Chương 178: Tranh Luận (30)

 

Chương 178: Tranh Luận (30)

 

Phòng họp im lặng trong giây lát, Trần Tranh tiến lại gần Minh Hàn, khẽ nói: “Không đơn giản chỉ là ‘xử đẹp’ như vậy.”

 

Minh Hàn gật đầu, “Chỉ là loại bỏ một phần bất lợi cho bọn họ thôi.”

 

“Chúng ta cần nhìn thẳng vào sự khác biệt trong mục đích của hai bên.” Lư Hạ Kình nói: “Mục đích của chúng ta là loại bỏ ‘Lượng Thiên Xích’ càng nhiều càng tốt, ít nhất phải khiến ‘Lượng Thiên Xích’ không còn khả năng gây sự ở nước ta trong mười năm tới. Những nghi phạm từng phạm tội trên lãnh thổ, ví dụ như Trịnh Phi Long, Nguyễn Hưng Kiệt, phải bắt về, Lương Nhạc Trạch càng phải vậy. Mục đích của nước M phức tạp hơn, quan hệ của bọn họ với ‘Lượng Thiên Xích’ rất rối rắm, nếu triệt để đánh sập ‘Lượng Thiên Xích’, một số người trong bọn họ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, bọn họ chỉ cần đạt được một mục đích nào đó là có thể rút quân bất cứ lúc nào.”

 

Chu Quyết nói: “Vậy chẳng phải chúng ta rất nguy hiểm sao?”

 

Lư Hạ Kình nói: “Bọn họ không chỉ có thể rút quân bất cứ lúc nào, mà còn có thể phản bội, đứng về phía ‘Lượng Thiên Xích’.”

 

Phòng họp vang lên tiếng xì xào bàn tán.

 

Lư Hạ Kình chờ một lát rồi nói tiếp: “Mục đích của nước M không phải là loại trừ tội phạm, mà là giành lấy lợi ích, điều này quyết định rằng bọn họ sẽ không trở thành đồng minh thực sự của chúng ta. Tôi đã nói rồi, nội bộ nước M cũng không phải là một khối thống nhất, nhất định sẽ có người ngáng chân. Chúng ta cần phải chuẩn bị tâm lý trước tất cả những điều này.”

 

“Không sao cả.” Minh Hàn đột nhiên lên tiếng.

 

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cậu, cậu cười nói, “Bọn họ vốn dĩ cũng chỉ là một viên gạch lót đường cho chúng ta xin phép hành động thôi mà, chúng ta đến nước M thuận lợi thì coi như bọn họ đã phát huy tác dụng rồi.”

 

Ánh mắt Lư Hạ Kình nhìn Minh Hàn mang theo chút vui mừng, “Không sợ là tốt.”

 

Sau khi nói xong về tình hình ở nước M, trọng tâm chuyển sang mục tiêu mà đội cơ động cần bắt giữ. Trịnh Phi Long và Nguyễn Hưng Kiệt là người của phái Kim Hiếu Toàn, sau khi Kim Hiếu Toàn chết, rất có thể bọn họ đang được Kim Tú Hà (Đỗ Nguyệt Lâm) che chở.

 

Theo thông tin mà nước M cung cấp, Nguyễn Hưng Kiệt thường trú lâu dài ở thành phố Tiêu Lưu, trên danh nghĩa đã rửa tay gác kiếm, nhưng thực chất vẫn có liên hệ với các phe phái vũ trang ở biên giới, ông ta là kẻ dễ dàng bị bắt nhất. Trịnh Phi Long xuất hiện ở đảo Kim Ti trước nửa tháng, hiện tại không rõ tung tích, còn ở nước M hay không vẫn là một dấu hỏi. Nếu có thể bắt giữ Trịnh Phi Long và Nguyễn Hưng Kiệt, thì việc bắt giữ Đỗ Nguyệt Lâm chỉ là chuyện sớm muộn. Lần theo dấu vết, thậm chí còn có hy vọng vạch trần được bộ mặt thật của Kim Ô.

 

“Mục tiêu của chúng ta không có hạng mục bắt giữ Kim Ô, người này quá mức thần bí, là một người hay một nhóm người đều không rõ.” Lư Hạ Kình nói: “Nhưng nếu không hạ gục được hắn ta thì không thể diệt trừ tận gốc ‘Lượng Thiên Xích’. Cá nhân tôi vẫn hy vọng lần này có thể nắm được thông tin về Kim Ô.”

 

Máy chiếu hiện lên hình ảnh của Bặc Dương Vận, Trần Tranh liếc mắt thấy Minh Hàn khẽ động đậy.

 

“Sự tham gia của Bặc Dương Vận rất kỳ lạ, ông ta biến mất ở nước G lâu như vậy, tại sao đột nhiên lại nhảy vào ván cờ này?” Lư Hạ Kình không nhìn về phía Trần Tranh và Minh Hàn, “Sự xuất hiện của ông ta cho hành động của Lương Nhạc Trạch có lý do, nhưng thực ra Lương Nhạc Trạch đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đến Nước M từ lâu rồi. Lời của Bặc Dương Vận không đáng tin, rất có thể ông ta đã liên kết với Đỗ Nguyệt Lâm, hoặc các thế lực khác trong ‘Lượng Thiên Xích’, bởi vì bọn họ có chung một kẻ thù là Lương Nhạc Trạch.”

 

“Quay trở lại với Lương Nhạc Trạch.” Lư Hạ Kình dừng lại một chút, “Tùy Tư cũng có thể coi như là thuộc hạ đắc lực nhất của Lương Nhạc Trạch, nhưng việc Tùy Tư bị bỏ lại, đồng nghĩa với việc đã bị Lương Nhạc Trạch vứt bỏ. Thế lực của Lương Nhạc Trạch ở nước M có thể vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta, anh ta đã bố trí nhân thủ từ trước, vậy mới dám đến đó vào thời điểm này. Lương Nhạc Trạch là nạn nhân năm xưa, cũng là nghi phạm hiện tại, chúng ta phải cố gắng hết sức đưa anh ta còn sống trở về.”

 

…………

 

Miền Bắc nước M, trung tâm khu vực chiến loạn Tiết Lan.

 

Đạn hỏa tiễn phóng qua, xé toạc bầu trời đêm, phát ra tiếng rít chói tai khiến cho người ta nghe mà da đầu tê dại, vài giây sau, ánh lửa bùng lên trong tiếng nổ, tiếp đó là tiếng súng liên hồi, tiếng báo động kéo dài vang lên.

 

Trên khu phố quán bar, đám đông tan tác như đàn dê bị hoảng sợ, nhưng cũng có không ít người bình tĩnh uống nốt nửa ly rượu còn lại, mượn hơi men khoe khoang với người bên cạnh rằng mình từng làm lính đánh thuê khi còn trẻ, từng giết trùm ma túy, giết cảnh sát, đạn hỏa tiễn thì tính là cái gì, năm xưa theo thủ lĩnh vũ trang, ai mà chẳng nghe tiếng súng đạn thay cho khúc hát ru ngủ.

 

Những kẻ không bị dọa chạy đều là dân liều mạng, một người đàn ông tóc hoa râm ở góc khuất liếc nhìn thời gian, đội mũ lên, đi đến cửa quán bar. Một chiếc xe lao nhanh đến, xoay một vòng, cửa sau mở ra, một người đàn ông bịt mặt, mang súng xuống xe, ra hiệu mời người đàn ông.

 

Người đàn ông gật đầu, bước vào ghế sau, một giọng nữ vang lên, “Xin lỗi đã để chú Bặc đợi lâu.”

 

Cửa xe đóng lại, Bặc Dương Vận đối diện với người phụ nữ, cô ta còn rất trẻ, chỉ hơn hai mươi tuổi, đường nét khuôn mặt góc cạnh, tóc cắt ngắn, trên trán đến sống mũi có một vết sẹo lâu năm, khiến cô ta trông có vẻ âm u và lạnh lùng. Nhưng giọng nói của cô ta lại rất ngọt ngào, giống như những nàng công chúa vô tư trong phim hoạt hình.

 

“Không vội, ở nước G an nhàn lâu quá, đến nước M tôi có chút không quen.” Bặc Dương Vận nói, “Tôi nghe nói Lương Nhạc Trạch đã đến rồi?”

 

Người phụ nữ thoải mái dựa vào lưng ghế, châm một điếu thuốc, trong gương chiếu hậu phản chiếu ánh mắt đầy sát ý của cô ta, “Chú Bặc, chú sợ anh ta sao?”

 

Nghe vậy, biểu cảm của Bặc Dương Vận khựng lại một chút rồi cười nói, “Nếu tôi nói sợ, cháu vẫn còn hợp tác với tôi à?”

 

Người phụ nữ nhả một làn khói về phía Bặc Dương Vận, Bặc Dương Vận nhíu mày.

 

“Chú Bặc, chú phải hiểu rõ, chúng ta không tính là hợp tác, tôi là đang báo đáp ân tình chú đã giúp tôi và mẹ tôi trước đây.” Người phụ nữ nói: “Trước khi chết, mẹ tôi còn dặn tôi, nói đừng quên chú Bặc, chú Bặc một mình ở nước G cũng không dễ dàng gì.”

 

Bặc Dương Vận không bị sự lấn át của người phụ nữ này làm cho tức giận, mà ngược lại có chút hoài niệm thở dài, “Tiếc là không thể gặp mặt Phương Phỉ lần cuối.”

 

Người phụ nữ này chính là con gái của Đỗ Phương Phỉ và La Ứng Cường, Đỗ Nguyệt Lâm, nhưng ở Nước M, thân phận của cô ta là Kim Tú Hà của “Lượng Thiên Xích”.

 

Sau đợt tấn công bằng đạn hỏa tiễn vừa rồi, đường phố cũng trở nên vắng vẻ, thỉnh thoảng có xe bọc thép chạy qua, những kẻ liều mạng la hét bên đường. Chiếc xe chở Đỗ Nguyệt Lâm và Bặc Dương Vận đâm vào một xác chết trên đường, dừng lại trước một tòa nhà dân cư bốn tầng không có gì đặc biệt. Bên phải tòa nhà dân cư, khách sạn sát vách đã bị sập một nửa, nhưng bên trong tòa nhà dân cư vẫn có người ở.

 

Đỗ Nguyệt Lâm xuống xe, dẫn Bặc Dương Vận đi vào trong. Đèn hành lang tối om, trên tường toàn là những hình vẽ graffiti xấu xí, trừu tượng. Tòa nhà này tuy ở nguy hiểm, nhưng tầng hầm lại rất an toàn.

 

“Chú Bặc, mời ngồi.” Đỗ Nguyệt Lâm cho vệ sĩ ở trên canh gác, rót cho Bặc Dương Vận một cốc nước.

 

Bặc Dương Vận quan sát tầng hầm, “Loại cứ điểm này chắc cháu còn nhiều nhỉ?”

 

Đỗ Nguyệt Lâm cười một tiếng, “Không thì làm sao mà lăn lộn trong ‘Lượng Thiên Xích’ được?”

 

Bặc Dương Vận dần trở nên nghiêm túc, “Cháu biết ân oán giữa tôi và tập đoàn Vân Tuyền, Kim Trì Dã, theo lý thuyết, việc cháu hợp tác với Lương Nhạc Trạch là coi như đối địch với tôi rồi. Đừng chê chú nói nhiều, người già rồi, khó tránh khỏi việc lo trước lo sau. Chú muốn nghe cháu nói một câu chắc chắn, cháu thực sự muốn trừ khử Lương Nhạc Trạch sao?”

 

Đỗ Nguyệt Lâm nhìn Bặc Dương Vận, vài giây sau thì tặc lưỡi một tiếng, “Chú Bặc, chú còn không tin tôi mà đã dám nhận lời mời của tôi, gan của chú cũng lớn thật đấy.”

 

Bặc Dương Vận mở tay ra, bày ra tư thế thẳng thắn thành khẩn, “Vì tôi không có lựa chọn nào khác, Lương Nhạc Trạch đã đến mức này rồi, nhất định cậu ta sẽ ra tay với tôi, tôi ở nước G hay không cũng vậy. Hơn nữa con trai tôi suýt chút nữa đã bị cậu ta hạ độc thủ.”

 

“Ồ?” Đỗ Nguyệt Lâm nói, “Chú đúng là vì con trai mình à?”

 

Bặc Dương Vận thở dài, “Cũng có phần là vậy, tôi có lỗi với mẹ con bọn họ, sống đến chừng này tuổi rồi, điều tôi không muốn trải qua nhất chính là cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.” Một lát sau, ông ta lại nói: “Cho nên cháu rõ lá bài tẩy của tôi, tôi nhất định phải liều một phen này. Nhưng cháu thì khác, Lương Nhạc Trạch hận nhất là phái Kim Trì Dã, cháu không phải là mục tiêu chính của cậu ta.”

 

“Chú Bặc, người hợp tác với Lương Nhạc Trạch là Kim Hiếu Toàn, từ đầu đến cuối tôi đều không tham gia nhiều.” Đỗ Nguyệt Lâm nói: “Cho nên giữa tôi và Lương Nhạc Trạch không có tình nghĩa hợp tác như chú nghĩ đâu. Nói cho cùng thì, tình nghĩa hợp tác thì tính là gì chứ? Lương Nhạc Trạch bây giờ không cần Kim Hiếu Toàn nữa, chẳng phải nói giết là giết đó sao? Tôi đã sớm cảnh cáo Kim Hiếu Toàn rồi, ra tay trước thì hơn, nhưng gã ta vẫn chậm một bước.”

 

“Chú nói tôi không phải là mục tiêu chính của Lương Nhạc Trạch, chú sai rồi, anh ta đã giết Kim Hiếu Toàn, đó chính là một tín hiệu, anh ta muốn nhổ cỏ tận gốc đối với tôi và phái Kim Hiếu Toàn, như vậy mới có thể xóa bỏ dấu vết hợp tác. Tôi cũng giống chú, không có lựa chọn nào khác. Hơn nữa, Lương Nhạc Trạch là mục tiêu chính của tôi.”

 

Bặc Dương Vận suy tư, “Vì Lão La…..”

 

Vẻ hung dữ không che giấu được xuất hiện trên mặt Đỗ Nguyệt Lâm, “Lương Nhạc Trạch bao đồng còn muốn quản chuyện của Tùy Tư, vậy thì đừng trách tôi không nể mặt.”

 

Bặc Dương Vận nói: “Tôi không ngờ tình cảm giữa cháu và Lão La lại sâu đậm như vậy. Năm xưa hai người…”

 

“Người ông ta có lỗi nhất là mẹ tôi, cũng có lỗi với tôi, tôi không cần tìm lý do cho loại người như ông ta.” Đỗ Nguyệt Lâm nói: “Chú Bặc, nếu không có chú giúp đỡ mẹ con tôi, thì có lẽ cái tên Triệu Tri kia đã sớm ra tay với chúng tôi rồi, chúng tôi cũng không thể bị Kim Hiếu Toàn kéo vào ‘Lượng Thiên Xích’.”

 

Bặc Dương Vận xua tay, “Phương Phỉ cũng từng giúp tôi, vẫn là do Lão La làm việc quá tuyệt tình.”

 

“Máu mủ ruột thịt.” Đỗ Nguyệt Lâm đột nhiên nói, “Lớn lên tôi bắt đầu hiểu La Ứng Cường, nếu tôi ở vị trí của ông ta, có lẽ tôi cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống ông ta.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm tự giễu cười, “Ác quỷ sinh ra cũng là ác quỷ, tôi coi như là kế thừa chủ nghĩa công lợi và sự lạnh lùng của ông ta. Tôi vẫn xem ông ta như cha mình, nhưng Lương Nhạc Trạch lại chỉ vì lấy lòng một tên sát thủ mà giết ông ta.”

 

Bặc Dương Vận đột nhiên nhận ra điều gì đó, “Kim Hiếu Toàn hoàn toàn không biết chuyện?”

 

Đỗ Nguyệt Lâm nắm chặt tay, “Gã ta biết, nhưng không cho tôi biết.”

 

Bặc Dương Vận hiểu rõ, “Cho nên giữa cháu và Kim Hiếu Toàn cũng đã sớm rạn nứt rồi.”

 

Vẻ mặt Đỗ Nguyệt Lâm trở lại lạnh lùng, “Chú Bặc, nói về chuyện lợi dụng lẫn nhau, dùng xong thì giải tán, chú còn không rành hơn tôi sao?”

 

Bặc Dương Vận nâng cốc lên, lấy nước thay rượu, “Vậy thì chúc chúng ta đều đạt được điều mình mong muốn.”

 

……….

 

Hành động lần này của đội cơ động có liên quan đến nhiều bên, người đến nước M không chỉ có lực lượng cảnh sát tỉnh Hàm, lần này Trần Tranh mang danh nghĩa là cố vấn, cùng hành động với Minh Hàn.

 

Trước khi xuất phát, có rất nhiều công việc chuẩn bị cần phải làm, Trần Tranh đối chiếu với sổ tay, lần lượt gạch bỏ những thứ đã chuẩn bị xong, gạch đến cuối đột nhiên nhớ ra trước đây mình làm hỏng áo của Minh Hàn, tự ý đền cho Minh Hàn một chiếc áo lông vũ, nhưng Minh Hàn lằng nhằng không nhận, coi như anh vẫn còn nợ Minh Hàn một chiếc áo.

 

“Cái áo lần trước..…” Nào ngờ vừa mở miệng, đã bị Minh Hàn ngắt lời.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Anh, không được dựng flag.”

 

Trần Tranh khựng lại, hiểu ra, “Tại anh. Không nói cái này nữa.”

 

Áo vẫn chưa trả xong, Trần Tranh đã bị gọi đến văn phòng của Lư Hạ Kình. Chuyến đi nước M này, Lư Hạ Kình và Đường Hiếu Lý sẽ cùng đi, Trần Tranh không biết lúc này Lư Hạ Kình có gì muốn dặn dò mình.

 

Chỉ thấy Lư Hạ Kình lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp nhỏ nhắn, trên hộp có hoa văn rất đẹp, nhưng đã cũ lắm rồi.

 

Trần Tranh thấy quen mắt, sau khi Lư Hạ Kình lấy đồ bên trong ra, lúc này anh mới nhớ ra, đó là bùa bình an mà Lư Hạ Quân đã cầu ở chùa nhiều năm trước.

 

Lúc đó anh mới học cấp hai, đi cùng Lư Hạ Quân, nhìn thấy gương mặt thành kính của mẹ.

 

“Phù hộ cho Hạ Kình mỗi lần làm nhiệm vụ đều bình an trở về.”

 

Lư Hạ Kình đưa bùa bình an cho Trần Tranh, “Nó đã phù hộ cho cậu nhiều năm rồi, lần này con cầm theo đi.”

 

Trần Tranh theo bản năng từ chối, Lư Hạ Kình lại rất kiên quyết, “Cậu và Lão Đường đều có tuổi rồi, sang đó cũng chỉ điều động, giao thiệp với các bên liên quan của nước M, sẽ không gặp nguy hiểm. Con mang theo nó, nó chuyên bảo vệ người trẻ tuổi.”

 

Trần Tranh nhìn chiếc bùa bình an đã cùng Lư Hạ Kình trải qua vô số hiểm cảnh, vài giây sau ngẩng đầu lên, cười nói: “Được, vậy lần này để con cất giữ.”

 

Ngày 15 tháng 4, đội cơ động đến thủ đô Tiêu Lưu của nước M, cùng ngày, cảnh sát địa phương đã tặng cho bọn họ một món quà lớn.

 

Tiêu Lưu và tỉnh Hàm có khí hậu hoàn toàn khác nhau, lúc này tỉnh Hàm vẫn còn mưa xuân dầm dề, Tiêu Lưu ngày nào cũng nắng chói chang, trên phố toàn áo ngắn váy dài. Nước M tuy không được yên bình, nhưng ít nhất thì mặt ngoài ở thủ đô vẫn ổn, trên đường đội cơ động đến đây, gần như chỉ thấy ba loại người: khách du lịch, người bán hàng rong và cảnh sát.

 

Việc hợp tác với cảnh sát nước M lần này mang tính bí mật, đội cơ động cũng ăn mặc lòe loẹt như những khách du lịch, Minh Hàn một thân sơ mi quần soóc đi biển, nền đỏ, in hoa lá lộn xộn, Trần Tranh mặc màu xanh lam, tương đối kín đáo hơn một chút. Những đội viên khác cũng mỗi người một vẻ kỳ quái, ngay cả Lư Hạ Kình và Đường Hiếu Lý cũng không tránh khỏi.

 

Địa điểm gặp mặt với cảnh sát nước M không phải ở cục cảnh sát thành phố Tiêu Lưu, mà là một khách sạn trên bãi biển. Bãi biển này là điểm dừng chân đầu tiên của nhiều du khách khi đến nước M, nắng vàng cát trắng biển xanh, người người tấp nập.

 

Để không gây sự chú ý, mọi người trong đội cơ động chia nhau vào khách sạn, Minh Hàn và Trần Tranh đi sau cùng, Minh Hàn mua nước dừa, bị người bán hàng rong chặt chém.

 

“Em báo cáo với Lão Đường, anh nói xem, anh ta có duyệt cho em không?” Minh Hàn đưa nước dừa cho Trần Tranh.

 

Nước dừa nhạt nhẽo, nhưng lại giải khát, Trần Tranh một hơi uống cạn, “Chắc chắn không duyệt cho em rồi, thân là tinh anh của đội cơ động, ngay cả người bán hàng rong cũng không chơi lại, vừa ra nước ngoài đã bị hố, Lão Đường không phạt em đi huấn luyện mấy anh em chó nghiệp vụ nữa là may mắn lắm rồi.”

 

Minh Hàn nằm nhoài lên quầy bar, “Công việc này không làm nổi nữa rồi, phải bù thêm tiền, mà còn không nhận được sự quan tâm.”

 

“Ai nói là không nhận được?” Trần Tranh khoác tay lên gáy Minh Hàn, cười nhìn cậu, “Lão Đường không duyệt cho em thì anh duyệt cho anh.”

 

Mắt Minh Hàn cong lên, kéo cằm Trần Tranh qua hôn một cái. Ban đầu Trần Tranh mở to hai mắt, hai tay theo bản năng chống lên ngực Minh Hàn. Nhưng rất nhanh đã thả lỏng, hai tay chuyển sang ôm cổ Minh Hàn.

 

Trên bãi biển ở nước M có thể dễ dàng bắt gặp những cặp đôi đồng tính, những người bạo hơn bọn họ còn nhiều, điểm duy nhất khiến bọn họ nổi bật có lẽ là do nhan sắc quá đỗi xuất chúng. Có một anh chàng gay nhìn sang, huýt sáo với bọn họ, Minh Hàn ấn gáy Trần Tranh, làm sâu sắc thêm nụ hôn khi vừa đến đất khách quê người.

 

“Giống như đi hưởng tuần trăng mật vậy.” Minh Hàn nói.

 

Trần Tranh vỗ đầu cậu, “Thế này đã là hưởng tuần trăng mật rồi?”

 

Minh Hàn nhướn mày, “Còn có thể ăn ngon hơn nữa à?”

 

Trần Tranh cười nói: “Đúng là chưa trải sự đời.”

 

Minh Hàn đuổi theo Trần Tranh, hỏi anh xem cái gì mới được tính là trải sự đời, Trần Tranh nhìn thời gian, “Cô bé Lọ Lem, đừng nghĩ về tuần trăng mật của em nữa, nên biến về làm cảnh sát rồi.”

 

Dưới tầng hầm khách sạn, những người cấp cao chủ trì đợt hành động xuyên quốc gia của nước M đã đến, tổng cộng có sáu người, trong đó có năm người tuổi tác xấp xỉ Lư Hạ Kình, người còn lại khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, ngũ quan sâu sắc, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc nhuộm trắng rất khoa trương, nhìn không giống người bản địa sinh ra ở đây.

 

Phía đội cơ động tham gia hội nghị cũng không phải tất cả, có Lư Hạ Kình, Đường Hiếu Lý, thư ký của Đường Hiếu Lý, cộng thêm Trần Tranh và Minh Hàn. Những người còn lại phân bố ở các vị trí trong khách sạn, chờ lệnh.

 

Sau vài lời chào hỏi ngắn gọn, mọi người đi thẳng vào vấn đề, người phụ trách phía nước M tên là Long Phú Sinh, tóc đã hoa râm, trên má phải có vết bỏng, chức vụ ở nước M là bộ trưởng bộ hình sự, về lý thuyết thì tất cả các vụ án hình sự xảy ra ở nước M đều do ông ta quản lý, nhưng vì một số khu vực ở nước M vẫn còn chìm trong chiến loạn, những nơi tạm thời hòa bình cũng có các lực lượng vũ trang địa phương chiếm giữ, thực tế thì ông ta chỉ quản lý thành phố Tiêu Lưu và một vài thành phố xung quanh do chính phủ kiểm soát.

 

Long Phú Sinh mở miệng nói bằng tiếng Hoa rất lưu loát, ông nói, khi còn trẻ từng sống ở vùng Tây Nam Hoa Quốc một thời gian dài, nhưng cụ thể làm gì thì không nói rõ. Long Phú Sinh lần lượt giới thiệu những người khác, cấp bậc của bọn họ trong cảnh sát nước M thấp hơn ông, có người phụ trách an ninh, có người phụ trách chống ma túy, phạm vi quản lý đều chỉ giới hạn trong một vùng nhỏ.

 

Ánh mắt Trần Tranh dừng lại trên người thanh niên tóc trắng cao gầy kia, đối phương dường như nhận thấy ánh mắt của Trần Tranh, cũng đáp lại anh bằng ánh mắt thân thiện.

 

Cuối cùng Long Phú Sinh cũng giới thiệu đến thanh niên kia, “Lý Đông Trì, đội trưởng đội an ninh của thành phố Tiêu Lưu chúng tôi, trước đây cậu ấy là người bên chỗ các anh đấy.”

 

Lý Đông Trì khiêm tốn cúi đầu, tự giới thiệu, cha mẹ anh ta đều là người Hoa Quốc, mẹ mang dòng máu Bắc Phi, cho nên anh ta trông không giống người nước M. Anh ta sinh ra và lớn lên ở nước M, từng trải qua chiến loạn, cũng chứng kiến các tổ chức tội phạm như “Lượng Thiên Xích” cấu kết với các quan chức cấp cao của cảnh sát, làm mưa làm gió, lần này anh ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải quét sạch “Lượng Thiên Xích”.

 

Anh ta trông không giống cảnh sát, nhưng lời nói lại rất có sức mạnh, Minh Hàn im lặng quan sát anh ta, càng giống như đang xem xét một kẻ thù tiềm ẩn.

 

Cái danh đội trưởng an ninh nghe không có gì đặc biệt, nhưng ở nước M, đây lại là một vị trí béo bở. Thành phố Tiêu Lưu gần như không còn tổ chức tội phạm và các nhóm vũ trang lớn, chủ yếu là các vấn đề an ninh, mà thủ đô và đảo Kim Ti là địa điểm du lịch nổi danh của nước M, có thể thấy được quyền lực của Lý Đông Trì với tư cách là đội trưởng an ninh là rất lớn.

 

Trần Tranh có ấn tượng với Lý Đông Trì, phát hiện hố chôn xác có một lượng lớn lao động Hoa Quốc, thông tin này chính là do Lý Đông Trì cung cấp cho cảnh sát tỉnh Hàm, cũng là do anh ta hết sức thúc đẩy việc hợp tác giữa hai bên.

 

Long Phú Sinh vỗ vai Lý Đông Trì, vui vẻ nói: “Chúng tôi già rồi, không làm nổi nữa, cũng chỉ ngồi trấn giữ một chỗ thôi, điều động cụ thể là do Đông Trì phụ trách. Thực không dám giấu, ‘Lượng Thiên Xích’ ở nước chúng tôi rất đặc biệt, năm xưa chúng tôi đánh nhau với quân nổi dậy, đánh nhau với bọn buôn ma túy, ‘Lượng Thiên Xích’ đã hỗ trợ cho chúng tôi rất nhiều, rất nhiều cảnh sát của chúng tôi, thậm chí còn do ‘Lượng Thiên Xích’ bỏ tiền ra nuôi dưỡng.”

 

Long Phú Sinh thở dài một tiếng, “Nhưng khi thấy trật tự xã hội dần được khôi phục, kinh tế cũng phát triển lên rồi, ‘Lượng Thiên Xích’ lại càng cản trở sự phát triển của chúng tôi, không đánh sập bọn chúng, chúng tôi vĩnh viễn không thể phát triển lành mạnh được, chiến hỏa ở miền Bắc cũng không thể dập tắt. cục trưởng Lư, tôi đoán các anh cũng rõ, lần này tôi đã phải chịu áp lực rất lớn, xung quanh tôi có người của ‘Lượng Thiên Xích’, luôn phản đối đề nghị của tôi, cho nên tôi cần sự giúp đỡ của các anh.”

 

Ông ta nói rất chân thành, nhưng trong lòng mỗi người trong đội cơ động đều căng như dây đàn.

 

Long Phú Sinh ra hiệu cho Lý Đông Trì trình bày kế hoạch cụ thể. Lý Đông Trì gật đầu, “Tôi không giấu gì các vị, hành động nhất định có rủi ro, dù sao thì ‘Lượng Thiên Xích’ cũng có tai mắt khắp nơi ở nước M, có thể làm lộ thông tin bất cứ lúc nào.”

 

Trần Tranh nhíu mày.

 

“Nhưng chúng tôi cũng đã chuẩn bị đủ thành ý.” Lý Đông Trì nói tiếp: “Những người mà các vị muốn bắt giữ, hiện tại đã bị người của tôi khống chế rồi. Bọn chúng đang bị giam giữ ở khách sạn này, tôi có thể dẫn các vị đi xem ngay.”

 

Tầng hầm giống như một mê cung, Lý Đông Trì nói, khách sạn này là do mẹ anh ta bỏ tiền ra xây dựng, là cứ điểm quan trọng của anh ta ở bên ngoài cục cảnh sát.

 

Minh Hàn cười nói: “Hóa ra là một cậu ấm nếu không thích làm cảnh sát nữa thì sẽ trở về thừa kế sự nghiệp gia đình.”

 

Lý Đông Trì thở dài, “Cha mẹ tôi quả thật rất giàu có, sau khi chiến hỏa ở Tiêu Lưu chấm dứt, bọn họ là những nhà đầu tư đầu tiên, coi như là đang nằm trên núi tiền đếm tiền. Nhưng xã hội vẫn chưa thực sự ổn định, các nhóm vũ trang có thể quay lại bất cứ lúc nào, đến lúc đó cho một quả tên lửa, khách sạn có sang trọng đến đâu cũng chỉ còn lại tầng hầm.”

 

Đi qua một hành lang hẹp dài, Lý Đông Trì quay đầu lại, ánh mắt kiên quyết, “Nếu ‘Lượng Thiên Xích’ không chết thì sự thay đổi thực sự sẽ không đến.”

 

Cuối hành lang là một nhà tù u ám, cửa vừa mở ra đã có tiếng chửi rủa truyền đến. Lý Đông Trì phân phó cấp dưới áp giải người ra ngoài rồi mới nói: “Mới bắt được, vẫn còn hăng hái lắm, đợi đến khi các anh đưa bọn chúng về Hoa Quốc, chắc chắn bọn chúng sẽ ngoan ngoãn thôi.”

 

Hai người đàn ông quần áo rách rưới, mình đầy thương tích bị áp giải ra khỏi nhà tù, người đi trước ngẩng đầu lên, kính của ông ta đã bị tháo ra, mái tóc rối bời dính bết mồ hôi và máu, dính thành từng lọn trên khuôn mặt bê bết. Trông thật thảm hại.

 

Trần Tranh nhận ra ông ta, người này chính là Trịnh Phi Long.

 

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Trịnh Phi Long khựng lại, tất nhiên là ông ta cũng nhận ra Trần Tranh và Minh Hàn đang đứng bên cạnh. Ông ta đứng tại chỗ, cố gắng ưỡn thẳng lưng, xương sườn của ông ta đã bị đánh gãy, động tác này khiến ông ta đau đớn hít thở không thông.

 

Cảnh sát áp giải thúc giục ông ta đi tiếp, nhưng ông ta vẫn không nhúc nhích, mở to hai mắt, khàn giọng cười. Tiếng cười vừa điên cuồng vừa đau đớn, hai giây sau, ông ta thở hổn hển, nôn ra một bãi máu.

 

Minh Hàn nhanh chóng đẩy Trần Tranh ra sau, máu bẩn rơi xuống đất, văng lên cẳng chân cậu.

 

“Xin lỗi.” Lý Đông Trì lập tức nói: “Cảnh sát Minh, tôi đưa cậu đi rửa.”

 

Minh Hàn lắc đầu, “Tôi không sao, hay là để ông ta đi khám đi, tôi không muốn mang một cái xác về nước.”

 

Lý Đông Trì gọi cấp dưới đến, “Sửa sang lại cho bọn chúng thành bộ dạng giống con người một chút.”

 

Người đi sau Trịnh Phi Long là Nguyễn Hưng Kiệt, đội cơ động không có ai từng thực sự gặp ông ta, nhưng trong vụ án sản xuất ma túy ở công ty dược phẩm Nam Phong, ông ta là một nhân vật không thể bỏ qua, cũng là thuộc hạ đời đầu của Kim Hiếu Toàn khi thực hiện hành vi phạm tội ở Hoa Quốc.

 

Ông ta có ngoại hình đặc trưng của người nước M, vừa gầy gò vừa thấp bé, ông ta khom lưng nhìn Trần Tranh, trong đôi mắt đẫm máu là vẻ mờ mịt.

 

Trong lúc Nguyễn Hưng Kiệt và Trịnh Phi Long được đưa đi chữa trị, Trần Tranh hỏi: “Hai người đó là như thế nào?”

 

Hết chương 178.

 

Chương 178: Tranh Luận (30)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên