Chương 187: Hạ Màn

 

Chương 187: Hạ Màn

 

Ánh sáng đỏ quen thuộc, đặc quánh như máu, lại một lần nữa giáng xuống.

 

Dưới cái nhìn chăm chú của Chu Kỳ An, những bóng người quen thuộc đó dần dần biến mất trong ánh sáng đỏ.

 

Thẩm Tri Ngật và những người khác đã hoàn toàn bước vào thế giới cổ vật.

 

Lục Dị Viễn ở lại, như một pho tượng đất nung cứng đờ, chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, đã trở lại trạng thái bị người ta tham quan.

 

Vào giây phút cuối cùng, ý thức muốn chống lại mệnh lệnh của Thẩm Tri Ngật và hành vi phục tùng đã tạo nên cảm giác mâu thuẫn, ngàn vạn lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, khóe miệng bị đè nén trông vô cùng kỳ dị.

 

Khoảnh khắc này, chính bản thân hắn ta trông càng giống một món cổ vật hơn cả vật thể được cấy ghép trong cơ thể.

 

Ánh mắt Chu Kỳ An xuyên qua Lục Dị Viễn, hình ảnh trong đồng tử dường như vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc Thẩm Tri Ngật biến mất. Lúc trước không kịp phản ứng, bây giờ nghĩ lại, Kim tiền kiếm, pháp kính, những thứ đó cậu đều đã từng nhìn thấy ở Bảo tàng Nhật Điệt.

 

Di chứng của Nhiếp Hồn Linh cộng với cơn đau thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu, khiến cậu bây giờ mới kịp phản ứng lại, mới biết Thẩm Tri Ngật muốn làm gì.

 

Lấy pháp khí thu yêu làm vật trung chuyển, hoán đổi linh hồn bị giam cầm trong thế giới cổ vật.

 

“Liệu có thể làm được không?”

 

Chu Kỳ An không chắc chắn sau khi mình ra ngoài rồi, trong lối thoát hiểm sẽ là tình trạng gì, nhưng cậu lại có một loại an tâm khó hiểu, đối với Thẩm Tri Ngật, cậu vẫn luôn rất tin tưởng.

 

Quay đầu lại, ở phía bên phải cậu có một cái bóng dị hợm chiếu xuống.

 

Người đầu dê đang đứng dưới mái hiên, sau một màn “Kịch hay” nối tiếp một màn “kịch hay”, thần sắc của nó đã lạnh lùng đến cực điểm.

 

… Mi vẫn còn ở đó sao?!

 

Vẻ mặt Chu Kỳ An ngập tràn vẻ khó tin.

 

Không ngờ lại bị coi như không khí, Người đầu dê vốn đang chờ đợi để “Hôi của”, hai chiếc sừng dường như còn cong hơn bình thường, như thể giây tiếp theo sẽ lao tới vậy.

 

Húc chết tao đi.

 

Chu Kỳ An bĩu môi.

 

Giây tiếp theo, đột nhiên cậu chủ động bước tới, không thèm liếc mắt lấy một cái mà đi ngang qua người Người đầu dê luôn, dưới mí mắt đối phương, nhảy lên cỗ xe dê nghỉ ngơi.

 

Sừng dê cong thành hình dấu chấm hỏi, nhưng không đạt tiêu chuẩn uốn lượn như của Tư tiên sinh.

 

Nếu không phải bị quy tắc hạn chế, bây giờ Người đầu dê nhất định phải cho Lục Dị Viễn một cú xuyên thủng tim.

 

Đúng vậy, là Lục Dị Viễn chứ không phải Chu Kỳ An.

 

Người đầu dê vốn dĩ đặt rất nhiều kỳ vọng vào Lục Dị Viễn, kết quả Chu Kỳ An lại bình an vô sự bước ra khỏi thế giới cổ vật, ngoài vết thương rỉ máu sau lưng ra, trên người không thấy một vết thương rõ ràng nào.

 

Vô dụng đến trình độ đó thì nên sớm chết đi cho rồi.

 

Phớt lờ cái miệng nhai cỏ lộp cộp của con dê đối diện, Chu Kỳ An nghiêng người nghỉ ngơi.

 

Dấu tay của Con quỷ nhỏ đã biến mất hơn phân nửa, nhưng vết thương sau lưng vẫn còn nóng rát. Hy vọng Thẩm Tri Ngật có thể mang theo linh hồn của ông chủ tòa soạn báo ra ngoài, lúc đó cậu sẽ “Đáp lễ” thật tốt cho vết thương do móng tay nó gây ra.

 

Chu Kỳ An gập một cánh tay đặt trên mép xe, duỗi thẳng đôi chân dài nghiêng người ngồi xuống, mái tóc dài xõa xuống, trông có vẻ mệt mỏi.

 

Đáng ghét nhất vẫn là cơn đau đầu không thể nào giảm được, một khi thả lỏng, những suy nghĩ hỗn loạn và cảm giác đau nhức lại bắt đầu lan rộng.

 

Ánh mắt lơ đãng càng khiến Chu Kỳ An lộ ra vẻ chán chường, cậu bắt đầu thử xem bảng nhiệm vụ để phân tán sự chú ý.

 

Nhiệm vụ phong ấn của Bảo tàng Nhật Điệt đã hoàn thành, việc tham quan bốn món cổ vật ở Bảo tàng Tịch Thực cũng đã kết thúc, bây giờ chỉ còn mua sản phẩm văn hóa sáng tạo đang hot nữa là được.

 

Chỉ còn một bước nữa là hoàn thành nhiệm vụ phó bản.

 

Ngoại trừ cậu, tiến độ nhiệm vụ của những người khác hẳn là cũng đã gần xong.

 

Lục Dị Viễn ở đây mua một tặng hai, chỉ cần Thẩm Tri Ngật và những người khác ra ngoài, coi như là một lần tham quan hai món cổ vật, bọn họ lại mang theo cổ vật của Bảo tàng Nhật Điệt đi vào, nếu thuận lợi, còn có thể hoàn thành nhiệm vụ thu quỷ.

 

Chu Kỳ An xoa xoa mi tâm: “Tương lai tươi sáng nha.”

 

Ánh mắt cậu lại rơi vào trên người Lục Dị Viễn.

 

Mấy ngày nay bôn ba chạy trốn và giết chóc, đây là lần đầu tiên Chu Kỳ An thực sự quan sát kỹ khuôn mặt này, khuôn mặt đã lộ rõ ​​vẻ kiệt quệ, khóe miệng còn dính máu.

 

Cứ lạnh lùng nhìn như vậy một hồi, dư âm của Nhiếp Hồn Linh dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, ký ức bị cưỡng ép dẫn dắt và lời chất vấn của Lục Dị Viễn đan xen vào nhau.

 

—— “Cậu ngay cả tên cô ấy là gì cũng không biết.”

 

Ngũ quan vốn mờ nhạt trong ký ức dần dần chồng lên nhau, phần còn thiếu dần dần được lấp đầy.

 

Vẻ mặt Chu Kỳ An có chút thất thần, một số đoạn hồi ức hỗn loạn ngắn ngủi cũng hiện lên.

 

Trong dòng chảy thời gian, dường như cậu nhìn thấy mình và Lục Dị Viễn cùng những người khác đứng chung một chỗ.

 

Khuôn mặt Lục Dị Viễn khi đó ít đi vài phần âm hiểm, trông có vẻ thoải mái hơn, hắn ta dã tâm bừng bừng, nói: “Tôi tin là Thế Giới Mới cũng sẽ không phải là điểm dừng của chúng ta.”

 

Bọn họ từ bỏ người thân, bạn bè… tất cả mọi thứ trong thế giới cũ đều bị bỏ lại phía sau, cho nên phải theo đuổi nhiều hơn nữa.

 

Bản thân cậu khi đó trẻ tuổi hơn một chút, không đáp lại, chỉ cười như không cười. Những người khác đang mơ mộng phụ họa, chỉ có một cô gái đứng cuối hàng đột nhiên nhìn về phía cậu, như có điều suy nghĩ.

 

Mọi người giải tán, cô gái ấy đuổi theo.

 

“Lúc trước ở trên du thuyền nếu không phải cậu cứu tôi, tôi đã không thể đi đến ngày hôm nay… Chúng ta là bạn bè, đúng không?”

 

Lúc đó cậu đang bận rộn lên kế hoạch cho Thánh Khí, tùy ý gật đầu.

 

Tiếp tục bước đi, bản thân cậu lúc trẻ hơn một chút suy nghĩ một lúc rồi vẫn quay người lại nói: “Ngu Vãn, không phải cô có bóng ma tâm lý với phó bản sao? Có lẽ trực tiếp đến Thế Giới Mới sẽ thích hợp với cô hơn.”

 

Ngu Vãn.

 

Trong khung cảnh vỡ vụn đó, đồng tử Chu Kỳ An co rút lại, cậu nhớ ra rồi, cô gái đó tên là Ngu Vãn.

 

Cuối cùng, bản thân cậu vẫn không thể chu toàn mọi việc, lúc trước cậu chỉ nhắc nhở cô ấy rời khỏi nơi này sớm một chút, lại không ngờ rằng, sau khi cậu rời đi, một người không có quan hệ quá thân thiết với cậu lại cố gắng thuyết phục những người khác đứng về phía phản đối Lục Dị Viễn.

 

Có thể nói, Ngu Vãn thực sự không quá thông minh, cô ấy quá coi trọng tình cảm, đánh giá cao nhân tính của những người khác, cho rằng vẫn sẽ có người đồng tình với mình, đồng thời lại ôm hy vọng viển vông vào những người đồng đội cũ.

 

Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, sắc mặt Chu Kỳ An tái nhợt, nhịn không được nhắm chặt hai mắt.

 

Ký ức năm xưa vẫn không ngừng hiện lên.

 

Cậu cũng nhớ tới Hạ Dương, hai người từng kề vai chiến đấu trong phó bản, nhớ tới người phụ nữ mảnh mai cấy ghép ngọc bội bị mình giết chết, nhớ tới tên của cô ấy, nhớ tới cô ấy từng trêu chọc gọi mình là “Nhóc Kỳ An”…

 

Trong những mảnh ký ức chắp vá đó, những khuôn mặt quen thuộc dần dần trở nên méo mó.

 

Chu Kỳ An cúi đầu, che tai lại, dường như muốn che đi dư âm của Nhiếp Hồn Linh.

 

Nhưng mà, thứ đồ chơi này vốn dĩ là để đối phó với cậu, muốn kích thích ký ức của cậu, di chứng không phải là thứ có thể biến mất trong chốc lát.

 

Mái tóc ướt sũng sau cơn mưa, trong nháy mắt cúi đầu, che khuất vầng trán tái nhợt ướt đẫm mồ hôi.

 

Qua một hồi lâu, cuối cùng cơn đau như xé toạc người cậu ra cũng dịu đi một chút, Chu Kỳ An miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn Lục Dị Viễn, ánh mắt cậu ngày càng lạnh lùng.

 

Vị đội trưởng từng trầm ổn này, sau khi cấy ghép cổ vật vào thì tư duy đã hoàn toàn bị quái vật đồng hóa, vậy mà lại có thể điên cuồng đến mức này.

 

Sau khi dẫn dắt mọi người thoát khỏi phó bản vô cùng nguy hiểm, hắn ta lại dẫn tất cả mọi người đi vào con đường chết.

 

“Tên điên.”

 

Chu Kỳ An mệt mỏi nhắm mắt lại, chỉ có thể nghĩ ra hai chữ này để hình dung con người hắn ta.

 

Mưa dần tạnh, những hạt mưa rơi lác đác trên cỗ quan tài máu.

 

Bị Nhiếp Hồn Linh chơi một vố, đầu óc Chu Kỳ An hiện tại vẫn còn choáng váng.

 

Không còn người đàn ông mặc áo giáp ngọc dẫn đầu, quân đoàn bạch cốt nhanh chóng tan rã, không chịu nổi một kích. Tiếng ồn ào bên ngoài đã giảm đi rất nhiều, cho thấy hỗn loạn trong thị trấn đã dần lắng xuống.

 

Gió thổi mưa tạnh, đám mây đen nặng nề cuối cùng trên bầu trời cũng đã biến mất, thị trấn lại trở về trạng thái tĩnh lặng xám xịt thường ngày.

 

Không biết đã qua bao lâu, lúc Chu Kỳ An đang ngủ gật thì đột nhiên thấy có ánh sáng xuất hiện xung quanh Lục Dị Viễn, cơ thể hắn ta khẽ run lên, lần này ánh sáng do cổ vật trong cơ thể hắn ta phát ra đã ảm đạm đi rất nhiều.

 

Vừa rồi còn giống như một chú cừu non ốm yếu, sau khi khôi phục chút tinh lực, Chu Kỳ An lập tức nhảy xuống xe.

 

Đây là dấu hiệu rời khỏi thế giới cổ vật.

 

Mấy người Thẩm Tri Ngật sắp ra rồi!

 

Chứng kiến ​​nguồn năng lượng ngập tràn bắn ra bốn phía, khuôn mặt Người đầu dê đen như đít nồi.

 

Lát sau, ánh sáng biến mất, Thẩm Tri Ngật và những người khác xuất hiện trở lại.

 

Không khác biệt lắm so với lúc bước vào thế giới cổ vật, quần áo trên người Thẩm Tri Ngật không có lấy một nếp nhăn, càng không cần phải nói đến vết máu, cứ như hắn thực sự chỉ đi du lịch tham quan. Mái tóc và đôi mắt màu nhạt trong khung cảnh mù sương, khiến cả người hắn càng thêm phần không chân thật.

 

Không cần quá nhiều lời nói, chỉ cần một cái liếc mắt trao đổi bình thường nhất, Chu Kỳ An đã biết hắn thành công.

 

Pháp khí trên tay mọi người cũng có chút khác biệt so với trước kia.

 

Chẳng hạn như thông qua mặt gương của Pháp Kính, có thể nhìn thấy loáng thoáng bên trong có một bóng dáng mờ ảo, rõ ràng là đã giam cầm được một linh hồn.

 

Thẩm Tri Ngật lại chú ý tới việc Chu Kỳ An bị ướt mưa, còn có vết máu nhàn nhạt sau lưng, trong thế giới cổ vật, vẻ mặt hắn không có quá nhiều biến đổi cảm xúc, nhưng lúc này lại nhíu mày.

 

Nhưng mà, khi nhìn thấy ánh mắt Chu Kỳ An đảo qua đảo lại, cố gắng mỉm cười che giấu, trái tim hắn lại mềm nhũn.

 

“Phụt—” Một tiếng phun máu cắt ngang ánh mắt của hai người.

 

Liên tục hai lần kéo người vào thế giới cổ vật, lần thứ hai còn kéo theo cả đám người, đối với Lục Dị Viễn mà nói, đó cũng là một gánh nặng không nhỏ.

 

Chu Kỳ An nhìn sang, phản ứng đầu tiên là thanh máu của người này thật dày, cảm giác như có phun thế nào cũng không thể hết được.

 

Cuối cùng cậu khẽ thở dài.

 

Tiếp theo đáng lẽ phải là vị hội trưởng Hiệp hội săn cá voi tự cho mình là cao quý hơn người này, giống như mọi boss thất bại trong các phó bản trước đây, điên cuồng nguyền rủa cậu, đồng thời bày tỏ sự phẫn nộ và không cam lòng.

 

Bởi vì ở Mặc Trấn không thể nói, vậy nên lúc này trong sân vô cùng im lặng.

 

Người đầu dê im lặng trừng mắt, Lục Dị Viễn nhìn chằm chằm cậu, Ứng Vũ ngồi xổm ở góc tường nghiên cứu xem có vật liệu xây dựng nào có thể mang đi hay không, những đồng đội còn lại thì đang sắp xếp lại tiến độ nhiệm vụ cá nhân.

 

Cuối cùng vẫn là Thẩm Tri Ngật ném giấy bút cho Lục Dị Viễn, để hắn ta tự thuật bằng văn bản.

 

“…”

 

Cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, lần này Lục Dị Viễn suýt chút nữa thì bị tức đến hộc máu.

 

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đầy một tiếng đồng hồ, hắn ta đã không nhớ nổi mình đã phải chịu bao nhiêu khuất nhục.

 

Nhìn cậu sinh viên đại học kia đang chữa trị cho Chu Kỳ An, cùng với những người vây quanh cậu, nghĩ đến những hội viên của mình liên tiếp bị giết hại, đôi mắt người đàn ông như muốn nhỏ máu.

 

Tại sao?

 

Nếu không phải tại cậu ta thì bọn họ cũng sẽ không bị đào thải.

 

Thế nhưng đến cuối cùng, Chu Kỳ An lại giẫm lên thi thể của đồng đội cũ, có được tất cả.

 

Linh hồn bị giam cầm trong cơ thể bị Thẩm Tri Ngật cưỡng ép mượn pháp khí thu đi, điều này ngược lại giảm bớt một chút tổn thương từ thế giới cổ vật, từ sau khi Chu Kỳ An kích hoạt Thẻ vạn năng, thế giới cổ vật của Lục Dị Viễn suýt chút nữa đã bị âm khí làm nổ tung.

 

Hắn ta dùng bàn tay lành lặn, ôm ngực, cúi người lại nôn ra một ngụm máu.

 

Trước mắt xuất hiện một vật nhỏ màu trắng.

 

Thẻ vạn năng chỉ có thể sử dụng một lần, bây giờ trên đó xuất hiện thêm một cái lỗ. Chu Kỳ An cầm thẻ đặt trước mặt Lục Dị Viễn, tuy nhiên trong mắt đối phương chỉ có cảnh giác.

 

‘Thẻ vạn năng’, cậu dùng khẩu hình nhắc nhở.

 

Sững sờ một chút, cuối cùng hắn ta cũng phản ứng lại, đây là muốn nói cậu dựa vào tấm thẻ này để trốn thoát. Suýt chút nữa thì Lục Dị Viễn phát ra tiếng, hắn ta muốn phản bác, không thể nào, Thẻ vạn năng căn bản không thể mang ra khỏi phó bản được!

 

Chu Kỳ An thấy vậy cũng lười giải thích, trời sinh người chơi và quái vật có sự phân chia phe phái, bọn họ gọi quái vật là NPC. Nhưng không đại biểu cho những thứ này thực sự chỉ là một chuỗi dữ liệu, sau khi nếm trái đắng từ con quỷ dữ sau núi, hiển nhiên là đối phương vẫn chưa chuyển đổi được tư duy này.

 

Lục Dị Viễn còn muốn nói gì đó, nhưng cơ thể lại một lần nữa mất kiểm soát.

 

… Nhặt lên.

 

Dưới sự uy hiếp nhẹ nhàng của Thẩm Tri Ngật, Lục Dị Viễn bị ám thị tinh thần, khuất nhục cúi người, như muốn cầm bút lên.

 

Leng keng~

 

Tiếng chuông thanh thúy đột nhiên vang lên, đồng thời sát ý trong mắt Lục Dị Viễn cũng bùng phát.

 

Lần này lực khống chế tinh thần yếu hơn rất nhiều so với lần trước ép hắn ta kéo người vào thế giới cổ vật, có lẽ là kỹ năng cường đại có giới hạn sử dụng, nhưng đối với hắn ta mà nói, đó lại là một cơ hội tốt!

 

Linh hồn trong cơ thể đã bị thu đi, Nhiếp Hồn Linh vẫn còn, thi thể bị xử lý trước đó vẫn còn hai ba cỗ tương đối hoàn chỉnh, tiếng chuông vừa vang lên, thi thể lại lắc lư đứng lên, xương tay sắc nhọn đồng loạt hướng về phía lưng Chu Kỳ An đâm tới.

 

Đồng thời xuất hiện, còn có một đạo kim quang lóe lên, không rảnh quan tâm tới việc tự mình ra tay với người chơi sẽ bị phản phệ, Lục Dị Viễn thao túng Lưu kim đồng khấu, muốn sử dụng chiêu cũ, nuốt chửng linh hồn của Chu Kỳ An.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Thẩm Tri Ngật đứng rất gần Chu Kỳ An, nhưng chỉ xử lý được đám xác chết vùng dậy.

 

Trước khi bị ánh sáng của Lưu kim đồng khấu chiếu vào, Chu Kỳ An nhanh chóng di chuyển sang một bên khác.

 

Theo trạng thái hiện tại của Lục Dị Viễn, chỉ cần cậu thuận thế vung cây gậy ba-toong lên là có thể khiến đối phương bị thương nặng. Thế nhưng Chu Kỳ An lại triệu hồi Thánh Khí, trước kim quang của cây đinh ba, Lưu kim đồng khấu giống như hạt gạo so với trăng rằm.

 

Cậu vung tay lên đâm thẳng xuống, Chu Kỳ An không chừa bất kỳ đường lui nào.

 

Trong nháy mắt mũi nhọn xuyên qua lồng ngực, ngoại trừ đau đớn, Lục Dị Viễn đã không còn cảm nhận được gì nữa.

 

Thế nhưng giây tiếp theo, sắc mặt hắn ta đột nhiên biến đổi, rõ ràng cảm nhận được thứ đang trôi đi trong cơ thể không chỉ là sinh mạng.

 

“Mày…” Một chữ mơ hồ theo dòng máu phun ra ngoài.

 

Lục Dị Viễn có thể chắc chắn rằng, đây không phải là ảo giác do hắn ta bị thương nặng.

 

Đối diện, chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt Chu Kỳ An đã trắng bệch, đó là dấu hiệu mất máu quá nhiều, ngay sau đó, sắc mặt cậu lại chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, trông vô cùng quỷ dị. Ngược lại với cậu, năng lượng của hắn ta thì như bị điên cuồng thôn phệ.

 

Cơn gió thổi tới thật đúng lúc.

 

Trên mặt đất, tờ giấy Thẩm Tri Ngật ném ra lúc trước bị gió thổi bay lên, mặt sau còn có mấy chữ không biết viết từ lúc nào: Con đường cướp đoạt.

 

Mấy chữ ngắn ngủn đã đủ để não bổ.

 

Ánh mắt Thẩm Tri Ngật mang theo vài phần chế giễu nhàn nhạt, như đang nói nếu như lúc trước ngoan ngoãn nhặt tờ giấy lên rồi tự thuật bằng văn bản, có khi còn có cơ hội tự sát, chứ không phải là bị coi như túi máu.

 

“Tụi mày…”

 

Giết người tru tâm, chẳng qua cũng là như vậy mà thôi.

 

Sắc mặt Lục Dị Viễn trắng bệch quỳ rạp xuống đất, toàn bộ máu như nghẹn ở cổ họng, hắn ta ho khan vài tiếng, rất nhanh đã không còn hơi thở nữa.

 

Giây phút hắn ta chết đi, âm thanh thông báo của hệ thống bên phía Chu Kỳ An không ngừng tuôn ra như làn đạn.

 

【Phổi của bạn đã được cường hóa ở mức độ nhỏ lần thứ ba, đã tiến vào trạng thái tiến hóa trung cấp.】

 

【Dạ dày của bạn đã được cường hóa ở mức độ nhỏ lần thứ ba, đã tiến vào trạng thái tiến hóa cao cấp.】

 

【Làm ba lần như vậy rồi, lần này còn ai dám nghi ngờ năng lực thôn phệ của bạn nữa chứ?】

 

Chu Kỳ An liếc nhìn Lục Dị Viễn đã chết.

 

… Tên ngu ngốc, đây mới gọi là thôn phệ thực sự.

 

Cậu nhìn chằm chằm vào thi thể của Lục Dị Viễn, mãi một lúc sau, vẻ chế giễu trong mắt cậu bỗng nhiên nhạt đi, tiêu diệt Hiệp hội săn cá voi, tự tay tiễn từng người từng người quen biết ra đi, sau khi tất cả bụi trần lắng xuống, trong phút chốc, Chu Kỳ An bỗng nảy sinh một loại cảm giác trống rỗng.

 

Những mảnh ký ức vụn vặt mang đến cho cậu quá nhiều gánh nặng.

 

Trống rỗng, không thể lý giải và một chút tiếc nuối.

 

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, chạm phải ánh mắt của Thẩm Tri Ngật, hai người bốn mắt nhìn nhau.

 

Chỉ một cái nhìn, nhưng những cảm xúc phức tạp do Hiệp hội săn cá voi mang đến lại phai nhạt đi không ít.

 

Đột nhiên Thẩm Tri Ngật chủ động đưa tay ra, kéo cậu từ bên cạnh thi thể Lục Dị Viễn lại.

 

Cậu sinh viên đại học, Ứng Vũ… còn có các đồng đội đến cùng, tất cả đều đứng sang một bên, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cậu ít nhiều gì cũng đều mang theo vài phần lo lắng, ngay cả Sếp nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của nhân viên nhà mình cũng nhíu mày.

 

Nhìn thấy ánh mắt của những người này, hàng mi dài che phủ đôi mắt Chu Kỳ An khẽ run lên, bỗng nhiên trong lòng cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm.

 

Ngay từ đầu, thứ mà cậu và Lục Dị Viễn theo đuổi đã khác nhau rồi.

 

Cậu muốn trở về thế giới con người.

 

Muốn được ở bên cạnh người thân, mãn nguyện với những gì mình đang có.

 

————

 

Qua cơn mưa trời lại sáng, xe dê quay trở lại Viện bảo tàng Trầm Mặc.

 

Chủ yếu là Người đầu dê muốn kéo cỗ quan tài máu về, để đề phòng ai đó lại muốn mở phong ấn.

 

Không biết là có mục đích gì, Thẩm Tri Ngật còn tiện tay ném luôn thi thể Lục Dị Viễn lên xe, hình như định mang về bảo tàng. Trước ánh mắt dò hỏi của Chu Kỳ An, hắn nói ra chuyện mà đối phương quan tâm nhất: “Nhiệm vụ của Bảo tàng Nhật Điệt đã kết thúc.”

 

Mỗi người đều thu được một con quỷ.

 

Kim Chi, Con quỷ nhỏ, con zombie cầm báo, nữ bệnh nhân và linh hồn bị Lục Dị Viễn thôn phệ, tất cả đều được mang ra ngoài, ngoài ra, còn thu thêm một con quái vật trong thế giới của Lưu kim đồng khấu, con cuối cùng này thuần túy là vì hoàn thành nhiệm vụ thu quỷ.

 

Thẩm Tri Ngật không lập tức thả linh hồn ra, hắn biết Chu Kỳ An sẽ có cách xử lý ổn thỏa hơn.

 

Quả nhiên, Chu Kỳ An chỉ khẽ thở phào nhẹ nhõm, không yêu cầu gì thêm.

 

Trực tiếp thu rồi thả, hành động đó chẳng khác nào như đang khiêu khích trò chơi.

 

Vì muốn tự mình giám sát cỗ quan tài máu trở về vị trí cũ, lần này xe dê trực tiếp lái vào trong sân.

 

Máu tươi loang lổ nhỏ giọt xuống theo mép ván xe, khoảnh khắc xe chở quan tài và thi thể mới tinh tiến vào, sắc mặt những người chơi trong sân đều thay đổi, đây là đội hình gì vậy?

 

Đội mai táng à?

 

Người đầu dê hoàn toàn không để ý tới những người chơi này, toàn bộ hành trình chỉ nhìn chằm chằm Chu Kỳ An, đề phòng cậu lại giở trò gì.

 

Chu Kỳ An thì nhìn thoáng qua Người mặc áo choàng đỏ, người sau đã nhảy xuống xe trước, ánh mắt lướt qua mọi người trong sân.

 

Trong phó bản, cô ta không lãng phí đạo cụ trị liệu lên vết thương trên mặt, vết sẹo dưới đôi mắt lạnh lùng, càng khiến cho lời nói của cô ta mang theo một loại uy hiếp của kẻ liều mạng:

 

“Chúng tôi đã hoàn thành yêu cầu tham quan ba bảo tàng.”

 

Lời này vừa nói ra, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

 

Thậm chí một số người chơi ở trong bảo tàng còn nhận được liên lạc của đồng đội, trực tiếp đi ra ngoài, trong nháy mắt dấy lên không ít bàn tán.

 

Có người chơi muốn lên tiếng hỏi gì đó, nhưng vừa nghĩ tới tối hôm qua đội ngũ này lúc bị bao vây, lại liều mạng giết ra một con đường máu, lại không có ai nguyện ý làm chim đầu đàn.

 

Hoàn toàn không bất ngờ với tình hình hiện tại, Người mặc áo choàng đỏ tiếp tục nói: “Lần tranh đoạt Đồng tiền giới hạn tiếp theo, hy vọng mọi người có thể nhường đội ngũ già yếu bệnh tật của chúng tôi một chút.”

 

Ngoại trừ già, hiện tại bọn họ coi như là chiếm đủ.

 

Cô ta làm sao biết được, kỳ thực yếu tố đầu tiên bọn họ cũng có, còn vượt trội hơn người.

 

Sắc mặt mọi người vô cùng đặc sắc, có người muốn nói mấy người có chút liêm sĩ nào hay không, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Người mặc áo choàng đỏ thì lại nuốt lời nói vào trong. Cuối cùng, một người chơi thực sự nhịn không được mở miệng, nhưng lời muốn hỏi lại uyển chuyển hơn một chút khi nhìn thấy quan tài và thi thể trên xe dê: “Cũng không thể để chúng tôi trực tiếp dâng cơ hội ra ngoài như vậy chứ.”

 

Lời nói vừa dứt, bầu không khí vô hình chung trở nên căng thẳng.

 

Tuy rằng xác suất tranh giành được Đồng tiền giới hạn không lớn, nhưng ai cũng không muốn bỏ lỡ một cách vô ích như vậy.

 

Người mặc áo choàng đỏ nghe thế thì cười thâm sâu, nói: “Khoảng thời gian này, mọi người có thể làm việc khác. Nếu cần đến thị trấn làm nhiệm vụ thì bây giờ là cơ hội thích hợp nhất, thị trấn xảy ra chuyện rồi, về điểm này thì tôi có thể dùng đạo cụ khế ước cam đoan không nói dối.”

 

Không ít người nhìn nhau, muốn cô ta nói rõ ràng.

 

Thế nhưng vẫn có một số ít người, sau khi Người mặc áo choàng đỏ dùng đạo cụ tự chứng mình không nói dối, vội vàng quay trở lại thị trấn.

 

“Này, tôi nói này…”

 

“Cút.” Người mặc áo choàng đỏ dùng tay đè lên loan đao bên hông, lạnh lùng liếc người lên tiếng.

 

Trong phó bản tiết lộ quá nhiều, rất dễ dàng bị trò chơi nhắm vào, hiện tại có thể phản ứng lại, đều là những người chơi biết cư dân thị trấn là giả, hiểu rõ lúc cư dân thị trấn suy yếu, nhân cơ hội kích hoạt một số nhiệm vụ là thích hợp nhất.

 

Sau khi nhóm người lợi hại này rời đi, những người còn lại chỉ là đám ô hợp.

 

Một bộ phận người chơi trở về thị trấn, còn có một số người chơi không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn phái người đi theo, không bao lâu sau, người trong sân đã vắng đi rất nhiều.

 

Mối đe dọa vô hình được giải trừ, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật vận chuyển cỗ quan tài máu trở lại lầu hai, những người còn lại thì ở lại bắt đầu “Xoá đói giảm nghèo”, giúp đỡ những người chơi giai đoạn hiện tại còn chưa tham quan xong Bảo tàng Nhật Thăng giành được tư cách mua sản phẩm văn hóa sáng tạo.

 

Đợi đến khi Chu Kỳ An lần nữa từ Bảo tàng Nhật Điệt đi ra, trời bên ngoài vừa lúc tối đen.

 

Có người chơi giành được tư cách mua sản phẩm văn hóa sáng tạo, có nghĩa là một lần tranh đoạt Đồng tiền giới hạn lại bắt đầu.

 

Trước khi trời hoàn toàn tối đen, Thẩm Tri Ngật đột nhiên nhìn về phía Chu Kỳ An: “Kỳ An, chúng ta đi an táng cho hắn ta đi.”

 

“Hả?”

 

Chỉ thấy Thẩm Tri Ngật ném thi thể mà xe dê chở về, như ném rác rưởi xuống giếng nước.

 

Ngay sau đó, hắn kéo tay Chu Kỳ An trực tiếp nhảy xuống giếng.

 

Chu Kỳ An không hề phản kháng, nước giếng lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể, đàn cá kỳ dị ẩn nấp trong bóng tối, khiến cậu một lần nữa biến thân, mái tóc màu lam băng bay phấp phới, tự mang hiệu ứng chiếu sáng.

 

Cái bóng chịu trách nhiệm làm cu li, kéo thi thể Lục Dị Viễn ở đầu bên kia chìm xuống đáy giếng.

 

Môi trường dưới đáy giếng vẫn tệ như vậy, nín thở cũng có thể cảm nhận được mùi nước tanh nồng, càng xuống sâu, mùi càng nặng.

 

Ngay phía dưới, vô số thi thể sưng vù chìa tay ra, chồng chất lên nhau, làm bậc thang cho nhau, trên đầu thi thể mọc đầy bọt nước giống như khối u, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng Chu Kỳ An vẫn nhịn không được nổi da gà.

 

Thẩm Tri Ngật dẫn cậu dừng lại ở một vị trí vừa phải, bóng đen vẫn đang chìm xuống, tiếp tục vứt rác.

 

Kỳ thực khi xuống nước được một nửa, Chu Kỳ An đã hiểu được dụng ý của Thẩm Tri Ngật, là muốn biến Lục Dị Viễn thành một trong những thi thể dưới giếng.

 

Chỉ là, nhìn hắn ta chết đến không thể chết hơn được nữa, còn có thể xác chết vùng dậy được sao?

 

Thẩm Tri Ngật quả thực có ý này, người chết nợ chưa trả, chuyện Lục Dị Viễn điều khiển thi thể đối phó với Chu Kỳ An vẫn chưa kết thúc. Đã thích điều khiển thi thể như vậy, chết rồi cũng đừng nhàn rỗi, ở dưới đáy giếng làm thi thể, thỉnh thoảng lại làm xác chết vùng dậy một lần.

 

Cho nên hắn mới cố ý phong ấn một ít âm khí vào trong thi thể.

 

Nếu như vận may của Lục Dị Viễn “Tốt” hơn một chút, bị người chơi làm nhiệm vụ thu đi, còn có thể vĩnh viễn bị nhốt trong cổ vật.

 

Bóng đen không có thực thể, một bộ thi thể trắng bệch phía dưới cảm nhận được vật lạ tới gần, điên cuồng vươn tay ra, cuối cùng thứ nó túm được trong tay chỉ có một cỗ thi thể Lục Dị Viễn.

 

Giống như tất cả những người chết đuối trong nước, sau khi Lục Dị Viễn chết buộc phải trở thành một thành viên trong số đó.

 

Theo dòng nước, bóng đen ung dung lướt qua những thi thể khác, trở về bên cạnh chủ thể.

 

Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật nắm tay nhau trôi nổi phía trên, mái tóc dài vài lần lướt qua cổ tay hắn, cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng như kim châm vào đầu tim.

 

Từ góc độ của Chu Kỳ An nhìn sang, da thịt trên mặt thi thể đã sớm thối rữa, dưới áp lực của nước, khuôn mặt Lục Dị Viễn cũng bắt đầu sưng phồng, nhìn lâu cảnh tượng biến dạng thối rữa dễ khiến người ta buồn nôn.

 

Cậu ra hiệu một chút, ý bảo quay về thôi.

 

Hai người bắt đầu bơi ngược trở lại.

 

Trong nháy mắt nổi lên mặt nước, cậu sinh viên đại học nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới.

 

Lần nào cậu ta định vị cũng đều rất chính xác, ở lại trên bờ đề phòng có người đánh lén đồng đội.

 

Trời quá tối, cậu sinh viên đại học không chú ý tới một màn ném thi thể vừa rồi, chỉ thấy có hai người bọn họ, cậu ta vội vàng nói:

 

“Anh Chu, thi thể biến mất rồi!”

 

Chu Kỳ An xua tay tỏ ý không sao, vừa thở dốc vừa nói: “Tôi và anh Thẩm của cậu đã cho hắn ta một mái nhà rồi.”

 

Cầu được ước thấy, Lục Dị Viễn thích lôi bè kéo phái, sau khi chết rốt cuộc cũng đã được như nguyện, gia nhập vào một đại gia đình.

 

Lấy ơn báo oán, chắc là nói cậu và Thẩm Tri Ngật đi.

 

Cậu sinh viên đại học há hốc mồm: “A?”

 

Sau khi lên bờ, không khí bên ngoài hiếm khi trong lành hơn một chút.

 

Chu Kỳ An run run cho bọt nước trên người rơi xuống bớt, sau đó lại đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

 

Mây đen đã dần dần tan đi, lần tranh đoạt Đồng tiền giới hạn này cậu và Thẩm Tri Ngật không tham gia, người chơi lợi hại đều đã đến Mặc Trấn, cấp trên và Ứng Vũ lấy một đồng tiền nhất định là chuyện dễ như trở bàn tay.

 

“Lát nữa mua sản phẩm văn hóa sáng tạo trước, tôi muốn kết thúc phó bản sớm một chút.”

 

Nói được một nửa, cậu liếc mắt sang bên cạnh, suy nghĩ một chút, đột nhiên lại nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh.

 

Thẩm Tri Ngật hơi kinh ngạc trừng lớn mắt.

 

Mây đen tan đi, ánh sáng lần nữa chiếu lên làn da của chàng trai, trắng nõn sáng bóng.

 

“Phó bản này kết thúc, hẳn là có thể thực hiện tiến hóa hoàn toàn rồi.”

 

Không biết có phải bởi vì cậu sinh viên đại học ở bên cạnh hay không, có một số lời không tiện nói thẳng ra. Như thể trở lại Mặc Trấn không thể nói chuyện, Chu Kỳ An cúi đầu, hàng mi dài hơi rũ xuống, cậu viết từng nét từng nét chữ: Em muốn nhớ lại mọi chuyện về anh.

 

Sau khi tiến hóa kết thúc, bản thân hẳn là có thể tìm lại toàn bộ ký ức đã mất, trong những ký ức hỗn loạn kia xen lẫn quá nhiều mục đích, phần liên quan đến Thẩm Tri Ngật, là thứ hiện tại cậu muốn nhặt lên nhất.

 

Đầu ngón tay lướt qua đường vân tay, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng ngứa ngáy, như dòng điện yếu ớt chạy qua tứ chi.

 

Trong nháy mắt, đôi mắt màu xám trắng của Thẩm Tri Ngật như có thêm sắc màu.

 

Hết chương 187.

 

Chương 187: Hạ Màn

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên