Chương 183: Tranh Luận (35)

 

Chương 183: Tranh Luận (35)

 

Nhiệt độ xung quanh tăng vọt do ngọn lửa bùng cháy dữ dội, oxy ngày càng loãng, tro bụi đen kịt bay mù mịt. Đỗ Nguyệt Lâm ho khan dữ dội, tay nắm chặt khẩu tiểu liên, nhảy xuống khỏi xe. Phía sau cô ta, cung điện Ngọc Bích im lìm, khẩu pháo cối đã được nạp đầy đạn, nhắm thẳng vào làn khói dày đặc phía cuối cây cầu lửa, sẵn sàng tái hiện lại khung cảnh địa ngục trần gian vừa rồi.

 

Đỗ Nguyệt Lâm nhìn chằm chằm vào làn khói, bỗng dưng trợn tròn mắt. Trong làn khói kinh hoàng đó, một bóng đen lờ mờ hiện ra, càng lúc càng rõ nét, như con quái vật trồi lên từ làn sương mù dày đặc trên biển.

 

Là xe bọc thép! Vụ nổ vừa rồi vậy mà không phá hủy được chiếc xe bọc thép đó!

 

Nhưng nhìn kỹ, khóe môi Đỗ Nguyệt Lâm khẽ nhếch lên, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ khi chiếc xe bọc thép tiến lại gần.

 

Chiếc xe bọc thép từ phía Đông khu Tiết Lan tiến đến, đã trải qua vô số trận chiến khốc liệt, chiếc còn sót lại này chỉ còn là nỏ mạnh hết đà, thân xe méo mó, di chuyển cực kỳ chậm chạp, như một ông lão hom hem gần đất xa trời.

 

Nó còn có thể làm gì được nữa?

 

Lính đánh thuê phía sau Đỗ Nguyệt Lâm đồng loạt giơ súng trường tấn công, nòng súng chĩa thẳng vào chiếc xe bọc thép đang rung lắc. Đỗ Nguyệt Lâm thản nhiên ném khẩu tiểu liên sang một bên, dang hai tay ra, tạo thành tư thế “chào mừng”.

 

Chiếc xe bọc thép dừng lại cách đó ba mươi mét, cửa xe mở ra. Nửa phút sau, một bóng dáng quen thuộc bước xuống, toàn thân anh ta mặc đồ đen, trang bị vũ khí đầy đủ, chỉ có điều không đội mũ giáp bảo vệ đầu.

 

Là Lương Nhạc Trạch!

 

Đỗ Nguyệt Lâm ngẩng cao đầu, giữ vững tư thế của người chiến thắng. Lương Nhạc Trạch giơ hai tay lên, dường như thật sự đã trở thành tù binh. Mưa vẫn chưa ngớt, qua màn mưa mờ ảo, Đỗ Nguyệt Lâm không nhìn rõ biểu cảm của Lương Nhạc Trạch.

 

Lương Nhạc Trạch đi đến cách Đỗ Nguyệt Lâm chỉ còn mười mét, trong lòng Đỗ Nguyệt Lâm dâng lên nỗi sợ hãi vô cớ, cô ta lại chộp lấy khẩu tiểu liên, nhìn chằm chằm vào Lương Nhạc Trạch.

 

“Đối thủ của cô không phải tôi.” Giọng nói của Lương Nhạc Trạch xuyên qua màn mưa, mang theo hơi lạnh và ẩm ướt của nước mưa. “Dù sao cô và Kim Hiếu Toàn cũng từng hợp tác với tôi, tôi không thể ngăn cản cái chết của gã ta, nên càng muốn tránh đối đầu với cô.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm sững người một lúc, sau đó bật cười ha hả. “Lương Nhạc Trạch, Lương tổng, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Anh vậy mà còn dám nhắc đến Kim Hiếu Toàn với tôi! Kim Hiếu Toàn là do ai giết, chẳng lẽ anh muốn nói là cảnh sát Hoa Quốc sao?”

 

“Là tôi.” Lương Nhạc Trạch thở dài. “Nhưng ai là người giở trò sau lưng tôi? Ai cố tình để cảnh sát điều tra tôi? Các người vừa hút máu tập đoàn Vân Tuyền của tôi, vừa dựng lên cái ‘Bích Không Giáo’ kia để kiềm chế tôi, chiêu trò này các người đã nắm bắt được tinh túy rồi đấy.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm cau mày, theo bản năng muốn phản bác.

 

Nhưng Lương Nhạc Trạch đã giơ tay lên, tiếp tục nói: “Kim Hiếu Toàn rất rõ ràng, chỉ có loại bỏ tôi thì gã ta mới có thể tự do phát triển ở Hoa Quốc. Là gã ta, là các người đã lên kế hoạch cho sự biến mất của tôi từ lâu, thế nên tôi mới bất đắc dĩ phải chọn hạ sách. Không phải tôi không cho gã ta cơ hội.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm nhìn chằm chằm Lương Nhạc Trạch hồi lâu, lại cười: “Đó là ân oán giữa anh và gã ta, anh nói những điều này với tôi cũng vô dụng. Tôi vẫn luôn ở nước M, không tham gia vào chuyện của các người, Kim Hiếu Toàn sống hay chết đều không liên quan gì đến tôi.”

 

Lương Nhạc Trạch nói: “Giao Bặc Dương Vận cho tôi.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm nhướn mày, mỉa mai: “Anh nghĩ anh còn có thể thương lượng điều kiện với tôi sao?”

 

Lương Nhạc Trạch nói: “Tại sao không thể? Tin tức tôi nhận được là ông ta đang ở trong tay cô, à, cô còn biết manh mối về Kim Ô.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm cười lớn hơn: “Đúng vậy. Nhưng dường như anh vẫn chưa hiểu, đây đều là bẫy.”

 

Trên mặt Lương Nhạc Trạch không có lấy một tia kinh ngạc, anh ta bình tĩnh nói: “Tham vọng của cô còn lớn hơn cả Kim Hiếu Toàn, báo thù cho cha chỉ là một cái cớ, cô không chỉ muốn thị trường Hoa Quốc, còn muốn trở thành người thống trị thực sự của ‘Lượng Thiên Xích’, đưa tôi vào hang cọp của Kim Ô, để tôi thay cô moi tim móc phổi Kim Ô.”

 

Khóe môi Đỗ Nguyệt Lâm dần hạ xuống, tên thuộc hạ bịt mặt bên cạnh ghé vào tai hỏi có nên bắn ngay hay không, cô ta do dự một lúc rồi ra lệnh cho lính đánh thuê hạ súng xuống.

 

“Dù sao thì Bặc Dương Vận tôi cũng đã chuẩn bị cho anh rồi.” Đỗ Nguyệt Lâm nói: “Bây giờ anh muốn gặp ông ta không?”

 

Lương Nhạc Trạch cười nói: “Đương nhiên.”

 

Chiếc xe bọc thép te tua kéo lê thân xác già nua tiến về phía trước, ngọn lửa và máu me trải dài dưới bánh xe. Cung điện Ngọc Bích canh phòng nghiêm ngặt, từ cửa ra vào cho đến bên trong đều là lính đánh thuê được trang bị súng ống trong tay. Mặc dù phía sau Lương Nhạc Trạch cũng có người thân tín đi theo, nhưng trong vòng vây hỏa lực mạnh mẽ này, dường như đã mất đi khả năng chiến đấu.

 

Bên trong cung điện, các bức tượng thần kỳ dị và uy nghiêm, ở trung tâm là một chiếc ngai vàng trống trơn. Chưa kịp để Lương Nhạc Trạch mở miệng, Đỗ Nguyệt Lâm đã gào lên giận dữ: “Bặc Dương Vận đâu?”

 

Bặc Dương Vận, người vừa nãy còn ngồi trên ngai vàng, vậy mà đã biến mất không còn tăm hơi. Lính đánh thuê phụ trách canh gác ấp úng không trả lời được, tình hình trên đường Lục Lệ đang vô cùng căng thẳng, bên trong cung điện hỗn loạn, không ai chú ý xem Bặc Dương Vận đã biến mất như thế nào.

 

Đỗ Nguyệt Lâm xả một tràng súng vào đám lính đánh thuê, máu me lập tức tràn ngập trong cung điện. “Tìm! Tất cả đi tìm cho tôi! Chắc chắn là ông ta vẫn còn ở đây! Không thể nào chạy ra ngoài được!”

 

Màu đỏ thẫm nồng nặc lan đến tận chân Lương Nhạc Trạch, anh ta chậm rãi lùi lại một bước, dường như không hề thất vọng trước biến cố bất ngờ này.

 

Sự bình tĩnh của anh ta càng khiến Đỗ Nguyệt Lâm thêm tức giận, khẩu súng vừa hạ xuống lại được giơ lên, anh ta lướt qua họng súng đen ngòm, ánh mắt dừng lại trên người Đỗ Nguyệt Lâm. “Một mình Bặc Dương Vận không đủ để tôi đến đây, không thấy ông ta thì thôi. Thứ tôi muốn hơn chính là manh mối về Kim Ô.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm nói: “Không phải vội, những gì tôi đã hứa với anh tôi đều sẽ đưa cho anh.” Nói xong, Đỗ Nguyệt Lâm đột nhiên cười, “Nhưng mà Lương tổng à, anh cũng phải sống sót rời khỏi đây mới được.”

 

Lương Nhạc Trạch nói: “Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên hợp tác.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm cảnh giác: “Ý anh là gì?”

 

“Tôi đến từ phía Đông, cô bố trí cản trở dọc đường, người của tôi bị cô tiêu hao gần hết, ngay cả pháo cối cô cũng đã mang ra, xem ra cô cũng chẳng khá hơn tôi là bao.” Lương Nhạc Trạch ngồi xuống, chậm rãi nói: “Nếu bây giờ cảnh sát đến, cô nói xem, liệu bọn họ có ngồi đó hưởng lợi hay không?”

 

“Không thể nào, tôi…” Đỗ Nguyệt Lâm dừng lại, trên mặt lộ vẻ khó tin.

 

“Không thể nào? Nhưng bọn họ đã đến khu Tiết Lan rồi.” Lương Nhạc Trạch thản nhiên nói. “Cô nghĩ cho cảnh sát nước M một chút lợi ích là bọn họ sẽ giúp cô cản đường cảnh sát Hoa Quốc sao? Nói thật, nếu muốn cản trở đội đặc nhiệm và đội cơ động, ban đầu đã không nên để bọn họ hợp tác xuyên quốc gia.”

 

Đồng tử Đỗ Nguyệt Lâm co rút, lập tức sai tên thuộc hạ bịt mặt liên lạc với Lý Đông Trì và những kẻ hợp tác ở thành phố Tiêu Lưu. Vài phút sau, tên thuộc hạ bịt mặt hốt hoảng báo cáo: “Không liên lạc được với ai cả!”

 

Lương Nhạc Trạch xòe tay ra, như đang nói: Tôi đã nói rồi mà.

 

Trong đầu Đỗ Nguyệt Lâm lóe lên tia sáng, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô ta cứ tưởng mình đã đào hố chờ Lương Nhạc Trạch nhảy xuống, nhưng thực chất người đào hố lại là Lương Nhạc Trạch? Lương Nhạc Trạch giả vờ bị cơn giận dữ làm cho mờ mắt, dùng lính đánh thuê của mình để tiêu hao lực lượng của cô ta, trên thực tế đã sớm câu kết với cảnh sát Hoa Quốc, Lý Đông Trì cũng phản bội cô ta, người đang chờ bị tóm gọn lại chính là cô ta?

 

Tiếng súng đột nhiên vang lên, viên đạn găm xuống sàn nhà bên chân Lương Nhạc Trạch, vỏ đạn bắn tung tóe trong tia lửa, nhưng Lương Nhạc Trạch không hề nhúc nhích.

 

Khuôn mặt góc cạnh của Đỗ Nguyệt Lâm giật giật vài cái, ngũ quan méo mó vì tức giận, cô ta bước đến trước mặt Lương Nhạc Trạch, nhìn khuôn mặt không chút sợ hãi kia, vung tay đấm tới.

 

Lương Nhạc Trạch không kịp né tránh, bị cú đấm nặng nề đánh bay người anh ta, khiến anh ta ngã nhào xuống đất, phun ra một ngụm máu. Anh ta chống người bò dậy, còn chưa kịp lau máu, Đỗ Nguyệt Lâm đã như mãnh thú lao đến, túm lấy áo chống đạn của anh ta, đầu gối hung hăng thúc vào bụng anh ta.

 

“Anh lừa tôi! Các người đều lừa tôi!” Đỗ Nguyệt Lâm vừa đánh vừa mắng: “Đây chính là kế hoạch của các người sao? Nghĩ rằng giết chết tôi là có thể triệt phá ‘Lượng Thiên Xích’? Mơ tưởng! Tôi chết thì sao? Các người vĩnh viễn không bao giờ tìm được Kim Ô, tất cả cùng chết ở đây cho tôi!”

 

Cuối cùng Lương Nhạc Trạch cũng túm được tay Đỗ Nguyệt Lâm, vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu lên mặt cô ta, cô trừng mắt nhìn anh ta, tuy toàn thân Lương Nhạc Trạch run rẩy vì đau đớn, nhưng ánh mắt lại khiến cô ta bất giác chùn bước.

 

“Vĩnh viễn không tìm thấy Kim Ô? Tại sao?” Giọng Lương Nhạc Trạch run rẩy. “Tại sao? Rốt cuộc Kim Ô là ai? Hắn ta ở đâu?”

 

Đỗ Nguyệt Lâm đá văng Lương Nhạc Trạch, chĩa súng vào đầu anh ta, quát: “Anh còn giả vờ gì nữa? Tôi sẽ bắn chết anh ngay bây giờ!”

 

Lương Nhạc Trạch thở dốc, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi không hợp tác với cảnh sát, là do cô quá tham lam.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm khựng lại, nhìn chằm chằm vào Lương Nhạc Trạch, suy nghĩ xem anh ta có nói dối hay không.

 

Lương Nhạc Trạch ngã xuống đất, nhắm mắt lại: “Bây giờ tôi hợp tác với cảnh sát thì có ích gì? Cho dù tôi hỗ trợ cảnh sát triệt phá ‘Lượng Thiên Xích’, Trần Tranh sẽ tha cho tôi sao? Thay vì bị bắt về kết án, mất đi tự do, chi bằng cứ ở đây làm một tên tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm nuốt nước bọt, lau vết máu trên mặt: “Vậy sao anh biết Lý Đông Trì phản bội tôi?”

 

“Tham vọng của anh ta vượt xa tưởng tượng của cô, anh ta muốn làm người thực thi công lý trên mảnh đất này, từ nay về sau, luật pháp ở đây đều do anh ta định đoạt.” Lương Nhạc Trạch cố gắng ngồi dậy. “Cô tưởng mình có thể lợi dụng anh ta để kiềm chế cảnh sát Hoa Quốc, thực ra ý đồ thực sự của anh ta là để cảnh sát Hoa Quốc làm con tốt thí mạng cho mình, có thể triệt phá ‘Lượng Thiên Xích’ thì tốt, không triệt phá được thì chết một đợt người, Hoa Quốc có thể nhịn sao? Lại phái thêm một đợt người nữa đến, ‘Lượng Thiên Xích’ coi như xong đời. Chẳng qua là tôi có tai mắt ở thành phố Tiêu Lưu nên mới biết được, hôm qua bọn họ đã bắt đầu hành động.”

 

Đỗ Nguyệt Lâm càng thêm tức giận: “Lương Nhạc Trạch, anh thật đáng chết!”

 

“Vậy ai mới đáng sống?” Lương Nhạc Trạch cười thê lương. “Em trai, em gái của tôi? Hay là chú hai của tôi?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Đỗ Nguyệt Lâm quát: “Tôi không phải là hung thủ vụ án đảo Kim Ti!”

 

“Đúng vậy, tôi không phải đang tìm hung thủ vụ án đảo Kim Ti sao?” Lương Nhạc Trạch run rẩy đứng dậy. “Cô dùng Bặc Dương Vận, dùng Kim Ô dụ dỗ tôi, bọn họ đâu? Giao ra đây, chúng ta cùng sống sót rời khỏi đây.”

 

Tên bịt mặt chạy đến chỗ Đỗ Nguyệt Lâm, báo cáo tin tức mới nhất, Bặc Dương Vận vẫn bặt vô âm tín, nhưng phía bên kia đường Lục Lệ đã xuất hiện một đoàn xe đặc chủng, rất có thể là cảnh sát!

 

Lương Nhạc Trạch nói: “Vẫn chưa quyết định sao?”

 

Đỗ Nguyệt Lâm đột nhiên cười lớn: “Không, tôi còn có hậu chiêu!”

 

Lương Nhạc Trạch khó hiểu nhìn cô ta.

 

Cô ta vỗ tay, tiếng vỗ tay vang vọng trong cung điện. “Cảnh sát Hàn, không cần phải trốn nữa!”

 

Ánh mắt Lương Nhạc Trạch lóe lên một chút kinh ngạc, nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân. Bóng tối kỳ dị do tượng thần tạo nên, những chiếc răng nanh đan xen vào nhau như lưỡi dao sắc bén. Một bóng người dần dần xuất hiện, người này cũng được trang bị vũ khí đầy đủ. Đi qua bóng tối của tượng thần, cuối cùng hắn cũng bước ra chỗ sáng, chậm rãi ngẩng cằm lên, không ai khác chính là Hàn Cừ đã mất tích bấy lâu nay!

 

Lương Nhạc Trạch nhìn chằm chằm vào Hàn Cừ, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc đen kịt. Đỗ Nguyệt Lâm từng bước lùi về phía sau Hàn Cừ, trên mặt lại nở nụ cười, cô ta nhìn chằm chằm Hàn Cừ, gằn từng chữ một: “Nhưng hậu chiêu của tôi không phải là của anh. Lương tổng, anh không ngờ tới chứ gì, viên cảnh sát mà anh nhặt về, bây giờ đã là người của tôi rồi.”

 

Vóc người cao lớn của Hàn Cừ khiến Đỗ Nguyệt Lâm trông càng thêm nhỏ bé. Hắn không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, chỉ im lặng nhìn Lương Nhạc Trạch, giống như một người bảo vệ trung thành của Đỗ Nguyệt Lâm.

 

Đỗ Nguyệt Lâm đứng trong cái bóng của Hàn Cừ: “Có cảnh sát Hàn ở đây, cảnh sát Hoa Quốc sẽ không làm gì được tôi, cảnh sát Hoa Quốc không động vào tôi, lũ phế vật của nước M kia càng không dám.”

 

Đoàn xe đặc chủng lao qua biển lửa ngút trời, xác chiếc trực thăng vũ trang khổng lồ vẫn đang bốc cháy dữ dội, thi thể cháy đen treo lủng lẳng trên khung thép đen kịt, nhấp nhô theo luồng khí nóng. Tiếng súng dồn dập vang lên từ cung điện Ngọc Bích không xa, càng lúc càng gấp gáp, dường như cả đất trời đều rung chuyển vì nó.

 

“Sẵn sàng chưa?” Trần Tranh tay cầm súng tiểu liên, tập trung nhìn về phía trước. Mọi người trong xe đều đã sẵn sàng chiến đấu, sau một hồi nghỉ ngơi ngắn ngủi, thể lực của Minh Hàn đã hồi phục được 7 phần, cậu bình tĩnh đội mũ bảo hộ lên.

 

Chu Quyết đạp ga, lao vun vút qua ngọn lửa, một tiếng nổ vang lên từ tòa kiến trúc tráng lệ như ngọc bích, vài tên mặc đồ lính đánh thuê xông ra từ một góc đổ nát.

 

Lý Công Thịnh định nhảy xuống xe đuổi theo, Trần Tranh vội vàng kéo anh ta lại, lắc đầu. Lúc này tham gia vào trận chiến hỗn loạn đó là cực kỳ thiếu sáng suốt, rốt cuộc bên trong cung điện đã xảy ra chuyện gì thì vẫn chưa ai biết. Tiếng súng nổ ra bên trong cung điện, bên ngoài là một bãi đất trống trải với vô số xác chết nằm la liệt. Minh Hàn ôm súng bắn tỉa leo lên nóc xe, thế giới trong ống ngắm vô cùng tĩnh lặng, chỉ có cỏ khô và ngọn lửa đang âm thầm lay động.

 

Đoàn xe đặc chủng áp sát cung điện, đám lính đánh thuê bỏ chạy tán loạn như lũ ruồi mất đầu, điên cuồng xả súng bắn về phía đoàn xe. Chu Quyết và tài xế của những chiếc xe phía sau liên tục đánh lái, những viên đạn găm vào thân xe tạo ra âm thanh thật rợn người. Minh Hàn và Trần Tranh, một người trên nóc xe, một người ở cửa sổ bên hông, bình tĩnh nhắm bắn, đánh cho đám lính đánh thuê bỏ mũ, tháo chạy.

 

Nhưng mà, đúng lúc này, một quả đạn cối bất ngờ bắn đến, Chu Quyết hét lớn một tiếng, điên cuồng đánh lái, bánh xe bốc cháy nghi ngút, chiếc xe bay lên cao, lao vào bãi cỏ bên đường. Quả đạn cối tạo ra một hố sâu hoắm trên đường, hai chiếc xe đặc chủng phía sau phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai.

 

Minh Hàn đã phát hiện ra vị trí của khẩu pháo cối, ngay khi xe dừng hẳn, viên đạn bay vun vút, tên lính đánh thuê ngã ngửa người ra phía sau.

 

Bên trong cung điện Ngọc Bích, các bức tượng thần đổ sụp trong tiếng súng và vụ nổ dữ dội, chặn mất lối ra vào. Đỗ Nguyệt Lâm dựa vào chân đế tượng thần đổ nát, vết thương trên ngực rỉ máu không ngừng, trước sau đều là máu, cô ta không thể chống đỡ được nữa, từ từ trượt xuống, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hàn Cừ, còn Hàn Cừ thì đang tiến về phía Lương Nhạc Trạch.

 

Lương Nhạc Trạch ban cho cô ta một nụ cười.

 

Sinh mạng của Đỗ Nguyệt Lâm lụi tàn trong nụ cười mỉa mai của Lương Nhạc Trạch, trong đôi mắt dần trở nên đờ đẫn của cô ta, hình ảnh cuối cùng hiện lên là Bặc Dương Vận thở hổn hển, hai tay run rẩy cầm súng. “Bặc… Dương… Vận…” Cô ta đã không còn sức để nói hết câu, hình ảnh trước mắt biến thành những đường nét méo mó và những điểm sáng đứt đoạn, bàn tay vươn về phía Bặc Dương Vận của cô ta bất lực rơi xuống giữa chừng, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, đôi mắt cô ta vẫn mở trừng trừng.

 

Thời gian quay trở lại mười phút trước, khi tên thuộc hạ bịt mặt báo tin cảnh sát đã đi qua đường Lục Lệ, Đỗ Nguyệt Lâm không thể chờ đợi thêm nữa, sau này cô ta có rất nhiều cơ hội để gây dựng lại, nhưng cơ hội giết chết Lương Nhạc Trạch thì không thể nào có lần thứ hai.

 

Cô ta giơ khẩu tiểu liên lên, bóp cò súng nhắm vào Lương Nhạc Trạch, ngay trong gang tấc, hai tên lính đánh thuê mà Lương Nhạc Trạch mang vào cung điện đồng thời chắn trước mặt anh ta, còn Hàn Cừ bên cạnh cô ta thì bất ngờ hành động, một chưởng đánh vào khuỷu tay cô ta, cánh tay phải của cô ta lập tức tê rần như mất hết cảm giác, khẩu tiểu liên tuột khỏi tay, văng xa ba mét.

 

Tiếng súng đột nhiên vang lên khắp nơi trong cung điện, đám thuộc hạ bịt mặt dựa vào lợi thế số lượng đông xả súng về phía Lương Nhạc Trạch, Lương Nhạc Trạch lật ngược tình thế, nhanh chóng lách người trốn sau tượng thần, giơ tay lên ném một quả lựu đạn, lính đánh thuê của anh ta đã nhanh chóng nhắm bắn chính xác trước khi quả lựu đạn phát nổ, sức công phá tăng lên gấp bội, đám lính bịt mặt tập trung một chỗ bị thổi bay, một cánh tay bay lên không trung, cuối cùng mắc vào ngón tay của tượng thần.

 

Khi Đỗ Nguyệt Lâm kịp phản ứng thì đã muộn, Hàn Cừ nhặt khẩu tiểu liên trên mặt đất lên, chĩa súng vào người cô ta, cô ta trợn mắt há hốc mồm, bất ngờ nhìn thấy tên thuộc hạ bịt mặt tấn công Hàn Cừ từ phía sau. Cơ hội! Cô ta thầm kêu lên trong lòng, nhưng Hàn Cừ không thèm quay đầu lại, bắn một phát về phía sau, tên bịt mặt ngã gục trong vũng máu, không ngừng co giật.

 

Trận chiến hỗn loạn nổ ra, ánh sáng của đạn bay vun vút trong cung điện u ám, như một tấm lưới không một kẽ hở, mặc dù đám thuộc hạ thân cận bịt mặt của Đỗ Nguyệt Lâm chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, nhưng đã bị Hàn Cừ đánh tan đội hình, còn bên cạnh Lương Nhạc Trạch tuy chỉ có hai người, nhưng đều là những kẻ có bản lĩnh lấy một địch trăm.

 

Bức tượng thần cao chót vót trở thành sân chơi của bọn họ, một người yểm trợ hỏa lực cho người kia, leo lên lòng bàn tay của tượng thần, chiếm giữ vị trí cao nhắm bắn xuống, đám lính bịt mặt như những con cừu non chờ bị giết thịt, cả đám ngã xuống chỉ trong nháy mắt!

 

Một tên bịt mặt dẫm lên xác đồng bọn, liều mạng leo lên một bức tượng thần khác, muốn cướp lấy lợi thế về vị trí, tên lính đánh thuê đột nhiên ném ra một quả bom xăng, súng bắn tỉa nổ vang, quả cầu lửa bùng lên dữ dội, ba bức tượng thần đồng thời gãy ngang, tên bịt mặt bị ngọn lửa bao trùm, hét thảm một tiếng rồi rơi từ trên cao xuống.

 

Đỗ Nguyệt Lâm nhìn tất cả những gì đang diễn ra trước mắt, không thể tin vào mắt mình, cô ta rút súng ngắn ra, bắn loạn xạ về phía Hàn Cừ, Hàn Cừ chỉ nghiêng người sang một bên là đã né được đạn. Súng ngắn nhanh chóng hết đạn, cô ta luống cuống thay băng đạn, Hàn Cừ đã áp sát đến trước mặt.

 

“Tại sao?” Đỗ Nguyệt Lâm run giọng hỏi: “Rốt cuộc anh là người của ai?”

 

Hàn Cừ còn chưa kịp trả lời, một viên đạn đã bay đến từ phía sau Đỗ Nguyệt Lâm, xuyên qua bộ đồ tác chiến màu đen của cô ta, máu tươi từ vị trí trái tim phun ra, nhuộm đỏ cả ngực áo.

 

Hàn Cừ nhìn theo hướng phát ra tiếng súng, chỉ thấy Bặc Dương Vận không biết từ đâu xuất hiện, trên tay cầm một khẩu súng ngắn, tư thế cầm súng có phần buồn cười, nhưng phát súng này lại chính xác bắn trúng người mà ông ta muốn giết.

 

Cơ thể Đỗ Nguyệt Lâm cứng đờ, cơn đau do viên đạn xuyên tim như muốn xé toạc cô ta, nhưng lúc này cô ta dường như không cảm nhận được gì, cô ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Bặc Dương Vận, hai mắt lập tức trợn to như chuông đồng. Cô ta há miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng máu tươi đã tuôn ra từ miệng cô ta trước cả lời mắng chửi.

 

Bặc Dương Vận hai mắt đỏ ngầu, như phát điên bóp cò súng liên tục, tiếng la hét và tiếng súng vang vọng khắp cung điện. “Lấy tao làm mồi nhử, lấy tao làm bia đỡ đạn! Giỏi lắm! Năm đó là ai đã giúp đỡ mày và mẹ mày hả? Lúc tao đấu đá với ‘Lượng Thiên Xích’, mày còn đang móc cứt mũi ăn kìa!”

 

Những viên đạn găm vào người Đỗ Nguyệt Lâm, cô ta không ngừng lùi về phía sau, cho đến khi kiệt sức dựa vào chân đế tượng thần, Bặc Dương Vận cúi gập người, như một con linh cẩu cảnh giác, nếu không phải khẩu súng ngắn trên tay đã hết đạn, thì màn xả súng trút giận này sẽ không dừng lại ở đây.

 

Máu không ngừng tuôn ra từ miệng Đỗ Nguyệt Lâm, cô ta không muốn chết, tham vọng của cô ta còn chưa thực hiện được, cô ta muốn mượn tay Bặc Dương Vận và Hàn Cừ để giết chết Lương Nhạc Trạch, cô ta muốn lợi dụng cảnh sát để giết chết Kim Ô, cô ta muốn thay thế Kim Ô, trở thành kẻ thống trị thực sự của ‘Lượng Thiên Xích’, cô ta…

 

“Cô ta chết rồi.” Hàn Cừ thản nhiên nói với Lương Nhạc Trạch.

 

Bên ngoài cung điện, khẩu pháo cối của Đỗ Nguyệt Lâm đã bị phá hủy, cảnh sát gần như đã bao vây toàn bộ công trình nghệ thuật thời phong kiến này, bên trong cung điện, đám thuộc hạ bịt mặt còn sót lại của Đỗ Nguyệt Lâm vẫn đang cố gắng chống cự, sẵn sàng lật ngược tình thế.

 

Bặc Dương Vận thở hổn hển, như một tên lính quèn nhặt được vũ khí, ông ta nhặt khẩu tiểu liên của Đỗ Nguyệt Lâm bị Hàn Cừ đánh bay xuống đất, lần này, họng súng của ông ta chĩa thẳng vào Lương Nhạc Trạch.

 

Lương Nhạc Trạch nheo mắt lại.

 

“Không đi nữa thì không kịp đâu.” Hàn Cừ nói.

 

Tiếng bước chân của cảnh sát đã đến gần, sắp sửa tiến vào cung điện qua con đường ngắn ngủi bên ngoài. Lương Nhạc Trạch quay người, bỏ mặc Bặc Dương Vận phía sau, nhưng khi vừa đi được một bước, anh ta đột nhiên quay người bóp cò, Bặc Dương Vận không kịp trở tay, ôm đùi kêu la thảm thiết rồi ngã xuống.

 

Mặt Lương Nhạc Trạch ngập tràn sát khí, qua ống ngắm, anh ta như nhìn thấy Lương Ngữ Bân và Lương Hinh Tình tràn đầy sức sống trên đảo Kim Ti năm xưa, nhìn thấy Lương Ngâm Phàm tràn đầy hoài bão, nhưng con quỷ dữ trước mặt đã phá hủy tất cả, vô số bàn tay lấm lem bùn đất kéo anh ta xuống địa ngục, Bặc Dương Vận chính là một trong số đó!

 

“Kẻ thù của mày không phải là tao!” Bặc Dương Vận cười lớn, dù sắp chết nhưng vẫn không quên nói: “Có bản lĩnh thì đi mà giết Kim Ô đi! Giết tao thì tính là cái thá gì? Động vào con trai tao thì được tích sự gì!”

 

Tiếng gầm rú của Bặc Dương Vận vang vọng khắp cung điện, mơ hồ truyền ra ngoài, Minh Hàn đang bước nhanh bỗng khựng lại, Chu Quyết chạy vụt qua cậu: “Điểu ca!”

 

Minh Hàn nhắm mắt lại một lúc, sau đó lập tức đuổi theo.

 

Lương Nhạc Trạch bị kích động, ngón tay sắp sửa bóp cò, Hàn Cừ đột nhiên nổ súng về phía cửa cung điện: “Cảnh sát đến rồi.”

 

Bặc Dương Vận cười lớn: “Bọn mày chạy không thoát đâu! Tất cả cùng chết ở đây đi!”

 

Lương Nhạc Trạch suy nghĩ chốc lát, ra lệnh rút lui, một tên lính đánh thuê đi đầu mở đường, Hàn Cừ đi sau chặn hậu. Lúc này cung điện gần như đã bị phá hủy, nhiều con đường không thể đi được, cảnh sát như thủy ngân tràn vào, chặn hết đường thoát còn lại, đám thuộc hạ còn sót lại của Đỗ Nguyệt Lâm vẫn đang ngoan cố chống trả, muốn kéo theo Lương Nhạc Trạch cùng chết.

 

Phía sau cung điện Ngọc Bích có một bến tàu, từ lâu đã bị bọn buôn ma túy và lính đánh thuê kiểm soát, sau khi Đỗ Nguyệt Lâm chiếm được nơi này, đã bố trí rất nhiều người canh gác, đây cũng là lý do ban đầu cô ta cho rằng Lương Nhạc Trạch không thể nào đi đường thủy đến cung điện Ngọc Bích.

 

“Bên này!” Rõ ràng Hàn Cừ đã thông thuộc đường đi trong cung điện, hắn dẫn Lương Nhạc Trạch và đám người của anh ta chạy như bay trong đường hầm tối om.

 

Cảnh sát chia làm ba đường tiến vào cung điện, Minh Hàn đến đại điện, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, quả thực là một biển máu. Tượng thần đổ sụp trong biển máu, tay chân đều bị gãy lìa, máu nhuộm đỏ đầu và mặt của chúng, che khuất đi chút lòng từ bi ít ỏi trên khuôn mặt của những vị thần vốn không quang minh chính đại này, chúng không còn là những vị thần cao cao tại thượng nữa, mà giống như những kẻ dị giáo bò lên từ dưới vực sâu.

 

Tiếng kêu rên đau đớn phát ra từ một góc tối, vẫn còn người sống sót!

 

Minh Hàn lập tức lần theo tiếng kêu tìm kiếm, cậu vòng qua tượng thần, bốn mắt chạm nhau với Bặc Dương Vận, trong phút chốc bỗng ngây người. “Là ông!”

 

Hết chương 183.

 

Chương 183: Tranh Luận (35)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên