Chương 180: Tranh Luận (32)

 

Chương 180: Tranh Luận (32)

 

Lý Đông Trì còn chưa kịp lên tiếng, người đàn ông đứng sau lưng anh ta đã khinh miệt hừ lạnh một tiếng. Minh Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, gã kia chạm phải ánh mắt của Minh Hàn, liền phóng về phía cậu một cái nhìn đầy đe dọa.

 

Đó là một người đàn ông da trắng cao lớn vạm vỡ, mang dáng dấp người Bắc Âu, tóc và lông mày vàng nhạt gần như trắng, ngũ quan thô kệch, phần thân trên chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ tập gym, để lộ ra cánh tay và bờ vai cuồn cuộn cơ bắp. Hắn ta đang cầm một khẩu súng tiểu liên, cằm hếch cao, có vẻ rất coi thường cảnh sát đến từ đất nước xa xôi là Hoa Quốc này.

 

Trần Tranh không để tâm đến tiếng hừ lạnh của hắn ta, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên khuôn mặt Lý Đông Trì. Lý Đông Trì quay người lại nói gì đó với gã to con, gã kia trợn trắng mắt, lùi về sau một bước.

 

Lý Đông Trì quay lại, trên mặt mang theo nụ cười, “Đúng vậy, giống như anh đoán, tôi và Kim Tú Hà có trao đổi thông tin. Nhưng điều này cũng là vì kế hoạch của chúng ta. Đội trưởng Trần thử nghĩ xem, nếu tôi thực sự giấu anh làm chuyện mờ ám, thì sao có thể để anh đi thẩm vấn Nguyễn Hưng Kiệt và Trịnh Phi Long ngay lúc này chứ? Anh vừa thẩm vấn, Trịnh Phi Long chẳng phải sẽ khai hết ra sao?”

 

Trần Tranh gật đầu, “Cũng có lý. Vậy kế hoạch của anh là gì? Kim Tú Hà dễ dàng giao thuộc hạ cho anh như vậy, anh đã cho cô ta thứ gì để đổi lấy?”

 

Lý Đông Trì cười thoải mái, “Đội trưởng Trần quả là người thông minh. Trên danh nghĩa, tôi quả thật đã đạt được một giao dịch với Kim Tú Hà.”

 

Trần Tranh vẫn bình tĩnh như không, nghiêm túc và điềm tĩnh lắng nghe.

 

“Tham vọng của tôi lớn đến mức không thể che giấu được, tôi muốn đất nước của mình sớm ổn định trở lại, quyết tâm diệt trừ các tổ chức tội phạm và những kẻ sâu mọt trong chính phủ. Một số người ở thành phố Tiêu Lưu biết điều đó, Kim Tú Hà cũng biết. Lần này hành động lớn hơn trước, tôi còn mời cả các anh đến.”

 

Lý Đông Trì nói: “Kim Tú Hà có lo lắng, vì vậy đã tìm đến tôi, cung cấp thông tin về Nguyễn Hưng Kiệt và Trịnh Phi Long, hy vọng tôi có thể ‘hành động chậm lại’. Món quà tự dâng tận cửa này, tôi không nhận thì phí, tôi nhận nó, còn có thể trấn an cô ta, để cô ta yên tâm sắp xếp kế hoạch. Các anh cũng tiết kiệm được công sức truy bắt Nguyễn, Trịnh, một mũi tên trúng ba đích.”

 

Trần Tranh suy nghĩ một lúc, “Vậy anh có biết cô ta đang sắp xếp kế hoạch gì không?”

 

“Tôi không chỉ biết, mà còn biết vị trí cụ thể.” Lý Đông Trì bấm mở bản đồ điện tử, chỉ vào khu vực hỗn loạn phía Bắc, “Nơi này gọi là khu vực Tiết Lan, nơi này xảy ra đánh nhau triền miên, khu vực nguy hiểm nhất đất nước chúng tôi chính là ở khu vực này. Hiện tại nó cơ bản là địa bàn của Kim Tú Hà, Kim Tú Hà đang đợi Lương Nhạc Trạch ở đây, muốn tóm gọn anh ta. Lực lượng cảnh sát của chúng tôi chưa bao giờ đặt chân vào đó, cô ta không lo lắng tôi sẽ đột nhiên dẫn người ập vào, nhưng cô ta lo lắng sự xuất hiện của các anh sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch đối phó với Lương Nhạc Trạch của cô ta, vì vậy hy vọng tôi có thể cản bước các anh.”

 

Trần Tranh cụp mắt xuống, “Nhưng anh không những không cản bước, mà còn nói hết với tôi.”

 

“Cảnh sát luôn đứng về phía cảnh sát, cho dù quốc tịch có khác nhau, mục đích cũng khác nhau.” Lý Đông Trì phóng to bản đồ, cho đến khi có thể nhìn rõ cung điện trên núi, “Nếu tôi đoán không nhầm, Bặc Dương Vận mà các anh đang tìm kiếm cũng ở đây.”

 

Hơi thở của Minh Hàn chợt trầm xuống.

 

Trần Tranh nói: “Các anh đã lần theo dấu vết của Bặc Dương Vận?”

 

Lý Đông Trì gật đầu, “Ông ta đã từng xuất hiện ở thành phố Tiêu Lưu, sau đó thì biến mất, ông ta chỉ có thể đi về phía Bắc, người của chúng tôi đã nhìn thấy người cực kỳ giống ông ta ở Tiết Lan. Lương Nhạc Trạch cũng ở gần Tiết Lan, trong tay anh ta có số lượng vũ khí và binh lực lớn đến mức các anh không thể tưởng tượng nổi đâu.”

 

Trần Tranh hỏi: “Bây giờ có cách nào để đến Tiết Lan nhanh nhất không?”

 

Lý Đông Trì lộ vẻ mặt khó xử, “Cảnh sát Trần, anh biết đấy, can thiệp vào cuộc chiến giữa các tổ chức tội phạm lúc này không phải là một hành động sáng suốt.”

 

Trần Tranh nói: “Tôi phải đưa Lương Nhạc Trạch sống sót trở về.”

 

Một tiếng huýt sáo vang lên, tiếp theo là tiếng vỗ tay lộn xộn, gã da trắng tên Bố Lôi kia vẫn chưa rời đi, hắn ta đang nhìn Trần Tranh với vẻ mặt chế giễu.

 

“Bố Lôi.” Lý Đông Trì lên tiếng cảnh cáo.

 

Bố Lôi bước tới, mỗi bước chân hắn ta đi đều rất mạnh, khiến tầng hầm vang vọng lại tiếng động lớn. Hắn ta dừng lại cách Trần Tranh năm bước chân, nhưng không phải là chủ động dừng lại.

 

Minh Hàn đã chắn trước mặt hắn ta, ánh mắt cậu sắc bén như dao.

 

Bầu không khí nhất thời ngưng trệ, vài giây sau, Trần Tranh mỉm cười kéo Minh Hàn ra sau lưng, nhìn thẳng vào Bố Lôi, “Muốn nói gì?”

 

Bố Lôi cúi người xuống, giống như người khổng lồ trong truyện cổ tích đang quan sát con người tự ý xâm phạm lãnh địa của mình, một lúc sau, hắn ta cười nham hiểm, nói bằng tiếng Hoa chưa sỏi: “Cảnh sát Trần, anh có biết khu vực Tiết Lan là nơi như thế nào không?”

 

Trần Tranh thản nhiên đáp: “Có lẽ anh có thể giới thiệu cho tôi biết?”

 

Bố Lôi duỗi ngón trỏ ra, gần như muốn chạm vào môi Trần Tranh, Trần Tranh nghiêng đầu né tránh. Bố Lôi cười ha hả, dường như rất hài lòng với phản ứng và ánh mắt chán ghét của Trần Tranh.

 

“Chính là như vậy! Haha! Chính là như vậy!”

 

Cười đã đời, hắn ta trêu chọc: “Người trắng trẻo xinh đẹp như cảnh sát Trần mà đến đó sẽ bị bán đấy…”

 

Chữ cuối cùng vừa thốt ra, cổ họng hắn ta đã bị một bàn tay bóp chặt. Ánh mắt hắn ta sững lại, lập tức vùng vẫy, nhưng bàn tay thon dài kia trông có vẻ không thể so sánh được với bàn tay to lớn của hắn ta, nhưng lại giống như một chiếc kìm sắt, khiến hắn ta khó lòng thoát ra được.

 

Minh Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, dường như chỉ cần siết chặt năm ngón tay một chút nữa thì sẽ bóp nát đốt sống cổ sau lớp cơ bắp dày đặc kia.

 

“Hộc… Hộc…” Bố Lôi phát ra tiếng thở dốc nặng nề, khuôn mặt to lớn ngày càng đỏ bừng, Lý Đông Trì định lên tiếng, nhưng tay Trần Tranh đã đặt lên vai Minh Hàn, anh ghé sát tai cậu nói nhỏ một câu.

 

Minh Hàn nhướng mày, buông Bố Lôi ra. Bố Lôi cúi người ho dữ dội, sau khi lấy lại hơi thở, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ trừng trừng nhìn Minh Hàn.

 

Lý Đông Trì tiến lên giảng hòa, bảo người đưa Bố Lôi ra ngoài.

 

“Đội trưởng Lý, nghĩ cách đưa chúng tôi đến Tiết Lan, không thành vấn đề chứ?” Trần Tranh quay lại chủ đề ban đầu.

 

Lý Đông Trì lộ vẻ mặt khó xử, nhưng rất nhanh sau đó đã gật đầu, “Cảnh sát Hoa Quốc đã quyết định mạo hiểm, tôi chắc chắn cũng sẽ không chùn bước. Chỉ là, phía Bắc đã ra khỏi khu vực kiểm soát của tôi, rất nguy hiểm, cần phải chuẩn bị nhiều thứ, mong các anh thông cảm.”

 

Trần Tranh gật đầu, “Chúng tôi có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

 

Thành phố Tiêu Lưu về đêm còn náo nhiệt hơn ban ngày, bãi biển, quán bar, đâu đâu cũng là người người tấp nập vui chơi giải trí.

 

Đội cơ động rời khỏi khách sạn Mạnh Tạp Phi, Chu Quyết vẫn còn đang hồi tưởng lại hương vị của ba miếng bít tết vừa ăn, đề nghị Đường Hiếu Lý xem xét việc đưa đầu bếp từ nước M về, nâng cấp căn tin của đội cơ động lên một tầm cao mới.

 

Văn Ngộ ở bên cạnh nói, Chu Quyết chủ yếu là ăn quá nhiều, trợ cấp ăn uống cá nhân đã vượt mức. Chu Quyết vội vàng bịt miệng Văn Ngộ lại không cho nói, Minh Hàn đi tới, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng vượt mức rồi.”

 

Mắt Chu Quyết sáng lên, một người vượt mức thì phiền phức, mọi người đều vượt mức thì đó không còn là vấn đề nữa, chứng tỏ tiêu chuẩn trợ cấp này có vấn đề.

 

“Nhưng anh của tôi đã bù vào cho tôi rồi.” Minh Hàn nhướng mày với Chu Quyết, vẻ mặt đắc ý kiểu cậu có anh không.

 

Chu Quyết: “…”

 

Văn Ngộ tiến lên, vỗ vai Chu Quyết.

 

Chu Quyết nói: “Có phải Điểu ca bị bệnh rồi không?”

 

“Bình thường thôi, mùa xuân đến rồi mà.” Văn Ngộ ra vẻ từng trải, nói: “Lại còn là bờ biển nồng nàn nóng bỏng nữa chứ.”

 

Chu Quyết khó hiểu, “Vậy thì sao?”

 

Văn Ngộ nói: “Mùa xuân đến chim sẽ động dục, nhịn một chút là được rồi.”

 

Chu Quyết nhìn quanh bốn phía, “Nhưng đối tượng động dục của cậu ta đâu?”

 

Trần Tranh không có ở đây.

 

…………

 

Sau khi kết thúc cuộc gặp gỡ ban đầu với phía cảnh sát Nước M, Trần Tranh không rời đi ngay, mà mời Lý Đông Trì uống một ly.

 

Không chỉ Lý Đông Trì ngạc nhiên, mà ngay cả Minh Hàn cũng nhịn không được lên tiếng: “Anh?”

 

Trần Tranh giơ tay ra hiệu cho cậu tránh sang một bên. Dưới ánh đèn mờ ảo của khách sạn, màu da của Trần Tranh hiện lên vẻ lạnh lùng xa cách, khó gần. Anh thậm chí còn kéo cổ áo ra, cười nói: “Bạn bè từ phương xa đến, tôi cứ tưởng tối nay Đội trưởng Lý sẽ chiêu đãi chúng tôi một bữa.”

 

Sau một thoáng sững sờ, Lý Đông Trì lập tức mỉm cười rạng rỡ: “Được thôi, Cảnh sát Trần muốn chơi gì nào?”

 

Mọi người đi về phía khu vườn treo trên sân thượng của khách sạn, đương nhiên Minh Hàn cũng đi theo, nhưng trên đường đi, Trần Tranh đã ấn cậu vào tường.

 

Làn gió biển mang theo âm thanh ồn ào, náo nhiệt thổi qua khe hở giữa hai người, màn đêm mờ ảo như một lớp lụa mỏng bao trùm lấy bọn họ. Trần Tranh gần như áp sát môi mình vào môi Minh Hàn, “Quên lời anh vừa dặn em rồi à?”

 

Minh Hàn cau mày, “Không cần thiết phải….”

 

Trần Tranh nâng cằm Minh Hàn lên, dứt khoát hôn lên. Xung quanh rất nhiều du khách quay đầu lại, phát ra tiếng cười ồ thích thú.

 

“Có những người không cho hắn ta nếm trải chút đau khổ, sau này hắn ta sẽ càng thêm kiêu ngạo, người đứng sau hắn ta càng thêm giở trò.” Trần Tranh thành thạo vuốt ve gáy Minh Hàn, như đang vuốt ve an ủi một con thú hoang, “Yên tâm về khách sạn đợi anh, nếu anh mà xảy ra chuyện ở đây, thì Lý Đông Trì cũng quá ngu ngốc rồi.”

 

Minh Hàn nhìn vào mắt Trần Tranh, từ lúc đáp xuống sân bay, cậu đã nhận ra Trần Tranh ở đây khác hẳn với ở trong nước. Anh của cậu có vẻ ngoài trầm ổn, chín chắn, nhưng ẩn sâu bên trong lại là một tâm hồn phóng khoáng, bất kham, ngày thường che giấu kỹ càng, đến nơi tội ác hoành hành này, cuối cùng cũng không cần phải kiềm chế bản thân nữa. Hơn nữa, quá chính trực ở đây sẽ bị thiệt thòi, thỉnh thoảng lộ ra móng vuốt mới là cách tốt nhất để ứng phó với nước M.

 

Minh Hàn kéo tay Trần Tranh xuống, nheo mắt, “Em ở dưới đợi anh.”

 

Trần Tranh trở lại đám đông, Bố Lôi nhìn anh với vẻ mặt u ám, trong tiếng nhạc xập xình, Trần Tranh nghe thấy tiếng hắn ta bẻ khớp ngón tay.

 

Khu vực phía Tây của khu vườn trên sân thượng là khu VIP, chỉ có khách quý mới được vào, những mỹ nhân khó phân biệt được giới tính đang nhảy những điệu múa khêu gợi trong bể rượu. Lý Đông Trì gọi một bàn rượu, nói với Trần Tranh: “Có lẽ cảnh sát Trần sẽ không thích chương trình ở đây, nên vừa rồi tôi có chút sơ suất.”

 

Trần Tranh nốc cạn ly rượu được đưa đến trước mặt, ánh mắt vượt qua Lý Đông Trì, rơi vào người Bố Lôi, “Tôi nghe nói thành phố Tiêu Lưu có một số tiết mục đặc sắc? Hay là đội trưởng Lý để tôi được mở mang tầm mắt?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Lý Đông Trì vỗ tay, vài người đàn ông cơ bắp lực lưỡng xuất hiện. “Cảnh sát Trần muốn xem đấu vật mỹ nam à?”

 

Đấu vật mỹ nam, nhưng người tham gia lại không phải mỹ nam, mà màn trình diễn cũng không đơn giản chỉ là đấu vật, đó là một môn đánh đấm phổ biến ở một số vùng của nước M, người tham gia không câu nệ chiêu thức, không từ thủ đoạn, vì vậy hình ảnh thường xuyên rất đẫm máu, chuyện người đứng thẳng đi vào, nằm ngang đi ra là chuyện thường thấy.

 

Những người đàn ông cơ bắp bị tạt đầy rượu đắt tiền, đã lao vào đánh nhau. Trần Tranh lại kêu dừng, hất cằm về phía Bố Lôi.

 

Bố Lôi ngạc nhiên, “Anh muốn xem tôi à?”

 

Trần Tranh đặt ly rượu xuống, “Tôi muốn đấu với anh một trận.”

 

Lý Đông Trì ngăn cản: “Cảnh sát Trần, điều này…..”

 

Trần Tranh khiêu khích nhìn Bố Lôi, đáp lại hắn ta bằng ánh mắt chế giễu. Bố Lôi không chịu được kích động, vỗ cho một cái bàn vỡ tan tành, vừa bẻ ngón tay vừa bước lên võ đài, túm lấy người đàn ông cơ bắp đang vật lộn ném sang một bên, ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Tranh.

 

Trần Tranh xoay xoay cổ, ung dung bước lên võ đài. Tiếng nhạc vang lên dồn dập, Bố Lôi phấn khích, khoe khoang cơ bắp của mình, đặc biệt là hai cánh tay rắn chắc như dây thừng kia, như thể chỉ cần trận đấu vật bắt đầu, hắn ta có thể dễ dàng bẻ gãy cổ Trần Tranh.

 

So với dục vọng thể hiện mạnh mẽ của Bố Lôi, Trần Tranh giống như một kẻ thấp bé, yếu đuối bị ném lên võ đài, mà bản thân kẻ yếu đuối kia còn chưa biết kết cục của mình.

 

Đấu vật mỹ nam là một chương trình giải trí rất tàn khốc, trước khi chính thức bắt đầu, hai bên có thể thoải mái khiêu khích đối phương. Trần Tranh tập trung nhìn chằm chằm Bố Lôi, di chuyển vị trí theo bước chân của hắn ta, trên mặt treo một nụ cười như có như không. Trong mắt Bố Lôi, điều này dường như là do quá căng thẳng mà tạo ra.

 

Âm nhạc càng trở nên dồn dập, tiếng reo hò của mọi người cũng lớn hơn. Màn bắn pháo hoa trên bãi biển bắt đầu, Trần Tranh giả vờ bị thu hút sự chú ý, liếc mắt nhìn sang phía trên. Bố Lôi bám sát ánh mắt của anh, nhưng đột nhiên, người trong tầm mắt lại biến mất!

 

Trần Tranh cúi người xuống, trượt người sát mặt đất, như chim én lướt qua mặt hồ, Bố Lôi còn chưa kịp phản ứng, cơn đau dữ dội đã truyền đến từ mắt cá chân, thân hình to lớn như ngọn núi sụp đổ trong trận động đất.

 

Trần Tranh nhắm chính xác vào mắt cá chân của hắn ta, cú đá này cực kỳ chuẩn xác, trong nháy mắt tung ra, mu bàn chân gập lại, giữ vững trọng tâm cơ thể, đồng thời khiến Bố Lôi hoàn toàn mất kiểm soát bàn chân trái.

 

Bố Lôi ngã nhào xuống đất, ly rượu trên tay Lý Đông Trì khựng lại, trong mắt phản chiếu hình ảnh Trần Tranh lăn một vòng nhanh như chớp, lao về phía Bố Lôi.

 

Tuy Bố Lôi to con, nhưng cũng không thiếu sự nhanh nhẹn, hắn ta chống tay phải xuống, xoay người, hai chân đột nhiên kẹp về phía Trần Tranh. Trần Tranh ngửa người nhảy lên, như cá chép vượt sóng dữ, hơn nữa còn mượn lực từ đôi chân của Bố Lôi, tung một cú đá vào đầu hắn ta.

 

Bố Lôi bay người ra ngoài, đập tan nát bàn ghế xung quanh, mảnh chai rượu vỡ cứa vào da đầu hắn ta, nhuộm đỏ mái tóc vàng nhạt mà hắn ta luôn tự hào. Hắn ta cau mày, định đứng dậy, nhưng vừa dùng sức vào chân, cơn đau buốt óc liền truyền từ mắt cá chân lên não. Hắn ta gầm lên một tiếng, ôm lấy mắt cá chân, lúc này mới nhận ra trận đấu này đã kết thúc từ lúc Trần Tranh “Tập kích” rồi.

 

Trần Tranh bước tới, ngồi xổm xuống, túm lấy mái tóc ướt đẫm rượu của Bố Lôi. Bố Lôi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, thở hổn hển.

 

“Đến Tiết Lan, người bị bán chính là anh.” Trần Tranh lạnh lùng hất đầu hắn ta ra, “Đồ vô dụng.”

 

Lý Đông Trì vỗ tay một cái, lập tức có người tiến lên dìu Bố Lôi đi. Trần Tranh phủi phủi tro bụi trên người, mỉm cười với Lý Đông Trì: “Xin lỗi Đội trưởng Lý, làm bị thương người của anh rồi.”

 

“Nói gì vậy, rõ ràng là do hắn ta ăn nói bất lịch sự trước.” Lý Đông Trì nói: “Cảm ơn Cảnh sát Trần đã giúp tôi dạy dỗ tên thuộc hạ không biết phép tắc này.”

 

Trần Tranh lịch sự gật đầu, “Chuyện đến Tiết Lan, còn phải nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn nữa.”

 

Lý Đông Trì tiễn Trần Tranh xuống dưới khách sạn, “Cảnh sát Trần, tôi rất tò mò lúc nãy ở dưới tầng hầm anh đã nói gì với cảnh sát Minh. Nếu không phải anh an ủi cậu ấy, thì lúc đó Bố Lôi đã phải nằm cáng ra ngoài rồi nhỉ?”

 

Trần Tranh như chợt nhớ ra, mãi một lúc sau mới ồ lên một tiếng, “Tôi nói với em ấy, chuyện nhỏ này để tôi tự mình giải quyết.”

 

Lý Đông Trì nhướng mày, “Thì ra là vậy.”

 

……….

 

Khu vực phía Bắc nước M bị các thế lực thô bạo chia cắt, một chiếc xe bọc thép đã bị một trạm kiểm soát chặn lại khi sắp tiến vào khu vực Tiết Lan, lính đánh thuê che mặt cầm súng tiểu liên tiến lên, gõ gõ vào cửa sổ xe, ra hiệu cho người bên trong xuống xe để kiểm tra.

 

Cửa sổ xe hạ xuống, một bàn tay đeo găng tay thò ra, lính đánh thuê còn chưa kịp phản ứng thì đã có một lỗ máu xuất hiện trên mi tâm.

 

Ngay lập tức, tiếng súng dày đặc vang lên ở trạm kiểm soát nơi vùng hoang vu hẻo lánh này, hỏa lực bắn ra từ họng súng tiểu liên, con người ngã xuống như bùn, không ngừng đổ gục xuống vũng máu co giật.

 

Mười phút sau, chiếc xe bọc thép tông vỡ rào chắn yếu ớt, cán qua những thi thể còn tươi, lao về phía bóng tối sâu hơn.

 

Tin tức về kẻ xâm nhập không rõ danh tính tấn công trạm kiểm soát phía Đông thành phố Tiết Lan nhanh chóng truyền đến cung điện Ngọc Bích, xác lính đánh thuê bị xe bọc thép cán nát, con đường đất nhuốm đầy máu tươi và nội tạng, xe bọc thép lao đi, phía sau có ít nhất mười chiếc xe bám theo.

 

Đỗ Nguyệt Lâm cười lớn, giơ súng tiểu liên bắn loạn xạ vào bức tượng tinh xảo, tác phẩm nghệ thuật hình người đầu thú ngay lập tức bị bắn thành bột phấn, chỉ còn lại nửa cái đầu lăn lông lốc trên đất.

 

“Tốt!” Đỗ Nguyệt Lâm hét lớn: “Đến hay lắm! Chỉ sợ anh ta không dám đến thôi!”

 

Bặc Dương Vận ngồi trên chiếc ngai vàng đã mất đi ý nghĩa ban đầu, nhắm mắt dưỡng thần, dường như không hề nghe thấy tiếng súng và thông tin tình báo được truyền về theo thời gian thực. Nhưng mi tâm ông ta hơi nhíu lại, các ngón tay cũng đang run rẩy.

 

“Cảnh sát Hoa Quốc đang làm gì?” Đỗ Nguyệt Lâm hỏi tên thuộc hạ che mặt, “Lý Đông Trì có động tĩnh gì không?”

 

Tên che mặt đáp: “Cảnh sát Hoa Quốc đều đang ở thành phố Tiêu Lưu, đối thủ của Lý Đông Trì đang gây áp lực cho anh ta, Long Phú Sinh sắp không chịu nổi nữa rồi, trong thời gian ngắn không thể phối hợp với cảnh sát Hoa Quốc được.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm ném súng tiểu liên cho thuộc hạ, cô ta nhìn lên bầu trời đêm với vẻ mặt đầy tham vọng. Mọi thứ đều đang diễn ra theo kế hoạch của cô ta, tin tức cô ta tung ra quả nhiên đã khiến Lương Nhạc Trạch mắc câu, hiện tại Lương Nhạc Trạch có lợi thế áp đảo thì đã sao?

 

Những tên lính đánh thuê canh giữ trạm kiểm soát ở phía Đông Tiết Lan kia vốn dĩ là quân tốt thí mạng do cô ta sắp xếp, tác dụng chỉ là đổi mạng với lính đánh thuê của Lương Nhạc Trạch, khiến Lương Nhạc Trạch đánh giá sai thực lực thực sự của cô ta. Chỉ cần Lương Nhạc Trạch tiến vào phía Tây, cô ta sẽ cho Lương Nhạc Trạch thấy hỏa lực thực sự của mình. Đến lúc đó, cho dù Lương Nhạc Trạch có muốn chạy trốn cũng không thể nào thoát được.

 

Cảnh sát nước M cũng đều trở thành con rối trong tay cô ta, chỉ bằng Nguyễn Hưng Kiệt và Trịnh Phi Long đã có thể giải quyết được Lý Đông Trì. Lý Đông Trì còn muốn tiếp tục hợp tác với cô ta, nhưng cô ta đã nhắm đến những người khác. Hệ thống an ninh lỏng lẻo như cái rổ của nước M, Lý Đông Trì dựa vào việc có Long Phú Sinh che chở, liền dẫn cảnh sát Hoa Quốc đến, còn thực hiện cái gọi là hợp tác quốc tế, cũng không nghĩ xem, bọn họ có được ngày hôm nay, chẳng phải cũng là nhờ hợp tác với “Lượng Thiên Xích” hay sao? Lớn gan rồi thì muốn đá “Lượng Thiên Xích” sang một bên, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?

 

“Lượng Thiên Xích” có thể hợp tác với một Lý Đông Trì, một Long Phú Sinh, thì cũng có thể hợp tác với Trương Đông Trì, Hổ Phú Sinh, để những kẻ giàu có, quyền thế ở thành phố Tiêu Lưu kia ra mặt gây rối! Hợp tác quốc tế? Chỉ là làm cho có lệ mà thôi!

 

Cơ sở hạ tầng ở khu vực Tiết Lan đã bị phá hủy từ lâu, hai bên đường hầu như chỉ có các trạm kiểm soát do lực lượng vũ trang tư nhân thiết lập, không có người dân bình thường. Đoàn xe bọc thép tiến về phía Tây, những cột lửa phun ra từ nòng pháo chiếu sáng cả màn đêm. Những tên lính đánh thuê được lệnh trấn giữ kia, mỗi tên đều cầm trong tay số tiền thưởng hậu hĩnh của “Lượng Thiên Xích”, trên người mỗi tên đều mang theo hàng chục sinh mạng, bị đồng tiền sai khiến, tất cả đều đỏ mắt, muốn chặn đoàn xe bọc thép lại để giành được công trạng.

 

Giao chiến nổ ra ở mỗi trạm kiểm soát, xe bọc thép cán qua xác chết la liệt, mùi máu tanh nồng nặc trong gió đêm càng lúc càng nồng, át hẳn mùi tanh của biển cả thổi từ biển vào.

 

Lực lượng lính đánh thuê bên ngoài của Đỗ Nguyệt Lâm đang dần dần thất bại, nhưng đoàn xe bọc thép cũng không phải là không hề hấn gì, khi chưa tiến vào phía Tây khu vực Tiết Lan, đã có ba chiếc xe bị tên lửa bắn trúng, con người bị hất tung lên trời trong luồng khí nóng, lúc rơi xuống đã gãy làm đôi.

 

Không ai biết đoàn xe bọc thép đã chết bao nhiêu người, cũng không ai biết kẻ xâm nhập kia đã mang theo bao nhiêu người.

 

Khi trời sắp sáng, tên che mặt lại truyền tin tình báo, đoàn xe bọc thép đột nhiên có hai chiếc mất tích.

 

Đỗ Nguyệt Lâm giật mình, “Không phải bị bắn trúng?”

 

Tên che mặt đáp: “Đúng là có xe bị bắn trúng, nhưng hai chiếc kia nằm ở giữa đoàn xe.”

 

Nửa tiếng trước, đoàn xe bọc thép bất ngờ rời khỏi đường quốc lộ, tiến vào khu vực nội thành, giao tranh hỗn loạn với lực lượng vũ trang trong thành phố, đoàn xe bị chia cắt, khi tập hợp lại, hai chiếc xe kia đã biến mất.

 

“Biến mất…” Đỗ Nguyệt Lâm cau mày, sải bước, mở bản đồ, nơi xảy ra biến cố là một thị trấn nhỏ tên là Lộc Trấn, trước đây là khu vực hoạt động thương mại tương đối phát triển của khu vực Tiết Lan, sau khi chiến tranh nổ ra đã trở nên hoang tàn, đổ nát, hiện tại những kẻ ở lại Lộc Trấn không phải buôn bán ma túy thì cũng là lính đánh thuê, toàn bộ thị trấn cách đường chính một khoảng cách không ngắn.

 

Lương Nhạc Trạch đang vội vàng đến cung điện Ngọc Bích, lẽ ra không nên đi đến Lộc Trấn giữa chừng. Trừ khi ở đó có thứ anh ta cần, hoặc là, anh ta muốn lợi dụng lực lượng vũ trang ẩn náu ở đó, nhân lúc hỗn loạn đã để hai chiếc xe kia biến mất.

 

Con côn trùng biến mất là đáng sợ nhất, tim Đỗ Nguyệt Lâm đập nhanh hơn, cô ta không khỏi suy nghĩ, Lương Nhạc Trạch cũng biến mất cùng với chiếc xe bọc thép kia hay sao? Anh ta muốn làm gì? Không, thực ra anh ta vẫn còn ở trong đoàn xe, anh ta cố tình tung tin giả!

 

Đỗ Nguyệt Lâm sải bước ra khỏi cung điện, nhìn về phía Đông, khuôn mặt có ba phần giống với La Ứng Cường lộ ra vẻ căng thẳng. Lương Nhạc Trạch có thể giở trò gì với cô ta? Để đến cung điện Ngọc Bích thì chỉ có một con đường duy nhất, chẳng lẽ Lương Nhạc Trạch muốn đi đường thủy? Không thể nào, như vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ!

 

“A Trúc!” Đỗ Nguyệt Lâm gọi tên thuộc hạ che mặt, “Đi xác minh lại động tĩnh của cảnh sát!”

 

“Rõ!”

 

………….

 

Ngày 16 tháng 4, cục cảnh sát thành phố Tiêu Lưu rất yên bình, Lư Hạ Kình đang vừa uống trà vừa thảo luận với Long Phú Sinh về bước tiếp theo.

 

Hai người bọn họ bất đồng quan điểm về việc triệt phá các tổ chức tội phạm bất ngờ xuất hiện của “Lượng Thiên Xích”, Long Phú Sinh cho rằng “Lượng Thiên Xích” là mối nguy hại lớn nhất của nước M, nhiều lực lượng vũ trang tư nhân bề ngoài có vẻ hùng mạnh, nhưng thực chất chỉ là bám víu vào “Lượng Thiên Xích”, mong muốn cảnh sát Hoa Quốc khi ra tay với “Lượng Thiên Xích”, có thể tiện thể giúp nước M tiêu diệt những lực lượng vũ trang tư nhân này.

 

Nhưng Lư Hạ Kình kiên quyết cho rằng, mục tiêu của đội cơ động và các lực lượng cảnh sát khác của Hoa Quốc lần này đến nước M rất rõ ràng, chỉ nhắm vào “Lượng Thiên Xích”, còn những lực lượng vũ trang tư nhân khác là chuyện nội bộ của nước M.

 

Hai bên tranh cãi không ngớt, vì không đạt được thống nhất, kế hoạch cụ thể đành phải tạm gác lại.

 

Hôm nay, số lượng du khách đến sở cảnh sát đông gấp ba lần ngày thường, tất cả đều là do bị “chặt chém”, bị cướp giật, bị lừa đảo, đến nhờ cảnh sát giúp đỡ. Thành phố Tiêu Lưu là nơi thu hút du lịch lớn của nước M, nhưng các dịch vụ du lịch lại không được quy củ, du khách bị thiệt thòi là chuyện thường thấy, rất nhiều lực lượng cảnh sát phải điều động để giải quyết mâu thuẫn giữa người mua và người bán.

 

Đường Hiếu Lý đi dạo một vòng quanh sở cảnh sát, lên đến tầng ba, bắt gặp Lư Hạ Kình vừa cãi nhau với Long Phú Sinh xong. Rất nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, theo dõi nhất cử nhất động của họ, những du khách đến trình báo kia cũng không phải là những du khách đơn thuần.

 

Nhưng dường như họ không hề hay biết, Đường Hiếu Lý đưa cho Lư Hạ Kình một điếu thuốc, Lư Hạ Kình châm lửa hút một hơi, bắt đầu than phiền cảnh sát M làm việc kém hiệu quả, kế hoạch đã sắp xếp đâu ra đấy có thể phải lùi lại.

 

“Từ từ đi, đừng vội.” Đường Hiếu Lý cười nói: “Bao nhiêu năm rồi anh chưa được ngắm biển? Đi, ra biển dạo chơi một chút. Buổi tối nghe nói còn có một bữa tiệc, gọi mọi người đi cùng luôn.”

 

Lư Hạ Kình lộ vẻ không vui.

 

Đường Hiếu Lý vỗ vai ông, “Đây là nước M, phải nhập gia tùy tục, cách làm việc trước đây của anh ở đây không dùng được đâu.”

 

Lư Hạ Kình trừng mắt nhìn anh ta một cái, thở dài, “Đi thôi.”

 

Hết chương 180.

 

Chương 180: Tranh Luận (32)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên