Chương 18:
“Anh tới rồi.”
Thẩm Quyết tựa vào lồng ngực Tông Lẫm, khẽ mỉm cười vui vẻ.
Lực tay ôm của đối phương mạnh hơn bình thường một chút, siết vào những vết thương trên người khiến hắn hơi đau. Nhưng Thẩm Quyết không bận tâm, bởi vì hắn biết đây là kết quả sau khi Tông Lẫm đã cố gắng kiềm chế.
Hắn ngửi thấy mùi máu tanh và khói thuốc súng còn sót lại trên người Tông Lẫm, đoán rằng anh vừa mới xuống máy bay, thậm chí còn chưa kịp thay quần áo đã vội vàng chạy đến đây.
Hắn có chứng bệnh thích sạch sẽ.
Nhưng đối với Tông Lẫm – chỉ duy nhất với Tông Lẫm là hắn có thể giảm thiểu tối đa cảm giác khó chịu.
Dù sao thì bọn họ cũng đã ở bên nhau bảy năm rồi mà.
Hắn sống lại từ trong tuyệt vọng, thời gian được cảm nhận và trải nghiệm cũng chỉ vỏn vẹn bảy năm.
Tay phải Tông Lẫm cầm trường thương chắn trước mặt hai người.
Cánh tay biến dị hiện lên những gai xương chằng chịt cùng trường thương bằng xương đan xen vào nhau, tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn, tàn khốc mà diễm lệ. Nhìn thoáng qua, trường Thương Bạch Chi Thương muốt như thể là quá trình kéo dài của cánh tay anh, mũi thương sắc bén ẩn chứa sát khí lạnh lẽo không gì cản nổi.
Đôi cánh xương khổng lồ dang rộng sau lưng, giúp anh có thể ôm người yêu của mình lơ lửng giữa không trung.
Dị năng hệ “Linh hồn” cấp 2.
– “Thương Bạch Chi Thương”.
Tiếng gió rít gào.
Con trăn khổng lồ lao về phía trước đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, đầu rắn dừng lại giữa chừng, con ngươi treo lủng lẳng trên mặt khó khăn xoay chuyển để nhìn rõ.
“…Tông Lẫm!?”
Con trăn hoảng sợ.
Tại sao Tông Lẫm lại đến nhanh như vậy?
Tại sao ngài ấy không hề nhắc nhở nó?
Con trăn run rẩy.
Có lẽ không có dị chủng nào trên thế giới này có thể không run sợ trước trường thương hủy diệt linh hồn của Tông Lẫm.
Chưa kể đến việc nó chỉ mới là cấp bốn, ngay cả dị chủng cùng cấp hai cũng phải khiếp sợ trước Tông Lẫm.
Lý thuyết cho rằng dị chủng có thể sánh ngang với dị năng giả cấp cao hơn một bậc, hoàn toàn không đúng với người đàn ông đặc biệt này!
Con trăn không chút do dự xé toạc không gian, cái đầu rắn như bỏng ngô chui tọt vào. Đồng thời, không gian lĩnh vực mở ra hóa thành làn sương mù màu xanh lục, nhanh chóng tản đi.
Có thể nói là vô cùng nhát gan.
Toàn bộ không gian bắt đầu rung chuyển sụp đổ.
Thông thường, nếu dị chủng hệ “Không gian” đã quyết tâm chạy trốn thì rất khó để dị năng giả ngăn cản.
Thẩm Quyết đột nhiên nói: “Vừa rồi nó muốn ăn thịt em.”
Giọng hắn hiếm khi mang theo chút ấm ức.
Tông Lẫm cúi đầu, bờ môi mỏng lướt qua tai hắn, trầm giọng nói: “Nó không thể chạy thoát được.”
Đôi cánh xương vỗ vỗ, Tông Lẫm bước một bước, không gian xung quanh lập tức thay đổi.
Bên trong đường hầm tối đen, con trăn kinh hoàng quay đầu lại, đồng tử đột nhiên co rút.
Trường thương đã kề sát trước mặt!
Kỹ năng đặc biệt của “Thương Bạch Chi Thương” – “Truy Hồn”.
Con trăn nghiến răng thi triển không gian chồng chất, không gian méo mó hỗn loạn tạo thành tấm khiên chắn trước mặt.
Đối mặt với “Khiên Không Gian Chồng Chất”, mọi đòn tấn công rơi vào đều bị phản xạ đi nơi khác. Đây cũng là phương tiện phòng thủ mạnh nhất của nó.
Tay Tông Lẫm cầm thương đâm về phía trước vẫn không hề do dự, sát khí cuồng bạo trong mắt anh không thể kìm nén.
Từ lúc nhận được tin Thẩm Quyết gặp nạn trong màn sương, sát khí đã đè nặng trong lòng anh, như dung nham cuồn cuộn trong núi lửa, chỉ cần một khe hở là phun trào.
Trường thương đi đến đâu, không gian vỡ vụn đến đó.
Trong lòng con trăn vang lên hồi chuông cảnh báo, nó muốn chui vào khe nứt không gian một lần nữa, lại phát hiện linh hồn mình đã bị khóa chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích được!
Điểm yếu của nó là mắt và bảy tấc.
Nhưng Tông Lẫm không nhắm vào mắt hay bảy tấc của nó.
Trước sức mạnh tuyệt đối, điểm yếu hay bất kỳ nơi nào khác cũng không có gì khác biệt.
Cho dù con trăn sử dụng biện pháp phòng ngự mạnh nhất của mình thì sao?
Anh chỉ cần vung trường thương.
Sau đó là phá vỡ.
Một tiếng vỡ vụn giòn tan vang lên.
Khiên Không Gian Chồng Chất bị trường thương xuyên thủng, đồng thời thứ bị xuyên thủng còn có bộ não nằm chính giữa đầu con trăn.
Tiếng kêu thảm thiết của con trăn xé toạc đường hầm tối đen.
Gai xương mọc um tùm không theo quy luật trên trường thương hình thành nên một cấu trúc đặc biệt để rút máu, trong nháy mắt đã đâm thủng hộp sọ con trăn, máu đen ngòm cùng dịch não từ vết thương phun ra xối xả, như pháo hoa nở rộ.
Nếu là chiến đấu ngoài trời bình thường, Tông Lẫm sẽ không ngại máu me và bụi bẩn dính vào người.
Nhưng bây giờ, trong vòng tay anh đang ôm bạn đời của mình
Người anh yêu rất mềm mại, yếu đuối, cũng giống như một chú mèo thích liếm lông, luôn có thói quen sạch sẽ.
Vì vậy, anh vỗ đôi cánh xương, đổi hướng về phía trước, điều khiển xương cốt ở khe hở khép lại, chặn dòng máu và dịch bẩn bắn tung tóe ra ngoài.
“Không sao rồi.”
Tông Lẫm thở phì phò, nói với Thẩm Quyết.
“Nó sẽ không còn bất kỳ khả năng nào… làm tổn thương em nữa.”
Thẩm Quyết cảm nhận được hơi thở Tông Lẫm phả vào cổ mình. Nóng rực, gấp gáp và bất ổn.
Hắn nhận ra giá trị lây nhiễm của Tông Lẫm có chút mất kiểm soát.
Muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cảm giác Tông Lẫm lại ôm hắn càng thêm chặt.
Đối phương vùi nửa khuôn mặt vào cổ hắn, như thể đang cố gắng hít lấy hơi thở của hắn, giọng nói khàn đặc.
“Đừng nhìn. Anh sẽ ổn thôi.”
Cách đó không xa, con trăn bị trường thương xuyên qua vẫn đang chậm rãi xoay chuyển ánh mắt.
Mặc dù não bị xuyên thủng, nhưng tim vẫn chưa vỡ, đối với dị chủng có sức sống cực kỳ ngoan cường thì, kỳ thực nó vẫn chưa chết.
Nhưng nó biết, mình sắp chết rồi.
Bởi vì “Thương Bạch Chi Thương” không chỉ hủy diệt thể xác, mà còn hủy diệt cả linh hồn.
Lúc gần đất xa trời, ánh mắt nó dừng lại trên người kẻ hành quyết đã kết liễu mạng sống của nó.
Nửa người đối phương đã hoàn toàn biến dị, xương trắng mất kiểm soát chồng chất thành giáp, nửa khuôn mặt bị che khuất không còn nhìn ra hình dạng con người, chỉ có con ngươi màu đỏ tươi tràn ra, khiến cho ngay cả dị chủng cũng phải khiếp sợ run rẩy.
Hình dạng dị chủng thật gớm ghiếc!
Con người mặc áo trắng được anh ôm trong tay, được bao bọc bởi đôi cánh xương, trông yếu ớt như con cừu non trên bàn thờ chờ bị giết thịt.
Chỉ cần giết chết con người này, Tông Lẫm sẽ phát điên đúng không?
Vừa rồi….. chỉ cần thêm một chút nữa thôi…
Nó nhớ đến nhiệm vụ mình chưa thể hoàn thành, cổ họng phát ra tiếng rít the thé không cam lòng.
“Tông Lẫm….. Sớm muộn gì mày cũng sẽ hoàn toàn đọa hóa…”
“Thứ mày muốn bảo vệ… Cuối cùng sẽ bị chính tay mày hủy diệt… Cho dù là con người này… Hay là thành phố này…”
“Số mệnh đã định… Vương sẽ giáng lâm… Thế giới này… Không cần những sinh vật hạ đẳng như con người… Ha ha ha ha ha…”
Nói xong, đầu nó nghiêng sang một bên, đuôi quẫy đạp một cái, hoàn toàn đứt bóng.
“Nó đang nói gì vậy?” Thẩm Quyết khó hiểu hỏi.
Giọng rít the thé của con trăn quá nhỏ, với thính lực của người thường, chỉ cảm thấy như một bầy muỗi đang kêu vo ve.
Tông Lẫm vẫn còn đang hít hà trên cổ hắn, răng nanh nhọn hoắc không kìm được cọ xát lên đó, ồm ồm nói: “…Anh không nghe thấy.”
Đột nhiên có tiếng bước chân vội vã truyền đến từ phía xa đường hầm.
“Có người đến.” Thẩm Quyết nói.
Tông Lẫm “Ừm” một tiếng, nhưng vẫn ôm chặt hắn không buông.
Thẩm Quyết tựa cả người vào lòng Tông Lẫm, hắn đưa tay lên xoa xoa mái tóc của anh.
Người đàn ông này toàn thân cứng như sắt, chỉ có mái tóc là mềm mại vô cùng.
Mái tóc trắng như tuyết luồn qua kẽ tay hắn, như thể một nắm tuyết mềm mại vụn vỡ.
Khiến hắn nhớ đến cảm giác vuốt ve chó Samoyed ở quán cà phê thú cưng.
Không nhịn được lại sờ thêm vài cái.
“Được rồi.” Hắn nhỏ giọng nói, “Về nhà rồi dính tiếp. Bây giờ mà bị người ta nhìn thấy, ngày mai chúng ta sẽ lên trang nhất mạng xã hội mất.”
Bọn họ đăng ký kết hôn đã bảy năm, cũng che giấu với thế giới bên ngoài bảy năm.
Hắn che giấu là vì không muốn thân phận bạn đời của mình bị phơi bày, hắn từ người quan sát biến mình thành kẻ bị quan sát.
Còn Tông Lẫm che giấu là muốn bảo vệ hắn.
Một mặt, dư luận bên ngoài không công nhận sự kết hợp giữa dị năng giả và người thường, nếu tin tức bị lộ, hắn sẽ phải chịu vô số lời chỉ trích từ cư dân mạng và những lời khuyên kiểu như “Vì muốn tốt cho anh”; mặt khác, với tư cách là bạn đời của Tông Lẫm, chắc chắn hắn sẽ thu hút sự chú ý của dị chủng, dẫn đến những nguy hiểm không cần thiết.
Mặc dù bây giờ, hình như đã thu hút nguy hiểm rồi.
Thẩm Quyết thở dài.
Hắn chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường đơn giản mà thôi, tại sao vẫn luôn có người muốn đến quấy rầy hắn?
…….
Tông Lẫm cảm thấy mình sắp mất kiểm soát.
Trên đường chạy đến đây, khả năng bạn đời gặp nạn cứ luôn lởn vởn trong đầu anh.
Nếu Thẩm Quyết chết thì sao? Nếu Thẩm Quyết bị mất tay chân thì sao? Anh không thể kiểm soát được mà nghĩ.
Mặc dù bây giờ, người anh yêu đang ở trong vòng tay anh, nhưng nỗi bất an và lo lắng đã nảy sinh vẫn khó mà xua tan được.
Anh cố gắng hít lấy khí tức trên người Thẩm Quyết, muốn xác nhận đối phương bình an vô sự, nhưng tim vẫn đập thình thịch, gai xương không ngừng mọc ra từ trong da thịt.
Như thể mỗi một ý nghĩ lóe lên của anh đều hóa thành hình thái dị biến để nhắc nhở anh.
…..Anh muốn Thẩm Quyết.
Muốn bảo vệ hắn.
Muốn ôm lấy hắn.
Muốn chiếm hữu hắn.
Muốn xé xác hắn.
Muốn ăn hắn vào bụng.
Anh muốn mình và hắn hoàn toàn dung hợp, thân mật không một kẽ hở.
Giá trị lây nhiễm quá cao khiến suy nghĩ của anh có chút hỗn loạn, không phân biệt được đâu là ý nghĩ vốn có, đâu là ý nghĩ bất thường.
Vào lúc phát hiện mình cắn vào cổ Thẩm Quyết, nhìn thấy dấu răng in hằn trên đó, anh ý thức được, lần này muốn cưỡng ép khống chế giá trị lây nhiễm e là rất khó khăn.
Vì vậy… anh đã vỗ cánh, chạy trốn.
…….
………
Lúc Cố Niệm An dẫn người đến nơi thì chỉ thấy xác con trăn khổng lồ nằm trên mặt đất đường hầm tàu điện ngầm, trên đầu có một lỗ thủng lớn, đôi mắt vàng cam nhìn lên bầu trời đầy oán hận.
Nghiên cứu viên được Tông Lẫm cứu đang đứng dựa vào vách đường hầm.
Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt nghiêng nghiêng của nghiên cứu viên đó trông rất trắng trẻo, đường nét vô cùng thu hút.
Cố Niệm An không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Vừa rồi anh ta đã cảm thấy kỳ lạ.
Theo như hiểu biết của anh ta về Tông Lẫm, cứu người là việc Tông Lẫm sẽ làm, nhưng hành động ôm trọn người ta vào lòng như vậy….. có phần thân mật quá mức.
Nói mới nhớ, Tông Lẫm đâu rồi?
Anh ta muốn tiến lên hỏi thăm tình hình cụ thể.
Nào ngờ Thẩm Quyết đã chủ động lên tiếng trước.
“Anh có xe không?”
Cố Niệm An: “…Cậu muốn xe làm gì?”
Thẩm Quyết vừa chỉnh lại cổ áo vừa nói: “Tôi là nghiên cứu viên chịu trách nhiệm điều phối thuốc ức chế cho Tông Lẫm. Tình trạng của Tông Lẫm có chút mất kiểm soát, tôi phải về viện nghiên cứu, chuẩn bị thuốc cho anh ấy.”
……..
Tàu điện ngầm đã ngừng vận hành. Cố Niệm An đã điều một chiếc xe riêng đưa hắn về viện nghiên cứu.
Lúc Thẩm Quyết bước vội vào, vừa hay gặp Stevent vừa ăn tối ở căng tin đi ra.
Stevent ngạc nhiên nhìn hắn, “Muộn như vậy rồi mà còn tăng ca sao? Chẳng lẽ là cãi nhau với vợ à?”
Cậu ta trưng cái vẻ mặt ta là người đã trải đời khuyên nhủ: “Nói cho cậu biết, đàn ông chúng ta phải học cách dỗ dành vợ con nhiều hơn, ga lăng một chút, lúc nào nên mềm thì mềm, lúc nào nên cứng rắn thì cứng rắn, như vậy thì cuộc sống mới hòa thuận được.”
Thẩm Quyết gật gật đầu, “Cậu nói đúng. Nhờ cậu xin nghỉ giúp tôi, tăng thêm bảy ngày nữa nhé.”
Hắn không về văn phòng làm việc của mình, mà đi thẳng đến phòng thí nghiệm dị năng.
Tông Lẫm mất kiểm soát, nhất định sẽ đến viện nghiên cứu.
Chỉ có thuốc ức chế cao cấp của viện nghiên cứu mới có thể giúp anh ổn định tình trạng được.
Bước chân Thẩm Quyết càng lúc càng nhanh.
Điện thoại của hắn đã bị con trăn kia nuốt chửng, viện nghiên cứu không thể liên lạc với hắn ngay lập tức được, có lẽ sẽ phái nghiên cứu viên khác tiếp xúc với Tông Lẫm.
Hắn không cho phép điều đó xảy ra.
Bên ngoài phòng thí nghiệm quả nhiên đã tập trung một đám người.
Vị giáo sư tóc hoa râm nhìn thấy hắn, khuôn mặt lo lắng đã thoáng giãn ra một chút, “Ấy, Tiểu Thẩm, cậu đến rồi à. Gọi điện cho cậu mãi không được.”
Thẩm Quyết nói: “Gặp chút chuyện, điện thoại bị hỏng rồi.”
Hắn nhìn vào cánh cửa nặng nề đóng kín của phòng thí nghiệm số 1.
Phòng thí nghiệm này là do viện nghiên cứu chế tạo riêng cho Tông Lẫm, lúc này đèn đỏ trên cửa đang sáng, cho thấy bên trong có người.
“Anh ấy có nghiêm trọng không?” Thẩm Quyết hỏi.
Vị giáo sư già nhíu mày, “Giá trị lây nhiễm vượt mức cho phép khá nhiều, nhưng vẫn còn ý thức, tự mình khóa chặt bên trong rồi mới bấm chuông báo động.”
Thẩm Quyết gật đầu, “Thuốc ức chế phiên bản mới tôi nhớ là đã làm xong từ một tuần trước rồi. Để tôi mang vào cho anh ấy.”
Vị Giáo sư già: “Nhanh lên. Cậu là người chịu trách nhiệm chăm sóc cậu ấy lâu nhất, biết phải làm thế nào rồi đấy. Tiểu Chu, lại đây.”
Nghiên cứu viên tên Tiểu Chu bên cạnh mừng rỡ, vội vàng đưa thuốc ức chế cho hắn, “Nhờ anh đấy.”
Cánh cửa phòng thí nghiệm nặng nề chậm rãi mở ra.
Để đảm bảo an toàn, tổng cộng có ba lớp cửa.
Một cánh cửa phía trước mở ra, thì một cánh cửa phía sau lại đóng sập lại.
Khi cánh cửa cuối cùng mở ra, hắn nhìn thấy Tông Lẫm.
Tông Lẫm đang ngồi trên một chiếc ghế thí nghiệm bằng kim loại màu bạc.
Để thuận tiện, Tông Lẫm đã cởi áo ra.
Có thể nhìn thấy hai hàng cơ bụng rắn chắc đang phập phồng theo nhịp thở dồn dập, bề mặt lấm tấm mồ hôi.
Hai tay, hai chân và eo của anh đều bị khóa chặt bằng những chiếc vòng sắt có chức năng giật điện.
Mái tóc trắng bị mồ hôi dính ướt, nửa khuôn mặt bị dị hóa lấn át.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu, đôi đồng tử đỏ ngầu có chút trống rỗng nhìn về phía cửa ra vào.
Khi nhìn thấy Thẩm Quyết, cổ họng anh phát ra tiếng gầm trầm thấp, khàn giọng nói.
“…Bảo bối?”
Hết chương 18.