Chương 183: Nhảy Dù

 

Chương 183: Nhảy Dù

 

Mặc Trấn chìm trong màn sương mù xám xịt, hôm nay vẫn tĩnh lặng như mọi ngày.

 

Trong một khoảng sân vắng vẻ, hội trưởng Hiệp hội săn Cá voi đang ngồi yên lặng bên chiếc bàn đá.

 

Bên trái hắn ta là cô gái tối qua đã dùng ảo thuật chơi xỏ Chu Kỳ An, bên phải là một thiếu niên có chút bầu bĩnh, nửa khuôn mặt bị che khuất trong chiếc mặt nạ vàng, lớp mạ vàng mỏng manh như hòa vào da thịt.

 

Lúc này, thiếu niên nhắm chặt hai mắt, gân xanh trên trán giật giật vì tức giận.

 

Chỉ trong một buổi sáng đã mất đi bốn đồng đội, ngay cả việc sử dụng cổ vật bị hư hại cũng không thể giải quyết triệt để được Chu Kỳ An, tên này là mèo chín mạng sao?!

 

Ba người, mỗi người một tâm trạng.

 

Cô gái là một cổ vật thực sự, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của người khác, cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào hội trưởng Hiệp hội săn Cá voi, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ bất mãn.

 

Tối qua đã hứa chắc chắn có thể giết chết tên đó, sau đó moi tim móc phổi lấy thứ tỏa ra khí tức mạnh mẽ trong cơ thể cậu ta, chia cho cô ta một nửa.

 

Kết quả, bây giờ một cọng lông cũng không vớt được.

 

Bất mãn thì bất mãn, cô gái biết rõ thực lực của người đàn ông trước mặt, không lập tức phát tác, chỉ là, vẻ u ám tụ lại giữa hai đầu lông mày vẫn không thể nào tan được.

 

Trong bầu không khí ngột ngạt đó, cuối cùng hội trưởng Hiệp hội săn Cá voi cũng có động tĩnh.

 

Trên bàn đá đặt một đạo cụ giống như màn hình điện tử, có thể dùng để gõ chữ giao tiếp, người đàn ông thản nhiên gõ một dòng chữ:

 

“Tối qua mục tiêu của chúng ta là dựa vào ngoại lực để sống sót, hôm nay sẽ không có vận may như vậy nữa.”

 

“… Thành viên của tôi sẽ kéo cậu ta vào thế giới cổ vật.”

 

Chu Kỳ An sẽ không có đạo cụ thế mạng thứ hai.

 

Nghe vậy, cô gái liếc mắt nhìn thiếu niên đeo mặt nạ vàng, ánh mắt khinh thường.

 

“Dựa vào nó à?”

 

Kéo người ta vào thế giới cổ vật thì có thể làm gì?

 

Còn không lợi hại bằng cô ta.

 

Thiếu niên đeo mặt nạ bị khinh thường cũng không tức giận, bình tĩnh đáp: “Thần điểu hoàng kim diện của tôi, bản thể là Phượng Hoàng.”

 

Cho dù lõi thế giới cổ vật bị hủy hoại, cậu ta cũng chỉ bị thương ở một mức độ nhất định.

 

Đáng tiếc là tác dụng phụ của Hoàng kim diện rất lớn, vô hình chung cũng đang gặm nhấm sinh lực của vật chủ ký sinh, cậu ta đã nỗ lực rất nhiều nhưng lần nào cũng đều thất bại. Nếu có thể lấy được thứ trong người Chu Kỳ An, dù chỉ một phần nhỏ thôi, nói không chừng có thể giúp cơ thể cậu ta đạt được trạng thái cân bằng.

 

Cô gái cười lạnh, vẫn không mấy lạc quan.

 

Hội trưởng Hiệp hội săn Cá voi đột nhiên đứng dậy, cô gái cũng lập tức cảnh giác.

 

Hội trưởng không phải muốn ra tay, bàn tay đầy sẹo của hắn ta cầm lấy chiếc bảng điện tử trên bàn, bước vào trong nhà.

 

Cô gái do dự một lát, rồi cũng theo sau.

 

Cửa phòng vừa mở ra, cô gái theo sát phía sau liền biến sắc.

 

Chỉ thấy trên nền đất bẩn thỉu, hai ba mươi chiếc chiếu rơm được trải ngổn ngang, trong không gian không lớn lắm, gần như bị những thi thể chết thảm che kín.

 

Mỗi thi thể đều trợn trừng hai mắt, có cái đầu bị bổ đôi, nhãn cầu treo lủng lẳng trên hốc mắt, có cái thì không còn nguyên vẹn tứ chi.

 

Âm khí trong nhà nồng nặc đến mức gần như ngưng tụ thành sương, nhiệt độ thấp khiến ruồi nhặng và giòi bọ chưa kịp sinh sôi trên thi thể đã chết, mặc dù vậy, trong không khí vẫn tràn ngập mùi hôi thối nồng nặc.

 

Mùi hôi thối ngày càng nồng nặc, cô gái không nhịn được lùi lại một bước, khẽ cau mày.

 

Cô ta nhìn hội trưởng Hiệp hội săn Cá voi: “Đây là?”

 

Người đàn ông dùng ngón tay dài gõ trên màn hình điện tử mấy dòng chữ:

 

“Đây là một số du khách đã chết dưới tay đồng đội của Chu Kỳ An vào ngày hôm qua.”

 

“Tối nay, một khi cậu ta còn sống sót từ thế giới cổ vật trở về, cô lập tức thi triển ảo cảnh, đồng thời, tôi sẽ âm thầm thao túng, đảm bảo sau khi những thi thể này biến thành cương thi, sẽ nhắm vào cậu ta mà tấn công.”

 

Thế giới cổ vật, ảo cảnh, gần ba mươi cương thi.

 

Ba yếu tố nguy hiểm cao độ đồng thời chồng chất lên nhau, Chu Kỳ An tuyệt đối không có cơ hội trốn thoát.

 

Nếu không phải việc cưỡng ép phong ấn oán khí của thi thể cần một khoảng thời gian nhất định để nuôi dưỡng, thì tối qua đã có thể phái những thi thể này ra sử dụng rồi.

 

Người đàn ông có chút tiếc nuối, ánh mắt rơi trên những thi thể, lại biến thành nụ cười âm hiểm.

 

Hôm qua vì vé vào cửa và manh mối vật phẩm văn hóa sáng tạo, những người chơi này vây giết Chu Kỳ An và đồng đội không thành, ngược lại bị giết ngược, oán hận và không cam tâm trước khi chết sẽ khiến bọn họ bộc phát ra sức mạnh khủng bố hơn sau khi biến thành cương thi.

 

Cho dù là cùng một phe, nhưng cậu thiếu niên đeo mặt nạ cũng không khỏi thán phục sự tàn nhẫn và chu đáo của đội trưởng khi lần đầu tiên nghe được kế hoạch này. Huống chi là cô gái, lúc này trong mắt cô ta hiện lên vài phần kiêng dè.

 

Không ai có thể thoát khỏi vòng vây này, bây giờ, bọn họ chỉ cần chờ đợi màn đêm buông xuống là được.

 

Nghĩ đến đây, cô ta không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đáng tiếc là còn vài tiếng nữa mới đến tối, ánh sáng ban ngày vẫn đang chiếu rọi xuống mặt đất một cách đáng ghét như vậy.

 

Lúc đang định cúi đầu xuống, ánh mắt cô gái bỗng ngưng tụ.

 

Những đám mây đen từ xa như thủy triều, dồn ép về phía trước từng đợt từng đợt chồng chất lên nhau.

 

Bầu trời tối sầm lại theo một cách khác.

 

Mặc Trấn chưa bao giờ có mưa, bình thường mây đen sẽ không bay qua thị trấn.

 

Bên ngoài thị trấn, từ xa vọng lại tiếng quạ kêu nghẹn ngào hơn mọi ngày, tiếng kêu vang vọng trên con đường vắng tanh, khiến người ta sởn gai ốc.

 

Hiện tượng tự nhiên bất thường này khiến những kẻ đang chờ đợi màn đêm xuống phải cau mày. Mây đen vẫn tiếp tục chồng chất, màu đen kịt xen lẫn màu máu.

 

Không ổn.

 

Cảnh tượng tự nhiên này không giống như do con người có thể thao túng được.

 

Cậu thiếu niên đưa tay sờ lên mặt mình, Hoàng kim diện biến mất trong chốc lát, để lộ ra làn da lốm đốm những vết nứt màu vàng kỳ dị.

 

“Tôi ra ngoài xem sao.”

 

Hội trưởng Hiệp hội săn Cá voi gật đầu, để tránh mọi khả năng bại lộ thân phận, ông ta sẽ không dễ dàng ra ngoài.

 

Gió thổi dữ dội, lúc đầu cậu thiếu niên suýt chút nữa đã không đẩy cửa ra được.

 

Cậu ta cố gắng chống chọi với cơn gió mạnh, cố gắng đi ra sân, hiện tượng tự nhiên kỳ lạ này khiến một số cư dân trong thị trấn cảm thấy bất an, cũng ra ngoài xem xét tình hình.

 

Người ra ngoài càng lúc càng đông, không cần phải lo lắng bản thân quá nổi bật, cậu thiếu niên liền đi đến nơi có nhiều cư dân nhất, ngẩng đầu quan sát.

 

Ánh sáng màu máu trong đám mây đen ngày càng rực rỡ, không chỉ riêng cậu ta, ngay cả những cổ vật thường ngày giết người như ngóe trong thị trấn, lúc này cũng dâng lên nỗi bất an khó tả. Những đám mây đen dày đặc khổng lồ này đều có một điểm chung, tất cả đều bay từ phía Tây đến.

 

Phía Tây.

 

Cậu thiếu niên lẩm bẩm, phía Tây là sau núi, trên núi…

 

Đột nhiên cậu ta sững người, chẳng lẽ là con quỷ dữ bị phong ấn ở sau núi đã xảy ra biến cố?

 

Gần như ngay khi cậu thiếu niên vừa nảy sinh suy nghĩ này, từ xa, chim chóc và dã thú đã điên cuồng chạy trốn xuống núi.

 

Ở phía sau núi, vốn dĩ chỉ hoạt động vào ban đêm, mọc rễ trong đất, nhưng lúc này, từng bộ xương trắng phá đất chui ra, giống như muốn khai hoang mở mang bờ cõi cho ai đó, những món binh khí đã sớm hoen gỉ cũng theo đó nhảy ra khỏi lòng đất.

 

Chúng tập hợp thành một đội quân xương trắng, hùng hổ đi xuống núi.

 

Phía sau đội quân xương trắng là một bóng người cao lớn đáng sợ màu đỏ như máu.

 

Bóng người đó mặc áo giáp ngọc xuyên chỉ vàng, huyết ảnh đó cao lớn hơn người thường rất nhiều, từng cử chỉ động tác đều toát lên một cổ quý khí kỳ dị.

 

Hàng nghìn miếng ngọc được xâu bằng chỉ vàng, theo từng bước đi của bóng người, từng miếng ngọc phản chiếu lên thứ ánh sáng đỏ như máu. Áo giáp ngọc xuyên chỉ vàng vốn là lễ phục mai táng mà chỉ có hoàng tộc và quý tộc cấp cao thời cổ đại mới được mặc, nhưng chỉ có duy nhất bộ này, chỉ vàng lại xâu những miếng huyết ngọc mang theo điềm gở.

 

Bên trong hàng nghìn miếng ngọc, như thể đã từng được rót máu người sống, ánh sáng đỏ như máu lấp lánh, khuôn mặt của quỷ dữ hoàn toàn bị che khuất trong bộ giáp huyết ngọc xâu chỉ vàng, tay cầm đại kích, nhấc lên đại nạn huyết vũ tinh phong.

 

Bất cứ nơi nào con người mặc áo giáp ngọc xâu chỉ vàng này đi qua, đều giống như châu chấu quá cảnh. Đại kích vung lên, chuột, rắn… Dù là động vật nhanh nhẹn đến đâu cũng khó thoát khỏi cái chết.

 

Đây là một vũ khí khát máu, lưỡi đao sắc bén dễ dàng nuốt chửng máu thịt của động vật.

 

Chủ nhân của nó cũng vậy.

 

Người mặc áo giáp ngọc xâu chỉ vàng giống như một con thú hoang đói khát đã lâu, dọc đường đi ngay cả sức sống của thực vật cũng không buông tha, cỏ dại tươi tốt dưới chân lập tức héo úa, cây cối trong nháy mắt khô héo, cành lá úa vàng rơi rụng.

 

Một vài chiếc lá bay đến chân cư dân trong trấn, tất cả cư dân ở đây đều biến sắc.

 

Con quỷ dữ bị phong ấn sau núi, vậy mà lại bị người ta thả ra!

 

Làm sao có thể?!

 

Nhưng mà, bọn họ căn bản không có thời gian để suy nghĩ kỹ, bị nhốt lâu như vậy, người mặc áo giáp ngọc xâu chỉ vàng cần một lượng lớn thức ăn để bổ sung năng lượng đã tiêu hao, rất nhanh, nó đã không còn thỏa mãn với hiện trạng, đi được nửa đường thì dừng lại.

 

Đôi giày được những miếng huyết ngọc dày cộp bao bọc dẫm lên mặt đất, ngay sau đó, người mặc áo giáp ngọc xâu chỉ vàng vậy mà lại giống như cương thi, bật nhảy lên cao, trực tiếp xông vào phạm vi thị trấn.

 

Đối với quái vật mà nói, ăn thịt đồng loại là chuyện rất bình thường, Mặc Trấn trong nháy mắt đã biến thành khu vực gọi món của con quỷ dữ.

 

“Không——”

 

Một cổ vật ở gần phía sau núi nhất là kẻ đầu tiên gặp nạn, trường kiếm chém lên miếng ngọc, chỉ để lại một vết tích mờ nhạt, cổ vật bị người mặc áo giáp ngọc xâu chỉ vàng hút cạn sinh lực.

 

Cuồng phong thổi qua, thân thể khô héo của cư dân trong thị trấn vỡ vụn thành bột phấn.

 

Cậu thiếu niên lén lút quan sát tình hình ở bên ngoài, thấy vậy thì hoảng sợ.

 

Khoảng cách của cậu ta với người mặc áo giáp ngọc xâu chỉ vàng cũng rất gần.

 

Sợ cái gì thì đến cái đó, người mặc áo giáp ngọc khẽ động cái đầu.

 

Những thành viên hiệp hội cấy ghép cổ vật, phần lớn thực lực đều kém hơn cư dân trong thị trấn, quả hồng mềm thì phải bóp trước, người mặc áo giáp ngọc xâu chỉ vàng liền nhắm vào khí tức của cậu thiếu niên.

 

Chạy!

 

Trong lòng cậu thiếu niên chỉ còn lại một ý nghĩ, xoay người bỏ chạy, thần điểu hoàng kim diện có khả năng tăng tốc, trong nháy mắt tốc độ của cậu ta cũng không thua kém gì chim chóc bay lượn trên trời.

 

Nhưng mà, mỗi lần người mặc áo giáp ngọc di chuyển đều có thể nhảy vọt một khoảng cách rất xa.

 

Đội quân xương trắng mù quáng đi theo sau nó, cho dù không thể làm bị thương cư dân trong thị trấn, nhưng cản trở tốc độ của những cổ vật này thì quá đủ rồi.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Phía sau truyền đến tiếng hét chói tai của một cư dân khác trong thị trấn.

 

Trên đường phố đâu đâu cũng là huyết quang, chỉ cần chạy chậm một chút, có khả năng sẽ bị hút cạn máu thịt, chỉ còn lại một lớp da, những cổ vật ảo tưởng trốn trong sân đều bị đội quân xương trắng đào ra ngay lập tức.

 

Sự yên tĩnh thường ngày đã hoàn toàn bị phá vỡ.

 

Dưới nguy cơ mãnh liệt như vậy, hoàng kim diện trên mặt cậu thiếu niên lúc ẩn lúc hiện, cũng chính vào lúc này, cậu ta nhìn thấy một bóng người không ngờ tới cũng đang bỏ chạy.

 

Trước đó, người này cũng nằm trong danh sách ám sát của bọn họ, hiệp hội thậm chí còn lợi dụng tên họ và bát tự của người này để đưa người đó vào phó bản bệnh viên Tiên Khách Lai——

 

Ứng Vũ.

 

Tại sao người này lại xuất hiện ở thị trấn?

 

Bất chợt, cậu thiếu niên như nghĩ đến một khả năng.

 

Con quỷ dữ ở sau núi không thể tự mình chạy ra ngoài, có phải là bị người ta thả ra không?

 

Càng nghĩ càng thấy có khả năng đó, đúng lúc này, dường như cảm nhận được ánh mắt dò xét, Ứng Vũ quay đầu lại.

 

Bốn mắt nhìn nhau, cậu thiếu niên nhìn thấy trong mắt đối phương một tia tính kế.

 

Tư duy của cậu ta xoay chuyển rất nhanh, gần như lập tức hiểu ra. Hiện tại tất cả mọi người đều theo bản năng chạy trốn về phía cổng trấn, nhưng khác với người chơi, một khi NPC rời khỏi thị trấn, thực lực sẽ suy yếu ở các mức độ khác nhau.

 

Dấu vết trên mặt nạ của cậu ta rất rõ ràng, đối phương hẳn là đã đoán ra thân phận của cậu ta.

 

Một khi ra khỏi thị trấn, rất có thể Ứng Vũ sẽ nắm bắt cơ hội săn giết cậu ta.

 

“Kế hoạch thật độc ác.”

 

Cậu thiếu niên thầm mắng trong lòng, mạo hiểm thả con quỷ dữ ra, để con quỷ dữ và cư dân trong thị trấn tàn sát lẫn nhau, cho dù may mắn trốn thoát, nói không chừng bên ngoài còn có người của bọn họ mai phục.

 

Cậu thiếu niên cứ cảm thấy còn có chỗ nào đó đã bị mình bỏ sót rồi.

 

Nhưng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cậu ta nào có thời gian để phân tích từng chút một, một bóng đen đã bao phủ từ trên không trung, là người mặc áo giáp ngọc!

 

Nó sắp bắt được cậu ta rồi.

 

Toàn thân cậu ta dựng tóc gáy, thiếu niên cảm nhận được sinh lực trong cơ thể mình đang dần biến mất, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu ta chợt nghĩ đến một con đường sống.

 

Liếc nhìn bóng dáng Ứng Vũ đang chạy trốn không xa, ánh mắt thiếu niên lóe lên vẻ hung ác… Muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy.

 

Trong nháy mắt, từ cơ thể cậu ta tỏa ra một lượng lớn ánh sáng đỏ, Ứng Vũ đang chạy trốn dưới ánh sáng đó dường như cũng có chút cứng đờ, tốc độ chạy trốn cũng chậm lại, không đến một lúc sau, anh ta sẽ bị cưỡng ép kéo vào thế giới cổ vật.

 

Trước sau chỉ cách nhau vài giây, người mặc áo giáp ngọc xâu chỉ vàng đuổi theo sau đã bị một bức tường vô hình chặn lại.

 

Cậu thiếu niên đeo mặt nạ đứng im tại chỗ, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị.

 

——Chỉ cần không vi phạm quy tắc, khi người chơi tham quan cổ vật, người không liên quan sẽ không thể đến gần.

 

Lợi dụng điểm này, con quỷ dữ kia sẽ không thể đến gần cậu ta.

 

Người mặc áo giáp ngọc xâu chỉ vàng thử đột phá bức tường vô hình vài lần, nhưng lần nào cũng đều thất bại, bất đắc dĩ phải chuyển hướng mục tiêu.

 

Tia sáng đỏ này giống như một quả pháo hiệu, chiếu sáng cả bầu trời trong thoáng chốc.

 

Những thành viên khác của Hiệp hội săn Cá voi ở các vị trí khác nhau, sau khi nhìn thấy tia sáng đỏ này thì đều lần lượt nghĩ đến điều gì đó—

 

Trong số bọn họ có người đang mượn cách tham quan cổ vật để tạm thời thoát khỏi truy đuổi của người mặc áo giáp ngọc xâu chỉ vàng.

 

Điều đó chứng tỏ trong thị trấn nhất định có người chơi.

 

Phó bản này người chơi rất ít khi hành động đơn lẻ, chỉ cần tìm được người chơi thì sẽ có đường sống!

 

Cùng với việc từng người dân trong thị trấn bị hút cạn sinh lực, các thành viên của Hiệp hội săn Cá voi vừa liều mạng trốn tránh người mặc áo giáp ngọc, vừa tìm kiếm bóng dáng của người chơi.

 

Toàn bộ thị trấn đã hoàn toàn rối loạn.

 

Tại một góc khuất, hội trưởng Hiệp hội săn Cá voi như đang đứng trong một không gian độc lập, đội quân xương trắng đào bới ba thước đất cũng không nhìn thấy hắn ta.

 

Cách đây không lâu, hắn ta đã muốn ngăn cản một thành viên trong hiệp hội hành động, nhưng đã quá muộn. Khi hắn ta chạy đến nơi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thành viên kia cưỡng ép kéo Người mặc áo choàng đỏ vào thế giới cổ vật.

 

Trên bầu trời liên tiếp lóe lên hai tia sáng đỏ, đại diện cho việc vẫn còn người chơi đang bị kéo vào thế giới cổ vật.

 

Cuối cùng, vẻ mặt bình tĩnh của hội trưởng Hiệp hội săn Cá voi cũng xuất hiện một tia rạn nứt.

 

Ban đầu, bọn họ chỉ thiết kế một phần nhỏ của phó bản này thì đã bị sa thải, ngoài một số cơ chế hại người, căn bản không để ý đến những NPC tồn tại tự nhiên khác.

 

Ai cũng có tư duy quán tính, Chu Kỳ An có, hắn ta cũng có.

 

Chưa bao giờ có người chơi nào chủ động thả con quỷ dữ ra, trong tình huống bình thường, mọi người trốn còn không kịp, huống chi con quỷ dữ tồn tại tự nhiên này chỉ có tác dụng trong khâu phân biệt ma quỷ.

 

Hắn ta đã đoán được kế hoạch của Chu Kỳ An.

 

Những người khác hẳn là đã bị gài bẫy.

 

Chu Kỳ An muốn thông qua con quỷ dữ để ép tất cả thành viên còn lại lộ diện, dường như đối phương có sự tự tin tuyệt đối, cho rằng những đồng đội ở lại trong thị trấn có thể giết chết bọn họ.

 

“Bị điên rồi sao?” Đáy mắt người đàn ông tràn ngập âm u.

 

Bước chân giết chóc của con quỷ dữ chưa bao giờ dừng lại, nó càng giết nhiều, thực lực càng mạnh, cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải bản thân đối phương cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ gì sao?

 

Còn có những đồng đội của cậu ta, cho dù sống sót từ trong thế giới cổ vật trở về, cũng sẽ lập tức phải đối mặt với nguy cơ lớn hơn.

 

Đột nhiên, hội trưởng Hiệp hội săn Cá voi nghĩ đến điều gì đó, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

 

………

 

Bảo tàng Trầm Mặc.

 

“Rè rè rè…”

 

“Rè rè…”

 

Trò chơi liên tục gửi thông báo cảnh báo nguy hiểm đến.

 

Người đầu dê vẫn đang thèm thuồng thứ trong người Chu Kỳ An, đồng tử hình chữ nhật đột nhiên co rút lại.

 

“Nhân viên vận hành phó bản 56007, xin lưu ý, một trong những lõi của phó bản, Mặc Trấn, đang bị phá hủy không thể phục hồi được, xin hãy xử lý ngay lập tức.”

 

“Nhân viên vận hành phó bản 56007, xin lưu ý, trong khu vực bạn làm việc xuất hiện một lượng lớn NPC tử vong, xin hãy tiến hành xử lý khủng hoảng ngay lập tức.”

 

Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên hết lần này đến lần khác, người đầu dê quay phắt đầu nhìn về phía thị trấn, bầu trời xa xa, những đám mây màu đỏ như máu kỳ lạ đang trôi nổi.

 

Thậm chí có những con quạ đã bay từ thị trấn đến bảo tàng để lánh nạn.

 

Thị trấn xảy ra chuyện rồi!

 

Một con quạ cố gắng bay ra ngoài, đột nhiên rơi bịch xuống đất, nát nhừ.

 

Nửa người nó khô quắt, nội tạng mất đi một phần, giống như bị cưỡng ép lấy đi sinh lực vậy.

 

Thủ đoạn này, chỉ có một con quái vật mới có thể làm được.

 

“Con quỷ dữ ở sau núi.” Có người đã thả con quỷ dữ ở sau núi ra.

 

Phần lớn người chơi đều ở bảo tàng, nếu nói là không ở… Người đầu dê đột nhiên quay đầu lại, Chu Kỳ An đang ngồi câu cá vui vẻ bên bờ giếng, mỉm cười nhìn về phía này.

 

Người đầu dê nghiến răng nghiến lợi: “Là các người.”

 

Hơi thở chết chóc bị sát ý thay thế, đôi đồng tử đặc biệt dường như cũng biến thành màu đỏ sẫm.

 

“Các người làm cách nào để giải trừ phong ấn?”

 

Sao dám giải trừ phong ấn chứ!

 

Chu Kỳ An đứng dậy, chủ động đi về phía này, bộ đồ đen như của người đưa tang càng tôn lên làn da trắng nõn nà của cậu.

 

Cậu vừa đi vừa lên tiếng, giọng nói còn êm tai hơn cả hướng dẫn viên du lịch bình thường:

 

“GJ-0041 – Quan tài máu, quan tài của Trấn Bắc Vương Triệu Mặc nước Triệu. Năm X32 sau Công nguyên, Triệu Mặc mưu phản thất bại, hoàng đế ra lệnh cho hắn ta mặc Kim lũ huyết y, phong ấn cùng với một lượng lớn cổ vật vào trong một chiếc quan tài đặc biệt rồi chôn sống, đồng thời mời quốc sư niêm phong quan tài, khiến hắn ta biến thành con quỷ dữ, vĩnh viễn không được siêu sinh, chỉ có thể ở cùng với địa vị và của cải mà hắn ta theo đuổi, vĩnh viễn chìm trong bóng tối…”

 

Chu Kỳ An đang đọc thông tin về cổ vật Quan tài máu.

 

Ngày đầu tiên nhìn thấy chiếc quan tài ở sau núi, nhìn thấy chữ “Mặc” trên đó, cậu đã nghi ngờ chiếc quan tài này có xuất xứ từ trong bảo tàng Trầm Mặc.

 

Sau đó, khi nghe nói Bảo tàng Nhật Điệt chuyên trưng bày một số dụng cụ hàng yêu phục ma, suy nghĩ này của Chu Kỳ An càng thêm chắc chắn, vì vậy sáng nay cậu đã đặc biệt đến đó để xác nhận điều này.

 

Quả nhiên, ở đó cậu đã tìm thấy tấm bảng giới thiệu về Quan tài máu.

 

Để đảm bảo chắc chắn, Chu Kỳ An lại đến kho dữ liệu cập nhật thông tin về cổ vật. Sau khi nhập mã số, không những không bị cổ vật trả thù, mà còn nhận được một phần giới thiệu chi tiết hơn.

 

“Cổ vật đã biến mất khỏi Bảo tàng Nhật Điệt này ở tận sau núi Mặc Trấn, tất nhiên là không có cách nào bay đến đây để trả thù ngay được.”

 

Sau khi hoàn toàn khẳng định được kết luận, Chu Kỳ An đã không chút do dự để đồng đội đi thả con quỷ dữ ra, gây náo loạn, ý đồ phản công Hiệp hội săn Cá voi.

 

“Bây giờ con quỷ dữ đó hẳn là đang tàn sát bừa bãi trong thị trấn.”

 

Cậu đem những gì mình đã làm, nói hết cho người đầu dê nghe từng chút từng chút một, không hề giấu diếm một chút nào.

 

Nói từng bước, từng bước một, khi nói xong, Chu Kỳ An vừa lúc đi đến trước mặt người đầu dê, dưới cái nhìn của đôi mắt giống như ma nhãn kia, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào nó.

 

Bầu không khí nhất thời ngưng trệ đến cực điểm.

 

Sát ý trên người người đầu dê mãnh liệt đến mức khiến con dê kéo xe cũng không nhịn được mà run rẩy.

 

Chu Kỳ An lại thản nhiên lấy ra một khúc xương.

 

Trọng lượng của [Cốt chú tử vong] khiến người ta an tâm.

 

“Trò chơi đã từng thông báo trên toàn sever, chắc chắn mi biết đây là thứ gì… Cốt chú tử vong, khi mục tiêu nguyền rủa là quái vật, nó cũng giống như Thánh Khí, tỷ lệ tử vong là tuyệt đối.” Chu Kỳ An vẫn giữ nụ cười trên môi, “Chỉ cần tao viết hai chữ Triệu Mặc lên đây, con quỷ dữ kia sẽ chết, Mặc Trấn sẽ được cứu.”

 

Người đầu dê nhìn chằm chằm vào khúc xương mang theo điềm gở.

 

Chu Kỳ An ngẩng đầu, chân thành nói: “Nhưng mà, muốn người khác giúp đỡ thì phải thể hiện được thành ý, mi phải lấy ra được một số thứ có thể khiến tao động lòng, hay là…”

 

Cậu nghiêng đầu: “Quỳ xuống cầu xin tao đi?”

 

Hết chương 183.

 

Chương 183: Nhảy Dù

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên