Chương 18: Trời Đất, Cái Này Mà Cũng Ship Được Á?

 

Chương 18: Trời Đất, Cái Này Mà Cũng Ship Được Á?

 

Vương Lâm & Thẩm Văn Dục: “. . . . . .”

 

Cả hai đồng thời trầm mặc. Vương Lâm lặng lẽ đặt miếng dưa hấu trong tay xuống.

 

Ánh mắt Ninh Lạc dõi theo miếng dưa hấu, không rời một khắc.

 

【 Trái tim tôi đã chết, nhưng cái miệng thì chưa! Tôi muốn ăn ăn ăn ăn ăn! 】

 

Lúc này đùi Tôn Thiệu Nghi vẫn còn đang đau, nhìn cậu như vậy thì cười lạnh, không chút khách khí cầm lấy miếng dưa hấu to nhất, cắn một miếng: “Mọng nước, ngọt thật đó.”

 

“Ực.”

 

Ninh Lạc nuốt nước miếng.

 

【 Thật đáng ghét, dám dụ dỗ tôi, tại sao không thể cho đồng nghiệp chết hết đi! Chết hết đi cho rồi! Tan làm tôi sẽ đi tìm sát thủ giết hết bọn họ! 】

 

Thẩm Văn Dục nhịn cười, học theo cô, cầm lấy một xiên thịt ba chỉ nướng mỡ chảy: “Nhìn miếng thịt ba chỉ này xem, vân thịt hoàn hảo, nạc mỡ xen kẽ, mỡ chảy xèo xèo, một chút cay cay vừa phải.”

 

Anh ta giả vờ lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc, người đang giảm cân không thể ăn.”

 

Ninh Lạc nghiến răng.

 

Cậu nhịn nhục, ngồi xuống cạnh Thẩm Văn Dục, ngẩng đầu cười lấy lòng: “Anh ơi.”

 

Thẩm Văn Dục nghe cậu gọi mình như vậy, vui vẻ trêu chọc: “Cậu muốn làm gì?”

 

“Em có thể ăn một chút xíu được không?” Ninh Lạc đưa tay ra hiệu một chút xíu bằng móng tay, “Chỉ một chút xíu thôi.”

 

“Được không anh?” Cậu đáng thương nhìn Thẩm Văn Dục, giọng điệu mềm mại năn nỉ, lông mày rũ xuống, giống như một chú cún con vô tội.

 

Thẩm Văn Dục bị đánh gục, lập trường lung lay.

 

“. . . . . . Một chút?”

 

“Một chút thôi!” Ninh Lạc gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xiên thịt nướng, tràn đầy khao khát.

 

Thẩm Văn Dục nghĩ một miếng cũng không nhiều, do dự một chút vẫn đưa cho Ninh Lạc, nhấn mạnh: “Một miếng thôi đấy.”

 

“Ừm ừm.” Ninh Lạc vừa gật đầu vừa đưa miệng ngậm lấy miếng thịt dưới cùng.

 

Ngẩng đầu, một phát cắn sạch.

 

“Ninh Lạc!”

 

Thẩm Văn Dục nhanh tay lẹ mắt giật lại, Ninh Lạc ngậm chặt không buông, đầu đuổi theo xiên thịt, cuối cùng thành công cướp được ba miếng thịt vào miệng.

 

Cảm nhận được hương thơm ngậy béo của thịt trong miệng, cậu cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, che miệng cảnh giác nhìn Thẩm Văn Dục, phồng má nhai từng chút một, không nỡ nuốt hết xuống.

 

Thẩm Văn Dục nhìn que xiên trống trơn, tức giận bật cười: “Tối nay cậu cứ chờ mà luyện tập thêm đi.”

 

Ninh Lạc giơ tay lên đầu làm hình trái tim với anh ta, cực kỳ không kiêng nể gì mà chế nhạo.

 

Tôn Thiệu Nghi đứng xem, cười nhạo: “Mấy chiêu trò cỏn con này mà cũng lừa được cậu à?”

 

Cô không nói thì thôi, vừa nói Ninh Lạc liền nhớ đến thù dưa hấu chưa trả, oán khí giảm cân trong nháy mắt lại trỗi dậy, ba miếng thịt nướng hoàn toàn không thể cứu vãn, u oán nói: “Chị Thiệu Nghi, lúc nãy chị ăn dưa hấu trông thật đẹp.”

 

Tôn Thiệu Nghi lộ vẻ cảnh giác: “? Bệnh à?”

 

Ninh Lạc dùng ngón trỏ và ngón cái làm hình trái tim với cô, dịu dàng nói: “Giống như Robinson Crusoe săn bắn trở về ăn chiến lợi phẩm, mang một vẻ đẹp rất hoang dã.”

 

Vương Lâm sửng sốt, sau đó cười ha hả: “Ahahahahahahahaha!”

 

Ninh Lạc mỉm cười tặng hắn một trái tim nữa: “Đạo diễn Vương đừng cười nữa, tôi nhìn thấy amidan của anh rồi.”

 

Vương Lâm: “. . . . . .”

 

Mẹ nó, cười sớm quá rồi.

 

Tên nhóc này đang nã pháo vào tất cả mọi người đấy à.

 

Trợ lý Đào Tử đến muộn một bước, vừa vào đã thấy cảnh tượng này.

 

Cô đã nói rồi, người giảm cân không ăn no còn bị cắt tinh bột là rất dễ cáu kỉnh.

 

Đạo diễn Vương bọn họ vậy mà còn dám nhảy disco trong bãi mìn.

 

Đào Tử nhìn bọn họ với vẻ khâm phục.

 

Ai bảo chỉ có người đứng trong ánh sáng mới được coi là anh hùng.

 

Người dám đứng trơ trọi ở đó cũng vậy thôi.

 

——–

 

Ba ngày sau khi giảm cân, Ninh Lạc không chịu nổi nữa liền chuyển về khách sạn của đoàn phim.

 

Nhìn căn phòng nhỏ quen thuộc, cậu rơi nước mắt đầm đìa.

 

Ngày đầu tiên rời xa chiếc giường lớn êm ái, nhớ nó quá.

 

Hai trợ lý đang giúp cậu sắp xếp hành lý.

 

Tiểu Tống hỏi: “Anh Lạc, sao lại đột nhiên chuyển về vậy?”

 

Ninh Lạc trầm giọng nói: “Anh không thể đối xử đặc biệt được, anh phải đồng cam cộng khổ với đoàn phim.”

 

Cậu chắp tay sau lưng, đứng bên cửa sổ: “Ở cùng mọi người trong đoàn, anh có thể đắm chìm trong vai diễn bất cứ lúc nào, đảm bảo trạng thái tốt nhất của mình. Đó là trách nhiệm của anh với công việc.”

 

Tiểu Tống kính phục: “Anh Lạc thật sự quá chuyên nghiệp rồi!”

 

Đào Tử: “Ơ? Em cứ tưởng là do mỗi lần dì Trương nấu cơm xong anh Lạc chỉ được nhìn mà không được ăn, không chịu nổi nên mới chuyển ra ngoài chứ.”

 

Ninh Lạc: “. . . . . .”

 

Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa.

 

Cậu sắp bị tổn thương tâm lý rồi.

 

Dọn dẹp xong chuẩn bị đến phim trường, lúc đang ở sảnh khách sạn chờ Tiểu Tống lái xe đến, Ninh Lạc nhìn thấy vài chiếc xe bảo mẫu chạy tới.

 

“Dạo này lại có đoàn phim nào đến à?”

 

Đào Tử cũng liếc mắt nhìn: “Chắc là vậy, khu này toàn là phim trường mà.”

 

Cậu không nghe Vương Lâm nhắc đến, chắc là đoàn phim đó sẽ không ở đây lâu. Ninh Lạc thấy Tiểu Tống lái xe tới, quay đầu liền quẳng chuyện này ra sau đầu, bước lên xe.

 

Ngược lại, hai người vừa xuống xe thì nhìn theo bóng cậu rời đi.

 

Ninh Tịch Bạch nhíu mày: “Vừa nãy, đó có phải là Ninh Lạc không?”

 

Thôi Hướng Dương nhìn theo hướng cậu nói, chỉ thấy được nửa người chui vào xe. Nhớ lại lần trước ở bữa tiệc bị Ninh Lạc chơi một vố, sắc mặt vô cùng khó coi: “Sao chỗ nào cũng thấy cậu ta vậy, xúi quẩy thật đó.”

 

Ninh Tịch Bạch: “A Dương, đừng nói vậy, đó là anh trai em. Đoàn phim của bọn họ đóng ngay đây, anh cũng biết mà.”

 

“Em coi cậu ta là anh trai, cậu ta chưa chắc đã coi em là em trai đâu, nếu không cũng sẽ không để chú Ninh đuổi em đến ở trong đoàn phim thế này.” Thôi Hướng Dương phẫn uất nói, nhìn theo bóng dáng xe bảo mẫu rời đi.

 

——-

 

Trong lúc chờ đến lượt quay phim, Ninh Lạc bê một chiếc ghế đẩu nhỏ ra ngồi lướt điện thoại.

 

Tạp chí cậu chụp lần trước hôm nay đã tung ảnh, cậu phải đăng bài chia sẻ lên Weibo.

 

Vừa chia sẻ chưa được một giây, điện thoại đã vang lên những tiếng ting ting ting, vừa refresh lại, bên dưới đã hiện lên một dãy biểu cảm.

 

【 Cảm xúc của chị đây rất phức tạp: Còn biết đăng Weibo cơ đấy? Tưởng cậu giả chết rồi chứ [ Ninh Lạc len lén nhìn trộm ]】

 

【 Chuyên gia tâm thần họ Tôn ở bệnh viện Hồng Sơn: Buổi chiều tốt lành Ninh tiên sinh, hôm nay tinh thần thế nào rồi?】

 

【 Nếm thử môi của trai đẹp: Vợ ơi! Chụt chụt chụt chụt chụt chụt! [ Ninh Lạc bĩu môi hôn gió ]】

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Ninh Lạc chỉ dám liếc nhìn một cái, không còn can đảm xem tiếp, vội vàng chia sẻ xong xuôi.

 

Cư dân mạng lại vì bài đăng của cậu mà trở nên kích động.

 

【 Hay lắm, hóa ra là tạp chí hợp tác với Lộ Đình Châu lần trước! 】

 

Mọi người đều chỉ mới xem qua video quay lén, nhất thời tò mò về thành phẩm, nhao nhao bấm vào trang trưng bày của tạp chí.

 

【 Nghe nói là tạp chí theo concept chủ đề, bên trong còn có diễn xuất nữa. 】

 

【 Nghĩ đến diễn xuất của Ninh Lạc là….. Thôi chị em à, xin phép không xem nữa nhé.】

 

【 Để em đi mua 10 thùng nước rửa chén Bảo Thư rồi hẵng xem. 】

 

【 Tôi không sợ, để tôi! Tôi không tin có ảnh đế mà lại tệ được.】

 

【 Kính anh là bậc trượng phu. 】

 

【 Kính anh là bậc trượng phu 】

 

Vị cư dân mạng dũng cảm này mang theo hy vọng của hàng vạn người, click vào trang trưng bày, quyết định hy sinh quên mình.

 

Kéo một cái liền thấy ảnh chụp chung của hai người.

 

Trong hang động tối tăm, y phục đen tuyền của tên nô lệ câm bị nhuốm đầy máu, hai tay bị trói chặt, cổ tay bị còng treo lên trên, quỳ rạp xuống đất. Cằm bị một cây quạt ngọc trắng ép nâng lên, người anh em song sinh đứng sau lưng, mỉm cười thích thú nhìn dáng vẻ chật vật của cậu.

 

Mái tóc đen nhánh trượt xuống vai, quyện vào những sợi tóc dính máu, trông thật khó phân biệt được.

 

Chỗ đuôi quạt, máu tươi tí tách nhỏ xuống.

 

Trong đôi mắt của tên nô lệ câm là căm hận muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, nhưng lại bị áp chế đến mức không thể động đậy.

 

Tay người xem nhấp chuột khẽ run.

 

Một lúc sau: “Trời, vậy mà lại là yêu hận đan xen! Sao tôi lại thấy hơi cuốn thế nhỉ?”

 

Cái màn diễn xuất bằng mắt này, muốn bao nhiêu hint thì có bấy nhiêu hint luôn ấy chứ!

 

Những người xem khác đều kinh ngạc.

 

【 Má ơi, đây là? Ninh Lạc? Hả? 】

 

【 Ninh Lạc có khả năng biểu đạt này á? ? ? 】

 

【 Xem xong tôi chỉ có một cảm nhận, cặp đôi này, hơi bị ngon. 】

 

【 Xong, tôi bắt đầu ship hai người này rồi, tôi bị ám ảnh rồi. 】

 

【 Ninh Lạc, cậu đã vớ được ảnh đế rồi, cậu thực sự nổi tiếng rồi, đời này coi như viên mãn rồi, để tôi đi ăn mừng một bữa ra trò! 】

 

【 Trời đất, cái này mà cũng ship được á??? 】

 

Mầm mống ship couple vừa nhen nhóm, fan của Lộ Đình Châu lập tức không vui, quảng trường Weibo nhất thời náo loạn.

 

Hứa Linh đã sớm đoán trước được điều này, dặn Đào Tử để ý Ninh Lạc, bảo cậu không được có động tĩnh gì, cứ giao hết cho người có chuyên môn.

 

Sau khi Ninh Lạc đồng ý cũng không để tâm nữa, đăng nhập vào nick clone đã lâu không động đến, định ghi lại cuộc sống giảm cân bi thảm của mình.

 

Kết quả vừa online đã thấy chấm đỏ thông báo ở phía trên, cậu lại là người mắc bệnh thích sạch sẽ, nghĩ không biết là do blogger nào đăng bài mà lại có thông báo, liền bấm vào định xóa đi.

 

Ai ngờ phát hiện không phải, mà là một người dùng có tên là L đã like bài viết của cậu, còn follow cậu.

 

“Đây là ai vậy?” Cậu dùng hai ngón tay phóng to avatar của người nọ, nhìn con mèo trên đó mấy lần, xác định mình không quen biết, bèn nhắn tin hỏi thẳng: “Bạn là ai?”

 

Đối phương vậy mà đang online, ba phút sau chậm rãi trả lời.

 

【L: Fan của Lộ Đình Châu. 】

 

【L: Thấy cậu cũng thích anh ấy nên kết bạn. 】

 

Ninh Lạc lịch sự đáp lại:

 

【 Quần đùi bốc cháy: Okela, vậy chúng ta là chị em tốt rồi nhé, moah moah. 】

 

【L: Tôi là con trai. 】

 

【 Quần đùi bốc cháy: À ok, anh em tốt.  】

 

Chưa kịp để đối phương trả lời, Ninh Lạc đã vội đi vệ sinh, vứt lại một câu “Có gì nói chuyện sau.”, sau đó offline.

 

Nhiếp Văn Đào đang bận rộn công việc thì nghe thấy một tràng cười.

 

Anh ta nhìn theo hướng phát ra tiếng cười, thấy Lộ Đình Châu đang ngồi trên ghế sofa cúi đầu mỉm cười, nụ cười phảng phất như gió xuân.

 

“Nghĩ gì mà vui thế?”

 

“Không có gì.” Lộ Đình Châu cất điện thoại, nụ cười vẫn chưa tắt, “Chỉ là cảm thấy Ninh Lạc rất thú vị.”

 

Nhiếp Văn Đào: “Nhắc đến cậu ta, chắc trên mạng lại phải ồn ào thêm vài ngày vì chuyện cậu chụp tạp chí với cậu ta, fan của cậu chắc chắn là không vui rồi.”

 

Không cần hỏi lý do, Lộ Đình Châu cũng đoán được một hai: “Dẹp yên đi, đừng để chuyện bé xé ra to.”

 

“Để tôi lên tiếng một câu. Nhưng mà có vẻ cậu rất thích Ninh Lạc nhỉ?” Bao nhiêu năm nay, Nhiếp Văn Đào chưa từng thấy anh quan tâm đến một người mới nào như vậy, rất ít khi nhúng tay vào những chuyện thế này.

 

Lộ Đình Châu không phủ nhận: “Cậu ấy từng giúp tôi, nên dĩ nhiên tôi phải bảo vệ một chút.”

 

——

 

Nhà vệ sinh trong đoàn phim hôm nay đông người, Ninh Lạc đành phải chạy ra ngoài tìm nhà vệ sinh công cộng, mất thêm một lúc mới quay lại.

 

Kết quả vừa quay lại, đã thấy đoàn phim náo loạn, cậu đi về phía đám đông vài bước, liền nhìn thấy một quả đầu đỏ.

 

Mái tóc đỏ rực rỡ như vậy, chắc chắn là Thôi Hướng Dương rồi.

 

Thôi Hướng Dương đang chống nạnh, chỉ tay múa chân trong đoàn phim: “Nhìn cái dàn thiết bị rách nát của đoàn phim các người kìa, đúng là nghèo kiết xác. Nói tôi nghe xem, không có tiền thì còn cố làm gì nữa, giải tán cho rồi.”

 

Phó đạo diễn nhìn theo hướng cậu ta chỉ, khóe miệng giật giật.

 

Thằng ngu, đó là thiết bị mới nhất, tốt nhất mới nhập khẩu, vừa mới chuyển đến, quý giá lắm đấy.

 

Trước đây Vương Lâm không có tiền nên phải nhịn Thôi Hướng Dương ba phần, giờ thấy hắn ta như vậy, ngược lại cũng không thấy tức giận nữa.

 

Nói trắng ra, là do chênh lệch quá lớn, nên mới không coi ai ra gì.

 

Hắn nhướng mày: “Cậu đừng có đứng núi này trông núi nọ nữa, đi cho khuất mắt tôi.”

 

Thôi Hướng Dương phản ứng một lúc mới nhận ra Vương Lâm đang mắng mình: “Vương Lâm, không phải lúc trước ông cầu xin tôi sao?!”

 

Ninh Lạc vừa vặn chen vào, nghe được câu này.

 

【 Tổn thương cái gì chứ, sao còn nhạy cảm hơn cả mấy em thụ trong truyện Hải Đường vậy? 】

 

Ba người Vương Lâm: “. . . . . .”

 

Khụ, hiểu ý luôn.

 

Ninh Lạc đảo mắt, nhìn về phía một người không mấy nổi bật bên cạnh Thôi Hướng Dương.

 

Người nọ có một nốt ruồi đỏ sẫm trên mặt, ngay ở khóe mắt, vô cùng đặc biệt.

 

【 Chậc, người này chẳng phải là tên nịnh hót chuyên nghiệp Kiều Tử Thần đấy sao? Nghe đồn lúc nào cũng mang theo Viagra, thấy chỗ nào hở ra là nhét cho Thôi Hướng Dương một hộp? 】

 

【 Tôi cá là bây giờ trên người cậu ta nhất định có. Cả một hộp đấy! Cái phúc “Chết vì sung sướng” của Thôi Hướng Dương coi như đã được đáp ứng rồi. 】

 

Vẻ mặt chán ghét của Vương Lâm và mọi người lập tức biến đổi.

 

Nói tóm lại là trở nên phấn khích.

 

Còn chờ gì nữa, khám người thôi!

 

Hết chương 18.

 

Chương 18: Trời Đất, Cái Này Mà Cũng Ship Được Á?

Ngày đăng: 21 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên