Chương 182: Trù Tính

 

Chương 182: Trù Tính

 

Ngay cả khi Thẩm Tri Ngật và những người khác không đến, bức tường vô hình do Quỷ đả tường dựng lên cũng sắp bị phá vỡ.

 

Sự xuất hiện của cái bóng càng đẩy nhanh quá trình đó hơn, nó trực tiếp chui vào bên trong thông qua khe hở.

 

Có hai cổ vật bất động tại hiện trường, nhưng nhìn từ nỗ lực giải cứu của cậu sinh viên đại học, không khó để phán đoán Chu Kỳ An bị mắc kẹt trong thế giới cổ vật nào.

 

Bóng đen tóm lấy vết nứt, dùng sức xé toạc ra. Rào cản vốn đã mong manh như tấm kính bị nện vào tâm điểm, vỡ tan tành.

 

Lúc này, Thẩm Tri Ngật cũng đã đứng trước mặt người phụ nữ trẻ tuổi, khí tức tỏa ra từ cơ thể hắn còn đáng sợ hơn cả cái bóng im hơi lặng tiếng kia.

 

Nửa sườn núi đều bị bóng ma của hắn bao phủ.

 

Ánh mắt hắn nhìn thành viên Hiệp hội săn cá voi chẳng khác gì nhìn một vật chết, mà thực tế cũng đúng là như vậy, hắn thẳng tay hạ sát cô gái kia.

 

Người đông, hiệu suất lập tức tăng lên.

 

Bên kia, Ứng Vũ đang tiến về phía thành viên Hiệp hội đứng trong rừng cây.

 

Trong một số tình huống, phán đoán của Người mặc áo choàng đỏ vẫn rất chính xác.

 

Sau khi NPC đóng vai cư dân thị trấn rời khỏi thị trấn, sức mạnh của chúng sẽ bị hao tổn và hạn chế. Ban đầu, trong thời gian tham quan cổ vật, chúng không thể bị quấy rầy. Nay dựa vào quy tắc cân bằng, Ứng Vũ chỉ cần dùng một chút thủ đoạn là đã có thể dễ dàng tiếp cận mục tiêu.

 

Còn Sếp, khi có người làm việc, ông ta lười biếng đến mức không muốn nhúc nhích một ngón tay, vừa vuốt ve con chó săn, vừa lau vết máu trước đó dính trên tay.

 

Chó săn tuy tức giận nhưng không dám lên tiếng, nó không ngửi thấy mùi của Diên, điều đó khiến nó có chút bất an.

 

“Có người đi cứu rồi.”

 

Sếp tốt bụng giải thích cho nó một câu, khiến con chó săn bớt lo lắng hơn một chút, rồi ông ta lại nói: “Đến công ty tao làm bảo vệ đi, phúc lợi rất tốt.”

 

Lúc trước ở thị trấn, con chó săn đã thể hiện rất nhạy bén, hơn nữa chỉ cần một ít thức ăn cho chó là có thể sai khiến, lại còn tiết kiệm được bảo hiểm xã hội và mấy ngày nghỉ kết hôn.

 

Con chó này, sinh ra là để làm việc.

 

“!!!”

 

Ký ức ở chợ quỷ ùa về, con chó săn run rẩy cả người.

 

Nó bất chấp tất cả lao về phía trước mấy bước, lúc đi ngang qua người phụ nữ trẻ tuổi đang cấy ghép Vi Điêu Mã. Lúc này, Thẩm Tri Ngật vừa mới khoét một lỗ trên ngực cô gái, một dòng máu tanh tưởi phun thẳng vào người nó.

 

Những ngón tay trắng bệch móc từ trong cơ thể người phụ nữ ra một con ngựa nhỏ, hoa văn trên nửa mặt đã có dấu hiệu sụp đổ, khi bị lấy ra một cách bạo lực như thế, lại xuất hiện thêm vài vết nứt. Chân ngựa di chuyển, dường như muốn thoát khỏi lòng bàn tay người đàn ông, quay trở lại nơi ở ban đầu để hấp thụ máu thịt.

 

Người phụ nữ trẻ tuổi đứng im như tượng sáp, miệng phun ra một ngụm máu, vật cộng sinh bị lấy ra khỏi ngực, khiến toàn bộ trái tim cô ta như bị xé toạc.

 

Mí mắt nặng trĩu cố gắng mở ra vài lần, nhưng lần nào cũng đều thất bại.

 

Cô ta và con ngựa nhỏ kia dường như đều đang liều mạng muốn có được thứ gì đó.

 

“Trái tim…” Người phụ nữ trẻ tuổi đã mê man, vô cùng chấp niệm mà lặp đi lặp lại chữ này.

 

Cô ta muốn có trái tim của Chu Kỳ An.

 

Chỉ cần có được thứ ẩn giấu trong cơ thể đối phương, dù là vết nứt hay vết thương, tất cả đều có thể khôi phục.

 

Trong mắt Thẩm Tri Ngật lóe lên vẻ ghê tởm tột độ, ngón tay khẽ siết chặt, toàn bộ quá trình đều được khống chế rất tốt, nửa người con ngựa nhỏ không bị sụp đổ hoàn toàn, mà xuất hiện thêm nhiều vết nứt nhỏ, móng tay sắc nhọn tiếp tục chọc thủng bụng con ngựa.

Sau khi tạo ra ba bốn chỗ sụp đổ như vậy, Vi Điêu Mã đã trở nên vô cùng chật vật.

 

Ánh sáng đỏ lóe lên rồi biến mất hoàn toàn, cách đó khoảng hai ba mét bỗng xuất hiện một bóng người.

 

Người thanh niên gần như quỳ rạp trên mặt đất, tóc tai rối bời, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vạt áo còn có dấu vết bị tàn lửa thiêu cháy.

 

“Anh Chu…” Cậu sinh viên đại học đứng bên cạnh vốn đã chuẩn bị tinh thần sử dụng kỹ năng trị liệu vượt quá giới hạn, nhưng tình trạng của Chu Kỳ An tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.

 

Chu Kỳ An tạm thời chưa trả lời cậu ta.

 

Bị ép buộc phải xem mưa sao băng trong thế giới cổ vật, đôi mắt xanh lam kia lúc này nhìn cái gì cũng thấy hoa. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, khi nhìn thấy một bóng đen dính máu đang bơi về phía mình, liền biết là Thẩm Tri Ngật và những người khác đã đến.

 

Hồi phục lại chút sức lực, Chu Kỳ An nhìn bảng điều khiển trước:

 

“Tiến độ hiện tại 3/4.”

 

Chỉ còn cách một lần thưởng thức cổ vật cuối cùng là có thể mua được vật phẩm văn hóa sáng tạo của bảo tàng Tịch Thực.

 

Sau đó, cậu cố gắng lật mở cuốn sổ chép những món đồ cổ giả, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Lòng bàn tay bị xước vẫn chưa lành hẳn, cậu dùng máu vẽ một đường chéo lên bản ghi chép của Vi Điêu Mã.

 

Lại loại trừ thêm một ứng cử viên Hội trưởng Hiệp hội săn cá voi.

 

Gần như cùng lúc đó, Thẩm Tri Ngật cũng đến bên cạnh cậu, khom người đỡ cậu dậy, nhìn thấy những vết xước trên làn da trắng nõn, hắn nhíu mày.

 

“Em không sao.” So với những lần trước tiến vào thế giới cổ vật, lần này có thể nói là vô cùng thuận lợi.

 

Chu Kỳ An còn chưa dứt lời, tay đã bị nắm lấy.

 

Cậu kinh ngạc ngẩng đầu.

 

Thẩm Tri Ngật không nói gì, lấy ngón tay làm bút, chỉ là lần này, thứ nhuộm trên đó là máu của thành viên Hiệp hội săn cá voi.

 

Nắm lấy tay Chu Kỳ An, Thẩm Tri Ngật chậm rãi lướt qua hai cái tên còn lại: Giấy vàng, Khóa trường mệnh.

 

Đây là hai cổ vật được cấy ghép trên người hai thành viên Hiệp hội săn cá voi mà bọn họ vừa giết chết ở thị trấn.

 

Lúc này, tư thế của hai người có vẻ quá mức thân mật, lọt vào mắt người ngoài lại vô cùng hài hòa.

 

Như Diêm Vương điểm danh, còn cuốn sổ ghi chép những món đồ giả cổ chính là sổ sinh tử, bất kỳ cổ vật nào bị bọn họ dùng vết máu gạch tên đều sẽ bị Diêm Vương thu vào địa phủ.

 

Bên trong khu rừng phát ra ánh sáng đỏ, bên phía Ứng Vũ cũng đã có kết quả, Thẩm Tri Ngật chỉ liếc mắt một cái đã thông qua ánh sáng đỏ kỳ dị kia phán đoán được bản chất của cổ vật.

 

Hạ mi mắt, hắn lại vẽ một đường đỏ nữa trên chiếc nồi đồng nhỏ.

 

Bên cạnh, Người mặc áo choàng đỏ có chút kỳ quái, trước đó cô ta còn cùng những người khác chế giễu Thẩm Tri Ngật vẽ cuốn sổ ghi chép danh sách đồ cổ giả, lúc đó tất cả đều cảm thấy nó trông giống như con giòi.

 

Nhưng bây giờ cô ta không cười nổi nữa.

 

Đây rõ ràng là một cuốn sổ tử thần.

 

Chu Kỳ An ngược lại càng thích cuốn sổ ghi chép danh sách đồ cổ giả này, sự hưng phấn giữa hai hàng lông mày khiến đôi mắt cậu nhuốm huyết quang tàn nhẫn mà chỉ những kẻ ác mới có, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt đều trở nên sắc bén.

 

Người mặc áo choàng đỏ không khỏi lùi về phía sau một bước.

 

Người sau còn nguy hiểm hơn người trước, quả nhiên là trời sinh một đôi mà.

 

“Ngân châm, Thiết khôi giáp, mặt dây chuyền răng nanh, Phảng chân ngọc đạo mễ, Lưu kim đồng khấu, còn có mặt nạ thần điểu hoàng kim…” Chu Kỳ An nhìn những cổ vật còn sót lại, thở dài, nói: “Sáu sinh mạng quý giá còn lại này, không biết khi nào mới biến mất.”

 

Ánh sáng đỏ trong mắt cậu chợt lóe lên: “Hội trưởng Hiệp hội săn cá voi sẽ cấy ghép cổ vật nào trong số đó đây?”

 

Vừa rồi Thẩm Tri Ngật không nói rõ, xem ra con cá lớn câu được hôm nay không phải Hội trưởng.

 

Dường như biết cậu đang nghĩ gì, Thẩm Tri Ngật nói về những gì đã xảy ra ở thị trấn: “Đã khoanh vùng được nơi ở của hắn ta, nằm trong số những ngôi nhà ở cuối con đường phía Nam.”

 

Từ chỗ Lý Vân bị chặn đường đi về phía trước, tổng cộng cũng chỉ có bảy, tám ngôi nhà. Trò chơi đã giới hạn ở khía cạnh này, khi hắn cố gắng moi thêm thông tin từ miệng các thành viên của Hiệp hội đã thất bại.

 

“Ứng Vũ đưa người đến khu rừng phía sau tra tấn, moi được thêm một tin tức.”

 

Chu Kỳ An nhướng mày.

 

Anh chắc chắn là Ứng Vũ tra tấn người khác sao?

 

Thẩm Tri Ngật vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Giữa các cổ vật không thể tùy ý thay đổi nơi ở.”

 

Thực ra, Chu Kỳ An đã đoán được quy tắc này, nếu không Người đầu dê cũng không cần thiết phải dẫn cậu đến một ngôi nhà khác để ở, trực tiếp cho cô gái và người phụ nữ điên kia đổi chỗ cho nhau là được, làm như vậy có thể sẽ tạo ra hiệu quả bất ngờ.

 

“Hắn ta không thể dễ dàng thay đổi địa điểm là một chuyện tốt. Nhưng tìm từng nhà một, hệ số nguy hiểm quá cao, phải nghĩ cách nào đó để xác định trực tiếp mới được.”

 

Thẩm Tri Ngật gật đầu: “Em đừng tự ý đi thăm dò, khu vực đó…”

 

Hắn nheo mắt: “Anh mơ hồ cảm nhận được có gì đó cấm chế.”

 

Không loại trừ khả năng người của Hiệp hội săn cá voi đã giở trò gì đó.

 

“Thẻ vào kho dữ liệu thì sao?”

 

Thẩm Tri Ngật: “Lấy được rồi. Không thể nói chuyện ở Mặc Trấn, nhưng khi Ứng Vũ đưa người đến khu rừng phía sau núi tra tấn, sau đó phát hiện ra việc vạch trần thân phận trộm cổ vật của NPC cũng có thể kích hoạt nhiệm vụ ẩn.”

 

Lúc hai người đang nói chuyện, Ứng Vũ – người mà Thẩm Tri Ngật nói là thích tra tấn người khác – đã đi tới, trong tay cầm một cái nồi đồng nhỏ chưa đầy hai cm.

 

Cái nồi đồng nhỏ chứa đầy máu thịt, giống như Vi Điêu Mã, bị lột da lóc thịt moi ra.

 

Con chó săn vốn định lao về phía Diên vừa mới thoát khỏi thế giới cổ vật, nhưng giữa chừng lại bị lão đại khống chế, ông ta dắt con chó lớn đến bên cạnh Ứng Vũ, vỗ vỗ bộ lông bóng loáng của nó: “Lãnh đạo, lau tay đi.”

 

Con chó săn: “…”

 

Thà chết chứ không thèm đến công ty này làm việc!

 

Ứng Vũ bình tĩnh nói lời cảm ơn và từ chối, tự mình lấy khăn giấy từ trong ba lô ra.

 

Con chó săn chạy về phía chủ nhân.

 

Diên sờ sờ con chó săn đang chạy tới, một bên tay áo của cô đã bị rách, nếu không ra ngoài kịp thời, e rằng sẽ mất một cánh tay. Vừa mới thoát khỏi thế giới cổ vật, lại bị kéo vào một thế giới cổ vật khác, bên cạnh lại không có chó săn, có thể tưởng tượng được cảm giác đó kinh khủng như thế nào.

 

Nhưng mà, cô đã nhanh chóng nguôi giận.

 

Lần trước đã cập nhật thông tin về Khóa trường mệnh, với số người hiện tại của bọn họ, vừa đủ để cập nhật hết thông tin của những cổ vật còn lại.

 

Chu Kỳ An cũng ngẩng đầu tắm mình dưới ánh mặt trời: “Lợi thế về số lượng, cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi!”

 

Quả nhiên, sống lâu trong trò chơi, cái gì cũng có thể xảy ra.

 

Trước đây, cậu toàn phải lấy ít địch nhiều, còn bây giờ… Trong cuốn sổ ghi chép danh sách đồ cổ giả của Thẩm Tri Ngật, chỉ thống kê những cổ vật bị mất thích hợp để cấy ghép, không có nghĩa tất cả đều là thành viên của Hiệp hội săn cá voi.

 

Nói cách khác, hiện tại Hiệp hội săn cá voi cộng thêm Hội trưởng của bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ có sáu người, thậm chí có thể còn ít hơn.

 

Còn bên phía cậu…

 

Bảy người và một con chó!

 

Chu Kỳ An đột nhiên nhìn về phía Ứng Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Có đạo cụ thế mạng không?”

 

Ứng Vũ khẽ gật đầu: “Có một cái.”

 

Vậy là tám người và một con chó!

 

Chu Kỳ An: “Hahaha!”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“…”

 

…………

 

Mọi người đã trì hoãn trên con đường nhỏ quá lâu, trong tiếng cười kỳ dị, tất cả lại tiếp tục bước đi, không lâu sau cũng thuận lợi đến đích.

 

Dưới gốc cây cổ thụ bên ngoài Bảo tàng Trầm Mặc, Người đầu dê đang đứng cạnh cỗ xe dê.

 

Vừa nhìn thấy Chu Kỳ An, ánh mắt nó đã lộ rõ ​​vẻ thèm thuồng và tiếc nuối, đêm qua lại không thể lấy mạng cậu ta, nhưng không sao, tối nay nó sẽ tìm cho thanh niên này một nơi tốt đẹp khác.

 

Cậu sinh viên đại học không nhịn được quay đầu sang chỗ khác.

 

Anh Chu của cậu ta là người có thù tất báo, nhưng hình như Người đầu dê không có điểm yếu.

 

Thứ nhất, Người đầu dê không có xe.

 

Thứ hai, Người đầu dê không có xe.

 

Những khía cạnh khác, người chơi cũng không thể gây ra nhiều tổn thương cho nhân viên công tác được.

 

Bị coi là thức ăn, Chu Kỳ An lại bất ngờ bình tĩnh, thậm chí còn không nhổ một bãi nước bọt, chỉ lẳng lặng đi ngang qua.

 

Sự bình tĩnh này khiến những người quen thuộc với cậu có một dự cảm chẳng lành.

 

Lúc bước qua ngưỡng cửa, Diên chủ động lên tiếng chuyển hướng sự chú ý của Chu Kỳ An: “Bây giờ chỉ còn một vấn đề cuối cùng, lỡ như những người còn lại của Hiệp hội săn cá voi trốn tránh, chúng ta phải làm sao?”

 

Trước đó, hoặc là cố tình sắp đặt để thành viên Hiệp hội ẩn nấp trong những người chơi chủ động lộ diện, hoặc là đối phương chủ động tìm đến, một khi những người này tạm thời rút lui, cho dù bọn họ có nắm được điểm yếu cũng không có đất dụng võ.

 

Người mặc áo choàng đỏ hiểu rõ nhân tính hơn, cười lạnh: “Cứ chờ xem, bọn họ có thể nhịn được không ra tay mới lạ.”

 

Không ai có thể chịu đựng được việc vốn liếng của mình chìm nghỉm được.

 

Đã hy sinh nhiều thành viên như vậy, nhỡ đâu Chu Kỳ An thuận lợi vượt qua phó bản, e rằng sau này bọn họ sẽ không còn cơ hội làm gì nữa.

 

Ai ngờ Chu Kỳ An đột nhiên lên tiếng: “Không cần chờ.”

 

Cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trong sân.

 

Trong sân có không ít người chơi, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ mệt mỏi, đối phó với thủy quỷ dưới giếng vào ban đêm không phải là chuyện dễ dàng. Ánh mắt Chu Kỳ An lướt qua bọn họ, cuối cùng dừng lại chỗ Bảo tàng Nhật Điệt nằm ở vị trí trung tâm.

 

“Trong sáu cổ vật còn lại, mọi người nghĩ, Hội trưởng Hiệp hội săn cá voi ít có khả năng cấy ghép cái nào nhất?”

 

Những người khác không dám chắc chắn, cuối cùng chỉ có Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ trả lời cậu, ý kiến ​​của hai người đều nhất trí: Thiết khôi giáp.

 

Rõ ràng Chu Kỳ An cũng nghĩ như vậy: “Áo giáp nặng nề, cộng sinh lâu dài sẽ gây gánh nặng lớn cho cơ thể.”

 

So sánh ra, còn không bằng bộ áo cưới của Hạ Dương thích hợp để cấy ghép hơn.

 

“Tôi đến Bảo tàng Nhật Điệt một chuyến, lát nữa gặp ở kho dữ liệu, trước tiên đừng cập nhật thông tin về Thiết khôi giáp.”

 

Nói xong, cậu sải bước đi về phía Bảo tàng Nhật Điệt.

 

Người mặc áo choàng đỏ nhíu mày: “Đến Bảo tàng Nhật Điệt làm gì?”

 

Phạm vi hàng yêu phục ma của Bảo tàng Nhật Điệt không bao gồm cổ vật.

 

Thẩm Tri Ngật nhìn theo hướng Chu Kỳ An rời đi, dường như nghĩ đến điều gì đó, trong mắt hắn lóe lên vẻ trầm tư, ngay sau đó biến thành thưởng thức không thể kiềm chế được.

 

“Đi đến kho dữ liệu trước đã.”

 

Cứ cách mười phút mới có thể cập nhật thông tin của một cổ vật, cập nhật hết tất cả cũng phải mất gần một tiếng đồng hồ.

 

Những người khác cũng không lãng phí thời gian suy đoán mục đích của Chu Kỳ An nữa, dù sao thì chờ người quay lại là sẽ rõ thôi mà.

 

…….

 

Bảo tàng Nhật Điệt.

 

Đây là lần đầu tiên Chu Kỳ An đến nơi này, không giống như hai bảo tàng còn lại, bầu không khí trong bảo tàng rất trang nghiêm, tản ra một loại uy nghiêm tự nhiên.

 

Vì yêu cầu tham quan bảo tàng này là mang theo cổ vật đi bắt quỷ. Trước khi thuê cổ vật, người chơi sẽ không bị ép buộc phải tham quan, trong bảo tàng cũng không có bình phong che chắn, có thể tùy ý đến gần quan sát.

 

Nhìn qua, rất nhiều tủ trưng bày đều trống rỗng, đã bị người chơi trong sân thuê hết. Những pháp khí còn lại thì muôn hình vạn trạng, có vật nhỏ gọn đơn giản như chuỗi tràng hạt gỗ, cũng có những vật hiếm thấy như chày kim cương hàng ma.

 

Chu Kỳ An cứ như vậy vừa đi vừa xem, từ tầng một đến tầng hai, gần như đã xem qua từng tấm bảng giới thiệu cổ vật. Cuối cùng, bước chân cậu dừng lại ở một khu trưng bày trống rỗng, dựa theo diện tích khu vực trống, thứ từng được trưng bày ở đây hẳn là một cổ vật có kích thước không nhỏ.

 

Lúc này, khu trưng bày chỉ còn lại tấm bảng giới thiệu cổ vật trơ trọi, vật trưng bày thật sự đã không cánh mà bay, dường như đã bị người ta thuê đi.

 

“Mấy ngày nay, vậy mà không ai phát hiện ra điều bất thường.” Chu Kỳ An lắc đầu.

 

Trong trường hợp bình thường, người chơi không thể nào lựa chọn thứ đồ cồng kềnh như vậy, căn bản là không tiện mang theo.

 

Cổ vật cỡ lớn không có trong bảo tàng, rõ ràng là không phù hợp với lẽ thường.

 

Chu Kỳ An đứng tại chỗ, ánh mắt dừng trên bảng giới thiệu cổ vật, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Tìm thấy rồi.”

 

【GJ-0041: Quan tài máu.

 

Quan tài của Triệu Mặc, Trấn Bắc Vương nước Triệu. Năm X32 sau Công nguyên, Triệu Mặc mưu phản thất bại, hoàng đế bắt hắn mặc Kim lũ huyết y…】

 

Đọc kỹ ba lần liên tiếp, không bỏ sót một chữ nào, thậm chí còn cẩn thận hơn so với khi xem bất kỳ bảng giới thiệu cổ vật nào trước đây.

 

Sau khi chắc chắn đã ghi nhớ toàn bộ thông tin trên đó, Chu Kỳ An chậm rãi xoay người rời đi.

 

Ngay khoảnh khắc cậu xuống lầu, ánh nắng mặt trời đã mất đi vật che chắn, chiếu thẳng vào khu vực này.

 

Trên bề mặt bảng giới thiệu cổ vật hiện lên hình dáng một chiếc quan tài mờ ảo, trên toàn bộ chiếc quan tài như ẩn như hiện đó có thể nhìn thấy dây xích sắt và bùa chú quấn chặt lấy chiếc quan tài, ánh nắng vừa chiếu vào, tấm bảng giới thiệu vốn dĩ cứng nhắc bỗng toát ra vài phần quỷ dị…

 

……….

 

Kho dữ liệu.

 

Khác với Bảo tàng Nhật Điệt, đây là một không gian kín đáo đặc biệt mà ánh mặt trời vĩnh viễn không thể chiếu tới, chỉ có ánh sáng le lói từ màn hình máy tính chiếu sáng khu vực hình quạt.

 

Cửa kho dữ liệu lại một lần nữa được mở ra, cậu sinh viên đại học đang định nhập mật mã thì sững sờ khi nhìn thấy người đến.

 

Nhanh vậy sao?

 

Cậu còn tưởng anh Chu đi giết người phóng hỏa, ít nhất cũng phải một khoảng thời gian nữa mới quay lại tập hợp.

 

Chu Kỳ An ăn mặc chỉnh tề, hô hấp không hề có chút gấp gáp nào, bước chân thong thả đi tới.

 

Trạng thái này đủ để chứng minh vừa rồi cậu thật sự chỉ đi dạo ở bảo tàng khác, không hề làm chuyện gì quá đáng.

 

Chu Kỳ An vừa đi vừa nói: “Tôi trước.”

 

Cậu sinh viên đại học khẽ giật mình.

 

Là ảo giác sao?

 

Dưới ánh sáng lờ mờ, những tính toán ẩn giấu trong đôi mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, sao cậu ta cứ cảm thấy anh Chu còn tà ác hơn cả Người đầu dê sáng nay vậy.

 

Trong lúc suy nghĩ miên man, Chu Kỳ An đã bắt đầu nhập mật mã, vì mật mã rất lạ, cậu sinh viên đại học theo bản năng hỏi: “Đây cũng là đồ giả sao?”

 

Chu Kỳ An: “Đồ thật.”

 

Mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Cậu sinh viên đại học ngẩn người: “Nhập đồ thật vào kho dữ liệu, chẳng phải sẽ bị cổ vật trả thù sao?”

 

Trên màn hình máy tính cũng hiện lên một dòng chữ đỏ:

 

【Bạn có muốn cập nhật thông tin mới nhất của cổ vật không?】

 

“Lời khuyên chân thành, nếu phán đoán sai lầm, bạn sẽ bị cổ vật trả thù, xin hãy cẩn thận!”

 

Chu Kỳ An “Ừm” một tiếng, sau đó lại ấn Enter.

 

【Đã cập nhật xong】.

 

Mọi người nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái, quả nhiên là không chút do dự.

 

Lúc này, Chu Kỳ An mới trả lời câu hỏi của cậu sinh viên đại học, cậu nháy mắt một cái đầy ẩn ý: “Cổ vật thật tạm thời không đuổi kịp, nhưng sau này thì chưa chắc.”

 

Như để phụ họa cho lời cậu nói, sau khi cập nhật thông tin xong mấy phút, không có tiếng cảnh báo của hệ thống, cũng không có cổ vật liên quan nào tiến hành trả thù.

 

Toàn bộ kho dữ liệu, máy tính để bàn lại nhảy về giao diện nhập liệu.

 

Mọi thứ đều rất bình tĩnh.

 

Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Đến lúc này, Chu Kỳ An mới hoàn toàn chắc chắn về phán đoán của mình.

 

Lúc này, mọi người cũng ý thức được, cổ vật vừa được cập nhật này có lẽ có điểm gì đó khác biệt so với những cổ vật khác, tồn tại một số đặc thù nào đó.

 

Dường như Sếp nghĩ đến điều gì đó, híp mắt nhìn sang.

 

Chu Kỳ An nhanh hơn một bước xoay người đối mặt với những người khác: “Số lượng của đối phương đã giảm mạnh.”

 

Cậu thong thả nói kế hoạch tiếp theo, từng câu từng chữ đều hướng đến một trọng tâm: Phản công.

 

——————

 

Góc độ của mặt trời dịch chuyển hơi chếch đi một chút.

 

Người đầu dê cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vào giờ này ngày hôm qua, bảo tàng không hề yên tĩnh như bây giờ.

 

Để đề phòng, nó quyết định đi xem sao.

 

Nhưng khi Người đầu dê xuất hiện trở lại trong sân, nó chỉ nhìn thấy một mình Chu Kỳ An, những đồng đội của cậu vậy mà lại không có ai ở đây. Cậu đang ngồi một mình bên giếng, bàn tay trắng nõn lướt qua làn nước lạnh như băng, trông giống như đang mò cá chơi đùa.

 

Người đầu dê cảnh giác nhìn, canh giữ bên giếng, đây là đang chờ cướp đồng tiền giới hạn sao?

 

Nhưng rất nhanh, đôi mắt nó đã không thể rời khỏi vị trí trái tim trên ngực thanh niên được.

 

Lúc này, Chu Kỳ An như một vị chỉ huy đơn độc ở lại đây, nhỡ đâu gặp phải nguy hiểm tính mạng, nó hoàn toàn có thể nhân cơ hội nhặt của hời.

 

Chiếc lưỡi dày có gai nhọn liếm qua môi, Người đầu dê vẫn luôn nhìn chằm chằm Chu Kỳ An, thứ ẩn giấu trong cơ thể này, chỉ riêng khí tức thôi đã mang đến cảm giác hư hư thực thực.

 

Nó không dám tưởng tượng, sau khi mình có được thứ đó sẽ sung sướng đến nhường nào.

 

Chu Kỳ An nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, im lặng nở một nụ cười.

 

Hết chương 182.

 

Chương 182: Trù Tính

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên