Chương 181: Tranh Luận (33)
Đỗ Nguyệt Lâm nhanh chóng nhận được tin, cảnh sát Hoa Quốc bị Long Phú Sinh cầm chân, hiện tại chưa có bất kỳ động thái nào. Về phía cảnh sát nước M, ngày hôm qua Lý Đông Trì đã bị tố cáo lợi dụng chức vụ để khách sạn của mình cạnh tranh không lành mạnh, đang bị điều tra.
Đỗ Nguyệt Lâm còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nhận được tin đoàn xe bọc thép đang tiến đến chốt chặn cuối cùng trên đường cao tốc Lục Lệ, con đường dẫn đến cung điện Ngọc Bích. Cung điện tọa lạc tại nơi sâu nhất ở phía Tây khu vực Tiết Lan, đường cao tốc Lục Lệ chính là rào chắn độc nhất vô nhị của nó. Vũ trang mà Đỗ Nguyệt Lâm bố trí trên con đường này còn vượt xa những nơi khác mà đoàn xe bọc thép đã đi qua.
Trong mắt cô ta bùng lên ngọn lửa cuồng nhiệt, khóe miệng cong lên thành nụ cười phấn khích. Cô ta cầm súng tiểu liên, rời khỏi cung điện, Bặc Dương Vận mở mắt, nhìn bóng lưng cô ta ngày càng xa.
Trận chiến ác liệt nổ ra ở chốt chặn, một nửa trong số những kẻ liều mạng của Đỗ Nguyệt Lâm đều là con nghiện, “Hắc ấn” của Đỗ Nguyệt Lâm chính là nguồn sống giúp bọn chúng tồn tại. Bọn chúng đã bị biến thành những con rối, tay cầm súng máy hạng nặng quét ngang vào đoàn xe bọc thép.
Đạn hỏa tiễn giống như sấm rền, xé toạc ánh sáng ban ngày chói lọi, tạo thành những hố sâu chồng chất trên mặt đất vốn đã đầy rẫy vết thương. Mùi thuốc súng và máu tanh nồng nặc trong không khí, ngọn lửa đỏ rực và máu tươi đan xen vào nhau giữa không trung.
Bánh xe đi đến đâu, vẽ ra màu đỏ sẫm đậm nét đến đó, giống như một chiếc máy in không bao giờ hết mực.
Một quả rocket bắn trúng bình xăng của xe bọc thép, tiếng nổ vang trời, ánh sáng chói lòa và ngọn lửa đã nuốt chửng những tòa nhà và xác chết xung quanh, sinh vật có sự sống và không có sự sống đều hóa thành than chỉ trong nháy mắt.
Vô số xe ô tô nhỏ bị hất tung lên không trung, thủy tinh và các mảnh thép vỡ vụn bay tán loạn, giống như những viên đạn tàn bạo bắn ra từ súng bắn tỉa, găm vào những cơ thể đang điên cuồng xả đạn ở rìa vụ nổ, một lần nữa dâng lên một biển máu đáng sợ.
Chỉ còn lại bốn chiếc xe bọc thép, tất cả đều bị hư hại nặng, lính đánh thuê ở chốt chặn gần như toàn quân bị diệt vong.
Lúc này, một chiếc xe bồn chở xăng từ con dốc phía Bắc lao xuống, phanh xe như thể đã bị hỏng. Người lái xe số hai mắt đỏ ngầu, giống như một ma vương từ núi xác sống đứng dậy, hắn ta nhe răng cười man rợ lao thẳng về phía đoàn xe bọc thép.
Chiếc xe dẫn đầu xoay tròn tại chỗ, lao về phía Tây như sao băng. Ba chiếc xe còn lại đồng thời lao về phía Đông, tốc độ tăng lên cực hạn. Xe bồn cồng kềnh, khó có thể thay đổi phương hướng trong thời gian ngắn. Người tài xế gầm lên một tiếng cuối cùng, chiếc xe bồn đâm sầm vào chiếc xe bọc thép đang bốc cháy dữ dội.
Khoảnh khắc vụ nổ xảy ra, mọi âm thanh dường như đều bị tước đoạt, luồng khí hình tròn bốc lên trời, mang theo những linh hồn xấu xí hóa thành khói đen. Sóng xung kích đập vỡ tất cả kính chắn gió xung quanh, những ngôi nhà ọp ẹp đã trải qua bom đạn cuối cùng cũng sụp đổ, xe cộ như bị lốc xoáy nuốt chửng, lộn nhào trên không trung mịt mù khói, cuối cùng đâm vào đống đổ nát của các tòa nhà, gây ra hàng loạt vụ nổ thứ cấp.
Ngọn lửa càng lúc càng lớn, tiếng súng im bặt, bởi vì khu vực nổ tung đã không còn ai sống sót. Tiếng nổ thay thế tiếng súng, như thể Tử thần vô hình đang đùa giỡn với vũ khí mà loài người tội lỗi để lại.
Ngọn lửa tạo thành một bức tường lửa cao ngất ở cửa Đông đường quốc lộ Lục Lệ, ngọn lửa ngày càng lớn, dần dần nuốt chửng toàn bộ thị trấn. Bốn chiếc xe bọc thép lao ra khỏi biển lửa, lao nhanh trên đường quốc lộ như sao băng.
Đỗ Nguyệt Lâm nghiến răng nghiến lợi, vụ nổ thảm khốc như vậy mà vẫn không thể quét sạch lực lượng của Lương Nhạc Trạch, đây là quái vật gì vậy!
Nhưng khi nhịp tim tăng vọt, trong mắt Đỗ Nguyệt Lâm lại lóe lên tia sáng sắc bén. Đến đi, cứ đến hết đi! Đó chỉ là món khai vị cô ta chuẩn bị cho Lương Nhạc Trạch mà thôi, đợi đến khi anh ta thật sự đến trước mặt cô ta, chắc chắn đã là nỏ mạnh hết đà!
Đến lúc đó, cô ta có thể dễ dàng chĩa họng súng vào giữa trán Lương Nhạc Trạch!
…………
Vụ nổ kinh thiên động địa ở phía Tây khu vực Tiết Lan khiến mặt đất rung chuyển, trên một con đường nhỏ theo hướng Bắc Nam, chiếc xe dẫn đầu phanh gấp, những chiếc xe phía sau cũng dừng lại.
“Động đất à?” Chu Quyết nắm chặt vô lăng, nhìn về phía trước.
Minh Hàn mở cửa xe ra, nhìn về phía rừng rậm phía trước. Chim chóc giật mình bay tán loạn trong rừng, tản ra tứ phía. Bầu trời vẫn xanh trong không tì vết, vô bi vô hỷ thờ ơ nhìn xuống mảnh đất đang rung chuyển này.
“Là vụ nổ.” Minh Hàn đến bên cạnh xe phía trước, Trần Tranh từ ghế phụ bước xuống, lông mày nhíu chặt. Tiếng nổ liên tục vẫn vọng lại, ở trong rừng, thỉnh thoảng lại có động vật nhỏ hoảng sợ bỏ chạy.
“Có thể chúng ta đã đến chậm một bước.” Trần Tranh chỉnh lại găng tay tác chiến, “Lực lượng chủ lực của hai bên đã đối đầu rồi.”
“Anh, chúng ta vốn dĩ không phải đến để ngăn cản tội phạm đánh nhau, mục tiêu của chúng ta là tiêu diệt ‘Lượng Thiên Xích’, đưa những kẻ tình nghi quan trọng trở về.” Minh Hàn giơ tay lên, chỉnh lại chiếc áo chống đạn hơi lệch của Trần Tranh.
Trần Tranh gật đầu, tập hợp đội hình, nói: “Lên xe, tiếp tục tiến lên. Đi qua khu rừng này chính là khu vực Tiết Lan, phải cẩn thận gấp bội, chú ý cảnh giác. Trên đường đi không gặp phải trở ngại, nhưng không có nghĩa là không có kẻ cản trở.”
Nói rồi, Trần Tranh liếc nhìn khu rừng tối đen như mực kia, nơi đó giống như một vực sâu không đáy, không có ánh sáng, những mà họ cảnh giác bấy lâu nay đang ẩn mình trong vực sâu, chờ đợi thời cơ tóm gọn bọn họ.
Trong dư chấn của vụ nổ, ba chiếc xe đặc chủng được cải tạo đặc biệt lại lên đường, giữ khoảng cách di chuyển vào khu rừng rậm rạp và nguy hiểm ở một đất nước xa lạ.
Dẫn đầu là xe của Trần Tranh và Chu Quyết, cùng đi trên chiếc xe này còn có những tinh anh được điều động từ tổng đội đặc nhiệm tỉnh Hàm đến hỗ trợ, và cảnh sát đặc nhiệm của nước M.
Một trong số các cảnh sát đặc nhiệm của nước M có một người tên là Lý Công Thịnh, anh ta là thuộc hạ của Lý Đông Trì, lớn lên trong chiến tranh ở phía Bắc nước M, tâm nguyện lớn nhất của anh ta là một ngày nào đó có thể tiêu diệt được toàn bộ các tổ chức tội phạm đang ẩn náu ở phía Bắc. Trần Tranh nhìn thấy ở anh ta có những thứ mà Lý Đông Trì, Long Phú Sinh đều không có – sự chân thành gần như điên cuồng.
Tối qua sau khi rời khỏi khách sạn Mạnh Tạp Phi, đội cơ động và đặc nhiệm đã tập hợp lại, Long Phú Sinh lúc này và Long Phú Sinh buổi chiều gặp mặt gần như là hai người khác nhau.
Ánh mắt ông ta sắc như dao, cúi đầu chào mọi người, “Tôi và Lý Đông Trì đã sớm bị giám sát, ‘Lượng Thiên Xích’ ở khu vực Tiết Lan phía Bắc, muốn bắt chúng thì phải tiến lên phía Bắc, nhưng xung quanh tôi toàn là tai mắt của ‘Lượng Thiên Xích’, một số người hận không thể mượn cơ hội này để loại bỏ tôi. Nếu chúng ta rầm rộ tiến lên phía bắc, ‘Lượng Thiên Xích’ sẽ lập tức nhận được tin, trên đường cũng sẽ gặp phải vô số trở ngại.”
“Cho nên tôi và cục trưởng Lư, cục trưởng Đường đã bàn bạc ra một biện pháp, nhân lúc đêm nay, các anh xuất phát vào nửa đêm. Ít nhất chúng tôi có thể trì hoãn được tin tức đến sáng mai, có lẽ lúc đó các anh đã đến khu vực Tiết Lan rồi.”
Tất cả đều là cảnh sát và đặc nhiệm được huấn luyện bài bản, công tác chuẩn bị hành động được tiến hành khẩn trương, sáng sớm, một chiếc máy bay vận chuyển vật tư lặng lẽ cất cánh, một giờ sau hạ cánh ở thành phố công nghiệp phía Bắc trung tâm nước M. Đi về phía Bắc nữa thì không thể đi máy bay được, tuyến đường hàng hải cũng không thông, sử dụng trực thăng thì càng có nguy cơ bị đạn hỏa tiễn bắn hạ giữa không trung. Các đội viên chuyển sang xe đặc chủng, theo đường nhỏ tiến về khu vực Tiết Lan.
Trần Tranh vẫn giữ liên lạc với Lư Hạ Kình, thành phố Tiêu Lưu thoạt nhìn thì mọi thứ vẫn bình thường, nhưng sóng ngầm cuộn trào, những con mắt vô hình từ bốn phương tám hướng mở ra, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cục cảnh sát. Không lâu sau khi xe tiến vào rừng, liên lạc bị gián đoạn, chỉ có thể sử dụng bộ đàm để liên lạc cự ở ly ngắn.
Trán Lý Công Thịnh lấm tấm mồ hôi, vừa điều chỉnh thiết bị liên lạc vừa giải thích với Trần Tranh: “Liên lạc ở phía Bắc bị hạn chế là chuyện bình thường, nhưng cũng rất nguy hiểm, rất có thể phía trước có phục kích.”
Trần Tranh đã chuẩn bị cho thời khắc này, nhanh chóng lắp ráp súng trường hạng nhẹ, lên đạn. Trước khi xuất phát đến nước M, anh và Minh Hàn đã tiến hành huấn luyện bắn súng có mục tiêu vài lần, trong tất cả các loại súng, anh dùng súng trường hạng nhẹ là quen tay nhất.
Xe đặc chủng tiếp tục tiến về phía trước, Trần Tranh mở cửa sổ trời, dựng tấm chắn hình vòng cung, im lặng quan sát khu rừng sâu thẳm trong ống ngắm. Một cơn gió nhỏ đến mức không thể cảm nhận được thổi qua khu rừng, mùi thực vật mục nát xộc thẳng vào mũi. Nhưng trong những mùi này, mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi da thuộc rất nhẹ.
Xe lại đi một lát, Trần Tranh nói trong bộ đàm: “Xe số hai và số ba tản ra theo hình quạt, giữ khoảng cách năm mươi mét.”
Minh Hàn nói: “Em đến phía trước!”
Trần Tranh nói: “Em cảnh giới bên phải…”
Lời còn chưa dứt, một tiếng rít bén nhọn xé gió lao đến, sắc mặt Trần Tranh lạnh đi, hét lớn: “Chu Quyết!”
Chu Quyết nhanh chóng xoay vô lăng, chiếc xe đặc chủng hạng nhẹ gánh vác trọng trách trinh sát vẽ ra một góc hẹp, thân xe nghiêng về bên trái trượt đi, gần như lật nghiêng trên mặt đất. Ngay lúc đó, quả rocket kéo theo tiếng rít chói tai và luồng lửa dữ dội, nổ tung ngay vị trí chiếc xe vừa đứng!
Sóng xung kích nổ lan ra xung quanh, tàn phá mọi thứ, cây cối bốc cháy trong nhiệt độ cao và ngọn lửa, vì xe số hai và xe số ba tản ra kịp thời, nên gần như không chịu ảnh hưởng của đợt tấn công đầu tiên, nhưng ngay khi Chu Quyết vừa làm xe số một ổn định lại, những tiếng rít quen thuộc lại truyền đến, rocket lại ập đến, lần này ít nhất có năm quả!
Cửa sổ trời của xe đặc chủng mở toang, Lý Công Thịnh và một đặc nhiệm Hoa Quốc vác súng phóng lựu cá nhân trên vai, tiếng nổ ầm ầm vang lên, một quả bắn về phía rocket vừa phóng ra, một quả lao thẳng vào quả rocket đang lao xuống, ngọn lửa khổng lồ bùng lên giữa không trung, vô số quả cầu lửa rơi xuống, thiêu cháy những chú chim đang bay loạn xạ. Lửa lan nhanh trong rừng, khói lửa mù mịt tạo thành một màn chắn, trong nháy mắt, khu rừng đã trở thành một mê cung giết người.
“Minh Hàn!” Trần Tranh gọi vào bộ đàm hai chiếc xe còn lại, xe số hai nhanh chóng trả lời, bọn họ đã lái ra khỏi phạm vi tấn công của rocket, đang tìm cách bao vây đối phương, còn xe số ba thì nửa ngày không có động tĩnh, mồ hôi Trần Tranh tuôn ra như mưa.
Lúc này, những viên đạn dày đặc như một tấm lưới trời ập đến, đang bắn súng phóng lựu trúng đạn ở vai, kêu lên một tiếng đau đớn. Lý Công Thịnh lập tức đẩy anh ta xuống, cầm lấy súng phóng lựu bóp cò. Đạn xuyên qua làn khói dày đặc phía trước, phát nổ tại điểm hỏa lực của đối phương. Tiếng la hét bị tiếng nổ át đi, tay chân bị xé nát hất tung lên trời, treo lơ lửng trên những cành cây đang cháy.
Trần Tranh lập tức cầm máu cho đội viên đội đặc nhiệm, lại có một đặc nhiệm khác muốn leo lên nóc xe, nhưng bị Trần Tranh giữ lại, ngay lập tức anh cầm súng trường hạng nhẹ, nhanh chóng thò đầu ra khỏi nóc xe, nhắm bắn về phía trước bên phải.
Sức công phá của rocket tuy mạnh, nhưng ở địa hình này lại không thể sử dụng liên tục. Còn chiếc xe bọn họ đang ngồi là xe đặc chủng được cải tiến, khả năng cơ động cực kỳ mạnh mẽ, rocket không dễ gì bắn trúng. Nhưng súng máy thì khác, bọn họ đã tiến sâu vào trận địa của đối phương, đối phương chiếm giữ điểm cao, hàng trăm ngàn viên đạn nã xuống, không chết cũng bị thương!
Trần Tranh phán đoán vị trí của xạ thủ súng máy dựa vào quỹ đạo bay của đạn, nhưng trong làn khói dày đặc thực sự không thể ngắm bắn, may mà một viên đạn hình như đã làm bị thương đối phương, mưa đạn có chút chậm lại. Đạn trong súng trường hạng nhẹ đã hết, Trần Tranh theo bản năng muốn thay băng đạn, nhưng ngay sau đó, quyết đoán cầm súng máy hạng nhẹ, nhắm vào làn khói xả một hồi.
Dưới sự phản kích của súng máy hạng nhẹ và súng phóng lựu cá nhân, hỏa lực của đối phương đã bị áp chế. Trong khoảng trống này, Chu Quyết theo bản năng đánh vô lăng về bên trái, cố gắng lái ra khỏi làn mưa đạn này.
Trần Tranh lại quát: “Lái về bên phải!”
“Ầm!” Một quả rocket rơi xuống ngay bên phải xe đặc chủng, sóng xung kích lại hất tung chiếc xe lên khỏi mặt đất.
Nhưng Chu Quyết không chút do dự, nhanh chóng đánh lái, né tránh ngọn lửa dữ dội, lao về hướng Trần Tranh chỉ.
“Anh muốn đối đầu trực diện với chúng?” Lý Công Thịnh và đặc nhiệm đổi vị trí, quay lại xe thay đổi trang bị, má anh ta bị đạn lạc xé toạc, máu chảy thành dòng lớn, cộng thêm đội viên đội đặc nhiệm bị thương trước đó, trong xe nồng nặc mùi máu tanh.
Trần Tranh có kinh nghiệm sơ cứu khẩn cấp, lập tức cầm máu cho anh ta, “Đúng, muốn ra khỏi rừng, ít nhất còn mười cây số nữa, đối phương có vô số điểm cao, hoàn toàn có thể dựa vào hỏa lực để chôn vùi chúng ta ở đây. Trốn không phải là cách, phải đánh sập những điểm cao gần nhất, giành lại chủ động!”
Vết thương của Lý Công Thịnh trông thật dữ tợn, nghe Trần Tranh nói xong, lại cầm lấy miếng gạc khử trùng, thuần thục băng lên mặt, “Tôi chỉ sợ những cảnh sát từ đất nước yên bình như các anh không có dũng khí xông lên thôi!”
“Coi thường người khác quá rồi đấy nhé!” Kỹ thuật lái xe của Chu Quyết đã phát huy đến cực hạn trong tình huống trái nổ phải bắn này, chiếc xe đặc chủng liên tục lắc lư, rê bánh, như thể đang lật tung trong sóng to gió lớn. Đạn liên tục bắn vào thân xe, nhưng không một lần nào bắn trúng điểm chí mạng.
“Còn một điểm nữa, đồng đội của tôi đang ở bên phải.” Trần Tranh nắm chặt chiếc bộ đàm phát ra tiếng rè rè, “Tôi phải cứu bọn họ về.”
Lý Công Thịnh chui lên nóc xe, tay cầm khẩu súng máy hạng nặng đáng sợ, anh ta nhìn xuống, “Trùng hợp ghê, đồng đội của tôi cũng đang ở trên xe số ba!”
Trần Tranh hít sâu một hơi, mở hé cửa sổ ghế phụ, nòng súng bắn tỉa thò ra.
Khói đen mù mịt cuồn cuộn bốc lên, rocket và đạn bắn tỉa đoạt mạng lại ập đến, Lý Công Thịnh và một thành viên đội đặc nhiệm trên nóc xe không màng đến vết thương đang chảy máu không ngừng, ra sức đáp trả, cành cây bị nổ gãy liên tục rơi xuống, quả cầu lửa bay tán loạn như ruồi không đầu, trong trời đất dường như chỉ còn lại tiếng súng và tiếng nổ, thính giác của con người dần trở nên tê liệt.
Thế nhưng, giữa những âm thanh chết chóc ấy, Trần Tranh lại nghe thấy âm thanh của sự sống, nó nhỏ bé đến cực điểm, nhỏ bé đến mức gần như không thể nhận ra, đó là tiếng hít thở, là tiếng lên đạn, là động tĩnh của kẻ thù đang di chuyển.
Nòng súng từ từ hướng lên trên, ống ngắm quang học khóa mục tiêu trong khói bụi, vào lúc này, kinh nghiệm, kỹ thuật, và cơ chế của chính khẩu súng cùng hòa làm một thể, Trần Tranh bóp cò, khi tiếng súng trầm ổn đặc trưng của súng bắn tỉa vang lên, làn khói dày đặc như tan đi đôi chút.
Trên một đài trinh sát tạm bợ ở phía xa, xạ thủ súng máy trúng đạn, mang theo khẩu súng máy hạng nặng rơi từ trên đài xuống.
Lý Công Thịnh hét lớn một tiếng, nhân lúc tầm nhìn không bị cản trở, súng máy bắn loạn xạ. Một quả rocket được bắn ra dưới sự yểm trợ của súng máy, lao thẳng về phía đài trinh sát, quả cầu lửa khổng lồ bắn tung tóe, đài trinh sát gãy làm đôi!
“Xẹt xẹt xẹt…” Bộ đàm phát ra tiếng rè rè lạ thường, Trần Tranh lập tức cầm lấy, “Xe số một!”
“Anh!” Giọng Minh Hàn và tiếng súng cùng truyền đến, còn có tiếng chửi thề của tài xế đội đặc nhiệm, Trái tim đang treo lơ lửng của Trần Tranh tạm thời thả lỏng một chút, “Mọi người thế nào rồi?”
“Anh! Lập tức dừng lại! Lực lượng của đối phương tập trung toàn bộ ở hướng Đông Bắc, có bãi mìn!” Minh Hàn vừa dứt lời, một quả rocket phát nổ cách xe đặc chủng ba mươi mét, mặt đất bỗng chốc bốc cháy, một loạt mìn phát nổ liên hoàn!
Chu Quyết vừa chuyển hướng vừa đạp phanh, bánh xe gần như bốc cháy, dừng lại ngay trước bãi mìn.
“Để em giải quyết.” Minh Hàn nói.
Ngay khi khoảnh khắc rocket ập đến, xe số hai của Minh Hàn đang rẽ sang phải, sau đó tiến lên, vụ nổ khiến ba chiếc xe đặc chủng bị tách rời hoàn toàn, bộ đàm mất liên lạc. Ngay sau đó, hơn mười quả rocket kéo theo tiếng rít như đòi mạng lao tới.
Cảnh sát nước M tên là A Lễ điên cuồng xoay vô lăng, chiếc xe như con cừu bị bầy sói bao vây, liên tục đổi hướng trong ngọn lửa, đợi đến khi đợt tấn công đầu tiên bằng rocket yếu đi, bọn họ đã hoàn toàn đi chệch hướng. Khoảnh khắc tiếp theo, đạn súng máy rơi xuống như mưa sao băng, va vào thân xe đặc chủng kiên cố, giống như bước chân của tử thần.
Một đội viên đội đặc nhiệm đột nhiên đẩy mạnh cửa sổ trời, dùng súng phóng lựu cá nhân phản công, nhưng nơi này đã là trung tâm của địch, hỏa lực quá dữ dội, súng máy hạng nặng khai hỏa từ bốn phương tám hướng, luồng đạn bắn ra tia lửa chói lóa giữa không trung, tuy người trên xe đều là tinh anh đã trải qua thực chiến, nhưng cũng khó lòng chống đỡ nổi.
Một quả rocket suýt chút nữa đã bắn trúng bình xăng của xe đặc chủng, xe bị sóng xung kích hất tung, gân xanh trên cánh tay của A Lễ nổi lên, cố gắng kéo chiếc xe mất thăng bằng trở lại, vừa tiếp đất thì thả tay lái, quay người định lấy súng trường tấn công, “Tôi liều mạng với chúng!”
Minh Hàn lập tức giữ A Lễ đang mất kiểm soát lại, “Tính mạng của cả xe chúng ta đều bị trói vào cậu! Lái xe cho đàng hoàng!”
Trên khuôn mặt đen nhẻm của A Lễ toàn là mồ hôi, anh ta trừng mắt nhìn Minh Hàn, hai mắt sáng quắc, thở hổn hển. Lúc này, đợt tấn công bằng rocket lần thứ hai lại ập đến, vì chỉ có một mục tiêu là bọn họ, cho nên đợt tấn công này càng thêm dữ dội, một thành viên đội đặc nhiệm bị trúng mảnh đạn, máu chảy như suối.
Mùi máu tươi nồng nặc kích thích thần kinh của A Lễ, anh ta hét lớn, từ bỏ ý định cầm súng trường lao ra liều mạng, nắm chặt vô lăng, len lỏi giữa làn mưa đạn dày đặc, dùng tốc độ mở ra một con đường sống.
Minh Hàn leo lên cửa sổ trời, đội viên đặc nhiệm bên cạnh cầm súng máy hạng nặng bắn loạn xạ, trong làn đạn dày đặc, một con rồng lửa khổng lồ gầm thét lao tới, Minh Hàn kéo đội viên đặc nhiệm xuống, chỉ thấy con rồng lửa lướt qua nóc xe, nổ tung ngay vị trí bánh xe vừa cán qua.
“Bãi mìn!” A Lễ đột ngột đánh lái sang trái, một quả rocket rơi xuống đất phát nổ, tiếp theo là một loạt vụ nổ liên hoàn dài hơn ba mươi mét ở đường bên phải, cây cỏ bị đốt cháy, một bức tường lửa bất ngờ dựng lên!
Xe đặc chủng buộc phải dừng lại, không ai biết chỗ nào có mìn, dù xe đặc chủng có chắc chắn đến đâu, gầm xe cũng không thể phòng đạn tốt như thân xe, một khi vụ nổ ập đến từ phía dưới, người và xe đều tan xác, không còn chỗ chôn.
Dừng lại đồng nghĩa với việc trở thành mục tiêu, đối phương giống như những con linh cẩu ngửi thấy mùi máu, làn đạn dày đặc ập đến như vũ bão. Tiến vào bãi mìn là tự sát, ở lại tại chỗ thì chờ chết, đằng nào cũng chết, Minh Hàn đột nhiên nói một câu: “Tôi còn phải quay lại tìm anh của tôi.”
Tiếng súng đinh tai nhức óc, A Lễ không nghe rõ, hét lên: “Cậu nói cái gì!”
Minh Hàn thay súng, cầm súng bắn tỉa trên tay, nhanh chóng leo lên cửa nóc, “Tôi nói, cậu cứ lái xe, cảnh sát nước M các cậu chẳng phải thường xuyên đối mặt với đám lính đánh thuê này à? Sao vậy, ngay cả chỗ nào có mìn cũng không phán đoán được?”
A Lễ sững sờ, còn chưa kịp phản bác, Minh Hàn đã bóp cò về phía trước, đạn găm vào đất, không có chuyện gì xảy ra, “Cậu phán đoán chỗ nào an toàn, lúc nãy cậu có thể dừng lại trước bãi mìn, chứng tỏ cậu có kinh nghiệm và cũng may mắn, chỗ nào cậu không chắc, tôi sẽ dò đường.”
A Lễ lập tức phấn chấn, đạp chân ga, xe đặc chủng lập tức lao đi, rocket phát nổ phía sau, đất đá và cây cối bay tứ tung đầy trời.
“Anh Vạn, yểm trợ cho tôi!” Minh Hàn nhắm vào hướng xe đặc chủng tiến lên, liên tục nổ súng, lúc này cậu không thể tự bảo vệ mình, chỉ có thể tin tưởng vào đồng đội.
Đội viên đặc nhiệm im lặng gật đầu, động tác thay băng đạn thuần thục như nước chảy mây trôi.
“Aaa!” A Lễ giận dữ gầm lên, đạp mạnh chân ga, thân xe như cá voi nhảy ra khỏi làn sóng dữ, không do dự, không dừng lại, lao thẳng về phía trước.
Từng quả mìn nổ tung dưới sự dò đường của súng bắn tỉa, xe đặc chủng hoặc là tránh khỏi khu vực nổ, hoặc là bay qua ánh lửa, súng máy hạng nặng trên nóc xe vẫn không ngừng nhả đạn, rocket vác trên vai hùng hổ phản công đối phương.
Đột nhiên, làn mưa đạn dừng lại, rocket đồng loạt bắn về hướng Tây Nam. Minh Hàn lập tức nhận ra, xe số một hoặc xe số hai đang đến, lúc trước Trần Tranh ra lệnh tản ra thì xe số hai đã chạy về bên trái, lúc này xe số một của Trần Tranh có khả năng đến gần hơn.
“A Lễ!” Minh Hàn hỏi: “Trong đội của các cậu ai là người am hiểu bãi mìn nhất?”
A Lễ đắc ý nói: “Đương nhiên là A Lễ anh đây rồi!”
Minh Hàn cau mày, tài xế của xe số một là Chu Quyết, kỹ năng lái xe của Chu Quyết rất cao siêu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta lái xe ở nước M, có thể tránh được bãi mìn đặc thù ở đây hay không là một vấn đề.
“Lùi lại!” Minh Hàn nói, “Anh Vạn, thử liên lạc với xe số một xem!”
“Rõ!”
Vì hỏa lực đã giảm đi, lại đang di chuyển trên tuyến đường an toàn, A Lễ thoải mái hơn không ít. Tiếng súng trong rừng vẫn không ngớt, cây cối bốc cháy tỏa ra khói đen dày đặc, người ở trong đó, tầm nhìn bị che khuất nghiêm trọng. Minh Hàn bình tĩnh quan sát trong ống ngắm, mồ hôi chảy dài trên má, trong lòng vang lên một giọng nói – không ổn.
Bọn họ bây giờ vẫn quá bị động, đối phương đang ở trên đài trinh sát, bất kể là tầm nhìn hay hỏa lực gì cũng đều chiếm ưu thế tuyệt đối so với bọn họ. Mặc dù bọn họ mang theo rất nhiều vũ khí đạn dược, nhưng cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, đừng nói là đến khu vực Tiết Lan, e rằng ngay cả khu rừng này cũng không thoát ra được.
Phải nghĩ ra cách khác.
Phải đi đến nơi cao hơn đối phương.
Minh Hàn nhanh chóng quay trở lại ghế sau, lấy súng bắn dây leo núi ra, đội viên đội đặc nhiệm vừa nhìn đã hiểu cậu muốn làm gì, cau mày nói: “Quá nguy hiểm!”
Minh Hàn lắc đầu, “Bây giờ đâu đâu cũng là khói mù mịt, tầm nhìn của bọn chúng cũng không khá hơn chúng ta bao nhiêu, đợi lát nữa khói tan đi, lúc đó mới thật sự nguy hiểm. Anh Vạn, anh yểm trợ cho tôi, đánh nhanh thắng nhanh, tôi phải đánh sập mấy cái đài trinh sát đó!”
“Tôi là đặc nhiệm, hay là tôi….” Anh Vạn còn chưa dứt lời, bộ đàm vẫn luôn bị gián đoạn đột nhiên kết nối được.
Minh Hàn ngẩn ra, lập tức cầm lấy, giọng nói của Trần Tranh đứt quãng truyền đến, Minh Hàn nhắm mắt lại, khẽ ngẩng mặt lên, có một loại cảm giác như trút được gánh nặng. Khóe mắt cậu khẽ run rẩy, quyết tâm càng thêm kiên định.
Đội viên đặc nhiệm nghe thấy cậu nói: “Đưa cho tôi.”
Nhét bộ đàm vào tay đội viên đội đặc nhiệm, hai tay Minh Hàn bám vào cửa sổ trời, nhảy lên. Trong vô số tiếng súng và tiếng nổ, tiếng sợi dây leo núi vút một tiếng bay ra từ nòng súng thật sự rất nhỏ. Trong khói dày, một bóng dáng nhanh nhẹn ngược dòng lửa đạn lướt qua, nhanh như chớp, một con nhạn cô độc lướt qua mặt hồ trong cơn mưa tầm tã.
Móc neo cố định vững chắc trên thân cây, Minh Hàn mượn lực đẩy của súng bắn dây nhảy lên cành cây, ẩn mình trong bóng râm. Chiếc xe đặc chủng phía dưới lao nhanh, làn khói dày đặc cũng không che khuất được luồng đạn phun ra từ họng súng máy hạng nặng.
Đạn của đối phương trút hết về phía xe đặc chủng, không ai chú ý đến cậu đã vượt lên trên làn khói.
Hết chương 181.