Chương 18: Song Sư (18)

 

Chương 18: Song Sư (18)

 

“Chị là người Đồng Hà?” Quý Trầm Giao hỏi bằng giọng điệu pha chút phương ngữ.

 

Vợ cũ của Đường Tiểu Phi khựng lại một chút, thái độ lập tức trở nên hòa nhã, “Huyện Lộ Trường, thành phố Đồng Hà, cậu cũng vậy à?”

 

Năm xưa khi Quý Trầm Giao tham gia huấn luyện đặc biệt, anh đã được học cách nắm vững một phương ngữ trong thời gian ngắn. Đây là kỹ năng bắt buộc khi thực hiện một số nhiệm vụ đặc biệt, đến một địa phương nào đó, nếu không thể nhanh chóng hòa nhập thì hành động có thể sẽ không được thuận lợi, học phương ngữ chính là một cách để hòa nhập.

 

Anh đã ở huyện Lộ Trường hai ngày, phương ngữ học được cũng khá chuẩn.

 

“Ừ, tôi thi đại học rồi đến thành phố Hạ Dung, còn chị?” Quý Trầm Giao bắt đầu trò chuyện với vợ cũ của Đường Tiểu Phi.

 

Người vợ cũ thở dài một tiếng, “Tôi á? Tôi bị cái tên chết dẫm kia lừa đến đây đấy!”

 

“Sao lại nói vậy?”

 

“Đường Tiểu Phi lừa tôi, nói ở thành phố Hạ Dung có nhà, muốn kết hôn với tôi. Hạ Dung phát triển hơn Đồng Hà chúng tôi mà, tôi cũng không muốn cả đời ở cái huyện nhỏ đó, thế là theo ông ta đến đây. Ai ngờ ông ta chả có cái khỉ gì! Cái nhà này còn là nhà tôi bỏ ra phần lớn tiền đấy!”

 

Quý Trầm Giao: “Hai người quen nhau ở huyện Lộ Trường à?”

 

Người vợ cũ bắt đầu kể về chuyện kết hôn với ông chồng “oan gia” của mình—-

 

Hơn mười năm trước, bà ta hai mươi tám tuổi, vẫn chưa kết hôn. Ở cái huyện nhỏ này, tuổi đó đã bị coi là quá lứa, gia đình ngày nào cũng giục đi xem mắt. Nhưng nhà bà ta không có tiền, những người xem mắt được cũng chỉ có điều kiện gia đình tương đương.

 

Sau đó, bà ta gặp Đường Tiểu Phi đến huyện Lộ Trường làm thuê. Đường Tiểu Phi lúc đó trông cũng tuấn tú, lại rất hay nói cười, trêu chọc bà ta, tuy chỉ là một công nhân xây dựng, nhưng qua lời nói, bà ta cảm thấy đây là một người rất có chí tiến thủ, rất biết tính toán cho tương lai.

 

Thêm vào việc gia đình liên tục thúc giục, bà ta liền bắt đầu hẹn hò với Đường Tiểu Phi.

 

Ban đầu, bà ta cũng không vội kết hôn, nhưng hẹn hò được vài tháng, ở Lộ Trường đột nhiên xảy ra một chuyện lớn – chính là vụ hỏa hoạn nhà Vương Thuận.

 

Trong chốc lát, mấy công trường đều bị đình trệ, Đường Tiểu Phi cũng mất việc.

 

Vụ hỏa hoạn trong mắt người dân địa phương rất xui xẻo, các đội xây dựng cũng muốn rời đi. Đường Tiểu Phi hỏi bà ta có muốn đi cùng ông ta đến thành phố Hạ Dung hay không.

 

Bà ta đã đồng ý.

 

Mấy năm đầu sau khi kết hôn, Đường Tiểu Phi còn coi như thành thật, hai vợ chồng cùng nhau đi làm, một đồng chia làm hai, cùng nhau vun vén cho gia đình.

 

Đến khi có ý định mua nhà, hai người cũng đã xem nhà ở những nơi khác, nhưng không đủ tiền mua, cuối cùng mới mua lại căn nhà đang thuê.

 

Chuyện thuê nhà rồi mua lại cũng rất phổ biến ở đường Tà Dương, dù sao những người thuê nhà ở đây đều không giàu có gì, ai cũng muốn có một căn nhà cho riêng mình.

 

Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài, sau khi con vào tiểu học, bà ta phát hiện Đường Tiểu Phi ngày càng trở nên hư hỏng tệ hại, không những thức đêm đánh bạc, mà còn ra ngoài “ăn bánh trả tiền” với những loại phụ nữ rẻ tiền.

 

Bà ta vừa tức giận vừa ghê tởm, cảm giác bị phản bội phải gạt sang một bên, quan trọng nhất là bà ta không muốn bị nhiễm bệnh.

 

Thế là hai người ly hôn, bà ta mang con ra ngoài ở, không còn gánh nặng đàn ông, bà ta bắt đầu bày sạp bán đồ ăn vặt, cuộc sống còn tốt hơn trước kia.

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Có phải đám người của Đường Tiểu Phi làm việc cho Vương Thuận không?”

 

Vợ cũ của ông ta căng thẳng, “Hình như là vậy, sao thế, chuyện này có liên quan đến vụ hỏa hoạn kia à?”

 

Quý Trầm Giao hỏi tiếp: “Hoàng Huân Đồng cũng làm cho Vương Thuận, vậy mọi người cũng từ huyện Lộ Trường đến thành phố Hạ Dung à?”

 

Vợ cũ ông ta lắc đầu, “Cậu nói vậy tôi mới nhớ, có một chuyện rất kỳ lạ. Đường Tiểu Phi từng nhắc đến Hoàng Huân Đồng, nói đám người đó toàn bắt nạt ông ấy, còn khoe khoang với tôi nữa. Lúc tôi và Đường Tiểu Phi chuyển đến đây, tôi nghe nói trên lầu có một người tên là Hoàng Huân Đồng, còn hỏi Đường Tiểu Phi. Tôi nghĩ mọi người đều sống cùng nhau, chẳng phải là có duyên sao? Nhưng Đường Tiểu Phi lại nổi giận, bảo tôi không được nói chuyện với Hoàng Huân Đồng.”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Lúc ở huyện Lộ Trường chị có gặp Hoàng Huân Đồng không?”

 

“Chỉ nhìn thấy từ xa thôi. Nhưng lại có vài lần nghe tên.”

 

“Vậy chị có biết những người trong đội của Đường Tiểu Phi sau đó đã đi đâu không?”

 

“Biết, hình như bọn họ đã hẹn nhau đến Hạ Dung tìm việc làm, ban đầu thì đều ở đây, có người chuyển đi, có người thì vẫn còn ở lại.”

 

Quý Trầm Giao lập tức hỏi: “Gồm có những ai?”

 

Vợ cũ của Đường Tiểu Phi cung cấp năm cái tên: Chu Minh, Huống Phong, Cam Bằng Phi, Lịch Tân Tân, Tào Khả Hùng.

 

Theo hồi ức của bà ta, những người này khi ở huyện Lộ Trường đều có quan hệ tốt với Đường Tiểu Phi, đều làm chung một công trường, bà ta còn từng ăn cơm với vài người trong số họ.

 

Khi rời huyện Lộ Trường, Đường Tiểu Phi đi sau cùng, bà ta còn hỏi tại sao không đi cùng bọn họ, dù sao cũng đều đến thành phố Hạ Dung mà. Đường Tiểu Phi ngọt nhạt nói rằng bọn họ toàn là đám đàn ông thối tha không có vợ, không giống như ông ta, ông ta phải chăm sóc vợ.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Mọi người đều tụ tập ở đường Tà Dương, nhưng người sống cùng một tòa nhà chỉ có Đường Tiểu Phi và Hoàng Huân Đồng. Cuộc sống ở thành phố lớn bận rộn hơn nhiều so với ở huyện nhỏ, Đường Tiểu Phi không còn tụ tập nhậu nhẹt đánh bạc với anh em như trước nữa, thêm vào đó là đã có gia đình, mọi người dần dần xa cách.

 

Nhưng bà ta nghĩ lại cứ thấy kỳ lạ, Đường Tiểu Phi vẫn có qua lại với Chu Minh và những người khác, gặp nhau vẫn chào hỏi, bọn họ gọi bà ta là chị dâu, khi con bà ta chào đời, bọn họ cũng đến gửi tiền mừng.

 

Nhưng Hoàng Huân Đồng trong mắt bọn họ thì hoàn toàn như người vô hình, nếu không phải bà ta và Đường Tiểu Phi quen nhau ở huyện Lộ Trường, biết trong đội xây dựng có một người tên là Hoàng Huân Đồng, thì chắc chắn sẽ không biết Hoàng Huân Đồng từng là đồng đội của bọn họ.

 

Đến chiều muộn thì An Tuần cũng hoàn thành việc khám nghiệm tử thi, thời gian Đường Tiểu Phi bị giết là từ đêm mùng 10 đến rạng sáng ngày 11 tháng 4, trước khi chết đã uống rượu, nguyên nhân cái chết là ngạt thở do bị siết cổ. Trong móng tay của ông ta có phát hiện ra DNA của hai người, một loại thuộc về ông ta, loại còn lại đang chờ đối chiếu, không trùng khớp với DNA đã thu thập trong hệ thống.

 

Quý Trầm Giao lập tức sắp xếp xác minh tình hình hiện tại của Chu Minh và năm người kia.

 

Trong lần điều tra trước đó nhắm vào Hoàng Huân Đồng (Lưu Ý Tường), ngoài Đường Tiểu Phi, cảnh sát còn tiếp xúc với Cam Bằng Phi và Lịch Tân Tân, bọn họ sống ở tòa nhà số một hẻm Tà Nhất và tòa nhà số bốn hẻm Tà Nhị, cũng giống như Đường Tiểu Phi và Hoàng Huân Đồng (Lưu Ý Tường), sau vài năm đến thành phố Hạ Dung, bọn họ cũng đã dành dụm được tiền mua lại căn nhà đang thuê.

 

Trong hồ sơ hỏi cung không thấy có gì bất thường, bọn họ đều là người ngoại tỉnh, quê quán không giống nhau, trong giai đoạn điều tra ban đầu, bọn họ không phải là đối tượng trọng điểm.

 

Còn Chu Minh, Huống Phong, Tào Khả Hùng thì đã chuyển đi khỏi đường Tà Dương, vợ cũ của Đường Tiểu Phi không biết thông tin liên lạc hiện tại của bọn họ.

 

Khi cảnh sát một lần nữa đến nhà họ Cam, gõ cửa một hồi lâu mà vẫn không có ai trả lời. Quý Trầm Giao xem lại hồ sơ điều tra, Cam Bằng Phi chưa kết hôn, sống nương tựa vào người mẹ già, nhưng mẹ anh ta bị mắc chứng mất trí nhớ, đầu năm nay anh ta đã đưa mẹ vào viện dưỡng lão.

 

Đối với những người sống ở đường Tà Dương, đây là một khoản chi phí rất lớn, vì vậy Cam Bằng Phi càng phải cố gắng làm việc hơn, buổi tối còn đến công trường làm thêm, khi đợt điều tra cơ bản kết thúc, đội trọng án mới có cơ hội gặp mặt anh ta.

 

Lúc này đã là buổi chiều, việc Cam Bằng Phi không có ở nhà là chuyện bình thường, nhưng Quý Trầm Giao đột nhiên có một dự cảm không lành. Có lẽ Cam Bằng Phi căn bản không phải đang đi làm!

 

Sau khi tìm thấy manh mối về Hoàng Huân Đồng và Lưu Ý Tường ở huyện Lộ Trường, anh đã từng cho rằng Lưu Ý Tường dụ Hoàng Huân Đồng về nhà rồi thiêu chết cậu ấy, rồi mượn danh Hoàng Huân Đồng để tiếp tục sống.

 

Nhưng nghi vấn mà Lăng Liệp đặt ra cũng là câu hỏi của anh – với mối quan hệ tri kỷ của hai người, dù Lưu Ý Tường không phải là người tốt cũng không nên làm ra chuyện cầm thú như vậy.

 

Khả năng cao nhất là, trong nhận thức của Lưu Ý Tường lúc đó, Hoàng Huân Đồng đã chết.

 

Vậy tại sao ông ta lại cho rằng Hoàng Huân Đồng đã chết? Tại sao Hoàng Huân Đồng lại chết? Lưu Ý Tường cướp danh tính của Hoàng Huân Đồng, lại còn dám sống cùng một khu chung cư với đồng nghiệp của Hoàng Huân Đồng suốt mười mấy năm, ông ta không sợ bị lật tẩy sao?

 

Bây giờ Đường Tiểu Phi đã chết, tất cả những nghi vấn cuối cùng cũng có một lời giải thích hợp lý!

 

Năm xưa, người hại chết Hoàng Huân Đồng không chỉ có một mình Lưu Ý Tường, khi Hoàng Huân Đồng bị đưa đến trước mặt ông ta thì đã là một “thi thể”.

 

Hoàng Huân Đồng thường xuyên bị cô lập trong đội xây dựng, đêm xảy ra hỏa hoạn ở nhà Vương Thuận, trong đội xây dựng cũng xảy ra một chuyện không thể cứu vãn được – có lẽ là các công nhân đã đùa giỡn, cũng có lẽ là cố ý, đã “giết chết” Hoàng Huân Đồng.

 

Thi thể dư thừa cần phải biến mất, còn người phạm tội cũng cần một danh tính mới.

 

Hai bên vừa gặp đã ăn nhịp hợp tác với nhau, Hoàng Huân Đồng thật chết trong đám cháy đã trở thành Lưu Ý Tường, còn Lưu Ý Tường dưới sự che đậy có chủ ý của những công nhân đó đã trở thành Hoàng Huân Đồng.

 

Vậy nên, người muốn báo thù cho Hoàng Huân Đồng không chỉ muốn giết Lưu Ý Tường, mà còn muốn giết cả những đồng nghiệp năm xưa của Hoàng Huân Đồng!

 

Vấn đề còn lại là, Lưu Ý Tường làm thế nào để liên lạc lại với đồng nghiệp của Hoàng Huân Đồng? Mà nếu đúng là báo thù thì tại sao hung thủ giết Lưu Ý Tường và hung thủ giết Đường Tiểu Phi lại không giống nhau?

 

Vẫn không thể liên lạc được với Cam Bằng Phi, Quý Trầm Giao xin lệnh khám xét nhà, Lương Vấn Huyền đã đến kho hàng thương mại điện tử nơi Cam Bằng Phi làm việc vào ban ngày.

 

Đối phương vừa nghe thấy là đến tìm Cam Bằng Phi thì liền bắt đầu than vãn, nói rằng hôm qua và hôm nay anh ta đều không đến làm, cũng không xin nghỉ phép, gọi điện thoại không bắt máy, nếu không đến nữa thì sẽ cho nghỉ việc.

 

Lương Vấn Huyền gọi cho Quý Trầm Giao, “Nếu là báo thù thì Cam Bằng Phi đã mất tích hai ngày, có lẽ cũng đã…..”

 

Đội phá khóa đã đến, mở cửa nhà Cam Bằng Phi, mùi thức ăn ôi thiu xộc vào mũi. Nhà vệ sinh lâu ngày không cọ rửa, bếp đầy dầu mỡ, quần áo bẩn vứt lung tung khắp nơi, đó là hình ảnh chân thực về cuộc sống của một người đàn ông trung niên luộm thuộm và độc thân.

 

Quý Trầm Giao nhớ lại lời vợ cũ của Đường Tiểu Phi đã nói, Cam Bằng Phi là người sống tệ nhất trong số những người đã làm việc cùng nhau, còn không bằng Hoàng Huân Đồng và Đường Tiểu Phi, anh ta xấu xí, không có người phụ nữ nào chịu lấy anh ta. Không lấy được vợ khiến tính cách của anh ta ngày càng trở nên cổ quái, âm trầm, thậm chí Đường Tiểu Phi còn từng lén lút nói những lời khinh thường sau lưng Cam Bằng Phi.

 

Trong căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, một trong hai phòng ngủ đã chất đầy đồ đạc lộn xộn sau khi người mẹ già chuyển đến viện dưỡng lão. Quý Trầm Giao lướt mắt một cái, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một bó dây thừng trong chiếc giỏ đan.

 

Chiếc giỏ đan nằm trên chiếc giường chỉ còn trơ lại ván gỗ, xung quanh bàn ghế đổ ngổn ngang đều phủ một lớp bụi dày, căn phòng này rõ ràng là đã lâu không có ai vào, cũng không có ai dọn dẹp.

 

Nhưng chiếc giỏ đan lại có dấu vết bị lục lọi, trên ván giường để lại một đôi dấu chân.

 

Cách đây không lâu Cam Bằng Phi đã đặt chân lên ván giường, lục lọi đồ đạc trong giỏ đan.

 

Quý Trầm Giao nhìn chằm chằm vào bó dây thừng và dấu chân, trong đầu hiện lên bức ảnh hiện trường mà Tịch Vãn đã gửi cho anh vào buổi sáng, dấu chân được lấy mẫu trên cầu giống hệt với dấu chân mà anh đang nhìn thấy, dây thừng gai còn sót lại trong giỏ đan to bằng ngón tay cái của người trưởng thành, trùng khớp với vết lằn trên cổ Đường Tiểu Phi!

 

Sương mù lại một lần nữa bao phủ.

 

Theo như suy đoán trước đây, có người báo thù cho Hoàng Huân Đồng, Cam Bằng Phi mất tích, rất có thể sẽ bị giết giống như Đường Tiểu Phi, nhưng Đường Tiểu Phi có thể là bị Cam Bằng Phi siết cổ mà chết?

 

Tại sao Cam Bằng Phi lại làm như vậy?

 

Hết chương 18.

 

Chương 18: Song Sư (18)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên