Chương 179: Trân Trọng
Cái quái gì vậy? Viết ai thì người đó chết?
Anh là Thần Chết hả?
Đối diện với ánh mắt của bọn họ, Chu Kỳ An xua tay ra ý bảo bình tĩnh: “Chỉ là có khả năng thôi.”
Xác suất chỉ vỏn vẹn có tám mươi phần trăm thôi.
Những người có mặt rõ ràng đều nghĩ đến một chuyện, cách đây không lâu, trò chơi đã thông báo toàn server, người nắm giữ Thánh Khí đã nhận được [Cốt chú tử vong] trong truyền thuyết, còn dùng những lời chúc tụng như Hồng phúc tề thiên, khiến người khác phải ghen tị.
Bây giờ xem ra đây không phải là ghen tị.
Mà là nguyền rủa người khác chết đúng không.
Lần này không chỉ Chu Kỳ An, mọi người đều nhìn chằm chằm vào ghi chú phía sau tên cổ vật: “Có thể dùng mấy lần?”
Vẻ mặt Chu Kỳ An tiếc nuối: “Hai lần.”
Nói rồi lấy [Đồng hồ báo thức nhỏ] ra xem giờ, còn chưa đến hai mươi phút nữa là đóng cửa.
Ứng Vũ bảo bọn họ chờ tại chỗ, lúc này ở tầng một đã không còn thấy bóng dáng anh ta đâu nữa.
Chu Kỳ An cũng không lo lắng lắm, cậu rất tin tưởng vào thực lực của Ứng Vũ, cho đến nay, đối phương chỉ lật xe một lần, còn là bị một đám đồng đội heo liên lụy.
Thể chất thông linh đột nhiên cảm nhận được hơi lạnh, Chu Kỳ An dời sự chú ý khỏi cái tên, đi vài bước về phía cửa, ánh sáng buổi chiều tà chiếu xuống cái giếng lớn trong sân, toàn bộ mặt nước như bị nhuộm màu.
Nước giếng vẫn trong vắt như trước.
Chỉ là, khi cậu vươn cổ nhìn xuống, dưới giếng sâu không thấy đáy lại xuất hiện từng bóng hình thi thể, dưới khúc xạ của ánh sáng, giống như những hình ảnh kỳ lạ khi chơi kính vạn hoa.
Những thi thể này dần dần to lên, nắm tay nhau nhón chân nổi lên trên.
Mặc dù còn cách giếng một khoảng, nhưng khuôn mặt của Chu Kỳ An đã phản chiếu trên mặt nước, dường như trùng khớp với khuôn mặt sưng phồng của thi thể bên dưới.
Cậu lập tức lùi lại.
“Cái thứ quỷ quái gì vậy?”
Cậu không khỏi nhớ đến cảnh tượng xác chết sống lại sau khi bị ném xuống giếng nước trong nhà trưởng làng ở thôn Phong Thủy.
Diên nhíu mày: “Những thi thể chết oan này, vào ban đêm có khả năng sẽ sống lại và bò lên khỏi mặt nước.”
Cậu sinh viên đại học cũng nhìn theo, nghe vậy thì toàn thân nổi da gà.
Với số lượng xác chết nổi lên từ đáy giếng này, khi bò ra cũng đủ khiến người ta mắc chứng sợ hãi đám đông.
Ngoài nước giếng, những người chơi xung quanh cũng có vẻ kỳ lạ.
Sắp đến giờ đóng cửa, đa số mọi người đều kết thúc tham quan trước. Hiện tại rất nhiều người chơi tụ tập lại đều là những gương mặt mới, những người này không tham gia vào cuộc vây giết trước đó, chỉ tập trung vào nhiệm vụ.
Bây giờ bọn họ tụ tập lại với nhau, ước chừng là đang tạm thời lập đội.
Sắp đóng cửa mới lập đội, nghe có vẻ không hợp lý lắm.
Rõ ràng người mặc áo choàng đỏ cũng chú ý đến điểm này, cô ta vừa vặn nhìn thấy một người chơi đã từng giao dịch với mình, vậy nên đã chủ động đi tìm đối phương.
Một lúc sau, khi Người mặc áo choàng đỏ quay lại, vẻ mặt cô ta có chút kỳ lạ.
Rõ ràng là đã nhận được một số tin tức bất ngờ thông qua trao đổi thông tin.
Cô ta dùng đạo cụ chống nghe trộm, nói: “Tối nay bọn họ không định quay về, muốn ở lại đối phó với xác chết nổi lên.”
Lần này đến lượt Chu Kỳ An ngạc nhiên.
“Liên quan đến vật trưng bày của Bảo tàng Nhật Điệt.” Người mặc áo choàng đỏ nói rồi nhìn về phía Sếp nhà cậu, trong số bọn họ chỉ có một mình ông ta là đã từng đến đó.
Chu Kỳ An đang nghĩ cách nịnh nọt Sếp để moi thông tin, nào ngờ đối phương vì chuyện nhân viên mình không phải nghỉ kết hôn đi hưởng tuần trăng mật mà tâm trạng tốt, dưới ánh mắt thành khẩn cầu học hỏi của ‘Tân lang’ mà chủ động lên tiếng:
“Vật trưng bày bên trong Bảo tàng Nhật Điệt toàn là pháp khí hàng yêu trừ ma thời cổ đại.”
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì trong mắt Thẩm Tri Ngật đã lộ ra vẻ “Thì ra là như vậy”.
Hắn nhìn Chu Kỳ An: “Bảo tàng Nhật Thăng và Bảo tàng Tịch Thực lần lượt nằm ở hai bên trái phải, chính giữa là Bảo tàng Nhật Điệt, nằm ở vị trí chủ đạo, công cụ bên trong vừa vặn có thể áp chế sát khí của hai tòa nhà hai bên, từ đó đạt được sự cân bằng.”
Mí mắt Chu Kỳ An giật giật.
Đúng là mỗi người một nghề.
Rốt cuộc vị này làm nghề gì vậy?
Lắc lắc đầu, Chu Kỳ An tập trung suy nghĩ về cổ vật trước, liên hệ với hành động kỳ lạ của người chơi bên ngoài, cậu phỏng đoán: “Cách tham quan vật trưng bày của Bảo tàng Nhật Điệt là săn ma quỷ?”
Sau khi được Sếp xác nhận rằng người chơi kia không nói dối, Người mặc áo choàng đỏ gật đầu: “Thuê pháp khí, sau đó bắt ma quỷ ngoài cổ vật. Ban đầu có người chơi chọn phong ấn hồn ma vất vưởng phía sau núi, không biết tại sao tỷ lệ tử vong lại đặc biệt cao, sau đó ban đêm bọn họ không về thị trấn nữa, ở lại đối phó với xác chết trôi.”
Ở một mức độ nào đó, lựa chọn này không tính là sai, thậm chí còn rất khôn khéo.
Bảo tàng Tịch Thực mà họ vừa ra ngoài, có rất nhiều đồ giả, buộc phải quay về thị trấn để phân tích tham quan.
Nhưng đối với những người chơi chuẩn bị giết xác chết trôi dưới giếng này, bọn họ dám làm như vậy, chứng tỏ trong Bảo tàng Nhật Điệt không có nhiều đồ giả.
Một phút trước khi bảo tàng đóng cửa, Người đầu dê cầm ổ khóa nặng nề đi vào, đứng trước cửa, chuẩn bị đúng giờ khóa cửa.
Hình như biết trong Bảo tàng Tịch Thực vẫn còn người chơi chưa ra ngoài, nó cứ lảng vảng quanh Chu Kỳ An và những người khác.
Còn chưa đến nửa phút nữa là đóng cửa, Chu Kỳ An đang cân nhắc xem có nên dùng loa phóng thanh hét vào trong bảo tàng hay không, thì đột nhiên bên trong truyền đến tiếng bước chân, Ứng Vũ đã đi ra.
Bước chân anh ta rất nhanh, nhưng không thấy vẻ vội vàng, vừa đi vừa thay tròng kính.
Chu Kỳ An nheo mắt lại.
Tròng kính của Sếp là kính không độ, chủ yếu dùng để tăng hình tượng công việc của ông ta. Kính của Ứng Vũ… Bất kể có phải đạo cụ hay không, cậu có thể chắc chắn là nó có độ.
“Bí ẩn chưa được giải đáp của loài người ngày càng nhiều.”
Rõ ràng là một người lẽ ra đã tiến hóa hoàn toàn từ lâu, lại đeo kính có độ.
Lúc này, Ứng Vũ đã đi đến bên cạnh bọn họ, khẽ gật đầu.
Chu Kỳ An không còn chú ý đến kính nữa, mắt sáng lên, xem ra đã thành công.
Xe dê chỉ đưa đón người chơi một lần, lúc về phải đi bộ.
Trời trong núi tối sớm, Chu Kỳ An đi trước đến chỗ ít người ở cửa, khi bước qua ngưỡng cửa mới nhớ ra, hôm nay còn bị Người đầu dê làm cho tức chết, lúc đi quên mất nhổ nước bọt.
Cậu lười quay lại.
Liếc nhìn xe dê, Chu Kỳ An phồng má, học theo lạc đà không bướu: “Phụt.”
Con dê: “…”
Có người chơi định trộm cổ vật trên xe, hoặc tấn công xe dê, theo quy tắc thì con dê có thể giết người.
Chỉ là với hành vi sỉ nhục đó thì, nó chỉ có thể trừng mắt nhìn.
Hoàng hôn buông xuống, người chơi chọn quay về thị trấn rất ít.
Khoảng cách giữa các đội rất xa, giao tiếp cũng không cần đạo cụ chống nghe trộm.
Trên đường, Ứng Vũ nói ra chữ đã giải mã được: “Vân.”
Tiện thể nhắc nhở những người khác, không thể mang sách cổ ra ngoài, mỗi lần sử dụng cần phải làm nhiệm vụ phụ giải mã.
“Lý Vân.” Chu Kỳ An ghi nhớ cái tên này.
Không chắc đối phương là thành viên nào của Hiệp hội săn cá voi, tự nhiên cậu sẽ không trực tiếp sử dụng Cốt chú tử vong.
Bắt giặc phải bắt vua, đạo cụ phải dùng đúng chỗ.
Người mặc áo choàng đỏ nghiến răng nghiến lợi: “Từ giờ trở đi, gặp Hiệp hội săn cá voi thì phải giết.”
Trong đó còn xen lẫn cả ân oán cá nhân nồng đậm, nhưng không ai phản bác.
Dùng Cốt chú tử vong để loại bỏ hoặc đánh trọng thương lão đại của Hiệp hội săn cá voi, có thể đạt được lợi ích tối đa.
Bây giờ có mười mấy cổ vật liên quan, số lần bọn họ có thể cập nhật thông tin cổ vật lại rất hạn chế, phải tận khả năng giảm bớt thành viên khác của hiệp hội, giết đến khi chỉ còn lại vài người, để rút ngắn thời gian phán đoán mục tiêu.
Mặt khác, người chơi tham quan đủ bốn cổ vật mới có thể nhận được tư cách mua hàng.
Trong quá trình đối đầu với Hiệp hội săn cá voi, bọn họ cũng đang tham quan cổ vật, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Sắp đến Mặc trấn, ánh mắt Chu Kỳ An hơi ngưng trọng: “Tối nay mọi người cẩn thận một chút.”
Cư dân thị trấn cơ bản đều là do cổ vật biến thành, ban đêm không biết còn có nguy hiểm gì đang chờ đợi bọn họ.
Đúng lúc Chu Kỳ An chuẩn bị bước vào thị trấn, quạ trên cây kêu lên inh ỏi, phía sau, giọng nói âm trầm của Người đầu dê đột nhiên vang lên: “Đợi.”
Nó xuất hiện mà thần không biết quỷ không hay, ở gần Mặc trấn, lại trở nên ít nói.
Người đầu dê đi đến trước mặt Chu Kỳ An, dẫn đường lại, không biết có phải vì đã phát hiện đồ giả của Ẩm Long Đao ở bảo tàng hay không, Người đầu dê đã đổi chỗ ở cho cậu.
Chu Kỳ An bị đưa đến nhà của một cô gái tươi cười xinh đẹp.
Cậu nhìn chằm chằm cô gái thêm vài lần, chủ yếu là nghi ngờ, không biết đối phương có phải là thành viên của Hiệp hội săn cá voi hay không.
Nếu không tại sao Người đầu dê lại cố tình dẫn cậu đến đây?
Nụ cười của cô gái rất đẹp, vốn còn muốn cười thêm vài lần, nhưng khi vô tình chạm phải ánh mắt của Thẩm Tri Ngật, bỗng nhiên cô ta không cười nổi nữa.
“Mời vào.” Ánh mắt cô ta long lanh, mời Chu Kỳ An vào nhà.
Không thể lựa chọn chỗ ở, cưỡng ép thay đổi có khả năng sẽ kích hoạt quy tắc tử vong, dưới cái nhìn đồng cảm của đồng đội, Chu Kỳ An và cô ta cùng nhau bước vào nhà.
Cánh cổng vừa đóng sầm lại, mặt trời cũng vừa lặn hẳn.
Dưới màn đêm, cô gái tinh nghịch dùng tay làm hình trái tim trên đầu, để lại một nụ cười đầy ẩn ý rồi đi vào căn phòng bên phải.
Chu Kỳ An nhíu mày.
Thông thường khi đối mặt với đồng đội muốn đâm sau lưng, cậu cũng sẽ làm động tác này.
NPC sẽ không trùng hợp đến mức làm động tác không phù hợp với thân phận của mình…. Là muốn che giấu? Hay, cô ta thực sự là thành viên của hiệp hội.
Muôn vàn suy nghĩ, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành ba chữ: Kệ nó đi.
Tổng cộng có hai căn phòng, Chu Kỳ An chỉ có thể đi vào căn bên trái.
Tiểu viện yên tĩnh lạ thường, theo như trình tự của đêm qua, sau mười hai giờ, những cổ vật này sẽ chủ động tìm đến gây sự, còn có nên chấp nhận thử thách mà họ mang đến hay không, người chơi có quyền lựa chọn nhất định.
Bây giờ còn vài tiếng nữa mới đến mười hai giờ, Chu Kỳ An nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Toàn bộ quá trình cậu không dám lơ là, Thánh Khí vẫn luôn được cậu đặt bên cạnh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong màn đêm tăm tối, ban ngày trải qua mấy trận chém giết, lúc này nghỉ ngơi một lát, cảm giác cơ bắp đau nhức và mệt mỏi lập tức ùa đến. Hỷ phục màu đỏ sẫm của Chu Kỳ An đã hoàn toàn biến thành giấy thường, mấy lần cậu trở mình, nó đã vỡ vụn như tro tàn.
Không biết qua bao lâu, cảm giác hơi chóng mặt đã thay thế cho cảm giác mệt mỏi lúc ban đầu.
Chu Kỳ An rất cảnh giác, lập tức muốn trở mình ngồi dậy.
Nhưng đầu óc choáng váng, phải mất vài giây cậu mới miễn cưỡng bò dậy được, mắt bị ánh sáng đặc biệt kích thích phải chớp chớp.
Chu Kỳ An nắm chặt Thánh Khí trong tay, nhìn về phía cửa.
Bên ngoài lớp giấy cửa sổ mỏng, không biết từ lúc nào đã có ánh sáng đỏ tụ tập.
Có lẽ vì có lớp giấy ngăn cách nên ánh sáng đỏ lúc ẩn lúc hiện. Rất nhanh, lớp giấy đã không còn tác dụng lọc nữa, màu đỏ càng thêm rực rỡ, Chu Kỳ An theo bản năng nghĩ đến Hiệp hội săn cá voi.
Trước khi Hạ Dương và người phụ nữ mảnh mai kéo cậu vào thế giới cổ vật, cũng có ánh sáng đỏ như vậy xuất hiện.
Dưới phóng xạ của ánh sáng đỏ, hành động của con người sẽ chậm lại một hai nhịp.
“Hiệp hội săn cá voi tìm đến cửa rồi?” Trong lòng Chu Kỳ An cân nhắc khả năng này.
Ban ngày bọn họ chết vài thành viên, tối đến trả thù là chuyện rất bình thường, còn có hành động kỳ lạ của cô gái kia trước đó, nói không chừng là cô ta đã chọn trực tiếp ra tay.
Nhưng mà, nhìn kỹ màu sắc của ánh sáng đỏ này thì lại có chút khác biệt so với trong ký ức, có hơi hư ảo.
Chỉ trốn trong căn phòng có diện tích hạn chế, tình hình sẽ càng bất lợi hơn.
Theo ánh sáng đỏ ngày càng đậm, tiếng bước chân đang đến gần, thứ bên ngoài dường như đang tiến lại gần.
Cửa nhà của NPC trong thị trấn có thể bị đá văng chỉ bằng một cú đá.
Chu Kỳ An chủ động đi về phía cửa.
Chân giẫm trên mặt đất, như thể ngay sau đó sẽ có cảm giác mất trọng lượng quen thuộc truyền đến, cậu sẽ bị kéo đến một nơi nào đó.
Chu Kỳ An cố nhịn cảm giác khó chịu xuống, nhanh chóng đi đến cửa.
Cạch.
Trước khi cậu mở cửa, cửa đã được mở ra trước.
Trong chớp mắt, mơ hồ có tiếng cười truyền vào tai, mặt trăng đỏ nhưu máu trên bầu trời đỏ hơn lúc trước, lúc này ánh trăng như nước tràn vào, toàn bộ sân cùng với căn nhà này đều bị nhấn chìm.
Chu Kỳ An căn bản không kịp phản kháng, sau một trận ngạt thở dữ dội, cảnh tượng giữa trời đất đột nhiên trở nên mơ hồ.
Mặt trăng đỏ, sân viện… Tất cả đều biến mất.
Chỉ có tiếng cười là vẫn còn đó, nhưng không phải tiếng cười của cô gái kia, âm thanh này nhỏ hơn rất nhiều, trở nên trẻ con và ngây thơ hơn… Là một đứa trẻ đang nói chuyện!
“Haha, cái này vui quá, con muốn mua món đồ chơi này!”
Phụ huynh dắt đứa trẻ cũng rất dễ nói chuyện: “Được, vậy mua thôi.”
Bọn họ vừa nói vừa cười đi ngang qua người Chu Kỳ An.
Sau hai giây Chu Kỳ An mới phản ứng lại, cậu chậm chạp nhận ra mình đang đứng trên một con phố xa lạ.
Phố buôn bán vô cùng phồn hoa, bên ngoài hàng rào bảo vệ trên đường ngựa xe như nước, phố xá cũng đông đúc người qua lại. Hôm nay hình như là ngày lễ gì đó, khắp nơi đều là các cặp đôi, rất nhiều người tay cầm hoa tươi thơm ngát.
Trong lòng Chu Kỳ An cũng có thứ gì đó, cậu đang ôm một thanh Thánh Khí sáng lấp lánh.
Nhưng những người qua đường lại như không nhìn thấy, vẫn cứ tự đi đường của mình.
“Mình… lại bị kéo vào thế giới cổ vật rồi?”
Cảm giác bối rối trong lòng Chu Kỳ An ngày càng sâu, lần này màn dạo đầu có hơi dài đấy.
Cho đến bây giờ, cảm giác chóng mặt của cậu vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Cảm giác choáng váng này khiến cậu hoàn toàn không thể tập trung được, đầu óc vốn đã có chút vấn đề, còn kèm theo những cơn đau liên tục không ngừng.
Cảnh tượng trong thế giới cổ vật muôn hình vạn trạng, trong khung cảnh kỳ quái đó, Chu Kỳ An không lập tức cất Thánh Khí đi, cậu vẫn giữ trong lòng.
Dù sao thì người trên đường cũng đều làm như không nhìn thấy cậu.
Cuối cùng cậu cũng hoàn toàn từ bỏ việc quản lý hình tượng, triệu hồi luôn cả Bạch Lăng ra, chủ yếu là trang bị cho đầy đủ.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có lá rụng xoay quanh dưới chân, mang lại cảm giác quái dị như sống ẩn dật.
……….
Hình như bên kia đường có lắp đặt một bảng quảng cáo khổng lồ, bên trên có hiển thị thời gian.
2 giờ 57 phút chiều, Chu Kỳ An đến con phố này, trong nháy mắt đã qua ba giờ.
Mỗi lần làm nhiệm vụ trong thế giới cổ vật đều có thời gian đếm ngược vô hình, dù cậu có bình tĩnh đến đâu, cũng không khỏi sinh ra vài phần sốt ruột.
Tại sao không có âm thanh thông báo nhiệm vụ?
So với việc nhiệm vụ không có tiến triển, cảm giác đau đầu và chóng mặt không thể thoát khỏi này mới là nguồn gốc của sự khó chịu.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó cậu đã bình tĩnh lại, nếu không có đạo cụ thế mạng, bây giờ Chu Kỳ An sẽ không chút do dự sử dụng [Thẻ vạn năng], để thử thoát khỏi môi trường kỳ lạ này.
Nhưng vì có đạo cụ thế mạng, vẫn có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa.
Bản thân [Thẻ vạn năng] cũng có hệ số nguy hiểm không nhỏ, có thể phá giải bình thường thì vẫn nên phá giải bình thường thôi.
Đúng lúc Chu Kỳ An đợi đến mức nhíu mày, từ xa có một cô bé nhảy chân sáo đi tới, tay cầm một giỏ hoa tươi.
“Anh trai, chào anh.”
Khoảnh khắc cô bé xuất hiện, đầu cậu đau như pháo hoa nổ tung.
Chu Kỳ An cố gắng mở mắt, nhìn chằm chằm vào cô bé, cố gắng tìm ra điểm bất thường trên khuôn mặt cô bé này.
Giây tiếp theo, cô bé quay người bỏ đi, Chu Kỳ An vẫy tay cô bé cũng không để ý.
“Chào em.”
Mãi đến khi Chu Kỳ An đáp lại lời chào của cô bé, cô bé mới dừng lại.
Gió thổi bay bím tóc, vẻ mặt cô bé bất mãn quay người lại, như thể chỉ cần Chu Kỳ An phớt lờ nó thêm lần nữa, nó sẽ lập tức quay người bỏ đi.
Chu Kỳ An xoa xoa huyệt thái dương, cậu hít sâu một hơi, chỉ vào giỏ hoa.
Cô bé đổi thành nụ cười ngọt ngào: “Mua hoa ạ? Anh muốn mua bông nào?”
Giỏ hoa cực kỳ lớn, hoa bên trong được bán theo từng cành, đủ loại, gần như có thể sánh ngang với các loại sản phẩm văn hóa sáng tạo trên xe dê.
Nghĩ một lúc, Chu Kỳ An lấy ra một sấp tiền âm phủ nhuốm máu, trực tiếp cầm lấy giỏ hoa.
Lựa chọn cái gì? Người trưởng thành là phải “All in”.
Cô bé vẫn giữ nụ cười, nhận tiền rồi vui vẻ bỏ đi.
Thình thịch.
Ngay sau khi cô bé rời đi một giây, tim Chu Kỳ An đột nhiên đập dữ dội.
Mắt cậu tối sầm lại trong giây lát, máu toàn thân như chảy ngược, hoàn toàn không thể hít thở bình thường được. Cảm giác đau đớn như cơ thể bị xe toạc, Chu Kỳ An chỉ có thể ôm ngực, cố gắng giảm bớt cơn đau, cúi người thở hổn hển.
Cơn đau kỳ lạ đó kéo dài khoảng hai giây, khi cậu hít thở lần nữa, cảm giác khó chịu trên người lại tan biến như mây khói.
Giỏ hoa rơi xuống đất, những bông hoa tươi vừa mua nằm rải rác xung quanh.
Hơi thở dần ổn định, toàn thân Chu Kỳ An ướt đẫm mồ hôi lạnh, phải một lúc lâu sau cậu mới bình tĩnh lại. Cậu chuẩn bị nhặt giỏ hoa lên, nhưng khoảnh khắc cúi người, một khuôn mặt giống búp bê đột ngột xuất hiện bên dưới.
Chu Kỳ An giật mình lùi lại một bước.
“Anh trai, mua hoa không ạ?” Cô bé nở nụ cười ngây thơ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, dù đối phương còn nhỏ tuổi, nhưng khoảng cách gần như dính sát vào người này vẫn khiến người ta rất khó chịu.
Lúc cậu đang định tiếp tục lùi ra xa, Chu Kỳ An đột nhiên dừng bước, ngay sau đó cậu lại thay đổi chủ ý, trực tiếp đẩy cô bé sang một bên.
Tại chỗ cô bé vừa đứng là những bông hoa của cậu vừa rơi xuống đất. Ánh mắt Chu Kỳ An tập trung vào một vật nhỏ lộ ra giữa những cành hoa, đó là một cái đầu người nhỏ bằng bàn tay.
Cậu lôi tất cả ra.
… Cuối cùng ghép lại thành một hình người bị xé nát đang quỳ.
Chu Kỳ An lập tức kiểm tra túi đồ, quả nhiên đạo cụ thế mạng đã biến mất.
Vẻ mặt cậu u ám, chỉ có hơi thở là hơi gấp gáp.
Mình vậy mà đã chết một lần.
Chết khi nào?
“Anh trai, mua hoa không ạ?” Cô bé lại tiến đến gần, vẫn nở nụ cười và giọng điệu như cũ.
Trán Chu Kỳ An lấm tấm mồ hôi lạnh.
Sau khi mua hoa xong, cơ thể cậu có một khoảnh khắc rất khó chịu, chắc là lúc đó, đạo cụ thế mạng đã giúp cậu chịu đựng một lần.
Trong quá trình mua hoa, chắc chắn đã vi phạm một quy tắc tử vong nào đó.
Chọn nhầm hoa?
Hay là, không thể mua hoa?
Không có bất kỳ manh mối nào, chỉ tính riêng những khả năng tồn tại, Chu Kỳ An đã có thể nghĩ ra không dưới mười loại.
“Mua hoa không ạ?”
“Mua hoa không ạ, mua hoa không ạ…”
Cô bé càng ngày càng đến gần, giọng nói trống rỗng lặp đi lặp lại bên tai, đánh thẳng vào linh hồn. Những bóng người qua lại trên đường như phông nền, không ai nhìn sang.
Nếu là bình thường, Chu Kỳ An đã sớm dùng cây đinh ba chiêu đãi rồi.
Nhưng bây giờ cậu không có cơ hội thử sai, cô bé là người duy nhất trên đường chịu giao tiếp với cậu, giết cô bé có khả năng sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi.
Thời gian trên bảng quảng cáo ở xa lại trôi qua một lúc.
Các dây thần kinh trong đầu căng như dây đàn, lần đầu tiên Chu Kỳ An hoàn toàn không tìm thấy chuỗi logic trong nhiệm vụ.
Thẻ vạn năng?
Một lần tiêu hao hai con át chủ bài, thật sự không đáng.
Toàn thân Chu Kỳ An lạnh toát, cậu cố gắng bình tĩnh để suy nghĩ lại mọi chuyện.
Không có âm thanh thông báo nhiệm vụ, quy tắc tử vong bị kích hoạt một cách khó hiểu, đầu đau như kim châm, khi Chu Kỳ An đang cố gắng khắc phục và suy nghĩ, đồng tử đột nhiên co lại, như nhìn thấy điều gì đó không thể hiểu nổi.
Sao lại…….
Cô bé nắm lấy vạt áo cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp chạm vào cây đinh ba kim loại, nhưng cô bé vẫn đang cười.
Cho dù là người hay quái vật gì cũng đều không thể chạm vào Thánh Khí mà rút lui toàn thây, huống chi bây giờ cậu không hề kích hoạt hiệu ứng Phong quang nội liễm của Thánh Khí.
Trừ khi…
Chu Kỳ An cố ý đẩy Thánh Khí về phía trước, quả nhiên, cô bé thậm chí còn nghiêng đầu, áp sát vào Thánh Khí hỏi cậu có muốn mua hoa không.
Chu Kỳ An trực tiếp quay người lại, ngẫu nhiên kéo vài người qua đường để kiểm tra, ai chạm vào cũng không có phản ứng.
“Giả.”
Trong lòng Chu Kỳ An đã có kết luận, bao gồm cả người qua đường, tất cả đều là giả.
Cuối cùng cậu cũng hiểu mình đã vi phạm quy tắc tử vong nào ——
Cậu đã nói chuyện.
Từ đầu đến cuối cậu đều chưa bước vào thế giới cổ vật, mà là bị mắc kẹt trong ảo cảnh. Cả cô bé và con phố này đều không tồn tại, là ảo ảnh, bây giờ cậu vẫn đang ở Mặc trấn, trong nhà của cư dân.
Khi cô bé xuất hiện, cậu đã lên tiếng, bất cứ ai nói chuyện ở Mặc trấn, chắc chắn đều sẽ chết.
Đây là một cái bẫy được thiết kế dành riêng cho cậu.
Lòng Chu Kỳ An lạnh toát.
Ban ngày cậu đã bị Hiệp hội săn cá voi kéo vào thế giới cổ vật vài lần, nên lúc trước khi nhìn thấy ánh sáng đỏ, theo bản năng cho rằng đó là dấu hiệu sắp bị kéo vào thế giới cổ vật.
Giao tiếp với NPC trong thế giới cổ vật là chuyện rất bình thường, thậm chí rất nhiều lúc đó là khâu cần thiết. Có người đã lợi dụng tiềm thức này, tỉ mỉ bố trí và phản công, chỉ chờ cậu phán đoán sai lầm về môi trường xung quanh, cuối cùng chết một cách khó hiểu.
Sự thật đã chứng minh, đối phương cũng là cao thủ thao túng tâm lý, còn làm rất thành công.
Chu Kỳ An nhắm mắt lại.
Ảo cảnh do con người tạo ra, muốn thoát khỏi nó thì ngoài việc dựa vào đạo cụ tinh thần, chỉ có một cách… Giải quyết người đưa ra vấn đề.
“Bạch Lăng.” Giây tiếp theo, cậu điều khiển Bạch Lăng bay loạn xung quanh trong im lặng, đồng thời cầm Thánh Khí tấn công bừa bãi.
Không biết người sử dụng kỹ năng hoặc đạo cụ đang ở đâu, vậy nên chỉ cần cắt đứt nhịp điệu của đối phương thì sẽ có cơ hội lật ngược tình thế.
Chu Kỳ An vô cùng may mắn vì trước đó vẫn luôn trang bị đầy đủ, nếu không người ẩn nấp trong bóng tối có thể sẽ tấn công bất ngờ.
Cậu cắn mạnh đầu lưỡi, mùi máu tanh giúp cậu giữ được một chút tập trung, Bạch Lăng và Thánh Khí mang theo từng cơn gió lạnh, đột nhiên, Bạch Lăng bay lượn trên không trung không còn trôi chảy như trước, hoàn toàn dựa vào bản năng tự thắt nút trên không trung.
Đó là dấu hiệu siết cổ.
Chu Kỳ An nheo mắt lại, không chút do dự điều khiển Thánh Khí đâm về phía đó.
Nơi cây đinh ba đâm tới, mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ bị kìm nén.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, cô bé kỳ lạ và cảnh tượng phố xá hoàn toàn biến mất, ánh sáng ban ngày giả tạo không còn nữa, màn đêm quen thuộc lại bao trùm toàn bộ sân viện.
Ngay phía trước, một người đàn ông có khuôn mặt xa lạ đang ôm tay, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, khoảnh khắc Thánh Khí đâm tới, hắn ta không kịp né tránh, theo bản năng muốn nắm lấy một đầu, ngăn cây đinh ba tiếp tục lao tới.
Chính vì cái nắm này mà cả cánh tay như bị đông cứng thành đá.
Mồ hôi tuôn ra như tắm, cái tay còn lại của người đàn ông vung ra thật mạnh, một chiếc roi gai trực tiếp quất về phía cổ họng yếu ớt của chàng trai.
Vài giây sau khi chiếc roi vung ra, chỉ có tiếng gió, không thấy vật thể, người đàn ông đã dùng kỹ năng che mắt đối thủ.
Cùng lúc đó, từ căn phòng đối diện truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Cô gái chống cằm, mỉm cười nhìn về phía bên này qua cửa sổ, âm thanh đó khiến người ta mê man.
Bà nó!
Chu Kỳ An dựa vào cảm giác né tránh, mí mắt giật mạnh.
Chủ nhân của sân viện có năng lực tấn công tinh thần, người chơi trước mắt cũng có năng lực gây ảo giác tương tự, vậy lúc trước mình đã trúng phải ảo cảnh kép sao?
Không, là ba lần mới đúng.
Trên mặt đất có một ống pháo hoa kỳ lạ, nhìn là biết đạo cụ đã sử dụng xong.
Hèn gì cứ choáng váng.
Vừa né được một roi, khoảnh khắc Chu Kỳ An đứng vững, người đàn ông đối diện lại không ham chiến, ném một đạo cụ sương mù, nhanh chóng bỏ chạy.
Sương mù dày đặc lan tỏa trong sân, sau một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, người đàn ông biến mất.
Dường như cô gái cũng cảm thấy nhàm chán, không cười nữa, ném một tờ giấy qua cửa sổ nhỏ, nói từng chữ một: “Truyền, lời.”
Cô ta ném rất chuẩn, theo hướng gió, tờ giấy lăn đến chân Chu Kỳ An.
Cạch một tiếng.
Cô gái đưa bàn tay mềm mại ra, đóng cửa sổ lại.
Xác định cô gái không còn dấu hiệu mở cửa sổ nữa, Chu Kỳ An mới cẩn thận nhặt tờ giấy lên, mở ra chỉ thấy một hình vẽ đơn giản bên trên.
Chú cá voi nhỏ dễ thương đang phun máu, vết máu trên giấy có lẽ là máu người thật, rải rác trên giấy như hoa mai, mùi máu tanh nhàn nhạt vẫn còn vương vấn.
Bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ: Chúc ngủ ngon, mơ đẹp.
Dưới ánh trăng, hàng mi Chu Kỳ An như phủ một lớp sương giá.
Quả thực là một giấc mơ ‘Đẹp’.
Người đàn ông dùng ảo cảnh đối phó với cậu lúc nãy không phải người của Hiệp hội săn cá voi, người của hiệp hội cần phải đóng vai NPC, bọn họ chỉ có thể đối phó với người khác thông qua chuỗi logic của cổ vật, sẽ không dễ dàng làm ra hành động dùng roi đánh vào cổ họng người chơi.
Cô gái rõ ràng cũng là người truyền lời, nếu không nhân lúc cậu đang suy yếu, nên liều một phen, kéo cậu vào thế giới cổ vật.
Nhưng bọn họ chắc chắn đều là do Hiệp hội săn cá voi sai khiến, đến để đối phó với cậu.
Người đầu dê nói không chừng cũng tham gia vào.
Tay Chu Kỳ An nắm chặt tờ giấy.
Nỗi sợ hãi cái chết muộn màng ập đến, làn da vốn đã mỏng manh, bây giờ càng thêm trắng bệch.
Cậu gần như chỉ đứng yên trong sân mất mười phút, trong khoảng thời gian đó, Mắt cá năm sao tỏa ra năng lượng dịu nhẹ, vô hình trung điều chỉnh các chức năng của cơ thể.
Chu Kỳ An không nhịn được đưa tay lên che ngực, không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc với trái tim này.
Nó quá phù hợp với cậu, khi Trái tim yêu thương của đầu bếp ký sinh, hệ thống thông báo vật ký sinh mới có thể bị ảnh hưởng bởi tính cách của chủ nhân cũ, nhưng Mắt cá năm sao chưa từng như vậy, nó giống như đang chủ động tương thích hơn.
Cảm giác tích cực này khiến Chu Kỳ An rất khó hiểu, nghĩ lại, Thẩm Tri Ngật rất am hiểu những thứ kỳ lạ, quay lại hỏi anh ấy vậy.
Dưới năng lượng đặc biệt, cảm giác đau đầu cũng nhanh chóng tan biến hoàn toàn, đầu óc cậu đã minh mẫn trở lại như xưa.
Chu Kỳ An bắt đầu suy nghĩ lại.
Đòn tấn công tinh thần, lối tư duy theo quán tính khi liên tục bị kéo vào thế giới cổ vật, dù suy nghĩ lại bao nhiêu lần thì cậu cũng phải thừa nhận mình rất có thể sẽ trúng chiêu.
Muốn thoát ra, hoặc là tiêu hao đạo cụ thế mạng và phát hiện ra điểm bất thường, hoặc là dựa vào Thẻ vạn năng.
Một tờ giấy mỏng bị gió thổi bay lên không trung. Dưới ánh trăng, từng chữ trên đó đều chứa đựng ý chế nhạo nồng đậm.
Chu Kỳ An lặng lẽ nhìn, vết thương nơi đầu lưỡi lúc nãy cậu tự cắn vẫn chưa lành, khi cậu mím đôi môi khô khốc, máu còn lan ra cánh môi.
Dù sao cậu cũng phải đòi lại công bằng cho đạo cụ thế mạng đã chết.
Đạo cụ thế mạng: ?
Trực tiếp dùng Cốt chú tử vong….. Chu Kỳ An đắp một nấm mộ nhỏ cho tàn tích của đạo cụ thế mạng, nhưng rất nhanh cậu lại từ bỏ ý định này. Không, giết gà sao lại dùng dao mổ trâu, đồ bảo mệnh vẫn nên giữ lại đến cuối cùng.
Một lúc sau, cậu dường như nghĩ ra kế hoạch thú vị nào đó, khóe môi lại hiện lên nụ cười nhạt nhẽo.
Được rồi.
Có một giáo viên dạy lớp học ban đêm nào đó đã từng nói, một cộng một bằng ba.
Sáng mai, cậu sẽ bắt Hiệp hội săn cá voi trả giá gấp ba.
Hết chương 179.