Chương 177: Có Thể Ăn Được Ư?
Đứng nói chuyện không đau eo, Chu Kỳ An vẫn cười tủm tỉm rất khách sáo.
Nhưng sắc mặt quan khách càng lúc càng khó coi.
Nếu ngay từ đầu Chu Kỳ An đã lấy Thánh Khí ra, tuyệt đối không áp chế được đám người này. Nhưng hiện tại, cậu cứ thoắt ẩn thoắt hiện, thi thoảng lại xuất hiện bên cạnh cô dâu với tốc độ nhanh như chớp, giống như muốn lấy cô dâu làm lá chắn. Những vị khách âm thầm giấu hung khí căn bản không dám manh động.
Cuối cùng, vẫn là một người lớn tuổi vuốt râu nói: “Làm người phải biết giữ chữ tín, chàng trai, chuyện cậu đã nhận tiền rồi thì phải làm cho xong.”
Chu Kỳ An: “Tôi đã đồng ý cái gì?”
Người lớn tuổi ra vẻ mặt đã biết rõ còn hỏi, hạ giọng nói: “Đương nhiên là phối hợp với hôn lễ, an ủi oán khí của cô dâu.”
Trong lúc nói chuyện, rốt cuộc Chu Kỳ An cũng hiểu rõ ngọn ngành.
Hóa ra cô dâu từng là một cô gái bình thường. Dân làng khinh thường cô gái này hành vi không đứng đắn, đã nhẫn tâm dìm chết cô, sau đó cô gái hóa thành lệ quỷ quay lại trả thù, dân làng khổ sở không chịu nổi. Vì muốn xoa dịu oán khí của cô, họ đã nghĩ ra cách kết hôn bằng hình nhân giấy.
Bởi vì cô gái khi còn sống nhìn thấy trai đẹp là không dời nổi bước chân, vì vậy bọn họ đã mời một nghệ nhân làm người giấy kết hình nhân giấy vào ngày rằm tháng bảy, bên trong niêm phong bát tự của cô gái, sau đó chọn một người đàn ông đẹp trai để kết hôn.
Người lớn tuổi an ủi: “Cậu yên tâm, sau khi hôn lễ kết thúc, chúng tôi sẽ thả cậu đi.”
“……” Thả cái rắm ấy.
Vì trong thiết lập, cậu là người nhận tiền làm việc, vậy nên Chu Kỳ An dự định vẫn tiếp tục duy trì thiết lập này.
“Giá cả đã thỏa thuận thì một đồng cũng không được thiếu.” Cậu hung dữ nói: “Ngoài ra, của hồi môn của cô dâu cũng đều là của tôi.”
Người lớn tuổi che giấu vẻ chế giễu trong mắt, liên tục nói: “Đương nhiên.”
“Không được!” Chu Kỳ An đảo mắt: “Để tôi xem trong của hồi môn có những gì, nếu là đồ bỏ đi thì tôi không làm.”
Nói xong, cậu liền đi về phía hòm gỗ.
Cô dâu giấy đột nhiên động đậy, cơ thể cô từ từ xoay người lại, các vị khách lập tức muốn ngăn cản Chu Kỳ An.
Chu Kỳ An vội vàng nói: “Chỉ nhìn một cái thôi, sau đó tôi đảm bảo sẽ ngoan ngoãn phối hợp với hôn lễ.”
Cô dâu di chuyển rất chậm, cần phải thêm chút thời gian nữa mới có thể xoay người lại hoàn toàn.
Lúc này, Chu Kỳ An ôm chặt lấy Thánh Khí không buông, liên tục nói nếu không thì để cô dâu đến mời rượu, bộ dạng vô lại như vậy, ai cũng không muốn làm chim đầu đàn bị ghi hận.
Bây giờ mọi người đều mong chờ hôn lễ này nhanh chóng kết thúc.
Các vị khách hối hận nhìn chằm chằm vào ngực Chu Kỳ An, lẽ ra ngay từ đầu nên moi thứ bên trong ra rồi cho kết minh hôn.
“Chỉ được nhìn một cái thôi đấy.” Cuối cùng, người lớn tuổi cũng phải thỏa hiệp.
Dưới ánh mắt của mọi người, Chu Kỳ An thuận lợi đến gần hòm gỗ lớn. Bề mặt hòm gỗ lạnh lẽo thấu xương, hình chữ nhật dài và dẹt, càng nhìn càng giống quan tài, cậu cố gắng chịu đựng cảm giác lạnh lẽo mở nắp ra, thước đỏ, gương trang điểm, khay đồng mạ bạc… Toàn là những món đồ trang điểm truyền thống, không có ngọc bội.
Ánh mắt nhanh chóng quét qua, cuối cùng dừng lại trên hộp trang điểm.
Ước chừng đây là vật duy nhất có thể cất giấu đồ.
Người lớn tuổi đã giục: “Đủ rồi.”
Cũng chính trong lúc này, người chủ trì hô lớn ——
“Phu thê giao bái.”
Hình nhân giấy bên cạnh đã xoay người lại hoàn toàn, chỉ trong chốc lát, ngũ quan mờ nhạt đã trở nên rõ ràng hơn, đôi môi đỏ tươi rực rỡ, sống mũi cũng trở nên cao thẳng, giấy trắng chuyển dần sang màu đỏ.
Làn khí lạnh lẽo không ngừng chui vào cơ thể, Chu Kỳ An run rẩy cả người, răng va vào nhau cập cập.
Hình nhân giấy bước tới một bước.
Cắn chặt răng, Chu Kỳ An không muốn di chuyển, nhưng vẫn mò mẫm trên bề mặt hộp trang điểm, khoảnh khắc chạm vào ổ khóa, trái tim cậu như lạnh đi một nửa.
Bị khóa?
Tìm chìa khóa ở đâu?
Hình nhân giấy ngày càng trở nên chân thật, một khi để nó mở mắt ra, có lẽ cậu sẽ chết rất thảm.
Người chủ trì lại nghiêm nghị nói: “Phu thê giao bái ——”
Áp lực từ Thánh Khí ngày càng nhỏ, các vị khách thấy cậu vẫn chưa chịu bái đường với cô dâu, liền đồng loạt rời khỏi bàn, tiến về phía Chu Kỳ An.
Lúc này, Chu Kỳ An không còn dũng khí lấy cô dâu làm lá chắn nữa, hành động mở hộp trang điểm rõ ràng cũng đã chọc giận hình nhân giấy.
Cậu hít sâu một hơi, đột nhiên giơ tay lên.
【 Cây búa nhỏ 】 xuất hiện từ hư không, nhắm thẳng vào hộp trang điểm tinh xảo mà đập xuống.
Rầm một tiếng.
Vì sợ làm hỏng đồ vật bên trong, Chu Kỳ An không dám dùng lực quá mạnh, âm thanh nặng nề khiến cho người ta kinh hãi vang lên, hộp trang điểm nứt ra một đường, bên trong đã lộ ra một mảnh ngọc nhỏ, cậu nhắm vào khe hở, khống chế lực đạo rồi lại đập một nhát.
Đột nhiên có tiếng xào xạc vang lên từ phía sau.
Không phải tiếng bước chân của khách khứa, mà là âm thanh ma sát giống như giấy cọ xát trên mặt đất.
Âm thanh ma sát càng ngày càng gần.
Chu Kỳ An ổn định tâm trạng, ngón trỏ linh hoạt luồn qua khe hở, khẽ móc một cái, cuối cùng, ngọc bội đã nằm gọn trong tay! Ngay khi cậu xoay người lại, hình nhân giấy gần như đã kề sát mặt, đầu cô dâu thậm chí còn cao hơn cả cậu một chút, hốc mắt của cô dâu vẫn chưa hình thành, đáy mắt xuất hiện chất lỏng như keo đặc.
Chu Kỳ An nín thở, một tay giơ cao ngọc bội.
Trong nháy mắt, máu đen trên mi tâm hình nhân giấy ngừng nhỏ giọt.
“Có tác dụng.” Chu Kỳ An khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Theo yêu cầu, tiếp theo chỉ cần nói một câu “Vĩnh kết đồng tâm” là nhiệm vụ coi như hoàn thành.
“Vĩnh… ” Lời nói đến bên miệng, khi nhìn thấy đám đông khách khứa đen kịt, cô dâu ngay sát bên cạnh và người chủ trì tràn đầy mong đợi, Chu Kỳ An bỗng dưng do dự.
Độ khó của nhiệm vụ này, hiện tại xem ra chỉ là dây dưa với khách khứa, lấy được ngọc bội.
So với thế giới cổ vật trong áo cưới, độ khó dường như thấp hơn một chút.
Chu Kỳ An vô thức nhìn lại nửa miếng ngọc bội trong tay, cậu có thể chắc chắn rằng miếng này và miếng trên người hình nhân giấy là một đôi.
Nếu ngọc bội không phải là đồ giả, thì có lẽ… không có vấn đề gì?
Con ngươi của cô dâu dần dần hình thành, cô lại chuyển động.
Mùi hôi thối của xác chết bốc ra từ mặt giấy, Chu Kỳ An định mở miệng, nhưng lần cuối cùng nhớ lại nội dung nhiệm vụ, lông mày dần nhíu lại.
【 Bạn có thể giao tiếp nhiều hơn với khách khứa trong tiệc cưới, họ sẽ giúp đỡ cho bạn rất nhiều. 】
Lời nhắc nhở nhiệm vụ lần này hoàn toàn là dư thừa. Cậu đã giao tiếp rồi, chỉ nhận được thông tin về cuộc đời của cô dâu, dường như không liên quan gì đến việc tìm ngọc bội.
Mùi hôi thối ngày càng nồng nặc, hình nhân giấy tiến lên, Chu Kỳ An lùi lại, phía sau là chiếc hòm, chắn mất đường lui. Ngay khi cậu kiểm tra lại tất cả các chi tiết, ánh mắt đột nhiên lóe sáng, sự chú ý không còn tập trung vào việc đường cong của ngọc bội có khớp với đường cong trên eo hình nhân giấy hay không.
Cậu tập trung nhìn vào hoa văn trên đó.
Là chim.
Nhưng không phải là uyên ương truyền thống,
“Thủy… thủy trĩ?”
Lại nhìn một lần nữa, xác định mình không nhìn lầm.
Vẻ mặt Chu Kỳ An không thể nào giữ được bình tĩnh nữa.
Mặc dù uyên ương cũng không phải là loài động vật chung thủy trong tình yêu, nhưng Thủy trĩ còn bay xa hơn, điển hình là loài chim thực hiện chế độ một vợ nhiều chồng.
Lời nói của khách khứa trước đó lại hiện lên trong đầu.
Không đứng đắn là suy nghĩ chủ quan của khách khứa, nhưng nếu thật sự như lời bọn họ nói, người phụ nữ này là người thấy một người lại yêu một người, vậy thì việc tổ chức hôn lễ trăm năm hạnh phúc chỉ là giẫm vào chỗ đau của cô ấy.
“Tôi là người đầu tiên tổ chức hôn lễ với nó hả?” Chu Kỳ An lẩm bẩm.
Nếu không phải, những chú rể đã kết hôn với cô dâu trước cậu, chẳng phải đều sở hữu một nửa ngọc bội sao?
Nhiệm vụ yêu cầu tìm phần còn lại của ngọc bội, chứ không phải tìm một nửa của ngọc bội.
Bây giờ cậu càng nghĩ càng thấy câu này có gì đó không đúng.
Ánh mắt liếc nhìn chiếc hòm hình chữ nhật giống như quan tài, lần này đến lượt Chu Kỳ An nuốt nước miếng.
Cậu vung tay quét qua, những món đồ lặt vặt chất đống bên trên đều bị đẩy sang một bên, để lộ ra một hình nhân giấy dẹt như thật dưới đáy.
Không hoàn toàn là giấy, Chu Kỳ An đưa tay sờ thử, cảm giác mềm mại, đường vân đặc biệt, phần lớn nguyên liệu của hình nhân giấy này dường như được làm bằng da người.
Mở một cái ra, bên dưới vậy mà còn có nữa.
Thiếu một đôi mắt, nhưng thần thái vẫn rất sống động, có thể thấy những người đàn ông này khi còn sống đều là những mỹ nam hàng đầu.
“Mẹ nó!” Vậy nên cách mà khách khứa an ủi nữ quỷ chính là không ngừng đưa chú rể đến.
…… Cậu cũng chỉ là một trong số đó.
Một khi cậu vừa rồi trực tiếp nói “Vĩnh kết đồng tâm” với cô dâu giấy, rất có thể sẽ bị đánh giá là nhiệm vụ thất bại, biến thành da người giấy.
Ngay khi Chu Kỳ An lần lượt lật giở da người, ngũ quan trên mặt cô dâu giấy đã hiện ra hoàn toàn, đôi mắt phượng đa tình, đuôi mắt nhếch lên.
Đèn lồng trong phòng cưới trở nên sáng hơn.
Mùi xác chết hôi thối chưa từng có bốc lên nồng nặc, Chu Kỳ An hít thở không thông, mùi hôi thối xộc thẳng vào óc. Bàn tay thô ráp của hình nhân giấy giờ đây đã có thêm vài phần mềm mại tinh tế của đôi bàn tay ngọc ngà, nếu như không để ý đến tấm khăn đỏ không biết từ đâu xuất hiện trên tay.
Cô dâu giấy cầm khăn đỏ trên tay, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, không nói gì, chân nhỏ đi như bay, nhanh chóng lao thẳng về phía đầu chú rể.
Chu Kỳ An lập tức phản ứng lại, vung cây đinh ba đánh tới.
Cậu chỉ coi cây đinh ba như gậy gộc mà vung lên. Bản thể của cô dâu giấy rõ ràng không ở đây, cho dù cây đinh ba này có đâm xuyên qua cũng chỉ có thể gây ra một phần sát thương.
“Ngăn cậu ta lại!”
Các vị khách ùa lên, nhưng lại không dám đến quá gần cô dâu giấy, cuối cùng bọn họ bao vây Chu Kỳ An thành ba lớp trong ba lớp ngoài.
Bị một đám quỷ vây quanh, chỉ riêng âm khí tụ tập trong không khí thôi cũng sắp ngưng tụ thành giọt nước rồi. Nếu không phải lo lắng đốt một cô dâu giấy rất có thể sẽ bị thu hút bản thể của nữ quỷ đến, thì hôm nay Chu Kỳ An nhất định sẽ hát cho bọn họ nghe một bài “Phong Hỏa Đài”.
“Phu thê giao bái ——”
Người chủ trì cứ lặp đi lặp lại bốn chữ này, mỗi lần hô, âm thanh lần sau cũng cao hơn lần trước, đến cuối cùng thì dường như chỉ có Chu Kỳ An mới có thể nghe thấy bốn chữ này, còn những người xung quanh thì đều thờ ơ, chỉ có cậu là người tiếp nhận âm lượng quá cao, màng nhĩ như muốn bị thủng tới nơi rồi.
Trên cao đường, hai vị bô lão đã đứng dậy, đồng thanh nói: “Sao còn chưa bái đường?”
Lần thứ hai cô dâu giấy định trùm khăn đỏ xuống, Chu Kỳ An đột nhiên cất cây đinh ba đi, trên tay đổi thành một con dao găm:
“Cô đừng động đậy, lại gần đây… lại gần đây nữa là tôi hủy dung đấy!”
Chữ nào chữ nấy đều rất mạnh mẽ dứt khoát.
“……”
Có lẽ không ngờ tới lại có người lấy việc tự hủy dung làm uy hiếp, tất cả mọi người có mặt, kể cả cô dâu giấy đều sững người.
Chu Kỳ An nhân cơ hội rút ra một tấm da người ở dưới đáy.
Khoảnh khắc thực sự rút ra, trước mắt cậu tối sầm, cô dâu nhà ai xuất giá lại mang theo cả một đại gia đình chứ.
Trên eo của mấy da mỹ nam quả nhiên có đeo một nửa miếng ngọc bội mỏng như cánh ve, Chu Kỳ An nhanh chóng cất nó đi.
Sự kinh ngạc ban đầu qua đi, cô dâu và khách khứa cũng nhanh chóng bắt đầu hành động trở lại.
Hơi thở của Chu Kỳ An cũng trở nên dồn dập.
Rút từng tấm ra ngoài như vậy quá mất thời gian, bên trên còn đè rất nhiều thứ, nhưng nếu lật tung hòm ra ngoài thì ngọc bội rất có thể sẽ bị vỡ.
“Thời gian.”
Phải tranh thủ thời gian.
Nhìn thấy không thể thoát khỏi vòng vây, Chu Kỳ An cắn răng, trực tiếp dùng dao găm rạch một đường trên lòng bàn tay, học theo cách điểm mắt cho người quản lý chợ quỷ lúc trước, cậu dùng tay dính máu, nhanh chóng điểm hai điểm đỏ lên bộ da mỹ nam.
Da người nhăn nheo rất khó có thể cảm nhận được vẻ đẹp, da của những mỹ nam này phải trộn lẫn với một số chất liệu như bông, gai dầu, giấy, mới có được thần thái chân thực như bây giờ.
Đôi mắt không có tròng đen giờ đã được bổ sung đầy đủ.
Da mỹ nam chậm rãi đứng dậy, hai điểm máu trong mắt sau khi tiếp xúc với cô dâu giấy và khách khứa thì ngập tràn oán hận.
Chu Kỳ An: “Đại ca, đến lúc báo thù rồi!”
Ai ngờ da mỹ nam từ từ quay đầu lại, một chiếc lưỡi đột nhiên thò ra từ trong lớp da, thèm thuồng nhìn chằm chằm vào ngực Chu Kỳ An.
“……”
Vẻ mặt Chu Kỳ An lập tức lạnh lùng, ngay khi bị tấm da mỹ nam quấn lấy, cậu nói: “Tôi còn phải điểm mắt cho những người anh em khác, nếu không hôm nay tất cả chúng ta sẽ được đoàn tụ.”
Nói xong, cậu ẩn ý liếc mắt nhìn cô dâu giấy đang cầm khăn đỏ lao tới một lần nữa.
Da mỹ nam như trời sinh sợ hãi cô dâu giấy, lớp da run lên một cách khó hiểu. Chu Kỳ An dứt khoát lấy Thánh Khí ra, ép da mỹ nam đang quấn lấy mình phải lùi lại một bước, vừa vặn đụng phải ngực cô dâu giấy.
Da mỹ nam: !
Lợi dụng khoảng trống này, Chu Kỳ An lập tức điểm mắt cho tấm da người thứ hai.
Những vị khách đang định tiến lên phía trước, nhìn thấy tấm da thứ hai sống lại thì bắt đầu chùn bước.
Chu Kỳ An làm theo cách cũ, tranh thủ thời gian điểm mắt cho từng tấm da một.
Động tác của cậu ngày càng thuần thục, mỗi lần điểm một tấm đều mỉm cười uy hiếp: “Muốn biến thành bánh nướng không?”
Trong việc đối phó với những thứ này, Thánh Khí rất hiệu quả, bất kỳ tấm da nào có ý đồ xấu đều có thể bị thiêu thành bánh nướng.
Không phải là điểm mắt trắng, mỗi khi một tấm da người tỉnh lại, Chu Kỳ An sẽ lập tức tháo ngọc bội Thủy trĩ xuống, da mỹ nam cực kỳ chán ghét vật tượng trưng cho thân phận này, bọn chúng càng quan tâm đến trái tim của thanh niên hơn, hoàn toàn không để ý đến thứ đó.
Bất cứ thứ gì một khi số lượng nhiều lên thì sẽ có thêm dũng khí.
Những tấm da mỹ nam đã khôi phục khả năng di chuyển, khi đối mặt với cô dâu giấy dần dần đánh mất nỗi sợ hãi ban đầu, có người thậm chí còn như ác quỷ mặt xanh nanh vàng, há to miệng, trực tiếp lao vào cắn xé cơ thể cô dâu giấy.
Thế trận đảo ngược, nhìn cảnh tượng “Vui vẻ hòa thuận” như thế, chiếc đinh trên mi tâm cô dâu giấy đột nhiên rơi xuống.
Máu tươi nhớp nháp không ngừng chảy ra trên mặt đất, chỉ trong chốc lát đã lan đến chân Chu Kỳ An. Bên ngoài hỉ đường cuồng phong gào thét, đất rung núi chuyển, mơ hồ nghe như có thứ gì đó đang muốn phá đất chui ra.
Hai vị bô lão trên cao đường kinh hãi: “Phong ấn, cô ta thoát khỏi phong ấn, sắp ra ngoài rồi!”
Phong ấn mà đạo sĩ để lại năm xưa vốn không chắc chắn, trong thời gian dài, bọn họ không ngừng sử dụng phương thức kết hôn để duy trì cân bằng, nữ quỷ có được thứ mình muốn, không còn làm hại bọn họ nữa, bây giờ tất cả đồ sưu tầm đều chạy ra ngoài, rõ ràng là nữ quỷ đã nổi giận, vì vậy bất chấp bản thân có thể bị tổn hại nặng nề.
Những bô lão lớn tuổi: “Ngăn cô ta lại!”
“Mau đi tìm đinh, đóng chặt quan tài lại.”
Có người la, có kẻ hét, đủ kiểu ồn ào náo động.
Trong tiếng hét kinh hãi của mọi người, Chu Kỳ An ngẩng đầu gào lên: “Vĩnh kết đồng tâm!”
“???”
Người chủ trì đang chạy như bay suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Chu Kỳ An nắm chặt một chuỗi ngọc bội trong tay, lặp lại lần nữa.
Bốn chữ vừa dứt, mùi hôi thối trong không khí như bị thứ gì đó ngăn cách, tất cả tiếng la hét, gào thét đều trở nên xa xôi, Chu Kỳ An có thể cảm nhận được mình đang dần dần thoát khỏi không gian cổ vật.
“Chúc mừng bạn đã tìm được phần còn lại của ngọc bội.”
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở, Chu Kỳ An gần như không kịp chuẩn bị, sa sầm mặt, hung hăng ném chuỗi ngọc bội trong tay xuống đất.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, vậy thì không còn gì phải kiêng dè nữa.
Bạch Lăng đợi đã lâu, nó kéo đèn lồng trên đỉnh đầu xuống, Chu Kỳ An mượn lửa châm vào chút xăng còn sót lại. Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên dữ dội, hỉ đường như muốn nổ tung, chìm trong biển lửa.
Nhưng mà, Chu Kỳ An còn chưa kịp thưởng thức khung cảnh tràn đầy sức sống đó thì mọi thứ trước mắt đã nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Tất cả mùi hôi thối đều biến mất, dưới chân là đất mềm.
“Phụt ——”
Ánh sáng ban ngày lại xuất hiện, Chu Kỳ An cố gắng mở mắt ra thì vừa hay nhìn thấy người phụ nữ mảnh mai phun ra một ngụm máu.
“Diễn quỷ?!”
Cậu còn chưa đứng vững thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô.
Không biết có phải vì cốt lõi của thế giới cổ vật đã bị phá hủy vào phút cuối hay không, mà bộ đồ tân lang trên người Chu Kỳ An vẫn còn đó, một nửa vạt áo bị lửa thiêu cháy thành những đường nét bất quy tắc, phần còn lại vẫn đỏ rực như máu.
Cậu đột nhiên xuất hiện bên ngoài bảo tàng, áo đỏ như máu, mái tóc dài bay bay, những người chơi còn ở bên ngoài nhìn thấy thì hồn vía lên mây.
Quỷ cái đầu cô ấy.
Chu Kỳ An không quay đầu lại, lạnh lùng đánh giá người phụ nữ mảnh mai.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vẫn tiếp tục:
“Bạn đã tham quan thành công vật trưng bày —— Ngọc bội.”
“Tham quan thành công bốn vật trưng bày, có thể nhận được tư cách mua sản phẩm văn hóa sáng tạo của Bảo tàng Tịch Thực.”
“Tiến độ hiện tại 2/4.”
【 Nhiệm vụ phụ ẩn —— Hổ khẩu thoát hiểm đã hoàn thành. 】
【 Bạn đã nhận được tư cách vào kho dữ liệu 】
“Cậu nghĩ rằng cậu đã thắng rồi sao?” Miệng người phụ nữ không ngừng trào ra máu tươi, đôi mắt vốn còn có chút trong sáng giờ đã vẩn đục hơn vài phần.
Chu Kỳ An chỉ im lặng nhìn cô ta.
Sau khi cốt lõi của thế giới cổ vật bị phá hủy, so với Hạ Dương, người phụ nữ mảnh mai này rõ ràng là bị thương nặng hơn.
Có vẻ như ngay cả năng lực cướp đoạt cổ vật cũng sẽ tạo ra phản ứng đào thải. Mức độ phản ứng của mỗi người là không giống nhau, thậm chí khi Hiệp hội săn cá voi sử dụng phương pháp này, có người có thể đã mất mạng.
Hà tất phải như vậy?
Chu Kỳ An không hiểu.
Nhưng cậu có thể chắc chắn một điều rằng, người phụ nữ này không phải đang nói lời cay độc, điều này có nghĩa là có thể hiệp hội còn có hậu chiêu.
Cậu nhìn người phụ nữ mảnh mai, đột nhiên như tự hỏi chính mình: “Cô nói xem, những người đã cấy ghép cổ vật như các cô, có được coi là một loại cổ vật không?”
Kẻ trộm trộm cắp cổ vật, cuối cùng lại biến thành cổ vật mới.
Ánh mắt Chu Kỳ An chợt lóe lên.
“Kho dữ liệu.”
Nơi này chắc hẳn là nơi ghi chép thông tin của các loại cổ vật, nếu thành viên của Hiệp hội săn cá voi thật sự cũng được tính là một loại cổ vật, có lẽ có thể tìm thấy thông tin của bọn họ trong kho dữ liệu.
Cậu mơ hồ có linh cảm, nơi này được giấu kín như vậy, trong thông tin nhất định có điều gì đó cực kỳ bất lợi cho Hiệp hội săn cá voi.
Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An có chút phấn chấn, không uổng công cậu tiến vào thế giới cổ vật liên tiếp hai lần trong một ngày.
Quyền chủ động đang trở lại tay cậu từng chút một.
Không khí lại chìm vào trầm mặc trong giây lát.
Chu Kỳ An đang suy nghĩ, còn người phụ nữ mảnh mai thì lại có vẻ mặt kỳ lạ, mí mắt vốn đã hơi giãn ra lại bắt đầu run rẩy.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ An, không phải vì những lời đối phương vừa nói, mà càng giống như vừa phát hiện ra điều gì đó khó tin lắm.
“Phụt ——”
Máu tươi không ngừng trào từ khóe miệng ra.
Những người chơi ở xa kinh ngạc, có người trước đó còn từng lập đội với người phụ nữ mảnh mai, vốn định tiến lên xem thử có chuyện gì, kết quả là diễn quỷ mặc đồ đỏ đối diện không làm gì cả, người phụ nữ tự nhiên lại phun máu.
Điều này thật đáng sợ!
Chu Kỳ An vừa mới vui vẻ hơn một chút, đang suy nghĩ cũng sững người.
“Cô bị sao vậy?”
Cậu còn chưa làm gì mà, sao đột nhiên lại phun máu?
Khi phát hiện ra vị trí ánh mắt người phụ nữ mảnh mai đang nhìn chằm chằm, trong mắt Chu Kỳ An lóe lên tia sáng: “Thì ra là vậy.”
Đúng như Thẩm Tri Ngật đã nhắc nhở, phó bản lần này thật sự là xui xẻo đến cùng cực.
Vừa rồi mới vào thế giới cổ vật của ngọc bội, trái tim đang trong thời kỳ nghỉ ngơi lập tức mở cửa đón khách. Nói cách khác, trước đây với đạo hạnh của người phụ nữ mảnh mai, cô ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của Mắt cá cấp năm sao, nhưng bây giờ Mắt cá cấp năm sao đã hoạt động trở lại, ít nhiều gì cũng có cảm ứng.
Chắc chắn cô ta đã phát hiện ra trong cơ thể mình cũng có ký sinh.
Chu Kỳ An đột nhiên mỉm cười, chỉ vào ngực mình: “Trái tim này, có phải rất tuyệt không?”
Cấy ghép nội tạng của Tốn thú, cấy ghép cổ vật… Những thứ này chỉ khiến người bình thường biến thành quái vật, có thể nói theo một nghĩa nào đó, chính cậu mới là người duy nhất thích nghi được với nội tạng của quái vật.
Trái tim được thêm vào này giống như một thiết bị điều phối kinh nghiệm, vừa cung cấp năng lượng vừa giúp cậu nâng cấp các cơ quan nội tạng khác.
“Sao… sao cậu lại làm được?” Đôi mắt đỏ ngầu gần như muốn lồi ra ngoài, người phụ nữ mảnh mai căn bản không muốn tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
Bọn họ đã phải trả giá rất nhiều mới tìm được phương pháp này, còn người này, rốt cuộc là làm thế nào?!
Chu Kỳ An vén một lọn tóc mái bị gió thổi bay lên, do đi vào thế giới cổ vật quá nhiều nên trông cậu có vẻ hơi ngốc nghết và mệt mỏi.
Tuy nhiên, cậu vẫn nghiêm túc trả lời: “Tôi nuốt.”
Là trực tiếp nuốt chửng đó.
Hết chương 177.