Chương 186: Nhân Gian
Ở một hướng khác trong thị trấn.
Ánh sáng trắng len lỏi vào từng kẽ hở, màu trắng chói lóa cũng giống như màu đen tuyền, đều có thể cướp đi thị giác của con người. Khác với cảnh tượng núi lở đất nứt ở chỗ Chu Kỳ An, nơi đây giống như một cánh đồng tuyết tĩnh lặng.
Cậu sinh viên đại học đang đi theo sau Thẩm Tri Ngật, bước đi trong thế giới cổ vật yên tĩnh này.
Cổ vật mà bọn họ đang tham quan là Phảng chân ngọc đạo mễ.
Theo kế hoạch, trước khi thả con quỷ dữ ra, tất cả mọi người sẽ sử dụng đạo cụ giảm bớt sự tồn tại, tránh bị quỷ dữ nhắm vào ngay lập tức.
Sau đó, mọi người sẽ nhanh chóng xuống núi, lợi dụng lúc cả Mặc Trấn rơi vào hỗn loạn, bắt đầu đóng vai làm mồi nhử, dụ những thành viên khác của Hiệp hội săn cá voi đang ẩn nấp trong thị trấn ra.
Do thực lực của cậu sinh viên đại học có hạn, nên cậu ta luôn đi cùng Thẩm Tri Ngật.
Trên đường chạy trốn dọc theo một con phố, hai người bị cưỡng ép kéo vào thế giới cổ vật.
“Anh Thẩm…” Cậu sinh viên đại học khẽ lên tiếng, dựa vào cảm giác mà nói: “Hướng Nam.”
Cách đây không lâu, Thẩm Tri Ngật bảo cậu ta tùy ý chọn một hướng.
Quái vật ẩn nấp trong thế giới cổ vật này là Tuyết Nữ, đã bị Thẩm Tri Ngật đánh cho sống dở chết dở, cuối cùng hắn đã thả nó chạy trốn.
Cậu sinh viên đại học biết rõ nguyên nhân.
Nếu không thả quái vật đi, bọn họ sẽ lập tức bị dịch chuyển ra khỏi thế giới cổ vật, không có cách nào tìm thấy lõi trung tâm của cổ vật được.
Đi về phía Nam một đoạn, đột nhiên Thẩm Tri Ngật dừng bước, hắn nhấc mí mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào một điểm đen bất động trên mạng nhện.
Cậu sinh viên đại học vội vàng nhìn theo, đưa tay che bớt ánh sáng trắng chói mắt, nheo mắt nhìn.
“Hình như… không phải nhện.”
Trước khi cậu ta kịp lên tiếng, một cái bóng đã nhanh chóng di chuyển lên trên.
Ở đằng xa, Tuyết Nữ bị thương nặng đang trốn tránh, thấy hai kẻ xâm nhập dừng lại một chỗ, trong lòng thầm kêu không ổn, nó bất chấp tất cả, thân ảnh giống như một cơn gió lay động, trực tiếp lướt đến.
Nhưng mà, tốc độ của Tuyết Nữ và tốc độ hành động của cái bóng hoàn toàn ở hai đẳng cấp khác nhau.
Cái bóng đen chỉ khẽ vươn ra, cả mạng nhện dùng để che giấu Phảng chân ngọc đạo mễ đều bị bóng tối nuốt chửng, kèm theo tiếng động răng rắc nhỏ như tiếng muỗi kêu, Phảng chân ngọc đạo mễ bị nghiền nát không thương tiếc, những mảnh vỡ ngọc rơi xuống, không thể nào khôi phục lại hình dạng ban đầu được nữa.
Phía trước vang lên tiếng hét chói tai của Tuyết Nữ, ánh sáng ban ngày của cả khu vực giống như Phảng chân ngọc đạo mễ bị vỡ vụn lúc nãy, bắt đầu nứt ra thành từng mảnh.
“Bạn đã tham quan thành công cổ vật – Phảng chân ngọc đạo mễ.”
Giây phút âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, cậu sinh viên đại học vừa mừng rỡ vừa duy trì cảnh giác cao độ, không ai biết tình hình hiện tại của thị trấn ra sao, quỷ dữ có bị giải quyết hay chưa.
Từ lúc rời khỏi thế giới cổ vật cho đến khi ý thức hoàn toàn trở lại mất khoảng vài giây.
Khi cậu sinh viên đại học đứng vững trở lại, một dòng chất lỏng ấm nóng bất ngờ phun lên mặt, cậu ta theo bản năng đưa tay lên sờ thử, trong tầm nhìn vừa mới khôi phục lại, bàn tay cậu ta dính nhớp một mảng.
Suýt chút nữa thì cậu ta đã kinh hãi hét lên.
Giây tiếp theo, khi phát hiện nguồn gốc của máu là từ thành viên Hiệp hội đã kéo bọn họ vào thế giới cổ vật, cậu sinh viên đại học lập tức im bặt.
Tên kia đang quỳ trên mặt đất, cổ họng bị rạch một đường, trừng mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mắt.
Sau khi ra ngoài, Thẩm Tri Ngật không hề có bất kỳ quá trình hồi phục ý thức nào, trực tiếp đưa tay kết liễu tên thành viên Hiệp hội săn cá voi này.
Khi ra tay, hắn thậm chí còn không thèm liếc nhìn mục tiêu, mà chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời phía Nam.
Những đám mây đen dày đặc đang hình thành một lốc xoáy ở đó, một lượng lớn âm khí khác thường khuấy động bên trong, xoay chuyển với tốc độ cao như máy xay thịt, không gian bị chia cắt thành nhiều phần.
… Kỳ An đã sử dụng [Thẻ vạn năng].
Lúc này, cậu sinh viên đại học cũng chú ý đến tình hình bên đó.
Nơi nào có cảnh tượng kỳ vĩ, nơi đó có Chu Kỳ An.
Đây là một trong những quy luật mà cậu sinh viên đại học đã đúc kết được, cậu ta gần như có thể khẳng định ngay lập tức rằng, cảnh tượng kỳ lạ kia có liên quan đến anh Chu.
Nhưng mà, khi cậu ta định đi qua đó thì phát hiện Thẩm Tri Ngật không hề nhúc nhích.
Thẩm Tri Ngật chỉ phái cái bóng đi canh chừng phía Nam thị trấn, nếu có gì bất thường, cái bóng sẽ cưỡng chế đưa Chu Kỳ An rời đi.
Đồng thời, những đốt ngón tay thon dài của Thẩm Tri Ngật khẽ cử động, máu của tên thành viên hiệp hội đã chết lúc nãy chảy trên mặt đất một cách có quy luật, tái hợp thành vài chữ:
“Đi tìm những người khác trước, đến Bảo tàng Nhật Điệt.”
Cậu sinh viên đại học ngạc nhiên.
Đến đó làm gì?
Khi cậu ta định hỏi rõ nguyên nhân, thì bị vẻ u ám trong mắt người đàn ông làm cho giật mình. Nhiệt độ xung quanh hắn lúc này còn thấp hơn so với bình thường, trong đôi mắt xám trắng như ẩn chứa mấy phần kiềm nén.
Rõ ràng, quyết định này không phải xuất phát từ chính Thẩm Tri Ngật, thậm chí còn khiến hắn có chút khó chịu.
Cậu sinh viên đại học nuốt nước bọt, người có thể chi phối quyết định của Thẩm Tri Ngật chỉ có anh Chu.
Cho nên, hiện tại hắn đang định làm một việc mà bản thân không muốn làm, nhưng anh Chu lại cần hắn làm sao?
————
Thế giới cổ vật của Nhiếp Hồn Linh.
Khoảnh khắc Chu Kỳ An sử dụng thẻ vạn năng, cả thế giới đột nhiên yên tĩnh lại, những tiếng động kinh hoàng lúc tận thế sụp đổ, tất cả đều bị một rào cản vô hình chặn lại.
Con mắt vẫn luôn dòm ngó trên bầu trời dường như đã nhìn thấy điều gì đó khó tin.
Làn sương trắng bí ẩn cuồn cuộn bên trong thế giới.
Trong lòng Lục Dị Viễn dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.
Hai cổ vật được chồng lên nhau cho phép hắn ta có thể quan sát mọi thứ diễn ra bên trong từ góc nhìn của Thượng đế. Nhìn Chu Kỳ An bị dày vò trong ngày tận thế, cảm giác này khiến hắn ta vô cùng vui sướng.
Cho đến khi nhận ra đối phương bắt đầu câu giờ, hắn ta mới nảy sinh một chút bất an khó hiểu.
Chỉ là, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
“Sao có thể…”
Lục Dị Viễn cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang cố chen vào thế giới cổ vật của mình.
Một cánh cửa màu trắng bí ẩn cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Khả năng phong ấn của Lưu kim đồng khấu có hạn, trên cơ sở đã nuốt chửng một cổ vật, lại xuất hiện thêm một cánh cửa, hình như còn không chỉ một… Lớp lớp chồng chất lên nhau như bánh ngàn lớp.
Cảm giác đau đớn và áp bức khó tả khiến Lục Dị Viễn có cảm giác nghẹt thở, hắn ta thậm chí còn không thể tiếp tục nhìn trộm thế giới bên trong, đôi mắt đỏ ngầu. Giống như một con chuột ăn quá nhiều gạo sống, hai mắt lồi ra, như sắp rơi xuống.
Hắn ta bắt đầu cố gắng sử dụng ý chí của thế giới cổ vật để đẩy cánh cửa này ra.
Nhưng mà, giống như dùng rơm rạ lấp đầy khe hở, âm khí hoặc một số thứ khó tả khác vẫn không ngừng dồn ép, khiến ngũ tạng lục phủ của hắn ta như muốn nổ tung.
Rốt cuộc thì Chu Kỳ An đã làm gì?!
“Phụt——” Ngực Lục Dị Viễn nghẹn lại, một ngụm máu tươi trào lên cổ họng, ngay cả cơ thể bất động bên ngoài khi đang tham quan thế giới cổ vật cũng run lên theo.
Bên dưới.
Âm phong từng đợt lạnh lẽo không ngừng thổi ra từ khe cửa, Chu Kỳ An đưa tay chạm vào cánh cửa, khoảnh khắc đó, cả cánh cửa kỳ lạ thay đổi thành màu đỏ như máu.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lạnh lùng vang lên:
[Bạn đã kích hoạt thành công thẻ vạn năng]
Âm phong thổi mạnh đến mức giống như bóng tối đặc quánh, bàn tay Chu Kỳ An gần như dính chặt vào cánh cửa. Vô số cảm xúc tiêu cực theo bóng tối tràn vào, cơ thể cậu không thể khống chế được mà run rẩy, như thể sẽ tan biến trong bóng tối ngay sau đó.
Đẩy cửa.
Chu Kỳ An không do dự nữa, thuận theo lực kéo này, dùng hết sức đẩy cửa ra.
Tiếng la hét, tiếng chửi rủa, tiếng cười điên cuồng… Giây phút cánh cửa mở ra, đủ loại âm thanh hỗn tạp ùa ra, màng nhĩ như muốn vỡ tung.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên:
[Lối thoát hiểm đã được mở]
[Thời gian thoát hiểm đếm ngược: 00:10:00]
[Vui lòng chạy ra khỏi lối thoát hiểm trong vòng mười phút, thẻ vạn năng sẽ giúp bạn trở về thế giới thực.]
Âm phong thổi thật mạnh, cơ thể Chu Kỳ An còn chưa kịp chui hẳn vào cửa, chỉ có thể đưa tay che chắn trước cơn gió lạnh buốt, cố gắng bước từng bước về phía trước.
Lời giới thiệu về thẻ vạn năng vốn dĩ đã không mấy tốt đẹp: Chiếc thẻ nhuốm đầy oán niệm vô tận, sau khi kích hoạt, tỷ lệ sống sót lên tới 0,1%.
“Vậy mà còn gọi là thẻ vạn năng?”
Đổi tên thành thẻ nguyền rủa vạn năng đi.
Tỷ lệ tử vong của Cốt chú tử vong kia so với thẻ vạn năng, căn bản là không đáng nhắc tới
Cố gắng tiến về phía trước, cuối cùng, âm phong dữ dội cũng biến mất, khó khăn lắm mới nhìn rõ thế giới trước mắt, sắc mặt Chu Kỳ An cứng đờ trong giây lát.
“Đây là…”
Phía trước là trung tâm thành phố phồn hoa, xa xa còn có công viên, quảng trường.
Nhưng mà, nhìn về phía trước một chút, là một tòa nhà hình chữ nhật vuông vức như chiếc quan tài. Cảm giác lạnh lẽo và trống vắng này không phù hợp với trung tâm thành phố đắt đỏ tấc đất tấc vàng được, tòa nhà cao hơn mười tầng bị thiêu rụi chỉ còn trơ lại khung xương.
… Tòa cao ốc Kim Tường.
Tòa cao ốc Kim Tường lúc này giống như một con quái vật thép phơi xương dưới trời.
[Thời gian thoát hiểm đếm ngược: 00:09:40]
Trong lòng Chu Kỳ An đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, cái gọi là lối thoát hiểm, lẽ nào là được thiết lập trong bản đồ thế giới rộng lớn này, để cậu tự mình tìm kiếm?
Thế giới này rõ ràng cũng không bình thường, cái gì cũng có, chỉ là không có người.
Giống như một thành phố chết phồn hoa.
Thời gian đếm ngược không ngừng trôi qua, Chu Kỳ An khẽ nhíu mày.
Nữ bệnh nhân đã ghi dữ liệu cá nhân của cậu vào con chip của thẻ vạn năng, liệu mọi chuyện có liên quan đến thế giới phó bản mà cậu đã trải qua trước đây hay không?
Thời gian có hạn, Chu Kỳ An chỉ có thể phân tích những thông tin đã rõ ràng trước mắt, tòa nhà Kim Tường bị thiêu rụi, lối thoát hiểm không thể nào ở bên trong đó.
“Chiếc thẻ nhuốm đầy oán niệm vô tận…”
Khi Chu Kỳ An cố gắng liên hệ thẻ vạn năng với những trải nghiệm phó bản của mình, cậu đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong phần giới thiệu về thể chất thông linh đặc thù có đề cập đến, khác với những thể chất thông linh khác, những ràng buộc từng tồn tại có xác suất cho phép cậu nhìn thấy linh hồn đã khuất.
“Kim Chi?!” Một cái tên bật ra khỏi miệng cậu.
Tất cả các thông tin hiện tại đều chỉ ra một điểm: Cậu có thể gặp lại Kim Chi trong bản đồ này.
Nếu đúng như vậy, cô ấy sẽ ở đâu?
Tòa nhà Kim Tường bị loại trừ đầu tiên, Chu Kỳ An như nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên chạy đến bảng hiệu xe buýt gần đó.
“Trạm Tam Hoa, trạm xe buýt Tân Bắc… Khu Nam trường đại học Giang Đô…”
Khu Nam trường đại học Giang Đô chính là trạm mà cậu đang ở.
Không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, Chu Kỳ An trực tiếp chạy về hướng Kim Chi biến mất lần cuối, vừa chạy vừa chú ý đến các tòa nhà xung quanh.
Cả thế giới không có một bóng người để hỏi thăm, nhưng trò chơi không thể nào không để lại manh mối.
Cứ như vậy, khi chạy đến bên kia đường, Chu Kỳ An chú ý đến một tấm áp phích bị gió thổi bay lên cùng với lá rụng, trên tờ giấy mỏng manh có dòng chữ “Tuyển thành viên câu lạc bộ” vô cùng bắt mắt.
Những tấm áp phích tương tự không chỉ có một, cứ cách một đoạn lại có thể nhìn thấy ở những nơi khác nhau.
Dưới gốc cây ngô đồng, bên cạnh thùng rác, trên đường phố…
Càng đi về phía trước, nhiệt độ càng thấp, khi Chu Kỳ An tìm kiếm trường đại học Giang Đô, cậu đã bị lạnh đến run người. Lại một tấm áp phích nữa xuất hiện, nó bay sang bên kia đường, Chu Kỳ An theo đó ngẩng đầu lên, tấm biển hiệu được thiết kế đẹp mắt của trường học đột nhiên lọt vào tầm mắt.
Trường đại học Giang Đô!
Bên cạnh hòn đá khắc chữ ở cổng trường, một bóng dáng mảnh mai đang đứng đó, cô gái có làn da trắng bệch, đứng im không nhúc nhích, giống như không khác gì vạn vật vô tri xung quanh.
Bước chân qua đường của Chu Kỳ An chậm lại một chút.
Khi thực sự nhìn thấy bóng dáng này, trong mắt cậu vẫn lộ ra một chút kinh ngạc, thật sự ở đây sao?
Khác với trong ký ức, người trước mắt đã mất đi sức sống, linh hồn đầy oán hận trước kia ít nhất còn có thù hận, mong đợi, tiếc nuối… những cảm xúc cơ bản.
Còn cô gái trước mắt lại giống như một con rối nhợt nhạt, chút bản năng còn sót lại, hay nói cách khác là chấp niệm khiến cô ấy đứng ở đây.
“Kim Chi.” Chu Kỳ An thử gọi tên cô.
Cô gái không hề đáp lại.
Khi cậu định lên tiếng lần thứ hai, cánh tay cứng đờ kia đột nhiên vươn ra.
Chu Kỳ An do dự một chút, không né tránh.
Rất đau.
Không phải vì đối phương đã làm gì gây tổn thương, mà là lòng bàn tay nắm lấy tay cậu lạnh buốt. Hơi lạnh truyền qua da thịt, khí huyết toàn thân như muốn đông cứng lại.
Không hề báo trước, Kim Chi đột nhiên chạy đi, Chu Kỳ An nghiến răng, cố gắng di chuyển đôi chân như muốn đông cứng thành đá, chạy theo sau cô.
Bị kéo chạy không biết bao lâu, dường như rất lâu, cũng dường như rất ngắn ngủi, mỗi bước chân đều khiến cơ thể cậu nặng trĩu, khiến cậu không thể tập trung chú ý đến thời gian đếm ngược được nữa.
Chạy qua con đường rợp bóng cây trong trường đại học, gió lạnh thổi đến mức mí mắt cũng đau rát.
Cuối cùng, Kim Chi dừng lại, Chu Kỳ An vì quán tính nên chạy thêm một đoạn. Phía trước là một màn sương trắng xóa, cậu vừa định dừng bước quan sát thì một cánh tay trắng bệch xuất hiện sau lưng, đẩy cậu một cái thật mạnh.
Làn sương mỏng như tờ giấy, chỉ loạng choạng một bước, Chu Kỳ An đã đi xuyên qua đó, khi cậu quay đầu lại, ánh mắt khẽ run lên.
Sau lưng nào còn cây cối trường học gì nữa.
Cả thế giới đều mục nát, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, giống như địa ngục trong truyền thuyết.
Kim Chi đứng cách cậu chưa đầy một mét, vẫn giống như con rối.
“Kim…”
Trước khi cậu gọi hết tên cô, Kim Chi đã cứng đờ xoay người.
Bóng lưng cô gái như hòa vào thế giới mục nát, thân thể gầy yếu đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay, cô xoay người, đi về hướng lúc nãy.
Thế giới phía sau biến thành hố đen, ngay sau đó, mọi thứ trước mắt Chu Kỳ An lại thay đổi một lần nữa.
Không khí ẩm ướt đến mức có thể nhỏ ra nước, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng trẻ con khóc oa oa. Xa xa là dãy núi đen kịt, tiếng nước chảy róc rách văng vẳng bên tai, khung cảnh làng quê yên bình thay thế trung tâm thành phố, giống như một bức tranh thủy mặc, trải rộng trước mắt cậu.
[Thời gian đếm ngược: 00:07:20]
Chu Kỳ An không nhịn được đưa mắt nhìn về hướng Kim Chi biến mất, xác định bóng dáng mảnh mai kia đã không còn.
Cậu kìm nén cảm xúc phức tạp trong mắt, cúi đầu xuống, một bàn tay nhỏ bé màu xanh tím đột nhiên áp vào người cậu.
“!”
Bàn tay này còn nhỏ hơn cả nắm tay của một đứa trẻ sơ sinh bình thường, căn bản không thể xòe ra, nhìn kỹ hơn, đứa bé đang vào người cậu giống như một bào thai chưa phát triển đầy đủ, có lẽ chỉ bằng kích thước của thai nhi bốn, năm tháng tuổi, chỉ có hình dạng khuôn mặt cơ bản.
“Oa…” Nó không ngừng gào khóc.
Chu Kỳ An vội vàng vén áo lên xem, trên làn da đau rát lạnh lẽo quả nhiên in hằn nửa dấu tay của đứa bé.
“Bà nó!”
Hoạ vô đơn chí, Chu Kỳ An theo bản năng định lấy gậy ba-toong ra để tự vệ, nhưng một sự thật tàn khốc khác lại bày ra trước mắt: Bảng điều khiển không mở được, dù thử bao nhiêu lần cũng vô dụng, tất cả trang bị đều không thể sử dụng.
Mất đi chỗ dựa cơ bản nhất, lại còn bị một con quỷ nhỏ bám lấy, trên trán Chu Kỳ An không khỏi rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cậu cố gắng bình tĩnh lại, trước tiên phán đoán xem mình đang ở đâu… Thôn Phong Thủy.
Cuối cùng Chu Kỳ An cũng đã rút ra được quy luật.
Lối thoát hiểm được xây dựng giữa thế giới cổ vật và thế giới bên ngoài này dường như lấy thế giới phó bản mà cậu đã trải qua làm điểm nút, cậu sẽ gặp phải một số boss quái vật có điểm chung ở đây.
Nhưng tại sao lại bỏ qua trang viên Lương Dạ?
Hiện tại trang viên đã thuộc về nữ chủ nhân, hơn nữa nữ chủ nhân còn sống, cho nên Tuân Nhị không xuất hiện? Theo suy luận này, lát nữa cậu cũng sẽ không đi qua phó bản Hoa Cổ thành.
Tiếng khóc của con quỷ nhỏ đã kéo suy nghĩ của Chu Kỳ An trở lại.
Nhìn đứa trẻ sơ sinh chưa thành hình, phản ứng đầu tiên của Chu Kỳ An là Mục sư, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã phủ nhận suy nghĩ này. Mục sư cuối cùng đã được sinh ra, không nên ở trạng thái bào thai như thế này.
“Con của Thánh nữ?” Càng nghĩ Chu Kỳ An càng cảm thấy có khả năng này.
Liên tưởng đến trạng thái của Kim Chi lúc nãy, cậu đại khái hiểu được tại sao Mục sư và Thánh nữ không xuất hiện, hai người bọn họ đã thực sự biến mất, sau khi Thôn Phong Thủy bị diệt vong, chấp niệm cuối cùng của Mục sư và Thánh nữ cũng hoàn toàn tiêu tan, kết cục cùng chết dường như khiến bọn họ không còn ý định chuyển sinh nữa.
Nhưng mà, đứa con chưa thành hình trong bụng Thánh nữ vẫn còn chấp niệm muốn sống sót.
Tiếng khóc của con quỷ nhỏ vô cùng kinh hãi, ẩn ẩn có thể đạt đến hiệu quả gây ô nhiễm tinh thần ở một mức độ nào đó, cứ cách vài giây, nó lại in lên người cậu nửa dấu tay ma quỷ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, trước khi bị nhốt chết trong lối thoát hiểm, e rằng cậu sẽ chết cóng trước rồi.
“Phiền phức thật.”
Căn bản không thể nào giao tiếp với một đứa trẻ sơ sinh được.
Rất nhanh sau đó, tiếng khóc đã chuyển thành tiếng gào thét, đầu óc bị Nhiếp Hồn Linh ảnh hưởng lại bắt đầu đau nhức, Chu Kỳ An đau đến mức cơ thể co giật.
Cậu nhìn chằm chằm vào con con quỷ nhỏ đang không ngừng bò lên người mình, trước khi máu toàn thân đông cứng lại, cổ họng cứng đờ khẽ động, Chu Kỳ An cố gắng phát ra một nốt nhạc.
Tiếng khóc điên cuồng yếu ớt đi một chút.
Có tác dụng à?!
Ban đầu chỉ là ôm tâm lý chết đuối vớ được cọc, mắt Chu Kỳ An sáng lên, tri kỷ! Cuối cùng cũng có người, à không, là có quỷ thưởng thức âm nhạc của cậu.
Bài hát mà cậu ngân nga là bài hát ru con nguyên thủy nhất, không biết Thánh nữ có từng ngâm nga bài hát này cho đứa con chưa chào đời của mình nghe hay không, nhưng hiệu quả rất tốt, theo tiếng hát du dương, tiếng gào thét chói tai của con quỷ nhỏ biến thành tiếng nức nở.
Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, khom lưng dang rộng vòng tay, chủ động bế vị khán giả nhỏ này lên, nhẹ nhàng vỗ về.
Ngoài ý muốn là, con quỷ nhỏ này rất dễ dỗ, rất nhanh đã ngừng khóc.
Ngũ quan của nó chưa phát triển hoàn thiện, đôi mắt là một lớp da mỏng manh, khi im lặng, trông như đang ngủ.
[00:05:20]
Chu Kỳ An ôm con quỷ nhỏ, ngước mắt lên, cẩn thận đánh giá Thôn Phong Thủy không có hơi thở của người sống.
Lần này không có ai dẫn đường, cậu không thể xác định được lối thoát hiểm ở đâu.
May mắn là cậu đã có chút kinh nghiệm, lối thoát hiểm rất có thể được thiết lập ở nơi mà chấp niệm của quái vật trước khi chết sâu đậm nhất, ví dụ như Kim Chi đã đưa cậu chạy vào trường đại học.
Do thời gian đếm ngược mà trò chơi đưa ra có hạn, nên lối thoát hiểm cũng sẽ không được thiết lập quá xa.
Hiện tại cậu đang ở trong thôn, cách sau núi và nhà thờ rất xa, chạy bộ cũng phải mất hơn mười phút.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Chu Kỳ An nhanh chóng khoanh vùng hai địa điểm: Nhà cũ của Thánh nữ và đầu thôn.
Bài hát ru con được ngân nga trong trẻo vang vọng trong ngôi làng vắng vẻ, chàng thanh niên ôm đứa bé có diện mạo đáng sợ đi qua từng ngôi nhà gạch, khung cảnh vô cùng kỳ dị. Mặc dù cậu rất lạnh, hai tay ôm con quỷ nhỏ gần như tê cứng, nhưng vẫn kiên trì ngân nga thêm hai câu.
Cho đến khi đi đến trước ngôi nhà gạch quen thuộc, Chu Kỳ An khẽ hít một hơi, tiếng hát mới dừng lại.
“Hy vọng là ở đây.” Cánh cửa không khóa, đẩy ra rất dễ dàng, mùi ẩm mốc và tro bụi bay bay trong không khí.
Ánh sáng phía sau cánh cửa trực tiếp phơi bày trong tầm mắt.
Nhưng mà, khi cậu nôn nóng bước tới, làn sương trắng kia cũng di chuyển về phía trước.
“Sao lại thế…”
Cậu hoài nghi bước thêm hai bước nữa, khoảng cách giữa cậu và làn sương vẫn luôn chỉ cách một bước chân, cho đến khi sống mũi thẳng tắp sắp đập vào tường, cậu vẫn không thể đến gần.
Do đứng quá gần tường, con con quỷ nhỏ trong lòng khó chịu khẽ kêu lên hai tiếng.
“Chẳng lẽ có liên quan đến đứa nhỏ này?”
Thời gian đếm ngược trôi qua vùn vụt như nước chảy, Chu Kỳ An nhanh chóng bước đến bên giường, ngay khi định đặt con quỷ nhỏ xuống, đứa bé trong lòng như cảm nhận được điều gì đó, nắm tay chưa mọc móng cố gắng duỗi ra hai ngón tay, dính đầy dịch nhầy màu máu thịt, nắm chặt lấy ống tay áo rộng thùng thình của cậu.
Động tác của Chu Kỳ An khựng lại, cúi người buông lỏng cánh tay, khẽ vỗ về đứa nhỏ: “Anh…”
Anh đi một lát rồi về, có lẽ là một câu nói dối rất tàn nhẫn.
Chu Kỳ An khẽ thở dài, cũng không quản đứa nhỏ có hiểu hay không, “Nếu có cơ hội gặp lại, anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”
Hy vọng em có thể từ từ mọc răng, xòe nắm tay ra, khỏe mạnh lớn lên đến tuổi ăn dặm.
Tất nhiên, cậu cũng biết rõ, đây chỉ là một lời chúc phúc vĩnh viễn không thể nào thực hiện được.
Chu Kỳ An lại ngân nga bài hát ru, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt ống tay áo hơi thả lỏng, đứa bé lại cuộn tròn người lại, tư thế như vậy dường như khiến nó cảm thấy an toàn hơn.
Cuối cùng, Chu Kỳ An nhìn đứa nhỏ một lần nữa, sau đó rút tay ra, đi thẳng về phía làn sương trắng.
Lần này, cậu không bị làn sương từ chối nữa.
Không chút nghi ngờ, sau khi đi xuyên qua làn sương trắng bí ẩn, khung cảnh của thế giới lại thay đổi lần thứ ba.
Chu Kỳ An đã dần thích nghi, cơ thể vừa mới khôi phục một chút cảm giác, thì một tờ báo rách nát ập thẳng vào mặt cậu.
“Mẹ kiếp!”
Không thể nào thích nghi được!
Đây là cái gì, thật sự mở cửa sát à?
Đòn tấn công bất ngờ khiến Chu Kỳ An giật mình toát mồ hôi lạnh, cậu vội vàng né tránh.
Chỉ thấy ở vị trí cậu vừa đứng lúc nãy, một con zombie cầm báo vẻ mặt dữ tợn đang giơ tờ báo lên. Cổ họng nó bị rách toác, đầu nghiêng ngả, toàn thân không có một miếng thịt nào lành lặn.
Tờ báo có thể cướp đoạt năng lực của người khác kia, bây giờ giống như vừa được vớt ra từ máy hủy tài liệu, chữ viết trên tờ báo được dán lại lộn xộn.
Tờ báo đã bị cấp trên dùng để lau giày vào cuối phó bản, rất có thể đã mất đi năng lực ban đầu, nhưng Chu Kỳ An không dám đánh cược.
Con zombie cầm báo lại tấn công thẳng về phía cậu lần nữa.
Trên khuôn mặt đó không có bất kỳ cảm xúc nào, đối với Chu Kỳ An, con zombie cầm báo chỉ còn lại chút sát ý theo bản năng.
Chu Kỳ An nhanh chóng liếc nhìn hai bên đường, nơi cậu đang đứng rất dễ nhận ra: Quỷ thị.
“Quả nhiên không đi qua Hoa Cổ thành.”
Từ lúc dỗ dành đứa nhỏ ở Thôn Phong Thủy, Chu Kỳ An đã suy nghĩ đến tình huống có thể gặp phải sau đó.
Trước lạ sau quen.
Lần này cậu không do dự nữa, trực tiếp chạy nước rút về phía tiệm Thịt nướng Háu Ăn.
Tòa soạn báo cách nơi này quá xa, lối thoát hiểm không thể nào được thiết lập ở đó.
Thứ không có được mới là thứ tốt nhất.
Con zombie cầm báo vẫn luôn khao khát có được ba cửa hàng còn lại, trong đó tiệm có lợi nhuận cao nhất chính là tiệm Thịt nướng Háu Ăn, bể bơi làm ăn ế ẩm sắp phá sản, tiệm Trải nghiệm cuộc sống của người khác thì số lượng khách tiếp đón mỗi tối có hạn.
Con zombie cầm báo điên cuồng đuổi theo phía sau, tờ báo trong tay phát ra tiếng phập phồng giống như ống bễ.
“… Coi như cũng là duyên phận.”
Chu Kỳ An bất đắc dĩ vừa chạy vừa thở, mỗi lần gặp phải ông chủ tòa soạn báo trước kia, không phải là đang chạy trốn thì cũng là đang trên đường chạy trốn.
Hơi lạnh phía sau vẫn không ngừng tới gần, quán thịt nướng cách nơi này không xa, đối với bố cục của Chợ quỷ, Chu Kỳ An đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay. Chưa đầy hai phút sau, cậu đã quen đường quen lối chạy đến tòa nhà mang phong cách cổ kính trang nhã kia.
Chu Kỳ An nhìn lên cửa sổ phía trên trước tiên, giả sử cậu đoán sai thì chỉ có thể nhảy cửa sổ rồi tính tiếp.
Chạy một mạch vào quán thịt nướng, không nhìn thấy làn sương trắng ở tầng một.
Cậu căn bản không để ý đến cầu thang làm bằng quan tài, cách đây không lâu cậu còn nằm trong quan tài, lần này không có Bạch Lăng trải đường, Chu Kỳ An chạy một mạch lên lầu.
Con zombie cầm báo truy đuổi gắt gao, giữa chừng khoảng cách được rút ngắn, móng tay nó đã biến thành màu xanh lục trực tiếp cào lên lưng người thanh niên phía trước một đường máu.
Chu Kỳ An đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh.
[Anh bạn à, nó không độc chết cậu được đâu.]
Cố gắng chạy đến góc cầu thang tầng hai và tầng ba, ở nơi đã hại chết không ít người chơi, cậu nhìn thấy làn sương trắng quen thuộc đang trôi nổi.
Sát ý của con zombie cầm báo còn mãnh liệt hơn so với tưởng tượng, thấy Chu Kỳ An sắp lao vào màn sương mỏng, nó gần như nhảy vọt lên, hai tay như muốn siết chặt cổ mục tiêu.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Chu Kỳ An đột nhiên chộp lấy chậu hoa bên cạnh, quay người lại ném mạnh về phía sau: “Bộp!”
Cả lối thoát hiểm này, chỉ có mi là đáng ghét nhất.
Con zombie cầm báo đuổi theo sát nút, tờ báo vốn đã rách nát bị gió thổi một cái, suýt chút nữa đã dính ngược lại lên mặt nó.
Chậu hoa đập vào lồng ngực gầy gò kia, khiến động tác của nó chậm đi nửa nhịp.
Chu Kỳ An nắm bắt cơ hội, lao thẳng về phía trước.
Giây phút xuyên qua màn sương trắng, cậu nhanh chóng suy nghĩ.
Cuối cùng là thế giới của bệnh viện Tiên Khách Lai, khả năng gặp phải tiến sĩ Z không lớn, bản chất của tiến sĩ Z là con người. Người mà cậu gặp phải có lẽ là nữ bệnh nhân, vậy thì lối thoát hiểm nên được thiết lập ở vùng đất hoang.
Tất cả suy đoán chỉ thoáng qua trong đầu, màn sương trắng tản đi, Chu Kỳ An đứng vững vàng, ngẩng đầu lên.
Ánh sáng màu cam ấm áp phản chiếu trong mắt, phía trước, cuồng phong ào ào thổi đến.
Nữ bệnh nhân cầm đuốc đứng đối diện, bóng lưng trông vô cùng cao lớn.
“…”
Lần này đến lượt Chu Kỳ An trầm mặc.
Trùng hợp như vậy sao?
Nữ bệnh nhân không quay đầu lại, như thể biết cậu đã đến, chỉ cất bước đi về phía trước.
Chu Kỳ An vội vàng đuổi theo.
Cuối cùng, khi cậu cũng có thể đi song song với nữ bệnh nhân, Chu Kỳ An lại càng thêm trầm mặc.
Sự xuất hiện của nữ bệnh nhân ở đây cho thấy cô ấy cũng đã chết.
Tất cả bệnh nhân của bệnh viện Tiên Khách Lai đều không sống được bao lâu, chắc chắn cô ấy mới qua đời không lâu, trên khuôn mặt gầy gò kia có thêm vài phần đờ đẫn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi cảm xúc như Kim Chi.
Thi thoảng khi có cơn gió thổi qua, nữ bệnh nhân còn thích thú nheo mắt lại.
Thời gian đếm ngược còn hơn hai phút.
Chu Kỳ An không chạy nữa, đây là lần duy nhất trong lối thoát hiểm, cậu yên lặng bước đi.
Trên con đường mà nữ bệnh nhân đi qua đã khéo léo tránh được vùng đầm lầy trên mặt đất, hai người giống như đang tản bộ sau bữa trà chiều, hiếm khi hài hòa như vậy.
Càng hiếm hoi hơn khi Chu Kỳ An không quan sát xung quanh như mọi khi, mà chỉ đơn thuần là thưởng thức phong cảnh.
Bầu trời, thảo nguyên, cơn gió nhè nhẹ thổi…
Cuối cùng cậu cũng hiểu được câu nói ‘Khả năng em sử dụng thành công còn lớn hơn so với thất bại’ của Thẩm Tri Ngật.
Tỷ lệ tử vong của [Thẻ vạn năng] là 99,9%, nguyên nhân lớn nhất là do mối quan hệ giữa người chơi và quái vật thường là không thể đảo ngược được, nếu như liên tục gặp phải những con quái vật như con zombie cầm báo, trong trường hợp không thể sử dụng trang bị, căn bản không thể nào bước được đến cuối con đường.
Ở phía cuối con đường mòn không phải là làn sương trắng, mà cánh cửa màu đỏ như máu kia lại xuất hiện.
Cả thế giới đột nhiên tối sầm lại, cơn gió lướt qua mặt cậu không còn dịu dàng nữa, mà mang theo mùi hôi thối gay mũi.
Thời gian đếm ngược sắp hết, Chu Kỳ An nhanh chân bước đến trước cửa, nhưng ngay khi đưa tay đẩy cửa, cậu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khẽ nhíu mày.
Thẻ vạn năng là vật phẩm dùng một lần, vậy thì lối thoát hiểm được xây dựng tạm thời này sau khi cậu rời đi, liệu nó sẽ vĩnh viễn lưu lại trong thế giới cổ vật, hay là biến mất hoàn toàn?
Chu Kỳ An vừa định quay người lại hỏi, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cậu.
Không biết từ lúc nào nữ bệnh nhân đã đứng sau cậu nửa bước: “Đừng quay đầu lại.”
Bà ấy lạnh lùng nói: “Quay về thế giới con người của cậu đi.”
Im lặng vài giây, động tác Chu Kỳ An cứng đờ, đẩy mạnh cửa ra.
Thấy vậy, cuối cùng nữ bệnh nhân cũng nói thêm một câu: “Nơi nào cũng như nhau thôi.”
Chấp niệm của bản thể đang dần phai nhạt, khoảng cách đến lúc hoàn toàn biến mất chỉ còn là vấn đề thời gian, không bao lâu nữa, chút linh trí cuối cùng này của bà cũng sẽ hoàn toàn tiêu tan, chết ở đâu cũng không khác gì nhau.
Không chỉ riêng bà, mà tất cả mọi thứ trong lối thoát hiểm này đều như vậy.
Đây là kết cục cuối cùng mà bất kỳ con quái vật nào sau khi chết cũng không thể trốn thoát.
[10 giây, 9 giây, 8 giây…]
Vài giây cuối cùng, Chu Kỳ An nhắm mắt lại, lòng bàn tay chạm vào cánh cửa, cậu hơi dùng sức một chút: “Cảm ơn.”
Trong lòng cậu ngập tràn tiếc nuối và cảm giác bất lực khó tả.
Rõ ràng con quỷ nhỏ và nữ bệnh nhân còn giữ được nhiều ý thức hơn so với Kim Chi, nếu như có thể đưa bọn họ đến Hoa Cổ thành, có lẽ còn một tia hy vọng, thông qua vở kịch phù hợp có thể khôi phục lại nhiều ý thức hơn. Lúc nãy chỉ lo chạy trốn, đáng lý ra cậu nên đọc kịch bản mà mình viết cho Kim Chi nghe.
Trong kịch bản đó, cô ấy có một cái kết tương đối tốt đẹp.
Còn có cô gái bị cấy ghép Nhiếp Hồn Linh kia nữa, Chu Kỳ An thậm chí còn không có cách nào gặp mặt đối phương lần cuối.
Bóng tối và âm phong bao quanh đã tan biến, khoảnh khắc bước vào cánh cửa, bóng hình Chu Kỳ An dần trở nên trong suốt. Cậu kìm nén cảm xúc muốn quay đầu nhìn lại lần cuối, bước qua bước cuối cùng để rời khỏi lối thoát hiểm.
. . . . . .
[Chúc mừng bạn đã thoát hiểm thành công.]
[Bạn đã tham quan thành công cổ vật…]
Âm thanh thông báo vang lên liên tiếp, Chu Kỳ An cảm thấy đầu óc choáng váng. Thế giới bên ngoài, Mặc Trấn vẫn đang mưa, những hạt mưa xiên xẹo rơi trên người, cảm giác mát lạnh nhắc nhở cậu đã rời khỏi thế giới cổ vật.
Nước mưa như khuếch đại mùi máu tanh trong không khí.
Vết máu do người mặc áo giáp ngọc để lại trên mặt đất đã sớm bị nước mưa cuốn trôi xuống lớp đất bùn, những vết máu tươi mới này đều là của Lục Dị Viễn.
Vị hội trưởng Hiệp hội từng không ai bì nổi này liên tục nôn ra mấy búng máu, vết thương trên cánh tay cụt vừa mới đỡ hơn một chút, lúc này lại bắt đầu nứt toác, máu tươi theo khe nứt chảy ra ào ạt.
Bàn tay còn lại mà hắn ta dùng để che vết thương, kẽ ngón tay nhuốm đầy máu.
Giờ khắc này, Lục Dị Viễn trông giống như một món đồ sứ sắp vỡ tan.
Hắn ta không còn vẻ bình tĩnh như thường ngày nữa, thứ xuất hiện thêm trong thế giới cổ vật khiến hai luồng lực lượng không ngừng đối kháng, va chạm.
Lục Dị Viễn gần như phát điên vì một lối thoát hiểm bị cưỡng ép nhét vào, hắn ta nhìn chằm chằm Chu Kỳ An.
Điều khiến hắn ức chế nhất chính là, cho đến giờ phút này hắn ta vẫn không biết đối phương đã làm gì.
Nỗi nghi hoặc mãnh liệt nghẹn nơi cổ họng, lại bị kìm hãm bởi quy tắc của thị trấn, không thể nào mở miệng hỏi liên tục được, đôi mắt vốn dĩ đã đỏ ngầu của Lục Dị Viễn lúc này càng trở nên đáng sợ hơn.
Chu Kỳ An mặt không cảm xúc, ánh mắt bình thản ấy giống như đang nhìn một thứ rác rưởi không đáng để tâm đến.
Ban đầu, cậu còn nhìn thoáng qua gương mặt đối phương, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt đã rơi xuống đất.
Lục Dị Viễn theo bản năng cúi đầu theo.
Trong vũng nước đọng trên mặt đất phản chiếu hình ảnh tàn tạ của hắn ta lúc này: Sức kiềm chế mà bản thân luôn tự hào nay đã sụp đổ, trên gương mặt ấy là hình ảnh méo mó và oán độc không thể che giấu được.
Biểu cảm ấy chẳng khác gì lũ quái vật trong trò chơi.
Sự so sánh quá đỗi chói mắt này khiến nhãn cầu hắn ta như bị thiêu đốt, vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Chưa kịp thưởng thức hình ảnh chật vật của tên trùm phản diện, Chu Kỳ An liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện đám zombie vây quanh cậu lúc trước đã biến mất, những xác chết đội mồ sống dậy đã được xử lý sạch sẽ.
Phía trước là những hình bóng quen thuộc —-
Thẩm Tri Ngật, cậu sinh viên đại học, Ứng Vũ, Sếp…
Trên tay mỗi người đều cầm một thứ kỳ quái, bình, pháp kính, kim tiền kiếm….
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chưa kịp để Chu Kỳ An hoàn hồn, Lục Dị Viễn đột nhiên có động tĩnh.
Ngay vừa rồi, khi hắn ta quay mặt đi không muốn nhìn hình ảnh mình trong vũng nước mưa, vừa nghiêng đầu đã đối diện với một đôi mắt xám trắng lạnh lùng.
Não bộ như bị đơ trong giây lát, cảm giác nguy hiểm không thể diễn tả thành lời khiến hắn ta muốn dời mắt đi, nhưng lại không thể nào làm được.
Giây tiếp theo, một giọng nói lạnh băng vang lên trong đầu hắn: ‘Đưa chúng ta vào thế giới cổ vật.’
Rõ ràng là giọng điệu ra lệnh, nhưng lại còn mạnh hơn cả công hiệu của Nhiếp Hồn Linh, Lục Dị Viễn không thể nào sinh ra ý định phản kháng, tiềm thức hắn ta đang phản đối, nhưng cơ thể lại theo bản năng làm theo lời đối phương.
Thế giới cổ vật trong cơ thể hắn ta lại chiếu ra ánh sáng đỏ một lần nữa, ngoại trừ Chu Kỳ An vừa mới tham quan cổ vật, những người còn lại đều nằm trong phạm vi ánh sáng đỏ đó.
Do bị hạn chế không thể nói chuyện, Chu Kỳ An càng không kịp viết chữ để hỏi, hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tri Ngật đưa mắt ra hiệu bảo cậu đừng lo lắng.
Có lẽ hắn đã đoán được chàng trai ngoài cứng trong mềm trước mặt sau khi sử dụng thẻ vạn năng đã gặp phải chuyện gì, và tiếc nuối điều gì.
Vì vậy, hắn đã tập trung mọi người lại rồi đi đến Bảo tàng Nhật Điệt.
Cổ vật ở đó đều là pháp khí hàng yêu phục ma, nhưng nhìn từ một góc độ khác, rất nhiều pháp khí có thể niêm phong hồn phách, ví dụ như quan tài máu.
Có thể niêm phong thì cũng có thể thả ra.
Có thể mượn chúng để đưa những hồn phách đã định sẵn sẽ tiêu tan kia trở về.
Một giây trước khi bị kéo vào thế giới cổ vật, Thẩm Tri Ngật khẽ gật đầu với Chu Kỳ An, dùng khẩu hình nói: “Chờ anh.”
Những gì em muốn, anh đều sẽ mang về thế giới thực cho em.
Hết chương 186.