Chương 184: Gặp Mặt

 

Chương 184: Gặp Mặt

 

… Cầu xin tao.

 

Ba chữ đó thốt ra nhẹ như mây gió, nhưng khi lọt vào tai giống như hai chiếc quạt mo của người đầu dê thì lại tạo nên cảm giác nhức nhối tựa kim đâm.

 

Nó nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ An, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu: “Đồng đội của mày vẫn còn ở trong thị trấn.”

 

Chu Kỳ An lại cười, cười như một con quái vật vô cảm: “Thế thì sao?”

 

Thật ra thì cậu cũng rất sốt ruột.

 

Nhưng không phải vì chuyện trong thị trấn.

 

Thế giới cổ vật của Hiệp hội săn cá voi bây giờ đối với Thẩm Tri Ngật và những người khác chính là cảng tránh gió, có thể tạm thời trốn tránh sự tấn công của quỷ dữ.

 

Điều cấp bách lúc này là một chuyện khác.

 

Chu Kỳ An liếc nhìn bầu trời đỏ như máu ở đằng xa, mí mắt giật giật, nhưng bề ngoài vẫn không lộ ra chút manh mối nào.

 

Biểu hiện lạnh lùng của cậu đã khiến người đầu dê dao động.

 

Thông báo cảnh báo của hệ thống liên tục được gửi đến, cuối cùng người đầu dê chỉ lạnh lùng liếc nhìn Chu Kỳ An, xoay người chạy đi, dường như muốn tự mình quay lại thị trấn để trấn áp quỷ dữ.

 

“Đừng giả vờ nữa.” Chu Kỳ An cười lạnh: “Nếu mi có bản lĩnh đó thì đã chẳng thèm muốn thứ trong cơ thể tao.”

 

Thực lực của người đầu dê này chắc chắn kém hơn những nhân viên công tác khác, thậm chí cậu còn nghi ngờ tên này là đi cửa sau vào, Tư tiên sinh và Người đầu trâu chưa bao giờ bộc lộ quá nhiều hứng thú với thứ trong cơ thể cậu.

 

Nếu đối đầu trực tiếp, chắc Người đầu dê có thể giải quyết được quỷ dữ ở sau núi, nhưng chắc chắn nó sẽ bị thương, đây cũng là chuyện nhỏ, một khi hai bên ra tay toàn lực, sợ rằng cả thị trấn sẽ tan thành mây khói.

 

Chu Kỳ An nhìn đám mây màu máu ngày càng đậm đặc đang bay tới, cậu nheo mắt lại: “Giao dịch với tao, chắc chắn mi sẽ không thiệt đâu.”

 

Người đầu dê dừng bước.

 

Cảm giác giận dữ ban đầu đã vơi đi phần nào.

 

Bỏ qua câu nói bảo nó quỳ xuống cầu xin, người đầu dê bắt đầu tập trung vào nửa câu trước… Lợi ích.

 

“Trong thị trấn có giấu một số tên trộm cắp được cấy ghép cổ vật, kẻ cầm đầu là ai?” Chu Kỳ An vào thẳng vấn đề: “Tao đã nắm được danh sách những người được cấy ghép còn lại, cho dù mi không nói, sớm muộn gì tao cũng biết.”

 

Chỉ là, hiệu suất như vậy quá thấp, nếu dùng phương pháp loại trừ thì thời điểm mỗi người đi ra khỏi thế giới cổ vật đều sẽ là ẩn số.

 

Người đầu dê im lặng một lúc, cuối cùng vẫn cúi đầu trước thương vụ làm lợi mình hại người này.

 

Thấy nó đã động lòng, Chu Kỳ An nắm bắt thời cơ, chủ động đưa cuốn sổ tranh ghi chép danh sách cổ vật giả qua.

 

Buổi sáng bọn họ đã cập nhật xong thông tin của tất cả các cổ vật được cấy ghép, sáu chọn một, chỉ cần cho một cái liếc mắt là đủ.

 

Người đầu dê liếc nhìn những đường nét dữ tợn trên cuốn sổ: “Mày vẽ nhiều con giòi như vậy để làm gì?”

 

“…”

 

“Nghe nói ở thế giới thực, vàng rất đắt.” Ngay khi khóe miệng Chu Kỳ An giật giật, người đầu dê đột nhiên nói một câu.

 

Chu Kỳ An sững sờ.

 

Nói như vậy, cổ vật mà hội trưởng Hiệp hội săn cá voi cấy ghép, phải lựa chọn giữa Lưu kim đồng khấu và Thần điểu hoàng kim diện.

 

Cậu không hỏi cụ thể là cái nào, đây hẳn đã là giới hạn mà người đầu dê có thể tiết lộ.

 

Cuối cùng cũng tiến thêm một bước đến gần việc nguyền rủa hội trưởng Hiệp hội săn cá voi, nhưng Chu Kỳ An lại không tỏ ra vui mừng như lẽ ra phải thế, cậu nhanh chóng nói: “Ký khế ước đi, chứng minh mi không nói dối, tao cũng hứa sẽ viết tên Triệu Mặc lên Cốt chú tử vong.”

 

Cậu và Tư tiên sinh đã từng sử dụng đạo cụ khế ước ở trường học, hẳn là cũng có thể dùng với con dê ngốc này.

 

Người đầu dê không hề từ chối, nó cũng không tin tưởng Chu Kỳ An cho lắm.

 

Về điểm này thì hai bên đạt được nhất trí với nhau.

 

Giây phút đạo cụ khế ước có hiệu lực, Chu Kỳ An gần như xoay người ngay lập tức, cậu chạy như bay về hướng Bảo tàng Nhật Điệt.

 

Hành động kỳ quái này khiến người đầu dê ngẩn người.

 

Xa xa, đám mây màu máu trên trời đã gần chạm đến bảo tàng.

 

Người đầu dê còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy trong đám mây máu rõ ràng còn có thứ gì đó, chưa đầy nửa phút sau, một chiếc quan tài máu bay tới từ phía xa.

 

Người đầu dê nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nhìn về hướng Chu Kỳ An đang chạy.

 

“Tránh ra, tránh ra!” Vừa mới xông vào sân, Chu Kỳ An đã gầm lên với những người chơi bên giếng: “Bị đâm chết thì đừng trách tôi đó.”

 

Mọi người cảnh giác nhìn cậu, rồi lại hai mắt nhìn nhau, cho đến khi nhìn thấy một chiếc quan tài bay vào, sắc mặt những người chơi liền đại biến——

 

“Bà nó chứ!”

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

 

… Chu Kỳ An đang phải trả giá cho việc nhập mã cổ vật thật.

 

Không cần phong ấn quỷ dữ nữa, quan tài máu đã khôi phục ‘Tự do’, hành động trả thù của cổ vật tuy muộn, nhưng chắc chắn sẽ đến.

 

Cậu chạy như bay, hoàn toàn không quay đầu lại, nhưng có thể cảm nhận được có thứ gì đó phía sau đang không ngừng áp sát, ánh sáng chiếu vào tầng một ở Bảo tàng Nhật Điệt, xuyên qua phản chiếu của Kim tiền kiếm phía trước, Chu Kỳ An mơ hồ nhìn thấy một góc quan tài phía sau sắp dính vào người mình.

 

Chiếc quan tài mang theo dây xích, dây xích kim loại ma sát với mặt đất, như rễ cây vươn dài tới, mấy lần suýt nữa đã quấn lấy cổ chân cậu.

 

“Ghê quá!”

 

Trong tiếng leng keng loảng xoảng, Chu Kỳ An chạy lên tầng hai, mồ hôi chảy ròng ròng.

 

Bước qua bậc thang cuối cùng, đột nhiên cậu cúi người, dây xích xẹt qua đỉnh đầu, có lẽ chậm nửa nhịp nữa thôi là đầu cậu đã bị xuyên thủng rồi.

 

Dây xích lạnh lẽo không quay đầu lại tấn công, mà chạy thẳng về phía trước rồi dừng lại trước cửa sổ, ngăn cản khả năng Chu Kỳ An nhảy qua cửa sổ.

 

Bị kẹp giữa trước sau, quan tài máu càng lao nhanh về phía mục tiêu.

 

Không gian tầng hai có hạn, ngay trong thời khắc nguy cấp này, Chu Kỳ An đột nhiên từ bỏ việc chạy trốn, bước chân dừng lại ở một khoảng trống không người.

 

Chiếc quan tài máu đi theo đến khu vực này, ngay khi sắp va chạm, cậu đột nhiên hét lớn: “Tôi muốn thuê quan tài máu!”

 

Bảo tàng không có nhân viên công tác, tầng hai này càng không thấy chỗ đăng ký thuê, phương thức cho thuê hẳn là tương tự với việc tham quan cổ vật, đến gần nơi đặt cổ vật, có thể tự động kích hoạt nhiệm vụ cho thuê.

 

Quả nhiên, chiếc quan tài máu đang lao vun vút bỗng dừng lại giữa không trung.

 

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống theo sau vang lên——

 

“Nhiệm vụ phụ đặc biệt — Thu phục quỷ dữ đã được mở.”

 

【Nội dung nhiệm vụ: Bạn đã thuê quan tài máu, xin hãy phong ấn quỷ dữ mặc Kim lũ huyết y ở sau núi trong vòng mười hai tiếng.

 

Phần thưởng nhiệm vụ: Tư cách mua sản phẩm văn hóa sáng tạo của Bảo tàng Nhật Điệt * 1.】

 

Chu Kỳ An lau mồ hôi rịn ra trên trán, xác định chiếc quan tài đã không còn di chuyển nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Trước tiên thả con quỷ dữ đã phong ấn ra, tặng cho NPC thị trấn một món quà lớn, sau đó lợi dụng Cốt chú tử vong để giải quyết con quỷ dữ, cuối cùng ném hài cốt của quỷ dữ trở lại quan tài, hoàn thành nhiệm vụ tham quan Bảo tàng Nhật Điệt.

 

Hoàn hảo.

 

Bây giờ chỉ còn lại một việc, cậu nhìn chiếc quan tài máu nặng nề quấn đầy dây xích, muốn dựa vào sức lực của bản thân để vận chuyển thì hơi khó.

 

Chu Kỳ An nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, lấy loa ra ra hiệu cho người đầu dê: “Nhanh lên, lái xe đưa tôi đi cứu thị trấn.”

 

Vị chúa cứu thế của các người đến rồi đây!

 

——————

 

Mặc Trấn bây giờ đã hoàn toàn không còn liên quan gì đến chữ ‘Mặc’ nữa, có thể đổi tên thành Náo Nhiệt Trấn được rồi.

 

Sau khi phát hiện ra phân tán sẽ chết nhanh hơn, trong một thời gian ngắn, cư dân trong thị trấn đã tập hợp lại với nhau, cố gắng chống lại người mặc áo giáp ngọc xâu chỉ vàng, nhưng mà, sự đoàn kết này đã nhanh chóng bị quân đoàn xương trắng đánh tan tành.

 

Ngay cả mấy con quạ cũng muốn bay ra khỏi thị trấn, nhưng lại có một người chủ động đi về phía trung tâm thảm họa.

 

Những món đồ văn hóa sáng tạo trên xe dê tạm thời được Người đầu dê cất đi.

 

Dưới đám mây máu, Chu Kỳ An ngồi trên xe dê, sau lưng dựa vào quan tài máu, người đầu dê ở cách cậu chưa đầy một mét.

 

Dưới cái nhìn như muốn giết người của Người đầu dê, Chu Kỳ An lên tiếng: “Đến thị trấn rồi tôi tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa.”

 

Cậu không thể để cho thi thể của quỷ dữ bị những con quái vật khác nuốt chửng được, nhất định phải tự mình đến hiện trường, thu thập hài cốt bỏ vào quan tài.

 

Xe dê xông thẳng vào thị trấn, trên đường phố, rất nhiều cánh cổng viện vốn đóng chặt giờ đều mở toang, khắp nơi chỗ nào cũng diễn ra cảnh chém giết bạo lực, bốn năm bộ xương trắng lao về phía xe dê, bị con dê đá một cước bay ra xa.

 

Chiếc xe lao nhanh trên vũng máu, xung quanh là đủ loại quái vật.

 

Ban đầu chỉ có mấy bộ xương trắng tấn công, có cư dân trong thị trấn nhìn thấy xe dê, đặc biệt là Chu Kỳ An đang ngồi trên đó, trong mắt lộ rõ ​​vẻ tham lam.

 

“Thơm quá…”

 

Một khuôn mặt xa lạ từ bỏ việc chạy trốn, nửa cánh tay hóa thành roi dài, quấn về phía mục tiêu.

 

Lúc này Chu Kỳ An mới ý thức được, mình vẫn đánh giá thấp lòng tham của quái vật quá, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy mà vẫn còn muốn ăn mình!

 

Cậu cũng không khách khí, vung gậy một cái, con quái vật vốn đã trọng thương, giờ bị đánh một cái đã ngã khỏi xe, sau đó cậu lập tức vào Thương Thành, tìm kiếm tất cả các đạo cụ có thể giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

 

【Thần ẩn: Có thể giảm bớt sự tồn tại của bản thân người chơi.

Hướng dẫn sử dụng: Thời gian duy trì không quá hai phút, mỗi phó bản giới hạn sử dụng một lần.

 

Phẩm chất: Ba sao rưỡi.】

 

Phẩm chất ba sao rưỡi, thời gian duy trì cực kỳ ngắn, nhưng lại được bán với giá gần bằng đạo cụ may mắn, cần một vạn tám nghìn điểm tích lũy.

 

Nhưng lúc này Chu Kỳ An cũng không còn tâm trí nào để ý đến nữa, trực tiếp mua luôn, chuẩn bị đến lúc quan trọng sẽ dùng.

 

Mặt đất đầy máu loang lổ không mang đến cho cậu bao nhiêu cảm xúc dao động.

 

Người chơi chết trong tay cổ vật không ít, song phương vốn dĩ chính là quan hệ ngươi chết ta sống.

 

Đối với những cư dân trong thị trấn đang chạy trốn kia, trừ những người vọng tưởng muốn leo lên xe dê, Chu Kỳ An càng không thèm liếc mắt đến, cậu chủ yếu tìm kiếm những người đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

 

Kiểu người này chắc chắn là thành viên của Hiệp hội.

 

Trong hai lựa chọn mà người đầu dê đưa ra, mặt nạ là vật phẩm tương đối đặc thù. Rất có thể sẽ nhìn ra được Người cấy ghép Thần điểu hoàng kim diện từ ngoại hình.

 

Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Chu Kỳ An dừng lại trên người một thiếu niên ven đường.

 

Dù là xương trắng hay cư dân chạy trốn gì cũng đều không thể đến gần cậu ta.

 

Cậu thiếu niên đứng im không nhúc nhích, nửa khuôn mặt âm trầm quỷ dị bị che khuất dưới lớp mặt nạ vàng mờ ảo, rõ ràng là đang trong quá trình bị tham quan.

 

Nơi này cách lối ra khỏi thị trấn rất gần, chứng tỏ lúc tai nạn ập đến, thiếu niên đeo mặt nạ này đã lựa chọn chạy ra khỏi thị trấn trước.

 

Thiếu khả năng xử lý khủng hoảng, lại còn tự cho là mình thông minh, lôi người khác vào thế giới cổ vật.

 

Chỉ dựa vào những điều này, cậu ta không thể nào là hội trưởng Hiệp hội săn cá voi được.

 

Ánh mắt Chu Kỳ An tối sầm lại.

 

Vậy thì chỉ còn lại một lựa chọn, người cấy ghép Lưu kim đồng khấu.

 

Buổi sáng ngoại trừ Thiết khôi giáp, những thông tin còn lại đều đã cập nhật xong, cậu nhớ rõ ràng tên gọi sau khi được dịch của cổ vật tương ứng——

 

Lục Dị Viễn.

 

Nếu chần chừ trì hoãn thì tình hình có thể sẽ thay đổi, thậm chí là xấu đi.

 

Từ trước đến nay Chu Kỳ An làm việc gì cũng đều rất dứt khoát, sau khi xác định xong thì liền lựa chọn giải quyết hội trưởng Hiệp hội trước. Cậu thuận tay nhúng ngón tay vào vết máu trên tường gạch, tay kia đặt Cốt chú tử vong lên đầu gối.

 

Lấy máu làm mực, lúc nét bút đầu tiên hạ xuống, hơi lạnh thấu xương trực tiếp chui vào kẽ tay, cảm giác đau đớn như bị điện giật suýt chút nữa khiến cậu rụt tay về.

 

Chỉ mấy nét bút ngắn ngủi, Chu Kỳ An cảm thấy nhịp tim mình như ngừng lại nửa nhịp.

 

Xe dê rất xóc nảy.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Người đầu dê cũng không phải là người tốt bụng gì, sau khi vào thị trấn, nó không lên tiếng nữa, âm thầm điều khiển xe dê đi về nơi có âm khí nặng nề nhất——

 

Quỷ dữ đang ở đó.

 

Chờ khi đến trước mặt quỷ dữ, tên khốn này sẽ không thể trì hoãn được nữa.

 

Biết rõ người đầu dê đang toan tính điều gì, Chu Kỳ An cố gắng tăng tốc.

 

Tiếc là cảm giác lạnh lẽo này rất khó khắc phục, tốc độ viết chữ của cậu không kiểm soát được mà chậm lại, Cốt chú tử vong thật sự quá mức tà môn.

 

Cứ tiếp tục viết với tốc độ này, ưu thế cũng sẽ chuyển thành bất lợi.

 

Tâm niệm Chu Kỳ An vừa động, trực tiếp lấy xiên cá ra, xem ra vẫn là khắc chữ thích hợp với cậu hơn.

 

Cốt chú tử vong: …

 

Lúc khắc chữ thứ hai, Chu Kỳ An hít sâu một hơi. Lấy tên phức tạp như vậy, có từng nghĩ đến lúc người khác viết sẽ khó khăn như thế nào không?

 

Đây chẳng phải là đang gây thêm phiền phức cho cậu sao?

 

Nhưng vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn.

 

Thánh Khí khắc chữ, những tia máu trên Cốt chú tử vong như bị rạch ra, ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

 

Dưới sự điều khiển ác ý của người đầu dê, xe dê lao vun vút, rất nhanh đã đến một khu vực tràn ngập ánh sáng màu máu. Chu Kỳ An đang miệt mài khắc chữ bỗng nhìn thấy thứ gì đó, bàn tay cầm xiên cá suýt nữa run lên.

 

Đường cùng phía trước có một bóng người màu máu, dưới chân người mặc áo giáp ngọc là một thi thể bị chém thành hai khúc, âm thanh nhai nuốt nhớp nháp và tiếng xương vỡ vụn hòa vào nhau, khiến người ta nghe mà kinh hãi.

 

Cảm nhận được có thứ gì đó đang đến gần, người mặc áo giáp ngọc hơi có xu hướng xoay người.

 

Không chút do dự, Chu Kỳ An lập tức kích hoạt đạo cụ 【Thần ẩn】, tăng tốc khắc chữ.

 

Két két….

 

Âm thanh ma sát lúc khắc chữ bị nhấn chìm trong Mặc Trấn hỗn loạn.

 

Nét bút cuối cùng kết thúc.

 

Một giây trước khi người mặc áo giáp ngọc xoay người lại, Chu Kỳ An cố hết sức khắc xong chữ cuối cùng, ba chữ Lục Dị Viễn xuất hiện trên Cốt chú tử vong.

 

【Bạn đã sử dụng Cốt chú tử vong thành công.】

 

【Mục tiêu nguyền rủa: Lục Dị Viễn.】

 

【Số lần sử dụng còn lại: 1.】

 

【Đang khóa mục tiêu nguyền rủa…】

 

Một lúc sau, hệ thống vẫn dừng lại ở thông báo này, Chu Kỳ An cau mày, sao lâu vậy?

 

【Đang khóa mục tiêu, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi…】

 

【Đang phán định mục tiêu.】

 

【Dự kiến ​​thời gian phán định mục tiêu là ba phút…】

 

Chu Kỳ An nheo mắt, trong nháy mắt nâng cao cảnh giác.

 

Thời gian phán định này rõ ràng là không đúng.

 

Trước khi suy nghĩ nguyên nhân, để tránh bị quỷ dữ phát hiện, trước tiên cậu điều khiển dải lụa trắng ném đạo cụ cho nổ ở khu vực khác để chuẩn bị. Lợi dụng tiếng động lớn khiến người mặc áo giáp ngọc nhìn sang chỗ khác, Chu Kỳ An nhân cơ hội dùng sức kéo dây cương trên xe dê.

 

Sự nhẫn nại của người đầu dê sắp đến giới hạn, ánh mắt lạnh lẽo.

 

“Bốn phút.” Chu Kỳ An đưa ra thời hạn.

 

Chỗ Lục Dị Viễn có chút kỳ lạ, tác dụng mà Cốt chú tử vong phát huy có thể ít hơn so với tưởng tượng.

 

Đầu óc Chu Kỳ An xoay chuyển nhanh chóng, nếu như có thể để cho quỷ dữ và hội trưởng Hiệp hội săn cá voi chạm mặt nhau, Cốt chú tử vong cộng thêm nguy hiểm mà quỷ dữ mang đến, cậu có thể nhân cơ hội giải quyết một lượt.

 

Vấn đề là làm sao để dẫn dụ con quỷ dữ này qua đó?

 

Ngay khi cậu đang suy nghĩ, thì dị biến đột nhiên xảy ra.

 

Đám mây máu dày đặc trên bầu trời tích tụ đến một mức độ nhất định, cuối cùng cũng bắt đầu mưa, tóc hơi dựng đứng, không biết vì sao da dẻ lại có cảm giác tê dại. Loại cảm giác này thường là——

 

Giây tiếp theo, một tiếng sấm sét vang dội từ trên trời giáng xuống.

 

Chu Kỳ An theo bản năng đặt Cốt chú tử vong sang một bên.

 

Sét đánh lệch rồi.

 

Lòng cậu như nổi trống, sau đó mới nhận ra, Cốt chú tử vong được tìm thấy từ trong an dưỡng mộng của bệnh nhân, thứ này không được đặt trực tiếp trong hiện thực, có lẽ là có nguyên nhân. Ví dụ như… Nơi nó xuất hiện, rất dễ thu hút sét đánh.

 

Tiếng động ầm ầm do tia chớp xé toạc mặt đất, khiến người mặc áo giáp ngọc quay đầu lại, một khuôn mặt quen thuộc đáng ghét xuất hiện trong tầm mắt.

 

Là cậu ta!

 

Từng hình ảnh xảy ra ở sau núi hiện lên trong đầu, lúc ấy tên thanh niên đáng ghét này đã tự xưng là quỷ, còn có thứ trong cơ thể cậu ta…

 

Người mặc áo giáp ngọc vẫn còn nhớ rõ mùi vị đó, trong nháy mắt thèm thuồng.

 

Bà nó bà nó bà nó!

 

Chu Kỳ An dứt khoát vỗ mông con dê, buộc nó lập tức rẽ vào một con đường nhỏ.

 

Lần này người đầu dê không gây khó dễ nữa, chủ yếu là nhìn thấy Chu Kỳ An cuối cùng cũng chịu khắc tên con quỷ dữ lên khúc xương.

 

Người mặc áo giáp ngọc xâu chỉ vàng quá lớn, con đường nhỏ hẹp đã cản trở tốc độ truy đuổi của nó.

 

Chu Kỳ An vừa khắc chữ, vừa quay đầu lại nhìn.

 

Đại kích trong tay người mặc áo giáp ngọc làm bằng đồng thau, lớn gấp ba gấp bốn lần kích bình thường, lúc đối phương cầm vũ khí chém tới, bản thân rất khó đến gần, càng đừng nói gì đến việc dùng Thánh Khí đâm xuyên qua nó.

 

Kế hoạch dùng Thánh Khí giết quái thất bại.

 

Bóng người phía sau càng ngày càng gần, Chu Kỳ An chỉ khắc được một chữ ‘Triệu’, sau đó nhìn chằm chằm vào chữ đó một lúc, đột nhiên dừng lại.

 

Lại ngẩng đầu lên, cậu một tay nắm chặt dây cương, ép xe dê rẽ về phía Nam.

 

Buổi sáng lúc tập hợp, Thẩm Tri Ngật từng nói, hội trưởng Hiệp hội săn cá voi sống ở cuối con đường phía Nam.

 

Còn một câu quan trọng hơn——

 

“Anh mơ hồ cảm thấy ở đó có cấm chế gì đó.”

 

Cốt chú tử vong không thể khóa mục tiêu ngay lập tức, liệu có liên quan gì đến sự hạn chế đó không, hay là cái gì khác?

 

Bất kể là như thế nào, nơi đó nhất định là sào huyệt của Lục Dị Viễn, rất có khả năng hắn ta đang trốn ở đó.

 

Cả thị trấn đã rối loạn như nồi canh hẹ, bây giờ phần lớn cổ vật đều đã rời khỏi nơi ở, là cơ hội để lục soát từng nhà.

 

Sau khi xe dê đi vào con đường lớn phía nam, Chu Kỳ An nhanh chóng quan sát những ngôi nhà hai bên, có những cánh cửa lớn chỉ mở hé, trên cửa có vết máu, thậm chí còn có cả thịt thối rữa.

 

Người đầu dê vẫn luôn nhìn chằm chằm Chu Kỳ An, định chờ cậu khắc gần xong thì liền ra lệnh cho xe dê quay đầu, đến lúc đó lưỡng bại câu thương, nó sẽ thừa cơ trục lợi.

 

Diễn xuất của Chu Kỳ An cực kỳ xuất sắc, bản thân việc khắc chữ bằng xiên cá cũng không dễ dàng, thỉnh thoảng cậu lại run tay một cái.

 

Trong lúc đang tập trung quan sát, đột nhiên cậu nhìn thấy nửa dấu giày.

 

Vết máu còn mới, hướng mũi giày hướng vào trong sân, chứng tỏ cách đây không lâu có người đã vào nhà.

 

Chu Kỳ An theo bản năng duỗi cổ muốn nhìn rõ bên trong sân.

 

“Rắc!”

 

Một tiếng động phá vỡ không khí đáng sợ vang lên từ phía sau.

 

Nhìn thấy chàng trai duỗi cổ ra, người mặc áo giáp ngọc dùng sức ném một cái, cây kích đồng thau cổ xưa nhuốm đầy máu rời khỏi tay chủ nhân, vũ khí vốn thích hợp cho chiến đấu tầm xa bay về phía trước, muốn trực tiếp lấy đầu chàng trai trên xe dê.

 

Phản ứng của Chu Kỳ An cực kỳ nhanh nhạy, cậu lập tức chui vào trong quan tài máu, cố hết sức tự đậy nắp quan tài lại.

 

Xe dê giật mình xông vào trong sân, suýt chút nữa đã hất cả quan tài xuống.

 

Cây kích đồng thau bay tới chậm mất hai giây, không có cách nào chém vỡ quan tài, chém vào khoảng không, hai lưỡi dao sắc bén bật ra đập vào bức tường bên cạnh. Ngay sau đó, bức tường trong sân vậy mà lại ầm ầm sụp đổ.

 

… Người đàn ông trong phòng chậm rãi xoay người lại,…

 

…………

 

Sau khi Mặc Trấn hỗn loạn, hội trưởng Hiệp hội săn cá voi cũng không thể mãi dựa vào năng lực để trốn tránh quái vật được, vậy nên hắn ta chỉ có thể quay trở về sào huyệt của mình.

 

Dựa vào những bộ xương trắng đầy oán khí này, hòa lẫn với khí tức của người chết, hoàn toàn có thể che mắt quân đoàn xương trắng bên ngoài.

 

Người đàn ông tự tin có thể tránh được người mặc áo giáp ngọc.

 

Cổ vật mà hắn ta cấy ghép ngoại trừ năng lực vốn có, hoa văn rồng nổi trên mặt Lưu kim đồng khấu còn có thể tự mang theo một ít may mắn tăng cường.

 

May mắn, thường là rất quan trọng.

 

Hai yếu tố kết hợp lại, hắn ta gần như không thể nào đụng độ với quỷ dữ được.

 

‘Cốt chú tử vong.’

 

Trong lòng mặc niệm lại bốn chữ này, thần sắc hội trưởng Hiệp hội săn cá voi lạnh nhạt, hiện tại, đây rõ ràng là át chủ bài lớn nhất của Chu Kỳ An.

 

May mắn là bản thân đã sớm có chuẩn bị.

 

Hắn ta còn một lá bài tẩy cuối cùng chưa dùng tới, chờ đến lúc…

 

“Ầm!”

 

Một tiếng động nặng nề vang lên từ phía sau.

 

Gần như cùng lúc đó, trên bức tường phía sau xuất hiện một vết nứt sâu, tường gạch vốn không được kiên cố lắm, dưới sự tấn công mạnh mẽ đó, bức tường lắc lư loạng choạng, chỉ trong nháy mắt đã ầm ầm sụp đổ.

 

Một chiếc xe dê giẫm lên gạch đá lao nhanh qua, bụi bay mù mịt, người đàn ông vội vàng lùi về phía sau một bước.

 

Đã xảy ra chuyện gì?

 

Vừa ngẩng đầu lên, tim hắn ta lập tức thắt lại.

 

Vị trí cổng nhà vốn dĩ trống không, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một cái bóng khổng lồ, áo giáp ngọc nhuốm màu máu gần tỏa ra ánh sáng nhuộm đỏ cả không gian, tỏa ra khí tức khiến người ta phải kinh hãi.

 

… Con quỷ đáng sợ phía trước, đang nhìn chằm chằm vào hắn ta.

 

Căn nhà vốn bí ẩn, giờ đây đã sắp trở thành một đống đổ nát.

 

Ánh mắt thèm thuồng của người mặc áo giáp ngọc rơi vào người Lục Dị Viễn, dường như vừa phát hiện ra một loại ‘Thực phẩm’ tươi ngon khác, nó sải bước đi vào trong sân.

 

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cho dù phản ứng của người đàn ông có nhanh đến đâu cũng không tránh khỏi chậm nửa nhịp.

 

Hắn ta theo bản năng nhìn về phía kẻ gây họa.

 

Chiếc xe dê vừa lúc chạy đến dưới một bức tường khác, Chu Kỳ An chật vật bò ra khỏi quan tài, ánh mắt vừa vặn chạm phải Lục Dị Viễn.

 

“…”

 

Gặp đồng hương ở nơi đất khách quê người, Chu Kỳ An chỉ thiếu nước hai hàng nước mắt chảy dài.

 

Không cần giải thích, cho dù không có ký ức, nhưng khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cậu đã biết: Không thể nào sai được, đây nhất định là sào huyệt của hội trưởng Hiệp hội săn cá voi.

 

Cuối cùng Chu Kỳ An cũng được trải nghiệm cảm giác của sếp lớn nhà mình. Dù người này có hóa thành tro cậu cũng vẫn có thể nhận ra.

 

Cùng lúc đó, rốt cuộc màn tìm kiếm trong hư không suốt ba phút của Cốt chú tử vong cũng kết thúc, âm thanh máy móc đều đều vang lên:

 

【Đã khóa mục tiêu nguyền rủa thành công.】

 

Hết chương 184.

 

Chương 184: Gặp Mặt

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên