Chương 177: Tranh Luận (29)

 

Chương 177: Tranh Luận (29)

 

“Lương tổng làm vậy không chỉ vì tôi, tôi biết. Nhưng nếu chỉ để báo thù cho tôi, anh ta có vô số cơ hội ra tay, nhưng anh ta đã chờ đến thời điểm đó, lợi dụng cái chết của La Ứng Cường để giăng bẫy các người.” Tùy Tư nói xong, như thể cuối cùng cũng đã trút bỏ gánh nặng, nhắm mắt lại, “Nhưng tôi vẫn biết ơn anh ta, anh ta là người duy nhất sẵn lòng báo thù cho một kẻ vô danh như tôi.”

 

Trần Tranh nhìn thiết bị bên đầu giường, đợi Tùy Tư bình tĩnh lại rồi hỏi: “Kim Hiếu Toàn và Lương Nhạc Trạch đã đi đến bước đường sống mái với nhau như thế nào? Có phải Lương Nhạc Trạch đã ra lệnh cho anh đi giết Kim Hiếu Toàn không?”

 

Trên mặt Tùy Tư nở một nụ cười lạnh nhạt: “Kim Hiếu Toàn cũng muốn giết Lương tổng, chỉ là chậm một bước mà thôi. Năm xưa bọn họ liên thủ cũng chỉ vì lợi ích và mục tiêu chung, Kim Hiếu Toàn muốn chiếm lĩnh thị trường Hoa Quốc thì phải tiêu diệt Kim Trì Dã, mà Kim Trì Dã lại là kẻ thù trực tiếp của Lương tổng. Mấy năm nay, mâu thuẫn giữa Lương tổng và Kim Hiếu Toàn ngày càng lớn, Lương tổng muốn tiêu diệt toàn bộ ‘Lượng Thiên Xích’, ngay cả Kim Ô cũng không tha, Kim Hiếu Toàn buôn ma túy, bọn họ đã không còn cùng đường nữa rồi. Đúng rồi, chẳng phải Kim Hiếu Toàn còn dùng công ty dược phẩm Nam Phong để hãm hại Lương tổng sao?”

 

Việc Kim Hiếu Toàn trốn khỏi khách sạn đúng là do Lương Nhạc Trạch giăng bẫy.

 

Kim Hiếu Toàn chỉ dựa vào bản thân thì không thể vượt qua được vòng phong tỏa của cảnh sát, lựa chọn tốt nhất là ngoan ngoãn chờ bị bắt, rồi lợi dụng thời gian điều tra để tìm cơ hội trốn thoát. Nhưng Lương Nhạc Trạch đảm bảo có thể đưa Kim Hiếu Toàn ra nước ngoài an toàn, với điều kiện Kim Hiếu Toàn phải tạm dừng việc buôn bán ma túy ở Hoa Quốc.

 

Để thể hiện thành ý, Lương Nhạc Trạch đã phái nhiều xe hộ tống gã ta. Kim Hiếu Toàn không có nhiều thời gian để suy nghĩ, ai cũng không muốn vào tù, vậy nên đã lên xe, nhìn người của Lương Nhạc Trạch đối đầu với cảnh sát, cho nổ đường hầm giao thông ngầm, giết cảnh sát, gã ta vô cùng hưng phấn, tin rằng Lương Nhạc Trạch thật sự đang giúp mình, cho đến khi bị xe cảnh sát bao vây, cho đến khi viên đạn chí mạng xuyên qua màn đêm găm thẳng vào tim gã ta.

 

Viên đạn bắn trúng tim gã ta, nhưng gã ta vẫn còn thời gian để suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra. Chắc chắn trong đau đớn tột cùng đó gã ta đã hiểu ra đó chính là âm mưu của Lương Nhạc Trạch, nhưng mọi chuyện đã không còn cách nào cứu vãn được nữa.

 

Trần Tranh gật đầu: “Vậy còn Đỗ Phương Phỉ thì sao? Với mối quan hệ của bà ta và Kim Hiếu Toàn, chẳng lẽ bà ta cũng hợp tác với Lương Nhạc Trạch?”

 

Tùy Tư đã mệt mỏi rã rời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là Kim Tú Hà.”

 

Trần Tranh nhướng mày: “Đỗ Phương Phỉ chính là Kim Tú Hà?”

 

Tùy Tư lắc đầu: “Đỗ Phương Phỉ đã chết rồi, Kim Tú Hà là con gái của bà ta và La Ứng Cường, Đỗ Nguyệt Lâm.”

 

Điều này có chút ngoài dự đoán của Trần Tranh, thông tin mà Lưu Huân tiết lộ là Kim Tú Hà có cấp bậc cao hơn Kim Hiếu Toàn, là chị gái của Kim Hiếu Toàn. Anh đã mặc định rằng Kim Tú Hà phải lớn tuổi hơn Kim Hiếu Toàn.

 

Trần Tranh hỏi: “Đỗ Phương Phỉ chết như thế nào? Đỗ Nguyệt Lâm, còn chưa đến ba mươi tuổi nhỉ? Mấy năm trước đã nắm thóp được Kim Hiếu Toàn rồi sao?”

 

Tùy Tư đã là tâm phúc của Lương Nhạc Trạch, theo lý thuyết thì không biết nhiều về chuyện của Kim Hiếu Toàn, nhưng Đỗ Phương Phỉ và Đỗ Nguyệt Lâm cũng coi như là nửa kẻ thù của hắn ta, năm xưa nếu bọn họ chịu mở miệng, có lẽ Kim Hiếu Toàn đã giúp hắn ta tiêu diệt La Ứng Cường. Hắn ta căm thù và coi thường bọn họ, không hiểu tại sao bọn họ bị La Ứng Cường phản bội mà vẫn ngu ngốc coi La Ứng Cường là chồng và cha.

 

Vì mối ân oán này, hắn ta thường xuyên quan sát hai mẹ con họ, phát hiện Đỗ Nguyệt Lâm không phải là người dễ đối phó. Người phụ nữ này ban đầu trước mặt Kim Hiếu Toàn thì ra vẻ nịnh nọt, giống như con gái của Kim Hiếu Toàn, nhưng sau khi Kim Trì Dã trốn về nước K thì Đỗ Nguyệt Lâm đã thay đổi cách tiếp cận, Kim Trì Dã chết vì bị mỹ nhân đâm sau lưng.

 

Kim Hiếu Toàn rất cảm kích Đỗ Nguyệt Lâm, những công việc quan trọng của mình đều giao cho Đỗ Nguyệt Lâm xử lý, sau vài năm chuyển giao quyền lực, Đỗ Nguyệt Lâm đã leo lên trên đầu Kim Hiếu Toàn, nghe nói còn được Kim Ô rất coi trọng.

 

Dường như Đỗ Phương Phỉ không đồng ý việc Đỗ Nguyệt Lâm tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực ở thượng tầng của “Lượng Thiên Xích”, theo bà, chỉ cần mẹ con bọn họ có một nơi nương tựa là đủ. Nhưng ba năm trước, Đỗ Phương Phỉ đã qua đời vì bệnh.

 

“Thật sự chỉ là do bị bệnh?” Trần Tranh suy tư.

 

Tùy Tư nhún vai: “Có phải hay không chỉ có Đỗ Nguyệt Lâm và Kim Hiếu Toàn biết, ngay cả Lương tổng cũng không rõ.”

 

Trần Tranh quan sát tên sát thủ đầy thương tích này, chợt nhận ra, dường như hắn ta đã nói quá nhiều, liệu hắn ta thực sự chỉ vì bị bắt mà buộc phải nói ra tất cả những gì mình biết, hay là có kế hoạch nào khác?

 

Trần Tranh hỏi: “Đỗ Nguyệt Lâm còn trẻ như vậy, giẫm lên Kim Hiếu Toàn để leo lên đầu gã ta, Kim Hiếu Toàn không định làm gì cô ta sao? Cô ta ở Đông Nam Á, Kim Hiếu Toàn lại hoạt động lâu dài ở Hoa Quốc, chẳng lẽ không có kế hoạch hợp tác với Lương Nhạc Trạch để trừ khử cô ta?”

 

Tùy Tư cười: “Cảnh sát Trần, anh nghĩ đơn giản quá rồi.”

 

“Đơn giản?”

 

“Tại sao Đỗ Nguyệt Lâm còn trẻ như vậy lại có thể leo lên đầu một kẻ thâm sâu khó lường như Kim Hiếu Toàn? Đương nhiên là vì Kim Hiếu Toàn muốn vậy.”

 

“Kim Hiếu Toàn chủ động?” Trần Tranh nhíu mày suy nghĩ.

 

“Kim Trì Dã diệt vong như thế nào, không ai hiểu rõ hơn Kim Hiếu Toàn. Thị trường Hoa Quốc rộng lớn như vậy, ai chiếm được thị trường Hoa Quốc, người đó sẽ bị nhắm đến.” Tùy Tư nói: “Kim Hiếu Toàn không muốn trở thành Kim Trì Dã thứ hai, gã ta vừa muốn chiếm được thị trường, vừa muốn phân tán nguy hiểm, nên trong nội bộ ‘Lượng Thiên Xích’, người đứng đầu chi nhánh của gã ta là Kim Tú Hà.”

 

Trần Tranh nói: “Thì ra là vậy.”

 

Nếu lời của Tùy Tư là thật, vậy thì Đỗ Nguyệt Lâm đúng là một người phụ nữ rất có dã tâm, cô ta khao khát quyền lực và tiền bạc, cô ta đã giật lấy chiếc vương miện không thuộc về mình trên vai Kim Hiếu Toàn, nhưng lại không biết con đường của cô ta có thể do Kim Hiếu Toàn đã sắp đặt.

 

“Đỗ Nguyệt Lâm thông minh hơn Kim Hiếu Toàn, nhưng lại không lão luyện bằng Kim Hiếu Toàn.” Tùy Tư chuyển giọng, “Đây là đánh giá của tôi về cô ta trước đây.”

 

Trần Tranh: “Ừm?”

 

“Đã hơn hai rồi năm tôi không gặp cô ta, cô ta đã thực sự đi trước Kim Hiếu Toàn một bước rồi, nếu không Kim Hiếu Toàn đã không dễ dàng bị tôi giết như vậy, mà cô ta thì ở Đông Nam Á vẫn bình an vô sự.” Vẻ mặt của Tùy Tư trở nên ngưng trọng, trong mắt thoáng hiện sát khí và bất lực: “Cô ta đem Kim Hiếu Toàn ném cho Lương tổng, châm ngòi cho cả ‘Lượng Thiên Xích’ đối đầu với Lương tổng, bây giờ tên họ Bặc kia lại gây khó dễ cho Lương tổng, tôi đoán, bọn họ đã giăng thiên la địa võng ở nước M, chỉ chờ Lương tổng tự chui đầu vào rọ thôi.”

 

Trần Tranh đã hiểu vì sao Tùy Tư lại nói nhiều như vậy.

 

Ánh mắt của tên sát thủ từ lạnh lùng trở nên nặng nề, mang theo vài phần cầu xin khó thấy: “Tôi đã nói cho các người tất cả những thông tin mà tôi biết, tôi chỉ có một yêu cầu, các người có thể mang Lương tổng từ trong tay Đỗ Nguyệt Lâm, tên họ Bặc và Kim Ô trở về an toàn, được không? Anh ấy…anh ấy không phải là chủ động phạm tội, cuộc đời anh ấy đã bị ‘Lượng Thiên Xích’ hủy hoại rồi, anh ấy chỉ là đang báo thù cho người thân mà thôi.”

 

Trần Tranh im lặng một lát, “Vậy nên anh biết bây giờ Lương Nhạc Trạch đang ở đâu.”

 

Tùy Tư lại nhắm mắt: “Gốc rễ của ‘Lượng Thiên Xích’ đã sớm chuyển từ nước K sang nước M, anh ấy muốn Kim Ô phải chết thì chỉ có thể đến nước M. Có rất nhiều người ở nước M đang vây bắt anh ấy, người có thể cứu anh ấy chỉ có các người.”

 

Trần Tranh nói: “Nếu như vậy, tại sao cậu ta không mang anh theo?”

 

“Tôi…” Tùy Tư nói: “Tôi có nhiệm vụ khác.”

 

“Nhiệm vụ của anh là giết Minh Hàn.” Giọng điệu của Trần Tranh dần trở nên lạnh lẽo.

 

Tùy Tư im lặng vài giây: “Đêm đó ở nhà hát Vân Hương ở thành phố Nam Sơn, tôi đã thấy anh cứu cậu ta.”

 

Trần Tranh nhíu mày: “Quả nhiên là anh.”

 

Tùy Tư tặc lưỡi: “Nếu anh là Lương tổng, anh sẽ tha cho con của kẻ thù sao?”

 

Trần Tranh nói: “Tôi chỉ đang cảm thán, anh trung thành với Lương Nhạc Trạch như vậy, nhưng lại không thực sự hiểu rõ cậu ta.”

 

Tùy Tư nhíu mày: “Ý gì?”

 

“Theo lời anh nói, Lương Nhạc Trạch đi Nước M, đó là hành động báo thù cuối cùng của cậu ta, gian nan trắc trở, khó như lên trời, nhưng cậu ta lại không mang theo anh, mà lại để anh ở trong nước đi ám sát một cảnh sát.” Trần Tranh nói: “Cậu ta đã bán đứng anh rồi, anh vẫn chưa nhìn ra sao?”

 

Tùy Tư im lặng một hồi lâu, nhưng lại không để tâm lắm, lắc đầu: “Tôi tình nguyện. Anh ta cho tôi tôn nghiêm, giúp tôi báo thù, tôi nguyện làm bất cứ điều gì cho anh ta, dù là phải chết.”

 

Trần Tranh không khỏi nghĩ đến Tùy Ninh, anh chưa từng tận mắt gặp người thương nhân thư sinh này, ai cũng nói Tùy Ninh ôn hòa rộng lượng, nhưng có lẽ trong huyết quản của Tùy Ninh cũng chảy dòng máu cố chấp, sự cố chấp này lại được Tùy Tư thừa hưởng. Nếu không phải chịu đựng nỗi đau khổ do La Ứng Cường gây ra, có lẽ Tùy Tư đã trở thành một người tốt hơn. Nhưng thế sự không có chữ “nếu”.

 

“Tôi hỏi anh một câu nữa.” Trần Tranh nói: “Anh có từng gặp Hàn Cừ không?”

 

Tùy Tư có chút kinh ngạc: “Tên cảnh sát biến chất kia sao?”

 

Trần Tranh hít sâu một hơi: “Đúng vậy, tên cảnh sát biến chất đó đấy.”

 

Tùy Tư nói: “Lúc đó hắn sắp chết rồi, là tôi đưa hắn đi.”

 

Thái dương của Trần Tranh giật giật, nhịp tim cũng theo đó mà tăng nhanh: “Tại sao? Do Lương Nhạc Trạch chỉ thị?”

 

Ánh mắt Tùy Tư có chút mờ mịt: “Đúng vậy.”

 

“Sau đó thì sao?” Trần Tranh nói: “Hàn Cừ luôn đi theo các người sao?”

 

Tùy Tư lại phủ nhận: “Tôi chỉ đưa hắn đi thôi, lúc đó hắn gần như không còn nhịp tim nữa, Lương tổng nói, nếu hắn sống lại được thì cứ để hắn đi theo Từ Hà Đường, dù sao hắn cũng từng là cảnh sát, có lẽ giữ lại sau này sẽ có ích.”

 

Trong lòng Trần Tranh bỗng dấy lên cảm giác bất an: “Hàn Cừ có gặp anh và Lương Nhạc Trạch không? Từ Hà Đường có quan hệ gì với các người?”

 

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc căng thẳng đột ngột của Trần Tranh, Tùy Tư gắng sức ngồi dậy: “Tôi không biết, cấp bậc của hắn chỉ có thể tiếp xúc với Từ Hà Đường. Chị Từ… chị Từ là người của Lương tổng, nhưng mấy năm nay cũng làm việc cho Kim Hiếu Toàn.”

 

Trần Tranh nói: “Tôi nghe nói Hàn Cừ đã chết rồi.”

 

Phản ứng của Tùy Tư cho thấy hắn ta không biết chuyện này.

 

“Anh không biết?” Trần Tranh nói: “Chính Lẫm Đông mang thông tin này về, các người ép Hàn Cừ giết cậu ta, nhưng Hàn Cừ lại tha cho cậu ta, rồi bị các người giết chết.”

 

Tùy Tư há hốc mồm, dường như không thể tiêu hóa được, một lúc sau, hai mắt hắn ta mở to: “Hàn Cừ là người của các người?”

 

Trần Tranh nói: “Bây giờ cho anh biết cũng không sao. Tại sao Lương tổng của anh lại cứu một người của chúng tôi?”

 

Trong lòng Tùy Tư bỗng dấy lên sóng gió, có thứ gì đó trong ý thức của hắn ta đang dần tan vỡ, bong tróc. Hắn ta không thể đưa ra câu trả lời cho Trần Tranh.

 

Sự khó hiểu của Trần Tranh không hề ít hơn Tùy Tư, anh chỉ là tỏ ra bình tĩnh hơn mà thôi. Năm xưa Lư Hạ Kình để Hàn Cừ trà trộn vào “Khâu Tắc”, cược rằng Hàn Cừ có thể lấy “Khâu Tắc” làm cầu nối để bước chân vào cánh cửa “Lượng Thiên Xích”.

 

Hàn Cừ quả thực đã bước vào được, cái giá phải trả là suýt mất mạng. Chắc chắn đã có một người nào đó trong “Lượng Thiên Xích” mang “Xác” của Hàn Cừ đi, nhưng dù là Trần Tranh hay Lư Hạ Kình hay bất kỳ ai trong cảnh sát, lúc đó đều không nghĩ người thao túng sau màn này lại là Lương Nhạc Trạch.

 

Lúc đó Lương Nhạc Trạch đang tính toán gì? Sau khi cứu Hàn Cừ, anh ta thậm chí còn không xuất hiện trước mặt Hàn Cừ – nếu Tùy Tư không nói dối.

 

Hàn Cừ không biết Lương Nhạc Trạch có liên quan sâu sắc đến “Lượng Thiên Xích” như vậy, nên trong thông tin của Hàn Cừ, không bao giờ có thông tin về tập đoàn Vân Tuyền.

 

Nhưng Hàn Cừ thực sự không biết sao? Điều này giống như một nghịch lý, chỉ cần Hàn Cừ đi đủ sâu thì chắc chắn sẽ biết được manh mối, mà chỉ khi đi đủ sâu thì mới xảy ra chuyện mà Lẫm Đông đã trải qua. Không lâu trước đây, đội cơ động chính nhờ thông tin của Hàn Cừ mà đã tìm thấy sáu bộ hài cốt giấu trong khách sạn Hồ Thiên.

 

Hàn Cừ hẳn đã biết được bộ mặt thật của Lương Nhạc Trạch.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Không có thông tin về tập đoàn Vân Tuyền, có phải Hàn Cừ đã lựa chọn che giấu hay không, anh không muốn nghi ngờ sự trung thành của Hàn Cừ, nhưng ngày càng có nhiều manh mối chỉ ra một kết quả: Hàn Cừ đã đứng chung chiến tuyến với Lương Nhạc Trạch.

 

Trần Tranh theo bản năng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn lại Tùy Tư, vẻ mặt của Tùy Tư giống như một kẻ lang thang bị bỏ rơi trong mưa, dường như cuối cùng hắn ta cũng nhận ra vì sao Lương Nhạc Trạch lại để mình ở lại trong nước, giao cho hắn ta một nhiệm vụ có vẻ quan trọng, nhưng thực ra lại không đáng kể. Vì Lương Nhạc Trạch đã có trợ thủ mới rồi, không cần đến hắn ta nữa.

 

“Không, không thể nào.” Tùy Tư khẽ lắc đầu, thiết bị bên giường phát ra âm thanh cảnh báo chói tai. Trần Tranh gọi y tá đến, Tùy Tư bị giữ chặt trên giường bệnh.

 

Lời kể của Tùy Tư được phát đi phát lại, hắn ta đã cung cấp cho đội cơ động nhiều thông tin nhất về “Lượng Thiên Xích”, nhưng ở giai đoạn hiện tại cũng mang đến bóng tối khó xua tan.

 

Bây giờ rốt cuộc thì Hàn Cừ đang mang thân phận gì?

 

Trần Tranh đóng cửa văn phòng của Lư Hạ Kình lại, Lư Hạ Kình đang quay lưng về phía anh, phía sau là màn hình đang dừng hình, gạt tàn trên bàn đã đầy tàn thuốc và tro. Trần Tranh nhìn lại Lư Hạ Kình một lần nữa, lặng lẽ lắc đầu.

 

Cuối hành lang, Minh Hàn đưa tay ra từ trong bóng tối, Trần Tranh đang suy nghĩ, bước chân khựng lại một chút.

 

“Vẫn còn phiền não à?” Minh Hàn nói: “Hội nghị lớn họp mấy tiếng, hội nghị nhỏ cũng họp mấy tiếng, còn suy nghĩ nữa, có suy nghĩ ra hoa được không?”

 

Đương nhiên là Trần Tranh biết những nghi vấn về Hàn Cừ là không có lời giải, nhưng không thể kiềm chế được mà lún sâu vào đó, lúc này nhìn Minh Hàn, cảm xúc mới hơi thả lỏng. Anh bỗng đưa tay ra, kéo lấy tay áo Minh Hàn.

 

Minh Hàn: “Hửm?”

 

Trần Tranh đã gục đầu vào vai cậu: “Đừng động, để anh nghỉ ngơi một chút.”

 

Minh Hàn nhướng mày, một lát sau, khóe môi khẽ cong lên, hai tay ôm lấy Trần Tranh, còn rất tự giác mà giữ lấy gáy của Trần Tranh: “Được, ông xã ở đây.”

 

Minh Hàn vì tiếng “ông xã” này mà đã vinh dự nhận một cú đấm móc vào xương sườn. Trần Tranh rõ ràng đã thu bớt lực, nhưng Minh Hàn lại kêu á một tiếng, ôm lấy xương sườn, khom lưng cong người, đau đớn kêu lên: “Anh à, anh đánh cả người bị thương à?”

 

Trần Tranh túm lấy cổ áo sau của cậu: “Đừng kêu nữa, em có đói không?”

 

Đương nhiên là đói rồi, đã gần sang ngày hôm sau rồi, Minh Hàn đứng thẳng người: “Ăn gì?”

 

Trần Tranh nói: “Bún lòng bò thập cẩm đi, vẫn chưa cùng em ăn ở quán vỉa hè bao giờ.”

 

Quán bún lòng bò thập cẩm đêm khuya vẫn rất đông khách, Minh Hàn gọi hai suất lớn, vị chua cay, Trần Tranh lấy một chai bia và một chai sữa trái cây từ trong tủ lạnh ra. Minh Hàn bưng đồ ăn kèm trở lại, vừa hay nhìn thấy Trần Tranh đang mở bia: “Bia cho em, sữa cho anh?”

 

Trần Tranh đặt sữa trái cây trước mặt cậu: “Người bị thương còn muốn đòi uống bia.”

 

Minh Hàn nhìn Trần Tranh rót bia: “Đi ăn cơm với người đàn ông nhà mình mà trong lòng còn nghĩ đến người đàn ông khác.”

 

Tay Trần Tranh khựng lại, suýt nữa thì đổ bia ra ngoài: “Nói bậy gì đó.”

 

Bún lòng bò thập cẩm làm rất nhanh, ông chủ nhanh tay bưng lên, giống như một cơn gió thổi ngang qua. Minh Hàn cho đồ ăn kèm vào bát của mình và Trần Tranh, đợi cơn gió này qua đi mới nói: “Anh đang nghĩ về Hàn Cừ.”

 

Trần Tranh cũng không phủ nhận, thở dài: “Từ sau khi mất liên lạc, rất nhiều việc mà cậu ấy làm anh không hiểu nổi. Anh ngày càng cảm thấy, không thể xác định được lập trường của cậu ấy nữa.”

 

“Vậy thì đừng nghĩ nữa.” Minh Hàn chưa ăn bún mà đã ăn hết thịt bò thập cẩm rồi: “Hàn Cừ rất giống một vụ án phức tạp.”

 

“Ừm?” Trần Tranh ngẩng đầu, ví người như vụ án, có hơi lạ.

 

“Anh nghĩ xem, khi chúng ta vừa tiếp xúc với một vụ án, có phải là chúng ta không thể phán đoán được động cơ thực sự của nó không? Thường phải đi đi lại lại rất nhiều lần, sửa chữa nhiều sai lầm, lúc đó mới có thể phát hiện ra chân tướng.” Minh Hàn nói: “Vì chúng ta thiếu thông tin. Hàn Cừ cũng vậy, trải nghiệm của anh ta chính là thông tin mà chúng ta thiếu, vậy nên dù chúng ta có đoán thế nào đi nữa cũng không thể tìm ra đáp án đúng.”

 

Trần Tranh im lặng lắng nghe, lời của Minh Hàn không phải là không có lý.

 

“Vậy thì chi bằng không để ý đến, nên làm gì thì cứ làm đó thôi.” Minh Hàn nói: “Cứ coi như không có người tên Hàn Cừ này, đợi lần sau anh ta xuất hiện rồi đưa anh ta vào phạm vi cân nhắc.”

 

Trần Tranh uống cạn một ly bia, gật đầu, gắp thịt bò thập cẩm trong bát mình cho Minh Hàn. Minh Hàn vừa định mở miệng, Trần Tranh đã ra lệnh: “Im miệng, ăn đi.”

 

Đầu xuân còn se lạnh, gió đêm rất mát, quán bún lòng bò thập cẩm lại là quán ngoài trời, nhưng Trần Tranh ăn xong bát bún cũng không muốn đi, lại lấy một chai bia nữa, có chút say rồi, muốn cụng ly với sữa trái cây của Minh Hàn.

 

Minh Hàn cười nói: “Anh à, trời tối như thế này, con trai một mình uống say ở ngoài đường rất nguy hiểm đấy.”

 

Trần Tranh hơi nheo mắt, đuôi mắt dưới ánh đèn như được mực phác họa, khẽ cong lên: “Một mình cái gì, không phải ở đây còn có ông xã sao?”

 

Minh Hàn không ngờ anh lại nói như vậy, khóe mắt cong lên, lại cụng ly với anh: “Có ông xã ở đây mới càng nguy hiểm hơn đấy.”

 

Trần Tranh khiêu khích nhìn cậu, nhưng vì trong mắt đã có chút men say, cái nhìn cảnh cáo đó thực sự không có chút uy lực nào.

 

Uống xong chai thứ hai, Trần Tranh còn muốn lấy chai thứ ba, gần đây anh rất mệt mỏi, tinh thần căng thẳng cao độ, muốn nhân dịp bữa ăn khuya này để giải tỏa một chút. Nhưng khi anh vừa đứng lên, Minh Hàn đã nắm lấy cổ tay anh, không cho anh đi lấy nữa.

 

“Chai cuối cùng!” Trần Tranh nói, “Lấy cho em một lon sữa Vượng Tử.”

 

“Em không muốn sữa Vượng Tử, anh cũng đừng uống nữa.” Minh Hàn ôm lấy thắt lưng không còn thẳng tắp như ngày thường của anh, nhẹ nhàng thổi vào tai anh: “Lát nữa cảnh sát Trần uống say làm khùng làm điên, tác phong cảnh sát của đội cơ động còn ra thể thống gì nữa?”

 

Trần Tranh nhíu mày đẩy cậu ra: “Anh chưa bao giờ làm khùng làm điên khi say.”

 

Một bàn bên cạnh quay đầu nhìn bọn họ, Minh Hàn nói: “Anh à, người ta đang cười anh làm khùng làm điên khi say kìa.”

 

Người như Trần Tranh, là người có chút gánh nặng trên vai, nói gì với Minh Hàn cũng không sao, nhưng khi bị người ngoài nhìn thấy, anh lập tức tỏ vẻ nghiêm chỉnh, ánh mắt cũng trở nên sáng suốt hơn.

 

Minh Hàn nhìn tai của Trần Tranh, không khỏi bật cười, tai của cảnh sát Trần đỏ rồi.

 

Minh Hàn thực sự đi đến tủ lạnh lấy một lon sữa Vượng Tử cùng với bia và sữa trái cây trước đó đi thanh toán. Trần Tranh nhìn tay cậu, không hài lòng hừ một tiếng.

 

Tiếng hừ này có hơi lớn, Trần Tranh không say tuyệt đối sẽ không có biểu hiện trẻ con như vậy.

 

Minh Hàn nắm lấy tay Trần Tranh, ngón tay gãi vào lòng bàn tay anh, Trần Tranh theo bản năng vùng ra, Minh Hàn lại nắm chặt hơn.

 

Ý định ban đầu của Minh Hàn là muốn dụ Trần Tranh hừ thêm một tiếng nữa, Trần Tranh lại không chịu hừ, lúc lên xe cuối cùng cậu cũng hỏi: “Anh à, anh không hài lòng chuyện gì?”

 

Trần Tranh liếc nhìn lon sữa Vượng Tử trên tay cậu, không nói gì.

 

Minh Hàn nói: “Em mua sữa Vượng Tử cho mình, không mua bia cho anh hả?”

 

Trần Tranh vẫn không nói gì.

 

“Nhưng đây là mua cho anh mà, uống nhiều rượu không tốt cho dạ dày, uống chút đồ ngọt.” Minh Hàn đặt lon sữa Vượng tử vào tay Trần Tranh.

 

Lúc này Trần Tranh mới hài lòng, cũng không uống, cứ để nó trên tay nghịch qua nghịch lại.

 

Xe chạy theo hướng về nhà, Trần Tranh vốn cũng không say lắm, nghỉ ngơi một lát tinh thần lại càng hăng hái: “Lẽ ra anh nên uống thêm một chai nữa, giải tỏa xong, về nhà ngủ một giấc là xong.”

 

“Về nhà ngủ một giấc? Vậy em thì sao?” Minh Hàn cười đầy ẩn ý.

 

Trần Tranh nghiêng mặt sang: “Hả?”

 

“Phát tiết của anh chỉ có mỗi việc uống bia bên đường đêm khuya à?” Minh Hàn nói: “Người có gia đình rồi, còn có những cách khác nữa mà nhỉ?”

 

Đầu óc Trần Tranh dù có mơ hồ, nhưng nghe đến đây cũng hiểu ra, anh cười nói: “Cũng đúng ha.”

 

………..

 

Những ngày sau đó, Lư Hạ Kình và những người khác tiếp tục nỗ lực để tranh thủ cho đội cơ động được ra nước ngoài hành động, các bằng chứng về tội phạm của “Lượng Thiên Xích” trong nước được thu thập lại, mà các đơn vị liên quan ở nước M cũng rất hợp tác, gửi đến thông tin có thể Lương Nhạc Trạch đã lén đến nước M rồi.

 

Sau khi xem xét nhiều khía cạnh, cuối cùng cấp trên cũng đã phê duyệt cho đội cơ động đến Đông Nam Á, phối hợp cùng cảnh sát địa phương tiến hành hành động chung.

 

“Lần này phải cảm ơn cảnh sát nước M, nếu không có bọn họ sẵn lòng thúc đẩy hợp tác quốc tế, cho dù cấp trên có đồng ý phái chúng ta đi, việc thực hiện nhiệm vụ cũng rất khó khăn.” Đường Hiếu Lý nói những lời xã giao xong, ánh mắt bỗng trầm xuống: “Nhưng điều cần cảnh giác là, rất có thể cảnh sát nước M là một biến số lớn nhất.”

 

Trần Tranh không khỏi thẳng lưng lên.

 

“Tiếp theo để cục trưởng Lư giải thích sơ lược về tình hình hiện tại của nước M cho mọi người.” Đường Hiếu Lý nhường vị trí.

 

Đi nước ngoài thực hiện nhiệm vụ không giống như trong nước, nắm vững tình hình chung, lịch sử thay đổi của điểm đến là một bài học bắt buộc. Lư Hạ Kình đi đến trước máy chiếu, ánh sáng lạnh lẽo khiến ông giống như một thanh kiếm thẳng tắp.

 

“Nơi phát nguồn của ‘Lượng Thiên Xích’ là ở nước K, điều này mọi người đã rất rõ, nhưng mười mấy năm gần đây, có lẽ là nước K đã không còn thích hợp cho ‘Lượng Thiên Xích’ phát triển nữa, có lẽ là thế lực của phe Kim Trì Dã dần tiêu vong, Đông Nam Á đã trở thành sào huyệt mới của ‘Lượng Thiên Xích’, trong đó Nước M chịu ảnh hưởng lớn nhất, cảnh sát nước M cho rằng, thủ lĩnh của ‘Lượng Thiên Xích’ là Kim Ô đang ẩn náu ở nước M.” Lư Hạ Kình mở từng tấm ảnh, có lính đánh thuê đang hoạt động ở nước M, có ổ cờ bạc đã bị triệt phá, còn có những bức ảnh rất xa hoa.

 

Trần Tranh nhận ra, đó là thiên đường hưởng lạc đảo Kim Ti.

 

Lư Hạ Kình tiếp tục nói: “Sở dĩ ‘Lượng Thiên Xích’ có thể đâm chồi nảy lộc ở nước M là vì bản thân nước M cũng có vấn đề lớn. Hai mươi năm trước, các nơi ở nước M bùng nổ chiến tranh cục bộ, tình trạng hỗn loạn kéo dài cho đến tận bây giờ,  tạo ra mảnh đất màu mỡ cho tội phạm. Chúng tôi phán đoán, rất nhiều lính đánh thuê ở nước M đều có liên hệ trực tiếp với ‘Lượng Thiên Xích’, được ‘Lượng Thiên Xích’ bồi dưỡng, đồng thời làm việc cho ‘Lượng Thiên Xích’ và các phe phái vũ trang địa phương, điều này đã liên kết ‘Lượng Thiên Xích’ với một số người có quyền có thế ở nước M.”

 

Lư Hạ Kình phóng to bản đồ, chấm đỏ xoay quanh đảo Kim Ti và các đảo xung quanh: “Nếu nói tương đối thì, khu vực này là nơi giành được hòa bình sớm nhất ở nước M, vậy nên năm xưa tập đoàn Vân Tuyền mới cân nhắc đến việc đầu tư ở đó, nếu thành công thì sẽ thu được lợi nhuận khổng lồ. Bây giờ đảo Kim Ti có một nửa là vốn đầu tư của chính nước M. Nhưng mà, hòa bình mà tôi nói không thể đánh đồng với hòa bình mà chúng ta quen thuộc, Đảo Kim Ti, thủ đô Tiêu Lưu, những nơi này chỉ là ổn định hơn so với những nơi ở phía Bắc nước M vẫn đang đánh nhau mỗi ngày. Buôn bán ma túy, các phe phái vũ trang, thương nhân buôn bán vũ khí đều có đủ.”

 

“Thực ra cảnh sát nước M cũng có xuất thân từ những người giàu có, các phe phái vũ trang, giai đoạn đầu có mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau với ‘Lượng Thiên Xích’. Tình huống này rất phổ biến ở các khu vực hỗn loạn. Nhưng hiện tại, cùng với việc nước M dần ổn định, kinh tế, xã hội đều đang phát triển, giới cảnh sát cũng có thế lực mới, ‘Lượng Thiên Xích’ và các tổ chức tội phạm khác dần trở thành cái gai trong mắt bọn họ. Theo như tôi biết, hai năm nay cảnh sát nước M đã triệt phá ít nhất ba tổ chức tội phạm, bây giờ mục tiêu của bọn họ nhắm đến là khối u ác tính lớn nhất – ‘Lượng Thiên Xích’, bọn họ muốn lấy lại những thứ của ‘Lượng Thiên Xích’, thoát khỏi sự kiểm soát của ‘Lượng Thiên Xích’, nhưng vì năng lực không đủ, mâu thuẫn nội bộ lớn, nên bọn họ không thể nào thực hiện được mục tiêu này.”

 

Lư Hạ Kình nghiêm túc nói: “Đây chính là nguyên nhân căn bản khiến cảnh sát nước M tỏ ra tích cực trong hành động hợp tác quốc tế lần này, bọn họ muốn dựa vào sức mạnh của chúng ta để tiêu diệt ‘Lượng Thiên Xích’.”

 

Hết chương 177.

 

Chương 177: Tranh Luận (29)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên