của “Lượng Thiên Xích” trên mảnh đất này, còn tập đoàn Vân Tuyền thì dưới sự dẫn dắt của Lương Nhạc Trạch, một lần nữa trở lại đỉnh cao.

 

Năm ngoái, cuối cùng Lương Nhạc Trạch cũng đã thực hiện lời hứa năm xưa, không cần hắn ta phải đích thân ra tay, La Ứng Cường đã chết trong âm mưu tính toán của “Lượng Thiên Xích”. Tuy cảnh sát đã điều tra ra cái chết của La Ứng Cường có thể có liên quan đến Tuỳ Ninh, nhưng không có chứng cứ.

 

Đến đây, điểm nghi hoặc cuối cùng trong vụ án La Ứng Cường cũng đã sáng tỏ – Tại sao “Lượng Thiên Xích” lại thử thách Chiêm Phú Hải và Hàn Cừ, nhưng người bị chọn để chết lại là La Ứng Cường.

 

Động cơ ấy, ngay từ khi Tuỳ Ninh chết đi đã bị chôn vùi.

 

Hết chương 176.

 

Chương 176: Tranh Luận (28)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên