Chương 186: Tranh Luận (38)

 

Chương 186: Tranh Luận (38)

 

Đỗ Nguyệt Lâm ung dung kể lại, nói rằng Hàn Cừ vốn là nội gián mà cảnh sát Tỉnh Hàm gài vào “Lượng Thiên Xích”, người cứu hắn chính là Lương Nhạc Trạch, Hàn Cừ đã sớm phản bội cảnh sát, nhưng Lương Nhạc Trạch và Kim Hiếu Toàn đều không tin tưởng hắn. Thậm chí Kim Hiếu Toàn còn muốn giết chết Hàn Cừ. Là cô ta đã giành lấy Hàn Cừ từ tay Kim Hiếu Toàn, ngụy tạo cái chết cho hắn, không chỉ lừa được Kim Hiếu Toàn, mà còn lừa được cả cảnh sát Hoa Quốc. Đó cũng là lần duy nhất cô ta đến Hoa Quốc trong những năm gần đây.

 

Bặc Dương Vận vẫn chưa hiểu rõ lắm, “Một kẻ phản bội cảnh sát, thì có ích gì?”

 

Đỗ Nguyệt Lâm nhìn Bặc Dương Vận bằng ánh mắt khinh miệt, “Chú Bặc, chú thực sự già rồi. Nhân vật quan trọng như Hàn Cừ, dù là kẻ phản bội, chắc chắn trong tay cũng nắm giữ tình báo quan trọng, cảnh sát Hoa Quốc muốn anh ta sống sót trở về, chúng ta có quân cờ để mặc cả. Yên tâm đi, người chết cuối cùng chỉ có thể là Lương Nhạc Trạch, tình huống tồi tệ nhất của chúng ta chỉ là giao nộp Hàn Cừ, bắt đầu lại từ đầu.”

 

Bặc Dương Vận nghi hoặc liếc nhìn Hàn Cừ, Hàn Cừ mỉm cười gật đầu với ông ta.

 

Sau đó, Bặc Dương Vận vẫn bị người bịt mặt theo dõi sát sao, một lần đi vệ sinh, Hàn Cừ đi theo sau, ông ta cảnh giác hỏi: “Anh muốn làm gì?”

 

“Muốn làm một vụ giao dịch với ông.” Hàn Cừ thản nhiên nói.

 

Bặc Dương Vận nhìn xung quanh, vô cùng căng thẳng.

 

“Yên tâm, ở đây không có ai khác.” Hàn Cừ nói: “Đỗ Nguyệt Lâm còn coi như tin tưởng tôi.”

 

Bặc Dương Vận hỏi: “Giao dịch gì?”

 

Hàn Cừ nói: “Ông nên biết, Đỗ Nguyệt Lâm chưa bao giờ xem trọng mạng sống của ông, ông có thể sống sót hay không, đều phải xem số phận.”

 

Bặc Dương Vận tái mặt, theo bản năng phản bác: “Không đến mức bi quan như vậy.”

 

Hàn Cừ cười nói: “Ngay cả Đỗ Nguyệt Lâm ông còn không đối phó nổi, còn muốn chạy thoát khỏi họng súng của Lương Nhạc Trạch sao? Có phải tôi nên nhắc nhở ông, vì ông và những người tham lam vô độ khác mà Lương Nhạc Trạch đã mất đi người em trai, em gái mà anh ta yêu thương nhất không?”

 

Bặc Dương Vận nuốt nước miếng, “Vậy anh có cách nào không?”

 

Hàn Cừ cong môi, “Tôi có thể bảo đảm ông không bị giết, nhưng tôi có một điều kiện.”

 

Bặc Dương Vận cố gắng giữ bình tĩnh, “Làm sao anh bảo đảm được? Tại sao tôi phải tin anh?”

 

Hàn Cừ ghé sát tai Bặc Dương Vận, “Vì tôi thực ra là người của Lương Nhạc Trạch.”

 

Bặc Dương Vận lập tức trợn tròn mắt, không thể tin nổi.

 

“Được rồi, bây giờ trong tay ông đã có nhược điểm lớn nhất của tôi, ông có thể tố cáo tôi với Đỗ Nguyệt Lâm bất cứ lúc nào, xử tử tôi.” Hàn Cừ nói: “Mạng sống của tôi nằm trong tay ông.”

 

Môi Bặc Dương Vận run run, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, “Vậy… Đỗ Nguyệt Lâm căn bản không có hậu chiêu?”

 

Hàn Cừ nói: “Bây giờ, ông có đồng ý hợp tác với tôi không?”

 

Bặc Dương Vận do dự, “Lương Nhạc Trạch sẽ nghe anh sao?”

 

“Tôi vẫn còn hữu dụng với anh ta, tại sao anh ta không nể mặt tôi một chút?” Hàn Cừ nói xong liền nhìn về phía cuối hành lang, “Ông Bặc, thời gian để ông đưa ra quyết định không còn nhiều.”

 

Đến nước M, mỗi bước đi đều nguy hiểm đến tính mạng, Bặc Dương Vận nghiến răng, “Điều kiện của anh là gì?”

 

Hàn Cừ lấy ra chiếc ổ cứng mỏng manh, “Khi cảnh sát Hoa Quốc đến, ông hãy giao cái này cho họ, tốt nhất là giao cho một người tên là Trần Tranh.”

 

Bặc Dương Vận hít sâu một hơi, bàn tay cầm ổ cứng run lên, “Rốt cuộc anh là ai?”

 

“Suỵt ——” Hàn Cừ đưa ngón tay lên môi, “Điều này không liên quan gì đến việc giữ mạng cho ông, ông không cần phải biết.”

 

Ổ cứng rất nhẹ, nhưng Bặc Dương Vận hiểu rõ tầm quan trọng của nó, run rẩy cất kỹ, khi Hàn Cừ quay người, ông đột nhiên hỏi: “Tại sao anh lại tin tôi?”

 

Hàn Cừ không quay đầu lại, bóng tối bao phủ gần hết người hắn, hắn đeo khăn che mặt lại, biến thành tên thuộc hạ trung thành của Đỗ Nguyệt Lâm. “Bởi vì tôi cũng giống như ông, đi đến ngày hôm nay, đã không còn lựa chọn nào khác.”

 

Bặc Dương Vận tiến lên hai bước, “Tôi, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giao nó cho Trần Tranh. Nhưng, nhưng anh không sợ tôi xem nội dung bên trong sao?”

 

Hàn Cừ khẽ cười, “Chỉ cần ông có bản lĩnh đó.”

 

Máu trong người sôi trào, cánh tay Trần Tranh nổi lên một lớp da gà, từ lời nói của Bặc Dương Vận, anh phác họa ra dáng vẻ của Hàn Cừ lúc nói ra những lời này, ngẩng đầu hít sâu một hơi. Hàn Cừ đã không còn lựa chọn, mới có thể giao thứ quan trọng như vậy cho một người không đáng tin cậy.

 

“Ông…” Trần Tranh hỏi: “Đã xem nội dung trong ổ cứng chưa?”

 

Bặc Dương Vận lắc đầu, cười khổ, “Hắn quả thực rất có bản lĩnh, tôi đã nghĩ cách, nhưng không thể giải mã được.”

 

Bình tĩnh lại, Bặc Dương Vận không còn tò mò về nội dung trong ổ cứng nữa, ông ta không thể mang theo ổ cứng bên người, phải tìm một nơi an toàn cất giấu, vừa không bị tìm thấy, vừa không bị phá hủy khi xảy ra giao tranh.

 

Tin tức Lương Nhạc Trạch đang đến gần truyền đến, Đỗ Nguyệt Lâm mang theo một số người bịt mặt rời khỏi cung điện, Hàn Cừ ở lại liếc nhìn ông ta, ông ta lập tức hiểu ý. Dưới sự che chở của Hàn Cừ, ông ta lặng lẽ rời khỏi ngai vàng, trốn vào đường hầm mê cung trong cung điện. Cuộc hỗn chiến bên ngoài ngày càng ác liệt, ông ta bò đến một căn phòng, vất vả cất ổ cứng vào trần nhà.

 

Nghe thấy tiếng nổ chói tai của súng phóng lựu, ông ta theo bản năng ôm đầu, cuộn tròn người, không chắc ổ cứng giấu ở đây có an toàn hay không. Nhưng ông ta không còn cơ hội tìm một nơi thích hợp hơn nữa, Đỗ Nguyệt Lâm đã biết ông ta mất tích, những người bịt mặt đang lục soát khắp cung điện để tìm kiếm ông ta.

 

Ông ta men theo đường ống bò về chính điện, chứng kiến cảnh tượng kinh hãi. Lương Nhạc Trạch đứng trong cung điện, chỉ có hai người đi theo, vô số họng súng chĩa vào Lương Nhạc Trạch, Đỗ Nguyệt Lâm đang cười điên cuồng. Không ai chú ý đến việc ông ta nhặt được khẩu súng ngắn của một người chết, không ai nhìn thấy ông ta bước qua xác chết, đi vòng ra sau tượng thần, họng súng chĩa vào Đỗ Nguyệt Lâm.

 

Tiếng súng vang lên chói tai, máu bắn ra từ ngực Đỗ Nguyệt Lâm, tiếng súng này như hiệu lệnh cho cuộc chiến, cung điện chìm trong tiếng súng, tiếng nổ. Có lẽ là rắn mất đầu, những tên thuộc hạ tinh nhuệ bịt mặt của Đỗ Nguyệt Lâm ngã rạp xuống đất, ông ta bỗng nhiên tỉnh táo lại, điên cuồng xả súng vào Đỗ Nguyệt Lâm, người phụ nữ mà ông ta đã chứng kiến ​​lớn lên từ nhỏ chậm rãi gục xuống vũng máu, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.

 

Khi tiếng súng ngừng hẳn, họng súng của Lương Nhạc Trạch chĩa vào ông ta, hai chân ông ta đã trúng đạn, không thể di chuyển, chỉ cần Lương Nhạc Trạch bóp cò, viên đạn sẽ xuyên qua mi tâm ông ta. Trong đầu ông ta trống rỗng, ngay cả nhãn cầu cũng dường như không thể cử động. Lúc này, Hàn Cừ lại bước tới, bình tĩnh nói với Lương Nhạc Trạch, cảnh sát đến rồi.

 

Lương Nhạc Trạch thu súng, bốn người nhanh chóng rời đi. Ông ta ngồi giữa bãi máu, kinh hồn chưa định, mãi đến khi tỉnh dậy trong bệnh viện, ông ta mới nhớ đến chiếc ổ cứng đã cứu mạng mình.

 

“Thế nào rồi?” Trần Tranh từ bệnh viện quay về sở chỉ huy lâm thời, tìm Minh Hàn.

 

Minh Hàn đang trông các kỹ thuật viên giải mã ổ cứng, đóng cửa lại, lắc đầu, “Có vẻ rất khó.”

 

Lý Đông Trì đứng ở một bên, nhìn Trần Tranh với ánh mắt vô tội, lại nói với Minh Hàn: “Cảnh sát Minh, anh giải thích với cảnh sát Trần một chút? Tôi thật sự không cố ý giấu ổ cứng, hai người cũng thấy rồi đấy, ổ cứng này mã hóa quá phức tạp, tôi dành hết thời gian để giải mã.”

 

Trần Tranh gật đầu, “Không sao, hiểu rồi, chúng ta cùng nghĩ cách.”

 

Lý Đông Trì đút hai tay vào túi quần tác chiến, như người rảnh rỗi chui vào một căn phòng khác. Trần Tranh liếc nhìn bóng lưng anh ta, ra hiệu Minh Hàn xuống lầu với mình.

 

Trên đường phố vùng Tiết Lan hiếm khi không nghe thấy tiếng súng, Trần Tranh kể lại chi tiết lời nói của Bặc Dương Vận cho Minh Hàn nghe, “Lão Đường nói đúng, Hàn Cừ đang thực hiện một kế hoạch mà chỉ có bản thân hắn mới biết. Lần trước Lẫm Đông trở về nói với chúng ta, hắn đã chết, đó chính là một phần của kế hoạch này.”

 

Minh Hàn nói: “Lừa gạt tất cả mọi người, lấy được lòng tin của Đỗ Nguyệt Lâm, vào thời khắc cuối cùng lại phản bội Đỗ Nguyệt Lâm, cùng Lương Nhạc Trạch biến mất.”

 

Trần Tranh nói: “Có lẽ thứ trong ổ cứng có liên quan đến việc chúng ta có thể ở lại nước M tiếp tục thi hành nhiệm vụ hay không, nếu không thể giải mã nhanh chóng, lệnh điều chúng ta về nước sẽ được ban hành.”

 

Minh Hàn cau mày, “Em thấy không ổn, Tiểu Vĩ không phải chuyên gia giải mã, chỉ là biết một chút, nhưng bây giờ chúng ta không tìm được người nào chuyên nghiệp hơn, người của Lý Đông Trì càng không thể trông cậy.”

 

Trần Tranh nói: “Anh ta dễ dàng giao ổ cứng ra như vậy, chính là chắc chắn rằng chúng ta cũng không thể giải mã được.”

 

Minh Hàn nói: “Nếu gửi ổ cứng về nước, có lẽ có thể tìm được người giải mã.”

 

Ánh mắt Trần Tranh chợt thay đổi.

 

Minh Hàn nghiêng đầu, “Anh, sao vậy?”

 

“Anh nghĩ đến một người.” Trần Tranh nói: “Nếu cậu ta không giải mã được, vậy thì không ai giải mã được cả.”

 

Liễu Chí Tần, chuyên gia an ninh mạng hàng đầu Hoa Quốc, khi Trần Tranh còn là đội trưởng đội hình sự cục cảnh sát Lạc Thành, Liễu Chí Tần được điều động từ đội tác chiến đặc biệt của Bộ Công an đến, năm ngoái lại cùng phó đội trưởng Hoa Sùng được điều về Bộ Công an.

 

Minh Hàn có chút thận trọng, “Trực tiếp điều chuyên gia an ninh mạng từ đội tác chiến đặc biệt? Có lẽ chúng ta không chờ được thời gian đi theo quy trình.”

 

Trần Tranh lắc đầu, “Điều ai mà không mà chẳng là điều, nếu điều một chuyên gia đến, cuối cùng không giải quyết được vấn đề thì anh vẫn phải tìm đội tác chiến đặc biệt, chi bằng làm một lần cho xong. Vừa hay anh và Liễu Chí Tần, đội trưởng đội tác chiến đặc biệt Thẩm Tầm đều có chút quen biết.”

 

Minh Hàn chăm chú nhìn anh, không nói gì, Trần Tranh đang cảm thấy nghi ngờ, đột nhiên nhìn thấy Minh Hàn cúi đầu cười.

 

Trần Tranh: “Hửm?”

 

Minh Hàn ghé sát lại, thì thầm: “Anh, sao anh với ai cũng có chút giao tình quen biết vậy, anh như thế thật là giống tra nam.”

 

Trần Tranh cho cậu một khuỷu tay, Minh Hàn ôm bụng kêu rên: “Còn bạo lực gia đình, càng giống tra nam hơn.”

 

Ổ cứng trở thành tiêu điểm chú ý của cảnh sát hai nước, sau khi Trần Tranh báo cáo với Lư Hạ Kình, ông thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi điện cho Dư Tinh Chung ở trong nước. Lúc này Trần Tranh mới biết, vừa rồi, cấp trên đã ban hành chỉ thị, đội đặc nhiệm tạm thời ở lại nước M, hỗ trợ cảnh sát nước M giải quyết hậu quả, đội cơ động lập tức trở về.

 

Việc điều động chuyên gia đội tác chiến đặc biệt cần phải có quy trình riêng, nhưng Trần Tranh muốn tranh thủ thời gian, dứt khoát gọi điện thoại cho Thẩm Tầm, anh và Thẩm Tầm đã quen biết nhiều năm, Thẩm Tầm còn từng dẫn đội đến Lạc Thành hỗ trợ đội hình sự của anh.

 

Thẩm Tầm nghe nói tình hình ở nước M, có chút do dự, Trần Tranh hơi khó hiểu, “Đội trưởng Thẩm?”

 

Lúc này Thẩm Tầm mới nói, cách đây không lâu đội tác chiến đặc biệt ra nước ngoài thi hành nhiệm vụ, Liễu Chí Tần và Hoa Sùng là nhân vật chủ chốt trong đó, nhiệm vụ tuy thành công, nhưng Hoa Sùng bị thương nặng, hiện đang dưỡng thương, Liễu Chí Tần không thể rời đi được.

 

Trần Tranh giật mình, không ít nhiệm vụ của đội tác chiến đặc biệt đều được giữ bí mật, anh là cảnh sát địa phương, không thể tùy tiện dò hỏi, nghe vậy vừa lo lắng cho Hoa Sùng, vừa không biết tiếp theo nên mở lời như thế nào.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

“Hoa Sùng đang dưỡng thương, nếu không có việc gì, cậu ấy nhất định sẽ là người đầu tiên đến giúp cậu, lúc trước tôi điều cậu ấy đến chỗ tôi, người cậu ấy nhớ nhung nhất là cậu đấy.” Thẩm Tầm nói: “Như vậy đi, tôi nói với ‘Hacker’ một tiếng, xem cậu ta có đồng ý đi chuyến công tác này không.”

 

Cúp điện thoại, Trần Tranh vẫn còn hơi thất thần. Sau khi rời khỏi Lạc Thành, anh cố gắng hết sức không dò hỏi tin tức của đồng đội cũ, thu mình trong vỏ bọc, một tháng gần đây lại lao đầu vào công việc, không biết rằng đội trưởng đội trọng án đáng tin cậy nhất của anh suýt chút nữa đã không thể từ nước ngoài trở về.

 

Chờ giải quyết xong “Lượng Thiên Xích”, chờ mọi chuyện kết thúc….. Anh siết chặt nắm đấm, im lặng nghĩ.

 

Nửa tiếng sau, Đường Hiếu Lý nhận được điện thoại, kinh ngạc đến mức đứng bật dậy, “Cái gì? Người sẽ đến ngay lập tức?”

 

Dư Tinh Chung cũng đầy đầu nghi vấn, “Tôi còn chưa hoàn thành thủ tục, đội hành động đặc biệt đã nói Liễu Chí Tần đã chuẩn bị xong, sẵn sàng xuất phát.”

 

Trần Tranh thở phào nhẹ nhõm, Minh Hàn huých vai anh, cố ý nói với giọng chua ngoa: “Anh, anh ra lệnh một tiếng, trăm triệu ‘hacker’…”

 

Trần Tranh bóp cằm cậu, cậu phát âm không rõ, thốt ra một tràng “Ô ô ô…”.

 

Trần Tranh nói: “Bớt xem mấy cái tiểu thuyết mạng não tàn đi.”

 

Biết được cảnh sát Hoa Quốc muốn cử thêm kỹ thuật viên đến, Lý Đông Trì rất hoan nghênh, dù sao ổ cứng được giải mã, đối với cảnh sát nước M cũng có lợi. Lư Hạ Kình và Long Phú Sinh đã họp bàn nhiều lần, cảnh sát nước M từng bước tăng cường nhân lực điều tra các mối quan hệ của Lương Nhạc Trạch, đồng thời dò la tin tức của Kim Ô. Nếu như lúc mới bắt đầu hợp tác xuyên quốc gia, cảnh sát nước M còn chưa muốn đối mặt trực tiếp với Kim Ô, thì đến tình hình hiện tại, người cẩn thận như Long Phú Sinh cũng hy vọng có thể thừa thắng xông lên, ít nhất cũng điều tra rõ được thân phận thật sự của Kim Ô.

 

Nhưng mà, hai công việc này đều không có nhiều tiến triển, Đỗ Nguyệt Lâm chết đột ngột, không tiết lộ bất kỳ tin tức nào về Kim Ô cho cảnh sát.

 

Máy bay trực thăng của cảnh sát nước M được phái đến đã đón Liễu Chí Tần tại sân bay dân dụng, máy bay trực thăng lượn vòng trên không trung vùng Tiết Lan rồi từ từ hạ xuống, luồng khí như một đóa sen nở rộ. Cửa khoang mở ra, một bóng người mặc quân phục tác chiến của đội tác chiến đặc biệt nhảy xuống, trên vai phải đeo một chiếc ba lô màu đen. Dưới ánh nắng chói chang của nước nước M, Liễu Chí Tần đến trước mặt Trần Tranh, lúc này mới tháo kính râm xuống, “Đội trưởng Trần, lâu rồi không gặp.”

 

“Lâu rồi không gặp.” Trần Tranh lập tức dẫn cậu ta lên xe, “Hoa Nhi thế nào rồi?”

 

Liễu Chí Tần đặt ba lô sang một bên, mỉm cười nói: “Anh ấy cũng muốn đến, nhưng Thẩm Tầm không cho phép, nói anh ấy bây giờ tay không thể nhấc vai không thể khiêng, đến đây là thêm phiền cho anh.”

 

Thấy Liễu Chí Tần thoải mái như vậy, Trần Tranh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới xác định Hoa Sùng thực sự không có gì đáng ngại, “Là cậu không cho cậu ấy đến chứ gì.”

 

Liễu Chí Tần nói: “Anh ấy nghe nói chuyện có liên quan đến Hàn Cừ thì dặn dò tôi nhất định phải giúp đỡ.”

 

Từ bãi đáp trực thăng đến sở chỉ huy lâm thời chỉ mất năm phút lái xe, Trần Tranh tóm tắt tình hình bế tắc hiện tại cho Liễu Chí Tần, Liễu Chí Tần nhìn thấy ảnh chụp ổ cứng, trầm ngâm suy tư một hồi, sau đó tự tin nói: “Tôi có thể giải mã được.”

 

Điều Trần Tranh chờ đợi chính là câu nói này của cậu ta, “Dựa vào cậu rồi, Tiểu Liễu ca.”

 

Liễu Chí Tần cười nói: “Đã lâu rồi không nghe thấy cách gọi này.”

 

Trần Tranh nói: “Ở đội tác chiến đặc biệt không có ai gọi cậu như vậy sao?”

 

Trong mắt Liễu Chí Tần tràn ra ý cười dịu dàng không phù hợp với khí chất của cậu ta, “Đây không phải là biệt danh mà Hoa Sùng đặt cho tôi sau khi đến Lạc Thành sao. Biệt danh độc quyền ở Lạc Thành.”

 

Tất cả mọi người ở sở chỉ huy lâm thời đều đang chờ đợi vị chuyên gia hàng đầu trong lời nói của Trần Tranh, Liễu Chí Tần vừa đến, chuyên viên kỹ thuật nước M và Tiểu Vĩ đã từng thử giải mã vây quanh, Trần Tranh đưa ổ cứng cho Liễu Chí Tần, Liễu Chí Tần không nói một lời, lấy máy tính xách tay trong ba lô ra, khởi động máy, kết nối, trong khung nhiệm vụ nhanh chóng hiện lên một loạt mã.

 

Đường Hiếu Lý lo lắng người đông sẽ ảnh hưởng đến công việc của Liễu Chí Tần, bèn mời phần lớn những người muốn quan sát ra ngoài, trong phòng không ai lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím đều đều.

 

Máy tính của chuyên gia an ninh mạng giống như một thế giới khác, những dòng mã lướt qua nhanh chóng là một chiến trường khác tách biệt khỏi thực tế. Không ai cố gắng mở miệng cắt ngang Liễu Chí Tần vào lúc này, Liễu Chí Tần lại vừa gõ vừa nói: “Đội trưởng Trần, lúc tôi mới đến Lạc Thành, Hàn Cừ đã tìm tôi hỏi về vấn đề mã hóa.”

 

Trần Tranh có chút kinh ngạc, “Vậy chương trình này……”

 

Liễu Chí Tần gật đầu, “Anh ta nói là anh nói với anh ta, tôi là ‘hacker’ có thể xâm nhập vào bất cứ thứ gì, không có chương trình nào tôi không thể công phá, mấy người viết tiểu thuyết hacker đều lấy tôi làm nguyên mẫu.”

 

Trần Tranh nghẹn lời, theo phản xạ có điều kiện nhìn Minh Hàn, Minh Hàn dùng khẩu hình nói với anh: Anh cũng xem tiểu thuyết hacker sao?

 

Trần Tranh: “…”

 

“Cho nên Hàn Cừ tìm đến tôi, hỏi tôi loại chương trình mã hóa nào là an toàn nhất.” Liễu Chí Tần nói: “Tôi còn tưởng rằng anh ta hỏi như vậy, chứng tỏ có chút kiến ​​thức cơ bản, nhưng thực tế anh ta cũng giống như Hoa Sùng, là một tên gà mờ, tôi còn chưa nói sâu, ánh mắt anh ta đã trở nên trong veo, nhìn rất ngu ngốc.”

 

Trần Tranh biết từ trước đến nay Liễu Chí Tần vẫn luôn độc miệng, nghe Liễu Chí Tần hình dung về Hàn Cừ như vậy cũng ngẩn người.

 

“Cho nên tôi đưa chương trình do tôi viết cho anh ta, anh ta trực tiếp sử dụng luôn.” Liễu Chí Tần gõ xuống dòng mã cuối cùng, “Ổ cứng này chính là thứ anh ta mang đến lúc đó. Tôi hỏi anh ta muốn mã hóa cái gì, anh ta nói không biết, có lẽ sau này sẽ hữu dụng.”

 

Chương trình do chính Liễu Chí Tần viết ra, đương nhiên chỉ có bản thân Liễu Chí Tần mới có thể giải mã được, Trần Tranh một mặt yên tâm, một mặt không khỏi nghĩ đến chuyện Hàn Cừ tìm Liễu Chí Tần. Lúc đó Hàn Cừ có nghĩ đến công dụng của chương trình này không? E là không, hắn chỉ giống như lời hắn nói, có phòng bị thì không sợ.

 

“Có thể xem rồi, là một đoạn video.” Liễu Chí Tần đứng dậy, nhiệm vụ của cậu ta đã hoàn thành.

 

Khi Hàn Cừ xuất hiện trong video, tất cả mọi người đều căng thẳng tột độ, Lư Hạ Kình không khỏi tiến lên một bước, gạt Trần Tranh và Minh Hàn ra, đứng ở vị trí gần máy tính xách tay nhất.

 

Hàn Cừ nói: “Tôi là Hàn Cừ, ba năm trước, cục trưởng Lư đã giao cho tôi một nhiệm vụ, xâm nhập vào ‘Lượng Thiên Xích’. Nếu video này được mở ra, về cơ bản chứng tỏ tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Trước tiên tôi xin nói ra kết luận, kẻ kiểm soát ‘Lượng Thiên Xích’ là Kim Ô, thân phận thật sự của người đó chính là Lương Nhạc Trạch.”

 

Hàn Cừ đã từng nhiều lần đối mặt với nguy cơ thập tử nhất sinh, nhưng khi “Khâu Tắc” ngã xuống, hắn mới thực sự cảm thấy sinh mạng mình đã đi đến hồi kết.

 

Cái chết giống như một không gian chật hẹp ẩm ướt và nhớp nháp, không ngừng ép chặt cơ thể hắn, hắn không thể mở mắt, não bộ như bị khuấy động, kéo căng không ngừng, cảm giác đau đớn rất mơ hồ, nhưng lại hiện diện khắp nơi, hắn không biết mình đang trải qua điều gì, đầu óc hỗn độn, nhưng không phải hoàn toàn mất đi ý thức, hắn biết mình khó thở, biết lồng ngực bị đè nén từng lớp, biết linh hồn bị ép buộc phải rời khỏi lớp vỏ đầy thương tích này, không thể quay về, nhưng cũng không biến mất.

 

Lúc hắn tỉnh dậy đã là nửa tháng sau, nhưng lúc đó hắn không biết thời gian chính xác, suy nghĩ vẫn dừng lại ở thời điểm trước khi “Khâu Tắc” chuẩn bị phát động tấn công. Một người phụ nữ xa lạ, quyến rũ đến trước mặt hắn, từng cử chỉ đều toát lên sức hấp dẫn của một người phụ nữ trưởng thành, người phụ nữ này chính là Từ Hà Đường.

 

“Cậu tỉnh rồi.” Từ Hà Đường đưa thuốc cho hắn.

 

Hắn do dự nhận lấy, suy đoán thân phận của người phụ nữ này.

 

Từ Hà Đường nhìn ra hắn đang cảnh giác, liền lấy thuốc từ tay hắn, bỏ vào miệng mình, uống nước nuốt xuống, cười nói: “Chỉ là vitamin bình thường thôi, cậu đã hôn mê quá lâu, đã dùng không ít thuốc, bổ sung vitamin có thể giảm bớt gánh nặng trao đổi chất.”

 

Hắn khàn giọng hỏi: “Là cô đã cứu tôi?”

 

“Tôi chỉ là người làm việc.” Từ Hà Đường nói: “Nhưng người chăm sóc cậu là tôi, người chạy đôn chạy đáo vì cậu cũng là tôi. Cho nên cũng có thể coi như là tôi đã cứu cậu.”

 

Hàn Cừ vừa tỉnh, không rõ tình cảnh của bản thân, nghe vậy thì không lên tiếng nữa, thận trọng quan sát xung quanh. Nơi này có vẻ là một ngôi nhà tự xây dựng ở nông thôn, có thể là nơi hẻo lánh, không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài, thỉnh thoảng có tiếng gà gáy. Trong tình huống lúc đó, ai sẽ cứu hắn?

 

Từ Hà Đường cũng không nói nhiều, đưa thuốc mới cho hắn, dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt rồi đi ra ngoài. Sau đó, có bác sĩ đến kiểm tra tình hình của hắn, hỗ trợ hắn phục hồi chức năng.

 

Một tuần sau, hắn biết được nơi mình đang ở là một thị trấn nhỏ ở phía Tây Bắc tỉnh Hàm, thanh niên trong trấn đều đi nơi khác, hầu như chỉ còn lại người già. Đáng lý ra điều kiện y tế ở nơi này rất lạc hậu, nhưng trong căn nhà tự xây dựng lại có đầy đủ thiết bị y tế và thuốc men đắt tiền, giống như một điểm chữa bệnh bí mật.

 

Hắn dần hồi phục, nghe ngóng được tình hình hiện tại ở Lạc Thành – Hoa Sùng và những người khác đã ngăn chặn vụ tấn công khủng bố do “Khâu Tắc” lên kế hoạch, tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm đã sa lưới, đội cơ động tỉnh Hàm đã hoàn toàn ẩn mình trong chiến dịch, không ai nhắc đến đội trưởng đội đặc nhiệm đã Hàn Cừ mất tích.

 

Điều này có nghĩa là, hắn vẫn đang thực hiện nhiệm vụ mà Lư Hạ Kình giao phó.

 

Từ Hà Đường lại xuất hiện, nhìn hắn với vẻ hài lòng, “Hồi phục tốt lắm, tôi cũng có thể bàn giao công việc rồi. Tôi biết cậu có rất nhiều thắc mắc, đừng vội, tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả. Bây giờ hãy trả lời tôi vài câu hỏi.”

 

Hắn bình tĩnh nói: “Cô hỏi đi.”

 

Từ Hà Đường nói: “Cậu là cảnh sát chìm?”

 

Hắn nhướng mày, một lúc sau khẽ cười thành tiếng, “À, tôi là cảnh sát chìm, bây giờ cô đưa tôi trở về, cục cảnh sát Lạc Thành nhất định sẽ rất cảm kích cô đã cứu tôi. Cô tìm…..” Hắn sờ soạng trong túi áo, “Xin lỗi, điện thoại di động của tôi đâu rồi?”

 

Từ Hà Đường hỏi: “Cậu muốn tôi tìm ai?”

 

Hắn không chút do dự nói ra cái tên đó, “Trần Tranh, đội trưởng đội hình sự của Lạc Thành, anh em tốt của tôi, cậu ấy sẽ rất cảm kích cô đã cứu tôi.”

 

Từ Hà Đường nhìn chằm chằm Hàn Cừ hồi lâu, mỉm cười, “Chuyện chủ động tiếp cận cảnh sát, tôi không dám làm đâu.”

 

Hàn Cừ nói: “Tôi không phải là cảnh sát sao, hiện tại cô đang ngồi trước mặt tôi đấy.”

 

Từ Hà Đường ngậm một điếu thuốc lá dành cho nữ, Hàn Cừ rất biết điều châm lửa cho bà ta, bà ta nheo mắt trong làn khói trắng mù mịt, “Bây giờ cậu quay về mới thực sự là tự tìm đường chết.”

 

“Hửm?”

 

“Cậu là cảnh sát chìm hay là kẻ phản bội, trong lòng cậu tự rõ.”

 

Hắn cười, tỏ vẻ không quan tâm, “‘Ông chủ’ của tôi đã bị bắt, lợi dụng tôi đưa tin cho hắn ta, đến lúc chia sẻ thành quả thì đá tôi ra ngoài, tôi làm kẻ phản bội cũng thật là bất tài.”

 

Từ Hà Đường rũ tàn thuốc, “Một tên ‘Khâu Tắc’ cỏn con, không còn thì thôi, cậu đã thoát chết rồi, chi bằng đi theo tôi.”

 

Hàn Cừ khẽ hất cằm, “Cô vẫn chưa nói, cô là người của ai?”

 

Từ Hà Đường nói: “Chẳng phải cậu đã đoán được rồi sao? ‘Lượng Thiên Xích’.”

 

Trong mắt Hàn Cừ hiện lên vẻ kinh ngạc vừa phải, “Tổ chức ‘Lượng Thiên Xích’ kia?”

 

Từ Hà Đường ghé sát lại, hơi thở mang theo vị bạc hà phả vào mặt Hàn Cừ, “Ngoại trừ ‘Lượng Thiên Xích’ thì còn ai có thể cứu cậu khỏi tay ‘Khâu Tắc’ được? Đồng đội của cậu sao? Bọn họ chỉ mong cậu chết đi cho xong.”

 

Hàn Cừ nhún vai, cười có chút lưu manh, “Ai bảo tôi đã làm quá nhiều chuyện xấu chứ?”

 

Hết chương 186.

 

Chương 186: Tranh Luận (38)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên