Chương 181: Tập Hợp

 

Chương 181: Tập Hợp

 

Giấy tờ vương vãi khắp thị trấn, sắc mặt của người bước ra khỏi cánh cổng nhỏ càng lúc càng xấu đi.

 

Lý Vân.

 

Hai chữ được viết nắn nót, nét bút rất mạnh.

 

Mặc dù đã nhiều lần cố gắng dời mắt đi, nhưng mảnh xương nhỏ màu đỏ tươi quá mức chói mắt, khiến người ta không kiềm chế được mà bồn chồn, bất an. Người đàn ông nắm chặt nắm đấm rồi lại buông lỏng, đêm qua Hạ Dương và Lâm Miểu đều không trở về thị trấn, nhất định là đã xảy ra chuyện.

 

Chẳng lẽ mình cũng sẽ chết sao?

 

Hắn ta hiểu rất rõ con người Chu Kỳ An, đối phương đã nói là sẽ làm.

 

Đáng chết.

 

Tại sao lại là tên của mình bị phát hiện?

 

Muôn vàn cảm xúc đan xen, cuối cùng lại theo bản năng hội tụ thành một ý niệm: Đi tìm lão đại.

 

Chu Kỳ An có thể lấy được Cốt chú tử vong, đội trưởng cũng có trách nhiệm.

 

Con đường vắng lạnh, thỉnh thoảng lại có tờ giấy rơi xuống bị gió thổi bay lên, Lý Vân càng nhìn càng thấy phiền lòng, bất giác bước nhanh hơn.

 

Đi hết một mạch đến cuối con đường nhỏ phía Nam, lúc đang định tiếp tục tiến lên thì phía trước bỗng xuất hiện một bóng người xinh đẹp.

 

… Chị Nguyễn!

 

Lý Vân kinh ngạc đến mức suýt chút nữa đã hét lên, nhưng nghĩ đến thân phận người dân trong thị trấn hiện tại, hắn ta liền vội vàng nhịn xuống.

 

Người phụ nữ có ngũ quan thanh tú, giữa hai đầu lông mày ẩn chứa vẻ anh khí. Lúc này, lông mày cô hơi nhướng lên, ánh mắt rõ ràng mang theo lửa giận.

 

Ngu ngốc.

 

Cô vừa tức giận vừa bực bội.

 

Lý Vân không hiểu nổi tại sao đối phương lại tức giận, vội vàng dùng động tác tay hỏi: Tại sao chị lại ở đây?

 

Người phụ nữ được gọi là chị Nguyễn nhắm mắt, cô mà không ra mặt, e là tên ngốc này sẽ chạy thẳng đến chỗ ở của đội trưởng mất.

 

Bây giờ ra mặt cũng đã muộn rồi.

 

Cách con đường cuối phía Nam chỉ còn mấy ngôi nhà nhỏ, nếu thật sự là một cái bẫy, vậy thì cũng đủ để khoanh vùng phạm vi nhà của đội trưởng.

 

“Ra đi.” Chị Nguyễn dường như rất chắc chắn có người đang ẩn nấp.

 

Ở góc đường, Ứng Vũ quả thực không hề trốn tránh, anh ta nhanh chóng bước ra.

 

Trong phần giới thiệu cổ vật của người phụ nữ này, rõ ràng có bao gồm hai chữ 【Ra đi】, nhưng hiện tại không còn quan trọng nữa, đã gặp mặt giữa thanh thiên bạch nhật thế này thì chỉ có thể bước ra mà thôi.

 

Ở phía bên kia đường, còn có một bóng người gần như vô hình.

 

Hai người.

 

Không… Ba người.

 

Thần sắc chị Nguyễn nghiêm trọng, mơ hồ cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm đang đến gần, cô ta khẽ thở dài, ngay sau đó, tất cả cảm xúc trên mặt đều thu liễm lại, khí chất toàn thân đột nhiên trở nên sắc bén.

 

Cô ra hiệu bằng tay, ra hiệu mình sẽ kéo hai người này vào thế giới cổ vật trước, để Lý Vân phụ trách đối phó với người đang đến.

 

Lý Vân sững sờ, bị động nghênh chiến, bọn họ căn bản không chiếm được ưu thế. Nhỡ nửa chừng đánh nhau, tên mình bị viết lên Cốt chú tử vong thì sao?

 

Nhưng mà, sau khi chị Nguyễn ra hiệu, căn bản không để ý đến suy nghĩ của hắn ta, ánh sáng đỏ bắn ra từ cơ thể trực tiếp bao phủ lấy Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ.

 

Đã đến nước này rồi, không phải ngươi chết thì là ta sống.

 

Tin rằng đội trưởng nhìn thấy ánh sáng đỏ này sẽ biết được tầng ý nghĩa khác mà cô ta muốn truyền đạt.

 

Bị ánh sáng đỏ bao phủ, nhưng trong mắt Thẩm Tri Ngật lại lóe lên một tia giễu cợt.

 

Ánh sáng đỏ chói mắt ngày càng mãnh liệt, xuyên qua không khí, rơi vào mắt một người khác.

 

Trong một ngôi nhà không xa, hội trưởng Hiệp hội Săn Cá Voi đang ngồi trên ghế đá, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy màu đỏ này, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

 

Chu Kỳ An lại lựa chọn bỏ qua hắn ta, muốn thông qua việc tính kế những người khác để gián tiếp ‘Dụ’ hắn ta ra mặt.

 

Mặc dù thoạt nhìn vẫn giữ được bình tĩnh như thường ngày, nhưng một bàn tay đặt trên đầu gối của hội trưởng đã siết chặt, gần như muốn bóp nát cả xương ngón tay.

 

Nửa canh giờ trước trên không trung liên tiếp lóe lên hai luồng ánh sáng đỏ, chứng tỏ ẩn náu trong thị trấn không chỉ có một người chơi, chắc hẳn Nguyễn Diêu và Lý Vân đã lần lượt lôi người vào thế giới cổ vật rồi.

 

Chu Kỳ An chưa bao giờ đánh bạc, đã lợi dụng khả năng Lý Vân có thể tìm ra mình, vậy thì người được phái đến mai phục trong thị trấn, thực lực nhất định không tầm thường.

 

Khả năng hai người kia sống sót không lớn.

 

Lý Vân thì thôi, còn Nguyễn Diêu… cổ họng người đàn ông có chút khô khốc.

 

Đó là người duy nhất trên thế giới mà ông ta tin tưởng, cũng là nhân vật đứng ở vị trí thứ hai trong hiệp hội.

 

Cúi đầu xuống, khoảng nửa phút sau, nỗi đau đớn trong mắt hội trưởng dần dần tan đi như màn sương, cuối cùng khôi phục lại sự bình tĩnh. Lần này ngược lại có một phát hiện bất ngờ, có lẽ Chu Kỳ An cũng giống như bọn họ, đã cấy ghép cơ quan nội tạng của quái vật, hơn nữa không hề có phản ứng đào thải.

 

Không biết là thứ gì tốt như vậy, khí tức lại mãnh liệt đến mức khiến cả Người đầu dê và không ít cư dân trong thị trấn thèm thuồng.

 

Linh hồn bất tử.

 

Cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân khiến kết quả bói toán xuất hiện điều này.

 

Trong phó bản lại tồn tại nội tạng quái vật còn phù hợp để cấy ghép hơn cả cổ vật.

 

Nguyễn Diêu đang nhắc nhở hắn ta, đây là một cơ hội.

 

Người chơi giúp đỡ Chu Kỳ An hoàn thành kế hoạch câu cá trong thị trấn đều là những kẻ mạnh, hơn nữa còn không chỉ có một người, điều đó có nghĩa là, những đồng đội còn lại bên cạnh Chu Kỳ An hiện tại, thực lực có phần kém hơn.

 

Người đàn ông cúi đầu, quả thực là một cơ hội rất tốt, nhưng thời cơ chưa chín muồi, trong kế hoạch của hắn ta, vốn dĩ có một sự sắp xếp chu đáo hơn.

 

… Lá bài tẩy đó, phải được sử dụng trước thời hạn rồi.

 

——————

 

Đường núi uốn lượn, ánh sáng mặt trời khúc xạ ra rất nhiều màu sắc, trong đó có một tia đỏ rực.

 

Chu Kỳ An tắm mình trong tia nắng đặc biệt này, vừa đi vừa suy nghĩ.

 

Thông tin về cổ vật Khóa Trường Mệnh đã được cập nhật vào ngày hôm qua, ngoài việc bổ sung tên, còn có một chi tiết thay đổi:

 

【Đây cũng là một chiếc khóa có khắc tên, tên của đứa trẻ được khắc trực tiếp lên thân khóa bằng bạc…】

 

Chìa khóa để phá giải thế giới cổ vật rất có thể nằm ở cái tên được khắc bằng bạc này.

 

Thẩm Tri Ngật bọn họ nắm giữ thông tin tiên phong này, đối phó với tên Lý Vân kia của Hiệp hội Săn Cá Voi, chắc chắn sẽ như cá gặp nước.

 

Ánh mắt Chu Kỳ An hiện lên sự lạnh lẽo: “Chỉ là không biết Lý Vân sẽ tìm ai cầu cứu trước.”

 

Dù sao đi nữa, nhất định sẽ câu thêm được một con cá lớn.

 

Diên nghe vậy liền nhìn sang, nói: “Đợi bên kia có kết quả, chúng ta sẽ đến cơ sở dữ liệu cập nhật thông tin.”

 

Chu Kỳ An gật đầu, lấy cuốn sách tranh giả ra.

 

Thành viên bỏ chạy ngày hôm qua không rõ là cổ vật gì, nhưng Ứng Vũ đã từng đến thế giới cổ vật của người bị thương nặng nọ, đó là một chiếc túi thơm. Chu Kỳ An lần lượt gạch bỏ áo cưới, ngọc bội, lại gạch bỏ một chiếc Khóa Trường Mệnh, mười lăm món đồ giả có thể cấy ghép, bây giờ chỉ còn lại chín món.

 

Đáng tiếc mỗi người chỉ có thể cập nhật một thông tin cổ vật.

 

Đây cũng là một trong những lý do Thẩm Tri Ngật và cấp trên phải quay trở lại thị trấn.

 

Bọn họ phải thông qua thành viên của Hiệp hội Săn Cá Voi để kích hoạt nhiệm vụ đặc biệt, có được tư cách đến kho dữ liệu.

 

Sau đó, tất cả mọi người cộng lại, có thể cập nhật được bảy thông tin cổ vật. Bảy cái tên và điểm yếu của cổ vật tương ứng, đủ để bọn họ hoàn toàn chiếm ưu thế.

 

Nhìn chằm chằm vào cuốn sách tranh, trong mắt Chu Kỳ An hiện lên vài phần suy tư.

 

Diên hỏi: “Có gì không yên tâm sao?”

 

“Tôi đang nghĩ, nếu như tôi là hội trưởng của hiệp hội kia, thì sẽ làm thế nào để đối phó.”

 

“Hắn ta chưa chắc đã kịp phản ứng.” Diên phân tích: “Sau khi cấy ghép cổ vật, tư duy sẽ có xu hướng giống quái vật, không thể nào đứng ở góc độ của thành viên hiệp hội để suy nghĩ vấn đề.”

 

Mối đe dọa của người khác, sống chết của người khác, đối phương chắc chắn sẽ chẳng thèm để ý, thậm chí còn có thể cười lạnh mà cho qua.

 

Cậu sinh viên đại học cũng gật đầu lia lịa.

 

Lúc trước anh Chu ở phó bản Tiên Khách Lai, dù có mạo hiểm nguy hiểm cũng muốn giải cứu bọn họ, nếu đổi lại là vị hội trưởng Hiệp hội Săn Cá Voi này thì cho dù thành viên hiệp hội gặp nguy hiểm, e rằng cũng sẽ không làm gì nhiều.

 

Giấy báo tử trong mắt đối phương, hẳn là một loại phản kháng mang tính chất thị uy bình thường.

 

Chu Kỳ An: “Ban đầu có thể không nghĩ ra, nhưng rất nhanh hắn ta sẽ kịp phản ứng.”

 

Người mặc áo choàng đỏ cười lạnh: “Vậy thì đã sao? Chẳng lẽ còn có thể phái người đến truy sát chúng ta, NPC tự ý rời khỏi thị trấn…”

 

Lời còn chưa dứt, một cơn gió lạnh buốt thổi qua.

 

Chu Kỳ An là người đầu tiên ngẩng đầu lên.

 

Tối hôm qua bị âm khí của Thẩm Tri Ngật kích thích, hôm nay thân thể thông linh đặc biệt nhạy cảm. Trong cơn gió ẩm ướt, dường như truyền đến một loại âm thanh nào đó, đó là tiếng bước chân nặng nề và thô ráp.

 

Từ đằng xa, có một bóng người đang lao về phía bọn họ, cùng với bóng người đó là ánh sáng đỏ như tấm thảm đỏ, trực tiếp trải dài đến tận chân bọn họ.

 

Chu Kỳ An và cậu sinh viên đại học đồng thời nhìn Người mặc áo choàng đỏ nói: “Lần sau cô không được cười nữa.”

 

“…”

 

Ánh sáng đỏ đến rất nhanh, thế giới trở nên mơ hồ, tảng đá khổng lồ trong tầm mắt cũng theo đó mà méo mó, choáng váng trong giây lát khiến người ta gần như ngỡ là núi sắp lở. Trên thực tế, mặt đất không hề sụp đổ, con đường núi vẫn vững chắc, chỉ có người giẫm lên đó mới cảm nhận được cảm giác mất trọng lực mãnh liệt.

 

Trước mắt mọi người tối sầm lại, khi mở mắt ra, con đường núi gần đó đã biến mất.

 

Đều đã từng trải qua việc bị kéo vào thế giới cổ vật, rất nhanh sau đó bọn họ đã bình tĩnh trở lại, bởi vì Chu Kỳ An đã trải qua chuyện tối qua, vậy nên điều đầu tiên cậu làm là theo bản năng hoài nghi, đây có phải là ảo cảnh hay không.

 

“Là thế giới cổ vật.” Giọng nói quen thuộc truyền đến, Chu Kỳ An đang đánh giá xung quanh.

 

Kỹ năng thôi miên bình thường không thể duy trì quá lâu, đêm qua có thể lừa gạt được cậu, chắc chắn có sự hỗ trợ của cô gái kia. Hơn nữa hiện tại không phải là Mặc Trấn, tạo ra ảo cảnh cũng vô nghĩa.

 

“Chúng ta chắc là đã vào thế giới của Vi Điêu Mã.”

 

Vi Điêu Mã là một trong những cổ vật có thể cấy ghép trong cuốn sách tranh giả, kích thước nhỏ hơn cả móng tay, lúc nãy Chu Kỳ An mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa, có thể đuổi kịp bọn họ trong thời gian ngắn như vậy, người đến nhất định là đã kế thừa thiên phú tốc độ của cổ vật.

 

Vẻ mặt Chu Kỳ An ngưng trọng: “Cẩn thận một chút.”

 

Trong số ít ký ức, hội trưởng Hiệp hội Săn Cá Voi là một người đàn ông, nhưng người cuối cùng lao về phía bọn họ lại là một người phụ nữ.

 

Cậu cũng hiểu rất rõ ràng đối phương đang toan tính điều gì, nhân lúc những đồng đội mạnh nhất bên cạnh cậu không có mặt, phái người đến ám sát, cho dù thất bại cũng có thể tiêu hao thực lực của bọn họ.

 

Nhưng thành viên hiệp hội cũng không phải kẻ ngốc, ngày hôm qua đã tổn thất năm người, bây giờ còn xông lên, chẳng lẽ chỉ đơn thuần bị lợi dụng làm vật hy sinh thôi sao?

 

Trên cơ thể người đến, nhất định còn tồn tại điểm bất thường nào đó.

 

Lúc này Người mặc áo choàng đỏ không cười nữa, cũng có chút nghi hoặc: “Điên rồi sao? NPC đóng vai người dân trong thị trấn tự ý rời khỏi thị trấn, phần lớn sẽ phải trả giá đắt.”

 

Không ai muốn bị biến thành vật hy sinh cả.

 

Chu Kỳ An không quan tâm đối phương có điên hay không.

 

Có người tự mình dâng lên tận cửa thì càng tốt, đỡ phải tốn công tìm kiếm, lại càng tiến gần hơn đến mục tiêu tham quan đủ các hiện vật trong bảo tàng Tịch Thực.

 

Hiện tại thế giới vẫn còn chìm trong ánh sáng trắng hư vô, ánh sáng dần dần biến mất, một vùng đất hoang vu hiện ra trước mắt mọi người. Mặt đất nứt nẻ thành từng mảng lớn, cát bụi bay mù mịt, trên bầu trời không thấy mặt trời, nhưng màu sắc của cả bầu trời lại vô cùng kỳ dị.

 

Xanh lam, tím, đen… đủ loại màu sắc lạnh lẽo hòa vào nhau, giống như một loại màu sắc nào đó trong vũ trụ sâu thẳm.

 

Màu sắc nặng nề khiến cho cả bầu trời như thấp xuống, tựa như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.

 

Xung quanh không có bất kỳ vật che chắn nào, trong lòng mọi người không khỏi dâng lên một nỗi bất an.

 

Ngay khi bọn họ đang tập trung đề phòng yêu ma quỷ quái có thể xuất hiện từ đâu, thì mặt đất đột nhiên rung chuyển.

 

Ban đầu chỉ là một rung chuyển nhẹ, chưa đầy vài giây, mặt đất dưới chân như một tờ giấy mỏng manh, men theo những vết nứt ban đầu, bị một lực lượng vô hình xé toạc.

 

“Nhanh lùi lại!”

 

Gần như là ngay khoảnh khắc bọn họ loạng choạng lùi lại, nơi vừa đứng xuất hiện một vực thẳm, khoảng cách giữa hai bên khe nứt vẫn đang mở rộng.

 

So với ma quỷ, thứ đáng sợ hơn chính là sức mạnh đến từ thiên nhiên, khiến người ta không khỏi nảy sinh ý nghĩ phản kháng.

 

Thiên tai ập đến liên tiếp.

 

Bầu trời vậy mà cũng xuất hiện vết nứt, đá lửa từ trên trời rơi xuống, men theo khe hở hình vòng cung, liên tục đổ xuống mặt đất.

 

… Ngày tận thế.

 

Trong lòng mọi người chỉ có thể nghĩ đến hai chữ này, đây mới là ngày tận thế thực sự.

 

Trong cảnh trời long đất lở, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cùng với ngọn lửa kinh hoàng từ trên trời giáng xuống—-

 

“Nhiệm vụ chi nhánh – Vi Điêu Mã – đã được mở.”

 

【Nội dung nhiệm vụ: Thoát khỏi thế giới của Vi Điêu Mã.

 

Trải qua hàng ngàn năm mưa gió, có những cổ vật không thể tránh khỏi bị hư hỏng… Vạn vật đều có vết nứt, đó là nơi ánh sáng chiếu vào.

 

Cố lên! Đừng bao giờ từ bỏ bước chân chạy trốn của mình!】

 

Trước khi âm thanh nhắc nhở kết thúc, thiên thạch rơi xuống đất, trực tiếp thiêu rụi một vùng đất hoang.

 

Cuối cùng Diên cũng không nhịn được nữa, trong tình huống đứng cũng không vững, một tay chống đất, ngón giữa chỉ thẳng lên trời: “Trò chơi, con mẹ mi!”

 

Cút mẹ mày đi, cái gì mà vạn vật đều có vết nứt.

 

Trong lúc mắng chửi, cô vô cùng chật vật chạy về phía bên kia, màu sắc bầu trời của khu vực gần đó có chút thay đổi, dự đoán không lâu nữa, nơi này cũng sẽ có thứ rơi xuống.

 

Chu Kỳ An cảm thấy cô không nên chửi bậy.

 

Bởi vì còn chưa đủ bậy.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Trước đây cậu từng thấy Vi Điêu, dùng chữ nhỏ bé cũng không đủ để hình dung.

 

Thành viên Hiệp hội Săn Cá Voi cấy ghép cổ vật này, rất có thể chỉ quan tâm đến thể tích của nó, cảm thấy rất dễ cấy ghép, nhưng cổ vật loại chạm khắc mini, một khi xuất hiện một chút vết nứt, một phần trên toàn bộ Vi Điêu rất dễ bị hư hỏng theo.

 

Tấn công tự sát sao?

 

“Không đúng…” Sinh tồn là bản năng, cho dù đã là nỏ mạnh hết đà, đối phương cũng không cao thượng đến mức đồng quy vu tận với bọn họ.

 

Cho dù là vết nứt trên bầu trời hay trên mặt đất gì cũng đều giống như một con chó đang đuổi theo cắn xé bọn họ.

 

Có một khoảnh khắc, bầu trời và mặt đất nơi Chu Kỳ An đang đứng gần như đồng thời nứt ra, chậm thêm hai giây nữa, e rằng xương cốt cũng không còn.

 

Những viên đá vụn bắn tung tóe trên bầu trời bị Người mặc áo choàng đỏ dùng đạo cụ cản lại, cô ta thở hổn hển: “Nhất định có lối thoát.”

 

Nói thì nói vậy, nhưng hiện tại tất cả cảnh tượng đều chỉ hướng đến một điểm: Thế giới sụp đổ.

 

Hoàn toàn không nhìn thấy thông tin nào khác.

 

Mặt đất rung chuyển dữ dội, trong lúc chạy trốn Chu Kỳ An bị ngã, lòng bàn tay bị trầy da. Căn bản không rảnh để ý đến cơn đau, cậu cố gắng đứng dậy, ép buộc bản thân tập trung quan sát toàn bộ thế giới.

 

Có thể nhìn thấy gì thì đều có thể đoạt được.

 

Đã không có thông tin nào khác, liệu có phải thứ bọn họ nhìn thấy chính là thông tin hay không?

 

“Ngẩn người ra đó làm gì?” Diên từ bên cạnh dùng sức kéo cậu một cái, cuồng phong cuốn theo những hòn đá nhỏ đang cháy, xuyên qua nơi Chu Kỳ An vừa đứng.

 

“Vạn vật đều có vết nứt,” Chu Kỳ An cau mày: “Đó là nơi ánh sáng chiếu vào.”

 

Diên thiếu chút nữa tưởng cậu bị trò chơi tẩy não rồi.

 

Cho đến khi Chu Kỳ An lặp lại lần thứ hai, dường như cả hai đều ngẫm ra được điều gì đó từ câu nói này, hai người nhìn nhau một cái: “Vết nứt!”

 

Ánh sáng là chiếu vào từ bên ngoài, nếu cổ vật đã tồn tại vết nứt, thế chẳng phải là nói vết nứt chính là con đường dẫn đến thế giới bên ngoài sao?

 

Khi bọn họ lại một lần nữa nhìn về phía vết nứt đáng sợ trên mặt đất, ánh mắt đều thay đổi.

 

Chu Kỳ An trầm giọng nói: “Kiểm tra những vết nứt này!”

 

Trên mặt đất, hiện tại ít nhất có hơn mấy chục vết nứt, không thể nào mỗi một vết nứt đều là đường sống dẫn đến thế giới bên ngoài được.

 

Kiểm tra vết nứt, nghe như chuyện hoang đường.

 

Hiện tại vỏ trái đất vận động dữ dội như vậy, chỉ cần sơ sẩy một chút, lúc đến gần sẽ bị rơi thẳng xuống.

 

Nhưng không ai nghi ngờ kết luận này, Chu Kỳ An và Diên đứng ở nơi hơi xa một chút, một người dùng lụa trắng, một người dùng thứ gì đó giống như tơ nhện quấn lấy Người mặc áo choàng đỏ và cậu sinh viên đại học, để hai người này có thể đến gần một khe nứt gần đó.

 

Nhưng mà, chỉ mới đến gần được vài giây, bầu trời lại giáng xuống một đòn “Kamehameha”.

 

Đá lửa không ngừng rơi xuống, ép buộc người ta phải rời khỏi khu vực này.

 

Chạy đến nơi tương đối ít vết nứt, bốn người lại giở chiêu cũ, nhưng cũng giống như vừa rồi, không lâu sau, sao băng lại rơi xuống nhân gian.

 

Một lần là trùng hợp, lần thứ hai cảnh tượng giống nhau xuất hiện, nhất định là có vấn đề, cảm giác bị khe nứt trên bầu trời đuổi theo cắn xé ngày càng mãnh liệt.

 

Môi trường sinh tồn ngày càng khắc nghiệt, Diên suýt chút nữa lại chửi tục: “Ý chí thế giới hình như không muốn cho chúng ta sống.”

 

Một câu oán giận, nhưng sau khi Chu Kỳ An nghe được lại suy nghĩ sâu xa.

 

Cậu đột nhiên sải bước chạy về một hướng khác, vừa chạy vừa nói với mấy người phía sau: “Đừng đi theo.”

 

Chạy được khoảng hai ba trăm mét, những người khác cũng dần dần phát hiện ra quy luật, hình như Chu Kỳ An đi đến đâu, nguy hiểm liền theo đến đó.

 

“Quả nhiên.” Trong lòng Chu Kỳ An trầm xuống.

 

Mọi lợi ích đều là con dao hai lưỡi.

 

Mắt cá cấp năm giúp cậu miễn trừ bước tiến hóa trái tim, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, thứ này có sức dụ dỗ quá lớn đối với quái vật.

 

Thậm chí Chu Kỳ An còn hoài nghi, thời gian nghỉ ngơi trước đây, bản thân nó chính là một cách mà Mắt cá cấp năm sao bảo vệ cậu.

 

Thế giới này không có NPC nào khác, cổ vật Vi Điêu Mã đang trên bờ vực sụp đổ, e rằng chính nó là kẻ đang nhắm vào trái tim của cậu.

 

Chẳng trách các thành viên hiệp hội này lại phối hợp như vậy, chạy ra đối đầu với cậu.

 

Đây là coi cậu như cọng rơm cứu mạng cuối cùng rồi.

 

Bên kia, do có Chu Kỳ An gián tiếp làm đối tượng hấp dẫn hỏa lực, áp lực sinh tồn mà Diên và những người khác phải đối mặt đã giảm đi rất nhiều.

 

“Cậu sốt ruột cũng không giúp được gì cho cậu ấy.” Diên nhắc nhở cậu sinh viên đại học đang muốn đuổi theo, “Trước tiên hãy chú ý đến vết nứt.”

 

Mỗi một vết nứt đều sâu không thấy đáy, giống như con quái vật đang há miệng, thoạt nhìn không có gì khác nhau.

 

Ngọn lửa nóng rực trong không khí khiến mọi người toát mồ hôi, đầu óc choáng váng, vậy mà còn phải để ý đến nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, cố gắng duy trì lý trí.

 

Người mặc áo choàng đỏ: “Đổi sang một cái khác xem thử!”

 

Tìm kiếm điểm khác biệt nhất định phải dựa vào so sánh, chỉ nhìn một cái thì chẳng có ích gì.

 

Cậu sinh viên đại học phản ứng không nhanh bằng người chơi lâu năm, chỉ có thể đổi sang đôi 【Giày Chạy Bộ Đàn Hồi】 nhảy qua vực thẳm, người dùng thứ này cần phải có giá trị may mắn rất cao, mỗi lần nhảy xa bao nhiêu đều không dễ kiểm soát, hơi xui xẻo một chút là sẽ nhảy thẳng vào khe nứt.

 

Hiện tại mặt đất đang nghiêng, chỉ còn cách vài cm nữa là cậu sinh viên đại học sẽ rơi vào khe nứt trước đó.

 

Người mặc áo choàng đỏ từ phía sau túm lấy cổ áo cậu ta, lạnh lùng nói: “Muốn chết thì cứ nói thẳng.”

 

Cậu sinh viên đại học lại nghẹn họng: “Gió.”

 

“Cái gì?”

 

Cậu sinh viên đại học nín thở nhìn khe nứt đáng sợ: “Có gió.”

 

Hiện tại khắp nơi đều là sóng nhiệt, có một số thứ rất dễ bị bỏ qua, nhưng cậu sinh viên đại học lại kỳ quái cảm nhận được, có một phần gió là thổi ra từ khe nứt, mang theo hơi lạnh rất không tự nhiên, thổi đến trên người còn có chút mát mẻ.

 

Đầu tiên, người mặc áo choàng đỏ là quan sát kỹ lưỡng, sau đó tìm một khe nứt khác, bên trong chỉ có sóng nhiệt.

 

Cô chạy về, kinh ngạc nhìn cậu sinh viên đại học một cái: “Không sai, chính là điểm khác biệt này!”

 

Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía Chu Kỳ An, cậu sinh viên đại học đã lên tiếng gọi: “Anh Chu! Ở đây.”

 

Chu Kỳ An nghe vậy liền chạy về phía này.

 

Vừa mới chạy được mấy bước, thiên thạch trên vùng đất hoang đã như hình với bóng, phiền phức hơn là, vỏ trái đất vận động ngày càng dữ dội. Khu vực giẫm chân qua giống như mạng nhện, không đến mấy giây sau sẽ nứt toác ra.

 

Cùng với việc rút ngắn khoảng cách, một phần đá rơi xuống gần đó đã rơi xuống khu vực gần chỗ mấy người kia.

 

Chu Kỳ An dứt khoát dừng lại.

 

Cậu nhìn về phía trước: “Mọi người đi trước đi.”

 

Nếu cậu không nhìn lầm, vết nứt mà cậu sinh viên đại học tìm được đang có xu hướng khép lại. Khe nứt đi ra ngoài hẳn là không cố định, có thể thay đổi vị trí bất cứ lúc nào.

 

Diên cau mày, vừa định lên tiếng thì đã bị Chu Kỳ An trực tiếp cắt ngang: “Nội ứng ngoại hợp.”

 

Bốn chữ vừa nói ra, Diên khựng lại, rất nhanh đã hiểu ra.

 

Trong trường hợp bình thường, khi người chơi tham quan cổ vật thì những người khác không thể đến gần, nhưng đây là một cổ vật bị hư hỏng, có lẽ sẽ tồn tại điểm khác biệt.

 

Nếu may mắn, bọn họ sẽ có cơ hội trực tiếp giết chết người cấy ghép cổ vật ở bên ngoài, hoặc là từ bên ngoài tạo ra thêm nhiều vết nứt nữa trên cổ vật.

 

Diên không do dự nữa, tung người nhảy vào khe nứt.

 

“Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài.”

 

Người mặc áo choàng đỏ buông một câu rồi cũng định nhảy xuống, Chu Kỳ An đột nhiên nghĩ đến điều gì, nghiêm nghị nói: “Hai người các cô ở lại!”

 

“?”

 

Người mặc áo choàng đỏ đột ngột phanh gấp, áo choàng bay phấp phới, tư thế buồn cười giống như một con vịt.

 

Bản thân cậu sinh viên đại học cũng không muốn đi, kích động nói: “Anh Chu, tụi em ở lại với anh!”

 

Người mặc áo choàng đỏ: “…”

 

Cô ta thật sự rất muốn giết chết cái tên ngốc này.

 

Bản thân là người có tính cách ích kỷ, nhìn thấy đường sống ngay trước mắt nhưng không thể đi, thật sự rất khó chịu. Nhưng mà tức giận thì tức giận, Người mặc áo choàng đỏ thật sự không nhảy theo vào khe nứt, ở lại nghe Chu Kỳ An nói.

 

Sau khi ngăn cản Người mặc áo choàng đỏ, Chu Kỳ An bận rộn né tránh phiền phức trên bầu trời, tranh thủ nói: “Đi tìm thêm một khe nứt nữa, hai người cùng nhau đi!”

 

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trì hoãn vừa rồi, khe nứt ban đầu đã biến mất.

 

Không ai biết cậu đang giấu lá bài gì, mà Chu Kỳ An cũng không rảnh giải thích, toàn tâm toàn ý né tránh động đất và thiên thạch. Trong tiếng va chạm kinh thiên động địa, cho dù có nói, hai người kia chạy đi tìm khe nứt cũng không nghe rõ.

 

Vẫn có thể phân biệt được nặng nhẹ trước sau.

 

Cậu sinh viên đại học cũng không cố chấp, anh Chu đã bảo bọn họ cùng nhau ra ngoài chậm một bước, nhất định là có dụng ý khác.

 

Rất nhanh, cậu ta đã phát hiện ra tác dụng của việc mình ở lại.

 

Nếu không có Chu Kỳ An đi theo, vận may của sinh viên đại học khá tốt, trong thời gian ngắn đã tìm được khe nứt thứ hai có thể dùng để chạy trốn. Nếu đổi lại là Người mặc áo choàng đỏ ở lại một mình, chưa chắc đã có vận may này.

 

Hai người một trước một sau nhảy xuống.

 

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Chu Kỳ An.

 

Cậu giống như người nguyên thủy cuối cùng chờ chết trong ngày tận thế, giãy giụa vô ích trong cảnh trời sụp đất nứt.

 

Nhưng ánh mắt của người trong cuộc lại rất bình tĩnh, đang dùng thái độ lạnh lùng để xem xét một thế giới sắp sụp đổ.

 

Lúc đầu chỉ là một số thiên thạch tương đối nhỏ rơi xuống, theo thời gian trôi qua, diện tích thiên thạch rơi xuống phía sau ngày càng lớn. Nếu lớn thêm một chút nữa, cho dù có né tránh ngay lập tức cũng căn bản không thể nào chạy ra khỏi phạm vi thể tích của tảng đá.

 

Phối hợp từ trong ra ngoài là một con đường để phá giải, nhưng không thể nào hoàn toàn đặt hết hy vọng lên người khác.

 

Chu Kỳ An nheo mắt lại, nếu tình huống vượt khỏi tầm kiểm soát, cậu sẽ thử sử dụng 【Thẻ vạn năng】.

 

Hai con đường, nhất định sẽ có một con đường thành công.

 

Nguy hiểm né tránh một đòn tấn công của đá vụn, khóe miệng Chu Kỳ An lại khẽ nhếch lên, lẩm bẩm:

 

“Đây hẳn là lá bài tẩy của ông rồi.”

 

Hôm qua giải quyết xong năm thành viên hiệp hội, hôm nay nếu bên ngoài diễn biến đúng như dự đoán của cậu, tính cả thị trấn, sáng sớm có thể tiễn đi bốn người.

 

Gần hai phần ba nanh vuốt đều đã bị chặt đứt.

 

Giải quyết xong phiền phức trước mắt, sau đó đến cơ sở dữ liệu cập nhật nốt thông tin cổ vật còn lại, tiếp theo có thể trực tiếp san bằng tất cả.

 

Trong ngày hôm nay, cậu phải khiến cho hiệp hội này cũng nghênh đón ngày tận thế một lần.

 

“Còn có cả người dân trong thị trấn từng tính kế tôi…” Chu Kỳ An nhướng mày, cậu có một món quà lớn muốn tặng cho những người này.

 

————

 

Bên ngoài.

 

Sau khi rời khỏi thế giới cổ vật, Người mặc áo choàng đỏ gần như lập tức khóa chặt một hướng.

 

Một người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng trên sườn núi không xa, cô ta giống như đang ở trong một không gian khác, mắt nhắm hờ không nhúc nhích. Trên cổ người phụ nữ có những vết nứt màu đỏ giống như mạng nhện, giống như đồ sứ có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, lạnh lẽo, quỷ dị.

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là người đã kéo bọn họ vào thế giới cổ vật.

 

“Rất tốt.”

 

Dùng đạo cụ, Người mặc áo choàng đỏ nhìn thấy kết giới xung quanh người phụ nữ trẻ tuổi, quả nhiên có tồn tại vết nứt, đã bị hư hỏng, cô ta có tự tin phá giải.

 

Nhưng Người mặc áo choàng đỏ không ra tay ngay lập tức, mà cảnh giác nhìn xung quanh.

 

Không thấy Diên đâu.

 

Rõ ràng thời gian hai bên ra ngoài cũng chỉ cách nhau ba bốn phút.

 

Sinh viên đại học đột nhiên nói: “Hình như còn có người!”

 

Trong rừng cây, không biết từ lúc nào đã có một người đứng đó, tư thế giống hệt người phụ nữ trẻ tuổi, bất động như xác chết.

 

Người mặc áo choàng đỏ nhìn chằm chằm vài giây, đột nhiên ý thức được điều gì đó: “Chẳng trách lại bảo chúng ta ra sau.”

 

Đây là để phòng ngừa bên ngoài còn có một thành viên hiệp hội khác đang mai phục, nhân lúc bọn họ ra ngoài, lại kéo người vào thế giới cổ vật một lần nữa.

 

Cô ta tự nhận mình đã đủ tàn nhẫn, không ngờ so với Hiệp hội Săn Cá Voi, cô ta vẫn là người lương thiện lắm.

 

Nhưng mà, rõ ràng là người đứng ở đó trạng thái cũng không tốt lắm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

 

Ngoại trừ Người đầu dê, chưa bao giờ nhìn thấy người dân Mặc Trấn nào xuất hiện bên ngoài thị trấn. Thành viên hiệp hội đóng giả người dân trong thị trấn, nhất định không thể tùy tiện rời khỏi Mặc Trấn được.

 

Đây là chuyện tốt, cưỡng ép đi ra nhất định phải trả giá đắt, thực lực bị hao tổn, có nghĩa là xác suất Diên có thể một mình giết chết người bên trong thế giới cổ vật càng lớn.

 

Thật sự là mua một tặng một mà.

 

Người mặc áo choàng đỏ cười lạnh rút lưỡi hái ra, giải phóng độc tố quấn quanh lưỡi dao, trước tiên chém về phía kết giới gần người phụ nữ trẻ tuổi cấy ghép Vi Điêu Mã, chém mạnh vào vết nứt trên kết giới, chuẩn bị cưỡng ép cắt đứt việc tham quan.

 

“Dù các người có giở trò gì cũng không qua mặt được Chu Kỳ An đâu.”

 

Trong tình huống nguy cấp đó, Chu Kỳ An vậy mà có thể lập tức nghĩ đến điểm này, ai mưu mô hơn ai đã rõ ràng.

 

Bên kia, cậu sinh viên đại học chi một khoản tiền lớn mua một cây rìu nặng trịch thật to ở Thương Thành trong trò chơi, cùng nhau chém xuống.

 

Cảm giác cây rìu này rất thích hợp để chém, cậu ta bổ loạn xạ vào kết giới cản đường mà không hề có kỹ thuật gì. Mấy lần bị lực phản chấn đánh bay ra ngoài, nhưng cậu ta vẫn có thể vô tình chém trúng vào những vết nứt không để ý thấy.

 

Lại một lần nữa bị đánh bay, cậu sinh viên đại học nhanh chóng bò dậy.

 

Lần này cậu ta không lập tức xông lên, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia kinh hỉ.

 

Một bóng đen từ xa chạy đến nhanh như chớp. Nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ, so với ngày thường còn lạnh lẽo hơn, bóng đen kia, đã nhanh chân đến trước mặt ‘Cổ vật’ Vi Điêu Mã.

 

… Mấy người Thẩm Tri Ngật đã trở về.

 

Hết chương 181.

 

Chương 181: Tập Hợp

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên