Chương 185: Tranh Luận (37)
“Đi thôi.” Trần Tranh xoay người. “Đi gặp Lý Đông Trì một lát.”
Nhưng Minh Hàn gọi anh lại. “Anh, anh định báo cáo chuyện của Hàn Cừ như thế nào?”
Trần Tranh dừng bước, Minh Hàn đuổi kịp. “Anh và Văn Ngộ là người tiếp xúc gần với hắn, anh lại hiểu hắn hơn Văn Ngộ, đến lúc đó chắc chắn là anh phải báo cáo.”
Trần Tranh xoa xoa hốc mắt mỏi nhừ. “Báo cáo thế nào được, nói thật, Hàn Cừ hỗ trợ Lương Nhạc Trạch chạy trốn, trên đường có ý định truyền đạt cho anh một tin tức nào đó, nhưng anh không nhận được.”
Minh Hàn nói: “Anh đang vô thức bảo vệ bao che cho hắn. Anh đã nói, hắn chỉ liếc nhìn về phía anh một cái. Chi tiết này thậm chí còn không cần cho vào báo cáo.”
Trần Tranh ngẩng đầu, biển cả mênh mông xa xa trong mắt anh nhấp nhô. “Nhưng anh bắt buộc phải nắm bắt chi tiết này, anh không thể cứ thế mà trở về được.”
Minh Hàn thở dài. “Người của đội đặc nhiệm Lạc Thành các anh còn khó quản hơn cả người của đội cơ động bọn em.”
Tại trung tâm thị trấn của vùng Tiết Lan, cảnh sát nước M đã dựng lên một sở chỉ huy tác chiến tạm thời. Lý Đông Trì, Long Phú Sinh mặt mày hớn hở, các thành viên bên dưới cũng phấn chấn tinh thần. Nhiệm vụ chính của cảnh sát nước M hiện tại là hoàn thành việc truy quét vùng Tiết Lan, tóm gọn thêm nhiều tội phạm liên quan đến “Lượng Thiên Xích”.
Trong việc đối phó với “Lượng Thiên Xích”, đi đến bước này, Lý Đông Trì và Long Phú Sinh đã bắt đầu nảy sinh một số bất đồng. Long Phú Sinh muốn giữ vững ổn định, còn Lý Đông Trì ban đầu cũng khá thận trọng, có ý định riêng. Nhưng chứng kiến sự hợp tác với cảnh sát Hoa Quốc đang trên đà thắng lợi, “dễ dàng” tiến vào miền Bắc hỗn loạn, anh ta lập tức thay đổi suy nghĩ, muốn thừa thắng xông lên, đào bới cả Kim Ô ra.
Trước mặt cảnh sát Hoa Quốc, Long Phú Sinh hạ nhiệt cho Lý Đông Trì. “Đừng nóng vội, bước tiếp theo đi như thế nào còn phải xem ý của cục trưởng Đường và cục trưởng Lư, chúng ta chỉ cần hỗ trợ ở bên cạnh là được.”
Lý Đông Trì còn muốn nói gì đó, nhưng Long Phú Sinh lại nói: “Mấy người ở thành phố Tiêu Lưu kia đang rục rịch, cậu ở đây càng lâu thì bọn họ càng có nhiều ý đồ.”
Trần Tranh không muốn can thiệp vào vòng xoáy nội bộ của nước M, anh đến phòng giam tạm thời giam giữ Đỗ Tạp. Nơi này là chỗ “Lượng Thiên Xích” giam giữ người, âm u ẩm ướt, trên tường treo đầy đủ các loại dụng cụ tra tấn. Lý Đông Trì tự xưng là người văn minh, nhất là trước mặt cảnh sát Hoa Quốc thì phải giữ phong độ, cho nên đám lính đánh thuê bị bắt giữ tạm thời chưa phải chịu khổ.
Vết thương của Đỗ Tạp đã được xử lý cẩn thận, hắn ta ngẩng đầu nhìn Trần Tranh một cái, sau đó nhìn sang Minh Hàn phía sau Trần Tranh, cơ mặt đột nhiên căng cứng, cổ họng gằn ra tiếng gầm gừ khàn đặc.
“Vẫn còn thù oán với tôi như vậy à?” Minh Hàn bước tới. “Đúng, người bẻ gãy tay anh hôm đó là tôi. Anh nên cảm ơn tôi, chứ không phải là nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch đó. Lương Nhạc Trạch bảo anh chặn hậu, chẳng phải là để anh chết thay sao? Là tôi cho anh sống sót, không giống như mấy tên đồng bọn của anh, bây giờ không chừng đã chôn thân dưới đáy biển rồi.”
Đỗ Tạp là người sinh sống ở biên giới Tây Nam Hoa Quốc, không có hộ khẩu, những năm đầu đến nước M làm lính đánh thuê, đương nhiên là nghe hiểu tiếng Trung. Hắn ta âm trầm trừng mắt nhìn Minh Hàn, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
“Anh theo Lương Nhạc Trạch bao lâu rồi?” Minh Hàn hỏi. “Anh ta từ phía Đông khu vực Tiết Lan giết một mạch đến đây, anh đến cuối cùng vẫn ở bên cạnh anh ta, thế thì cũng có thể coi như là tâm phúc của anh ta rồi nhỉ?”
Đỗ Tạp nặn ra một nụ cười xấu xí. “Lương tiên sinh là ân nhân của tôi, tôi sẽ không phản bội anh ta.”
“Ồ?” Minh Hàn nói: “Anh không phải là người đầu tiên nói như vậy. Có phải là Lương Nhạc Trạch đi khắp nơi ở nước M làm Bồ Tát không? Tại sao ai cũng coi anh ta là ân nhân, nguyện ý liều mạng vì anh ta? Nhưng anh ta có thật lòng trân trọng các anh không? Ân nhân nhiều như vậy, anh ta có còn nhớ rõ đã từng giúp mỗi người các anh làm những chuyện gì không?”
Sắc mặt Đỗ Tạp bỗng trở nên khó coi, im lặng không nói.
“Tôi đã nghe những câu chuyện cảm động đến rơi nước mắt của các anh nhiều rồi, anh muốn nói gì thì tôi cũng không có hứng thú.” Minh Hàn nói: “Sào huyệt của Lương Nhạc Trạch ở đâu? Hoặc anh chỉ cần nói cho tôi biết, anh ta định đi đâu?”
Một lát sau, Đỗ Tạp nói: “Tôi không biết.”
Trần Tranh nhìn vẻ mờ mịt hiện lên trong mắt hắn ta, câu “Không biết” đơn giản này dường như không phải là lảng tránh, hắn ta thật sự không biết.
Minh Hàn tiếp tục hỏi, Đỗ Tạp nói, hắn ta và đội trưởng của mình là Lão Huân luôn hoạt động ở vùng Tiết Lan, khu vực này là địa bàn của Kim Tú Hà, đương nhiên cũng có chỗ cho Lương Nhạc Trạch. Lương Nhạc Trạch không thường đến nước M, không có cái gọi là sào huyệt. Lần này Lương Nhạc Trạch đến vùng Tiết Lan, sau đó lẩn trốn ở phía Đông mấy ngày, tiếp theo bọn họ nhận được mệnh lệnh đến cung điện Ngọc Bích.
Khi hành động bắt đầu, Đỗ Tạp không hề biết mục tiêu là Kim Tú Hà, tình hình chiến đấu trên đường đi rất ác liệt, hắn ta và Lão Huân luôn kề cận bảo vệ Lương Nhạc Trạch. Lương Nhạc Trạch nói đã trở mặt với Kim Tú Hà, trên tay Kim Tú Hà còn có người mà anh ta nhất định phải giết. Đỗ Tạp ngày thường nghe theo Lão Huân, đối với Lương Nhạc Trạch lại càng trung thành tuyệt đối, dù có chết ở cung điện Ngọc Bích cũng không sao, cho nên khi Lương Nhạc Trạch bảo hắn ta ở lại cản chân cảnh sát, hắn ta liền không chút do dự mà rút lui.
Lúc này, thần sắc của hắn ta trở nên có chút tê liệt, như thể càng hồi tưởng lại càng không hiểu rõ bản thân mình liều mạng như vậy rốt cuộc là vì cái gì.
“Vậy còn Hàn Cừ?” Minh Hàn hỏi: “Hắn luôn ở cùng với các anh à?”
Đỗ Tạp nghi ngờ nói: “Hàn Cừ nào?”
Minh Hàn nhíu mày, lấy ra bức ảnh của Hàn Cừ. “Người này, anh không quen biết?”
“A!” Đồng tử Đỗ Tạp co rút lại. “Hắn là người của Kim Tú Hà, Kim Tú Hà còn nói hắn là cảnh sát, là đường lui mà cô ta chuẩn bị cho mình. Nhưng hắn đột nhiên lại về phe chúng tôi.”
Minh Hàn và Trần Tranh nhìn nhau, nhất thời đều không thể nào hiểu rõ được mối quan hệ trong này.
Đỗ Tạp lại nói, cuộc đấu súng trong cung điện Ngọc Bích bắt đầu từ việc Hàn Cừ bước về phía Lương Nhạc Trạch, một ông lão (Bặc Dương Vận) không biết từ đâu xông ra, điên cuồng nổ súng vào Kim Tú Hà, thuộc hạ của Kim Tú Hà nhân lúc đông người liều mạng bắn trả. Kim Tú Hà chết, tượng thần trong điện bị nổ tung, Lương Nhạc Trạch muốn giết Bặc Dương Vận, nhưng cảnh sát đã xông vào cung điện, Hàn Cừ ngăn cản Lương Nhạc Trạch, bọn họ nhanh chóng rút lui.
“Tại sao Hàn Cừ lại ngăn cản Lương Nhạc Trạch?” Trần Tranh đứng trên hành lang của sở chỉ huy tác chiến tạm thời, đèn chùm trên đỉnh đầu lắc lư qua lại, bóng đen theo đó cũng nhảy nhót trên tường, như những đám mây đen mang lại cảm giác bất an.
Hàn Cừ ngăn cản Lương Nhạc Trạch giết Bặc Dương Vận, và việc Bặc Dương Vận giết chết Đỗ Nguyệt Lâm, hai việc này thoạt nhìn dường như không có quan hệ nhân quả, nhưng Trần Tranh không thể không đặt chúng vào để cùng nhau xem xét.
Lúc này Đường Hiếu Lý đã đến vùng Tiết Lan, mang đến một tin tức mà Trần Tranh đã dự liệu trước, cấp trên đang đánh giá xem có nên tiếp tục hành động ở nước M hay không, xét đến mục tiêu đã đạt được, để thận trọng, đội cơ động và đội đặc nhiệm rất có thể sẽ bị gọi về nước, không loại trừ sau này sẽ tiếp tục hợp tác với cảnh sát nước M.
Trần Tranh lắc đầu, chuyện sau này thì ai nói trước được, cho dù có hợp tác lần nữa thì hiện tại cũng tương đương với việc từ bỏ chuyện truy đuổi Lương Nhạc Trạch và Hàn Cừ. Đương nhiên, việc cấp trên cân nhắc cũng không phải là không có lý, cảnh sát hai nước đều chưa nắm được manh mối chính xác về Kim Ô, hơn nữa “Lượng Thiên Xích” tạm thời không thể thực hiện hành vi phạm tội ở Hoa Quốc, nếu Kim Ô vẫn ẩn náu ở nước M, sau này nước M có thể sẽ điều tra được tình báo quan trọng, đến lúc đó cảnh sát Hoa Quốc phối hợp sẽ thích hợp hơn.
Đường Hiếu Lý vỗ vai Trần Tranh. “Chưa có kết luận cuối cùng, lão Dư vẫn đang cố gắng tranh thủ cho chúng ta, còn lão Lư thì khỏi phải nói, ông ấy là người quan tâm đến Hàn Cừ nhất. Nào, kể cho tôi nghe xem, Hàn Cừ rốt cuộc là chuyện gì?”
Trần Tranh đã sớm soạn sẵn trong bụng, từng chi tiết đều không bỏ sót. Đường Hiếu Lý nghe xong, im lặng suy tư một hồi lâu.
Trần Tranh nói: “Đội trưởng Đường?”
Đường Hiếu Lý hoàn hồn. “Lúc trước Lão Lư từng dặn dò cậu ấy, một khi đã bước chân vào con đường này, chính là độc lai độc vãng, không ai có thể chỉ đường cho cậu ấy, mỗi quyết định của cậu ấy đều phải do chính cậu ấy đưa ra. Tôi đang nghĩ, có phải cậu ấy lại đưa ra một quyết định mà chúng ta đều không thể tưởng tượng được hay không?”
Minh Hàn bước nhanh tới. “Bặc Dương Vận tỉnh lại rồi, nói Hàn Cừ để lại cho ông ta một ổ cứng!”
Trần Tranh lập tức chạy đến phòng bệnh của Bặc Dương Vận, Bặc Dương Vận đang dùng cả hai tay khoa tay múa chân, hét lớn: “Ở ngay cung điện bên trái đó! Các người không tìm thấy sao? Rất quan trọng, mất rồi là tiêu đời!”
Trần Tranh giữ chặt vai ông ta. “Ông nói rõ ràng, là ổ cứng như thế nào? Cất ở đâu?”
Bặc Dương Vận nhìn chằm chằm Trần Tranh, một lúc lâu sau mới nói: “Cậu chính là Trần Tranh?”
Trần Tranh hỏi: “Ông quen tôi?”
Bặc Dương Vận nói: “Hàn Cừ từng cho tôi xem ảnh của cậu. Cậu ta nói, giao ổ cứng cho cảnh sát, nếu trong cảnh sát có người tên là Trần Tranh, vậy thì đưa cho Trần Tranh.”
Cổ họng Trần Tranh bỗng chốc bị một thứ gì đó chua xót chặn lại, anh kìm nén cảm xúc nói: “Đúng, tôi là Trần Tranh, tôi sẽ lập tức đi tìm ổ cứng, Hàn Cừ còn nói gì với ông nữa?”
Lúc này, Minh Hàn, Văn Ngộ, Chu Quyết đã lên đường quay lại cung điện Ngọc Bích. Cảnh sát Nước M trước đó đã tiến hành hai vòng lục soát cung điện, nhưng không phát hiện ra ổ cứng nào. Lần này Bặc Dương Vận vẽ ra một bản đồ đơn giản, nói ổ cứng được giấu trong lớp trần nhà của căn phòng đó, là do chính tay ông ta giấu.
Khu phố đổ nát lướt qua ngoài cửa sổ xe, vẻ hung dữ giữa hai hàng chân mày của Minh Hàn ngày càng nặng, anh có ấn tượng với căn phòng đó, nó ở rất gần sảnh chính, vì vậy đã bị lục soát kỹ lưỡng, trong hoàn cảnh lúc bấy giờ, Bặc Dương Vận giấu ổ cứng rất vội vàng, hầu như không thể nào tìm được một vị trí an toàn tuyệt đối. Rất có thể ổ cứng đã bị cảnh sát Nước M tìm thấy, nhưng bị ai đó giấu nhẹm đi, không đồng bộ cho cảnh sát Hoa Quốc.
Trong ổ cứng có gì? Mục đích cảnh sát nước M độc chiếm tình báo là gì?
Vừa đến cung điện Ngọc Bích, Minh Hàn lập tức đi thẳng đến căn phòng trên bản đồ, trong cung điện có cảnh sát nước M đang canh gác, thấy Minh Hàn xông vào, lập tức đuổi theo, muốn ngăn cản. Chu Quyết giơ tay chặn người lại, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua cảnh cáo.
Người ngăn cản chính là Lý Công Thịnh, cảnh sát nước M từng vào sinh ra tử với đội cơ động trong rừng không lâu trước đó. Anh ta nhìn chằm chằm Chu Quyết và Minh Hàn, thái độ cứng rắn. “Cấp trên đã ra lệnh, các anh không được tự ý xông vào.”
Minh Hàn lùi lại hai bước, xoay người. “Cấp trên? Cấp trên nào? Lý Đông Trì hay là Long Phú Sinh?”
Lý Công Thịnh nhíu mày càng sâu hơn, nhất thời im lặng không nói.
Minh Hàn cười lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Lý Công Thịnh. “Hay là nói, các anh đã sớm tìm được thứ đó rồi, cũng đã xem thông tin bên trong rồi, lại không chịu nói cho chúng tôi biết?”
Lý Công Thịnh trầm mặt. “Tôi chỉ phụ trách trực ban.”
“Còn nhiệm vụ của tôi, là tóm gọn “Lượng Thiên Xích”, bất kỳ thông tin nào tôi cũng sẽ không bỏ qua.” Minh Hàn nói: “Chu Quyết, vào trong tìm!”
Lý Công Thịnh lập tức rút súng, nhưng Minh Hàn còn nhanh hơn, họng súng đã chĩa vào giữa hai lông mày của anh ta. “Anh Lý, anh là một cảnh sát mà tôi tôn trọng, biểu hiện của anh trong rừng đã đủ để chứng minh, anh thật lòng muốn đất nước của mình trở nên tốt đẹp hơn.”
Lý Công Thịnh nín thở, nhìn Minh Hàn chằm chằm.
“Vì vậy, đừng để những kẻ có ý đồ riêng lợi dụng.” Minh Hàn cất súng. “Có những người không thật sự mong muốn “Lượng Thiên Xích” biến mất.”
Lý Công Thịnh cũng cất súng, dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, thuộc hạ của anh ta thấy vậy cũng đều lùi lại, cất súng.
Mười phút sau, Chu Quyết và Văn Ngộ tìm khắp các ngóc ngách trong phòng, nhưng vẫn không thấy ổ cứng mà Bặc Dương Vận nói.
“Có hai khả năng.” Minh Hàn nhìn vào mắt Lý Công Thịnh, giơ một ngón tay lên. “Người sống sót mà chúng ta tìm được, trong tình huống bản thân khó bảo toàn, lại còn nghĩ ra trò đùa cợt cảnh sát.” Cậu lại giơ thêm một ngón tay. “Ông ta không nói dối, ổ cứng đã sớm bị các anh lấy đi rồi.”
Không khí ngưng trệ, trong hành lang thiếu sáng này, hai nhóm người giương cung bạt kiếm. Có người khẽ động súng, Minh Hàn liếc mắt một cái đã nắm bắt được, nhưng Lý Công Thịnh lại xoay người, dùng lưng ép khẩu súng đang giơ lên kia xuống, nhìn Minh Hàn. “Ổ cứng ở chỗ Lý Đông Trì.”
Minh Hàn không nói hai lời, lập tức rời đi, khi đi ngang qua Lý Công Thịnh, cậu vỗ vai anh ta một cái. “Anh Lý, cảm ơn.”
Cảnh sát Nước M tiếp tục truy quét lực lượng vũ trang bất hợp pháp trên đường phố Tiết Lan, Lý Đông Trì thân là quan chức cấp cao của ngành cảnh sát, luôn đi đầu trong mọi việc, ngồi trong xe bọc thép tuần tra cùng với thuộc hạ. Rẽ vào một con hẻm, tốc độ xe bọc thép chậm lại, Lý Đông Trì ngẩng đầu nhìn, một chiếc xe đặc chủng được giao cho cảnh sát Hoa Quốc đang chạy từ từ về phía này, không có ý định dừng lại. Lý Đông Trì nheo mắt, nhìn qua lớp kính, thấy rõ người ngồi trong xe là Minh Hàn.
“Ngài Lý.” Người cảnh sát lái xe xin chỉ thị.
Lý Đông Trì do dự một lát. “Lái qua đó.”
Hai chiếc xe ngày càng đến gần, con hẻm rất hẹp, không đủ cho hai xe đi song song, nhất định phải có một chiếc lùi lại. Nhưng Minh Hàn không hề đạp phanh, cứ như thể căn bản không nhìn thấy có xe chạy ngược chiều. Ánh mắt Lý Đông Trì dần lạnh lẽo, khi hai xe sắp va chạm, anh ta hét lên: “Dừng lại!”
Lốp xe ma sát với mặt đất vỡ vụn phát ra tiếng động chói tai, sau khi xe của Lý Đông Trì dừng lại, Minh Hàn mới dừng xe. Lý Đông Trì xuống xe, đóng sầm cửa xe, nhìn khoảng cách giữa hai xe, chỉ đủ để nhét vừa một nắm tay. Sắc mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi, nhưng khi đứng thẳng người dậy, khóe môi đã nở nụ cười giả tạo. “Minh tiên sinh, đây là có ý gì?”
Minh Hàn hạ cửa sổ xe, từ dưới nhìn lên Lý Đông Trì. “Muốn xem xem đội trưởng Lý có phải là người biết điều hay không.”
Nửa khuôn mặt Lý Đông Trì chìm trong bóng tối của tòa nhà, im lặng không nói.
Minh Hàn cười. “Cảm ơn trời đất, đội trưởng Lý còn biết điều hơn so với tôi tưởng tượng, nếu không hai chiếc xe này mà thật sự đâm vào nhau, đến lúc đó thì ai cũng khó coi.”
Lý Đông Trì nói: “Minh tiên sinh có gì cứ nói thẳng.”
Một bàn tay thò ra từ cửa sổ xe, Minh Hàn nói: “Ổ cứng.”
Mí mắt Lý Đông Trì giật giật. “Ổ cứng gì?”
“Đội trưởng Lý vẫn chưa hiểu ý tôi sao?” Minh Hàn mở cửa xe, đứng thẳng người trước mặt Lý Đông Trì, cậu có lợi thế về chiều cao tuyệt đối, ở khoảng cách gần như vậy, áp lực toát ra không thể xem thường, Lý Đông Trì lập tức lùi lại một bước.
“Người biết điều như đội trưởng Lý, chắc chắn sẽ không tự ý giấu giếm ổ cứng tìm thấy trong cung điện Ngọc Bích kia, đó là manh mối mà cảnh sát Hoa Quốc chúng tôi để lại, lẽ ra phải giao cho những người đồng đội như chúng tôi kiểm tra phân tích.” Khóe môi Minh Hàn nở nụ cười lạnh nhạt. “Chắc chắn là thuộc hạ của đội trưởng Lý đã nhặt được ổ cứng, không hiểu quy củ, không báo cáo lên đúng không?”
Lý Đông Trì nhìn Minh Hàn chằm chằm, nửa phút sau, khóe môi cứng ngắc của anh ta nhếch lên. “Chúng ta là quan hệ hợp tác, sao tôi có thể tự ý giấu giếm tin tình báo được. Ổ cứng đúng là ở chỗ tôi, tôi cũng mới nhận được không lâu, đang bảo nhân viên kỹ thuật giải mã, vốn định lấy được thứ bên trong rồi sẽ nói cho các anh, ai ngờ anh lại tìm đến tận cửa rồi.”
Minh Hàn dựa vào xe, khoanh tay, tư thế có chút lười biếng. “Vẫn chưa giải mã được?”
Lý Đông Trì thở dài. “Làm sao dễ dàng như vậy được?”
“Vậy chi bằng giao cho tôi.” Minh Hàn nói: “Đội của tôi có nhân viên kỹ thuật giỏi.”
Sau một hồi im lặng kéo dài, Lý Đông Trì cười, nói: “Được.”
Minh Hàn chìa tay về phía Lý Đông Trì, Lý Đông Trì bắt lấy. Minh Hàn trở lại xe, lùi xe đặc chủng ra, nhường đường cho Lý Đông Trì. Nửa tiếng sau, tại cứ điểm tạm thời của Lý Đông Trì, Minh Hàn nhận được ổ cứng mà Bặc Dương Vận nói – chỉ to bằng một tấm danh thiếp, rất mỏng.
Nhân viên kỹ thuật của nước M phàn nàn, ổ cứng này được mã hóa nhiều lớp, căn bản không thể giải mã, đã thử rất nhiều cách đều không được, chỉ còn cách giải mã bằng vũ lực, nhưng anh ta không chắc có thể bảo toàn được dữ liệu bên trong hay không.
Lý Đông Trì lộ ra vẻ mặt thích thú. “Cảnh sát Minh, thứ này chính là củ khoai lang nóng phỏng tay đấy.”
Minh Hàn đương nhiên không thể để cảnh sát nước M giải mã bằng vũ lực, ổ cứng này là Hàn Cừ giao cho Bặc Dương Vận, nhất định nó là thứ cực kỳ quan trọng, thông tin bên trong không thể để mất một cái nào. Cậu nói với Lý Đông Trì là trong đội có người có thể giải mã, kỳ thực cũng không chắc chắn. Trong đội cơ động đúng là có thành viên giỏi kỹ thuật điện tử, nhưng lần này đến nước M hầu như đều là những người có kỹ năng chiến đấu.
Dù thế nào đi nữa, cứ mang ổ cứng về rồi tính tiếp.
Ở một nơi khác, Bặc Dương Vận đang kể lại đầu đuôi câu chuyện ông ta bị cuốn vào vòng xoáy này.
Bặc Dương Vận và hai mẹ con Đỗ Phương Phỉ, Đỗ Nguyệt Lâm có quen biết từ trước, việc bọn họ kết nối với “Lượng Thiên Xích” ở nước A cũng có Bặc Dương Vận góp sức.
Đỗ Phương Phỉ cho đến khi qua đời vẫn luôn biết ơn ông ta, còn mục đích ông ta giúp đỡ bọn họ không hề đơn thuần, ông ta sợ hãi “Lượng Thiên Xích”, muốn tránh xa “Lượng Thiên Xích”, nhưng lại phải nắm bắt được động tĩnh của “Lượng Thiên Xích”, không thể để “Lượng Thiên Xích” trở thành con nhện biến mất trong nhà. Vì vậy, bọn họ trở thành tai mắt tốt nhất để ông ta theo dõi “Lượng Thiên Xích” từ xa.
Nhưng mà, theo mối quan hệ giữa hai mẹ con Đỗ Phương Phỉ và Kim Hiếu Toàn ngày càng khăng khít, Đỗ Nguyệt Lâm trở thành Kim Tú Hà, thông tin mà ông ta có thể biết được từ bọn họ ngày càng ít. Ông ta ẩn náu ở nước G, may mắn là “Lượng Thiên Xích” vẫn chưa vươn vòi bạch tuộc đến châu Âu.
Hai năm gần đây, sau khi Đỗ Phương Phỉ qua đời, dã tâm của Kim Hiếu Toàn ngày càng lớn, ông ta càng cảm thấy bão tố sắp kéo đến. Cuộc gọi của Minh Hàn đã trở thành giọt nước tràn ly, ông ta hiểu rõ chuyện gì đến cũng phải đến, cuối cùng ông ta cũng phải trả giá cho việc năm xưa bị Kim Trì Dã lợi dụng.
Ông ta quyết định biến mất trước, sau đó mới tìm đường lui.
Thế lực của Đỗ Nguyệt Lâm trong “Lượng Thiên Xích” không thể xem thường, là người có khả năng cho ông ta chỗ dựa nhất. Ngay khi ông ta đến nước A, tìm mọi cách liên lạc với Đỗ Nguyệt Lâm, thì Đỗ Nguyệt Lâm lại chủ động xuất hiện trước mặt ông ta, trình bày kế hoạch của mình.
“Cô ta nói rất hay, nhưng thật ra là muốn lợi dụng tôi làm con mồi.” Trên mặt Bặc Dương Vận hiện lên vẻ phẫn nộ nhàn nhạt. “Cô ta muốn giết Lương Nhạc Trạch, nhưng ở Hoa Quốc không làm được, nhất định phải dụ Lương Nhạc Trạch đến địa bàn của cô ta mới được. Tôi là người hưởng lợi từ vụ án đảo Kim Ti năm đó, Lương Nhạc Trạch ngay cả con trai tôi cũng muốn giết, tôi càng không phải bàn.”
Trần Tranh hơi nhíu mày. “Ông biết là bẫy, vậy mà vẫn nhảy vào?”
“Tôi có thể không nhảy sao?” Bặc Dương Vận thở dài. “Nếu không ra tay với Lương Nhạc Trạch trước, đợi sau này thế lực của anh ta ngày càng lớn mạnh, anh ta sẽ giết chết tất cả chúng ta. Năm đó anh ta chỉ là một tên công tử bột, ai trong chúng ta cũng không ngờ tập đoàn Vân Tuyền lại có thể hồi sinh trong tay anh ta. Trong hoàn cảnh đó anh ta còn có thể đứng dậy, thì giết hết những kẻ thù có là gì?”
Trần Tranh gật đầu. “Xem ra ông rất hiểu anh ta.”
Bặc Dương Vận tiếp tục nói, ông ta và Đỗ Nguyệt Lâm bàn bạc kế hoạch sơ bộ xong, ông ta một mình đến nước M, quay video gửi cho Lương Nhạc Trạch và cảnh sát tỉnh Hàm, cái trước là do Đỗ Nguyệt Lâm bảo ông ta làm, cái sau là do ông ta tự ý làm. Ông ta hy vọng cảnh sát ra tay, bắt giữ Lương Nhạc Trạch, như vậy tuy không thể diệt trừ hậu họa, nhưng ít nhất ông ta có thể tạm thời an toàn.
“Nhưng các các anh không chặn được anh ta.” Bặc Dương Vận thất vọng nói. “Anh ta vẫn đến đây.”
“Tôi cũng muốn nói cho ông biết một chuyện.” Trần Tranh nói: “Dường như Lương Nhạc Trạch đã đoán trước được từng bước của các ông, trước khi ông gửi video, anh ta đã chuẩn bị sẵn người thế thân, thời gian anh ta đến Nước M còn sớm hơn so với các ông nghĩ.”
Bặc Dương Vận há hốc mồm, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt. “Anh ta… Tại sao anh ta lại biết?”
Trần Tranh lắc đầu. “Có lẽ anh ta có mạng lưới tình báo mà chúng ta không thể ngờ tới, ông thử nghĩ xem, nếu anh ta không đến nước M từ sớm thì làm sao có thể nhanh chóng tập hợp lực lượng như vậy? Trang bị, số lượng lính đánh thuê của anh ta vượt quá dự liệu của ông và Đỗ Nguyệt Lâm đúng không?”
Như thể nhớ lại khoảnh khắc Lương Nhạc Trạch tấn công vào, trên trán Bặc Dương Vận rỉ ra mồ hôi lạnh, một lúc lâu sau mới gật đầu. “Chủ yếu là nằm ngoài dự liệu của Đỗ Nguyệt Lâm, tôi lúc đó, lúc đó đã có dự tính khác, cho nên may mắn thoát nạn. Cô ta thật sự không ngờ Lương Nhạc Trạch có thể đánh dẹp từng nơi một, tiêu diệt toàn bộ các chốt chặn trên đường đi của cô ta.”
Trần Tranh hỏi: “Dự tính gì?”
Bặc Dương Vận im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Chính là cái ổ cứng kia. Trong đám thuộc hạ của Đỗ Nguyệt Lâm, tôi gặp được một người tên là Hàn Cừ.”
Trần Tranh không khỏi nghiêng người về phía trước, ánh mắt đặc biệt tập trung.
Bặc Dương Vận nói, ông ta và Đỗ Nguyệt Lâm gặp mặt ở vùng Tiết Lan, từ trong cuộc trò chuyện với Đỗ Nguyệt Lâm, ông ta càng cảm thấy dã tâm của Đỗ Nguyệt Lâm quá lớn, hơn nữa còn tàn nhẫn hơn so với trong tưởng tượng của ông ta, chút may mắn cuối cùng trong lòng ông ta dần thu hẹp, biết rõ Đỗ Nguyệt Lâm coi ông ta là vật hy sinh, nhất thời lại không nghĩ ra cách giải quyết.
Thuộc hạ thân tín của Đỗ Nguyệt Lâm đều bịt mặt, là tinh nhuệ trong số lính đánh thuê, ông ta nhận ra có một người nhiều lần nhìn chằm chằm vào mình, nhưng ông ta không biết người này là ai. Sau khi đến cung điện Ngọc Bích, ông ta bị người của Đỗ Nguyệt Lâm giám sát nghiêm ngặt, rất khó có cơ hội ở một mình. Ông ta càng ngày càng bất an, không nhịn được buột miệng nói ra những lời như “Có lẽ Lương Nhạc Trạch có hậu chiêu”.
Đỗ Nguyệt Lâm nghe vậy, điên cuồng cười lớn, bảo những người bịt mặt khác ra ngoài, chỉ để lại một người bịt mặt mà ông ta đã để ý kia. “Cảnh sát Hàn, để chú Bặc xem thử, thế nào mới gọi là hậu chiêu.”
Cảnh sát Hàn? Ông ta kinh ngạc nhìn người bịt mặt kia. Đối phương gỡ khăn che mặt xuống, để lộ một gương mặt anh tuấn. Ông ta càng thêm kinh ngạc, lính đánh thuê ở nước M tuy rằng thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, nhưng khí chất đều na ná nhau, anh tuấn là tuyệt đối không thể nào có.
“Hàn Cừ, cảnh sát Hàn.” Đỗ Nguyệt Lâm nói: “Cậu ta mới là hậu chiêu thật sự, Lương Nhạc Trạch không có.”
Bặc Dương Vận không hiểu gì cả. “Cảnh sát? Cảnh sát Hoa Quốc? Có ý gì?”
Hết chương 185.