Chương 18: 030630 – Biến Chất

 

Chương 18: 030630 – Biến Chất

 

Ngày thứ năm kể từ khi Du Phùng đến Sở Cảnh sát thành phố Cass, những lời bàn tán trong sở cuối cùng cũng lắng xuống.

 

Nhưng mà, tâm điểm của vòng xoáy bàn tán đó lại là không hề hòa nhập được với tập thể mới.

 

Lê Chỉ luôn nhìn thấy thiếu niên đó, dù đã mặc đồng phục xanh đậm giống mọi người, nhưng giữa một nhóm người trưởng thành, hắn vẫn luôn có vẻ lạc lõng.

 

“Cảnh sát Du, tối nay nhóm mình đi ăn, cậu có đi không?” Có người gọi cậu.

 

“Đêm nay tôi trực.”

 

“Không cần lo lắng đâu, Cass là thành phố rất an ninh, trốn một chút cũng không sao.” Người đó cười thân thiện, rồi quay sang nói với đồng nghiệp bên cạnh, “Trẻ con mà, nghiêm túc thật đáng yêu.”

 

Cục trưởng Cao tình cờ đi ngang qua, những cảnh sát đang tán gẫu lập tức ngồi ngay ngắn, làm ra vẻ đang chăm chú xem xét hồ sơ.

 

Du Phùng lại không để ý, giọng nói của cậu vang lên từ phía sau, “Không sao ư? Vẫn còn vụ án nghiêm trọng chưa giải quyết được mà.”

 

Lê Chỉ nghe thấy, nhận ra cảm giác lạnh lẽo đầy ác ý đó, hóa ra từ lúc này đã có dấu hiệu rồi.

 

Đọc đến đây, Lê Chỉ đột nhiên nhớ đến cái đầu không nguyên vẹn của Cục trưởng Cao, lập tức cảm thấy sự việc phát triển quá kỳ lạ, cậu thầm nghĩ: “Rõ ràng thái độ của Cục trưởng Cao đối với vụ án Quạ Đen giết người rất mơ hồ, suy diễn quá mức thậm chí còn có thể nói là bao che cho Quạ Đen, vậy tại sao ở trang viên, ông ta lại bị giết hại dã man như thế?”

 

Mọi việc vẫn còn mơ hồ, Lê Chỉ chỉ có thể căng thẳng tiếp tục xem.

 

Đoạn ký ức tiếp theo được lưu trữ đặc biệt đầy đủ, và… nhàm chán.

 

Lê Chỉ nhìn Cục trưởng Cao ăn, ngủ, cá cược đua ngựa, ngày ngày đi làm, khéo léo xoay xở giữa các quan chức cấp cao. Hũ trứng cá muối màu cam nhạt trong tủ lạnh ban đầu còn đầy, giờ đã gần cạn đáy, tiếng thìa chạm vào thành hũ vang lên leng keng.

 

Một cuộc gọi đến.

 

“Hóa ra những lời trên mạng không phải phóng đại, mấy vụ án vốn treo lơ lửng, không ngờ lại nhanh chóng kết thúc như vậy.”

 

Cục trưởng Cao phết trứng cá muối lên bánh mì, thiết bị cá nhân phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, “Đúng vậy. Mọi người cũng đều có thêm động lực.”

 

“Cứ thế này, cậu ta sẽ sớm được thăng chức thôi,” Giọng nói đó như vô tình nhắc đến, “Bây giờ việc bổ nhiệm không còn giới hạn độ tuổi nữa…”

 

Ánh sáng của cuộc gọi nhấp nháy liên tục, “Mọi người trong sở cảnh sát nói gì?”

 

“Đều…”

 

Cảm giác nguy hiểm bắt đầu xuất hiện.

 

“À… đừng lo lắng quá, tôi chỉ nói bâng quơ thôi…” Đầu dây bên kia thở dài.

 

Vô ích. Lời an ủi này chẳng có tác dụng gì. Lê Chỉ biết từ khoảnh khắc này Cục trưởng Cao đã bắt đầu đề phòng.

 

Bàn tay nắm cán dao ăn cứng đờ, ông ta cười gượng, “Chuyện này có gì mà phải lo lắng.”

 

Hình ảnh tiếp theo chuyển đến một đêm nào đó, Cục trưởng Cao đứng trước cửa sổ văn phòng, đêm âm u đến cả ánh trăng cũng lười biếng, gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo chút hơi lạnh.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

“Nạn nhân thứ chín của vụ án Bút lông vũ Quạ Đen đã xuất hiện, danh tính nạn nhân chưa được xác định, được phát hiện vào lúc 2 giờ 12 phút sáng nay tại khu phố Hoa Đồng…”

 

Trong phòng không bật đèn, hình chiếu ba chiều của thiết bị cá nhân đang phát, tin tức địa phương tự động hiện lên.

 

“Tôi biết hắn ta chuyển công tác đến đây nhất định có mục đích, nhưng tôi không ngờ hắn ta lại to gan như vậy.”

 

Lê Chỉ phát hiện lần này là một người hoàn toàn xa lạ, trong những ký ức trước đó, giọng nói này chưa từng xuất hiện. Trầm và mạnh mẽ quá mức, như thể đã sử dụng hiệu ứng biến giọng vậy.

 

Người đó tự nói tiếp: “Không thể trực tiếp xử lý hắn ta được, một khi hắn ta mất dấu hiệu sinh tồn, những tư liệu hắn ta nắm giữ sẽ tự động đăng tải lên mạng ngay lập tức.”

 

Rõ ràng là đã được suy nghĩ kỹ lưỡng, “Hiện tại danh tiếng của hắn ta quá lớn, một khi thông tin được công bố dưới danh nghĩa của hắn ta sẽ rất khó xử lý, phải áp dụng phương án đặc biệt.”

 

Cục trưởng Cao im lặng lắng nghe, ông ta căn bản không có tư cách đối thoại.

 

“Ý của cấp trên tôi đã truyền file cho anh rồi, anh cứ theo kế hoạch mà làm.”

 

“…………”

 

Trong lòng ông ta có chút phản kháng, nhưng xúc tu của cảm giác vui mừng đã âm thầm kín đáo lặng lẽ trỗi dậy.

 

Giọng nói đó vốn đang đơn thuần là ra lệnh, giờ lại đột nhiên trở nên thân thiết hơn nhiều.

 

“Thanh Điền sắp tốt nghiệp rồi nhỉ.”

 

Thanh Điền là tên con gái của Cục trưởng Cao, trong đoạn ký ức dài dòng trước đó, cái tên này không biết đã được tưới tắm bao nhiêu lần bằng giọng điệu cưng chiều. Nhưng lúc này, khi nghe nhắc đến cái tên này, Lê Chỉ chỉ cảm thấy hàn ý chạy dọc sống lưng.

 

“Vâng…”

 

“Phải tìm cho con bé một trường tiểu học tốt, giáo dục rất quan trọng.”

 

“…Đương nhiên, tôi đã chọn trước rồi.” Lê Chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, rõ ràng giọng nói cũng khó khăn hơn nhiều.

 

Hình ảnh trước mắt đột nhiên dừng lại, sau đó hóa thành vô số điểm ảnh phân tán--

 

Lê Chỉ lại trở về căn hầm tối tăm, hôi hám đó, bên tai đầy những tiếng la hét thảm thiết. Dưới chân còn có một ánh mắt oán hận.

 

Nhìn xuống dịch não dưới đất, Lê Chỉ vẫn còn hơi choáng váng, sự tương phản cực đoan giữa sống và chết khiến người ta có cảm giác phân ly thật mạnh mẽ.

 

Trong ký ức của người khác cậu đã trải qua gần một tháng, nhưng đồng hồ treo tường trong thực tế vẫn chưa nhúc nhích, Du Phùng vẫn đang với tay lấy thiết bị cá nhân, đầu ngón tay còn dính một chút chất não kinh tởm.

 

Cậu chớp mắt, lần này có đủ thời gian, cậu nhìn thấy rõ đường viền màu xanh lá cây trên tay áo đen của Du Phùng--

 

Là những dây leo uốn lượn. Còn quấn quanh một bông hoa tử đằng màu tím nhạt.

 

“Trùng hợp quá.” Lê Chỉ thầm thở dài, ngón tay phủ lên tay áo mình, lặng lẽ chạm vào những đường thêu.

 

Hết chương 18.

 

Chương 18: 030630 – Biến Chất

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên