Chương 179: Tranh Luận (31)

 

Chương 179: Tranh Luận (31)

 

Lúc này, Long Phú Sinh và các lãnh đạo cấp cao đã rời đi, cử chỉ của Lý Đông Trì bỗng dưng có thêm một phần bá đạo. Anh ta cười đầy ẩn ý, “Đây là thành ý mà tôi có thể đưa ra. Tôi biết các anh có rất nhiều băn khoăn lo ngại về lần hợp tác này, đất nước chúng tôi không hoàn thiện như đất nước của các anh, thông tin có thể bị rò rỉ bất cứ lúc nào, giới lãnh đạo thì nhũng nhiễu, mức độ nguy hiểm của lần hành động này cao hơn nhiều so với ở đất nước của các anh. Nhưng ít nhất, tôi là người thành tâm muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của các anh. Sau khi biết các anh có ý định bắt giữ Nguyễn Hưng Kiệt và Trịnh Phi Long, tôi đã giúp các anh hoàn thành. Đương nhiên, thủ đoạn của tôi không thể quang minh chính đại như của các anh được.”

 

Dường như Trần Tranh không nắm bắt được trọng điểm, “Ồ, không quang minh chính đại là kiểu gì? Nói rõ xem nào.”

 

Lý Đông Trì khựng lại, tỏ ra rất hứng thú với phản ứng của Trần Tranh, “Tôi vốn tưởng cảnh sát tinh nhuệ của Hoa Quốc đều khuôn phép một màu.”

 

Trần Tranh nói: “Vậy thì đội cơ động nên đổi tên thành đội khuôn mẫu thì hơn.”

 

Minh Hàn nghe mà không khỏi bật cười.

 

Lý Đông Trì cũng cười ha hả, mái tóc trắng đong đưa đầy ngạo nghễ. Sau khi cười xong, thần sắc anh ta trầm xuống, “Thực ra Nguyễn Hưng Kiệt vẫn luôn nằm trong tầm chú ý của chúng tôi. Ông ta là người của ‘Lượng Thiên Xích’, về điểm này thì chúng tôi đã biết từ trước khi ông ta đến đất nước của các anh. Lúc đó, ngay cả đảo Kim Ti, thành phố Tiêu Lưu vẫn còn chưa ổn định, chúng tôi không có thời gian quản ‘Lượng Thiên Xích’. Nhưng ba năm trước khi ông ta quay lại, tình hình đã thay đổi, chúng tôi đã kiểm soát được thành phố Tiêu Lưu và các vùng lân cận, ‘Lượng Thiên Xích’ không còn hoạt động ở đây nữa. Nguyễn Hưng Kiệt rất đặc biệt, dù ông ta là người của ‘Lượng Thiên Xích’, nhưng ở đất nước các anh ông ta đã kiếm đủ vốn rồi, ông ta cũng không còn theo đuổi tiền tài nữa, mà an phận thủ thường ở một thị trấn nhỏ bên cạnh thành phố Tiêu Lưu. Với những tên tội phạm mang theo tài sản quay về như vậy, chúng tôi đều nhắm một mắt mở một mắt. Nếu không phải hợp tác với các anh, có lẽ tôi sẽ không động đến ông ta.”

 

Trần Tranh hỏi: “Vậy ông ta làm sao mà bị thương thành ra thế này?”

 

“Lũ chuột luôn có những đường đi mà con người không thể tưởng tượng được.” Lý Đông Trì tiếp lời: “Những năm này Nguyễn Hưng Kiệt sống như một người bình thường, nhưng không có nghĩa là ông ta không thể dò la được tin tức về ‘Lượng Thiên Xích’. Sau khi các vị phát hiện thi thể ở cái khách sạn gì đó, ông ta đã bắt đầu chuẩn bị bỏ trốn. Lực lượng vũ trang của tôi đã chặn ông ta trên đường ông ta xuất cảnh và đã xảy ra giao tranh với lính đánh thuê của tôi.”

 

Trần Tranh nói: “Lính đánh thuê của anh?”

 

Lý Đông Trì lộ vẻ bất đắc dĩ, “Ở những nơi như chúng tôi, cảnh sát lương thiện quá dễ bị người ta giết chết. Tôi muốn thay đổi nước M, tiền đề là tôi phải có khả năng tự bảo vệ mình.”

 

“Hiểu rồi.” Minh Hàn vỗ tay: “Tôn trọng sự khác biệt về phong tục tập quán văn hóa.”

 

Lý Đông Trì mỉm cười với Minh Hàn, rồi chuyển sang chủ đề về Trịnh Phi Long. Việc bắt giữ Trịnh Phi Long khó hơn so với Nguyễn Hưng Kiệt. Đến giờ Trịnh Phi Long vẫn đang làm việc cho “Lượng Thiên Xích”, cấp trên là Kim Hiếu Toàn và Kim Tú Hà. Sau khi “Lake” xảy ra chuyện, ông ta đã vượt biên trở về nước M để tìm kiếm sự che chở của Kim Tú Hà, nhưng cảnh sát đã nhanh hơn một bước, đột kích hang động nơi Trịnh Phi Long và đồng bọn ẩn náu, bắt được hơn mười người.

 

Trần Tranh nói: “Vậy thì có thể lợi dụng Trịnh Phi Long để có được thông tin về Kim Tú Hà. Đội trưởng Lý, vừa nãy anh nói thế lực của Kim Tú Hà ngày càng lớn mạnh, các anh hiểu biết thế nào về nhánh của cô ta và Kim Hiếu Toàn?”

 

Lý Đông Trì nói: “Mấy năm nay tôi vẫn luôn suy nghĩ xem làm cách nào để loại bỏ ‘Lượng Thiên Xích’, Kim Tú Hà là một mắt xích quan trọng nhất trong đó.”

 

“Ừm?”

 

“Cô ta không tham lam, điều này là điều mà rất nhiều người trong ‘Lượng Thiên Xích’ không làm được.”

 

Kim Tú Hà và Kim Hiếu Toàn trong mắt người ngoài là một cặp cộng sự hợp tác ăn ý. Kim Hiếu Toàn có thể ẩn náu ở Hoa Quốc nhiều năm như vậy, công lao của Kim Tú Hà trong việc ngầm nuôi dưỡng “vật liệu tiêu hao” và mở rộng mạng lưới buôn bán ma túy ở nước M phải được kể đến đầu tiên.

 

“Lượng Thiên Xích” là một tổ chức tội phạm gần như hoàn hảo, người đứng đầu Kim Ô quỷ thần khó lường, là biểu tượng của “Lượng Thiên Xích”. Các vị Kim tiên sinh dưới trướng gây án ở nhiều nước trên thế giới, vơ vét tài sản, hình thành các phe phái riêng, thế lực cứ thế mà tăng giảm. Kim Ô chính là lợi dụng sự tranh đấu giữa bọn chúng để nắm chắc quyền lực tối cao của “Lượng Thiên Xích”, địa vị không thể lay chuyển.

 

Ở những nơi càng hỗn loạn, “Lượng Thiên Xích” càng dễ phát triển thành viên, vì vậy mà ở các nước nhỏ như nước M hình thành từng ổ nhóm, nhưng ở những quốc gia ổn định, thế lực mới có thể chuyển hóa thành tiền bạc. Kim Tú Hà và Kim Hiếu Toàn, một người trấn giữ ổ nhóm ở nước M, một người “cày cấy” ở Hoa Quốc, hiện đã trở thành nhánh không thể xem thường nhất trong “Lượng Thiên Xích”.

 

“Cũng là một mục tiêu lớn nhất của tôi trong thời gian gần đây.” Lý Đông Trì nói: “Một khi thanh toán được Kim Tú Hà, ảnh hưởng của ‘Lượng Thiên Xích’ ở chỗ chúng tôi sẽ giảm đi mấy cấp, các tổ chức tội phạm khác cũng sẽ vì thế mà kiêng dè, bỏ đi. Tôi nói thật với các anh, những người tôi có thể chỉ huy được gồm, một là lực lượng vũ trang tư nhân của tôi, hai là cảnh sát mà bộ trưởng Long điều cho tôi, ba là một vài thân tín trong đội anh ninh, những lực lượng này không đủ để đối phó với Kim Tú Hà. Cám ơn trời đất, các anh đã đến.”

 

Trần Tranh hỏi: “Anh đã tiếp xúc với Kim Tú Hà chưa?”

 

“Từng giao thiệp rồi, cô ta là người Hoa Quốc, tên thật là Đỗ Nguyệt Lâm.” Lý Đông Trì nhún vai, “Nói ra cũng buồn cười, hai năm trước khi phía Bắc thành phố Tiêu Lưu xảy ra bạo loạn, đội anh ninh của tôi vẫn phải nhờ hợp tác với cô ta mới giải quyết được đám vũ trang gây sự. Nay đã khác xưa, chúng ta phải cắt đứt quan hệ với ‘Lượng Thiên Xích’. Kim Tú Hà cũng hiểu rõ điều đó, từ năm ngoái đã trở về phía Bắc rồi, nơi đó là khu vực mà chúng tôi tạm thời không thể quản lý, cũng là thiên đường tội phạm trong nhận thức của các anh.”

 

Trần Tranh trầm ngâm một lát, “Anh nói Kim Tú Hà là mục tiêu gần, vậy mục tiêu xa là Kim Ô?”

 

Lý Đông Trì không khỏi hít một hơi thật sâu, đây là lần đầu tiên Trần Tranh thấy vẻ lúng túng trên mặt anh ta.

 

Minh Hàn nửa đùa nửa thật nói: “Uy lực của cái tên Kim Ô lớn đến thế cơ à?”

 

Lý Đông Trì lắc đầu, châm một điếu thuốc, “Kim Ô cũng như ‘Lượng Thiên Xích’, rất nhiều Kim tiên sinh người thì chết, người thì biến mất, riêng Kim Ô thì chưa bao giờ nhúc nhích. Vấn đề khó nhằn nhất của ‘Lượng Thiên Xích’ chính là hắn ta, rõ ràng hắn ta ở ngay đất nước chúng tôi, nhưng chưa từng có ai gặp được hắn ta.”

 

Trần Tranh hỏi: “Còn Kim Tú Hà thì sao?”

 

“Tôi từng hỏi Kim Tú Hà, ngay cả cô ta cũng chưa từng gặp.” Lý Đông Trì nói: “Tất cả các Kim tiên sinh mà tôi từng gặp, không một ai nắm được thân phận của Kim Ô. Vì vậy mà tôi chỉ có thể coi Kim Ô là một mục tiêu xa vời, tôi không mong chỉ dựa vào lần hợp tác này là có thể đào ra được Kim Ô.”

 

“Nhưng nếu Kim Tú Hà sa lưới, chắc chắn sẽ gây ra đòn đả kích lớn cho ‘Lượng Thiên Xích’.” Trần Tranh nói: “Kim Tú Hà trước đây chưa từng gặp Kim Ô, không có nghĩa là bây giờ cũng không có manh mối nào.”

 

Lý Đông Trì phấn chấn lên, “Đúng vậy, trước tiên cứ đạt được mục tiêu gần đã!”

 

Lúc này, thuộc hạ của Lý Đông Trì đến báo, Nguyễn Hưng Kiệt và Trịnh Phi Long đã được đưa đến phòng thẩm vấn.

 

Trần Tranh nói: “Anh còn có cả phòng thẩm vấn sao?”

 

Lý Đông Trì cười nói: “Bên ngoài phức tạp, đây mới là địa bàn của mình.”

 

Phòng thẩm vấn cũng nằm dưới tầng hầm, máu trên người Nguyễn Hưng Kiệt đã được lau sạch, ông ta nhìn Trần Tranh, đột nhiên nhe răng cười, chiếc răng cửa đã bị đánh rụng, để lộ lợi bị xung huyết.

 

“Cuối cùng thì người đòi nợ cũng đến rồi.” Vì thiếu răng, phát âm của Nguyễn Hưng Kiệt nghe rất kỳ quái.

 

Trần Tranh hỏi: “Ông biết tôi sao?”

 

Nguyễn Hưng Kiệt trả lời không liên quan, “Thành phố Cư Nam là một nơi tốt đẹp, tôi càng ở đó lâu thì càng có một cảm giác… Tôi sắp không còn là người của ‘Lượng Thiên Xích’ nữa.”

 

“Vậy nên ông đã bỏ trốn?”

 

Nguyễn Hưng Kiệt khựng lại, “À, bỏ trốn. Tôi là người có linh cảm rất chuẩn, không giống như Kim Hiếu Toàn. Cho nên anh thấy đấy, tôi còn sống, còn gã ta thì đã chết rồi.”

 

Trần Tranh nói: “Linh cảm gì?”

 

“Chuyện sớm muộn thôi, bí mật của khách sạn Hồ Thiên, bí mật của Công ty dược phẩm Nam Phong rồi sẽ bị bại lộ thôi.” Nguyễn Hưng Kiệt lẩm bẩm: “Anh có biết vì sao tôi thấy Thành phố Cư Nam tốt không? Vì ở đó tội phạm ít đến đáng thương, vậy thì làm sao mà tôi có thể trốn cả đời được chứ.”

 

Trần Tranh nói: “Đây là đang khen ngợi cảnh sát tỉnh Hàm của chúng tôi sao?”

 

Nguyễn Hưng Kiệt phát ra tiếng cười kỳ quái, “Anh muốn đưa tôi về không? Anh muốn biết gì?”

 

Trần Tranh chưa chuẩn bị tinh thần vừa đến Nước M đã thẩm vấn người, lúc này nhìn vào mắt Nguyễn Hưng Kiệt, trong đầu chợt lóe lên một nghi vấn, đó là câu hỏi mà đến giờ vẫn chưa có lời giải đáp sau khi Ngô Mạt bị bịt miệng.

 

“Lần đầu tiên công ty dược phẩm Nam Phong sản xuất ma túy, ngoài Kim Hiếu Toàn ra, sau lưng Ngô Mạt có còn ai khác không?”

 

Nguyễn Hưng Kiệt nói: “Anh muốn hỏi Lương tiên sinh có biết không?”

 

Trần Tranh nhíu mày, “Công ty dược phẩm Nam Phong đã được tập đoàn Vân Tuyền rót vốn.”

 

“Lương tiên sinh và Kim tiên sinh năm đó là hai người gắn bó chặt chẽ với nhau, anh nói Lương tiên sinh có biết hay không?” Nguyễn Hưng Kiệt nói: “Nhưng Lương tiên sinh không đồng ý, vì vậy mà đã nảy sinh mâu thuẫn với Kim tiên sinh. Kim tiên sinh cho rằng Ngô Mạt là người thích hợp nhất mà gã ta chọn, chúng tôi cũng cần một dây chuyền dược phẩm như thế. Tôi đang nói là dược phẩm, chứ không phải sản xuất ma túy.”

 

Trần Tranh nói: “Ma túy cũng chia làm nhiều loại.”

 

“Tóm lại Kim tiên sinh cần thuốc, ma túy, ông ta cũng có công thức, vậy nên dây chuyền của Ngô Mạt phải được giữ lại.” Nguyễn Hưng Kiệt tiếp tục nói: “Nhưng Lương tiên sinh đã gây trở ngại, không rót vốn nữa, có lẽ còn dùng những cách khác để cản trở, Công ty dược phẩm Nam Phong bèn không làm tiếp được nữa.”

 

Trần Tranh lại hỏi: “Ông trở về Nước M chỉ vì linh cảm thấy nguy hiểm?”

 

Nguyễn Hưng Kiệt cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Kim tiên sinh đã không thể kiềm chế được Lương tiên sinh nữa rồi, một khi bão táp bắt đầu, tôi chắc chắn là người bị thanh trừng sớm nhất.”

 

“Vì anh biết chuyện của Công ty dược phẩm Nam Phong?”

 

“Có lẽ không chỉ một chuyện này? Tôi là người đi theo Kim tiên sinh đến đất nước của các vị, Lương tiên sinh lúc đó không có quyền hô mưa gọi gió như sau này, rất nhiều chuyện đều phải nghe theo Kim tiên sinh, đã làm không ít chuyện mà anh ta không muốn làm. Mấy năm sau địa vị của hai người đổi ngược, tôi không ngờ mình đã bỏ trốn rồi mà vẫn rơi vào tay các anh.”

 

Trần Tranh hơi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, rồi hỏi tiếp: “Ngoài anh, Ngô Mạt, Kim Hiếu Toàn ra, còn ai biết chuyện những đứa trẻ của xưởng trà bị chôn ở khách sạn Hồ Thiên? Lương Nhạc Trạch có biết không?”

 

Nguyễn Hưng Kiệt nghĩ một lát, “Chắc là Lương tiên sinh không biết, đám tay chân làm việc chỉ biết chôn người chết, không biết thân phận.”

 

Trần Tranh trầm tư, vậy thì thông tin mà Lư Hạ Kình nhận được từ Hàn Cừ là thế nào? Hàn Cừ không đến nỗi lấy tin từ Nguyễn Hưng Kiệt chứ.

 

“Còn có Kim Tú Hà.” Nguyễn Hưng Kiệt không chắc chắn nói: “Rất nhiều chuyện Kim tiên sinh đều sẽ thương lượng với Kim Tú Hà, có khả năng cô ta biết, nhưng có lẽ cô ta chưa từng đến tỉnh Hàm.”

 

Thông tin của Hàn Cừ là do Kim Tú Hà đưa? Hay là có người giả mạo Hàn Cừ gửi thông tin.

 

Việc phát hiện thi thể ở khách sạn Hồ Thiên trực tiếp dẫn đến việc Kim Hiếu Toàn chống trả cảnh sát, tạo cơ hội cho Lương Nhạc Trạch bịt miệng Kim Hiếu Toàn. Vậy thì người giả mạo Hàn Cừ hoặc đưa tin cho Hàn Cừ cũng có thể là Lương Nhạc Trạch, cho dù Nguyễn Hưng Kiệt nói Lương Nhạc Trạch không biết.

 

Trần Tranh cảm thấy đầu óc mình đang ngày càng rối rắm, nếu kéo về Kim Tú Hà thì động cơ cô ta cung cấp thông tin này là gì? Mượn đao giết người, hoàn toàn nuốt trọn thế lực của Kim Hiếu Toàn sao?

 

Trong một phòng thẩm vấn khác, Trịnh Phi Long đang gào thét với Minh Hàn, “Tôi chỉ là một tên chạy việc vặt, các người có bản lĩnh thì đi bắt Kim Tú Hà đi! Bắt Kim Ô đi!”

 

“Gấp cái gì, tôi đã đến đây rồi, không bắt Kim Tú Hà thì còn ra thể thống gì nữa?” Minh Hàn day day mi tâm, khóe môi lại hiện lên một nụ cười lạnh, “Thấy anh kích động như vậy, hình như rất oán hận Kim Tú Hà và Kim Ô? Đã gặp Kim Ô rồi à?”

 

Trịnh Phi Long rùng mình, đột nhiên cười quái dị, “Các người không phải là đối thủ của Kim Ô đâu.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

“Thế còn Kim Tú Hà?” Minh Hàn nói: “Kim Hiếu Toàn cấp trên của anh bị tiêu diệt ở Hoa Quốc, anh oán Kim Tú Hà không ra tay sao?”

 

Trịnh Phi Long lại kích động, “Đồ rắn độc! Lòng dạ độc ác! Nếu không phải cô ta bán đứng tôi cho Lý Đông Trì, thì tôi có rơi vào tình cảnh này không?”

 

“Ồ?” Minh Hàn tò mò nói: “Ý gì? Kim Tú Hà đã phản bội anh? Nhưng hình như đội trưởng Lý không nói vậy.”

 

Cổ họng Trịnh Phi Long phát ra âm thanh như cái ống bễ bị thủng, “Kim Tú Hà biết các người muốn ra tay với cô ta, cho nên mới tiết lộ hành tung của tôi cho Lý Đông Trì trước, để bán cho Lý Đông Trì một món lợi, như vậy cô ta mới có thể thoát thân! Ha ha ha, các người lại đi hợp tác với loại cảnh sát này, khụ khụ…”

 

Ba cảnh sát nước M xông vào, cắt ngang tiếng gào thét của Trịnh Phi Long, lôi ông ta ra ngoài. Sắc mặt Minh Hàn bình thản đứng dậy, trên mặt vẫn nở nụ cười, dường như không có phản ứng gì với lời của Trịnh Phi Long.

 

Lúc này, ở phía bắc nước M, cách rất xa thủ đô Tiêu Lưu, một chiếc xe việt dã bọc thép đang chạy giữa những tòa nhà thấp tầng, tường và biển quảng cáo hai bên đường đầy vết đạn, trên mặt đất còn có những cái hố do bị bom nổ.

 

Bặc Dương Vận đóng cửa sổ ghế sau, nhìn điện thoại, “Cảnh sát Hoa Quốc đến rồi.”

 

“Chẳng phải con trai ông cũng ở trong đó sao?” Đỗ Nguyệt Lâm chế nhạo: “Hai người sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh nào đây?”

 

Bặc Dương Vận không bắt lấy chủ đề này, “Tôi có quên nhắc cô, cảnh sát Hoa Quốc không giống với cảnh sát nước M đâu.”

 

“Vậy thì sao?” Đỗ Nguyệt Lâm cười nói: “Đây cũng đâu phải Hoa Quốc, tôi không ngu ngốc như Kim Hiếu Toàn, bị Lương Nhạc Trạch dỗ dành mà đi đối đầu với cảnh sát Hoa Quốc. Tôi chỉ cần giải quyết xong cảnh sát nước M là được rồi.”

 

Bặc Dương Vận quay đầu, “Vậy là đã giải quyết xong rồi?”

 

Đỗ Nguyệt Lâm nói: “Chỉ là vứt bỏ hai ông già vô dụng thôi mà, đội trưởng đội anh ninh ở thành phố Tiêu Lưu sẽ giúp tôi kéo chân cảnh sát Hoa Quốc. Còn ông, chú Bặc à, Lương Nhạc Trạch sắp đến rồi, ông không định bỏ cuộc đấy chứ?”

 

“Bỏ cuộc? Muốn bỏ lắm, nhưng đâu có bỏ được.” Bặc Dương Vận đặt hai tay trước ngực, nhìn ra những bức tường đổ nát bên ngoài xe, “Cháu biết đấy, tôi không còn lựa chọn nào khác. Chỉ là vừa nghe cháu nói đến chuyện cho cảnh sát nước M một chút lợi lộc, tôi e rằng vị đội trưởng họ Lý kia không đơn giản đâu.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm lộ vẻ không vui rõ rệt, nhiều năm như vậy, ngoài mẹ và Kim Hiếu Toàn, không ai dám nghi ngờ quyết định của cô ta, mà bọn họ giờ đều đã chết rồi. Cô ta liếc nhìn Bặc Dương Vận, ánh mắt đó như đang nói: Ông là cái thá gì?

 

“Ông cho rằng Lý Đông Trì sẽ liên hợp với cảnh sát Hoa Quốc để lừa tôi?” Giọng của Đỗ Nguyệt Lâm mang theo chút lạnh lẽo.

 

“Tôi nhớ đến vụ Đảo Kim Ti năm đó. Cháu hồi nhỏ từng sống ở tỉnh Hàm, chắc biết ảnh hưởng của tập đoàn Vân Tuyền nhà họ Lương lớn đến mức nào, công ty Vận Dương của tôi, tập đoàn Ứng Cường của nhà cháu đều không thể so sánh được với Vân Tuyền.” Bặc Dương Vận nói: “Một vụ án lớn như vậy mà tỉnh Hàm cũng chỉ phái đến một đám hình cảnh địa phương làm cho có, căn bản không có tác dụng gì đến việc điều tra.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm hừ một tiếng, “Đương nhiên là không có tác dụng rồi, cảnh sát Đảo Kim Ti căn bản không cho bọn họ điều tra.”

 

Nói xong, Đỗ Nguyệt Lâm thì dừng lại.

 

“Đúng, cảnh sát Đảo Kim Ti không cho điều tra, vậy lần này vì sao hai nước lại đạt được thỏa thuận hợp tác?” Bặc Dương Vận nói: “Vị đội trưởng đội anh ninh kia rốt cuộc đang giở trò gì? Có khả năng muốn ăn cả hai đầu không?”

 

Đỗ Nguyệt Lâm không kiên nhẫn khoát tay, “Không phức tạp như ông nghĩ đâu, tôi quen biết Lý Đông Trì rất lâu rồi, anh ta là cảnh sát, nhưng cũng không phải là cảnh sát.”

 

“Ồ? Lời này là sao?”

 

“Với cái bối cảnh của anh ta thì cũng chỉ ở nước M mới có thể làm một cảnh sát đàng hoàng thôi. Nhưng đội trưởng đội anh ninh ở thủ đô thì đối với anh ta hoàn toàn không đủ, anh ta muốn tập hợp cảnh sát, lính đánh thuê, lực lượng vũ trang tư nhân, bao gồm cả tổ chức tội phạm ở nước M lại, để anh ta trở thành người ngồi trên đỉnh kim tự tháp.”

 

Bặc Dương Vận nheo mắt, “Tham vọng lớn thật.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm nói: “Cho nên mục tiêu của anh ta là Kim Ô.”

 

Bặc Dương Vận kinh ngạc nói: “Ồ!”

 

Đỗ Nguyệt Lâm nói: “Cảnh sát Hoa Quốc lại đang thúc đẩy hợp tác quốc tế để đả kích ‘Lượng Thiên Xích’, anh ta làm sao mà từ chối được? Nếu đã không từ chối được, chi bằng cứ thế mà làm, lợi dụng đám cảnh sát quê mùa kia để tiêu diệt Kim Ô.”

 

“Lượng Thiên Xích hoành hành ngang ngược mấy chục năm, Kim Ô sao có thể nói loại bỏ là loại bỏ được?”

 

“Vậy thì cũng có thể lưỡng bại câu thương, mà hai bên tôi nói ở đây là Kim Ô và cảnh sát Hoa Quốc.” Đỗ Nguyệt Lâm cười nói: “Lý Đông Trì ngư ông đắc lợi, tiếp tục đả kích Kim Ô, lá bài của tôi cũng nhiều hơn một chút.”

 

Bặc Dương Vận nói: “Cô muốn…”

 

“Kim Ô là ai?” Đỗ Nguyệt Lâm nói: “Không ai biết Kim Ô là ai, vậy thì Kim Ô có thể là bất kỳ ai, tại sao không thể là Kim Tú Hà tôi? Tôi cũng là một thành viên của gia tộc họ Kim cơ mà?”

 

Bặc Dương Vận cười như không cười vỗ tay, “Muốn trở thành Kim Ô mới, có chí đấy.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm quay sang Bặc Dương Vận, “Chú Bặc, lời của chú có ý tứ gì đấy. Đừng tưởng tôi không nghe ra cái giọng điệu mỉa mai của chú.”

 

Bặc Dương Vận thở dài, “Nguyệt Lâm, mục đích tôi đến Nước M rất đơn giản, giải quyết vấn đề còn sót lại năm đó, chỉ cần Lương Nhạc Trạch chết, tôi sẽ được yên ổn. Tôi chưa từng gặp Kim Ô, không quan tâm Kim Ô mới là ai. Cái mà tôi cầu là sự ổn thỏa, tôi không muốn vào lúc này, vì ước mơ cao xa của cô và vị đội trưởng đội anh ninh kia mà xảy ra sơ sót.”

 

Nửa phút sau, Đỗ Nguyệt Lâm khinh miệt cười, “Chú Bặc ơi chú Bặc, ở nước G lâu quá nên chú phế luôn rồi, làm việc cứ do dự trước sau, thế này gọi là gì? Đây gọi là tự chuốc lấy thất bại.”

 

Bặc Dương Vận nhắm mắt, lắc đầu.

 

“Yên tâm đi, cảnh sát căn bản sẽ không đến phía Bắc đâu, đây không phải là địa bàn của bọn họ.” Đỗ Nguyệt Lâm nghiêm nghị nói: “Tôi hợp tác với Lý Đông Trì, cũng là để tăng thêm sự bảo đảm cho lần hành động này. Người sẽ đến chỉ có Lương Nhạc Trạch, vì ông đang ở đây. Lương Nhạc Trạch vừa chết, ông có thể tự do rời đi, còn việc tôi và Lý Đông Trì tiếp tục hợp tác ra sao, không cần ông phải lo lắng.”

 

Xe chạy qua khu đô thị đổ nát, tiến vào một vùng đồng cỏ hoang vu mọc um tùm. Hai bên đường dần xuất hiện những công trình kiến trúc mang phong cách phương Tây, những cây cột La Mã trắng muốt, những bức tượng chỉ còn lại phần đế. Có lính đánh thuê vũ trang đầy đủ đứng canh gác bên đường, những quả tên lửa chống tăng có thể dễ dàng phá hủy chiếc xe việt dã bọc thép đang chạy. Nhưng Đỗ Nguyệt Lâm và Bặc Dương Vận không gặp phải bất cứ trở ngại nào.

 

“Nhìn thấy rồi chứ, đây là con đường địa ngục mà tôi đã chuẩn bị cho Lương Nhạc Trạch.” Đuôi mắt Đỗ Nguyệt Lâm cong lên, “Anh ta ở Hoa Quốc là một công dân lương thiện, ngay cả tiền án cũng không có. Vì sao? Vì tất cả tội ác của anh ta đều gây ra ở đây! Anh ta nuôi lính đánh thuê ở nước M, buôn bán vũ khí, những người như Tùy Tư, trong tay anh ta có không biết bao nhiêu người. Con đường này là chuẩn bị cho đám lính đánh thuê kia của anh ta, đến bao nhiêu, tôi diệt bấy nhiêu.”

 

Bặc Dương Vận cẩn thận kiểm tra bản đồ, “Đây là con đường duy nhất sao?”

 

Đỗ Nguyệt Lâm nói: “Đương nhiên không phải, nhưng đường thủy thì anh ta không đi được, không ai có thể đi được.”

 

Cuối cùng chiếc xe dừng trước một dãy kiến trúc kiểu phương Tây, nơi đây mấy chục năm trước từng là cung điện của nước M, cung điện Ngọc Bích, nơi ở của một vị vua tự phong. Sau này cung điện bị lực lượng vũ trang tư nhân chiếm đóng, vì xây quá đẹp nên đã được bảo tồn lại. Trải qua nhiều lần đổi chủ, giờ đã trở thành một trong những căn cứ của Đỗ Nguyệt Lâm.

 

Phía Bắc Nước M đã bị chiến tranh tàn phá từ lâu, nhưng phần chính của cung điện Ngọc Bích lại hầu như không bị tổn hại gì. Chính vì giao thông bất tiện, ẩn mình trong rừng núi, chỉ có một con đường duy nhất có thể đến được.

 

Lần đầu tiên Bặc Dương Vận đến nơi này, ông ta nhìn quanh trong cung điện trống rỗng, những pho tượng thần cao lớn kỳ dị bên tường đang giơ pháp khí cúi đầu nhìn ông ta, đôi mắt trống rỗng không có chút gì gọi là từ bi, chỉ có sát ý ngút trời.

 

Cơ thể Bặc Dương Vận không khỏi run lên.

 

Tiếng cười ngạo mạn của Đỗ Nguyệt Lâm vang vọng trong cung điện, Bặc Dương Vận phải quay người hai vòng mới xác định được tiếng cười phát ra từ hướng nào.

 

Đỗ Nguyệt Lâm đã thay bộ đồ tác chiến màu đen, trên tay cầm một khẩu tiểu liên, thong thả từ trong bóng tối đi về phía Bặc Dương Vận. Bặc Dương Vận theo bản năng lùi lại một bước.

 

“Chú Bặc, đừng sợ, những chuẩn bị và thành ý của tôi chú đã thấy rồi, chú làm mồi nhử cho tôi, tôi bảo đảm tính mạng của chú sẽ được an toàn.” Nòng súng ánh lên ánh kim loại gõ lên vai Bặc Dương Vận, Đỗ Nguyệt Lâm nói: “Nếu Lương Nhạc Trạch may mắn xông vào được đây, tôi sẽ mời anh ta một bữa tiệc máu tươi.”

 

Bặc Dương Vận chậm rãi gạt nòng súng xuống, điều này đã khiến Đỗ Nguyệt Lâm không hài lòng.

 

“Một mình tôi làm mồi nhử thì đủ à?” Bặc Dương Vận hỏi.

 

“Thông tin tôi tung ra không chỉ có mình ông.” Đỗ Nguyệt Lâm nói: “Tôi biết làm thế nào để tìm được Kim Ô.”

 

Con ngươi Bặc Dương Vận co rụt lại.

 

Đỗ Nguyệt Lâm nói: “Đương nhiên là lừa Lương Nhạc Trạch thôi, nhất định anh ta sẽ mắc câu.”

 

…………

 

Thành phố Tiêu Lưu, khách sạn Mạnh Tạp Phi.

 

Văn Ngộ và Chu Quyết đang thưởng thức bữa ăn đầu tiên ở nước M, nhà hàng nằm trên bãi biển, mặt trời như tan chảy trên mặt biển, bầu trời được nhuộm thành màu tím và hồng rực rỡ. Bít tết và hải sản được bưng lên, Chu Quyết nhanh chóng động đũa, còn Văn Ngộ thì đang ngắm nhìn bầu trời đang liên tục thay đổi màu sắc qua ly nước cam.

 

“Ăn nhanh đi, ngon hơn ở căn tin của chúng ta.” Chu Quyết nói.

 

Văn Ngộ nói: “Hình như phần của cậu không tính vào tiền công tác phí đâu, cậu phải tự trả tiền đấy.”

 

Chu Quyết làm rơi phịch chiếc nĩa xuống đĩa, “Không thể nào, chẳng phải vị đội trưởng đội anh ninh kia nói là bao hết ăn uống rồi sao?”

 

Văn Ngộ nói: “Lý Đông Trì? Chẳng phải anh Trần nói phải cảnh giác với người này sao.”

 

“Cũng đúng.” Chu Quyết dứt khoát gọi thêm một phần bít tết, “Lý Đông Trì, đông tứ tà tứ, mới đọc cái tên thôi đã thấy chẳng giống người tử tế gì rồi.”

 

Văn Ngộ: “…”

 

…………

 

Lúc này, ở dưới tầng hầm, Trần Tranh nhận lấy báo cáo từ Lý Đông Trì, “Đội trưởng Lý, tình hình của Nguyễn Hưng Kiệt và Trịnh Phi Long, hình như anh chưa nói thật rồi.”

 

Hết chương 179.

 

Chương 179: Tranh Luận (31)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên